Ba người cáo biệt Lãnh Ngạo Thiên, Tử Linh đem Tuyết Linh ngọc đưa cho Đông Phương Thế Vũ, vì thời gian gấp gáp nên chia làm hai đường rời đi, Đông Phương Thế Vũ đi cứu Đông Phương Uyển nhi, còn chính mình và Hàn Chánh Hiên quay về hàn phủ thăm Tiểu Kỳ.
Đông Phương Thế Vũ cùng Hàn Chánh Hiên biết tự mình cầu xin Tà vương mãi mà không có hiệu quả, mà Tử Linh lại có thể lấy được Tuyết Linh ngọc, vậy trong đó nhất định có bí mật mà bọn họ không biết, mà mấy ngày nay Tử Linh vẫn buồn phiền không vui, hai người bọn hắn cũng ngại hỏi nhiều. Đông Phương Thế Vũ đi rồi, Hàn Chánh Hiên muốn đả phá cục diện giằng co này:
-"Ách, Linh nhi , ta vẫn có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
-"Ồ? Muốn hỏi cái gì?" Tử Linh ngẩng đầu thôi không suy tư nữa.
-"Nghe đồn rằng ngươi có thể đem các nội tạng của con người mang ra sau chữa trị lại một lần nữa trả về. Hơn nữa ban
ngày có thể xem bệnh cho người sống, ban đêm có thể xem bệnh cho quỷ quái, đều là thật a?" Hàn Chánh Hiên nửa đùa nửa thật hỏi.
-"Đầu óc ngươi thành nước rồi à, lời đồn ngươi cũng tin? Ta không khai mở thiên nhãn, ngươi tự mình cũng nói ta không thấy được quỷ, nhìn không thấy thì như thế nào mà xem bệnh nha. Hơn nữa ta nào có thần kỳ như lời bọn họ nói." Tử Linh bởi vì cùng Hàn Chánh Hiên cưỡi cùng một con ngựa, cho nên không cách nào thấy hắn, chỉ có thể ra vẻ xem thường nhìn thẳng lên trời.
-"Ừ..... thật đúng là lời đồn nha, ta cũng vì y thuật của Linh nhi chúng ta, thực sự có thể giả thần cỉa quỷ!"
Hàn Chánh Hiên khẽ nhếch khóe miệng, một tia tiếu ý đọng ở trên mặt.
-"Được nha! Ngươi dám trêu ghẹo ta." Tử Linh phản ứng xoay người lại liền đánh Hàn Chánh Hiên.
-"A a, được rồi được rồi, đừng nháo nữa, ai bảo ngươi cứ mang bộ dạng sầu mi khổ kiểm, khó coi chết đi được. Mau ngồi vững không lại ngã giờ." Hàn Chánh Hiên một tay nắm dây cương, một tay ôm chặt Tử Linh.
Tử Linh an tĩnh tựa vào ngực Hàn Chánh Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, từng trận gió khẽ thổi qua, từ chóp mũi truyền đến mùi thơm bạc hà đặc hữu trên người Hàn Chánh Hiên, Tử Linh cảm giác giờ phút này cực kỳ hạnh phúc, chỉ nguyện ước thời gian vĩnh viễn dừng lại.
Hàn phủ rất là khí phái, đình viện mở rộng, mặt đất sạch sẽ, trang hoàng đơn giản nhưng lại không mất vẻ quý khí. Đầu tiên bái kiến ba vị trưởng bối, ba vị lão nhân đều có ấn tượng hòa ái thân thiết với Tử Linh. Ba vị lão nhân thấy nhi tử cùng một thiếu nữ, tay nắm tay tiến vào, liếc nhìn nhau một cái đều đã hội ý mỉm cười. Bái kiến xong ba vị lão nhân, Hàn Chánh Hiên dẫn Tử Linh tới Hàm Vũ các ở Tây viện, đi thăm đệ đệ Hàn Kỳ.
Đang giữa tháng tư, trước sân từng đóa lê hoa trắng noãn như tuyết, hương thơm mê người. Tử Linh không khỏi nghĩ đến một câu thơ, cảm thán buột miệng:
Xảo tiếu giải nghênh nhân
Tình tuyết hương kham tích
Tùy phong điệp ảnh phiên
Ngộ điểm triều y xích.
Dịch nghĩa:
Nụ cười tươi nở đón người
Tuyết ngừng rơi hương thơm còn đọng lại
Bóng bướm phiêu bay theo ngọn gió
Trễ hẹn với chiếc áo hồng buổi sớm mai.
Dịch thơ:
Rạng cười đón đưa ai
Tuyết tan hương còn đọng
Bướm trời xiêu cánh gió
Trễ hẹn sớm mai hồng
(Dịch thơ hieusol)
-"Thơ hay! xem ra Linh nhi là rất thích lê hoa này rồi?" Hàn Chánh Hiên tán thưởng nói.
-"Đúng nha, cảnh sắc này thật đẹp, nguyên lai lê hoa lại là đẹp mắt như vậy, ta là lần đầu tiên nhìn thấy, thật sự rất thích."
Tử Linh cảm giác tự mình cũng không kìm nổi, hưng phấn không biết như thế nào hình dung.
-"Đây là Tiểu Kỳ yêu thích nhất, ngươi nếu thích, thì vĩnh viễn ở lại đây không cần đi nữa." Hàn Chánh Hiên lời nói ẩn hàm hai nghĩa.
Tử Linh thiếu chút nữa bật thốt lên 'Hảo', đột nhiên nghĩ đến ước hẹn nửa năm từng đáp ứng với Tà vương, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cúi đầu đi vào trong phòng. Vừa vào trong, Tử Linh liền thấy một thiếu niên thanh tú cao lớn, nửa nằm trên giường, đang xem một quyển sách dầy. Nghe tiếng bước chân,
Thiếu niên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt khả ái viên nhuận (đầy đặn đáng yêu), và một đôi mắt to đen láy lóe sáng như sao, làn môi anh đào trắng bạc có phần ngọt ngào động lòng người yếu ớt khẽ cong lên tươi cười:
-"Ca ca, ngươi đã trở về." Lại nhìn phía Tử Linh, hai mắt tỏa ra quang mang hưng phấn: "Thần tiên tỷ tỷ!"
-"Tiểu Kỳ, vị thần tiên tỷ tỷ này, chính là vị thần y mà gần đây đồn đại a!" Hàn Chánh Hiên dịu dàng xoa tóc của hắn.
-"Oa! thần tiên tỷ tỷ, nghe nói ngươi rất lợi hại nha, nghe nói....." Tiểu Kỳ blah.. blah.. bắt đầu tự thuật lại những lời đồn thần kỳ, vẻ mặt sùng bái.
-"Đừng nghe bọn họ nói bậy, sau này trực tiếp gọi ta là tỷ tỷ được rồi." Tử Linh trừng mắt liếc nhìn Hàn Chánh Hiên một cái, Hàn Chánh Hiên lại làm bộ vẻ mặt vô tội
-"Tới đây Tiểu Kỳ, để cho tỷ tỷ xem chân ngươi một chút." Tử Linh cẩn thận vén cái chăn đang đắp trên người Tiểu Kỳ lên, lộ ra một đôi xương đùi biến hình teo tóp, không khỏi có chút khẽ nhíu mày.
Nhìn Tử Linh hơi nhíu mày, Hàn Kỳ tưởng rằng chân của mình không có hy vọng nữa rồi, mặc dù trong lòng một trận mất mát, nhưng là rất hiểu chuyện an ủi Tử Linh:
-"Tỷ tỷ chữa không được không quan hệ, dù sao ta đã quen rồi, mọi người đều yêu thương Tiểu Kỳ như vậy, bây giờ lại có thêm tỷ tỷ, Tiểu Kỳ đã cảm thấy hạnh phúc rồi."
-"Linh nhi, chân của Tiểu Kỳ..." Hàn Chánh Hiên định nói lại thôi.
-"Ai nói ta chữa không được? Chân của Tiểu Kỳ đứng lên được không thành vấn đề, bước đi cũng không thành vấn đề...."
-"Thật sao?" Tử Linh chưa nói xong, Hàn Chánh Hiên liền kích động cầm lấy bả vai Tử Linh. Hàn Kỳ cũng là trừng to mắt nhìn Tử Linh.
Tử Linh cười:
-"Ừ, đương nhiên là sự thật." Lại cau mày:
-"Bất quá sẽ phi thường đau đớn, thời gian quá dài, cẳng chân biến hình, nếu muốn một lần nữa lại bước đi được, trước tiên phải đoạn xương rồi nối lại. Sau đó giúp hắn rèn luyện cơ bắp cẳng chân, để giảm bớt teo tóp. Đợi từ từ sau khi khôi phục một chút sẽ tự mình luyện tập đứng lên, bước đi. Là một loạt các công đoạn chữa trị nối tiếp,đau đớn thống khổ phi thường,hơn nữa quá trình trị liệu phục hồi không được buông bỏ, nếu không sẽ lại rất khó chữa trị ."
-"Ta không sợ, chỉ cần có thể đứng lên, đau đớn bao nhiêu ta cũng không sợ." Hàn Kỳ cứng rắn kiên quyết nhìn Tử Linh.
-"Tiểu Kỳ, xin lỗi, đều là ca ca làm hại ngươi." Hàn Chánh Hiên cúi đầu, thanh âm có chút trầm thấp.
-"Ca ca, ta cho tới giờ cũng không có trách ngươi, Tiểu Kỳ biết ngươi vì chân của ta mà bôn ba khắp nơi, không có một ngày chân chính vui vẻ. Ngươi quan tâm ta, yêu thương che chở ta, cái gì cũng nhường nhịn ta, Tiểu Kỳ cũng đã rất mãn nguyện rồi. Ta muốn đứng lên, không muốn lại liên lụy mọi người, cũng không muốn ca ca tự trách bản thân, ta muốn cho ca ca chân chánh vui vẻ lên, ta có nghị lực, ta không sợ đau đớn." Hàn Kỳ nói xong, gắt gao nắm tay Tử Linh:
-"Tỷ tỷ lúc nào bắt đầu, ta chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Tử Linh ngẩng đầu nhìn Hàn Chánh Hiên. Hàn Chánh Hiên quay về nàng gật đầu, Tử Linh đau lòng khẽ bẹo má Hàn Kỳ:
-"Tốt lắm, chúng ta ngày mai sẽ bắt đầu, hôm nay ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối thì không nên an cái gì, nhớ kỹ chưa?"
Thấy Hàn Kỳ gật đầu, Tử Linh đứng dậy đi về phía Hàn Chánh Hiên:
-"Hiên, ta cần chuẩn bị một ít đồ vật, ngươi đi giúp ta đi."
Ngày thứ hai, thủ thuật tiến hành rất thuận lợi, sau khi làm xong, Tử Linh đã là người đầy mồ hôi, có chút mệt mỏi thể lực không thể chi trì. Hàn chánh toàn dìu nàng tới ngồi trên ghế, lấy tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt nàng:
-"Mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi cho tốt, nơi này cứ để ta chiếu cố là được rồi." Hàn Chánh Hiên không đành lòng thấy Tử Linh lại mệt nhọc như vậy.
-"Ừ! Vậy được rồi, ta đi nghỉ ngơi một chút, ba ngày này là mấu chốt, đợi sau khi thuốc mê hết tác dụng hắn sẽ rất đau đớn, khẳng định là nóng rần lên, cho hắn uống thuốc, chú ý đừng làm lạnh nữa, nếu như hôm nay ban đêm có chuyện gì, nhất định phải gọi ta." Tử Linh quả thật cảm thấy đã có phần không còn chút sức lực nào, cũng không kiên trì nữa, dặn dò Hàn Chánh Hiên vài câu rồi theo nha hoàn trở về phòng mình.
Ban đêm thuốc mê hết tác dụng, Hàn Kỳ đau đớn bắt đầu chịu không được, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhắm chặt mắt lại, hai tay túm chặt chăn, cả người run run, trong miệng không ngừng rên rỉ đau đớn.
Nhị nương không ngừng dỗ dành hắn, thay khăn lau mồ hôi cho hắn, đại nương đè nặng chăn sợ hắn xốc lên, trong miệng không ngừng khấn niệm Bồ tát bảo vệ. Hàn phụ ở một bên đứng ngồi khôn g yên, Hàn Chánh Hiên không ngừng đi đi lại lại trong phòng. Tử Linh về phòng nghỉ ngơi được một hồi, lo lắng lại cũng chạy tới đây.
-"Linh nhi cô nương, ngươi nói có cần cho kỳ nhi ít thuốc mê nữa hay không? Hắn quá đau đớn rồi." Nhị nương một bên nói, một bên lau chùi nước mắt.
-"Thuốc mê này không thể dùng nhiều, dùng nhiều ngược lại là hại hắn."
Tử Linh đi tới trên giường, để cho Hàn Kỳ dựa vào người mình:
-"Mọi người đều trở về đi, hắn cần được an tĩnh, như vậy mới có thể từ từ bình tĩnh trở lại, đêm này ta tới cùng hắn là được rồi." Tử Linh bình tĩnh phân phó.
-"Ta cũng lưu lại, tiện có thể chăm sóc lẫn nhau." Hàn Chánh Hiên kiên trì. Mọi người thấy Tử Linh nói như thế, lại thấy nàng cùng Hàn Chánh Hiên lưu lại làm bạn, trong lòng cũng yên tâm không ít, dặn dò thêm Hàn Chánh Hiên vài câu rồi vừa đi ba bước vừa quay đầu lại cứ thế rời đi.
Hàn Kỳ mở mắt, nhìn Tử Linh mong mỏi:
"Tỷ tỷ , ta đau quá, Tiểu Kỳ đau quá, tựa như lửa đốt, lại giống như trong đầu khớp xương có rất nhiều cây châm xuyên thấu vào, ngươi có thể làm cho nó không đau nữa không, ta không chịu được."
Tử Linh một bên ngăn chặn chăn mền phòng ngừa hắn lại lộn xộn, một bên ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói:
-"Tiểu Kỳ ngoan, đừng lộn xộn, mặc dù dùng thuốc có thể tạm thời không để ngươi đau, nhưng là dùng thuốc nhiều cũng sẽ tổn thương đại não của ngươi, như vậy Tiểu Kỳ sẽ không thông minh nữa, nam tử hán là phải kiên cường, tỷ tỷ tin tưởng Tiểu Kỳ sẽ vượt qua được."
-"Tỷ tỷ, Tiểu Kỳ là nam tử hán , Tiểu Kỳ không cần thuốc, nhưng là người đừng rời xa ta được không? Hôm nay hãy ở đây bồi tiếp ta được không?" Hàn Kỳ nắm chặt tay Tử Linh không buông.
Tử Linh hiểu rõ tâm lý ỷ lại của Hàn Kỳ, cười nói:
-"Được, Tiểu Kỳ ngoan, tỷ tỷ không đi nữa, hôm nay tỷ tỷ bồi tiếp Tiểu Kỳ ngủ, ngoan, nhắm mặt lại đi, tỷ tỷ hát cho ngươi nghe Chi diêu lam khúc."
Hàn Kỳ nghe lời nhắm hai mắt lại, nắm chặt hay tay Tử Linh, đặt trong ngực hắn, trong lòng cảm thấy tin cậy rất nhiều. Mặc dù vẫn đau đến cau mày, nhưng là cũng lại không hề kêu loạn lên nữa, chỉ mím chặt đôi môi, bên tai truyền đến tiếng ca êm ái của Tử Linh:
Tiểu bảo bối mau mau ngủ
trong mộng sẽ có ta theo
cùng ngươi cười cùng ngươi quấn quít
có ta giúp ẩn náu
tiểu bảo bối mau mau ngủ
ngươi sẽ mộng thấy ta vài lần
có ta trong giâc mộng đẹp nhất
tỉnh mộng cũng an ủi
Không lâu sau, Hàn Kỳ phát ra tiếng hít thở đều đều, ngủ thiếp đi trong lòng Tử Linh. Tử Linh dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho hắn. Hàn Chánh Hiên vẫn ngồi ở trên ghế, lẳng lặng quan sát hết thảy, trong lòng nói không ra là cảm động hay là đau lòng. Nhẹ nhàng đi tới bên giường, ngồi ghé vào để cho đầu của Tử Linh tựa vào trên người mình, hai tay đỡ lấy hai bàn tay nàng, giảm bớt sức nặng cho nàng. Ba người cứ thế ngồi ngủ một đêm.
Một tháng sau.
Tử Linh vừa vào phòng, liền thấy Hàn Kỳ trên giường ăn kẹo ngọt, nói cho hắn bao nhiêu lần, kẹo ngọt ăn nhiều không có lợi cho răng nhưng tiểu tử kia chính là không nghe khuyên bảo, Tử Linh lắc đầu. Thấy Tử Linh đột nhiên đi vào, Hàn Kỳ luống cuống tay chân, kẹo ngọt trong tay không biết phải dấu vào đâu.
-"Tiểu Kỳ, hôm nay tỷ tỷ kể cho ngươi nghe chuyện xưa được không?" Tử Linh hai mắt hiện lên một tia giảo khiết.
-"Hay nha!" thấy Tử Linh cũng không có nói mình, Hàn Kỳ mừng rỡ gật đầu.
-"Từ trước nha, có một vương quốc Mã Nghĩ (con kiến), nơi đó có một quốc vương đặc biệt thích ăn kẹo ngọt, bởi vì hắn là quốc vương, cho nên ai nói không cho hắn ăn kẹo ngọt thì hắn liền giết người đó..... sau đó nha, chỉ cần hắn ăn một lần đồ gì ngọt, hai cái răng cửa của hắn liền trở nên dài hơn một thước, phải dùng cái cưa để cưa nó xuống mới có thể......" Tử
Linh dùng cả lời nói và hành động để diễn tả, một bên lấy tay minh họa động tác, một bên nhằm vào cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Kỳ
Hàn Kỳ nghe được lông tóc dựng đứng, ngay khi thấy ánh mắt Tử Linh nhìn về phía chính mình, vội vàng lấy tay bưng kín miệng mình lại.
-"Hắc hắc." Tử Linh âm hiểm cười hai tiếng.
-"Đang nói chuyện gì thế?" Hàn Chánh Hiên từ ngoài đi vào trong phòng.
-"Ca ca..." Hàn Kỳ ngữ điệu mang theo vẻ sợ hãi:
-"Nhìn xem một chút, nhìn xem răng Tiểu Kỳ có dài ra hay không?"
Lại một tháng nữa trôi qua
-"Tiểu Kỳ, mặt trời đã lên ba con sào rồi, như thế nào còn nằm ườn trên giường? Mau đi cùng tỷ tái luyện tập một lần?” Tử
Linh vừa vào cửa liền thấy Hàn Chánh Hiên đang ôn nhu gọi Hàn Kỳ dậy khỏi giường, không nhịn được rống to lên.
-Luyện chứ, luyện chứ." Hàn Kỳ giật mình một cái ngồi dậy
-"Trước khi ngươi tới, ca ca mới vừa giúp ta làm xong." hai tròng mắt còn chưa có mở liền vội vàng trả lời.
Hàn Chánh Hiên nhún vai, khóe miệng lại khẽ cong lên: "Ta chính là vừa tới."
-"Ca ca, ngươi không giúp ta?" Hàn Kỳ xị mặt ra, tức giận bất bình.
-"Đó là vì tốt cho ngươi, ngươi chính là ngay từ đầu đã cam đoan rồi." Hàn Chánh Hiên khẽ xoa đầu hắn.
-"Tiểu Kỳ nha, hôm nay tỷ tỷ cho ngươi câu chuyện về Pinochio……” Tử Linh kể xong chuyện xưa, còn lấy tay sờ vào cái mũi
nhỏ của Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ ngửa người về sau, quay đầu nhìn về phía Hàn Chánh Hiên:
-"Ca ca, mau nhìn xem cái mũi ta có sao không?"
-"A a, Linh nhi, ngươi cũng đừng hù hắn nữa." Hàn Chánh Hiên bắt đầu nói đỡ.
-"Ai bảo tiểu tử này lì như vậy, không hù dọa thì không nghe lời, ngươi không được nói đỡ cho hắn nữa." Tử Linh bắt đầu
phê bình Hàn Chánh Hiên.
-"Tỷ tỷ, ta nào có không nghe lời đâu? Ngươi kể chuyện nữa cho ta nghe, nếu không hát một bài cho ta được không?"
-"Không kể, cũng không hát, tại sao ta phải kể chuyện, phải ca hát?"
-"Linh Nhi, ngươi hãy hát một bài đi, bài hát lần trước ngươi hát cho Tiểu Kỳ nghe, ta cho tới giờ cũng chưa từng nghe qua, nghe hay lắm."
-"Tỷ tỷ tỷ tỷ, hát một bài đi mà, lần trước ta đang bệnh cũng không có nghe rõ, ngươi hát lại một bài, ta cam đoan sau này sẽ nghe lời mình người thôi."
-"Được rồi, được rồi, ta hát mà, nhà ngươi thật là khó chiều a." Tử Linh cất lên giọng hát dễ nghe:
"thanh sơn lý cá tú nha thủy nha,tẩu tiến tam thốn phương nghiễn,
xuân hạ thu đông lý cá nhất nhi u,tự tại nọ cá thần châu đồ họa。
nhi thì hí thiên chân,trường đại hành tiêu sái... "
Gần ba tháng sau.
-"Ồ? Tiểu Kỳ, ngươi sao lại chơi nghich một con mèo nha?” Mới vừa vào phòng, Tử Linh liền thấy Hàn Chánh Hiên và Hàn Kỳ đang chơi đùa một con mèo hai tháng tuổi. Con mèo nhỏ một đôi tai rủ, lông dài trắng như tuyết, cái đuôi to giống như cái chổi lông, duy chỉ có bốn bộ móng vuốt là màu đen.
-"Ừ, hôm nay ta ra sân luyện tập đi lại, thấy dưới gốc cây có con mèo nhỏ ườn ra không đi, để cho ca ca ôm nó trở về."
Hàn Kỳ lấy tay vuốt ve con mèo nhỏ:
-"Chúng ta đang đặt tên cho con mèo nhỏ đây, tỷ tỷ mau giúp nghĩ ra một cái tên đi."
-"Đặt tên nha." Tử Linh ngẩng đầu suy nghĩ một chút: "kêu Toby đi."
-"Không bằng trực tiếp gọi là Giẻ Lau?" Hàn Chánh Hiên thuận miệng tiếp lời.
-"Ngươi như thế nào thô bỉ như vậy, ai lại gọi con mèo nhỏ là Giẻ Lau, còn Chổi Quét chứ?" Tử Linh ném cho hắn một cái nhìn khinh thường.
-"Ồ, Chổi Quét cũng không tệ." Hàn Chánh Hiên làm bộ chăm chú khảo lự.
-"Này, ta nói người đừng đảo loạn có được không." Tử Linh bất mãn chống nạnh.
Con mèo nhỏ trái nhìn Tử Linh một chút, phải xem Hàn Chánh Hiên một chút, không rõ bọn họ lại rầm rĩ gì nữa.
-"Ta quyết định rồi, sẽ gọi là Toby." Hàn Kỳ cuối cùng hạ quyết định.
Tử Linh đắc ý nhìn Hàn Chánh Hiên một chút, Hàn Chánh Hiên khóe miệng lại trễ xuống.
Trong lúc vui sướng, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, ba tháng rất nhanh đã trôi qua, Tử Linh cũng dần dần tự phát hiện ra một vấn đề, cho tới bây giờ chưa có tới kỳ kinh nguyệt. Cái này cũng là nhắc nhở Tử Linh về lời tiên đoán của Vô tu đạo trưởng, nửa đời su có thể sẽ không có con. Điều này làm cho Tử Linh cảm thấy một loại bất lực chưa bao giờ nếm trải. Ở thời đại cổ lão này, có ba điều bất hiếu, vô hậu vi đại (không có nối dõi là tội lớn nhất). Điều này không nghi ngờ là cấp cho chính mình án tử hình. Thử hỏi, tự mình còn có tư cách đi yêu một người sao? Còn có tư cách đi yêu Hàn Chánh Hiên sao?
mấy ngày nay vì chuyện này, Tử Linh vẫn phiền muộn không vui. Hàn gia hai huynh đệ cũng đều nhìn ra tâm tình của Tử Linh không ổn, nhưng vô luận là hỏi nàng, trêu nàng, Tử Linh vẫn cứ không hề giống như trước đáng yêu cười đùa náo nhiệt, cũng không nói ra nguyên nhân tại sao.
Một buổi tối, Tử Linh ngủ không yên, đi tới trong sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Trong trời đêm sao sáng lập lòe, nghĩ lại những chuyện xưa, mà tự mình sau này lại nên đi về đâu? Đột nhiên, Tử Linh hiểu rõ chân chánh mục đích tà vương nửa năm để nàng trở về. "Nghĩa phụ." Tử Linh hai mắt có chút mơ hồ.
Hàn Chánh Hiên không tiếng động đi tới bên nàng, khẽ khoác thêm cho nàng một tấm trường bào:
-"Linh nhi, đang suy nghĩ cái gì ?"
-"Hiên, nếu như ta biến mất liễu, ngươi sẽ nhớ tới ta chứ?" Tử Linh ngiêm trọng vẫn là một mảng mê mang.
-"thế giới của ta không cho phép ngươi biến mất." Hàn Chánh Hiên xoay mặt Tử Linh về phía mình, từng từ từng từ kiên định trả lời.
-"HIên!" Tử Linh kinh ngạc nhìn Hàn Chánh Hiên, cảm giác cái mũi cay xè.
Hàn Chánh Hiên ôn nhu dùng ngón cái lau nước mắt TỬ Linh:
-"Linh nhi, ta hôm nay tới tìm ngươi, là muốn đem cái này cho ngươi."
Hàn Chánh Hiên từ trong ngực lấy ra một đôi ngọc phỉ thúy, đem một cái buộc thành cái vòng cổ, quàng lên cổ Tử Linh:
-"Cái này là bảo vật gia truyền của Hàn gia, 'Đồng Tâm thạch' , mang nó theo, vô luận bao nhiêu tà ác quỷ quái cũng không thể tới gần ngươi. Mảnh phỉ thúy này có 2 phần, chỉ cần ngươi xảy ra chuyện gì, miếng phỉ thúy của ta sẽ cảm ứng được."Hàn
Chánh Hiên thâm tình nhìn Tử Linh:
- "Linh nhi, gả cho ta được không? Vô luận phát sinh chuyện gì, ta cũng cùng bên cạnh ngươi."
-"Hiên." nước mắt Tử Linh lặng lẽ rơi xuống. Không biết như thế nào trả lời cái vấn đề này. Chính mình rất hi vọng trở thành thê tử của hắn, cùng nhau nắm tay, cùng dìu tay nhau , cùng nhau đến già, nhưng đồng thời lại cho rằng chính mình không xứng có được.
Lại là một đêm mất ngủ.
Bệnh của Đông Phương Uyển nhi đã hoàn toàn khá lên, Đông Phương Thế Vũ dẫn theo hai muội muội, tới Hàn gia để thăm hỏi cảm tạ. Đông Phương Thế Vũ trước mắt không còn chuyện phiền lòng, một thân áo lam, tiêu sái tự nhiên. Đông Phương vũ tình vẫn là một thân hồng y, bướng bỉnh lại tinh nghịch đáng yêu. Đông phuong Uyển nhi khoác trường sam màu vàng, ôn uyển động nhân, một cặp mắt như sóng nước mùa thu, tự mình làm cho Hàn Chánh Hiên một bộ y phục, chân vừa tay khít, thập phần phù hợp, khiến cho ba vị lão nhân không khỏi tán thưởng. Điều này không thể nghi ngờ làm cho Tử Linh tự ti trong lòng, lại cảm giác giữa mình và bọn họ có một bức tường ngăn cách vô hình.
Thời gian nửa năm đã đến, đêm đó, Tử Linh để lại một phong thư cho Hàn Chánh Hiên, đại khái nội dung nói cho hắn, bệnh của Hàn Kỳ trừ rèn luyện ra, cũng không cần phải trị liệu nữa. Chính mình rời đi, không cần đi tìm. Đông Phương Uyển nhi là một cô gái tôt, chúc hai người trăm năm tóc bac, nhiều con nhiều cháu.
Viết xong bức thư hàm chứa nước mắt, Tử Linh lần nữa nhìn quanh bốn phía một chút, Linh điểm ( 0 giờ) vừa đến, biến mất trong màn đêm.
Lần nữa hiện ra lại là ở trong đại sảnh của Tà vương, Lãnh Ngạo Thiên đang ngồi trên ghế dựa uống trà. Tử Linh vừa xuất hiện, lập tức đứng dậy mở ra hay tay, từ ái quay về phía Tử Linh cười: "Hoan nghênh về nhà, hài tử của ta."
-"Nghĩa phụ!" Tử Linh cũng không nhịn được nữa, nhào vào trong lòng Lãnh Ngạo Thiên, khóc rống lên.