Đêm qua ngủ không ngon, khi lạnh khi nóng còn gặp ác mộng. Trong mơ có nhiều người vây tròn quanh ta, nói ta không biết xấu hổ, nói ta không bình thường, nói ta biến thái, đuổi cách nào cũng không đi…
Có lẽ là sáng rồi! Nheo mắt nhìn tấm hình trên tường, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nấu cơm truyền từ phòng bếp. A, nhất định là nghe nhầm! Lão ba còn 5 ngày nữa mới trở về mà! Ngủ thêm chút nữa đi ~ Lát gọi báo Hàn Bằng một tiếng là được rồi…
“Con ngoan… Tỉnh chưa? Tỉnh tỉnh? …” Cái này cũng không phải nghe nhầm đi? Vừa mở mắt liền thấy lão ba đứa bên giường, cúi xuống vỗ nhẹ mặt ta. Lão ba dịu dàng cười, cao hứng vì ta tỉnh lại.
Hắn đem ta nâng dậy, phía sau lót thêm một cái gối.
Ta tựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn hắn đo nhiệt độ cơ thể, lau mặt cho ta, uy ta ăn một chút. Một loại hạnh phúc ê ẩm thấm vào lòng, nước mắt không kìm được rơi xuống.
“Ba…” Lão ba nghe ta gọi, vừa quay đầu lại nước mắt của ta, hắn bước nhanh tới bên giường ngồi xuống. “Bảo bối làm sao vậy? Có khó chịu sao?” Hắn nhẹ nhàng vuốt đầu của ta, lo lắng nhìn.
“Ba…” Ta khóc càng dữ dội, đưa tay ôm lấy hắn.
Hắn ôm ta điều chỉnh tư thế khiến ta thoải mái. “Bảo bối sao thế? Có phải còn khó chịu?” Ta nhẹ nhàng lắc đầu. “Vậy thì sao?” Đem ta từ trong ngực lôi ra, nhìn thẳng vào mắt. “Ba… Con…” Ta không muốn nói, đưa tay ôm hắn. Hắn chặn lại. “Đến, nói cho ba biết bị sao vậy?” Ta không muốn nói, nhẹ nhàng lắc đầu.
“…” Hắn nhìn ta một chút rồi kéo vào lòng.
“Ngủ thêm một chút được không?” Hắn dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của ta.
Gật đầu.
Khi tỉnh dậy lần nữa đã là xế chiều. Thật sự là bệnh đến như núi đổ vậy a ~~ Nghĩ ngủ một giấc là tốt rồi, nhưng bây giờ lại có chút sốt.
“Ba?” Trong thư phòng nhìn thấy lão ba đang ngồi trên bàn làm việc viết tài liệu.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, “Ngồi xuống một lát, ba gần xong rồi.”
Ngồi ở trên ghế sa lon đối diện lão ba, nhìn thấy trời chiều chiếu lên người hắn. Vẻ mặt của hắn trầm ổn mà dịu dàng, chăm chú viết tài liệu trước mắt, lâu lâu dừng lại suy nghĩ một chút. Sau đó tiếng nét bút sàn sạt qua đi.
Thời điểm sắc trời gần tối hắn cũng ngừng viết lại.
Ở dưới ánh sáng mờ mịt nghiêm túc nhìn ta, “Con có thể giải thích cho ba không?”
“Giải thích?” Tinh thần còn chưa hồi phục lại, không biết hắn đang hỏi chuyện gì.
“Đúng! Giải thích! Giải thích con vì sao phát sốt, vì cái gì không đi bác sĩ. Con không biết tình trạng của mình mà sốt hết hai ngày, nếu ba tối nay trở về… Tối nay trở về…” Nói xong lời cuối tiếng của lão ba đã có chút nghẹn ngào. Hắn không dám tưởng tượng nếu không trở về thì ta sẽ thế nào.
Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc mang theo lo lắng của hắn, có chút yêu thương, có chút buồn phiền, có chút sốt ruột. Muốn ta trả lời thế nào đây?
Cả hai lẳng lặng nhìn nhau, kỳ thật việc ta hiện tại muốn làm là xông lên XXOO hắn, nhìn biểu tình lo âu khiến ta có cảm giác muốn chà đạp hắn. Chính là ta biết mình không thể, lão ba sẽ không cho phép, hơn nữa 18 năm chăm sóc dạy dỗ cũng ngăn trở xúc động của mình.
Có vật gì đó dần dần sụp đổ…
…
Một tuần trước, khi ta về nhà phát hiện đứa con đang sốt cao…
Sốt ruộ đem nó tới Tiểu Cao khám và chữa bệnh một phen mới yên lòng.. Tiểu Cao nói đứa con thực may mắn, chỉ là phát sốt, không mang theo bệnh gì.
Sau khi nghe tiếng thu âm trong điện thoại mới biết được — nó đã vậy hai ngày. Tiểu Cao nói nó thực may mắn lúc đó ta không cao hứng lắm, nhưng hiện tại lại cảm thấy thật may mắn.
Lúc ngồi bên giường nhìn thấy con trai sốt cao không lùi, nó trong ác mộng hồ ngôn loạn ngự, ta lần đầu tiên kiểm điểm lại mình — ta có tư cách làm cha sao?
Đứa con sau khi tỉnh lại tùy tiện ngồi một chỗ trầm mặc không nói, dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn ta, pha chút u buồn, hạnh phúc, thống khổ, ánh mắt đầy phức tạp, chỉ khi ta xoay người nhìn nó mới lại tán đi. Hai ngày này cảm giác ở chung thật không tốt, giống như đã phá đi giai điệu bánh răng — giữ chặt sẽ không nới lỏng ra được.
Đứa con làm sao vậy? Nó suy nghĩ cái gì? Hàn Bằng trong tin nhắn để lại rằng nó cảm thấy không thoải mái nên đi bệnh viện. Nhưng vì cái gì lại không đi bác sĩ hay mua thuốc? Nó liền như vậy đi học bình thường? Tại sao Hàn Bằng lại nói nó đi bệnh viện mà? A ~~~ Không hiểu! Nghĩ mãi cũng không rõ!
Có lẽ là sáng rồi! Nheo mắt nhìn tấm hình trên tường, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nấu cơm truyền từ phòng bếp. A, nhất định là nghe nhầm! Lão ba còn 5 ngày nữa mới trở về mà! Ngủ thêm chút nữa đi ~ Lát gọi báo Hàn Bằng một tiếng là được rồi…
“Con ngoan… Tỉnh chưa? Tỉnh tỉnh? …” Cái này cũng không phải nghe nhầm đi? Vừa mở mắt liền thấy lão ba đứa bên giường, cúi xuống vỗ nhẹ mặt ta. Lão ba dịu dàng cười, cao hứng vì ta tỉnh lại.
Hắn đem ta nâng dậy, phía sau lót thêm một cái gối.
Ta tựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn hắn đo nhiệt độ cơ thể, lau mặt cho ta, uy ta ăn một chút. Một loại hạnh phúc ê ẩm thấm vào lòng, nước mắt không kìm được rơi xuống.
“Ba…” Lão ba nghe ta gọi, vừa quay đầu lại nước mắt của ta, hắn bước nhanh tới bên giường ngồi xuống. “Bảo bối làm sao vậy? Có khó chịu sao?” Hắn nhẹ nhàng vuốt đầu của ta, lo lắng nhìn.
“Ba…” Ta khóc càng dữ dội, đưa tay ôm lấy hắn.
Hắn ôm ta điều chỉnh tư thế khiến ta thoải mái. “Bảo bối sao thế? Có phải còn khó chịu?” Ta nhẹ nhàng lắc đầu. “Vậy thì sao?” Đem ta từ trong ngực lôi ra, nhìn thẳng vào mắt. “Ba… Con…” Ta không muốn nói, đưa tay ôm hắn. Hắn chặn lại. “Đến, nói cho ba biết bị sao vậy?” Ta không muốn nói, nhẹ nhàng lắc đầu.
“…” Hắn nhìn ta một chút rồi kéo vào lòng.
“Ngủ thêm một chút được không?” Hắn dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của ta.
Gật đầu.
Khi tỉnh dậy lần nữa đã là xế chiều. Thật sự là bệnh đến như núi đổ vậy a ~~ Nghĩ ngủ một giấc là tốt rồi, nhưng bây giờ lại có chút sốt.
“Ba?” Trong thư phòng nhìn thấy lão ba đang ngồi trên bàn làm việc viết tài liệu.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, “Ngồi xuống một lát, ba gần xong rồi.”
Ngồi ở trên ghế sa lon đối diện lão ba, nhìn thấy trời chiều chiếu lên người hắn. Vẻ mặt của hắn trầm ổn mà dịu dàng, chăm chú viết tài liệu trước mắt, lâu lâu dừng lại suy nghĩ một chút. Sau đó tiếng nét bút sàn sạt qua đi.
Thời điểm sắc trời gần tối hắn cũng ngừng viết lại.
Ở dưới ánh sáng mờ mịt nghiêm túc nhìn ta, “Con có thể giải thích cho ba không?”
“Giải thích?” Tinh thần còn chưa hồi phục lại, không biết hắn đang hỏi chuyện gì.
“Đúng! Giải thích! Giải thích con vì sao phát sốt, vì cái gì không đi bác sĩ. Con không biết tình trạng của mình mà sốt hết hai ngày, nếu ba tối nay trở về… Tối nay trở về…” Nói xong lời cuối tiếng của lão ba đã có chút nghẹn ngào. Hắn không dám tưởng tượng nếu không trở về thì ta sẽ thế nào.
Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc mang theo lo lắng của hắn, có chút yêu thương, có chút buồn phiền, có chút sốt ruột. Muốn ta trả lời thế nào đây?
Cả hai lẳng lặng nhìn nhau, kỳ thật việc ta hiện tại muốn làm là xông lên XXOO hắn, nhìn biểu tình lo âu khiến ta có cảm giác muốn chà đạp hắn. Chính là ta biết mình không thể, lão ba sẽ không cho phép, hơn nữa 18 năm chăm sóc dạy dỗ cũng ngăn trở xúc động của mình.
Có vật gì đó dần dần sụp đổ…
…
Một tuần trước, khi ta về nhà phát hiện đứa con đang sốt cao…
Sốt ruộ đem nó tới Tiểu Cao khám và chữa bệnh một phen mới yên lòng.. Tiểu Cao nói đứa con thực may mắn, chỉ là phát sốt, không mang theo bệnh gì.
Sau khi nghe tiếng thu âm trong điện thoại mới biết được — nó đã vậy hai ngày. Tiểu Cao nói nó thực may mắn lúc đó ta không cao hứng lắm, nhưng hiện tại lại cảm thấy thật may mắn.
Lúc ngồi bên giường nhìn thấy con trai sốt cao không lùi, nó trong ác mộng hồ ngôn loạn ngự, ta lần đầu tiên kiểm điểm lại mình — ta có tư cách làm cha sao?
Đứa con sau khi tỉnh lại tùy tiện ngồi một chỗ trầm mặc không nói, dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn ta, pha chút u buồn, hạnh phúc, thống khổ, ánh mắt đầy phức tạp, chỉ khi ta xoay người nhìn nó mới lại tán đi. Hai ngày này cảm giác ở chung thật không tốt, giống như đã phá đi giai điệu bánh răng — giữ chặt sẽ không nới lỏng ra được.
Đứa con làm sao vậy? Nó suy nghĩ cái gì? Hàn Bằng trong tin nhắn để lại rằng nó cảm thấy không thoải mái nên đi bệnh viện. Nhưng vì cái gì lại không đi bác sĩ hay mua thuốc? Nó liền như vậy đi học bình thường? Tại sao Hàn Bằng lại nói nó đi bệnh viện mà? A ~~~ Không hiểu! Nghĩ mãi cũng không rõ!