Đầu óc người già, Lô An Quốc cũng tốt, Trần Thục Vân cũng tốt, tuy rằng trên bàn ăn, bầu không khí không thể tránh khỏi lúng túng, nhưng hai người rốt cuộc vẫn không nói gì.
Tiêu Ninh cảm thấy không khí này không thích hợp chần chừ tiếp nữa, yên lặng giúp đỡ Trần Thục Vân dọn dẹp chén đũa, rồi lễ phép cáo từ.
“Mẹ, vậy con tiễn tiểu Ninh.” Lô Nham ngoài ý muốn đứng dậy, Trần Thục Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn y đi theo Tiêu Ninh ra cửa.
Hai người đồng thời đứng ở trước cửa thang máy, Tiêu Ninh cảm thấy Lô Nham muốn nói gì, nhưng hiện tại, hắn thật sự không còn tâm tình hay chút khí lực nào để mở miệng chủ động dò hỏi, lập tức lấy ra một cái phong thư, “Lúc nãy quên mất, cậu giúp tôi đưa cho bác trai bác gái nha.”
Lô Nham không cần hỏi cũng biết là cái gì, đây là số tiền trả lại mà ngày xưa đã giúp đỡ hắn, Tiêu Ninh mỗi lần tới đều sẽ biếu tiền lì xì cho hai vị trưởng bối Lô gia, cũng không phải quá nhiều, hai, ba ngàn đồng, chỉ là bày tỏ tấm lòng hiếu kính mà thôi. Trước đây đều là do Tiêu Ninh trực tiếp lặng lẽ thả lại nhà bọn họ, lần này, bởi vì có chuyện xảy ra nên mới làm chưa kịp.
Y trầm mặc nhận lấy, lúc này thang máy đã lên, keng một tiếng mở ra, Tiêu Ninh cất bước vào trong, lại bị Lô Nham nhanh chóng nắm lấy kéo ra ngoài. Hắn quay đầu lại nhìn Lô Nham, cửa thang máy ngay trước mặt bọn họ một lần nữa đóng lại, chạy lên những tầng lầu khác.
Tiêu Ninh tâm tình bình thản hỏi, “Chuyện gì?”
“Yên tâm đi, chút nữa tôi giải thích với mọi người một chút là không sao rồi.” Lô Nham nói ra lời này chính là giận hờn, giống như một đứa nhỏ đang cáo trạng, sau khi vui vẻ được một lúc thì thấy bộ dáng không vui của Tiêu Ninh, vì vậy không tình không nguyện nói, “Coi như tôi chỉ thuận miệng nói đùa.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Tiêu Ninh ngẫm lại, ôn hòa nói, “Nếu đã nói cho mọi người biết rồi, thì cứ như vậy đi.”
Chính bản thân hắn cũng không đủ can đảm chủ động chọc thủng cửa giấy, Lô Nham cho dù vì tức giận hắn mà trả thù cũng tốt, nhìn từ phương diện khác mà nói, cũng coi như đã giúp hắn rất nhiều rồi.
Cứ như vậy đi.
Tiêu Ninh cũng chỉ có thể nói như vậy.
Lô Nham cau mày, lực đạo trong tay tăng mạnh một chút, “Tại sao lại không nghe lời tôi? Tiêu Ninh, tôi biết Đan Hải Minh, trước đây hắn từng nằm trong danh sách các thiếu gia nhà giàu, bất quá sau này đi nước ngoài một thời gian, trở về lại cầm tiền của cha mẹ chơi đùa. Bây giờ thì ỷ lại vào cậu, mặc kệ hắn đã nói gì với cậu, giang sơn dễ đổi, với tính cách này của cậu, sẽ chịu nhiều thiệt thòi đó.”
Y nói như đã chứng kiến tất cả.
“Lô Nham, chúng ta đã là anh em nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không muốn cùng cậu trở mặt.” Nụ cười trên mặt Tiêu Ninh dần dần được tháo bỏ, dường như cực kỳ nghiêm túc nói, “Hơn nữa, tôi hi vọng cậu đừng dùng những từ ngữ như vậy hạ thấp người yêu của tôi, cậu không thể nào hiểu được cậu ấy, không thể nào biết cậu ấy, nói những lời như vậy, rất vô trách nhiệm.”
Khẩu khí Lô Nham thoáng co rút lại, gần như ngây ngốc đứng nhìn Tiêu Ninh, tựa hồ không thể nào tin nỗi hắn có thể nói ra những lời đó, biểu tình trên mặt y, nếu thay đổi địa điểm thời gian, nói không chừng sẽ làm Tiêu Ninh bật cười.
“Ba mẹ tôi sẽ không chấp nhận loại chuyện như vậy, cậu thật… Thật sự cảm thấy đáng giá sao?” Thần thái của Lô Nham vô cùng kỳ quái, thoạt nhìn giống như muốn cười, nhưng cẩn thận quan sát cũng không phải, phảng phất như có thêm một chiếc mặt nạ khinh bạc ở trên mặt, lại như thể chiếc mặt nạ ấy căn bản đã bị xé xuống mà vẫn không hề hay biết.
Chuyện này cũng khiến Tiêu Ninh không biết phải nói gì cho phải, Lô gia đối với Tiêu Ninh hiển nhiên có ý nghĩa hết sức quan trọng, ơn nặng như núi, Tiêu Ninh ngày xưa có thể trở thành Tiêu Ninh bây giờ, sự tồn tại của bọn họ không thể nghi ngờ là có ảnh hưởng to lớn cực kỳ.
“Cũng không thể nói như vậy.” Tiêu Ninh cười cười, nửa tự giễu nữa phiền muộn, “Bác trai và bác gái ở trong lòng tôi rất quan trọng, thế nhưng tôi không thể trái với lương tâm, bởi vì, đây không phải chuyện của cá nhân tôi.”
Nếu như đây là chuyện riêng của Tiêu Ninh, thì đã nhượng bộ quá dễ dàng rồi, hắn côi cút một người, chỉ cần có thể khiến cho những người đối xử tốt với hắn cao hứng vui vẻ, cũng không có gì là không thể nhân nhượng.
Nhưng bây giờ không được, lần này không được, hắn còn có một đường biên ngang, đường biên ngang đó chính là Đan Hải Minh.
Lô Nham muốn tiếp tục khuyên ngăn, “Tiểu Ninh…”
Y chậm rãi thở dài, không như không hề quen biết, híp mắt nhìn Tiêu Ninh, “Cậu… Cậu đối với Đan Hải Minh…”
Những lời kế tiếp như không thể chịu đựng được nữa, trơn tuột trôi lại trong cuống họng, Lô Nham cho dù có hỏi hay không đều đã nhận được đáp án, tật xấu này của Tiêu Ninh, còn có thể có ai so với y rõ ràng hơn sao?
Hơn nữa, y chưa từng minh mẫn như giờ phút này, Tiêu Ninh là một người sẵn sàng dùng tất cả tình cảm của mình để đối tốt với người hắn thương…
Lô Nham hỏi, “Cho dù ba mẹ tôi, từ đây cùng cậu bất tương lai vãng, cậu cũng cũng thấy đáng giá sao?”
“Không phải.” Tiêu Ninh cười khổ, “Tôi khẳng định hi vọng bác trai bác gái có thể… Đó cũng là hết cách rồi, ai.”
Sắc mặt hắn tràn đầy vẻ khó xử, nhưng Tiêu Ninh cho dù ở thời điểm khó xử nhất, cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng ôn hòa, cái này không biết là loại khí chất gì.
Bộ dáng của Tiêu Ninh rất khó xử, trước đây Lô Nham vẫn hay thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt này, khi đó những chuyện hắn cảm thấy khó xử hầu hết đều vì Lô Nham mà ra.
Lô Nham quả thực cảm thấy rất thần kỳ, những chuyện trước đây mình không thèm để ý, bây giờ lại trở nên đặc biệt rõ ràng, rõ ràng đều là những chuyện cỏn con không quan trọng, đã từng tiện tay vứt bỏ hoặc quăng hết ra sau đầu, đã vùi sâu trong quá khứ, bây giờ lại quỷ dị hiện hình.
Nhiều lắm, không khác gì đến từ nơi xa xôi gió bão, gào thét trong tâm hồn y, nhưng y, cái gì cũng không bắt được.
“… Được rồi.” Lô Nham buồn bực mất tập trung buông tay ra, liếc nhìn Tiêu Ninh thần thái kinh ngạc, ma xui quỷ khiến vỗ vỗ cánh tay Tiêu Ninh, im lặng nửa ngày, miễn cưỡng lên tinh thần nói, “Cậu về trước đi, ba mẹ thì để tôi về nói chuyện một chút, chậc, cậu cũng thật là, toàn gây phiền phức cho tôi.”
Lô Nham có thể nói ra này khiến Tiêu Ninh lấy làm kinh hãi, “Cái gì?”
Cắn chặt lưỡi, kỳ thực lời vừa nói ra khỏi miệng đã lập tức thấy hối hận rồi, Lô Nham không nhịn được bực bội dùng sức đập nút thang máy, đập đến nổi ba ba vang lên, “Chúng ta ai là ai hả, chuyện của tôi cũng là chuyện của cậu, chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi, dù sao những lời nên nói tôi cũng nói hết rồi sau này hối hận cũng đừng trách tôi tôi cho cậu biết tôi vẫn rất chán ghét Đan Hải Minh cho dù thế nào đi nữa. Mẹ nó, tại sao còn chưa tới!” (*)
Y một đấm hai nện hành hạ nút bấm thang máy, thang máy dường như linh cảm có chuyện không lành nên lập tức mở cửa ra trước khi bị y nện cho hư mất. Tiêu Ninh ngơ ngơ ngẩn ngẩn bị y đẩy một cái, lảo đảo bước vào, không phản ứng kịp quay người lại mà nhìn y.
Lô Nham đứng ở ngoài thang máy, cùng hắn đối diện, “Tiêu Ninh, thời điểm đó đừng hối hận chạy đến trước mặt tôi khóc lóc kể lể, đều là đáng đời.”
Tiêu Ninh buồn cười nhíu mày lại, “Cậu đừng nguyền rủa tôi được không?”
Lô Nham trong lúc cửa thang nhanh chóng đóng lại, nói thêm một câu, “Sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, lại tốn công tốn sức tự giày vò mình làm gì.”
Tiêu Ninh chỉ biết, ở nơi này của hắn, chuyện giữa hắn và Đan Hải Minh, vĩnh viễn sẽ bị người ta khinh rẻ mỉa mai như vậy.
*
Lô Nham đứng trước cửa thang máy nửa ngày, ngay cả bạn thân y cũng không biết mình đang nghĩ gì, nóng nảy xoa xoa sống mũi, lúc này mới quay người trở về nhà.
Lô An Quốc đã đi ngủ rồi, Trần Thục Vân vẫn còn chờ trong phòng khách, “Tiểu Ninh đi rồi?”
“Ừm.” Lô Nham mệt mỏi đáp một tiếng, lê thê tiến vào phòng ngủ của mình, lăn lên giường. Một lát sau, Trần Thục Vân cũng theo vào, “Lô Nham, mẹ hỏi con một chuyện.”
Lô Nham nằm ngửa trên giường, khuỷu tay che trước mặt, mệt mỏi kéo dài âm thanh hỏi, “Hơn nửa đêm rồi, mẹ —— hỏi cái gì a.”
“Không phải…” Trần Thục Vân do dự đứng bên giường, “Bữa ăn đêm nay, lúc đó, con nói người yêu của tiểu Ninh… Là nam? Đó có ý gì?”
“Có ý gì?” Lô Nham thả tay xuống, “Chính là ý đó a.”
“Nhưng…” Trần Thục Vân nhíu chặt lông mày, “Nam? Người đang yêu đương với tiểu Ninh là nam? Sao lại có thể như thế được nhỉ?”
“Có cái gì mà không thể.” Lô Nham ngồi dậy, “Mẹ, quanh đi quẩn lại chuyện này làm gì, nghiêm trọng sao?”
Trần Thục Vân một mặt “Việc này mà còn không nghiêm trọng?” Biểu tình nghi hoặc, “Nam nhân cùng nam nhân ở chung…”
Lô Nham đáp, “Rất bình thường a, xã hội bây giờ còn có rất nhiều mà, mẹ không biết đó thôi, bây giờ nữ ít hơn nam, bọn họ không tìm được nữ sẽ quay sang tìm nam, đâu có gì kỳ quái.”
Trần Thục Vân hơi há mồm, dường như thức tỉnh nói, “Lô Nham à, chiều nay mẹ đã giúp con hẹn một cô gái, con đi xem thử nha, lần này ngàn vạn lần phải động tâm đó.”
Lô Nham nghiêng ngã trở về giường, tức giận không chỗ phát tiết, y không phải là không thể thích con gái, nhưng bây giờ nghe thế, cả người đều muốn bùng nổ, “Con không đi…”
“Con tại sao lại không đi? Ở A thị tại sao con vẫn luôn không tìm bạn gái? Lúc trước giới nhiều cho con nhiều người như vậy, con đều nói là không thích.” Trần Thục Vân càng nói càng hoài nghi, “Lô Nham con… Con cũng đừng vậy…”
“Mẹ!” Lô Nham quát to một tiếng, không thể nhịn được nữa, bước xuống giường, “Mẹ cứ nói linh tinh gì vậy, mẹ đừng nghi thần nghi quỷ nữa có được hay không?”
Trần Thục Vân đánh giá y, không ngừng sợ hãi không nói tiếp, “Tiêu Ninh thích nam, sẽ không ảnh hưởng đến con đúng không? Nó khi nào thì bắt đầu? Trời ạ…”
Lô Nham thật sự có loại cảm giác muốn đào hầm tự chôn mình, “Con rất bình thường, tiểu Ninh cũng rất bình thường, chỉ là người cậu ấy thích không phải là phụ nữ, việc này thì có sao đâu? Phạm pháp à? Cảnh sát cũng không thèm quan tâm, mẹ bỏ sức lực ra quan tâm làm gì. Đúng rồi, đây là tiền lì xì cậu ấy hiếu kính biếu cho cha mẹ.”
Lô Nham đem tiền lì xì Tiêu Ninh đã chuẩn bị lấy ra.
Trần Thục Vân nhìn tiền lì xì kia, thần thái vô cùng phức tạp, Lô gia và Tiêu Ninh thật sự rất thân thiết, tuy rằng vẫn thường nhận tiền lì xì của Tiêu Ninh, nhưng bọn họ cũng sẽ âm thầm đưa hết cho Lô Nham tẩm bổ, tiền này, tới tới đi đi cũng không có ai thiệt thòi, chỉ là tình cảm trong đó quá mức chân thành. Lúc này nếu không thu, thì cũng quá xa lạ.
Nàng thở dài, không thể làm được chuyện tuyệt tình như vậy, thần thái từ phức tạp chuyển thành chắc chắn như đinh đóng cột, “Được, chuyện của Tiêu Ninh mẹ không xen vào nữa, nhưng vẫn phải quan tâm đến con có đúng không? Không cho phép con theo nó làm loạn. Ngày mai, con đi xem mắt cho mẹ, có nghe hay không.”
Trần Thục Vân hiếm thấy dùng ngôn ngữ nghiêm khắc như vậy nói chuyện với Lô Nham, Lô Nham giật mình trong lòng, “Mẹ —— ”
Đầu y đã sắp hôn mê đến nơi, “Được được được, ngày mai con đi xem mắt, chuyện của tiểu Ninh cứ để như vậy? Cậu ấy là người thế nào, nhân phẩm ra sao, hai người cũng không phải là không biết, mẹ và cha nhìn cậu ấy lớn lên, là một một người sẽ làm loạn sao?”
Điểm này rất có sức thuyết phục, nếu nói đến nhân phẩm tốt, trong lòng Trần Thục Vân ngoại trừ đứa con trai hiểu chuyện, mọi phương diện đều hoàn hảo này thì rất tán thành Tiêu Ninh. Con ngoan, nghe lời, hiểu chuyện, dễ tính đến nỗi không thể dùng lời nào tả hết được, đối với bọn họ, có thể sánh kịp đứa con trai mình.
Nhưng nếu muốn Trần Thục Vân cứ như vậy, lập tức tiếp nhận loại chuyện “Không bình thường” đó, là không thể, nhưng người đó không phải là con trai mình nên không thể xen vào, cũng may mà con trai nhà mình không bị ảnh hưởng … Đúng không?
Nghi ngờ quan sát Lô Nham một hồi, Trần Thục Vân lên tiếng, “Nói sau đi, sắc mặt cha con đều đen cả lại rồi, ai, chuyện này là sao chứ, một đứa tốt như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện hồ đồ xấu hổ như thế. Cái này cũng là quá đột ngột, không phải, hay là sau này mẹ tìm nó tâm sự?”
Tâm sự cái gì mà tâm sự, Lô Nham bực mình, “Con đã đáp ứng đi xem mắt rồi, có thể để con ngủ chưa? Đúng rồi, bên phía ba, mẹ cũng nên đi khuyên giải một chút nha.”
“Nói sau đi, con trước tiên cứ ngủ ngon, ngày mai tinh thần phấn chấn vui vẻ đi hẹn hò.” Tiêu Ninh mặc dù là đứa nhỏ mà cả nàng và ông xã đều thật sự thích, nhưng tất nhiên chuyện đại sự cả đời của con trai ruột mới là quan trọng nhất, Trần Thục Vân cũng không quấy rầy Lô Nham nữa, rời khỏi phòng ngủ của y.
Lô Nham mặc nguyên quần áo nằm trên giường, thực sự là phiền muộn đến tột đỉnh. Y thở phì phò nghĩ nam nhân kia rốt cuộc có cái gì tốt? Không phải chỉ là một thẳng công tử bột thôi sao? Hơn nữa, với tính cách của Tiêu Ninh không biết sẽ phải chịu thiệt đến mức nào?
Cho nên nam nhân có cái gì tốt a!
Nam nhân có cái gì tốt, Lô Nham đều sắp không nhớ nỗi chính mình có cái gì so với nam nhân tốt hơn, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ vẫn chưa được kéo rèm lại, từ bóng đêm thâm trầm, nhìn thấy ánh bình minh dần dần lóe lên, mơ mơ màng màng bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Đại học năm nhất, tân hoa khôi của trường bọn họ theo đuổi y, tự nhiên trở thành Kim đồng Ngọc nữ ăn nhịp với nhau, nhưng bọn họ ngoại trừ đẹp đẽ, cũng đều được lớn lên trong sự cưng chiều. Ban đầu kiềm chế tính tình thì còn ngọt ngào được mấy ngày, sau đó, kết quả là cùng nhau gây xích mích trong một quán bar.
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì Lô Nham đều quên đến không còn một mảnh, nói chung thì cũng không có gì đáng nói, vị hoa khôi kia lúc đó tát y một bạt tai, rồi kiêu ngạo đạp lên giày cao gót rời đi, còn lại hai người bạn khuyên Lô Nham đừng chấp nhặt với con gái. Lô Nham cũng không tiện đứng trước mặt nhiều người như vậy bực mình, chỉ có thể giấu ở trong lòng, dùng sức uống rượu, uống mãi uống mãi, uống đến khi không chịu nổi nữa, ai đi đường nấy, ngay cả bản thân mình cũng tự lo không được. Lô Nham uống nhiều nhất, ngồi xổm ở trước cửa quán bar, không bước nỗi lấy một bước, ngơ ngơ ngẩn ngẩn rồi hôn mê luôn, trong lúc đó, điện thoại liên tục kêu to, ồn ào vô cùng, Nhô Nham lầu bầu chửi, vừa nghe là Tiêu Ninh, nói một câu “Tiểu Ninh tôi không thoải mái.” Liền ói ra.
Ói ra rồi nhưng vẫn không đỡ hơn chút nào, y lại tiếp tục u ám như một cây nấm, lăn lộn nằm trên rìa đường, mãi đến tận Tiêu Ninh từ ký túc xá leo tường đi ra, đến từng nhà, từng quán bar tìm kiếm, đem y nửa tha nửa vác kéo tới khách sạn. Đêm đó rốt cuộc có bao nhiêu dằn vặt, Lô Nham đã không còn nhớ rõ, y từ trước tới nay đều không có thói quen nhớ những chuyện nhỏ nhặt lặt vặt, nhưng dường như vẫn nhớ được, trong lúc y khó chịu, lúc thì la khát nước, lúc thì vì nóng mà quậy ầm ĩ, Tiêu Ninh vẫn luôn nhẫn nhục chịu khó cẩn thận chăm sóc y, không ngừng hỏi còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái không, âm thanh như sợ cho hắn chế tạo dư thừa gánh vác tựa như liền thấp liền hừ, động tác cũng vô cùng ôn nhu.
Lúc đó Lô Nham đã nghĩ, người này là một người bạn tốt, bất quá Tiêu Ninh lúc nào cũng là một người bạn tốt.
Sau đó lại nghĩ, nam cũng có thể tốt hơn so với nữ, không giống con gái, khó hầu hạ như vậy.
Lại sau đó…
Sau đó thế nào nữa? Sau đó, y hình như tìm những nam sinh thoạt nhìn như con gái thử một chút, rồi cứ như vậy a…
Lô Nham nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Tiêu Ninh cảm thấy không khí này không thích hợp chần chừ tiếp nữa, yên lặng giúp đỡ Trần Thục Vân dọn dẹp chén đũa, rồi lễ phép cáo từ.
“Mẹ, vậy con tiễn tiểu Ninh.” Lô Nham ngoài ý muốn đứng dậy, Trần Thục Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn y đi theo Tiêu Ninh ra cửa.
Hai người đồng thời đứng ở trước cửa thang máy, Tiêu Ninh cảm thấy Lô Nham muốn nói gì, nhưng hiện tại, hắn thật sự không còn tâm tình hay chút khí lực nào để mở miệng chủ động dò hỏi, lập tức lấy ra một cái phong thư, “Lúc nãy quên mất, cậu giúp tôi đưa cho bác trai bác gái nha.”
Lô Nham không cần hỏi cũng biết là cái gì, đây là số tiền trả lại mà ngày xưa đã giúp đỡ hắn, Tiêu Ninh mỗi lần tới đều sẽ biếu tiền lì xì cho hai vị trưởng bối Lô gia, cũng không phải quá nhiều, hai, ba ngàn đồng, chỉ là bày tỏ tấm lòng hiếu kính mà thôi. Trước đây đều là do Tiêu Ninh trực tiếp lặng lẽ thả lại nhà bọn họ, lần này, bởi vì có chuyện xảy ra nên mới làm chưa kịp.
Y trầm mặc nhận lấy, lúc này thang máy đã lên, keng một tiếng mở ra, Tiêu Ninh cất bước vào trong, lại bị Lô Nham nhanh chóng nắm lấy kéo ra ngoài. Hắn quay đầu lại nhìn Lô Nham, cửa thang máy ngay trước mặt bọn họ một lần nữa đóng lại, chạy lên những tầng lầu khác.
Tiêu Ninh tâm tình bình thản hỏi, “Chuyện gì?”
“Yên tâm đi, chút nữa tôi giải thích với mọi người một chút là không sao rồi.” Lô Nham nói ra lời này chính là giận hờn, giống như một đứa nhỏ đang cáo trạng, sau khi vui vẻ được một lúc thì thấy bộ dáng không vui của Tiêu Ninh, vì vậy không tình không nguyện nói, “Coi như tôi chỉ thuận miệng nói đùa.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Tiêu Ninh ngẫm lại, ôn hòa nói, “Nếu đã nói cho mọi người biết rồi, thì cứ như vậy đi.”
Chính bản thân hắn cũng không đủ can đảm chủ động chọc thủng cửa giấy, Lô Nham cho dù vì tức giận hắn mà trả thù cũng tốt, nhìn từ phương diện khác mà nói, cũng coi như đã giúp hắn rất nhiều rồi.
Cứ như vậy đi.
Tiêu Ninh cũng chỉ có thể nói như vậy.
Lô Nham cau mày, lực đạo trong tay tăng mạnh một chút, “Tại sao lại không nghe lời tôi? Tiêu Ninh, tôi biết Đan Hải Minh, trước đây hắn từng nằm trong danh sách các thiếu gia nhà giàu, bất quá sau này đi nước ngoài một thời gian, trở về lại cầm tiền của cha mẹ chơi đùa. Bây giờ thì ỷ lại vào cậu, mặc kệ hắn đã nói gì với cậu, giang sơn dễ đổi, với tính cách này của cậu, sẽ chịu nhiều thiệt thòi đó.”
Y nói như đã chứng kiến tất cả.
“Lô Nham, chúng ta đã là anh em nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không muốn cùng cậu trở mặt.” Nụ cười trên mặt Tiêu Ninh dần dần được tháo bỏ, dường như cực kỳ nghiêm túc nói, “Hơn nữa, tôi hi vọng cậu đừng dùng những từ ngữ như vậy hạ thấp người yêu của tôi, cậu không thể nào hiểu được cậu ấy, không thể nào biết cậu ấy, nói những lời như vậy, rất vô trách nhiệm.”
Khẩu khí Lô Nham thoáng co rút lại, gần như ngây ngốc đứng nhìn Tiêu Ninh, tựa hồ không thể nào tin nỗi hắn có thể nói ra những lời đó, biểu tình trên mặt y, nếu thay đổi địa điểm thời gian, nói không chừng sẽ làm Tiêu Ninh bật cười.
“Ba mẹ tôi sẽ không chấp nhận loại chuyện như vậy, cậu thật… Thật sự cảm thấy đáng giá sao?” Thần thái của Lô Nham vô cùng kỳ quái, thoạt nhìn giống như muốn cười, nhưng cẩn thận quan sát cũng không phải, phảng phất như có thêm một chiếc mặt nạ khinh bạc ở trên mặt, lại như thể chiếc mặt nạ ấy căn bản đã bị xé xuống mà vẫn không hề hay biết.
Chuyện này cũng khiến Tiêu Ninh không biết phải nói gì cho phải, Lô gia đối với Tiêu Ninh hiển nhiên có ý nghĩa hết sức quan trọng, ơn nặng như núi, Tiêu Ninh ngày xưa có thể trở thành Tiêu Ninh bây giờ, sự tồn tại của bọn họ không thể nghi ngờ là có ảnh hưởng to lớn cực kỳ.
“Cũng không thể nói như vậy.” Tiêu Ninh cười cười, nửa tự giễu nữa phiền muộn, “Bác trai và bác gái ở trong lòng tôi rất quan trọng, thế nhưng tôi không thể trái với lương tâm, bởi vì, đây không phải chuyện của cá nhân tôi.”
Nếu như đây là chuyện riêng của Tiêu Ninh, thì đã nhượng bộ quá dễ dàng rồi, hắn côi cút một người, chỉ cần có thể khiến cho những người đối xử tốt với hắn cao hứng vui vẻ, cũng không có gì là không thể nhân nhượng.
Nhưng bây giờ không được, lần này không được, hắn còn có một đường biên ngang, đường biên ngang đó chính là Đan Hải Minh.
Lô Nham muốn tiếp tục khuyên ngăn, “Tiểu Ninh…”
Y chậm rãi thở dài, không như không hề quen biết, híp mắt nhìn Tiêu Ninh, “Cậu… Cậu đối với Đan Hải Minh…”
Những lời kế tiếp như không thể chịu đựng được nữa, trơn tuột trôi lại trong cuống họng, Lô Nham cho dù có hỏi hay không đều đã nhận được đáp án, tật xấu này của Tiêu Ninh, còn có thể có ai so với y rõ ràng hơn sao?
Hơn nữa, y chưa từng minh mẫn như giờ phút này, Tiêu Ninh là một người sẵn sàng dùng tất cả tình cảm của mình để đối tốt với người hắn thương…
Lô Nham hỏi, “Cho dù ba mẹ tôi, từ đây cùng cậu bất tương lai vãng, cậu cũng cũng thấy đáng giá sao?”
“Không phải.” Tiêu Ninh cười khổ, “Tôi khẳng định hi vọng bác trai bác gái có thể… Đó cũng là hết cách rồi, ai.”
Sắc mặt hắn tràn đầy vẻ khó xử, nhưng Tiêu Ninh cho dù ở thời điểm khó xử nhất, cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng ôn hòa, cái này không biết là loại khí chất gì.
Bộ dáng của Tiêu Ninh rất khó xử, trước đây Lô Nham vẫn hay thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt này, khi đó những chuyện hắn cảm thấy khó xử hầu hết đều vì Lô Nham mà ra.
Lô Nham quả thực cảm thấy rất thần kỳ, những chuyện trước đây mình không thèm để ý, bây giờ lại trở nên đặc biệt rõ ràng, rõ ràng đều là những chuyện cỏn con không quan trọng, đã từng tiện tay vứt bỏ hoặc quăng hết ra sau đầu, đã vùi sâu trong quá khứ, bây giờ lại quỷ dị hiện hình.
Nhiều lắm, không khác gì đến từ nơi xa xôi gió bão, gào thét trong tâm hồn y, nhưng y, cái gì cũng không bắt được.
“… Được rồi.” Lô Nham buồn bực mất tập trung buông tay ra, liếc nhìn Tiêu Ninh thần thái kinh ngạc, ma xui quỷ khiến vỗ vỗ cánh tay Tiêu Ninh, im lặng nửa ngày, miễn cưỡng lên tinh thần nói, “Cậu về trước đi, ba mẹ thì để tôi về nói chuyện một chút, chậc, cậu cũng thật là, toàn gây phiền phức cho tôi.”
Lô Nham có thể nói ra này khiến Tiêu Ninh lấy làm kinh hãi, “Cái gì?”
Cắn chặt lưỡi, kỳ thực lời vừa nói ra khỏi miệng đã lập tức thấy hối hận rồi, Lô Nham không nhịn được bực bội dùng sức đập nút thang máy, đập đến nổi ba ba vang lên, “Chúng ta ai là ai hả, chuyện của tôi cũng là chuyện của cậu, chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi, dù sao những lời nên nói tôi cũng nói hết rồi sau này hối hận cũng đừng trách tôi tôi cho cậu biết tôi vẫn rất chán ghét Đan Hải Minh cho dù thế nào đi nữa. Mẹ nó, tại sao còn chưa tới!” (*)
Y một đấm hai nện hành hạ nút bấm thang máy, thang máy dường như linh cảm có chuyện không lành nên lập tức mở cửa ra trước khi bị y nện cho hư mất. Tiêu Ninh ngơ ngơ ngẩn ngẩn bị y đẩy một cái, lảo đảo bước vào, không phản ứng kịp quay người lại mà nhìn y.
Lô Nham đứng ở ngoài thang máy, cùng hắn đối diện, “Tiêu Ninh, thời điểm đó đừng hối hận chạy đến trước mặt tôi khóc lóc kể lể, đều là đáng đời.”
Tiêu Ninh buồn cười nhíu mày lại, “Cậu đừng nguyền rủa tôi được không?”
Lô Nham trong lúc cửa thang nhanh chóng đóng lại, nói thêm một câu, “Sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, lại tốn công tốn sức tự giày vò mình làm gì.”
Tiêu Ninh chỉ biết, ở nơi này của hắn, chuyện giữa hắn và Đan Hải Minh, vĩnh viễn sẽ bị người ta khinh rẻ mỉa mai như vậy.
*
Lô Nham đứng trước cửa thang máy nửa ngày, ngay cả bạn thân y cũng không biết mình đang nghĩ gì, nóng nảy xoa xoa sống mũi, lúc này mới quay người trở về nhà.
Lô An Quốc đã đi ngủ rồi, Trần Thục Vân vẫn còn chờ trong phòng khách, “Tiểu Ninh đi rồi?”
“Ừm.” Lô Nham mệt mỏi đáp một tiếng, lê thê tiến vào phòng ngủ của mình, lăn lên giường. Một lát sau, Trần Thục Vân cũng theo vào, “Lô Nham, mẹ hỏi con một chuyện.”
Lô Nham nằm ngửa trên giường, khuỷu tay che trước mặt, mệt mỏi kéo dài âm thanh hỏi, “Hơn nửa đêm rồi, mẹ —— hỏi cái gì a.”
“Không phải…” Trần Thục Vân do dự đứng bên giường, “Bữa ăn đêm nay, lúc đó, con nói người yêu của tiểu Ninh… Là nam? Đó có ý gì?”
“Có ý gì?” Lô Nham thả tay xuống, “Chính là ý đó a.”
“Nhưng…” Trần Thục Vân nhíu chặt lông mày, “Nam? Người đang yêu đương với tiểu Ninh là nam? Sao lại có thể như thế được nhỉ?”
“Có cái gì mà không thể.” Lô Nham ngồi dậy, “Mẹ, quanh đi quẩn lại chuyện này làm gì, nghiêm trọng sao?”
Trần Thục Vân một mặt “Việc này mà còn không nghiêm trọng?” Biểu tình nghi hoặc, “Nam nhân cùng nam nhân ở chung…”
Lô Nham đáp, “Rất bình thường a, xã hội bây giờ còn có rất nhiều mà, mẹ không biết đó thôi, bây giờ nữ ít hơn nam, bọn họ không tìm được nữ sẽ quay sang tìm nam, đâu có gì kỳ quái.”
Trần Thục Vân hơi há mồm, dường như thức tỉnh nói, “Lô Nham à, chiều nay mẹ đã giúp con hẹn một cô gái, con đi xem thử nha, lần này ngàn vạn lần phải động tâm đó.”
Lô Nham nghiêng ngã trở về giường, tức giận không chỗ phát tiết, y không phải là không thể thích con gái, nhưng bây giờ nghe thế, cả người đều muốn bùng nổ, “Con không đi…”
“Con tại sao lại không đi? Ở A thị tại sao con vẫn luôn không tìm bạn gái? Lúc trước giới nhiều cho con nhiều người như vậy, con đều nói là không thích.” Trần Thục Vân càng nói càng hoài nghi, “Lô Nham con… Con cũng đừng vậy…”
“Mẹ!” Lô Nham quát to một tiếng, không thể nhịn được nữa, bước xuống giường, “Mẹ cứ nói linh tinh gì vậy, mẹ đừng nghi thần nghi quỷ nữa có được hay không?”
Trần Thục Vân đánh giá y, không ngừng sợ hãi không nói tiếp, “Tiêu Ninh thích nam, sẽ không ảnh hưởng đến con đúng không? Nó khi nào thì bắt đầu? Trời ạ…”
Lô Nham thật sự có loại cảm giác muốn đào hầm tự chôn mình, “Con rất bình thường, tiểu Ninh cũng rất bình thường, chỉ là người cậu ấy thích không phải là phụ nữ, việc này thì có sao đâu? Phạm pháp à? Cảnh sát cũng không thèm quan tâm, mẹ bỏ sức lực ra quan tâm làm gì. Đúng rồi, đây là tiền lì xì cậu ấy hiếu kính biếu cho cha mẹ.”
Lô Nham đem tiền lì xì Tiêu Ninh đã chuẩn bị lấy ra.
Trần Thục Vân nhìn tiền lì xì kia, thần thái vô cùng phức tạp, Lô gia và Tiêu Ninh thật sự rất thân thiết, tuy rằng vẫn thường nhận tiền lì xì của Tiêu Ninh, nhưng bọn họ cũng sẽ âm thầm đưa hết cho Lô Nham tẩm bổ, tiền này, tới tới đi đi cũng không có ai thiệt thòi, chỉ là tình cảm trong đó quá mức chân thành. Lúc này nếu không thu, thì cũng quá xa lạ.
Nàng thở dài, không thể làm được chuyện tuyệt tình như vậy, thần thái từ phức tạp chuyển thành chắc chắn như đinh đóng cột, “Được, chuyện của Tiêu Ninh mẹ không xen vào nữa, nhưng vẫn phải quan tâm đến con có đúng không? Không cho phép con theo nó làm loạn. Ngày mai, con đi xem mắt cho mẹ, có nghe hay không.”
Trần Thục Vân hiếm thấy dùng ngôn ngữ nghiêm khắc như vậy nói chuyện với Lô Nham, Lô Nham giật mình trong lòng, “Mẹ —— ”
Đầu y đã sắp hôn mê đến nơi, “Được được được, ngày mai con đi xem mắt, chuyện của tiểu Ninh cứ để như vậy? Cậu ấy là người thế nào, nhân phẩm ra sao, hai người cũng không phải là không biết, mẹ và cha nhìn cậu ấy lớn lên, là một một người sẽ làm loạn sao?”
Điểm này rất có sức thuyết phục, nếu nói đến nhân phẩm tốt, trong lòng Trần Thục Vân ngoại trừ đứa con trai hiểu chuyện, mọi phương diện đều hoàn hảo này thì rất tán thành Tiêu Ninh. Con ngoan, nghe lời, hiểu chuyện, dễ tính đến nỗi không thể dùng lời nào tả hết được, đối với bọn họ, có thể sánh kịp đứa con trai mình.
Nhưng nếu muốn Trần Thục Vân cứ như vậy, lập tức tiếp nhận loại chuyện “Không bình thường” đó, là không thể, nhưng người đó không phải là con trai mình nên không thể xen vào, cũng may mà con trai nhà mình không bị ảnh hưởng … Đúng không?
Nghi ngờ quan sát Lô Nham một hồi, Trần Thục Vân lên tiếng, “Nói sau đi, sắc mặt cha con đều đen cả lại rồi, ai, chuyện này là sao chứ, một đứa tốt như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện hồ đồ xấu hổ như thế. Cái này cũng là quá đột ngột, không phải, hay là sau này mẹ tìm nó tâm sự?”
Tâm sự cái gì mà tâm sự, Lô Nham bực mình, “Con đã đáp ứng đi xem mắt rồi, có thể để con ngủ chưa? Đúng rồi, bên phía ba, mẹ cũng nên đi khuyên giải một chút nha.”
“Nói sau đi, con trước tiên cứ ngủ ngon, ngày mai tinh thần phấn chấn vui vẻ đi hẹn hò.” Tiêu Ninh mặc dù là đứa nhỏ mà cả nàng và ông xã đều thật sự thích, nhưng tất nhiên chuyện đại sự cả đời của con trai ruột mới là quan trọng nhất, Trần Thục Vân cũng không quấy rầy Lô Nham nữa, rời khỏi phòng ngủ của y.
Lô Nham mặc nguyên quần áo nằm trên giường, thực sự là phiền muộn đến tột đỉnh. Y thở phì phò nghĩ nam nhân kia rốt cuộc có cái gì tốt? Không phải chỉ là một thẳng công tử bột thôi sao? Hơn nữa, với tính cách của Tiêu Ninh không biết sẽ phải chịu thiệt đến mức nào?
Cho nên nam nhân có cái gì tốt a!
Nam nhân có cái gì tốt, Lô Nham đều sắp không nhớ nỗi chính mình có cái gì so với nam nhân tốt hơn, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ vẫn chưa được kéo rèm lại, từ bóng đêm thâm trầm, nhìn thấy ánh bình minh dần dần lóe lên, mơ mơ màng màng bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Đại học năm nhất, tân hoa khôi của trường bọn họ theo đuổi y, tự nhiên trở thành Kim đồng Ngọc nữ ăn nhịp với nhau, nhưng bọn họ ngoại trừ đẹp đẽ, cũng đều được lớn lên trong sự cưng chiều. Ban đầu kiềm chế tính tình thì còn ngọt ngào được mấy ngày, sau đó, kết quả là cùng nhau gây xích mích trong một quán bar.
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì Lô Nham đều quên đến không còn một mảnh, nói chung thì cũng không có gì đáng nói, vị hoa khôi kia lúc đó tát y một bạt tai, rồi kiêu ngạo đạp lên giày cao gót rời đi, còn lại hai người bạn khuyên Lô Nham đừng chấp nhặt với con gái. Lô Nham cũng không tiện đứng trước mặt nhiều người như vậy bực mình, chỉ có thể giấu ở trong lòng, dùng sức uống rượu, uống mãi uống mãi, uống đến khi không chịu nổi nữa, ai đi đường nấy, ngay cả bản thân mình cũng tự lo không được. Lô Nham uống nhiều nhất, ngồi xổm ở trước cửa quán bar, không bước nỗi lấy một bước, ngơ ngơ ngẩn ngẩn rồi hôn mê luôn, trong lúc đó, điện thoại liên tục kêu to, ồn ào vô cùng, Nhô Nham lầu bầu chửi, vừa nghe là Tiêu Ninh, nói một câu “Tiểu Ninh tôi không thoải mái.” Liền ói ra.
Ói ra rồi nhưng vẫn không đỡ hơn chút nào, y lại tiếp tục u ám như một cây nấm, lăn lộn nằm trên rìa đường, mãi đến tận Tiêu Ninh từ ký túc xá leo tường đi ra, đến từng nhà, từng quán bar tìm kiếm, đem y nửa tha nửa vác kéo tới khách sạn. Đêm đó rốt cuộc có bao nhiêu dằn vặt, Lô Nham đã không còn nhớ rõ, y từ trước tới nay đều không có thói quen nhớ những chuyện nhỏ nhặt lặt vặt, nhưng dường như vẫn nhớ được, trong lúc y khó chịu, lúc thì la khát nước, lúc thì vì nóng mà quậy ầm ĩ, Tiêu Ninh vẫn luôn nhẫn nhục chịu khó cẩn thận chăm sóc y, không ngừng hỏi còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái không, âm thanh như sợ cho hắn chế tạo dư thừa gánh vác tựa như liền thấp liền hừ, động tác cũng vô cùng ôn nhu.
Lúc đó Lô Nham đã nghĩ, người này là một người bạn tốt, bất quá Tiêu Ninh lúc nào cũng là một người bạn tốt.
Sau đó lại nghĩ, nam cũng có thể tốt hơn so với nữ, không giống con gái, khó hầu hạ như vậy.
Lại sau đó…
Sau đó thế nào nữa? Sau đó, y hình như tìm những nam sinh thoạt nhìn như con gái thử một chút, rồi cứ như vậy a…
Lô Nham nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.