Vân Phí nằm bất tỉnh khoảng một canh giờ sau thì bừng tỉnh dậy, hắn cảm thấy đại não lúc này có một chút rối bời. Cái tiên tửu này thật đúng là vô cùng nặng, một thân tu vi vô cùng cường đại như hắn cũng không tránh khỏi bị say rượu. Hắn liền đứng lên thì cảm thấy choáng voáng đầu óc khiến cho Vân Phí thở dài thầm than
Hoa Chu lúc này thì lại vô cùng say rượu, hắn vốn định dìu lão già này về đại điện tông môn thì cảm thấy dị biến xung quanh lão. Linh Khí từ bên ngoài chẳng hiểu tại sao lại điên cuồng bị lão hấp thụ, lượng linh khí được hấp thụ nàu so với ngồi tu luyện trong Tụ Linh Trận lại còn hấp thụ nhiều hơn
Vân Phí liền đặt tay lên trán lão truyền vào một luồng chân khí hùng hậu của hắn để có thể giúp lão ngăn cản sự hấp thụ kinh dị kia, luồng chân khí của hắn tựa như một cơn sóng vùi lấp từng đợt linh khí kia. Không những vậy, hắn còn dùng điều khiển chân khí đưa các luồng linh khí trở vào đan điền của Hoa Chu. Hắn còn yêu nghiệt hơn nữa là còn dùng thần thức cưỡng ép đan điền của lão Hoa Chu phải tự luyện hóa các luồng linh khí đó
Tu vi Nguyên Anh Trung Kì vốn đã dừng ở bình cảnh đã lâu của Hoa Chu lúc này đây lại đang được củng cố bằng một tốc độ ghê sợ, chẳng mấy chốc mà Hoa Chu từ Nguyên Anh trung Kì lại tiến vào thượng kì xong rồi lại tiến vào đỉnh phong. Loại thủ đoạn trợ giúp tu luyện này của hắn nếu để kẻ khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ được người ta quỳ xuống bái sư
Giúp lão Hoa Chu xong thì Vân Phí cũng liền ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, một lúc sau cảm nhận được Hoa Chu đang dần tỉnh lại thì Vân Phí cười cười nói
-Lão già ngươi thật là có phúc lớn, nếu như hôm nay lão tử mà không có ở đây thì lão già ngươi đã bị linh khí làm thân thể tự bạo rồi
Hoa Chu nghe vậy thì có phần mơ hồ, lão vốn nghĩ hắn đã say rượu nên cũng lắc đầu không nói gì hết. Nào ngờ khi lão vừa ngồi dậy thì mở to mắt ra ngạc nhiên vui mừng lắp bắp nói
-Tu vi... của lão phu? Tiểu tử, mau nói cho lão phu biết chuyện gi
-Không có gì, chẳng qua lão tử không đành lòng nhìn lão già ngươi bị linh khí làm cho bạo thể nên ra tay giúp đỡ một chút thôi
Vân Phí nói xong rồi lại đứng lên, hắn khẽ sửa lại mái tóc dài bạc trắng đang rối bời của hắn và sau đó lại chắp tay ra sau lưng. Hắn nhìn vò tiên tửu vẫn còn nhiều hơn một nửa kia thì nhíu mày nói
-Thứ tiên tửu bậc này không ngờ ngay cả lão tử cũng không thể uống nỗi, lão già ngươi thật đúng là lợi hại
Hoa Chu lúc này tâm tình đang vô cùng tốt, tu vi Nguyên Anh trung kì của lão vốn đã dừng ở bình cảnh mấy trăm năm qua mà vẫn không thể tiến thêm một bước nào. Vậy mà hôm qua chỉ cần uống một ít thứ tiên tửu kia thì tu vi liền một lượt xông qua hai cái tiểu cảnh giới, lão lúc này có cảm giác chỉ cần không quá một năm là liền nắm chắc sẽ tiến đến độ kiếp Hóa Thần Kỳ. Đến đây lão lại nhìn qua 29 vò còn lại trong túi trữ vật rồi sáng mắt lên
Dường như hiểu lão đang nghĩ gì trong đầu nên Vân Phí liền lên tiếng nói
-Thứ tiên tửu pha chế này chỉ có tác dụng một lần thôi, lão già ngươi uống vào nữa cũng chỉ có thể say chứ không thể tu vi tịnh tiến như vậy đâu
Lời này của Vân Phí lại đánh nát suy nghĩ này của lão, Hoa Chu nghe vậy thì vẻ mặt tuy có chút buồn rầu. Nhưng rất nhanh sau đó lại vui vẻ cảm thụ tu vi của bản thân đã là Nguyên Anh đỉnh phong thì lại vui mừng cười không biết mở mắt
Vân Phí thấy lão đầu tử này vui quá hóa khùng thì cũng bỉa môi muốn đuổi lão đo, nhưng mà chưa kịp đợi Vân Phí lên tiếng thì lão liền một mạch như bay mà tiến về động phủ bắt đầu tu luyện
.....
-Ngươi nói sao? Gia chủ Chung Gia Chung Ỷ lại bị sát hại tại Xích Tinh tông sao?
-Phải đó tiểu thư, nghe phong phanh thì bị một cái nam nhân cường đại nằm im một chỗ cũng khiến cho Chung Ỷ chết
-Nam nhân cường đại này chắc không phải là Hoa bá bá chứ
-Không phải thưa tiểu thư, người Chung gia nói lúc đó Hoa Chu đang cùng uống rượu với nam nhân đó
Nữ tử kiều diễm nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, một lúc sau sắc mặt nàng cũng trở nên vui vẻ nói
-Ta muốn gặp nam nhân này, ngươi có đặc điểm gì của hắn không
-Thưa tiểu ưNam nhân này một đầu tóc bạc trắng, thân vận bạch y. Diện mạo cũng vô cùng tuấn mỹ
....
Vân Phí hiện tại không được uống rượu thoải mái nữa nên hắn cũng quyết định đi dạo một vòng về Xích Tinh Tông, như lão Hoa Chu nói thì nơi này đã từng là nhà của hắn
Thời hắn còn là một thiếu niên tứ cố vô thân thì chính cái tông môn này lại là nơi thu lưu hắn, nhiều lúc bị trọng thương do lăn lộn ngoài thiên hạ tu chân rộng lớn kia thì cũng chính cái nơi này hắn có thể yên tâm dưỡng thân. Hoa Chu lão già năm xưa cũng từng chỉ điểm cho hắn không ít thứ, lão già này Vân Phí trong tâm kính lão như thầy bên ngoài lại thân với lão như bằng hữu. Mặc dù hiện tại tu vi của hắn, một thân vĩnh sinh bất tử bất diệt của hắn lấy ra đem so với lão chênh lệch nhau như trời với đất nhưng cả hai cũng chưa từng vì vậy mà xa lạ với nhau
Vân Phí một thân đã trảm tình và đã trở thành một cái người vô tình nhưng chung quy hắn vẫn không thể phủ nhận đi đoạn tình nghĩa thân hữu với lão già này
Hắn trảm tình chính là để là để giải thoát bản thân, để có thể không bị đoạn tình duyên đó với Lục Trân hành hạ bản thân. Nhưng mà đến cuối cùng lại có thể không bị dằn vặt sao? Tuy tình cảm kia đã phai nhạt nhưng đôi lúc nhắm mắt lại hắn vẫn nhớ như in nụ cười ôn nhu, dịu dàng kia của Lục Trân. Con người chung quy không thể nào vô tình được, chỉ có cầm thú mới không có tình cảm
Nghĩ đến đây thì hắn lại thở dài lạnh lẽo, mái tóc bạc trắng của hắn vốn đã được sửa lại gọn gàng cũng lại trở nên tán loạn trước gió
Hoa Chu lúc này thì lại vô cùng say rượu, hắn vốn định dìu lão già này về đại điện tông môn thì cảm thấy dị biến xung quanh lão. Linh Khí từ bên ngoài chẳng hiểu tại sao lại điên cuồng bị lão hấp thụ, lượng linh khí được hấp thụ nàu so với ngồi tu luyện trong Tụ Linh Trận lại còn hấp thụ nhiều hơn
Vân Phí liền đặt tay lên trán lão truyền vào một luồng chân khí hùng hậu của hắn để có thể giúp lão ngăn cản sự hấp thụ kinh dị kia, luồng chân khí của hắn tựa như một cơn sóng vùi lấp từng đợt linh khí kia. Không những vậy, hắn còn dùng điều khiển chân khí đưa các luồng linh khí trở vào đan điền của Hoa Chu. Hắn còn yêu nghiệt hơn nữa là còn dùng thần thức cưỡng ép đan điền của lão Hoa Chu phải tự luyện hóa các luồng linh khí đó
Tu vi Nguyên Anh Trung Kì vốn đã dừng ở bình cảnh đã lâu của Hoa Chu lúc này đây lại đang được củng cố bằng một tốc độ ghê sợ, chẳng mấy chốc mà Hoa Chu từ Nguyên Anh trung Kì lại tiến vào thượng kì xong rồi lại tiến vào đỉnh phong. Loại thủ đoạn trợ giúp tu luyện này của hắn nếu để kẻ khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ được người ta quỳ xuống bái sư
Giúp lão Hoa Chu xong thì Vân Phí cũng liền ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, một lúc sau cảm nhận được Hoa Chu đang dần tỉnh lại thì Vân Phí cười cười nói
-Lão già ngươi thật là có phúc lớn, nếu như hôm nay lão tử mà không có ở đây thì lão già ngươi đã bị linh khí làm thân thể tự bạo rồi
Hoa Chu nghe vậy thì có phần mơ hồ, lão vốn nghĩ hắn đã say rượu nên cũng lắc đầu không nói gì hết. Nào ngờ khi lão vừa ngồi dậy thì mở to mắt ra ngạc nhiên vui mừng lắp bắp nói
-Tu vi... của lão phu? Tiểu tử, mau nói cho lão phu biết chuyện gi
-Không có gì, chẳng qua lão tử không đành lòng nhìn lão già ngươi bị linh khí làm cho bạo thể nên ra tay giúp đỡ một chút thôi
Vân Phí nói xong rồi lại đứng lên, hắn khẽ sửa lại mái tóc dài bạc trắng đang rối bời của hắn và sau đó lại chắp tay ra sau lưng. Hắn nhìn vò tiên tửu vẫn còn nhiều hơn một nửa kia thì nhíu mày nói
-Thứ tiên tửu bậc này không ngờ ngay cả lão tử cũng không thể uống nỗi, lão già ngươi thật đúng là lợi hại
Hoa Chu lúc này tâm tình đang vô cùng tốt, tu vi Nguyên Anh trung kì của lão vốn đã dừng ở bình cảnh mấy trăm năm qua mà vẫn không thể tiến thêm một bước nào. Vậy mà hôm qua chỉ cần uống một ít thứ tiên tửu kia thì tu vi liền một lượt xông qua hai cái tiểu cảnh giới, lão lúc này có cảm giác chỉ cần không quá một năm là liền nắm chắc sẽ tiến đến độ kiếp Hóa Thần Kỳ. Đến đây lão lại nhìn qua 29 vò còn lại trong túi trữ vật rồi sáng mắt lên
Dường như hiểu lão đang nghĩ gì trong đầu nên Vân Phí liền lên tiếng nói
-Thứ tiên tửu pha chế này chỉ có tác dụng một lần thôi, lão già ngươi uống vào nữa cũng chỉ có thể say chứ không thể tu vi tịnh tiến như vậy đâu
Lời này của Vân Phí lại đánh nát suy nghĩ này của lão, Hoa Chu nghe vậy thì vẻ mặt tuy có chút buồn rầu. Nhưng rất nhanh sau đó lại vui vẻ cảm thụ tu vi của bản thân đã là Nguyên Anh đỉnh phong thì lại vui mừng cười không biết mở mắt
Vân Phí thấy lão đầu tử này vui quá hóa khùng thì cũng bỉa môi muốn đuổi lão đo, nhưng mà chưa kịp đợi Vân Phí lên tiếng thì lão liền một mạch như bay mà tiến về động phủ bắt đầu tu luyện
.....
-Ngươi nói sao? Gia chủ Chung Gia Chung Ỷ lại bị sát hại tại Xích Tinh tông sao?
-Phải đó tiểu thư, nghe phong phanh thì bị một cái nam nhân cường đại nằm im một chỗ cũng khiến cho Chung Ỷ chết
-Nam nhân cường đại này chắc không phải là Hoa bá bá chứ
-Không phải thưa tiểu thư, người Chung gia nói lúc đó Hoa Chu đang cùng uống rượu với nam nhân đó
Nữ tử kiều diễm nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, một lúc sau sắc mặt nàng cũng trở nên vui vẻ nói
-Ta muốn gặp nam nhân này, ngươi có đặc điểm gì của hắn không
-Thưa tiểu ưNam nhân này một đầu tóc bạc trắng, thân vận bạch y. Diện mạo cũng vô cùng tuấn mỹ
....
Vân Phí hiện tại không được uống rượu thoải mái nữa nên hắn cũng quyết định đi dạo một vòng về Xích Tinh Tông, như lão Hoa Chu nói thì nơi này đã từng là nhà của hắn
Thời hắn còn là một thiếu niên tứ cố vô thân thì chính cái tông môn này lại là nơi thu lưu hắn, nhiều lúc bị trọng thương do lăn lộn ngoài thiên hạ tu chân rộng lớn kia thì cũng chính cái nơi này hắn có thể yên tâm dưỡng thân. Hoa Chu lão già năm xưa cũng từng chỉ điểm cho hắn không ít thứ, lão già này Vân Phí trong tâm kính lão như thầy bên ngoài lại thân với lão như bằng hữu. Mặc dù hiện tại tu vi của hắn, một thân vĩnh sinh bất tử bất diệt của hắn lấy ra đem so với lão chênh lệch nhau như trời với đất nhưng cả hai cũng chưa từng vì vậy mà xa lạ với nhau
Vân Phí một thân đã trảm tình và đã trở thành một cái người vô tình nhưng chung quy hắn vẫn không thể phủ nhận đi đoạn tình nghĩa thân hữu với lão già này
Hắn trảm tình chính là để là để giải thoát bản thân, để có thể không bị đoạn tình duyên đó với Lục Trân hành hạ bản thân. Nhưng mà đến cuối cùng lại có thể không bị dằn vặt sao? Tuy tình cảm kia đã phai nhạt nhưng đôi lúc nhắm mắt lại hắn vẫn nhớ như in nụ cười ôn nhu, dịu dàng kia của Lục Trân. Con người chung quy không thể nào vô tình được, chỉ có cầm thú mới không có tình cảm
Nghĩ đến đây thì hắn lại thở dài lạnh lẽo, mái tóc bạc trắng của hắn vốn đã được sửa lại gọn gàng cũng lại trở nên tán loạn trước gió