Cao Thế Kiệt nhin thần tình ủ rũ chán nản như vậy của Giang Phong ngạc nhiên lắm, song lúc này gã cũng không suy nghĩ nhiều, bất giác đưa mắt sang nhìn Tiểu Điệp. Liếc thấy mắt phượng long lanh, môi hồng nở rộ, khóe thu ba uyển chuyển, họ Cao ngỡ Tiểu Điệp đang cười với mình. Họ Cao đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn bất giác nghe một tiếng bộp vang lên, Cao Thế Kiệt giật mình nhìn lại thấy Giang Phong đang nằm sõng soài dưới chân mình, cả người mềm nhũn.
Thì ra trong lúc nhất thời chán nản, Giang Phong thờ thẫn bước ra phía cửa mà quên mất có hai gã khác đang chặn ở lối ra vào. Hai gã này lại không được lịch sự và nho nhã như Thế Kiệt, ấy nên chỉ có cơ hội đã lập tức đã ra tay động thủ. Theo đó Giang Phong trúng một cước rất nặng vào ngực, người văng ra nằm nền lâu.
Tiểu Điệp cũng vì diễn biến trước mắt làm cho giật mình. Bấy giờ có một gã thanh niên dáng dong dỏng cao, mặc thanh y cát sam, gương mặt cũng có phần dễ coi đang nhìn Giang Phong cười rộ: “Tiểu ác tặc, ngươi còn dám tìm cách tháo chạy à! Dễ dàng quá cho ngươi thế ư?”
Hắn nói đến đây khí huyết nhộn nhạo, trong người cảm thấy vô cùng khó chịu, không tự chủ được ngồi bịch xuống nền nhà thở dốc: “Con bà cái gã khốn kiếp kia. Một cước này của hắn thật là đã dùng hết sức mà.”
Giang Phong vừa nói vừa bực tức nhìn gã, lại căm hận trừng mắt nhìn Tiểu Điệp đầy oán hận. Cao Thế Kiệt thấy vậy chỉ hừ lạnh một cái: “Như vậy cũng thật đáng kiếp.”
Họ Cao vừa nói vừa bước về chỗ ngồi, khi đi ngang quã mắt khẽ liếc Tiểu Điệp, chợt thấy gương mặt cô biến sắc thì cả người ngẩn ngơ. Sư đệ gã thấy vậy vội hỏi: “Cao sư huynh! Huynh không sao chứ?”
Cao Thế Kiệt xua tay: “Ta không sao!”
Gã vừa nói vừa thầm để ý đến biểu tình của Tiểu Điệp, bấy giờ thấy cô sau phút giật mình đã bình tĩnh lại, vừa cười vừa từ từ tiến lại gã thanh niên kia. Khi đến trước mặt người này, Tiểu Điệp đan hai bàn tay vào nhau khẽ khàng: “Đa tạ vị anh hùng này đã ra tay hiệp nghĩa. Dám hỏi thiếu hiệp phương danh là gì vậy!”
Gã kia thấy vậy vui mừng quá mà lắp bắp: “Cô nương bất tất phải đa lễ làm gì! Chỉ là thay trời hành đạo thôi có gì mà phải cảm ơn.”
Y nói đến đây hơi khẽ ưỡn ngực, thần tình đầy vẻ phong độ khí khái:" Tại hạ là được bạn bè giang hồ yêu mến gọi bằng cái tên Bôn lôi quyền Chương Nguyên Sùng.”
Tiểu Điệp nghe vậy cười yêu kiều: “Hi hi ... hóa ra là Chương thiếu hiệp của phái Không Động. Thảo nào mà bản lĩnh lại cao cường như thế!”
Gã họ Chương kia nghe được mừng rỡ: “Hóa ra tệ danh của tại hạ mà cô nương cũng biết. Thật là ...”
Y vừa nói vừa cười nham nhở. Nào ngờ bất giác Chương Nguyên Sùng thấy mắt hoa lên, lập tức những tiếng bộp bộp vang lên không ngớt theo đó mồm miệng gã rát bỏng đau đớn vô cùng. Họ Chương kia chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, lát hoàn hồn lại nhổ ra một búng máu, trong đó có kèm theo mấy cái răng.
Tất cả mọi người không một ai tiên liệu được tại sao sự thể lại ra tình huống thế này, đưa mắt nhìn lại thấy Tiểu Điệp cười tươi: “Sao lại không biết cơ chứ. Trang phục này không phải của Không Động thì là gì? Hi hi, ngươi đánh y một cước ta trả lại ngươi ba cước. Thế nào? Làm ăn rất có lãi đấy chứ.”
Mọi người trong tửu điếm không ai là không trố mắt ra nhìn biến sự vừa rồi, tới bấy giờ thì đã minh bạch: “Không ngờ vị cô nương áo trắng xinh đẹp này bản lĩnh lại ghê gớm như vậy. Cô ta chỉ mới vung chân mấy cái mà gã họ Chương đã chuốc lấy thảm sự rồi ...”
Trong lúc tất cả còn đang nghĩ xem chuyện gã tiểu tử kém cỏi kia đốt nhà, bắt cóc một cô nương ghê gớm vậy rốt cục là thật hay bịa thì thấy Tiểu Điệp tiến về phía Giang Phong, khẽ xốc vai hắn lên, vẻ mặt rất ôn nhu: “Ta đùa quá trớn đã hại ngươi rồi! Sao! Ngươi đói chưa? Chúng ta ăn gì nhé!”
Cao Thế Kiệt trông thấy biểu tình quan thiết của cô ta đối với gã Giang Phong kia bất giác trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, gã giật mình thầm nhủ: “Hừ ... hóa ra là cô ta ...” Nghĩ tới đây nhất thời gã nhìn Tiểu Điệp đến ngẩn ngơ.
Về phần Giang Phong được yêu mà sợ, lúc này hắn gạt tay Tiểu Điệp ra: “Hừ ... cô cựa một chút là muốn hại chết ta. Vậy mà sao bây giờ đổi tính thế? Lại nghĩ ra trò gì mới phải không?”
Hắn nói xong lại đưa tay chỉ về phía Chương Nguyên Sùng: “Sao cô mạnh tay với y thế! Hừ, tính ra từ đầu đến cuối cũng là do cô hết cả mà!”
Bấy giờ nghe Tiểu Điệp cười yêu kiều: “Hi hi, ta chỉ muốn bọn họ ra tay hiệp nghĩa. Song nếu hành hiệp mà không biết phán đoán thì… Hi hi, kẻ nào dám mạnh tay với ngươi thì ta cho kẻ đó chuốc lấy thảm sự. Ngươi là tùy tùng của ta, trừ ta ra không một ai được phép bắt nạt ngươi.” Cô vừa nói vừa nheo mắt nhìn gã họ Chương.
Chương Nguyên Sùng sau khi định thần lại, gã nhổ ra một búng máu nữa, miệng quát lớn: “Yêu nữ! Hóa ra tất cả do ngươi...”
Gã nói đến đây lao về phía Tiểu Điệp, hận không thể cho yêu nữ xinh đẹp kia vài cái bạt tai. Nào ngờ thấy Giang Phong đứng chắn trước mặt cô cản Chương Nguyên Sùng, tay xua xua liên hồi: “Ngươi hãy tránh cho xa đi, đừng có tự đi tìm cái chết. Hừ ... ta đã nói trước rồi mà không ai tin!”
Chương Nguyên Sùng nghe nói vậy thì giật mình ngẩn người, lại nhớ lại bản lĩnh vừa rồi của ả nha đầu xinh đẹp kia thì toát mồ hôi, nhất thời không dám tiến lại nữa. Nào ngờ đang chần chừ lại nghe Tiểu Điệp cười rộ: “Kẻ nào ngươi xin tha cho hắn thì ta lại phải xuống tay với kẻ đó.”
Gã họ Chương nghe được câu này hồn vía lên mây, Giang Phong bấy giờ nhớ lại cảnh cô ta sát tử bốn gã quan binh không chút run tay thì hết hồn, túm cứng chặt lấy tay Tiểu Điệp: “Cô ... cô không được tự tiện ra tay giết người nữa. Hừ, mạng người chứ có phải cỏ rác đâu!"
Tiểu Điệp thấy Giang Phong túm chặt lấy tay mình nhất chết không buông thì có chút bối rối, định thần toan với tay điểm huyệt Giang Phong. Nào ngờ chỉ chậm một nhịp đã bị mất tiên cơ, Giang Phong rất nhanh xoay nửa vòng túm nốt luôn cánh tay còn lại của Tiểu Điệp ghì chặt lại. Cao Thế Kiệt nhìn thấy cảnh ấy bất giác trong lòng chua xót: “Ta bị làm sao thế nhỉ? Sao sao ... trông thấy thế lại bực tức nhỉ?”
Họ Cao ngẩn ngơ một hồi không biết là vì sao nữa. Tiểu đạo sĩ trẻ tuổi, sư đệ của Cao Thế Kiệt ngồi bên thì hết nhìn sư huynh mình, lại nhìn về hai người phía trước, trong lòng có chút khó hiểu.
Lúc này Tiểu Điệp vừa thẹn vừa giận, trước mặt bao nhiêu người không tiện vùng vẫy mạnh, lại cũng không muốn làm Giang Phong bị đau nên nhất thời không biết làm sao cho phải, chỉ khẽ dậm chân: “Buông ra! Buông ta ra! Cái tên lưu manh kia, buông ta ra.”
Giang Phong lúc này ở phía sau người Tiểu Điệp, trước mắt như thấy đóa phù dung hé nở, lại như có một mùi hương thoang thoảng quanh quẩn đâu đây, tưởng chừng đang lạc ở cõi tiên vậy. Đang như say như mê hắn thoảng như thấy hai gò má cô ta ẩn hiện sắc hồng, nào khác gì rán chiều in trên tuyết trắng, kiều diễm xinh đẹp vạn phần: “Không ngờ tiểu nha đầu này cũng biết mắc cỡ. Chỉ có điều lúc này ... lúc này cô ta trông đáng yêu chết đi được!”
Giang Phong ngẩn ra một lúc suýt chút nữa không tự chủ được bản thân, hít một hơi dài cố lấy lại bình tĩnh: “Ta không buông. Nếu buông ra thì cô lại ra tay hại người khác à?”
Nào đâu vừa dứt lời bên tai hắn nghe tiếng Tiểu Điệp, thực như oanh vàng trong trẻo cất bên tai: "Tiểu sắc quỉ! Ngươi, ngươi dám khinh bạc ta à!”
Giang Phong đưa mắt nhìn quanh thì thấy mọi người trong tửu điếm đều đang trố mắt nhìn hai người, thấy thế thần tình có chút xấu hổ. Nhưng sau lại nghĩ đến tính nết kì quặc của ả nha đầu trước mặt thì rùng mình: “Hừ! Khinh bạc ngươi cũng được, không biết ngươi đã làm cho ta thê thảm bao lần rồi.”
Hắn nói đến đây quay sang Cao Thế Kiệt: “Cao huynh, xin hãy ra tay chế phục cô ta hộ tiểu đệ."
Quanh đi quẩn lại, Giang Phong nghĩ chỉ có họ Cao kia mới chân chính đủ bản lĩnh chế phục Tiểu Điệp. Thế nhưng Cao Thế Kiệt đang như kẻ mất hồn, nghe Giang Phong nói thì tròn mắt:"Ta! Ta làm gì ...?”
Gã nói xong cũng chỉ ngẩn người ra. Bấy giờ Tiểu Điệp nhìn Cao Thế Kiệt trừng mắt: “Ngươi dám!”
Cô nói đến đây bất giác như nghĩ ra được điều gì, khẽ mỉm cười: “Được! Như thế này cũng tốt, ngươi muốn khinh bạc ta cứ để cho ngươi khinh bạc. Để xem ngươi có thể ôm ta trong bao lâu đây nào.”
Cô nói xong khẽ yêu kiều nghiêng người đầu tựa nhẹ vào bờ vai Giang Phong, trong lòng cảm thấy êm ái: “Chỉ mới tiếp xúc không lâu nhưng không hiểu sao khi bên cạnh tiểu tử này, ta luôn có cảm giác thấy an bình. Trước kia hắn vô tình hủy mất sự thanh bạch của ta, nhưng rốt cục ta không sao xuống tay được với hắn. Chuyện kia ta cũng chẳng xem vào đâu, song… có phải đời này kiếp này định mệnh đã gắn tiểu tử kia với ta không chứ?”
Giang Phong bấy giờ thừ người ra: “Không ngờ ả nha đầu này lá gan lại không nhỏ. Bây giờ thì dường như không biết mắc cỡ là gì.” Tuy nghĩ thế nhưng hắn cảm giác có một khối ôn hương ngọc nhuyễn đang dựa vào mình, thực ôn nhu không sao tả xiết, thầm nghĩ giá như cả đời đêu được thế này, nhất định có lên tiên giới cũng không màng.
Lâng lâng bay bổng một hồi, bất chợt hắn nhớ tới tình hình hiện tại thì cố lấy bình tĩnh kêu lên: “Chương huynh. Sao huynh còn chưa đi khỏi đây?”
Chương Nguyên Sùng lúc này như kẻ mất hồn, trước mặt bao nhiêu người y bị cô gái xinh đẹp này đánh gãy mấy cái răng thì vô cùng mất mặt. Song chợt nhớ đến bản lãnh của cô ta thì lạnh tóc gáy, hà huống y cảm thấy bản thân không thể ra tay với vị cô nương xinh đẹp kia được. Không hiểu sao hễ y thêm một lần quan sát dung mạo Tiểu Điệp là cảm giác bực tức trong người lại vơi đi một ít. Thế nên nghe Giang Phong nói vậy nhưng Chương Nguyên Sùng vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ không biết nên làm gì cho đúng.
Đang dùng dằng chưa quyết bất chợt trong tửu điếm vang lên tiếng ai đó: “Tiểu tử! Ngươi cứ buông tay tiểu nha đầu đó ra xem nào!”
Hướng theo thanh âm kia, Giang Phong đưa mắt quan sát thì thấy một ông già râu tóc trắng toát đang nhìn mình cười nhẹ. Ông ta ngồi ở góc tửu điếm, vận một chiếc áo vải thô xám, diện mạo hết sức hiền từ, trên bàn còn có để một chiếc chu tao thảo mão. Hắn nghe ông ta nói vậy thì trả lời: “Tiền bối! Người không biết chứ tiểu nha đầu này vừa hung hăng vừa quỉ dị khó lường, nhất là bản lĩnh rất cao cường.”
Ông già kia nghe thấy vậy vẫn cười ung dung: “Đúng rồi! Vừa nãy cũng được xem một trường náo nhiệt, song ngươi cứ buông tay nha đầu đó xem ả có thể làm được gì nào?”
Bạch phát lão nhân nói xong đưa mắt nhìn về phía Giang Phong cười hòa ái, dáng vẻ vô cùng thân thiện. Giang Phong vừa nhìn vào mắt ông ta, không hiểu sao người có cảm giác khá thanh thản, thư thái, theo đó hai tay lỏng ra. Tiểu Điệp chỉ cựa một chút là đã vùng tay ra khỏi Giang Phong.
Bấy giờ cô không lý gì đến Chương Nguyên Sùng nữa mà trừng mắt nhìn ông già kia: “Hừ, lão không biết ta có thể làm được gì hả. Hà hà, ta có thể cắt râu cạo tóc của lão đấy.”
Vừa nói cô vừa huơ một cái, lúc này trên tay bất giác xuất hiện một thanh trủy thủ sáng loáng. Kế đó Tiểu Điệp bất chợt cả người như được một cơn gió cuốn mạnh, chớp mắt đã xuất hiện bên ông già kia, tay trái vươn ra toan túm lấy chòm râu trắng phơ kia. Giang Phong thấy thế hốt hoảng la: “Tiền bối! Cẩn thận.”
Hắn nói xong nhấc người lao đến cố chụp lấy tay Tiểu Điệp song lúc này dường như đã quá trễ. Thầm nghĩ ngay đến cả người già cả thế kia mà cô ta cũng dám mang ra đùa nghịch thì thật quá đáng.
Nào ngờ bất giác nghe Tiểu Điệp la khẽ một cái, tay của cô đã chụp vào khoảng không, chiếc ghế ông ta đang ngồi như có chân tự động dịch chuyển sang phía khác.
Tiểu Điệp thấy thế rất bực tức, không suy nghĩ nhiều tay trái nhanh như cắt nhắm chòm râu của ông ta chụp một lần nữa. Nào ngờ lần này đâu khác lần trước, khi cô định thần lại đã thây ông ta đang ở bên cạnh cười.
Giang Phong trông thấy vậy ngẩn người, nhất là khi quan sát thấy cách ông ta di chuyển thấy có quen mắt. Dẫu ông ta vừa di chuyển vừa dụng lực nhấc theo cái ghế mây song thần tình vẫn rất ung dung và nhàn nhã, vẻ như hơn mình không biết gấp bao nhiêu lần. Cứ thế Tiểu Điệp có làm trời làm đất gì, thủy chung cũng không cách nào chạm vào được chéo áo bạch phát lão nhân kia.
Toàn bộ mọi người trong tửu lâu bị bản lĩnh kinh hãi thế tục của người này làm cho phát hoảng. Nhất là Tiểu Điệp, cô là người đích thân động thủ nên càng thêm kinh sợ. Thầm nghĩ nếu như người kia mà xuống tay với mình, ắt hẳn tuyệt đối sẽ không có lực hoàn thủ. Nghĩ được vậy cô dửng tay chống mắt nhìn ông ta, dáng vẻ vô cùng tức tối: “Được rồi, lão cứ đi mà giữ lấy cái ghế của mình đi. Bổn cô nương không có hứng thú chơi với lão nữa!”
Bấy giờ ông già kia mới khẽ vươn vai, uể oải đứng dậy, lại chỉ thấy ông ta vung tay rồi vù một cái, không biết tự lúc nào tả thủ đã cầm thanh trủy thủ của Tiểu Điệp . Kế đó ông ta đưa mắt ngắm nghía: “Dao tốt, chỉ có điều người không tốt.”
Ông ta nói xong quẳng thanh trủy thủ sang phía Giang Phong: “Tiểu tử! Cho ngươi.”
Tiểu Điệp lúc này mặt hoa trắng bệch, không hiểu ông ta lấy thanh trủy thủ lúc nào mà mình không hay. Không chỉ Tiểu Điệp, toàn bộ người trong tửu điếm cũng trố mắt ra nhìn ông ta, không hiểu lão già này là thần thánh phương nào mà bản lĩnh lại cao cường đến mức ấy.
Giang Phong đang đờ người suy nghĩ thì bất giác có một tiếng coong vang lên, thanh trủy thủ kia rơi xuống dưới chân. Theo phản xạ rất nhanh Giang Phong nhấc chân lên, vừa may không bị thanh trủy thủ kia chạm trúng.
Thì ta ông ta vốn thử phản xạ của hắn, bởi thế nên quăng thanh trủy thủ về phía Giang Phong song lại để nó tiếp xúc đất bằng phía cán, dẫu có chạm vào chân Giang Phong cũng không gây ra thương thế gì.
Khi ông thấy Giang Phong trong tích tắc phản xạ né tránh được, bạch phát lão nhân mỉm cười hài lòng: “Đôi chân của ngươi xem ra cũng có chút hữu dụng, song đôi tay thì quá tệ. Hừ ... thật là ngốc tử. Không biết rằng tâm ý liên thông, tứ chi liên hợp, bản thể liên hoàn sao. Tay đôi khi cũng là chân mà chân cũng là tay được hay sao?” - Ông nói đến đây cười rất ung dung.
Tiểu Điệp dẫu biết bản lĩnh ông ta hết sức cao cường, thế nhưng cô bị ông ta đoạt mất bảo vật tùy thân liền nóng giận, bực mình hét: “Lão già này xem chừng sống lâu quá nên hàm hồ rồi. Để ta xem cái liên hoàn chết dẫm của ông như thế nào?”
Cô vừa nói hai tay nhanh như chớp nhắm râu tóc của ông ta giật tới. Ông già kia thấy vậy cười: “Thiểm điện trảo, tốc thì có chút cân lượng song chuẩn thì còn thiếu.”
Vừa nói vừa lười nhác quay đầu né tránh, dáng điệu hết sức nhàn nhã. Loạn một hồi nữa, song thủy chung Tiểu Điệp không làm khó bạch phát lão nhân kia một chút nào. Tiểu Điệp bấy giờ toát hết mồ hôi hột, hai tay thu về trừng mắt nhìn ông ta: “Ông làm thế nào mà ...”
Cô còn chưa nói hết câu thì lại nghe ông ta nói tiếp: “Tiểu nha đầu ngươi muốn râu của ta phải không. Hà ... râu tóc của ta chỉ bứt từng sợi một được mà thôi.”
Ông ta vừa nói vừa đưa tay lên đỉnh đầu, phút chốc trên bàn tay có một sợi tóc trắng xóa. Kế đó ông chìa tay sang phía Tiểu Điệp: “Nha đầu! Ngươi thích thì ta cho ngươi một sợi. Chỉ một sợi thôi, hà hà, vậy thiết nghĩ là cũng đủ cho ngươi nghiên cứu rồi phải không nào.”
Tiểu Điệp nghe vậy động nộ: “Giờ ta không muốn râu nữa mà muốn cái đầu ông kia. Ông có đáp ứng không?”
Cô vừa nói vừa vung tay vung chân nhanh như chớp. Nào ngờ thấy quái sự trước mắt, sợi tóc trắng của ông ta chớp mắt như biến thành một thanh thép mỏng mà thẳng tắp nhẹ điểm vào bờ vai Tiểu Điệp, thoắt một cái thì lại như một sợi dây mềm dẻo vô cùng khẽ quấn lấy cổ tay cô. Tới đây ông ta cười tươi: “Nha đầu ngươi hung hăng có thừa, may sao thuần lương vẫn còn đủ dùng.”
Ông nói đến đây đưa tay vẫy Giang Phong: “Tiểu tử! Ngươi lại đây.”
Cao Thế Kiệt thấy bản lãnh thần sầu quỉ khốc của ông ta mà rùng mình: “Võ công của ông già này đúng là kinh hãi thế tục. E rằng phải ngang ngửa chưởng môn sư bá chứ không vừa. Sao ta chưa từng nghe sư phụ nhắc đến một người nào như thế này nhỉ?”
Tiểu Điệp vào lúc này cả người mềm nhũn như chẳng còn tý khí lực nào, bất giác la hoảng: “Không xong rồi, không hiểu lão già chết tiệt này làm cái trò gì mà ta lại như người sắp chết thế này.”
Lát cô quan sát thấy Giang Phong đang chầm chậm bước về phía ông ta thì ngẩn ra: “Không hiểu lão ta định làm gì tiểu tử này nhỉ?”
Giang Phong bước lại gần bạch phát lão nhân kia, vòng tay cung kính: “Đa tạ lão tiền bối ra tay chế phục nha đầu trái tính trái nết này.”
Ông ta thấy vậy xua tay, khẽ cười: “Tiểu tử! Ngươi tuy hiểu biết nhưng xem ra vẫn còn ngốc lắm, mỗi người tự khắc có cái đạo lý của mình. Ta có đôi lời không biết tiểu tử ngươi muốn nghe không.”
Giang Phong nghe ông ta nói vậy thầm hiểu vị cao nhân này có ý chỉ điểm, bởi thế hắn mừng rỡ: “Được tiền bối chỉ dạy, vãn bối mong còn chẳng được nữa là ...”
Mọi người vừa rồi đều được chứng kiến bản lĩnh kinh nhân của bạch phát lão nhân, lại nghe ông ta nói vậy nhất loạt căng tai ra xem người này nói gì. Bấy giờ ông già râu tóc bạc trắng đó từ tốn nói: “Ngươi bảo ả nha đầu này có điểm gì là trái tính trái nết nào?”
Giang Phong nghe ông ta hỏi vậy thì ngạc nhiên, vội đáp: “Vừa rồi chẳng phải đột nhiên ả ta ra tay với vị huynh đệ này sao?”
Ông ta nghe vậy chỉ ung dung: “Hà hà, chẳng phải là người đó cũng đột nhiên ra tay ra chân với ngươi sao. Theo ta thấy, thưởng thiện phạt ác hoặc ra tay trượng nghĩa mà không phân được trắng đen, thật còn nguy hại hơn kẻ vô tâm. Huống hồ …”
Ông ta nói đến đây nhìn hai người Giang Phong, Tiểu Điệp cười rộ: “Ta thấy chung qui nha đầu đó ra tay cũng vì quan tâm tới tiểu tử ngươi mà thôi.”
Giang Phong nghe ông ta nói thế đột nhiên đỏ mặt ấp úng: “Quả có thế thật, song mà ban nãy vị huynh đệ kia ra tay với vãn bối là do có chút hiểu lầm. Hơn nữa ả nha đầu này xem mạng người như cỏ rác, y thị ...”
Hắn nói đến đây không làm sao nói nổi hết câu.
"Hừ! Thật đúng là ...”
Ông ta nghe vậy cười: “Tiểu tử, ngươi cũng thật ngốc, nên nhớ đừng bao giờ phán xét sự việc chỉ bằng những điều mắt thấy, tai nghe. Ban đầu vị Chương thiếu hiệp kia vì nghe ả nha đầu đó bảo tiểu tử ngươi là ác bá thì cho rằng tiểu tử ngươi là ác bá. Hà hà ... ngươi mắt thấy ả ta phóng bốn mũi phi châm độc thì cho rằng ả xem mạng người như cỏ rác. Thế đã bao giờ nghe câu: dĩ độc công độc chưa?”
Giang Phong ngẩn người: “Điều này được Lý Bách Tiếu dạy bảo từ lâu lắm, song ý của tiền bối kia là gì. Chẳng nhẽ ...” Vừa nghĩ đến đó hắn liền ngẩn ngơ: “Vậy hóa ra là hôm đó tiền bối cũng có mặt sao. Tiến bối nói như thế có nghĩa là ..."
Ông ta thấy vậy cười to: “Là ngươi muốn tha mấy bốn tên quan binh đó thì mấy gã đó sống chứ sao. Chỉ có điều ả ta muốn dọa ngươi một phen kinh hãi mà thôi.”
Ông vừa nói vừa quay sang phía Tiểu Điệp cười châm chọc: “Nha đầu! Ta nói vậy có điểm nào sai chăng?”
Tiểu Điệp thấy ông ta đã biết chân tướng sự việc hôm đó thì nhất thời xấu hổ, lại quay sang phía Giang Phong dẩu môi lên một cái, vẻ như rằng tiểu tử ngươi lúc nào cũng là kẻ hồ đồ. Lúc này cô động tâm suy nghĩ: “Lão già này không hiểu vì sao lại biết được chuyện này. Hơn nữa chẳng hiểu lão làm cái trò quỉ gì mà ta cứng đơ người ra thế này.”
Tới đây cô không kìm được khẽ liếc Giang Phong một lần nữa: “Tên tiểu tử này nếu hắn đã biết sự thật rồi thì e sau này mình phải mạnh tay hơn nữa mới được.”
Nghe ông già kia trần tình lại chân tướng sự việc, Giang Phong ngẩn người: “Hóa ra hôm ấy mấy mũi phi châm đó đã giải độc cho mấy tên quan binh kia. Ắt hẳn vừa có giải độc lại pha lẫn mê dược.” Hắn nghĩ thông vấn đề đưa mắt liếc vội Tiểu Điệp, lúc này thấy cô đang nhìn mình tới đó bất giác vừa xấu hổ vừa có cảm giác ấm áp: “Thì ra nha đầu này vốn dĩ cũng không phải người xấu cho lắm!”
Bấy giờ hắn nghe ông ta nói tiếp: “Tiểu tử! Ta xem ngươi cũng là người tốt, ta có mấy lời muốn nói với ngươi. Ngươi nhìn kìa.”
Vừa nói ông ta vừa đưa tay chỉ. Hướng ánh mắt theo tay ông ta, Giang Phong quan sát thấy một cái bàn nhỏ, trên có đặt bức tượng Quan thế âm Bồ Tát, ở dưới gầm bàn có một con mèo lười nhác nằm ngủ. Chắc đây là nơi này là nơi tửu điếm nhang khói cầu tài khấn lộc.
Bấy giờ mới nghe ông già kia bình thản nói: “Tiểu tử! Ngươi có biết Quan thế âm Bồ Tát dạy chúng nhân nên tránh xa những điều gì không?”
Vốn dĩ điều này có trong kinh phật phổ thông, Giang Phong nghe ông ta hỏi vậy chẳng hiểu là có ý gì nhưng vẫn cung kính đáp: “Bốn điều Quan thế âm Bồ Tát dạy chúng nhân nên tránh xa đó là: Tửu, sắc, tài, khí.”
Ông ta nghe vậy vỗ tay cười: “Đúng rồi! Là tửu, sắc, tài, khí. Song ngươi xem này. Quan thế âm khuyên chúng nhân xa “tửu” sao Bồ Tát đi đâu cũng cầm theo bình phép (vốn dĩ nước Cam lộ cũng là một loại rượu)? Bà ta nếu không hám “sắc” sao lại chỉ nuôi toàn đồng nam đồng nữ xinh đẹp, những người thân cận với Quan thế âm có ai là xấu xí đâu. Quan thế âm khuyên chúng nhân xa lánh của cải (tài) hả? Ngươi xem kìa! Có phải trên người bà ta đeo đầy vàng bạc trang sức không. Bà ta lại còn bảo không nên nóng nảy (khí) thế sao khi xưa lại đích thân đi hàng phục đại bằng. Tiểu tử, ngươi thử nói xem đạo lý vốn dĩ ở đâu? Không phải đạo bất hòa đồng, nhưng như vậy rốt cục là thế nào?”
Giang Phong ngẩn người ra, quả thật điều ông ta nói không có điểm nào là không đúng. Như vậy thì chẳng phải Quan Thế Âm Bồ Tát nói một đằng làm một nẻo ư?
Mọi người xung quanh nhất loạt cũng đờ người ra, chung qui lời ông ta nói đầy sức thuyết phục, khó có thể phản bác ở điểm nào.
Ông già tóc bạc kia thấy biểu tình của Giang Phong như vậy thì khẽ mỉm cười, lại chỉ con mèo đang lười nhác nằm dưới nhà ung dung: “Ngươi xem. Vừa rồi ta quan sát được con mèo kia đang ăn cơm, thoáng thấy bóng chuột thì giật mình chui xuống dưới bệ thờ nằm. Ngươi bảo con mèo này là con mèo thế nào?”
Nghe ông ta nói vậy Giang Phong không biết trả lời thế nào cho phải, lại nghe tên tiểu nhị lên tiếng: “Khách quan không biết rồi. Con mèo này quen thói lười nhác, không bao giờ bắt chuột, đã vậy lại hay ăn vụng. Nếu không phải nó là vật nuôi của phu nhân đã quá cố thì tiểu nhân đã sớm tống cổ đi cho rảnh nợ rồi.”
Ông ta nghe vậy cười lớn: “Sao lại tống cổ nó đi. Hà hà, một con mèo có đủ ngũ đức như vậy tống cổ nó đi không thấy đáng tiếc ư?”
Giang Phong nghe vây ngạc nhiên lắm song biết ông ta nói điều này là có đạo lý riêng, tên tiểu nhị lại cười ngặt nghẽo: “Khách quan chớ có đùa. Mèo như vậy mà cũng gọi là con mèo có đủ ngũ đức sao.”
Ông già kia ung dung lý giải: “Hà hà ...đó là theo kiến giải của ngươi thôi, nhưng biết đâu trong mắt người khác lại không phải vậy. Này nhé: mèo thấy chuột mà không bắt ăn thịt là nhân, bị chuột tranh đồ ăn mà vẫn nhường nhịn gọi là nghĩa. Khách quan ăn cơm song nó vẫn nhảy ra ngoài tửu điếm ngồi cùng gọi là lễ, ngươi giấu kĩ đồ ăn rồi mà nó vẫn biết đường ăn vụng thì gọi là trí, cứ mỗi lần ăn no xong đều chui xuống dưới bệ thờ ngồi rất ngay ngắn và qui củ thì đó là tín. Như vậy con mèo kia chẳng phải là con mèo ngũ đức có đủ: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín hay sao.”
Giang Phong nghe ông ta nói đến đâu thì như ngộ ra đến đấy, có rất nhiều điều tưởng chừng như mâu thuẫn nhưng hóa ra lại hết sức hợp lý. Lại nghe ông ta tiếp lời: “Tiểu tử! Nhất loạt mọi việc đều nên thuận theo tự nhiên, mà nhiều khi tự nhiên lại thuận theo lòng người vậy. Cũng là một việc, với người này là thiện thì với kẻ kia là ác. Mỗi người đều tự có cách hiểu, cách nghĩ của riêng bản thân. Chỉ cần chinh bản thân mình nghĩ, mình biết, mình hiểu cũng đủ. Hà hà ... chẳng có gì là tuyệt đối cả, điều tuyệt đối đúng nhất là mọi thứ đều tương đối. Ngươi hiểu ý ta chăng?”
Giang Phong nghĩ đến đây đã thông suốt, nghe ông ta nói vậy thì cười hề hề: “Vãn sinh vẫn chưa hiểu, điều này chắc gì nó đã là đạo lý. Hoăc nó là đạo lý của tiền bối song biết đâu không phải là đạo lý của vãn bối. Hà, thế nhưng bất quá điều này cũng chẳng quan trọng. Hiểu tức là hiểu mà lại là không hiểu. Có gì quá quan tâm.”
Ông ta nghe Giang Phong đến đây vỗ tay: “Được! Xem ra tiểu tử ngươi cũng không phải đồ ngốc.”
Ông nói xong chỉ vào Tiểu Điệp đang trừng mắt giận dữ rồi bình thản: “Có điều bản lĩnh ngươi lại quá tệ, hơn nữa có một vị nương tử ranh ma quỷ quái như vậy xem ra đã phải chịu thiệt thòi nhiều rồi. Ta có một lộ quyền pháp muốn truyền cho ngươi, nếu có thể học được đến nơi đến chốn thì sẽ không còn đau đầu với ả nha đầu này.”
Tiểu Điệp nghe ông ta nói thế thì hứ lên: “Ông nói quàng nói xiên gì thế! Ta trở thành nương tử của y hồi nào?”
Ông già kia cười: “Ta có nói cô đâu. Hà hà ... ta chỉ nói là y có một vị nương tử vừa ranh ma lại vừa quỉ quái mà thôi. Hà hà, hơn nữa hai người bọn họ lại đã có gì gì đó với nhau rồi.”
Ông ta nói đến đây lại cười vang không ngớt: “Nha đầu, bất quá tính cách của ngươi xem ra cũng có chút hợp khẩu vị lão phu.”
Tiểu Điệp nghe ông ta đang nhắc lại chuyện hôm ấy thì trừng mắt lên, không nói không rằng ngoảnh đầu quay đi, trong lòng hơi chút xấu hổ: “Té ra lão già chết tiệt này cái gì cũng biết hết.”
Nói về lão nhân kia, qua biểu tình của Tiểu Điệp khẽ lắc đầu cười, sau đó quay sang phía Giang Phong: “Tiểu tử, ngươi có muốn học không?”
Giang Phong mừng rỡ đáp: “Được như vậy thì còn gì bằng! Xin đa tạ thịnh tình của lão tiền bối.”
Ông ta nghe thế chỉ ung dung: “Được! Vậy ta sẽ sử ra bộ quyền pháp đó một lượt, ngươi ráng quan sát thật kĩ nhé.”
Tất cả mọi người không ai là không rúng động, có kẻ lại mừng rỡ vô cùng: “Nếu quả mà học được của lão già này một chút bản lĩnh thì thật đúng là đại hảo sự.”
Tuy vậy nhất loạt đều ngạc nhiên, không hiểu ông ta làm vậy là có ý gì. Nên biết võ công không thể tùy tiện truyền thụ thế này, đồng thời đâu dễ nói truyền là truyền được trong ngày một ngày hai. Hoặc nghĩ, giả như cái thứ võ công này ai ai cũng có thể tùy tiện học được thì chẳng phải thứ võ mèo cào chăng.
Tuy nhiên Giang Phong thì khác, hiện tại đã hiểu ra vốn dĩ ông ta nói tay đôi khi cũng là chân và chân cũng là tay tức là điều cơ bản trong phép biến hóa của lộ quyền pháp này chính là ở bộ pháp Hồ điệp xuyên hoa, là lộ quyền pháp trọng ý và biến hóa chứ không trọng kình và lực đạo. Bởi vậy Giang Phong toàn tâm toàn trí quan sát không dám có chút phân tâm.
Lúc này mọi người thấy bạch phát lão nhân tiến ra giữa, hai tay theo đó chậm rãi vung lên múa may di chuyển bốn phương tám hướng một cách vô cùng chậm rãi, nhất loạt ai ai cũng đều trông thấy hết sức rõ ràng. Lại thấy ông ta vừa vung tay vừa hô: “Âm dương ngũ hành tương sinh mà tương khắc, lấy tĩnh chế động mà lấy động để kiềm tĩnh. Nhất loạt trải qua một vòng biến hóa: Vượng, tướng, hưu, tù, tử. Tiểu tử, đi từ không đến có, lại từ có trở về không. Ngươi nhớ rõ chưa?”
Thấy Giang Phong gật đầu, tay ông ta vung qua hướng bắc miệng hô: “Thiên nhất sinh thủy, địa lục thành chi.” khi sang nam thì hô: “Địa nhị sinh hỏa, thiên thất thành chi.” Cứ thế biến đổi một vòng: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ tương ứng với tây, đông, bắc, nam và trung tâm.”
Tiểu Điệp ban đầu nghe ông ta nói thì ngẩn người ra: "Hừ ... bản lĩnh lão già này này quả thật cao cường vô cùng. Tên tiểu tử này lại được ông ta chỉ điểm thì ... sợ là sau này muốn thu thập hắn ta e rằng có chút rắc rối.” Tuy vậy nghĩ được thế trong lòng thầm thấy vui mừng, cho rằng bản lĩnh hắn càng cao cường thì sẽ không ai dám khinh khi hắn, mình bị người khác bắt nạt ắt hắn sẽ ra tay tương trợ. Cô nghĩ được thế trong lòng có chút ngọt ngào.
Thế nhưng sau khi quan sát một hồi, ban đầu là ngạc nhiên, sau rốt cục không kìm được liền cười rộ lên: “Hà hà ... hóa ra là một lão già gàn dở dạy võ công cho một tên tiểu tử ngốc. Mấy thứ võ mèo cào này e rằng bắt chuột còn không nổi vây mà đòi chế phục ta. Hừ ... cứ nằm mơ đi.”
Giang Phong lúc này đang vô cùng tập trung, khi quan sát lộ quyền pháp kia thì có chút suy nghĩ: "Vốn dĩ nếu mình ở tư thế chổng ngược, di chuyển bằng hai tay thì chẳng phải nó mang khẩu hình lộ bộ pháp Hồ điệp xuyên hoa ư? Như vậy chẳng nhẽ ông già này chính là vị vô danh tiền bối năm xưa mà thúc thúc nhắc đến. Chẳng nhẽ người này lại chính là…”
Hắn vừa nghĩ đến đó, thoáng lơ đãng một chút thì thấy ông ta hừ nhẹ một cái: “Tiểu tử! Tập trung vào. Đây không phải là lúc suy nghĩ linh tinh!”
Cao Thế Kiệt nhìn ông già tóc bạc trắng kia dạy Giang Phong quyền pháp mà ngẩn ngơ, y vốn tập trung hết sức song chung qui không hiểu những tư thế và tác phong đó là có ý nghĩa gì. Quan sát kĩ thì thấy nó loáng thoáng giống như Thái cực quyền mà sư phụ đã từng biểu diễn, song bộ quyền pháp thoạt nhìn cũng chẳng có chút gì gọi là tinh kì, phép biến hóa. Song hắn cũng biết cái gọi là phản phác qui chân, thầm nghĩ ắt do bản thân chưa nắm được cái thần của bộ quyền pháp kia mà thôi.
Cao Thế Kiệt được xem như là người kiệt xuất nhất trong lớp đệ tử đời sau của Võ Đang nhưng cũng không làm sao nhìn thấu lộ quyền pháp này. Không phải là ngộ tính y không cao mà căn bản y hoàn toàn không biết chút nào về phép biến hóa của bộ pháp Hồ Điệp xuyên hoa cả.
Qua một lúc nữa thì ông già tóc trắng kêu: “Tiểu tử! Ngươi ra làm lại một lượt cho ta xem.”
Giang Phong dạ một tiếng, nhẹ nhàng bước ra sử lại một lượt. Ông ta xem xong lắc đầu: “Hừ … ngươi thật là hồ đồ. Nên nhớ rằng âm dương ngũ hành có lúc thịnh mà cũng có lúc suy, khi bất cập mà khi thì thái quá. Hãy lui ra xem kĩ lại một lần nữa này.”
Ông ta nói đến đây lại di chuyển ra giữa, nhất loạt hai tay lại chậm rãi khua khoắng một hồi. Lúc bấy giờ nghe ông ta khẽ thản nhiên: “Cái quan trọng nhất chính là khi sử quyền phải dung dung mà thư thái, lòng tĩnh như trời xanh mà như bao hàm vạn vật. Nhất nhất không bao giờ được nóng nảy mà hấp tấp.”
Qua một lúc Giang Phong bất giác kêu lên: “Tiền bối! Người. Sao lại thế được. Rõ ràng là ...”
Thì ra Giang Phong quan sát thấy lộ quyền pháp này khác hẳn với lộ quyền pháp ông ta biểu diễn vừa rồi thì kêu lên ngạc nhiên. Ông già kia thấy vậy mỉm cười: “Nước vốn mềm mại mà biến hóa vô cùng vô tận, nước ở trong chiếc bình tròn thì nó tròn, ở trong cái bể vuông thì nó vuông, ở trong vật đựng hình nào thì nó hóa ra hình ấy. Hừ ... tay cũng có thể là chân nhưng tay là tay, còn chân là chân. Sao ngươi cứ nhất nhất đem ép quyền pháp thành bộ pháp thế. Đâu cứ từ Qui Muội phải qua Vô Vọng, từ Vô Vọng chẳng nhẽ cứ phải sang Đồng Nhân mà không sang thẳng Đại Hữu được hay sao.”
Giang Phong nghe đến đây a một tiếng, đến lúc này đã hoàn toàn minh bạch: “Thì ta ông ta truyền cho minh chính là hình ý quyền, cơ bản mình đã có biến hóa bộ pháp làm chủ, giờ ông già tóc trắng này lại chỉ bảo thêm về quyền ý và cách biến chiêu.”
Hắn nghĩ đến đây vô cùng mừng rỡ, nhảy liên hồi như con choi choi: “Vãn bối đã hiểu rồi!”
Ông ta nghe thấy thế mỉm cười: “Hiểu được rồi thì tốt! Lần này ta sẽ dạy ngươi cách biến chiêu thêm lần nữa.”
Ông ta nói đến đây tay khua lên trong không khí như người đang cầm bút viết lên giấy vậy, miệng thì giảng giải: “Cách biến chiêu, lựa thức nói dễ thì là dễ mà nói khó thì là khó. Hừ ...là phức tạp song nhất mực chỉ là tự nhiên diễn ra theo cái quá trình cân bằng thái cực thôi. Ở chừng mực nào đó có thể xem cách biến chiêu này như là cách viết cùng một chữ bằng năm loại thư pháp khác nhau. "Vượng, tướng, hưu, tù, tử " tương ứng với năm kiểu “Triện thư, lệ thư, khải thư, hành thư và thảo thư". Khi cần cương mãnh thì phải bạo dạn nhất tiến nhất thoái, khi cần ôn nhu mềm mại thì phải nhẹ nhàng mà uyển chuyển. Quyền pháp là quyền pháp mà không phải quyền pháp, quyền pháp là thư pháp mà không phải thư pháp. Cốt yếu thuận theo lòng mình cho nó chảy theo dòng cảm xúc, buồn thì cứ khóc, vui thì cứ cười, phẫn nộ thì cứ chau mày nhăn mặt. Ngươi nhớ kĩ chưa?”
Giang Phong ngẩn ra một hồi, ngày trước được Lý Bách Tiếu giảng về y đạo cũng có đề cập đến mặt này. Xem chừng cuối cùng đỉnh cao của vạn vật tự nhiên chính là sự hòa hợp tương đồng. Y đạo như cầm đạo mà quyền pháp lại tính ra như thư pháp. Tới đây nghe ông ta hỏi vậy thì hắn trả lời: “Nhớ ư! Đâu có nhớ! Vãn bối quên hết rồi. Tuy quên nhưng vãn bối lại hiểu được chút đạo lý.”
Ông ta thấy vậy thì cười, vỗ tay khen: “Tốt. Quên được là tốt nhất. Cái cần quên thì quên đi, cái cần nhớ thì phải nhớ kĩ. Hà hà ... ngươi tiến lên sử lại một lần nữa cho ta xem.”
Giang Phong bước lại, hai mắt lim dim nhất loạt chân tay múa may một hồi. Ông già đứng ở ngoài gật gù: “Tiểu tử này thuần lương nhân hậu, ngộ tính tuy không tệ song căn cơ nội công không vững. Nếu sau này có dịp nhất định ta sẽ chỉ bảo cho y đến nơi đến chốn.”
Chờ cho Giang Phong sử qua một lượt, ông ta mỉm cười ra ý khích lệ: “Được! Tuy còn cứng nhắc song chỉ cần mai này nội lực ngươi tinh thuần, lại có thêm kinh nghiệm thực chiến chắc chắn võ công sẽ có thành tựu.” – Nói đến đây chỉ tay về phía Tiểu Điệp: “Chỉ có điều nhất mực phải lưu tâm đến tiểu nha đầu này.”
Bản tính Tiểu Điệp xưa nay thích ưa nhiễu sự, từ nãy đến giờ ngồi yên một chỗ thử hỏi làm sao cô không bực mình cho được, lại nghe ông ta nói vậy gằn giọng hét: “Lưu tâm cái đầu ông ý. Nếu không còn chuyện gì nữa thì làm ơn giải khai huyệt đạo cho ta.”
Ông già tóc bạc kia mỉm cười: “Chừng nào nha đầu ngươi còn hung hăng thì sẽ còn chịu thiệt nhiều.”
Ông ta vừa nói đến đây liền khẽ nhấc tay. Tiểu Điệp thấy sợi tóc vốn quấn quanh cổ tay mình theo đó căng ra, liên hồi lấp loáng như một ánh bạc mảnh mai điểm tới. Một lát Tiểu Điệp cảm giác bản thân đã có thể cử động được, cô toan phát nộ thì bất giác nhận ra dường như nội công mình đã mất hết lập tức la hoảng: “Ông đã làm gì thế này! Ông ...”
Ông ta thấy vậy mỉm cười: “Không có gì phải lo lắng. Nóng quá thì trời hạn, nước bốc thành hơi tụ lại thành mây, đến một lúc nào đó mây tạo ra mưa, lại sinh ra nước đầy đủ như cũ mà thôi. Cái gì cũng có vòng tuần hoàn, không vội được, không vội được!”
Vừa nói ông ta vừa nhìn Giang Phong khẽ gật đầu, kế đó cười vang: “Tiểu tử! Ta đi đây!”
Nói đoạn bạch phát lão nhân kia với tay lấy Chu tao thảo mão trên bàn, nhẹ nhàng ung dung bước ra khỏi Tửu điếm, dáng điệu thần tình chẳng có gì là vội vã cả song thoáng cái đã mất dạng.
Lúc này khóe mắt Tiểu Điệp đã đỏ hoe, lại thấy Giang Phong đang nhìn mình đầy vẻ phực tạp thì như muốn khóc: “Tiểu tử! Ngươi ...Ngươi thấy thú vị lắm phải không?”
Giang Phong thấy bộ dạng như vậy của cô bất giác cả người mềm ra, chỉ nhẹ giọng: “Ta không có! Ta đã đáp ứng sẽ nghe theo cô mà.”
Hắn nói đến đây xoa bụng cười: “Chỉ có điều bây giờ ta đói. Chi bằng chúng ta ăn uống một trận rồi lập tức lên đường thôi.”
Tiểu Điệp nghe Giang Phong nói vậy lặng người ra: “Tên tiểu tử này xem ra cũng là một người biết giữ lời hứa. Hừ ... tại sao càng ngày ta lại càng quan tâm đến hắn thế nhỉ?”
Cô tuy nghĩ thế nhưng trong lòng cảm thấy khá thoải mái. Bấy giờ đưa mắt liếc một vòng, lúc này sau khi ông già kia đi rồi, mọi người trong tửu điếm đang đồng loạt đưa mắt nhìn mình thì trong lòng bực tức. Nghĩ chuyện gì cô bèn gọi Tiểu nhị: “Ngươi gói cho ta hai mươi chiếc bánh bao thượng hạng. Hai người chúng ta có việc cần phải lên đường gấp."
Giang Phong nghe cô ta đột nhiên đòi lên đường thì không khỏi ngạc nhiên, song khi hắn nhận ra rằng bản chất con người của Tiểu Điệp bởi thế lòng tràn ngập vui vẻ, nghĩ vậy liền không có phản ứng. Chờ cho tên tiểu nhị mang bánh bao tới là cùng Tiểu Điệp lên đường, bỏ lại phía sau vô số ánh mắt thất thần.
Tô Châu vào tiết thanh minh, dọc Thủy Kính Hồ liễu rũ cúi đầu, mặt hồ nước xanh biếc được tô điểm bằng sắc sen hồng đua nở, rực rỡ cả khung trời, nhìn từ xa như một bức tranh thủy mặc hữu tình động lòng người. Trên bờ hồ, một văn nhân thư sinh áo xanh trầm mặc ngước mắt nhìn về phía xa xa, đôi mắt ước ẩn ba phần buồn rầu. Bên tay trái là một cậu bé chỉ tầm mười mấy tuổi đầu, khuôn mặt rạng rỡ, miệng mỉm cười, đôi mắt sáng bừng liên láo ngó xung quanh. Một lúc sau, văn nhân áo xanh khẽ thở dài, đoạn cất tiếng ngâm:
Liên hoa phù thủy thượng,
Kính Hồ khắc tịch dương.
Trung lưu quang sầu ảnh
Thi nhân tích diện sương.
(Tạm dịch:
Mặt nước nổi nhẹ hoa sen,
Kính Hồ như cũng say men bóng chiều,
Giữa dòng in nỗi cô liêu,
Khách thơ gương mặt phủ nhiều phong sương. )
Cậu bé nghe được mấy câu thơ đó gương mặt lém lỉnh khẽ nhăn nhăn lại vẻ đáng yêu vô cùng. Giật tay áo văn nhân, khẽ cất tiếng: “Có chuyện gì khiến cho cha buồn đến vậy?”
Người cha nhìn con trai, sau đó cất tiếng: “Phong nhi! Có một chuyện về Tư Mã Tương Như, con có muốn nghe không?”
Cậu bé cười mỉm: “Có chuyện gì cha kể mà con lại không muốn nghe đâu!” Sau đó lại khẽ mỉm cười tinh quái: “Cha kiến thức sâu rộng như trời biển, chuyện gì người kể mà chẳng hay cơ chứ.”
Văn nhân áo xanh nghe vậy bất chợt phì cười : “Cái thằng tiểu quỉ này! Chỉ giỏi hồ ngôn loạn ngữ, nói toàn điều nhảm nhí.” Nói đoạn ông ngước mắt về phía xa xa, đoạn âm trầm cất tiếng : “Con có biết Tư Mã Tương Như là người như thế nào không?”
Cậu bé đáp: “Chẳng phải cha đã kể cho Phong nhi nghe về người này rồi sao. Ông ta là một tài tử đời Hán nổi tiếng tài hoa đa tình, vì say mê nhan sắc của Trác Văn Quân mà viết nên khúc Phượng Cầu Hoàng nổi tiếng ngàn năm mà?” – Nói xong, lại nhìn người cha mỉm cười: “Hi hi, nhi tử có nghe Lưu thúc thúc nói cha là Tư Mã Tương Như đời thứ hai đó?”
Người cha nghe xong chỉ lắc đầu, đoạn chầm chậm cất tiếng nói khẽ: “Tương Như cái gì chứ! Chẳng qua Lưu thúc của con hết việc nên mới nói lung tung thế thôi. Để cha kể cho con nghe chuyện này.”
Triệu Vũ từ từ nói: “Tư Mã Tương Như tài tử nước Thục đến Trường An lần thứ hai. Không lâu sau vận đạt quan thông, được Hán Vũ Đế tin dùng bổ nhiệm làm Trung lang tướng. Vừa vào cửa rồng tiền tài của cải tăng lên gấp trăm ngàn lần, từ đó ông đam mê tửu sắc, lao vào cuộc sống vàng son hưởng lạc. Còn cho rằng vợ mình là Trác Văn Quân không còn tương xứng, thế là trăm phương ngàn kế nhằm bỏ vợ để lấy một thiên kim tiểu thư khác.”
Cậu bé nghe đến đây lắc đầu cười: “Như vậy thì cha làm sao giống Tư Mã Tương Như ở điểm này.” – Đoạn cười tinh nghịch ra vẻ: “Chẳng phải cả cuộc đời cha chỉ có thương mẹ nhất mà!”
Người cha lần này co co nét mặt ra vẻ bực tức nhưng lại vẫn mỉm cười: “Chỉ được cái mồm năm miệng mười. Có để cho ta kể nốt không?”
Cậu bé nghe đến đây túm lấy tay cha mình, cổ rút lại ra vẻ sợ hãi: “Vâng, lần này Phong nhi không nói gì nữa là được chứ gì.” – Nói đoạn cái miệng nhỏ dễ thương thoáng lên nét cười, nhìn vẻ mặt đáng yêu vô cùng.
Văn nhân áo xanh nói tiếp: “Tương Như thì vậy, Trác Văn Quân ở cách xa ngàn dặm, đâu có biết là chồng đã thay lòng đổi dạ nên ngày đêm vẫn mong chờ. Năm năm sau, Trác Văn Quân đang khóc thầm bỗng có một viên quan từ Kinh thành được phái đến, đưa cho bà một phong thư có đóng dấu niêm phong to tướng và truyền đạt lời Tư Mã Tương Như dặn là phải trả lời thư.
Văn Quân vừa mừng vừa lo, bóc thư ra xem, thì ra là một tờ giấy trắng chỉ viết mấy hàng đại tự “nhất- nhị - tam – tứ - ngũ – lục – thất – bát – cửu – thập – bách – thiên - vạn”, ngay lập tức hiểu ngay ra chồng đang muốn gây chuyện. Một phút đau khổ, liền viết thư trả lời ngay. Đưa cho viên quan mang về.
Họ Tư Mã kia đang tự mãn vì gây khó dễ được cho vợ, nào ngờ đâu rằng thư trả lời lại chóng vánh đến vậy nên vội vàng bóc thư ra xem. Xem xong mắt mờ đi. Thì ra Văn Quân đã tài tình dùng những con số trong thư của ông, viết thành một bức thư đẫm lệ có nội dung như sau: “Một là sau khi chia tay, hai là chỉ có nhớ nhung lưu luyến, chàng chỉ nói có ba bốn tháng nào ngờ đã năm sáu năm. Gảy đàn bảy dây như người không hồn, tám dãy sách đều không thiết, đứt chín khúc ruột, mười dặm trường đình mỏi mắt muốn qua. Trăm tư tưởng, ngàn quan niệm, vạn điều chỉ oán lang quân. Ôi lang quân, hỡi lang quân! Thôi để kiếp sau chàng là nữ để thiếp làm nam vậy.”
Nói xong, ông cúi đầu nhìn con trai mỉm cười: “Phong Nhi, con đoán xem là đọc xong bức thư đẫm lệ kia họ Tư Mã sẽ phản ứng thế nào?”
Cậu bé cười tinh nghịch: “Chắc là bực mình quá nên xé bức thư, cười một lúc vài chục bà vợ cho đỡ cơn xấu hổ.”
Nghe đến đây người cha phì cười, gắt yêu: "Đừng nói nhảm nhí linh tinh nữa, cha không có hứng thú đùa nữa đâu.”
Nói đoạn, ông tiếp lời: “Tương Như đọc xong bức thư vô cùng xấu hổ, càng nghĩ càng thấy thương và có lỗi với người vợ tình nghĩa của mình. Cuối cùng đã tự đánh xe tứ mã trở về đón Văn Quân lên kinh thành.”
Nói đến đây ông thở dài: “Ôi! Một tài tử nặng tình như Tương Như có ngờ đâu khi tiền tài giầu sang quá mà cũng có ý tưởng manh nha thay lòng đổi dạ. Lòng người thật đa đoan! Trời xanh có thấu được chăng!”
Cậu bé lại cười tinh nghịch: “Không phải là cha cũng sợ sau này quá vinh hiển nên mới từ quan để hết lòng chăm sóc cho mẹ sao.” - Sau đó cũng chắp tay, cố bắt chước dáng vẻ người cha, điệu bộ nhìn rất hoạt kê: “Ôi! Thế gian lòng người đa đoan, hỏi trời xanh có thấu được chăng?”
Người cha không nhịn được, ông phì cười lần nữa : “Thằng tiểu quỉ này! Không biết có phải tại sống cạnh Lưu thúc nhiều quá nên đâm ra gan càng ngày càng to không? Dám hỗn cả với ta à! Không sợ một chưởng đánh nát cái mông ngựa sao.” – Nói vậy song lại cười ha ha xem ra rất vui vì lời vừa rồi của cậu bé.
Cậu bé lém lỉnh: “Ái chà! Xem ra Tư Mã Tương Như cũng là người hạnh phúc vì có được người vợ tài năng tình nghĩa như vậy. Nhưng xem ra ông ta cũng chỉ được xếp hạng đệ nhị thôi. Đệ nhất chắc phải là phụ thân đại nhân rồi!”
Người cha mỉm cười, sau đó trầm gương mặt, nghiêm khắc nhìn cậu con trai: “Phong nhi, nghe xong câu truyện này con rút ra được điều gì ?”
Cậu bé nhìn gương mặt nghiêm khắc của người cha, không dám đùa nghịch nữa, khẽ giọng trả lời: “Chẳng phải là người ta sống trên đời phải tình nghĩa thủy chung trước sau như một sao.” – Vừa nói vừa quay sang nhìn phụ thân mình.
Người cha nghe được câu này gương mặt giãn ra có vẻ rất hài lòng. Sau đó ông nói nhẹ: “Ngẫm ra mà nói thì Tư Mã Tương Như là một tài tử hiếm thấy. Khúc Phượng Cầu Hoàng của ông ta thật đáng là một nhạc phẩm thần tiên thoát tục mà vẫn đầy vẻ phong tình. Nửa quyến luyến si mê, nửa lại nho nhã tiêu sái. Thật đáng để người ta hâm mộ.”
Nói đoạn văn nhân áo xanh khẽ lẩm bẩm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bẩy, tám, chín, mười, trăm, ngàn, vạn. Ấy dà: Vạn, ngàn, trăm, mười, chín, tám, bẩy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.” – Ngẫm một lúc, ông buột miệng: “Vạn lời nghìn chữ không nói hết, trăm nỗi cô liêu biết tỏ cùng ai. Lên chín tầng trời cao nhìn con nhạn lẻ. Tháng tám trung thu trăng tròn mà lòng người không tròn, tháng bẩy thắp hương hỏi trời xanh, tháng sáu oi nồng người người cầm quạt mà lòng mình giá lạnh, tháng năm thạch lựu như lửa bị từng trận mưa lửa dội xuống. Tháng tư sơn trà chưa vàng mà soi gương thấy tâm ý loạn vội vội vàng vàng. Tháng ba hoa đào theo nước trôi lênh đênh, tháng hai dây diều bị đứt. Tháng một lòng thắt cơn đau bao nỗi xa cách mà tê tê tái tái.”
Nghe những lời nói đầy vẻ bi thương ấy trong một phút bất chợt của văn nhân áo xanh mà làm người ta kinh ngạc về sự tài hoa của ông ta. Thảo nào có người ví ông ta với Tư Mã Tương Như thật chẳng ngoa. Vị văn nhân áo xanh này tên gọi là Triệu Vũ, đậu tiến sĩ làm quan dưới triều Gia Tĩnh. Ban đầu định tận lực ra sức vì dân vì nước nào ngờ vào chốn quan trường mới biết lòng người hiểm ác, triều đình hủ bại, lương dân lầm than. Ông đâm ra chán ghét, bèn cáo quan mặc dù tuổi đời còn trẻ, dẫn nhi tử ngao du sơn thủy tiêu dao đó đây. Thật khiến người ta ngưỡng mộ phẩm cách đó.
Còn cậu bé được gọi là Phong nhi - đó chính là nhi tử độc nhất của Triệu Vũ, tên gọi Triệu Giang Phong. Bấy giờ cậu bé nghe người cha buột miệng nói một tràng về Vạn- ngàn- trăm thì cảm giác rất mới mẻ, tự nhiên cũng cất tiếng ngâm, giọng điệu rất đáng yêu và hồn nhiên :
Kim cổ vô cùng giang mạc mạc,
Anh hùng hữu hạn diệp tiêu tiêu.
(Dịch:
Xưa nay thời gian không cùng như dòng sông bát ngát.
Đời anh hùng có hạn như chiếc lá bay vèo vèo)
Đôi mắt ngước lên, Triệu Vũ động dung nhìn con trai mỉm cười: “Tiểu tử. Câu này có phải là lời của Lưu thúc không?”
Cậu bé tự nhiên ưỡn ngực, mặt vênh lên ra vẻ tự hào: “Đương nhiên là không. Cha không tin là hai câu thơ này là khẩu khí của Phong nhi sao!” – Nói xong đoạn cười hi hi ra chiều đắc ý: “Con trai của cha tuổi trẻ tài cao mà.”
Nghe được câu này, ông cười phì đưa tay xoa đầu con trai. Cha con với nhau tự khắc biết thằng bé này tính tình tinh nghịch, hay đùa nhưng tuyệt nhiên không phải là kẻ tự cao tự đại. Bất chợt nghĩ ra được điều gì, ông cất tiếng với Giang Phong: “Phong nhi nếu tài cao như thế, hãy lấy mười con số đó làm một bài thơ cho ta nghe xem nào!”
Cậu bé mím môi ra chiều nghĩ ngợi đoạn cất tiếng trong veo:
Một nàng Đại Kiều, hai nàng Tiểu Kiều
Ba tấc gót vàng, bốn tấc lưng eo
Đã mua năm, sáu, bảy hộp phấn,
Trang điểm được tám chín, mười phần đáng yêu.
Triệu Vũ nghe được câu này không nhịn được cười to: “Thằng nhỏ này, mới tý tuổi đầu lại dám đi bắt chước cái vẻ đa tình này ở đâu thế!” Giong điệu có phần trách mắng nhưng đa phần tiếng cười rất đỗi tự hào về con trai mình.
Giang Phong chúm miệng: “Tự khắc là bắt chước cha mà. Cái này là cha nào con nấy cùng một vẻ phong lưu đa tình, sao lại có thể trách mắng con được chứ.”
Triệu Vũ cười ha hả: “Nói tầm bậy! Ta có bao giờ thế đâu. Thằng tiểu quỉ này chỉ được cái mồm mép là không ai bằng. Có điều mới chút tuổi mà thơ thơ thẩn thẩn thế thật làm người ta chết cười đi mà!”
Hai cha con vừa cười cười nói nói, nào ngờ đâu phút chốc mây đen ùn ùn kéo đến, bầu trời chuyển sang màu u tối xám xịt. Xa xa ẩn ước tiếng sấm nhì nhằng liên hồi. những vạch sáng chớp nháy liên tục như xé ngang bầu trời. Rồi phút chốc một trận mưa tầm tã kéo đến. Khéo thay tiết trời bất chợt đổ cơn mưa rào không báo trước một điều gì.
Trước tình huống hiện tại, gương mặt Triệu Vũ khẽ nhăn nhăn, trái lại Giang Phong tươi cười: “Cha à! Tốt quá trời lại nổi cơn mưa.” – Nói rồi không đợi ý kiến của cha mình chạy một vòng, hai cánh tay giang ra, mở toác miệng ra vẻ thích thú vô cùng.
Triệu Vũ thấy thế giật giọng :”Phong Nhi! Đi theo ta lại tiểu đình kia trú mưa.”
Nói xong ông nghiêng người túm lấy tay Giang Phong kéo về phía mái đình ở phía xa xa. Chỉ thấy cậu bé phụng phịu: “Cha à! Người có thể cho con nghịch mưa một chút được không?”
Triệu Vũ nhíu mày quát: “Có biết nghịch mưa sẽ ốm lăn ra không! Sức khỏe con không được tốt lỡ mà lăn ra đấy ta biếtlàm sao cho phải đâu.” Ông nói xong lại tiếp tục kéo tay Giang Phong chạy lại phía mái đình ở phía xa xa.
Hai cha con Triệu Vũ vừa chạy đến mái đình thì cả người toàn thân đã ướt như chuột lột. Giang Phong còn đang co mình lại xuýt xoa, song gương mặt vẫn an nhiên nở nụ cười nhìn những bông nước lòa xòa nở ra trên mặt nước, dường như rất thích thú. Bất chợt có một chuyện làm Triệu Vũ ngẩn người ra, chỉ thấy phía trước mặt có một bóng trắng nhấp nhô. Rồi nhanh chóng định thần lại, hóa ra đó là thân ảnh một trung niên thư sinh áo trắng đội mưa bước đi như một bóng ma mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện, đang tiến về phía mái đình hai cha con Triệu Vũ.
Lúc này Giang Phong cũng tròn mắt nhìn chuyện lạ đang xảy ra trước mặt. Phút chốc nghe “xoạt” một tiếng. Trong tiểu đình xuất hiện thêm một người tuổi trạc tứ tuần vận bạch y trắng toát, sống mũi cao và thẳng, hai đôi mày chéo lên nằm trên đôi mắt sáng bừng song thân thiện, hiện ra vẻ vô cùng anh tuấn tiêu sái. Điều đáng ngạc nhiên là dưới cơn mưa nặng hạt như trút ấy mà bạch y người này chỉ lấm tấm đọng nước. Đồng thời bằng vào cách di chuyển vừa rồi làm hai cha con Triệu Vũ lúc này vẫn đang ngẩn ngơ không kịp hiểu người vừa xuất hiện là người hay là ma. Quan sát biểu tình của hai người khách đến trước mình, bạch y thư sinh khẽ mỉm cười lên tiếng: “Tiểu đệ tên gọi Trần Mạnh Phi. Dám hỏi cao danh vị huynh đài này là gì?”
Triệu Vũ nghe âm thanh nhẹ nhàng kia vang lên bên tai bất chợt sực tỉnh, cong tay làm điệu bộ vái chào: “Không dám. Tại hạ tên là Triệu Vũ.”
Ông nói xong bất giác chỉ tay vào Giang Phong đoạn thốt: “Còn đây là nhi tử của tại hạ, tên gọi Giang Phong”. – Nói xong đưa mắt nhìn vị khách mới tới, trong ánh mắt dường như vẫn ẩn ước nhiều điều hiếu kì mà đến chính ông cũng không hiểu nổi tại sao mình lại có thái độ như vậy.
Về phần Giang Phong, cậu đang tròn mắt nhìn vị khách mới đến mắt không hề chớp. Thư sinh họ Trần tự nhiên ngước mắt nhìn về phía Giang Phong với vẻ hiếu kì. Triệu Vũ dường như nhớ ra điều gì vột giật giọng: “Phong nhi! Còn không mau đến bái kiến Mạnh Phi tiên sinh đi!”
Cậu bé có tên là Giang Phong nghe vậy đột nhiên nhíu mày lại rồi sau đó mỉm cười: “Ái dà! Cũng thật là khó cho Phong nhi quá. Đột nhiên không biết xưng hô là gì cho phải đạo nữa.” – Nói đoạn lại mỉm cười láu lỉnh: “Không nhẽ bắt chước phụ thân đại nhân gọi là Trần tiên sinh?”
Nghe cậu bé thay đổi điệu bộ gương mặt nhanh chóng, còn ăn nói rất hoạt bát nhanh nhẹn, Mạnh Phi sảng khoái phá lên cười. Triệu Vũ hơi trầm gương mặt nhưng thấy biểu tình thoải mái như thế của vị khách mới đến nên cũng không tiện trách nhi tử. Ông chỉ khẽ nhẹ giọng: “Nghịch tử quen được nuông chiều nên hay nói càn. Mong Trần tiên sinh lượng thứ.”
Trần Mạnh Phi nghe câu này chỉ cười xòa: “Hài tử hiếu động hoạt bát thế làm sao gọi là càn được.” – Rồi thong thả nhìn Hải Phong mỉm cười: “Cứ gọi ta là Trần thúc thúc. Năm nay ta mới ba chín . Xem ra niêm kỉ của ta còn kém phụ thân cháu vài tuổi.” Nói xong cung tay hướng về phía Triệu Vũ: “Tha cho tiểu đệ nhiễu sự. Dám hỏi niên kỉ của Triệu huynh năm nay bao nhiêu rồi?”
Nhìn tác phong lịch thiệp và ung dung ấy của Trần Mạnh Phi, Triệu Vũ bất giác có cảm giác gần gũi. Tính ông xưa nay phóng khoáng thoải mái nên không khách khí mà đáp: “Triệu Vũ ta năm nay bốn nhăm tuổi. Nếu Trần huynh đài không chê thì cứ gọi ta một tiếng Triệu huynh là được rồi!”
Trần Mạnh Phi nghe vậy mỉm cười: “Tiểu đệ cầu còn chẳng được nữa là. Hơn nữa vốn đây là tác phong của dân giang hồ bọn đệ.” Anh ta nói xong chợt cảm khái: “Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách (Mưa không có dây buộc nhưng có thể lưu được khách nhân). Tiểu đệ lang thang dọc bờ hồ Thủy Kính này tưởng rằng mình độc khứ độc hành nào ngờ có cơn mưa nên tao ngộ gặp được Triệu huynh. Cái này gọi là hữu duyên mà.”
Triệu Vũ nghe được vậy bất chợt hỏi: “Không biết Trần đệ là người vùng nào mà khẩu âm nghe ra giống người Giang Nam vậy?”
Không chờ cho Mạnh Phi trả lời, Triệu Vũ buột miệng hỏi tiếp: “Thứ cho tiểu huynh lắm lời, nhưng quả thực vừa rồi thấy cách di chuyển của Trần đệ có phần rất kì lạ! “
Giang Phong nghe cha mình nói đến đây không nén được nữa. Quả thực đây là vấn đề mà làm cho cậu bé tò mò nãy giờ nên cũng chen giọng : “Dường như không phải là kì lạ mà là vô cùng cao minh kì ảo, vừa chỗ này đã thoắt chỗ kia. Hơn nữa mưa to như vậy mà chỉ làm áo Trần thúc ướt chút đỉnh. Không biết là thúc thúc học món ảo thuật này ở đâu vậy?”
Mạnh Phi nghe thấy vậy sảng khoái mỉm cười: “Chỉ là chút công phu vặt đâu đáng kể gì để cha con huynh bận tâm.” – Nói đến đây liền cất tiếng: “Đệ vốn là người giang hồ nên có nhiều chuyện mà nhất thời khó có thể giải thích được cho cha con huynh rõ. Có điều tiểu đệ đúng là quê gốc Giang Nam nhưng đã quen kiếp sống lang thang nay đây mai đó, ái dà... cho nên giờ không thể tính là người vùng nào được.”
Nói đến đây gương mặt Mạnh Phi khẽ trầm ngâm, đoạn cất tiếng hỏi: “Không biết cha con huynh là người ở đâu. Sao có nhã hứng đi dạo Thủy Kính hồ vào thời gian này?”
Triệu Vũ nghe bèn trả lời: “Không dấu gì Trần đệ. Ta vốn có chút thời gian phụng sự triều đình. Ban đầu ngỡ mong có thể tận lực vì nước vì dân. Nào ngờ gần đây thánh thượng vô tâm, hoạn quan lộng hành, triều đình đảo điên. Chán cảnh thế sự rối ren và thủ đoạn chốn quan trường nên đã xin cáo quan về quê. Tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi dẫn nhi tử đi đó đi đây cho mở mang kiến thức.”
Mạnh Phi nghe đến đây bỗng giật mình: “Không ngờ huynh lại là quan ở kinh thành.” Rồi chợt nghĩ ra điều gì, Mạnh Phi ngẩn người: “Thứ cho tiểu đệ mạo phạm, tiểu đệ cũng biết chút ít chuyện chốn kinh thành. Không biết Triệu Vũ huynh có phải là ngự sử đại nhân - người ba lần dâng sớ xin hoàng thượng giảm thuế cho dân hai tỉnh: Hồ Nam - Vũ Hán hay không?”
Triệu Vũ chắp tay, giọng nói có vẻ buồn rầu: “Không ngờ tệ danh của ta mà tiểu đệ cũng lưu tâm. Có điều ba lần dâng sớ là ba lần thánh thượng gạt phăng. Hồ Nam - Vũ Hán mấy năm liền mất mùa, trộm cướp hoành hoành, nhân dân lầm than cơ cực, ấy vậy mà Thánh thượng vẫn không chịu phê chuẩn. Thật khiến người ta đau lòng!”
Mạnh Phi nghe đến đây đôi mắt rưng rưng: “Nghĩ đến cảnh cả vạn nạn dân chết đói chuyện này có thể là nhỏ được sao. Một vị quan lúc nào cũng nghĩ đến dân chúng như ngự sử đại nhân đây thật là thế gian hiếm thấy.”
Anh ta nói đến đây cung kính :” Chuyện ngự sử đại nhân không sợ chết một mực khăng khăng xin hoàng thượng giảm thuế cho muôn dân, dâng sớ xin chém tên hoạn quan Hồ Lăng tiếng đã sớm vang khắp nước rồi. Tiểu đệ xưa nay ít phục người khác song trước huynh thật vô cùng ngưỡng mộ.” – Nói xong chắp tay xá dài một cái.
Nghe đến đây dường như có người trút bầu tâm sự, Triệu Vũ bất chợt cảm khái : “Các bậc thánh hiền thường nói: muôn dân là cái gốc của thiên hạ, nếu gốc có vững thì ngọn mới phát triển được. Nào ngờ gần đây hoàng thượng chỉ biết tôn thờ những giáo điều của đạo pháp mà quên đi cái đạo của trời đất, cái đạo của muôn dân. Chỉ trọng những tên hoạn quan bất nhân bất nghĩa mà xa lánh các bậc hiền sĩ. Nghe những lời giả dối xu nịnh mà bỏ ngoài tai những lời can gián chính trực. Than ôi! Triều chính lung lay, nạn giặc giã cướp bóc nổi lên liên miên. Quanh đi quẩn lại mọi đau khổ, tai ương đều đổ lên đầu dân chúng. Ta chỉ biết cố gắng tận lực tri thiên mệnh, nào ngờ thánh thượng không nghe những lời từ tâm can phế phủ này thì biết làm sao được chứ!”
Mạnh Phi chăm chú lắng nghe. Khi Triệu Vũ vừa dứt lời thì đã cung kính: “Đệ đã từng mắt thấy tai nghe bao nhiêu chuyện đau lòng. Thuế khóa nặng nề, phu sơ lao dịch, bọn quan lại nhũng nhiều trục lợi trên xương máu của bách tính trăm họ. Ôi! Đau lòng thay. Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu (Trời đất bất nhân xem vạn vật chỉ là cỏ rác)”. Đôi mắt bất chợt rưng rưng cơ hồ như muốn khóc: “Có cái nào hơn nỗi khổ cả thôn gần trăm hộ dân cùng chết đói, có gì bất bình đau đớn bằng chuyện nhân dân sợ quan binh hơn sợ giặc cướp. Ôi! Bây giờ còn có vị quan nào biết quan tâm đến dân như ngự sử đại nhân. Nào ngờ... đáng tiếc thay...”
Triệu Vũ thấy biểu tình gương mặt của Mạnh Phi như thế bất chợt đem lòng khâm phục. Phàm xưa nay người biết nghĩ đến dân chúng tuyệt nhiên đều là những bậc đại sĩ, đại đức. Ông trầm giọng, xua tay: "Ngự sử đại nhân gì chứ! Ta đã từ quan về quê rồi sao đệ vẫn cứ gọi ta như vậy, huống hồ ta và đệ mới gặp gỡ mà tựa đã thân thiết từ lâu, thiết nghĩ đâu cần khách khí như vậy. Nếu đệ không chê chi bằng chúng ta kết nghĩa kim bằng, khi nào rảnh có thể cùng đàm luận chuyện thế gian.”
Mạnh Phi bất chợt cười ha ha: “Chuyện này mong còn chẳng được nữa là. Xem ra tiểu đệ phải lên tiếng cảm ơn cơn mưa này đã khiến cho Mạnh Phi này có thêm một vị đại ca chính trực như vậy.”
Triệu Vũ cả mừng mà nói: “Tốt quá! Xem như cơn mưa vô tình mà nhân duyên hữu ý. Đất trời bạc mà lòng người không bạc. Thiết nghĩ cũng không cần hương khói hay rượu chè gì gì đó.”
Nói đến đây ông cao giọng: “Ta - Triệu Vũ bốn lăm tuổi, người ở Nam Thành. Kể từ hôm nay nguyện cùng vị huynh đệ Trần Mạnh Phi kết nghĩa kim bằng có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
Trần Mạnh Phi gương mặt xúc động khe khẽ gọi hai tiếng: “Đại ca!”
Nãy giờ vì không cùng bối phận, Giang Phong chỉ chăm chú đứng sang một bên lắng nghe cha mình cùng Trần Mạnh Phi nói chuyện. Chỉ biết đến khi Mạnh Phi vừa gọi hai tiếng “Đại ca” xong, Triệu Vũ bất chợt cất tiếng: “Phong nhi! Còn không mau đến bái kiến Trần thúc thúc!”
Giang Phong bước đến trước mặt Mạnh Phi cúi đầu : “Phong nhi thỉnh an Trần thúc thúc.”
Mạnh Phi mỉm cười: “Phong nhi không cần đa lễ đâu. Thật đúng là một hảo hài tử!” – Nói đoạn nhìn trời, bất chợt như nhớ ra điều gì nhìn Triệu Vũ: "Triệu huynh thứ lỗi cho tiểu đệ. Chỉ hiềm bây giờ có chút việc quan trọng phải li khai nơi này tức khắc. Không biết huynh còn lưu lại ở Tô Châu lâu không?”
Triệu Vũ trả lời: “Cũng dăm bữa nửa tháng nữa. Không biết đệ lo công việc trong bao lâu?”
Mạnh Phi cung kính: “Không lâu đâu. Chỉ độ ngày mai là xong. Không biết Triệu huynh có biết một nơi gọi là Thanh Minh Các ở Tô Châu không? Nếu được đêm mai ta gặp nhau ở đấy là tuyệt nhất.”
Triệu Vũ cười nhẹ: “Thanh Minh Các nổi tiếng như thế tự khắc là ta biết. Vậy cứ y như lời đệ đi. Chiều tối mai chúng ta hẹn nhau ở Thanh Minh Các. Không say không về!” – Nói đến đây cất tiếng cười lớn rất lấy làm sảng khoái.
Trần Mạnh Phi thấy thế không kìm được vui mừng : “Vậy cứ thế đi. Tiểu đệ có việc gấp bây giờ phải đi. Xin hẹn huynh ngày mai. Triệu huynh - Bảo trọng.” – Nói đoạn anh ta quay sang mỉm cười với Giang Phong: "Trần thúc đi đây!”
Tiếng chưa dứt thì chỉ nghe vù một cái, thân ảnh của Mạnh Phi đã cách xa một trượng, rồi cứ thế lấp loáng xa dần rồi mất dạng. Đằng xa chỉ có ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ của Giang Phong. Triệu Vũ nhìn bóng vị huynh đệ mới kết giao khuất hẳn, gương mặt thoáng chút ngạc nhiên xong kéo tay Giang Phong khe khẽ: “Phong nhi. Chúng ta đi thôi!”
Giang Phong bước thấp bước cao đi theo Triệu Vũ, gương mặt vừa mang vẻ thẫn thờ kinh ngạc biểu tình lại có vẻ thích thú say mê, miệng lẩm bẩm: “Không biết ta có thể học được màn ảo thuật như của Mạnh Phi thúc thúc không. Nếu được nhất định sẽ làm cho Tiểu Yến trố mắt ra vì ngạc nhiên cho mà xem.” Nghĩ đến đây, bất chợt gương mặt cậu bé giãn ra một nụ cười.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cao Thế Kiệt nhin thần tình ủ rũ chán nản như vậy của Giang Phong ngạc nhiên lắm, song lúc này gã cũng không suy nghĩ nhiều, bất giác đưa mắt sang nhìn Tiểu Điệp. Liếc thấy mắt phượng long lanh, môi hồng nở rộ, khóe thu ba uyển chuyển, họ Cao ngỡ Tiểu Điệp đang cười với mình. Họ Cao đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn bất giác nghe một tiếng bộp vang lên, Cao Thế Kiệt giật mình nhìn lại thấy Giang Phong đang nằm sõng soài dưới chân mình, cả người mềm nhũn.
Thì ra trong lúc nhất thời chán nản, Giang Phong thờ thẫn bước ra phía cửa mà quên mất có hai gã khác đang chặn ở lối ra vào. Hai gã này lại không được lịch sự và nho nhã như Thế Kiệt, ấy nên chỉ có cơ hội đã lập tức đã ra tay động thủ. Theo đó Giang Phong trúng một cước rất nặng vào ngực, người văng ra nằm nền lâu.
Tiểu Điệp cũng vì diễn biến trước mắt làm cho giật mình. Bấy giờ có một gã thanh niên dáng dong dỏng cao, mặc thanh y cát sam, gương mặt cũng có phần dễ coi đang nhìn Giang Phong cười rộ: “Tiểu ác tặc, ngươi còn dám tìm cách tháo chạy à! Dễ dàng quá cho ngươi thế ư?”
Hắn nói đến đây khí huyết nhộn nhạo, trong người cảm thấy vô cùng khó chịu, không tự chủ được ngồi bịch xuống nền nhà thở dốc: “Con bà cái gã khốn kiếp kia. Một cước này của hắn thật là đã dùng hết sức mà.”
Giang Phong vừa nói vừa bực tức nhìn gã, lại căm hận trừng mắt nhìn Tiểu Điệp đầy oán hận. Cao Thế Kiệt thấy vậy chỉ hừ lạnh một cái: “Như vậy cũng thật đáng kiếp.”
Họ Cao vừa nói vừa bước về chỗ ngồi, khi đi ngang quã mắt khẽ liếc Tiểu Điệp, chợt thấy gương mặt cô biến sắc thì cả người ngẩn ngơ. Sư đệ gã thấy vậy vội hỏi: “Cao sư huynh! Huynh không sao chứ?”
Cao Thế Kiệt xua tay: “Ta không sao!”
Gã vừa nói vừa thầm để ý đến biểu tình của Tiểu Điệp, bấy giờ thấy cô sau phút giật mình đã bình tĩnh lại, vừa cười vừa từ từ tiến lại gã thanh niên kia. Khi đến trước mặt người này, Tiểu Điệp đan hai bàn tay vào nhau khẽ khàng: “Đa tạ vị anh hùng này đã ra tay hiệp nghĩa. Dám hỏi thiếu hiệp phương danh là gì vậy!”
Gã kia thấy vậy vui mừng quá mà lắp bắp: “Cô nương bất tất phải đa lễ làm gì! Chỉ là thay trời hành đạo thôi có gì mà phải cảm ơn.”
Y nói đến đây hơi khẽ ưỡn ngực, thần tình đầy vẻ phong độ khí khái:" Tại hạ là được bạn bè giang hồ yêu mến gọi bằng cái tên Bôn lôi quyền Chương Nguyên Sùng.”
Tiểu Điệp nghe vậy cười yêu kiều: “Hi hi ... hóa ra là Chương thiếu hiệp của phái Không Động. Thảo nào mà bản lĩnh lại cao cường như thế!”
Gã họ Chương kia nghe được mừng rỡ: “Hóa ra tệ danh của tại hạ mà cô nương cũng biết. Thật là ...”
Y vừa nói vừa cười nham nhở. Nào ngờ bất giác Chương Nguyên Sùng thấy mắt hoa lên, lập tức những tiếng bộp bộp vang lên không ngớt theo đó mồm miệng gã rát bỏng đau đớn vô cùng. Họ Chương kia chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, lát hoàn hồn lại nhổ ra một búng máu, trong đó có kèm theo mấy cái răng.
Tất cả mọi người không một ai tiên liệu được tại sao sự thể lại ra tình huống thế này, đưa mắt nhìn lại thấy Tiểu Điệp cười tươi: “Sao lại không biết cơ chứ. Trang phục này không phải của Không Động thì là gì? Hi hi, ngươi đánh y một cước ta trả lại ngươi ba cước. Thế nào? Làm ăn rất có lãi đấy chứ.”
Mọi người trong tửu điếm không ai là không trố mắt ra nhìn biến sự vừa rồi, tới bấy giờ thì đã minh bạch: “Không ngờ vị cô nương áo trắng xinh đẹp này bản lĩnh lại ghê gớm như vậy. Cô ta chỉ mới vung chân mấy cái mà gã họ Chương đã chuốc lấy thảm sự rồi ...”
Trong lúc tất cả còn đang nghĩ xem chuyện gã tiểu tử kém cỏi kia đốt nhà, bắt cóc một cô nương ghê gớm vậy rốt cục là thật hay bịa thì thấy Tiểu Điệp tiến về phía Giang Phong, khẽ xốc vai hắn lên, vẻ mặt rất ôn nhu: “Ta đùa quá trớn đã hại ngươi rồi! Sao! Ngươi đói chưa? Chúng ta ăn gì nhé!”
Cao Thế Kiệt trông thấy biểu tình quan thiết của cô ta đối với gã Giang Phong kia bất giác trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, gã giật mình thầm nhủ: “Hừ ... hóa ra là cô ta ...” Nghĩ tới đây nhất thời gã nhìn Tiểu Điệp đến ngẩn ngơ.
Về phần Giang Phong được yêu mà sợ, lúc này hắn gạt tay Tiểu Điệp ra: “Hừ ... cô cựa một chút là muốn hại chết ta. Vậy mà sao bây giờ đổi tính thế? Lại nghĩ ra trò gì mới phải không?”
Hắn nói xong lại đưa tay chỉ về phía Chương Nguyên Sùng: “Sao cô mạnh tay với y thế! Hừ, tính ra từ đầu đến cuối cũng là do cô hết cả mà!”
Bấy giờ nghe Tiểu Điệp cười yêu kiều: “Hi hi, ta chỉ muốn bọn họ ra tay hiệp nghĩa. Song nếu hành hiệp mà không biết phán đoán thì… Hi hi, kẻ nào dám mạnh tay với ngươi thì ta cho kẻ đó chuốc lấy thảm sự. Ngươi là tùy tùng của ta, trừ ta ra không một ai được phép bắt nạt ngươi.” Cô vừa nói vừa nheo mắt nhìn gã họ Chương.
Chương Nguyên Sùng sau khi định thần lại, gã nhổ ra một búng máu nữa, miệng quát lớn: “Yêu nữ! Hóa ra tất cả do ngươi...”
Gã nói đến đây lao về phía Tiểu Điệp, hận không thể cho yêu nữ xinh đẹp kia vài cái bạt tai. Nào ngờ thấy Giang Phong đứng chắn trước mặt cô cản Chương Nguyên Sùng, tay xua xua liên hồi: “Ngươi hãy tránh cho xa đi, đừng có tự đi tìm cái chết. Hừ ... ta đã nói trước rồi mà không ai tin!”
Chương Nguyên Sùng nghe nói vậy thì giật mình ngẩn người, lại nhớ lại bản lĩnh vừa rồi của ả nha đầu xinh đẹp kia thì toát mồ hôi, nhất thời không dám tiến lại nữa. Nào ngờ đang chần chừ lại nghe Tiểu Điệp cười rộ: “Kẻ nào ngươi xin tha cho hắn thì ta lại phải xuống tay với kẻ đó.”
Gã họ Chương nghe được câu này hồn vía lên mây, Giang Phong bấy giờ nhớ lại cảnh cô ta sát tử bốn gã quan binh không chút run tay thì hết hồn, túm cứng chặt lấy tay Tiểu Điệp: “Cô ... cô không được tự tiện ra tay giết người nữa. Hừ, mạng người chứ có phải cỏ rác đâu!"
Tiểu Điệp thấy Giang Phong túm chặt lấy tay mình nhất chết không buông thì có chút bối rối, định thần toan với tay điểm huyệt Giang Phong. Nào ngờ chỉ chậm một nhịp đã bị mất tiên cơ, Giang Phong rất nhanh xoay nửa vòng túm nốt luôn cánh tay còn lại của Tiểu Điệp ghì chặt lại. Cao Thế Kiệt nhìn thấy cảnh ấy bất giác trong lòng chua xót: “Ta bị làm sao thế nhỉ? Sao sao ... trông thấy thế lại bực tức nhỉ?”
Họ Cao ngẩn ngơ một hồi không biết là vì sao nữa. Tiểu đạo sĩ trẻ tuổi, sư đệ của Cao Thế Kiệt ngồi bên thì hết nhìn sư huynh mình, lại nhìn về hai người phía trước, trong lòng có chút khó hiểu.
Lúc này Tiểu Điệp vừa thẹn vừa giận, trước mặt bao nhiêu người không tiện vùng vẫy mạnh, lại cũng không muốn làm Giang Phong bị đau nên nhất thời không biết làm sao cho phải, chỉ khẽ dậm chân: “Buông ra! Buông ta ra! Cái tên lưu manh kia, buông ta ra.”
Giang Phong lúc này ở phía sau người Tiểu Điệp, trước mắt như thấy đóa phù dung hé nở, lại như có một mùi hương thoang thoảng quanh quẩn đâu đây, tưởng chừng đang lạc ở cõi tiên vậy. Đang như say như mê hắn thoảng như thấy hai gò má cô ta ẩn hiện sắc hồng, nào khác gì rán chiều in trên tuyết trắng, kiều diễm xinh đẹp vạn phần: “Không ngờ tiểu nha đầu này cũng biết mắc cỡ. Chỉ có điều lúc này ... lúc này cô ta trông đáng yêu chết đi được!”
Giang Phong ngẩn ra một lúc suýt chút nữa không tự chủ được bản thân, hít một hơi dài cố lấy lại bình tĩnh: “Ta không buông. Nếu buông ra thì cô lại ra tay hại người khác à?”
Nào đâu vừa dứt lời bên tai hắn nghe tiếng Tiểu Điệp, thực như oanh vàng trong trẻo cất bên tai: "Tiểu sắc quỉ! Ngươi, ngươi dám khinh bạc ta à!”
Giang Phong đưa mắt nhìn quanh thì thấy mọi người trong tửu điếm đều đang trố mắt nhìn hai người, thấy thế thần tình có chút xấu hổ. Nhưng sau lại nghĩ đến tính nết kì quặc của ả nha đầu trước mặt thì rùng mình: “Hừ! Khinh bạc ngươi cũng được, không biết ngươi đã làm cho ta thê thảm bao lần rồi.”
Hắn nói đến đây quay sang Cao Thế Kiệt: “Cao huynh, xin hãy ra tay chế phục cô ta hộ tiểu đệ."
Quanh đi quẩn lại, Giang Phong nghĩ chỉ có họ Cao kia mới chân chính đủ bản lĩnh chế phục Tiểu Điệp. Thế nhưng Cao Thế Kiệt đang như kẻ mất hồn, nghe Giang Phong nói thì tròn mắt:"Ta! Ta làm gì ...?”
Gã nói xong cũng chỉ ngẩn người ra. Bấy giờ Tiểu Điệp nhìn Cao Thế Kiệt trừng mắt: “Ngươi dám!”
Cô nói đến đây bất giác như nghĩ ra được điều gì, khẽ mỉm cười: “Được! Như thế này cũng tốt, ngươi muốn khinh bạc ta cứ để cho ngươi khinh bạc. Để xem ngươi có thể ôm ta trong bao lâu đây nào.”
Cô nói xong khẽ yêu kiều nghiêng người đầu tựa nhẹ vào bờ vai Giang Phong, trong lòng cảm thấy êm ái: “Chỉ mới tiếp xúc không lâu nhưng không hiểu sao khi bên cạnh tiểu tử này, ta luôn có cảm giác thấy an bình. Trước kia hắn vô tình hủy mất sự thanh bạch của ta, nhưng rốt cục ta không sao xuống tay được với hắn. Chuyện kia ta cũng chẳng xem vào đâu, song… có phải đời này kiếp này định mệnh đã gắn tiểu tử kia với ta không chứ?”
Giang Phong bấy giờ thừ người ra: “Không ngờ ả nha đầu này lá gan lại không nhỏ. Bây giờ thì dường như không biết mắc cỡ là gì.” Tuy nghĩ thế nhưng hắn cảm giác có một khối ôn hương ngọc nhuyễn đang dựa vào mình, thực ôn nhu không sao tả xiết, thầm nghĩ giá như cả đời đêu được thế này, nhất định có lên tiên giới cũng không màng.
Lâng lâng bay bổng một hồi, bất chợt hắn nhớ tới tình hình hiện tại thì cố lấy bình tĩnh kêu lên: “Chương huynh. Sao huynh còn chưa đi khỏi đây?”
Chương Nguyên Sùng lúc này như kẻ mất hồn, trước mặt bao nhiêu người y bị cô gái xinh đẹp này đánh gãy mấy cái răng thì vô cùng mất mặt. Song chợt nhớ đến bản lãnh của cô ta thì lạnh tóc gáy, hà huống y cảm thấy bản thân không thể ra tay với vị cô nương xinh đẹp kia được. Không hiểu sao hễ y thêm một lần quan sát dung mạo Tiểu Điệp là cảm giác bực tức trong người lại vơi đi một ít. Thế nên nghe Giang Phong nói vậy nhưng Chương Nguyên Sùng vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ không biết nên làm gì cho đúng.
Đang dùng dằng chưa quyết bất chợt trong tửu điếm vang lên tiếng ai đó: “Tiểu tử! Ngươi cứ buông tay tiểu nha đầu đó ra xem nào!”
Hướng theo thanh âm kia, Giang Phong đưa mắt quan sát thì thấy một ông già râu tóc trắng toát đang nhìn mình cười nhẹ. Ông ta ngồi ở góc tửu điếm, vận một chiếc áo vải thô xám, diện mạo hết sức hiền từ, trên bàn còn có để một chiếc chu tao thảo mão. Hắn nghe ông ta nói vậy thì trả lời: “Tiền bối! Người không biết chứ tiểu nha đầu này vừa hung hăng vừa quỉ dị khó lường, nhất là bản lĩnh rất cao cường.”
Ông già kia nghe thấy vậy vẫn cười ung dung: “Đúng rồi! Vừa nãy cũng được xem một trường náo nhiệt, song ngươi cứ buông tay nha đầu đó xem ả có thể làm được gì nào?”
Bạch phát lão nhân nói xong đưa mắt nhìn về phía Giang Phong cười hòa ái, dáng vẻ vô cùng thân thiện. Giang Phong vừa nhìn vào mắt ông ta, không hiểu sao người có cảm giác khá thanh thản, thư thái, theo đó hai tay lỏng ra. Tiểu Điệp chỉ cựa một chút là đã vùng tay ra khỏi Giang Phong.
Bấy giờ cô không lý gì đến Chương Nguyên Sùng nữa mà trừng mắt nhìn ông già kia: “Hừ, lão không biết ta có thể làm được gì hả. Hà hà, ta có thể cắt râu cạo tóc của lão đấy.”
Vừa nói cô vừa huơ một cái, lúc này trên tay bất giác xuất hiện một thanh trủy thủ sáng loáng. Kế đó Tiểu Điệp bất chợt cả người như được một cơn gió cuốn mạnh, chớp mắt đã xuất hiện bên ông già kia, tay trái vươn ra toan túm lấy chòm râu trắng phơ kia. Giang Phong thấy thế hốt hoảng la: “Tiền bối! Cẩn thận.”
Hắn nói xong nhấc người lao đến cố chụp lấy tay Tiểu Điệp song lúc này dường như đã quá trễ. Thầm nghĩ ngay đến cả người già cả thế kia mà cô ta cũng dám mang ra đùa nghịch thì thật quá đáng.
Nào ngờ bất giác nghe Tiểu Điệp la khẽ một cái, tay của cô đã chụp vào khoảng không, chiếc ghế ông ta đang ngồi như có chân tự động dịch chuyển sang phía khác.
Tiểu Điệp thấy thế rất bực tức, không suy nghĩ nhiều tay trái nhanh như cắt nhắm chòm râu của ông ta chụp một lần nữa. Nào ngờ lần này đâu khác lần trước, khi cô định thần lại đã thây ông ta đang ở bên cạnh cười.
Giang Phong trông thấy vậy ngẩn người, nhất là khi quan sát thấy cách ông ta di chuyển thấy có quen mắt. Dẫu ông ta vừa di chuyển vừa dụng lực nhấc theo cái ghế mây song thần tình vẫn rất ung dung và nhàn nhã, vẻ như hơn mình không biết gấp bao nhiêu lần. Cứ thế Tiểu Điệp có làm trời làm đất gì, thủy chung cũng không cách nào chạm vào được chéo áo bạch phát lão nhân kia.
Toàn bộ mọi người trong tửu lâu bị bản lĩnh kinh hãi thế tục của người này làm cho phát hoảng. Nhất là Tiểu Điệp, cô là người đích thân động thủ nên càng thêm kinh sợ. Thầm nghĩ nếu như người kia mà xuống tay với mình, ắt hẳn tuyệt đối sẽ không có lực hoàn thủ. Nghĩ được vậy cô dửng tay chống mắt nhìn ông ta, dáng vẻ vô cùng tức tối: “Được rồi, lão cứ đi mà giữ lấy cái ghế của mình đi. Bổn cô nương không có hứng thú chơi với lão nữa!”
Bấy giờ ông già kia mới khẽ vươn vai, uể oải đứng dậy, lại chỉ thấy ông ta vung tay rồi vù một cái, không biết tự lúc nào tả thủ đã cầm thanh trủy thủ của Tiểu Điệp . Kế đó ông ta đưa mắt ngắm nghía: “Dao tốt, chỉ có điều người không tốt.”
Ông ta nói xong quẳng thanh trủy thủ sang phía Giang Phong: “Tiểu tử! Cho ngươi.”
Tiểu Điệp lúc này mặt hoa trắng bệch, không hiểu ông ta lấy thanh trủy thủ lúc nào mà mình không hay. Không chỉ Tiểu Điệp, toàn bộ người trong tửu điếm cũng trố mắt ra nhìn ông ta, không hiểu lão già này là thần thánh phương nào mà bản lĩnh lại cao cường đến mức ấy.
Giang Phong đang đờ người suy nghĩ thì bất giác có một tiếng coong vang lên, thanh trủy thủ kia rơi xuống dưới chân. Theo phản xạ rất nhanh Giang Phong nhấc chân lên, vừa may không bị thanh trủy thủ kia chạm trúng.
Thì ta ông ta vốn thử phản xạ của hắn, bởi thế nên quăng thanh trủy thủ về phía Giang Phong song lại để nó tiếp xúc đất bằng phía cán, dẫu có chạm vào chân Giang Phong cũng không gây ra thương thế gì.
Khi ông thấy Giang Phong trong tích tắc phản xạ né tránh được, bạch phát lão nhân mỉm cười hài lòng: “Đôi chân của ngươi xem ra cũng có chút hữu dụng, song đôi tay thì quá tệ. Hừ ... thật là ngốc tử. Không biết rằng tâm ý liên thông, tứ chi liên hợp, bản thể liên hoàn sao. Tay đôi khi cũng là chân mà chân cũng là tay được hay sao?” - Ông nói đến đây cười rất ung dung.
Tiểu Điệp dẫu biết bản lĩnh ông ta hết sức cao cường, thế nhưng cô bị ông ta đoạt mất bảo vật tùy thân liền nóng giận, bực mình hét: “Lão già này xem chừng sống lâu quá nên hàm hồ rồi. Để ta xem cái liên hoàn chết dẫm của ông như thế nào?”
Cô vừa nói hai tay nhanh như chớp nhắm râu tóc của ông ta giật tới. Ông già kia thấy vậy cười: “Thiểm điện trảo, tốc thì có chút cân lượng song chuẩn thì còn thiếu.”
Vừa nói vừa lười nhác quay đầu né tránh, dáng điệu hết sức nhàn nhã. Loạn một hồi nữa, song thủy chung Tiểu Điệp không làm khó bạch phát lão nhân kia một chút nào. Tiểu Điệp bấy giờ toát hết mồ hôi hột, hai tay thu về trừng mắt nhìn ông ta: “Ông làm thế nào mà ...”
Cô còn chưa nói hết câu thì lại nghe ông ta nói tiếp: “Tiểu nha đầu ngươi muốn râu của ta phải không. Hà ... râu tóc của ta chỉ bứt từng sợi một được mà thôi.”
Ông ta vừa nói vừa đưa tay lên đỉnh đầu, phút chốc trên bàn tay có một sợi tóc trắng xóa. Kế đó ông chìa tay sang phía Tiểu Điệp: “Nha đầu! Ngươi thích thì ta cho ngươi một sợi. Chỉ một sợi thôi, hà hà, vậy thiết nghĩ là cũng đủ cho ngươi nghiên cứu rồi phải không nào.”
Tiểu Điệp nghe vậy động nộ: “Giờ ta không muốn râu nữa mà muốn cái đầu ông kia. Ông có đáp ứng không?”
Cô vừa nói vừa vung tay vung chân nhanh như chớp. Nào ngờ thấy quái sự trước mắt, sợi tóc trắng của ông ta chớp mắt như biến thành một thanh thép mỏng mà thẳng tắp nhẹ điểm vào bờ vai Tiểu Điệp, thoắt một cái thì lại như một sợi dây mềm dẻo vô cùng khẽ quấn lấy cổ tay cô. Tới đây ông ta cười tươi: “Nha đầu ngươi hung hăng có thừa, may sao thuần lương vẫn còn đủ dùng.”
Ông nói đến đây đưa tay vẫy Giang Phong: “Tiểu tử! Ngươi lại đây.”
Cao Thế Kiệt thấy bản lãnh thần sầu quỉ khốc của ông ta mà rùng mình: “Võ công của ông già này đúng là kinh hãi thế tục. E rằng phải ngang ngửa chưởng môn sư bá chứ không vừa. Sao ta chưa từng nghe sư phụ nhắc đến một người nào như thế này nhỉ?”
Tiểu Điệp vào lúc này cả người mềm nhũn như chẳng còn tý khí lực nào, bất giác la hoảng: “Không xong rồi, không hiểu lão già chết tiệt này làm cái trò gì mà ta lại như người sắp chết thế này.”
Lát cô quan sát thấy Giang Phong đang chầm chậm bước về phía ông ta thì ngẩn ra: “Không hiểu lão ta định làm gì tiểu tử này nhỉ?”
Giang Phong bước lại gần bạch phát lão nhân kia, vòng tay cung kính: “Đa tạ lão tiền bối ra tay chế phục nha đầu trái tính trái nết này.”
Ông ta thấy vậy xua tay, khẽ cười: “Tiểu tử! Ngươi tuy hiểu biết nhưng xem ra vẫn còn ngốc lắm, mỗi người tự khắc có cái đạo lý của mình. Ta có đôi lời không biết tiểu tử ngươi muốn nghe không.”
Giang Phong nghe ông ta nói vậy thầm hiểu vị cao nhân này có ý chỉ điểm, bởi thế hắn mừng rỡ: “Được tiền bối chỉ dạy, vãn bối mong còn chẳng được nữa là ...”
Mọi người vừa rồi đều được chứng kiến bản lĩnh kinh nhân của bạch phát lão nhân, lại nghe ông ta nói vậy nhất loạt căng tai ra xem người này nói gì. Bấy giờ ông già râu tóc bạc trắng đó từ tốn nói: “Ngươi bảo ả nha đầu này có điểm gì là trái tính trái nết nào?”
Giang Phong nghe ông ta hỏi vậy thì ngạc nhiên, vội đáp: “Vừa rồi chẳng phải đột nhiên ả ta ra tay với vị huynh đệ này sao?”
Ông ta nghe vậy chỉ ung dung: “Hà hà, chẳng phải là người đó cũng đột nhiên ra tay ra chân với ngươi sao. Theo ta thấy, thưởng thiện phạt ác hoặc ra tay trượng nghĩa mà không phân được trắng đen, thật còn nguy hại hơn kẻ vô tâm. Huống hồ …”
Ông ta nói đến đây nhìn hai người Giang Phong, Tiểu Điệp cười rộ: “Ta thấy chung qui nha đầu đó ra tay cũng vì quan tâm tới tiểu tử ngươi mà thôi.”
Giang Phong nghe ông ta nói thế đột nhiên đỏ mặt ấp úng: “Quả có thế thật, song mà ban nãy vị huynh đệ kia ra tay với vãn bối là do có chút hiểu lầm. Hơn nữa ả nha đầu này xem mạng người như cỏ rác, y thị ...”
Hắn nói đến đây không làm sao nói nổi hết câu.
"Hừ! Thật đúng là ...”
Ông ta nghe vậy cười: “Tiểu tử, ngươi cũng thật ngốc, nên nhớ đừng bao giờ phán xét sự việc chỉ bằng những điều mắt thấy, tai nghe. Ban đầu vị Chương thiếu hiệp kia vì nghe ả nha đầu đó bảo tiểu tử ngươi là ác bá thì cho rằng tiểu tử ngươi là ác bá. Hà hà ... ngươi mắt thấy ả ta phóng bốn mũi phi châm độc thì cho rằng ả xem mạng người như cỏ rác. Thế đã bao giờ nghe câu: dĩ độc công độc chưa?”
Giang Phong ngẩn người: “Điều này được Lý Bách Tiếu dạy bảo từ lâu lắm, song ý của tiền bối kia là gì. Chẳng nhẽ ...” Vừa nghĩ đến đó hắn liền ngẩn ngơ: “Vậy hóa ra là hôm đó tiền bối cũng có mặt sao. Tiến bối nói như thế có nghĩa là ..."
Ông ta thấy vậy cười to: “Là ngươi muốn tha mấy bốn tên quan binh đó thì mấy gã đó sống chứ sao. Chỉ có điều ả ta muốn dọa ngươi một phen kinh hãi mà thôi.”
Ông vừa nói vừa quay sang phía Tiểu Điệp cười châm chọc: “Nha đầu! Ta nói vậy có điểm nào sai chăng?”
Tiểu Điệp thấy ông ta đã biết chân tướng sự việc hôm đó thì nhất thời xấu hổ, lại quay sang phía Giang Phong dẩu môi lên một cái, vẻ như rằng tiểu tử ngươi lúc nào cũng là kẻ hồ đồ. Lúc này cô động tâm suy nghĩ: “Lão già này không hiểu vì sao lại biết được chuyện này. Hơn nữa chẳng hiểu lão làm cái trò quỉ gì mà ta cứng đơ người ra thế này.”
Tới đây cô không kìm được khẽ liếc Giang Phong một lần nữa: “Tên tiểu tử này nếu hắn đã biết sự thật rồi thì e sau này mình phải mạnh tay hơn nữa mới được.”
Nghe ông già kia trần tình lại chân tướng sự việc, Giang Phong ngẩn người: “Hóa ra hôm ấy mấy mũi phi châm đó đã giải độc cho mấy tên quan binh kia. Ắt hẳn vừa có giải độc lại pha lẫn mê dược.” Hắn nghĩ thông vấn đề đưa mắt liếc vội Tiểu Điệp, lúc này thấy cô đang nhìn mình tới đó bất giác vừa xấu hổ vừa có cảm giác ấm áp: “Thì ra nha đầu này vốn dĩ cũng không phải người xấu cho lắm!”
Bấy giờ hắn nghe ông ta nói tiếp: “Tiểu tử! Ta xem ngươi cũng là người tốt, ta có mấy lời muốn nói với ngươi. Ngươi nhìn kìa.”
Vừa nói ông ta vừa đưa tay chỉ. Hướng ánh mắt theo tay ông ta, Giang Phong quan sát thấy một cái bàn nhỏ, trên có đặt bức tượng Quan thế âm Bồ Tát, ở dưới gầm bàn có một con mèo lười nhác nằm ngủ. Chắc đây là nơi này là nơi tửu điếm nhang khói cầu tài khấn lộc.
Bấy giờ mới nghe ông già kia bình thản nói: “Tiểu tử! Ngươi có biết Quan thế âm Bồ Tát dạy chúng nhân nên tránh xa những điều gì không?”
Vốn dĩ điều này có trong kinh phật phổ thông, Giang Phong nghe ông ta hỏi vậy chẳng hiểu là có ý gì nhưng vẫn cung kính đáp: “Bốn điều Quan thế âm Bồ Tát dạy chúng nhân nên tránh xa đó là: Tửu, sắc, tài, khí.”
Ông ta nghe vậy vỗ tay cười: “Đúng rồi! Là tửu, sắc, tài, khí. Song ngươi xem này. Quan thế âm khuyên chúng nhân xa “tửu” sao Bồ Tát đi đâu cũng cầm theo bình phép (vốn dĩ nước Cam lộ cũng là một loại rượu)? Bà ta nếu không hám “sắc” sao lại chỉ nuôi toàn đồng nam đồng nữ xinh đẹp, những người thân cận với Quan thế âm có ai là xấu xí đâu. Quan thế âm khuyên chúng nhân xa lánh của cải (tài) hả? Ngươi xem kìa! Có phải trên người bà ta đeo đầy vàng bạc trang sức không. Bà ta lại còn bảo không nên nóng nảy (khí) thế sao khi xưa lại đích thân đi hàng phục đại bằng. Tiểu tử, ngươi thử nói xem đạo lý vốn dĩ ở đâu? Không phải đạo bất hòa đồng, nhưng như vậy rốt cục là thế nào?”
Giang Phong ngẩn người ra, quả thật điều ông ta nói không có điểm nào là không đúng. Như vậy thì chẳng phải Quan Thế Âm Bồ Tát nói một đằng làm một nẻo ư?
Mọi người xung quanh nhất loạt cũng đờ người ra, chung qui lời ông ta nói đầy sức thuyết phục, khó có thể phản bác ở điểm nào.
Ông già tóc bạc kia thấy biểu tình của Giang Phong như vậy thì khẽ mỉm cười, lại chỉ con mèo đang lười nhác nằm dưới nhà ung dung: “Ngươi xem. Vừa rồi ta quan sát được con mèo kia đang ăn cơm, thoáng thấy bóng chuột thì giật mình chui xuống dưới bệ thờ nằm. Ngươi bảo con mèo này là con mèo thế nào?”
Nghe ông ta nói vậy Giang Phong không biết trả lời thế nào cho phải, lại nghe tên tiểu nhị lên tiếng: “Khách quan không biết rồi. Con mèo này quen thói lười nhác, không bao giờ bắt chuột, đã vậy lại hay ăn vụng. Nếu không phải nó là vật nuôi của phu nhân đã quá cố thì tiểu nhân đã sớm tống cổ đi cho rảnh nợ rồi.”
Ông ta nghe vậy cười lớn: “Sao lại tống cổ nó đi. Hà hà, một con mèo có đủ ngũ đức như vậy tống cổ nó đi không thấy đáng tiếc ư?”
Giang Phong nghe vây ngạc nhiên lắm song biết ông ta nói điều này là có đạo lý riêng, tên tiểu nhị lại cười ngặt nghẽo: “Khách quan chớ có đùa. Mèo như vậy mà cũng gọi là con mèo có đủ ngũ đức sao.”
Ông già kia ung dung lý giải: “Hà hà ...đó là theo kiến giải của ngươi thôi, nhưng biết đâu trong mắt người khác lại không phải vậy. Này nhé: mèo thấy chuột mà không bắt ăn thịt là nhân, bị chuột tranh đồ ăn mà vẫn nhường nhịn gọi là nghĩa. Khách quan ăn cơm song nó vẫn nhảy ra ngoài tửu điếm ngồi cùng gọi là lễ, ngươi giấu kĩ đồ ăn rồi mà nó vẫn biết đường ăn vụng thì gọi là trí, cứ mỗi lần ăn no xong đều chui xuống dưới bệ thờ ngồi rất ngay ngắn và qui củ thì đó là tín. Như vậy con mèo kia chẳng phải là con mèo ngũ đức có đủ: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín hay sao.”
Giang Phong nghe ông ta nói đến đâu thì như ngộ ra đến đấy, có rất nhiều điều tưởng chừng như mâu thuẫn nhưng hóa ra lại hết sức hợp lý. Lại nghe ông ta tiếp lời: “Tiểu tử! Nhất loạt mọi việc đều nên thuận theo tự nhiên, mà nhiều khi tự nhiên lại thuận theo lòng người vậy. Cũng là một việc, với người này là thiện thì với kẻ kia là ác. Mỗi người đều tự có cách hiểu, cách nghĩ của riêng bản thân. Chỉ cần chinh bản thân mình nghĩ, mình biết, mình hiểu cũng đủ. Hà hà ... chẳng có gì là tuyệt đối cả, điều tuyệt đối đúng nhất là mọi thứ đều tương đối. Ngươi hiểu ý ta chăng?”
Giang Phong nghĩ đến đây đã thông suốt, nghe ông ta nói vậy thì cười hề hề: “Vãn sinh vẫn chưa hiểu, điều này chắc gì nó đã là đạo lý. Hoăc nó là đạo lý của tiền bối song biết đâu không phải là đạo lý của vãn bối. Hà, thế nhưng bất quá điều này cũng chẳng quan trọng. Hiểu tức là hiểu mà lại là không hiểu. Có gì quá quan tâm.”
Ông ta nghe Giang Phong đến đây vỗ tay: “Được! Xem ra tiểu tử ngươi cũng không phải đồ ngốc.”
Ông nói xong chỉ vào Tiểu Điệp đang trừng mắt giận dữ rồi bình thản: “Có điều bản lĩnh ngươi lại quá tệ, hơn nữa có một vị nương tử ranh ma quỷ quái như vậy xem ra đã phải chịu thiệt thòi nhiều rồi. Ta có một lộ quyền pháp muốn truyền cho ngươi, nếu có thể học được đến nơi đến chốn thì sẽ không còn đau đầu với ả nha đầu này.”
Tiểu Điệp nghe ông ta nói thế thì hứ lên: “Ông nói quàng nói xiên gì thế! Ta trở thành nương tử của y hồi nào?”
Ông già kia cười: “Ta có nói cô đâu. Hà hà ... ta chỉ nói là y có một vị nương tử vừa ranh ma lại vừa quỉ quái mà thôi. Hà hà, hơn nữa hai người bọn họ lại đã có gì gì đó với nhau rồi.”
Ông ta nói đến đây lại cười vang không ngớt: “Nha đầu, bất quá tính cách của ngươi xem ra cũng có chút hợp khẩu vị lão phu.”
Tiểu Điệp nghe ông ta đang nhắc lại chuyện hôm ấy thì trừng mắt lên, không nói không rằng ngoảnh đầu quay đi, trong lòng hơi chút xấu hổ: “Té ra lão già chết tiệt này cái gì cũng biết hết.”
Nói về lão nhân kia, qua biểu tình của Tiểu Điệp khẽ lắc đầu cười, sau đó quay sang phía Giang Phong: “Tiểu tử, ngươi có muốn học không?”
Giang Phong mừng rỡ đáp: “Được như vậy thì còn gì bằng! Xin đa tạ thịnh tình của lão tiền bối.”
Ông ta nghe thế chỉ ung dung: “Được! Vậy ta sẽ sử ra bộ quyền pháp đó một lượt, ngươi ráng quan sát thật kĩ nhé.”
Tất cả mọi người không ai là không rúng động, có kẻ lại mừng rỡ vô cùng: “Nếu quả mà học được của lão già này một chút bản lĩnh thì thật đúng là đại hảo sự.”
Tuy vậy nhất loạt đều ngạc nhiên, không hiểu ông ta làm vậy là có ý gì. Nên biết võ công không thể tùy tiện truyền thụ thế này, đồng thời đâu dễ nói truyền là truyền được trong ngày một ngày hai. Hoặc nghĩ, giả như cái thứ võ công này ai ai cũng có thể tùy tiện học được thì chẳng phải thứ võ mèo cào chăng.
Tuy nhiên Giang Phong thì khác, hiện tại đã hiểu ra vốn dĩ ông ta nói tay đôi khi cũng là chân và chân cũng là tay tức là điều cơ bản trong phép biến hóa của lộ quyền pháp này chính là ở bộ pháp Hồ điệp xuyên hoa, là lộ quyền pháp trọng ý và biến hóa chứ không trọng kình và lực đạo. Bởi vậy Giang Phong toàn tâm toàn trí quan sát không dám có chút phân tâm.
Lúc này mọi người thấy bạch phát lão nhân tiến ra giữa, hai tay theo đó chậm rãi vung lên múa may di chuyển bốn phương tám hướng một cách vô cùng chậm rãi, nhất loạt ai ai cũng đều trông thấy hết sức rõ ràng. Lại thấy ông ta vừa vung tay vừa hô: “Âm dương ngũ hành tương sinh mà tương khắc, lấy tĩnh chế động mà lấy động để kiềm tĩnh. Nhất loạt trải qua một vòng biến hóa: Vượng, tướng, hưu, tù, tử. Tiểu tử, đi từ không đến có, lại từ có trở về không. Ngươi nhớ rõ chưa?”
Thấy Giang Phong gật đầu, tay ông ta vung qua hướng bắc miệng hô: “Thiên nhất sinh thủy, địa lục thành chi.” khi sang nam thì hô: “Địa nhị sinh hỏa, thiên thất thành chi.” Cứ thế biến đổi một vòng: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ tương ứng với tây, đông, bắc, nam và trung tâm.”
Tiểu Điệp ban đầu nghe ông ta nói thì ngẩn người ra: "Hừ ... bản lĩnh lão già này này quả thật cao cường vô cùng. Tên tiểu tử này lại được ông ta chỉ điểm thì ... sợ là sau này muốn thu thập hắn ta e rằng có chút rắc rối.” Tuy vậy nghĩ được thế trong lòng thầm thấy vui mừng, cho rằng bản lĩnh hắn càng cao cường thì sẽ không ai dám khinh khi hắn, mình bị người khác bắt nạt ắt hắn sẽ ra tay tương trợ. Cô nghĩ được thế trong lòng có chút ngọt ngào.
Thế nhưng sau khi quan sát một hồi, ban đầu là ngạc nhiên, sau rốt cục không kìm được liền cười rộ lên: “Hà hà ... hóa ra là một lão già gàn dở dạy võ công cho một tên tiểu tử ngốc. Mấy thứ võ mèo cào này e rằng bắt chuột còn không nổi vây mà đòi chế phục ta. Hừ ... cứ nằm mơ đi.”
Giang Phong lúc này đang vô cùng tập trung, khi quan sát lộ quyền pháp kia thì có chút suy nghĩ: "Vốn dĩ nếu mình ở tư thế chổng ngược, di chuyển bằng hai tay thì chẳng phải nó mang khẩu hình lộ bộ pháp Hồ điệp xuyên hoa ư? Như vậy chẳng nhẽ ông già này chính là vị vô danh tiền bối năm xưa mà thúc thúc nhắc đến. Chẳng nhẽ người này lại chính là…”
Hắn vừa nghĩ đến đó, thoáng lơ đãng một chút thì thấy ông ta hừ nhẹ một cái: “Tiểu tử! Tập trung vào. Đây không phải là lúc suy nghĩ linh tinh!”
Cao Thế Kiệt nhìn ông già tóc bạc trắng kia dạy Giang Phong quyền pháp mà ngẩn ngơ, y vốn tập trung hết sức song chung qui không hiểu những tư thế và tác phong đó là có ý nghĩa gì. Quan sát kĩ thì thấy nó loáng thoáng giống như Thái cực quyền mà sư phụ đã từng biểu diễn, song bộ quyền pháp thoạt nhìn cũng chẳng có chút gì gọi là tinh kì, phép biến hóa. Song hắn cũng biết cái gọi là phản phác qui chân, thầm nghĩ ắt do bản thân chưa nắm được cái thần của bộ quyền pháp kia mà thôi.
Cao Thế Kiệt được xem như là người kiệt xuất nhất trong lớp đệ tử đời sau của Võ Đang nhưng cũng không làm sao nhìn thấu lộ quyền pháp này. Không phải là ngộ tính y không cao mà căn bản y hoàn toàn không biết chút nào về phép biến hóa của bộ pháp Hồ Điệp xuyên hoa cả.
Qua một lúc nữa thì ông già tóc trắng kêu: “Tiểu tử! Ngươi ra làm lại một lượt cho ta xem.”
Giang Phong dạ một tiếng, nhẹ nhàng bước ra sử lại một lượt. Ông ta xem xong lắc đầu: “Hừ … ngươi thật là hồ đồ. Nên nhớ rằng âm dương ngũ hành có lúc thịnh mà cũng có lúc suy, khi bất cập mà khi thì thái quá. Hãy lui ra xem kĩ lại một lần nữa này.”
Ông ta nói đến đây lại di chuyển ra giữa, nhất loạt hai tay lại chậm rãi khua khoắng một hồi. Lúc bấy giờ nghe ông ta khẽ thản nhiên: “Cái quan trọng nhất chính là khi sử quyền phải dung dung mà thư thái, lòng tĩnh như trời xanh mà như bao hàm vạn vật. Nhất nhất không bao giờ được nóng nảy mà hấp tấp.”
Qua một lúc Giang Phong bất giác kêu lên: “Tiền bối! Người. Sao lại thế được. Rõ ràng là ...”
Thì ra Giang Phong quan sát thấy lộ quyền pháp này khác hẳn với lộ quyền pháp ông ta biểu diễn vừa rồi thì kêu lên ngạc nhiên. Ông già kia thấy vậy mỉm cười: “Nước vốn mềm mại mà biến hóa vô cùng vô tận, nước ở trong chiếc bình tròn thì nó tròn, ở trong cái bể vuông thì nó vuông, ở trong vật đựng hình nào thì nó hóa ra hình ấy. Hừ ... tay cũng có thể là chân nhưng tay là tay, còn chân là chân. Sao ngươi cứ nhất nhất đem ép quyền pháp thành bộ pháp thế. Đâu cứ từ Qui Muội phải qua Vô Vọng, từ Vô Vọng chẳng nhẽ cứ phải sang Đồng Nhân mà không sang thẳng Đại Hữu được hay sao.”
Giang Phong nghe đến đây a một tiếng, đến lúc này đã hoàn toàn minh bạch: “Thì ta ông ta truyền cho minh chính là hình ý quyền, cơ bản mình đã có biến hóa bộ pháp làm chủ, giờ ông già tóc trắng này lại chỉ bảo thêm về quyền ý và cách biến chiêu.”
Hắn nghĩ đến đây vô cùng mừng rỡ, nhảy liên hồi như con choi choi: “Vãn bối đã hiểu rồi!”
Ông ta nghe thấy thế mỉm cười: “Hiểu được rồi thì tốt! Lần này ta sẽ dạy ngươi cách biến chiêu thêm lần nữa.”
Ông ta nói đến đây tay khua lên trong không khí như người đang cầm bút viết lên giấy vậy, miệng thì giảng giải: “Cách biến chiêu, lựa thức nói dễ thì là dễ mà nói khó thì là khó. Hừ ...là phức tạp song nhất mực chỉ là tự nhiên diễn ra theo cái quá trình cân bằng thái cực thôi. Ở chừng mực nào đó có thể xem cách biến chiêu này như là cách viết cùng một chữ bằng năm loại thư pháp khác nhau. "Vượng, tướng, hưu, tù, tử " tương ứng với năm kiểu “Triện thư, lệ thư, khải thư, hành thư và thảo thư". Khi cần cương mãnh thì phải bạo dạn nhất tiến nhất thoái, khi cần ôn nhu mềm mại thì phải nhẹ nhàng mà uyển chuyển. Quyền pháp là quyền pháp mà không phải quyền pháp, quyền pháp là thư pháp mà không phải thư pháp. Cốt yếu thuận theo lòng mình cho nó chảy theo dòng cảm xúc, buồn thì cứ khóc, vui thì cứ cười, phẫn nộ thì cứ chau mày nhăn mặt. Ngươi nhớ kĩ chưa?”
Giang Phong ngẩn ra một hồi, ngày trước được Lý Bách Tiếu giảng về y đạo cũng có đề cập đến mặt này. Xem chừng cuối cùng đỉnh cao của vạn vật tự nhiên chính là sự hòa hợp tương đồng. Y đạo như cầm đạo mà quyền pháp lại tính ra như thư pháp. Tới đây nghe ông ta hỏi vậy thì hắn trả lời: “Nhớ ư! Đâu có nhớ! Vãn bối quên hết rồi. Tuy quên nhưng vãn bối lại hiểu được chút đạo lý.”
Ông ta thấy vậy thì cười, vỗ tay khen: “Tốt. Quên được là tốt nhất. Cái cần quên thì quên đi, cái cần nhớ thì phải nhớ kĩ. Hà hà ... ngươi tiến lên sử lại một lần nữa cho ta xem.”
Giang Phong bước lại, hai mắt lim dim nhất loạt chân tay múa may một hồi. Ông già đứng ở ngoài gật gù: “Tiểu tử này thuần lương nhân hậu, ngộ tính tuy không tệ song căn cơ nội công không vững. Nếu sau này có dịp nhất định ta sẽ chỉ bảo cho y đến nơi đến chốn.”
Chờ cho Giang Phong sử qua một lượt, ông ta mỉm cười ra ý khích lệ: “Được! Tuy còn cứng nhắc song chỉ cần mai này nội lực ngươi tinh thuần, lại có thêm kinh nghiệm thực chiến chắc chắn võ công sẽ có thành tựu.” – Nói đến đây chỉ tay về phía Tiểu Điệp: “Chỉ có điều nhất mực phải lưu tâm đến tiểu nha đầu này.”
Bản tính Tiểu Điệp xưa nay thích ưa nhiễu sự, từ nãy đến giờ ngồi yên một chỗ thử hỏi làm sao cô không bực mình cho được, lại nghe ông ta nói vậy gằn giọng hét: “Lưu tâm cái đầu ông ý. Nếu không còn chuyện gì nữa thì làm ơn giải khai huyệt đạo cho ta.”
Ông già tóc bạc kia mỉm cười: “Chừng nào nha đầu ngươi còn hung hăng thì sẽ còn chịu thiệt nhiều.”
Ông ta vừa nói đến đây liền khẽ nhấc tay. Tiểu Điệp thấy sợi tóc vốn quấn quanh cổ tay mình theo đó căng ra, liên hồi lấp loáng như một ánh bạc mảnh mai điểm tới. Một lát Tiểu Điệp cảm giác bản thân đã có thể cử động được, cô toan phát nộ thì bất giác nhận ra dường như nội công mình đã mất hết lập tức la hoảng: “Ông đã làm gì thế này! Ông ...”
Ông ta thấy vậy mỉm cười: “Không có gì phải lo lắng. Nóng quá thì trời hạn, nước bốc thành hơi tụ lại thành mây, đến một lúc nào đó mây tạo ra mưa, lại sinh ra nước đầy đủ như cũ mà thôi. Cái gì cũng có vòng tuần hoàn, không vội được, không vội được!”
Vừa nói ông ta vừa nhìn Giang Phong khẽ gật đầu, kế đó cười vang: “Tiểu tử! Ta đi đây!”
Nói đoạn bạch phát lão nhân kia với tay lấy Chu tao thảo mão trên bàn, nhẹ nhàng ung dung bước ra khỏi Tửu điếm, dáng điệu thần tình chẳng có gì là vội vã cả song thoáng cái đã mất dạng.
Lúc này khóe mắt Tiểu Điệp đã đỏ hoe, lại thấy Giang Phong đang nhìn mình đầy vẻ phực tạp thì như muốn khóc: “Tiểu tử! Ngươi ...Ngươi thấy thú vị lắm phải không?”
Giang Phong thấy bộ dạng như vậy của cô bất giác cả người mềm ra, chỉ nhẹ giọng: “Ta không có! Ta đã đáp ứng sẽ nghe theo cô mà.”
Hắn nói đến đây xoa bụng cười: “Chỉ có điều bây giờ ta đói. Chi bằng chúng ta ăn uống một trận rồi lập tức lên đường thôi.”
Tiểu Điệp nghe Giang Phong nói vậy lặng người ra: “Tên tiểu tử này xem ra cũng là một người biết giữ lời hứa. Hừ ... tại sao càng ngày ta lại càng quan tâm đến hắn thế nhỉ?”
Cô tuy nghĩ thế nhưng trong lòng cảm thấy khá thoải mái. Bấy giờ đưa mắt liếc một vòng, lúc này sau khi ông già kia đi rồi, mọi người trong tửu điếm đang đồng loạt đưa mắt nhìn mình thì trong lòng bực tức. Nghĩ chuyện gì cô bèn gọi Tiểu nhị: “Ngươi gói cho ta hai mươi chiếc bánh bao thượng hạng. Hai người chúng ta có việc cần phải lên đường gấp."
Giang Phong nghe cô ta đột nhiên đòi lên đường thì không khỏi ngạc nhiên, song khi hắn nhận ra rằng bản chất con người của Tiểu Điệp bởi thế lòng tràn ngập vui vẻ, nghĩ vậy liền không có phản ứng. Chờ cho tên tiểu nhị mang bánh bao tới là cùng Tiểu Điệp lên đường, bỏ lại phía sau vô số ánh mắt thất thần.