Khi cơ thể Sở Cuồng ngã xuống, Cổ Trình Thành lập tức xuất hiện thu hồi nhẫn trữ vật, đồng thời bay tới trên người Sở Tu, thu nhẫn trữ vật của Sở Tu vào túi của mình.
Cùng lúc đó, Lạc Tử Hạo bay ra khỏi khói bụi, sợ hãi nhìn thi thể Sở Cuồng.
"Lạc Tử Hạo, kỳ thật ngươi không cần nhúng tay vào chuyện của Sở gia ta".
Cổ Trình Thành trầm giọng nói.
Lạc Tử Hạo đứng lên phi kiếm trên không trung, đôi mắt lóe lên tia sáng.
Hắn ta biết rõ ràng huynh đệ Sở gia lúc này nhất định muốn giết hắn ta bịt miệng, cho nên chạy trốn khỏi đây là sáng suốt nhất.
Nhưng lời nói của Cổ Trình Thành đã cho hắn nghe ra một ý khác.
Đối phương không có ý định giết người diệt khẩu.
"Ta không muốn dính vào, ta chỉ muốn sống sót".
Lạc Tử Hạo do dự một chút, thận trọng nói.
"Bọn ta cũng không muốn giết ngươi. Sở gia cùng Lạc gia trước nay vẫn luôn có quan hệ tốt".
Cổ Trình Thành nói thẳng: "Hơn nữa, nếu chỉ có ta và Thất đệ còn sống, chuyện này nhất định sẽ gây ra sự tranh cãi. Ngược lại, nếu ngươi, Lạc Tử Hạo, cũng còn sống…”
Tổ địa Sở gia xuất hiện biến cố, tai nạn khiến đám người Sở Tu, Sở Cuồng chết thảm, Lạc Tử Hạo có thể làm chứng, ngươi nghĩ thế nào?"
“Tất nhiên, tổ địa Sở gia đã xuất hiện biến cố, ta tận mắt nhìn thấy Sở tu và Sở Cuồng đều bị dị trùng nuốt mất”.
“Về phần Sở Vân Mặc cùng Sở Thiên Vũ, ta chưa từng nhìn thấy".
Lạc Tử Hạo gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút: "Nhưng còn Thẩm Thư Di thì sao? Hẳn là nàng ta đã chạy thoát".
"Yên tâm, nàng ta vừa chạy thì đã bị ta đánh cho trọng thương, sẽ chết sớm thôi".
Cổ Trình Thành thản nhiên nói, âm thầm tán thưởng trí thông minh của Lạc Tử Hạo.
Hắn biết rất rõ sau khi Lạc Tử Hạo nhảy vào trong khối bụi thì đã biết Thẩm Thư Di hoàn toàn không có ở đó. Tóm lại, chuyện này không phải do Thẩm Thư Di làm ra.
Về phần Cổ Trình Thành làm thế nào tạo ra mấy ngàn cây liễu thì Lạc Tử Hào không biết.
Lúc này, Lạc Tử Hạo lại nhắc đến Thẩm Thư Di đã chạy trốn chính là muốn giúp Cổ Trình Thành gạt Sở Thiên Vũ.
Trong lòng Lạc Tử Hạo lúc này kiêng kị nhất chính là Sở Vân Mặc đang nắm mọi thứ trong tay chứ không phải Sở Thiên Vũ.
Cho nên tự hắn ta biết hắn ta nên đứng về phía ai và nên lấy lòng ai.
“Lạc Tử Hạo, ta biết quan hệ của người với Sở Cuồng cũng không tệ, nhưng ngươi đi theo Sở Cuồng chẳng qua cũng chỉ hy vọng Sở Cuồng có thể sở thành thiếu tộc trưởng Sở gia, từ đó cho ngươi nhiều lợi ích”.
“Bây giờ thiếu tộc trưởng Sở gia chính là thất đệ của ta, từ nay về sau ngươi đi theo thất đệ của ta chẳng phải là tốt hơn sao?"
Cổ Trình Thành tiếp tục nói.
Việc Lạc Tử Hạo vừa làm đại biểu cho việc hắn ta chọn đứng về phía Cổ Trình Thành, cho nên điều Cổ Trình Thành nói bây giờ chính là cắm một quân cờ vào bên cạnh Sở Thiên Vũ.
“Đúng vậy, Lạc Tử Hạo, ngươi chính là yêu nghiệt Lạc gia, trong số hạ tam gia thì Lạc gia có quan hệ tốt nhất với Sở gia”.
“Ta sau này sẽ trở thành thiếu tộc trưởng Sở gia, ngươi đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi".
Sở Thiên Vũ nghe xong cũng lên tiếng.
Lạc Tử Hạo nghe vậy hơi sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn ta chắp tay nói: "Lạc Tử Hạo ta nguyện ý đi theo thiếu tộc trưởng Sở Thiên Vũ".
"Tốt lắm, ha ha, yên tâm, ta sẽ không thua kém nhị ca".
"Nhưng trong giai đoạn này thì chúng ta vẫn phải giữ khoảng cách một chút, chờ chuyện đại ca nhị ca chết qua một thời gian thì chúng ta mới tiếp tục phối hợp".
Sở Thiên Vũ cười nói, đồng thời lấy ra một bản khế ước, nội dung khế ước đương nhiên là không nói về chuyện phát sinh ngày hôm nay.
"Tử Hạo hiểu!"
Lạc Tử Hạo gật đầu và để lại dấu ấn của mình trên khế ước.
Làm xong việc, Lạc Tử Hào cũng tạm biệt rồi rời đi.
Một người ngoài như hắn ta không nên nhúng tay vào quá sâu chuyện ở từ đường Sở gia.
"Ngũ ca, trong nhẫn trữ vật của đại ca có rất nhiều thứ tốt..."
Sở Thiên Vũ nhìn thoáng qua nhẫn trữ vật trong tay Cổ Trình Thành, nhịn không được nói.
Cổ Trình Thành nghe vậy, lập tức động tay phải, đem tất cả vật phẩm trong nhẫn của Sở Tu và Sở Cuồng bỏ vào chiếc nhẫn của mình, sau đó thuận tay ném chiếc nhẫn của họ đi: “Đa tạ thất đệ đã nhắc nhở”.
Nói xong, Cổ Trình Thành đi thẳng tới bệ đá truyền tống.
Cùng lúc đó, Lạc Tử Hạo bay ra khỏi khói bụi, sợ hãi nhìn thi thể Sở Cuồng.
"Lạc Tử Hạo, kỳ thật ngươi không cần nhúng tay vào chuyện của Sở gia ta".
Cổ Trình Thành trầm giọng nói.
Lạc Tử Hạo đứng lên phi kiếm trên không trung, đôi mắt lóe lên tia sáng.
Hắn ta biết rõ ràng huynh đệ Sở gia lúc này nhất định muốn giết hắn ta bịt miệng, cho nên chạy trốn khỏi đây là sáng suốt nhất.
Nhưng lời nói của Cổ Trình Thành đã cho hắn nghe ra một ý khác.
Đối phương không có ý định giết người diệt khẩu.
"Ta không muốn dính vào, ta chỉ muốn sống sót".
Lạc Tử Hạo do dự một chút, thận trọng nói.
"Bọn ta cũng không muốn giết ngươi. Sở gia cùng Lạc gia trước nay vẫn luôn có quan hệ tốt".
Cổ Trình Thành nói thẳng: "Hơn nữa, nếu chỉ có ta và Thất đệ còn sống, chuyện này nhất định sẽ gây ra sự tranh cãi. Ngược lại, nếu ngươi, Lạc Tử Hạo, cũng còn sống…”
Tổ địa Sở gia xuất hiện biến cố, tai nạn khiến đám người Sở Tu, Sở Cuồng chết thảm, Lạc Tử Hạo có thể làm chứng, ngươi nghĩ thế nào?"
“Tất nhiên, tổ địa Sở gia đã xuất hiện biến cố, ta tận mắt nhìn thấy Sở tu và Sở Cuồng đều bị dị trùng nuốt mất”.
“Về phần Sở Vân Mặc cùng Sở Thiên Vũ, ta chưa từng nhìn thấy".
Lạc Tử Hạo gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút: "Nhưng còn Thẩm Thư Di thì sao? Hẳn là nàng ta đã chạy thoát".
"Yên tâm, nàng ta vừa chạy thì đã bị ta đánh cho trọng thương, sẽ chết sớm thôi".
Cổ Trình Thành thản nhiên nói, âm thầm tán thưởng trí thông minh của Lạc Tử Hạo.
Hắn biết rất rõ sau khi Lạc Tử Hạo nhảy vào trong khối bụi thì đã biết Thẩm Thư Di hoàn toàn không có ở đó. Tóm lại, chuyện này không phải do Thẩm Thư Di làm ra.
Về phần Cổ Trình Thành làm thế nào tạo ra mấy ngàn cây liễu thì Lạc Tử Hào không biết.
Lúc này, Lạc Tử Hạo lại nhắc đến Thẩm Thư Di đã chạy trốn chính là muốn giúp Cổ Trình Thành gạt Sở Thiên Vũ.
Trong lòng Lạc Tử Hạo lúc này kiêng kị nhất chính là Sở Vân Mặc đang nắm mọi thứ trong tay chứ không phải Sở Thiên Vũ.
Cho nên tự hắn ta biết hắn ta nên đứng về phía ai và nên lấy lòng ai.
“Lạc Tử Hạo, ta biết quan hệ của người với Sở Cuồng cũng không tệ, nhưng ngươi đi theo Sở Cuồng chẳng qua cũng chỉ hy vọng Sở Cuồng có thể sở thành thiếu tộc trưởng Sở gia, từ đó cho ngươi nhiều lợi ích”.
“Bây giờ thiếu tộc trưởng Sở gia chính là thất đệ của ta, từ nay về sau ngươi đi theo thất đệ của ta chẳng phải là tốt hơn sao?"
Cổ Trình Thành tiếp tục nói.
Việc Lạc Tử Hạo vừa làm đại biểu cho việc hắn ta chọn đứng về phía Cổ Trình Thành, cho nên điều Cổ Trình Thành nói bây giờ chính là cắm một quân cờ vào bên cạnh Sở Thiên Vũ.
“Đúng vậy, Lạc Tử Hạo, ngươi chính là yêu nghiệt Lạc gia, trong số hạ tam gia thì Lạc gia có quan hệ tốt nhất với Sở gia”.
“Ta sau này sẽ trở thành thiếu tộc trưởng Sở gia, ngươi đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi".
Sở Thiên Vũ nghe xong cũng lên tiếng.
Lạc Tử Hạo nghe vậy hơi sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn ta chắp tay nói: "Lạc Tử Hạo ta nguyện ý đi theo thiếu tộc trưởng Sở Thiên Vũ".
"Tốt lắm, ha ha, yên tâm, ta sẽ không thua kém nhị ca".
"Nhưng trong giai đoạn này thì chúng ta vẫn phải giữ khoảng cách một chút, chờ chuyện đại ca nhị ca chết qua một thời gian thì chúng ta mới tiếp tục phối hợp".
Sở Thiên Vũ cười nói, đồng thời lấy ra một bản khế ước, nội dung khế ước đương nhiên là không nói về chuyện phát sinh ngày hôm nay.
"Tử Hạo hiểu!"
Lạc Tử Hạo gật đầu và để lại dấu ấn của mình trên khế ước.
Làm xong việc, Lạc Tử Hào cũng tạm biệt rồi rời đi.
Một người ngoài như hắn ta không nên nhúng tay vào quá sâu chuyện ở từ đường Sở gia.
"Ngũ ca, trong nhẫn trữ vật của đại ca có rất nhiều thứ tốt..."
Sở Thiên Vũ nhìn thoáng qua nhẫn trữ vật trong tay Cổ Trình Thành, nhịn không được nói.
Cổ Trình Thành nghe vậy, lập tức động tay phải, đem tất cả vật phẩm trong nhẫn của Sở Tu và Sở Cuồng bỏ vào chiếc nhẫn của mình, sau đó thuận tay ném chiếc nhẫn của họ đi: “Đa tạ thất đệ đã nhắc nhở”.
Nói xong, Cổ Trình Thành đi thẳng tới bệ đá truyền tống.