Mặc dù Bàn Bảo nói ra một số bất lợi, nhưng đối với Cổ Trình Thành mà nói, cái đỉnh nhỏ này vẫn là chí bảo vô thượng, có thể phục chế được vạn vật trong thiên hạ, phục chế được vạn vật trong thiên hạ, chuyện này đáng sợ cỡ nào chứ?
Võ cực thần thể của hắn khiếm khuyết nghiêm trọng, bây giờ có đỉnh Âm Dương, hắn có khả năng chữa trị được võ cực thân thể của hắn mình rồi.
“Ngươi vừa mới hấp thu nhiều tài nguyên như thế, hẳn là có không ít âm dương căn nguyên khí?”
Cổ Trình Thành mới nhớ ra Bàn Bảo đã hấp thụ Chí Dương Thụ, cực phẩm linh thạch và các tài nguyên khác.
“Không có, mấy thứ kia đều bị ta hấp thu cho mình thôi, nếu không, ta vốn không có biện pháp để thức tỉnh”.
Bàn Bảo nói rất dứt khoát.
Cổ Trình Thành lập tức sửng sốt, sau đó có chút nghi hoặc mà nhìn Bàn Bảo: Cái đứa nhỏ Bàn Bảo này sẽ ăn tới mức mình sạt nghiệp luôn mất!
“Phàm nhân ngu xuẩn, bổn bảo là loại người đó sao?”, Bàn Bảo đột nhiên nói.
“Ngươi biết suy nghĩ trong lòng của ta?”
“Tâm ý tương thông, trừ phi ngươi cố tình che giấu”.
“Đệch!”
Đồ đều mất rồi, nhưng cái đỉnh nhỏ này là đồ tốt, tính ra cũng không lỗ vốn.
Đặc biệt là sau khi kế thừa Âm Dương Đại Diễn Quyết, Cổ Trình Thành càng cảm thán lai lịch bất phàm của chiếc đỉnh nhỏ.
Công pháp này được sáng tạo ra là để tranh đoạt với đất trời, năng lực phục chế đã chạm tới pháp tắc sáng thế.
Chiếc đỉnh nhỏ dần dần dung nhập vào cơ thể hắn, cuối cùng trôi dạt vào trong thức hải, còn Bàn Bảo thì bắt chéo hai chân đung đưa ở trong chiếc đỉnh nhỏ, vì cậu bé biến thành một chân của đỉnh nhỏ, nó ở trên mặt đất lắc lư qua lại.
Còn tại sao chiếc đỉnh nhỏ lại ở trong tổ địa của Sở gia, năm đó tổ địa Sở gia đã trải qua những gì, Bàn Bảo cũng không giải thích gì thêm, chỉ chê thực lực Cổ Trình Thành còn yếu, tìm hiểu những thứ này cũng vô dụng.
Không quan tâm đến đỉnh Âm Dương nữa, ánh mắt Cổ Trình Thành chuyển sang linh thạch trung phẩm lúc trước bị vứt dưới đất.
Hắn lập tức hí hửng chạy đến trước linh thạch trung phẩm, nhặt chúng lên: “Ai mà vô đạo đức thế này, linh thạch trung phẩm mà ném tùm lum!”
....
Nhìn linh thạch ở trong tay, Cổ Trình Thành bắt đầu vận hành Âm Dương Đại Diễn Quyết, gần một trăm viên linh thạch tức khắc biến mất không còn tăm tích, đồng thời, trong đỉnh Âm Dương lại có thêm âm dương căn nguyên khí mỏng manh lãng đãng.
Ít đến đáng thương!
Cổ Trình Thành cạn lời lắc đầu, xem ra, nếu muốn phục chế bảo vật thì cần phải chuyển hóa cực kì nhiều tài nguyên.
Mấy ngày sau đó, Cổ Trình Thành dùng toàn bộ thời gian để thăm dò năng lực của mạch Võ Cực.
Hiện giờ hắn đang luyện thể, tu vi tu pháp của hắn đã là Trúc Thể viên mãn, cách Cương Thể còn một bước ngắn.
Cơ thể đánh ra được sức mạnh tương đương 50 hổ, có thể sánh bằng cường giả luyện thể cảnh giới Cương Thể trung kì.
Mạch Võ Cực càng thêm cô đọng, nắm giữ động thiên Võ Cực.
Với thực lực hiện tại của hắn, vì chưa từng giao đấu với cường giả Cương Thể, hắn cũng không nắm được rõ ràng trình độ bản thân.
Nhưng nếu gặp phải Cương Thể trung kì, có lẽ hắn cũng không yếu thế.
Tay phải vẫy một cái, gần 50 viên huyền tinh thạch xuất hiện.
“50 viên huyền tinh thạch, nếu như có thể luyện vào Ngân Long Thương của ta, ít nhất có thể khắc ra sáu loại trận pháp”.
Hai mắt Cổ Trình Thành sáng ngời, trong lòng kích động, chỉ tiếc là hắn không am hiểu trận pháp, phải tìm đại sư trận đạo trong tông môn đến giúp đỡ.
Trong lúc suy tư, năng lượng truyền tống xuất hiện.
Cảm giác chóng mặt quen thuộc lần nữa truyền đến, không gian trước mắt biến thành con đường không gian bảy màu rực rỡ.
Bên trên quảng trường của Đạp Vân Tông, ngoài cường giả Sở Gia đều có mặt ở nơi này, thì hơn nửa số người còn lại là đệ tử vây quanh hóng chuyện.
Võ cực thần thể của hắn khiếm khuyết nghiêm trọng, bây giờ có đỉnh Âm Dương, hắn có khả năng chữa trị được võ cực thân thể của hắn mình rồi.
“Ngươi vừa mới hấp thu nhiều tài nguyên như thế, hẳn là có không ít âm dương căn nguyên khí?”
Cổ Trình Thành mới nhớ ra Bàn Bảo đã hấp thụ Chí Dương Thụ, cực phẩm linh thạch và các tài nguyên khác.
“Không có, mấy thứ kia đều bị ta hấp thu cho mình thôi, nếu không, ta vốn không có biện pháp để thức tỉnh”.
Bàn Bảo nói rất dứt khoát.
Cổ Trình Thành lập tức sửng sốt, sau đó có chút nghi hoặc mà nhìn Bàn Bảo: Cái đứa nhỏ Bàn Bảo này sẽ ăn tới mức mình sạt nghiệp luôn mất!
“Phàm nhân ngu xuẩn, bổn bảo là loại người đó sao?”, Bàn Bảo đột nhiên nói.
“Ngươi biết suy nghĩ trong lòng của ta?”
“Tâm ý tương thông, trừ phi ngươi cố tình che giấu”.
“Đệch!”
Đồ đều mất rồi, nhưng cái đỉnh nhỏ này là đồ tốt, tính ra cũng không lỗ vốn.
Đặc biệt là sau khi kế thừa Âm Dương Đại Diễn Quyết, Cổ Trình Thành càng cảm thán lai lịch bất phàm của chiếc đỉnh nhỏ.
Công pháp này được sáng tạo ra là để tranh đoạt với đất trời, năng lực phục chế đã chạm tới pháp tắc sáng thế.
Chiếc đỉnh nhỏ dần dần dung nhập vào cơ thể hắn, cuối cùng trôi dạt vào trong thức hải, còn Bàn Bảo thì bắt chéo hai chân đung đưa ở trong chiếc đỉnh nhỏ, vì cậu bé biến thành một chân của đỉnh nhỏ, nó ở trên mặt đất lắc lư qua lại.
Còn tại sao chiếc đỉnh nhỏ lại ở trong tổ địa của Sở gia, năm đó tổ địa Sở gia đã trải qua những gì, Bàn Bảo cũng không giải thích gì thêm, chỉ chê thực lực Cổ Trình Thành còn yếu, tìm hiểu những thứ này cũng vô dụng.
Không quan tâm đến đỉnh Âm Dương nữa, ánh mắt Cổ Trình Thành chuyển sang linh thạch trung phẩm lúc trước bị vứt dưới đất.
Hắn lập tức hí hửng chạy đến trước linh thạch trung phẩm, nhặt chúng lên: “Ai mà vô đạo đức thế này, linh thạch trung phẩm mà ném tùm lum!”
....
Nhìn linh thạch ở trong tay, Cổ Trình Thành bắt đầu vận hành Âm Dương Đại Diễn Quyết, gần một trăm viên linh thạch tức khắc biến mất không còn tăm tích, đồng thời, trong đỉnh Âm Dương lại có thêm âm dương căn nguyên khí mỏng manh lãng đãng.
Ít đến đáng thương!
Cổ Trình Thành cạn lời lắc đầu, xem ra, nếu muốn phục chế bảo vật thì cần phải chuyển hóa cực kì nhiều tài nguyên.
Mấy ngày sau đó, Cổ Trình Thành dùng toàn bộ thời gian để thăm dò năng lực của mạch Võ Cực.
Hiện giờ hắn đang luyện thể, tu vi tu pháp của hắn đã là Trúc Thể viên mãn, cách Cương Thể còn một bước ngắn.
Cơ thể đánh ra được sức mạnh tương đương 50 hổ, có thể sánh bằng cường giả luyện thể cảnh giới Cương Thể trung kì.
Mạch Võ Cực càng thêm cô đọng, nắm giữ động thiên Võ Cực.
Với thực lực hiện tại của hắn, vì chưa từng giao đấu với cường giả Cương Thể, hắn cũng không nắm được rõ ràng trình độ bản thân.
Nhưng nếu gặp phải Cương Thể trung kì, có lẽ hắn cũng không yếu thế.
Tay phải vẫy một cái, gần 50 viên huyền tinh thạch xuất hiện.
“50 viên huyền tinh thạch, nếu như có thể luyện vào Ngân Long Thương của ta, ít nhất có thể khắc ra sáu loại trận pháp”.
Hai mắt Cổ Trình Thành sáng ngời, trong lòng kích động, chỉ tiếc là hắn không am hiểu trận pháp, phải tìm đại sư trận đạo trong tông môn đến giúp đỡ.
Trong lúc suy tư, năng lượng truyền tống xuất hiện.
Cảm giác chóng mặt quen thuộc lần nữa truyền đến, không gian trước mắt biến thành con đường không gian bảy màu rực rỡ.
Bên trên quảng trường của Đạp Vân Tông, ngoài cường giả Sở Gia đều có mặt ở nơi này, thì hơn nửa số người còn lại là đệ tử vây quanh hóng chuyện.