....
Trong đại điện Sở gia.
Sở Vấn nắm chặt tay, trong mắt ngập tràn tia băng giá.
“Ta không tin Tu Nhi bị trùng triều giết chết”.
“Đại ca, ý ngươi là... không thể nào, Thiên Vũ và Vân Mặc dù sao cũng là người Sở gia chúng ta”.
Người nói chuyện cũng là một người đàn ông trung niên, người này chính là cha của Sở Cuồng, nhị trưởng lão của Sở gia.
“Nhị đệ, ngươi nói xem sao truyền tống trận lại có thể vận hành một cách trùng hợp như thế? Nó đưa Sở Vân Mặc, Sở Thiên Vũ đến nơi an toàn, mà lại truyền tống bốn người Tu nhi vào trong động trùng?”
Sở Vấn lắc đầu: “Chuyện này... ta nhất định sẽ điều tra chân tướng một cách rõ ràng”.
“Nhưng mà, năng lượng ẩn chứa bên trong trận bàn tổ địa đã cạn kiệt, chí ít phải mười năm nữa mới có thể tiến hành truyền tống lần tiếp theo.
Chúng ta cũng không thể vào tổ địa, làm sao biết được nguyên nhân cái chết của Tu Nhi và Cuồng Nhi?”
“Hừ, tìm hắn!”
Tay phải Sở Vấn vung một cái, một hình bóng xuất hiện
“Sở Vân Mặc?”
“Không sai, nếu phải nói ai có thể giết chết bọn Tu Nhi, ta nghĩ rằng người đáng nghi nhất là Sở Vân Mặc.
Ngoài ra, Thiên Vũ không có cách ép buộc Sở Vân Mặc kí khế ước, lúc kiểm tra ở Thần Vũ Điện, hắn bộc phát ra lực lượng 30 hổ, bàn về chiến lực, nhất định không yếu hơn Thiên Vũ.
Thiên Vũ đã là thiếu tộc trưởng, thân phận đã khác.
Lạc Tử Hạo đã kí khế ước, cũng sẽ không tra hỏi được gì.
Chỉ có Sở Vân Mặc, hắn chính là điểm đột phá tốt nhất”.
“Chúng ta nên làm như thế nào? Dù sao Sở Vân Mặc cũng là con của tam đệ, hành động công khai như vậy, chỉ sợ không ổn”.
“Chúng ta tất nhiên không thể ra tay....
Phải ép hắn tiếp tục tham gia tuyển chọn thiếu tông chủ với Thiên Vũ.
Mượn tay của Chu Đồng, Đường Vô Kỷ bắt hắn nói ra sự tình”.
Nói xong, Sở Vấn từ từ đưa tay ra, bên trên tay phải, một mảnh bùa chú xuất hiện.
“Bùa Vấn Đạo? Đại ca, không ngờ huynh lại có bùa chú nghịch thiên như vậy?”
“Đây không phải bùa Vấn Đạo, đây là bùa Vấn Tâm, bùa Vấn Đạo có thể khiến cho tất cả tu giả nói hết bí mật cất giấu trong lòng, vật quý như vậy ta không có.
Mà bùa Vấn Tâm, chỉ có thể dùng với người trần.
Cho nên, buộc phải có người phế tu vi của Sở Vân Mặc, sau đó vật này mới có tác dụng.
Đương nhiên chúng ta không thể làm vậy.
Nhưng mà, Đường Vô Kỷ và Chu Đồng có thể làm điều đó.
Dù sao cuộc tuyển chọn thiếu tông chủ vốn dĩ vô cùng nguy hiểm, không thể tránh khỏi việc giết nhầm, càng đừng nói đến phế tu vi”.
Sở Vấn lạnh lùng nói.
“Chỉ là, chúng ta làm thế nào để ép Sở Vân Mặc tham gia tuyển chọn thiếu tông chủ cùng Thiên Vũ chứ?
Hắn vốn dĩ không có tư cách trở thành thiếu tông chủ, không có Thanh Linh Hy Thủy hấp dẫn, hắn chắc gì đã giúp đỡ Thiên Vũ.
“Yên tâm đi, người trẻ tuổi mà, không thể chịu nổi cười nhạo và coi thường, chưa kể thêm “dầu” Tử Tiêu Tông nữa.
Chỉ cần làm Đường Vô Kỷ và Chu Đồng khiêu khích hắn quá mức, hắn chắc chắn không thể chịu đựng nổi.
Điều chúng ta cần làm là mượn tay của Đường Vô Kỷ và Chu Đồng hạ bệ Sở Vân Mặc”.
Sở Vấn đáp, nói xong, ông ta chắp hai tay sau lưng đi ra khỏi đại điện, trong mắt có tia sáng lấp lánh: “Sở Vân Mặc, tốt nhất là ngươi không liên quan gì tới cái chết của Tu Nhi, nếu không, cho dù phải đoạn tuyệt quan hệ với tam đệ, ta cũng không tha cho ngươi”.
Đường gia.
Trong đại điện Sở gia.
Sở Vấn nắm chặt tay, trong mắt ngập tràn tia băng giá.
“Ta không tin Tu Nhi bị trùng triều giết chết”.
“Đại ca, ý ngươi là... không thể nào, Thiên Vũ và Vân Mặc dù sao cũng là người Sở gia chúng ta”.
Người nói chuyện cũng là một người đàn ông trung niên, người này chính là cha của Sở Cuồng, nhị trưởng lão của Sở gia.
“Nhị đệ, ngươi nói xem sao truyền tống trận lại có thể vận hành một cách trùng hợp như thế? Nó đưa Sở Vân Mặc, Sở Thiên Vũ đến nơi an toàn, mà lại truyền tống bốn người Tu nhi vào trong động trùng?”
Sở Vấn lắc đầu: “Chuyện này... ta nhất định sẽ điều tra chân tướng một cách rõ ràng”.
“Nhưng mà, năng lượng ẩn chứa bên trong trận bàn tổ địa đã cạn kiệt, chí ít phải mười năm nữa mới có thể tiến hành truyền tống lần tiếp theo.
Chúng ta cũng không thể vào tổ địa, làm sao biết được nguyên nhân cái chết của Tu Nhi và Cuồng Nhi?”
“Hừ, tìm hắn!”
Tay phải Sở Vấn vung một cái, một hình bóng xuất hiện
“Sở Vân Mặc?”
“Không sai, nếu phải nói ai có thể giết chết bọn Tu Nhi, ta nghĩ rằng người đáng nghi nhất là Sở Vân Mặc.
Ngoài ra, Thiên Vũ không có cách ép buộc Sở Vân Mặc kí khế ước, lúc kiểm tra ở Thần Vũ Điện, hắn bộc phát ra lực lượng 30 hổ, bàn về chiến lực, nhất định không yếu hơn Thiên Vũ.
Thiên Vũ đã là thiếu tộc trưởng, thân phận đã khác.
Lạc Tử Hạo đã kí khế ước, cũng sẽ không tra hỏi được gì.
Chỉ có Sở Vân Mặc, hắn chính là điểm đột phá tốt nhất”.
“Chúng ta nên làm như thế nào? Dù sao Sở Vân Mặc cũng là con của tam đệ, hành động công khai như vậy, chỉ sợ không ổn”.
“Chúng ta tất nhiên không thể ra tay....
Phải ép hắn tiếp tục tham gia tuyển chọn thiếu tông chủ với Thiên Vũ.
Mượn tay của Chu Đồng, Đường Vô Kỷ bắt hắn nói ra sự tình”.
Nói xong, Sở Vấn từ từ đưa tay ra, bên trên tay phải, một mảnh bùa chú xuất hiện.
“Bùa Vấn Đạo? Đại ca, không ngờ huynh lại có bùa chú nghịch thiên như vậy?”
“Đây không phải bùa Vấn Đạo, đây là bùa Vấn Tâm, bùa Vấn Đạo có thể khiến cho tất cả tu giả nói hết bí mật cất giấu trong lòng, vật quý như vậy ta không có.
Mà bùa Vấn Tâm, chỉ có thể dùng với người trần.
Cho nên, buộc phải có người phế tu vi của Sở Vân Mặc, sau đó vật này mới có tác dụng.
Đương nhiên chúng ta không thể làm vậy.
Nhưng mà, Đường Vô Kỷ và Chu Đồng có thể làm điều đó.
Dù sao cuộc tuyển chọn thiếu tông chủ vốn dĩ vô cùng nguy hiểm, không thể tránh khỏi việc giết nhầm, càng đừng nói đến phế tu vi”.
Sở Vấn lạnh lùng nói.
“Chỉ là, chúng ta làm thế nào để ép Sở Vân Mặc tham gia tuyển chọn thiếu tông chủ cùng Thiên Vũ chứ?
Hắn vốn dĩ không có tư cách trở thành thiếu tông chủ, không có Thanh Linh Hy Thủy hấp dẫn, hắn chắc gì đã giúp đỡ Thiên Vũ.
“Yên tâm đi, người trẻ tuổi mà, không thể chịu nổi cười nhạo và coi thường, chưa kể thêm “dầu” Tử Tiêu Tông nữa.
Chỉ cần làm Đường Vô Kỷ và Chu Đồng khiêu khích hắn quá mức, hắn chắc chắn không thể chịu đựng nổi.
Điều chúng ta cần làm là mượn tay của Đường Vô Kỷ và Chu Đồng hạ bệ Sở Vân Mặc”.
Sở Vấn đáp, nói xong, ông ta chắp hai tay sau lưng đi ra khỏi đại điện, trong mắt có tia sáng lấp lánh: “Sở Vân Mặc, tốt nhất là ngươi không liên quan gì tới cái chết của Tu Nhi, nếu không, cho dù phải đoạn tuyệt quan hệ với tam đệ, ta cũng không tha cho ngươi”.
Đường gia.