“Khuynh Thành, không phải là bọn ta làm khó con, chỉ là hôn phu mà con lựa chọn thật sự…”
“Thế như theo ý của chư vị trưởng lão thì sao đây? Không lẽ muốn ta gả cho Chu Đồng sao? Gả cho một người từng có ý đồ cưỡng hiếp ta?”
Lâm Khuynh Thành cắn chặt răng, bàn tay siết chặt đến trắng bệch, trong mắt tràn đầy sự phẫn uất
“Vậy thì gả cho Sở Thiên Vũ, thiếu tộc trưởng Sở gia!”
“Không sai, gả cho Sở Thiên Vũ!”
Mọi người gật đầu đồng loạt.
Tông chủ Tử Tiêu Tông nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Lâm Khuynh Thành: “Khuynh Thành, con thấy thế nào?”
“Con thấy thế nào? Con có thể chọn như thế nào đây? Thân là thiên kim của tông chủ, từ trước đến nay vận mệnh của con không phải do con quyết định, các người muốn gả con cho ai thì con gả cho người đó!”
Lâm Khuynh Thành xoay người, trong mắt tràn đầy uất ức, hét lên một tiếng rồi phất tay áo rời đi.
Ngày thứ hai, một tin tức chấn động Đạp Vân Tông.
Bởi vì Sở Vân Mặc là thiên héo, căn bản vốn không thể thành hôn, cho nên, Tử Tiêu Tông đề nghị để Lâm Khuynh Thành gả cho Sở Thiên Vũ.
Chuyện này, được tông chủ Đạp Vân Tông và gia chủ Sở gia đồng ý.
“Tái giá?”
“Ha ha, thú vị, ta rất muốn biết hiện tại Sở Vân Mặc đang có cái biểu cảm gì”.
“Ta đoán là đang trốn ở một góc nào đó mà run bần bật, ngay cả vị hôn thê đã định cũng tái giá, hiện tại hắn thật sự thành trò cười”.
“Đúng thật là chê cười mà, đổi thành ta thì nhất định đã không còn mặt mũi nào gặp người!”.
Sau gần hai tháng tu hành, Cổ Trình Thành cuối cùng cũng hoàn thành việc khắc trận pháp bốn sao.
“Từ trận sư ba sao lên trận sư bốn sao tốn hơn một tháng.
Tốc độ này cũng coi như là nhanh nhưng những trận kỳ cơ bản ở chỗ Ninh lão đã học hết rồi, mà lý giải về trận đạo của mình vẫn còn khá ít.
Sau này cần phải đi chậm cho vững, không thể vì nhanh mà vội vàng tiếp xúc trận pháp năm sao”.
Cổ Trình Thành tự mình tổng kết, tu vi trận đạo của hắn tăng nhanh, hơn nữa là dựa vào mạch Võ Cực chứ không phải chính hắn thật sự đạt tới cấp độ thông hiểu tất cả.
Tu vi trận đạo thấp thì không sao.
Nhưng theo tu vi tăng lên, hắn cũng phải chú trọng sự thấu hiểu trận đạo mà không được ỷ hết vào mạch Võ Cực.
Ra khỏi nội điện, Cổ Trình Thành phát hiện Ninh lão đã ở ngoài động phủ.
Hắn chắp tay hành lễ: “Ra mắt Ninh lão!”
“À, Vân Mặc hả, dù con không được thì ta nhất định sẽ bảo vệ con”.
Ninh lão thản nhiên nói.
“Mong Ninh lão chỉ giáo cho?”
“Dạo gần đây xảy ra một chuyện có liên quan tới con...”
Ninh trưởng lão nghĩ ngợi rồi nói: “Trận đạo thì không thể nóng vội, với tư chất của con, muốn trở thành trận sư ba sao cũng chỉ là vấn đề thời gian, ta đồng ý để con rời đi xử lý chuyện cá nhân trước”.
Nói rồi Ninh lão lấy Ngân Long Thương ra: “Thương này đã được nâng cấp lên thành bảo khí cực phẩm, bên trên có khắc sáu tầng Thiên Quận Trận.
Mỗi một tầng trận pháp thì sẽ khiến Ngân Long Thương nặng thêm, mở cả sáu tầng thì ít nhất phải trăm hổ mới nhấc được”.
“Cực phẩm bảo khí? Đa tạ Ninh lão!”
“Đi thôi! Hiện con là đại đệ tử của trận điện, nếu có người ức hiếp, con có thể dùng thân phận đại đệ trận điện để bảo vệ mình.
Đại đệ tử trận điện của ta có thể từ chối bất cứ lời khiêu chiến nào của đệ tử Thần Vũ Điện”.
“Vãn bối đã rõ!”
Cổ Trình Thành gật đầu, trong lòng cân nhắc, xem ra đã có kẻ gây rắc rối cho mình: “Phải rồi, Ninh lão, đây là trận pháp do đệ tử khắc, mời người xem thử!”
Nói rồi hắn giao trận bàn ba sao cho Ninh trưởng lão.
Hắn đã có thể khắc trận pháp bốn sao nhưng nghĩ tới bí mật mạch Võ Cực, hắn vẫn chọn giấu giếm, dù sao thì đạt tới trận sư bốn sao khi chưa được hai tháng thì nghe có hơi biến thái.
“Không cần gấp gáp...”
Đang nói thì âm thanh im bặt, Ninh trưởng lão há hốc, tay không khỏi run rẩy.
“Ba... trận pháp ba sao này, chuyện này sao có thể...”
Ninh trưởng lão nuốt nước bọt: “Hiện giờ mới được bao lâu đâu, chưa tới hai tháng nữa! Vân Mặc, con làm ta bất ngờ quá!”
“Thế như theo ý của chư vị trưởng lão thì sao đây? Không lẽ muốn ta gả cho Chu Đồng sao? Gả cho một người từng có ý đồ cưỡng hiếp ta?”
Lâm Khuynh Thành cắn chặt răng, bàn tay siết chặt đến trắng bệch, trong mắt tràn đầy sự phẫn uất
“Vậy thì gả cho Sở Thiên Vũ, thiếu tộc trưởng Sở gia!”
“Không sai, gả cho Sở Thiên Vũ!”
Mọi người gật đầu đồng loạt.
Tông chủ Tử Tiêu Tông nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Lâm Khuynh Thành: “Khuynh Thành, con thấy thế nào?”
“Con thấy thế nào? Con có thể chọn như thế nào đây? Thân là thiên kim của tông chủ, từ trước đến nay vận mệnh của con không phải do con quyết định, các người muốn gả con cho ai thì con gả cho người đó!”
Lâm Khuynh Thành xoay người, trong mắt tràn đầy uất ức, hét lên một tiếng rồi phất tay áo rời đi.
Ngày thứ hai, một tin tức chấn động Đạp Vân Tông.
Bởi vì Sở Vân Mặc là thiên héo, căn bản vốn không thể thành hôn, cho nên, Tử Tiêu Tông đề nghị để Lâm Khuynh Thành gả cho Sở Thiên Vũ.
Chuyện này, được tông chủ Đạp Vân Tông và gia chủ Sở gia đồng ý.
“Tái giá?”
“Ha ha, thú vị, ta rất muốn biết hiện tại Sở Vân Mặc đang có cái biểu cảm gì”.
“Ta đoán là đang trốn ở một góc nào đó mà run bần bật, ngay cả vị hôn thê đã định cũng tái giá, hiện tại hắn thật sự thành trò cười”.
“Đúng thật là chê cười mà, đổi thành ta thì nhất định đã không còn mặt mũi nào gặp người!”.
Sau gần hai tháng tu hành, Cổ Trình Thành cuối cùng cũng hoàn thành việc khắc trận pháp bốn sao.
“Từ trận sư ba sao lên trận sư bốn sao tốn hơn một tháng.
Tốc độ này cũng coi như là nhanh nhưng những trận kỳ cơ bản ở chỗ Ninh lão đã học hết rồi, mà lý giải về trận đạo của mình vẫn còn khá ít.
Sau này cần phải đi chậm cho vững, không thể vì nhanh mà vội vàng tiếp xúc trận pháp năm sao”.
Cổ Trình Thành tự mình tổng kết, tu vi trận đạo của hắn tăng nhanh, hơn nữa là dựa vào mạch Võ Cực chứ không phải chính hắn thật sự đạt tới cấp độ thông hiểu tất cả.
Tu vi trận đạo thấp thì không sao.
Nhưng theo tu vi tăng lên, hắn cũng phải chú trọng sự thấu hiểu trận đạo mà không được ỷ hết vào mạch Võ Cực.
Ra khỏi nội điện, Cổ Trình Thành phát hiện Ninh lão đã ở ngoài động phủ.
Hắn chắp tay hành lễ: “Ra mắt Ninh lão!”
“À, Vân Mặc hả, dù con không được thì ta nhất định sẽ bảo vệ con”.
Ninh lão thản nhiên nói.
“Mong Ninh lão chỉ giáo cho?”
“Dạo gần đây xảy ra một chuyện có liên quan tới con...”
Ninh trưởng lão nghĩ ngợi rồi nói: “Trận đạo thì không thể nóng vội, với tư chất của con, muốn trở thành trận sư ba sao cũng chỉ là vấn đề thời gian, ta đồng ý để con rời đi xử lý chuyện cá nhân trước”.
Nói rồi Ninh lão lấy Ngân Long Thương ra: “Thương này đã được nâng cấp lên thành bảo khí cực phẩm, bên trên có khắc sáu tầng Thiên Quận Trận.
Mỗi một tầng trận pháp thì sẽ khiến Ngân Long Thương nặng thêm, mở cả sáu tầng thì ít nhất phải trăm hổ mới nhấc được”.
“Cực phẩm bảo khí? Đa tạ Ninh lão!”
“Đi thôi! Hiện con là đại đệ tử của trận điện, nếu có người ức hiếp, con có thể dùng thân phận đại đệ trận điện để bảo vệ mình.
Đại đệ tử trận điện của ta có thể từ chối bất cứ lời khiêu chiến nào của đệ tử Thần Vũ Điện”.
“Vãn bối đã rõ!”
Cổ Trình Thành gật đầu, trong lòng cân nhắc, xem ra đã có kẻ gây rắc rối cho mình: “Phải rồi, Ninh lão, đây là trận pháp do đệ tử khắc, mời người xem thử!”
Nói rồi hắn giao trận bàn ba sao cho Ninh trưởng lão.
Hắn đã có thể khắc trận pháp bốn sao nhưng nghĩ tới bí mật mạch Võ Cực, hắn vẫn chọn giấu giếm, dù sao thì đạt tới trận sư bốn sao khi chưa được hai tháng thì nghe có hơi biến thái.
“Không cần gấp gáp...”
Đang nói thì âm thanh im bặt, Ninh trưởng lão há hốc, tay không khỏi run rẩy.
“Ba... trận pháp ba sao này, chuyện này sao có thể...”
Ninh trưởng lão nuốt nước bọt: “Hiện giờ mới được bao lâu đâu, chưa tới hai tháng nữa! Vân Mặc, con làm ta bất ngờ quá!”