*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tỷ tỷ, kẻ mạnh thì không cần nhịn nhục trước mặt kẻ yếu!”
Cổ Trình Thành lắc đầu, trong đôi mắt sáng ngời như có ánh sao lấp loé, kiên định mà ngạo nghễ: “Chỉ cần là Trúc Thể viên mãn thì đệ đều không sợ!
Cùng cấp, đệ là vô địch!
Xét về tư chất tu hành, xuất thân, huyết mạch, Cổ Trình Thành tự nhận là không bằng nhưng nếu xét chiến lực, hắn có sự tự tin vô hạn.
Lúc này Sở Tiêu Tiêu mới sửng sốt, nàng ấy ngạc nhiên nhìn người em trai lạ lẫm trước mặt, nàng ấy không ngờ em trai mình lại có thể nói ra lời khí phách như thế.
Chẳng biết tại sao, nàng ấy cảm thấy sự tự tin của Cổ Trình Thành đã khắc vào trong xương, thật sự tin đệ ấy là vô địch trong cùng cấp, đây là sự tự tin của thiên kiêu vô địch. Loại tự tin này là của người đã đánh bại vô số yêu nghiệt mới bồi dưỡng ra được.
Nhưng đệ đệ của nàng ấy chưa từng chiến đấu như thế.
Tiếc là nàng ấy không biết Sở Vân Mặc trước mặt là thiên tài trẻ tuổi nhất đứng đầu Đại Tần – Cổ Trình Thành.
Cổ Trình Thành không thức tỉnh võ hồn suốt năm năm nhưng trong số những đệ tử đại tông có tu vi Tụ Nguyên Cảnh, có bao nhiêu kẻ đã bại trong tay hắn?
Năm năm trước, Đường Vô Kỷ cũng là bại tướng dưới tay hắn.
Thiên tài trẻ tuổi đứng đầu Đại Tần không phải là danh hão mà là danh hiệu do hắn đánh ra ngày xưa.
Buông Sở Tiêu Tiêu, Cổ Trình Thành lấy xuống lệnh bài bên hông Sở Tiêu Tiêu, khởi động đại trận truyền âm.
“Chu Đồng, Đường Vô Kỷ, lăn ra đây!”
Giọng như sấm, khí phóng thẳng trời cao, truyền khắp Đạp Vân Tông.
Tức thì, vô số tu sĩ ngẩng đầu, sau đó liếc mắt nhìn nhau.
“Chuyện gì thế? Sở Vân Mặc yếu sinh lý kia tự dưng đột nhiên mạnh mẽ rồi à?”
“Ha ha, chuyện gì đây? Chẳng lẽ ngươi không biết giữa trưa là lúc tranh cử chức Thiếu tông chủ à? Đường Vô Kỷ và Chu Đồng làm gì có thời giờ để ý tới Sở Vân Mặc?”
“Thì ra là vậy, Sở Vân Mặc đúng là khôn lỏi mà!”
Không ít người lắc đầu bĩu bôi.
Gần như là cùng lúc, giọng của Chu Đồng vang khắp Đạp Vân Tông: “Còn hai canh giờ nữa là tới lúc tranh cử chức Thiếu tông chủ, không còn thời giờ để chơi trò mèo vờn chuột với ngươi đâu.
Sở Vân Mặc, nếu ngươi có can đảm thì tới tham gia tranh cử đi, không phải bên Sở Thiên Vũ còn đang cần người giúp đỡ à?”
“Tôm tép nhãi nhép!”
Giọng Đường Vô Kỷ ngắn gọn nhưng lại mang theo tính chất sỉ nhục cực cao.
Giọng của Sở Thiên Vũ cũng vang lên: “Ngũ ca, có bằng lòng giúp đỡ ta, cùng nhau tiến vào bí cảnh tranh cử chức Thiếu tông chủ không?”
“Ha ha, để xem Sở Vân Mặc trả lời thế nào!”
“Vốn định tìm cơ hội làm màu mà không ngờ dính chưởng nhỉ! Ta cược mười khối linh thạch hạ phẩm là Sở Vân Mặc không dám hó hé!”
“Muốn cược thì cược lớn một chút, nếu Sở Vân Mặc dám đồng ý, ta trồng chuối ăn phân!”
“Huynh đệ dữ dội thật! Ta đi chuẩn bị vài nguyên liệu nấu ăn mới lạ cho ngươi!”
...
“Được, Sở Vân Mặc ta đồng ý hỗ trợ Sở Thiên Vũ, tham gia tranh cử chức Thiếu tông chủ với các ngươi!”
Giọng của Cổ Trình Thành truyền ra thông ra trận pháp truyền âm.
Nhất thời, mọi âm thanh mỉa mai khắp tông môn đều ngừng lại, tất cả giương mắt nhìn nhau.
“Đồng ý rồi sao?”
Ngoài dự đoán của mọi người.
Khoảng thời gian trước Sở Vân Mặc không làm gì khiến cho mọi người nghĩ hắn mềm yếu, hèn nhát.
Ai cũng cho rằng Sở Vân Mặc sẽ không ngu tới mức tham gia tranh cử vì bí cảnh này cực kỳ nguy hiểm, năm rồi không phải không có người thiệt mạng, mà một khi đụng mặt đám Chu Đồng, bị đánh gần chết là chắc rồi.
Trong điện khách quý của Đạp Vân Tông.
Tông chủ Tử Tiêu Tông tỏ vẻ bất ngờ: “Tên này dám đồng ý cơ đấy!”
“Ha ha, bị đẩy lên nơi đầu sóng thì cũng cần chút thể diện thôi!”
Lâm Huyền có chút khinh miệt, nhìn sang Lâm Khuynh Thành đang rầu rĩ: “Muội muội, chúng ta làm mọi thứ là để tốt cho muội thôi, hiện muội đã không còn quan hệ gì với người này, những trò lố bịch của hắn sẽ không liên luỵ muội!”
“Ca, chúng ta tái giá không phải là sự sỉ nhục với hắn sao?”
“Sỉ nhục?”
Lâm Huyền nghe thế thì cười: “Muội muội, Tử Tiêu Tông chúng ta mạnh mẽ hơn cả Đạp Vân Tông mà Sở Vân Mặc chỉ là thằng hề trong tông môn, sỉ nhục thì thôi, có gì phải bận tâm!”
“Tỷ tỷ, kẻ mạnh thì không cần nhịn nhục trước mặt kẻ yếu!”
Cổ Trình Thành lắc đầu, trong đôi mắt sáng ngời như có ánh sao lấp loé, kiên định mà ngạo nghễ: “Chỉ cần là Trúc Thể viên mãn thì đệ đều không sợ!
Cùng cấp, đệ là vô địch!
Xét về tư chất tu hành, xuất thân, huyết mạch, Cổ Trình Thành tự nhận là không bằng nhưng nếu xét chiến lực, hắn có sự tự tin vô hạn.
Lúc này Sở Tiêu Tiêu mới sửng sốt, nàng ấy ngạc nhiên nhìn người em trai lạ lẫm trước mặt, nàng ấy không ngờ em trai mình lại có thể nói ra lời khí phách như thế.
Chẳng biết tại sao, nàng ấy cảm thấy sự tự tin của Cổ Trình Thành đã khắc vào trong xương, thật sự tin đệ ấy là vô địch trong cùng cấp, đây là sự tự tin của thiên kiêu vô địch. Loại tự tin này là của người đã đánh bại vô số yêu nghiệt mới bồi dưỡng ra được.
Nhưng đệ đệ của nàng ấy chưa từng chiến đấu như thế.
Tiếc là nàng ấy không biết Sở Vân Mặc trước mặt là thiên tài trẻ tuổi nhất đứng đầu Đại Tần – Cổ Trình Thành.
Cổ Trình Thành không thức tỉnh võ hồn suốt năm năm nhưng trong số những đệ tử đại tông có tu vi Tụ Nguyên Cảnh, có bao nhiêu kẻ đã bại trong tay hắn?
Năm năm trước, Đường Vô Kỷ cũng là bại tướng dưới tay hắn.
Thiên tài trẻ tuổi đứng đầu Đại Tần không phải là danh hão mà là danh hiệu do hắn đánh ra ngày xưa.
Buông Sở Tiêu Tiêu, Cổ Trình Thành lấy xuống lệnh bài bên hông Sở Tiêu Tiêu, khởi động đại trận truyền âm.
“Chu Đồng, Đường Vô Kỷ, lăn ra đây!”
Giọng như sấm, khí phóng thẳng trời cao, truyền khắp Đạp Vân Tông.
Tức thì, vô số tu sĩ ngẩng đầu, sau đó liếc mắt nhìn nhau.
“Chuyện gì thế? Sở Vân Mặc yếu sinh lý kia tự dưng đột nhiên mạnh mẽ rồi à?”
“Ha ha, chuyện gì đây? Chẳng lẽ ngươi không biết giữa trưa là lúc tranh cử chức Thiếu tông chủ à? Đường Vô Kỷ và Chu Đồng làm gì có thời giờ để ý tới Sở Vân Mặc?”
“Thì ra là vậy, Sở Vân Mặc đúng là khôn lỏi mà!”
Không ít người lắc đầu bĩu bôi.
Gần như là cùng lúc, giọng của Chu Đồng vang khắp Đạp Vân Tông: “Còn hai canh giờ nữa là tới lúc tranh cử chức Thiếu tông chủ, không còn thời giờ để chơi trò mèo vờn chuột với ngươi đâu.
Sở Vân Mặc, nếu ngươi có can đảm thì tới tham gia tranh cử đi, không phải bên Sở Thiên Vũ còn đang cần người giúp đỡ à?”
“Tôm tép nhãi nhép!”
Giọng Đường Vô Kỷ ngắn gọn nhưng lại mang theo tính chất sỉ nhục cực cao.
Giọng của Sở Thiên Vũ cũng vang lên: “Ngũ ca, có bằng lòng giúp đỡ ta, cùng nhau tiến vào bí cảnh tranh cử chức Thiếu tông chủ không?”
“Ha ha, để xem Sở Vân Mặc trả lời thế nào!”
“Vốn định tìm cơ hội làm màu mà không ngờ dính chưởng nhỉ! Ta cược mười khối linh thạch hạ phẩm là Sở Vân Mặc không dám hó hé!”
“Muốn cược thì cược lớn một chút, nếu Sở Vân Mặc dám đồng ý, ta trồng chuối ăn phân!”
“Huynh đệ dữ dội thật! Ta đi chuẩn bị vài nguyên liệu nấu ăn mới lạ cho ngươi!”
...
“Được, Sở Vân Mặc ta đồng ý hỗ trợ Sở Thiên Vũ, tham gia tranh cử chức Thiếu tông chủ với các ngươi!”
Giọng của Cổ Trình Thành truyền ra thông ra trận pháp truyền âm.
Nhất thời, mọi âm thanh mỉa mai khắp tông môn đều ngừng lại, tất cả giương mắt nhìn nhau.
“Đồng ý rồi sao?”
Ngoài dự đoán của mọi người.
Khoảng thời gian trước Sở Vân Mặc không làm gì khiến cho mọi người nghĩ hắn mềm yếu, hèn nhát.
Ai cũng cho rằng Sở Vân Mặc sẽ không ngu tới mức tham gia tranh cử vì bí cảnh này cực kỳ nguy hiểm, năm rồi không phải không có người thiệt mạng, mà một khi đụng mặt đám Chu Đồng, bị đánh gần chết là chắc rồi.
Trong điện khách quý của Đạp Vân Tông.
Tông chủ Tử Tiêu Tông tỏ vẻ bất ngờ: “Tên này dám đồng ý cơ đấy!”
“Ha ha, bị đẩy lên nơi đầu sóng thì cũng cần chút thể diện thôi!”
Lâm Huyền có chút khinh miệt, nhìn sang Lâm Khuynh Thành đang rầu rĩ: “Muội muội, chúng ta làm mọi thứ là để tốt cho muội thôi, hiện muội đã không còn quan hệ gì với người này, những trò lố bịch của hắn sẽ không liên luỵ muội!”
“Ca, chúng ta tái giá không phải là sự sỉ nhục với hắn sao?”
“Sỉ nhục?”
Lâm Huyền nghe thế thì cười: “Muội muội, Tử Tiêu Tông chúng ta mạnh mẽ hơn cả Đạp Vân Tông mà Sở Vân Mặc chỉ là thằng hề trong tông môn, sỉ nhục thì thôi, có gì phải bận tâm!”