Đây là bất hạnh hay là may mắn?
Đường Phong có hơi đau đầu, Đường Vô Kỷ là con ông ta, con trai bị phế tu vi, trong lòng ông ta cũng không chịu nổi.
Với tài nguyên của gia tộc của bọn họ thì cũng có thể chữa trị đan điền cho Đường Vô Kỷ, đương nhiên, tư chất nhất định sẽ không bằng lúc trước.
Mà vào trận tranh cử thiếu tông chủ năm trước, không phải không xuất hiện trường hợp bị phế tu vi, đâu phải Sở gia không có yêu nghiệt bị người Đường gia phế bỏ, nếu bởi vì như thế mà định tội Sở Vân Mặc thì hoàn toàn không hợp lý.
Một tông môn tồn tại thời gian dài tất nhiên sẽ trải qua một giai đoạn phát triển tàn khốc, đặc biệt là giữa các gia tộc trong tông môn, quan hệ trong đó lại càng rắc rối phức tạp, một bước đi nhầm thì có thể dẫn đến toàn bộ tông môn sẽ sụp đổ.
Chỉ là lần này, hành vi của Sở Vân Mặc thật sự quá mức ác liệt, sắp truyền tống mà hắn vẫn còn giết Chu Đồng.
Mà chuyện khiến cho người ta không nói nên lời chính là, hắn cũng phế luôn cả yêu nghiệt Sở gia, tàn nhẫn đến mức cả người một nhà cũng không buông tha.
"Mẹ nó, hắn mạnh thật! Sau này ông đây chỉ phục mình Sở Vân Mặc".
Không ít đệ tử Đạp Vân Tông cảm khái trong lòng, chuyện mà Sở Vân Mặc làm, bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Đến đây, đưa đám Vô Kỷ, Thiên Vũ đi chữa thương, đưa cả Chu Đồng xuống".
Đường Phong vững vàng dặn dò, nói xong lại nhìn về phía Cổ Trình Thành: "Sở Vân Mặc, ngươi cũng biết tàn sát đồng môn chính là tử tội!"
Cổ Trình Thành thu hồi trường thương định giết Chu Đồng, chắp tay với Đường Phong: "Cười người chớ vội cười lâu, kẻ giết người thì cũng sẽ bị người giết. Chu Đồng làm nhục tỷ tỷ của ta, ta thân là đệ đệ, nếu mà làm như không thấy, khác gì heo chó chứ? Giết thì giết, ta có gì phải sợ?"
Đạp Vân Tông sẽ không giết hắn.
Cổ Trình Thành rất rõ chuyện này, đám thanh niên ưu tú nhất vừa bị hắn phế, cũng bị hắn giết, nếu lại giết thêm Sở Vân Mặc hắn, thế hệ trẻ của Đạp Vân Tông nhất định sẽ lụi tàn.
Đây là con đường tự diệt vong.
Thiên tài đã chết thì không phải là thiên tài, Cổ Trình Thành biết rõ đạo lý này nên hắn không phải làm mà không màng hậu quả.
Hắn đã thể hiện ra được chiến lực nghịch thiên của mình, tiếp theo là nghiệm chứng tư chất, nếu tư chất của hắn đủ cao và mạnh thì hắn sẽ không chết.
Mà trên thực tế, Cổ Trình Thành cũng biết rõ tư chất của mình kinh khủng đến mức nào.
Đây chính là lý do khiến hắn dám khiêu chiến quyền uy của tông môn, thế giới tu hành không có nhiều công bằng chính nghĩa như vậy, dưới chân cường giả nào mà không có thi thể chồng chất?
Con đường cường giả, chính là con đường sát phạt.
Cổ Trình Thành hắn mới là người được chọn, là người thích hợp nhất để làm lãnh tụ Đạp Vân Tông.
"Mong tông chủ khai ân!"
Sở Tiêu Tiêu vội vàng chạy lên, tới bên người Cổ Trình Thành, quỳ gối: "Đệ đệ ta chỉ là nhất thời xúc động, tất cả chuyện hắn làm đều là vì ta, cầu xin tông chủ tha cho hắn một mạng, ta nguyện ý chịu phạt thay đệ đệ!"
Nói rồi, Sở Tiêu Tiêu kéo ống tay áo của Cổ Trình Thành: "Đệ đệ, mau quỳ xuống!"
"Tỷ, chuyện này không hề liên quan đến tỷ!"
Cổ Trình Thành đỡ Sở Tiêu Tiêu dậy, che chở nàng ấy sau lưng mình.
"Nếu muốn chết, vậy thì chém đi".
Một giọng nói già nua đột ngột vang lên, đồng thời, phía trên vòm trời, có một đạo kiếm khi mạnh mẽ cắt qua vòm trời, trong nháy mắt chém xuống.
“Thái Thượng ra tay sao?”
Mọi người đều kinh ngạc.
“Tôn nhi của ta không phải là người ngươi muốn trảm là có thể trảm!”
Ầm!
Ánh thương lập loè, đánh bại kiếm khí.
Đồng thời, gần mười ông lão bay từ nơi xa đến cực nhanh.
"Thái Thượng của sáu nhà đều xuất quan, bao gồm điện chủ Trận Điện, Đan Điện, Thần Võ Điện".
“Ta tu hành ở tông môn mười mấy năm, cũng chưa từng thấy các vị Thái Thượng xuất hiện đồng thời thế này”.
"Đều vì Sở Vân Mặc, ai có thể tưởng tượng được, một tên thiên héo bị chúng ta coi thường lại có thể gây ra một trận chiến như này".
Mà bây giờ, ở trên trung tâm của đài chiến đấu có hai ông lão đang đối đầu nhau.
Trong đó, một người đầu tóc đã bạc, mặc một bộ bạch y, hơi thở như biển rộng, chính là Thái Thượng của Sở gia.
Một người thì dáng vẻ mập mạp, mặc một bộ áo bào dài màu đen, dưới chân có ảo ảnh âm dương xoay chuyển, người này chính là Thái Thượng của Chu gia.
“Sở lão quỷ, chẳng lẽ ngươi muốn thiên vị hậu bối của gia tộc ngươi?”
Sắc mặt của Thái Thượng Chu gia vô cùng khó coi.
"Ta không thiên vị hậu bối trong gia tộc, ta quan tâm đ ến tương lai của tông môn. Những năm gần đây, người trẻ tuổi của Đạp Vân Tông chúng ta kém hơn các tông môn khác rất nhiều, bây giờ Sở Tu, Sở Cuồng, Đường Vô Kỷ đều đều bị phế tu vi hoặc là chết. Thế hệ sau của tông môn, còn ai có thể dựng cờ đứng lên? Tôn nhi Vân Mặc của ta, kỳ tài trời sinh, nếu mà chết thế này thì chính là bất hạnh của tông môn".
"Vớ vẩn, chẳng lẽ tôn nhi Chu Đồng của ta lại chết vô ích sao? Huống chi, Sở Vân Mặc chỉ có chiến lực mạnh mẽ, tư chất lại chưa chắc đã cao, đến cả khảo hạch của Thần Võ Điện mà hắn cũng không qua được".
Thái Thượng Chu gia khó chịu nói.
Đường Phong có hơi đau đầu, Đường Vô Kỷ là con ông ta, con trai bị phế tu vi, trong lòng ông ta cũng không chịu nổi.
Với tài nguyên của gia tộc của bọn họ thì cũng có thể chữa trị đan điền cho Đường Vô Kỷ, đương nhiên, tư chất nhất định sẽ không bằng lúc trước.
Mà vào trận tranh cử thiếu tông chủ năm trước, không phải không xuất hiện trường hợp bị phế tu vi, đâu phải Sở gia không có yêu nghiệt bị người Đường gia phế bỏ, nếu bởi vì như thế mà định tội Sở Vân Mặc thì hoàn toàn không hợp lý.
Một tông môn tồn tại thời gian dài tất nhiên sẽ trải qua một giai đoạn phát triển tàn khốc, đặc biệt là giữa các gia tộc trong tông môn, quan hệ trong đó lại càng rắc rối phức tạp, một bước đi nhầm thì có thể dẫn đến toàn bộ tông môn sẽ sụp đổ.
Chỉ là lần này, hành vi của Sở Vân Mặc thật sự quá mức ác liệt, sắp truyền tống mà hắn vẫn còn giết Chu Đồng.
Mà chuyện khiến cho người ta không nói nên lời chính là, hắn cũng phế luôn cả yêu nghiệt Sở gia, tàn nhẫn đến mức cả người một nhà cũng không buông tha.
"Mẹ nó, hắn mạnh thật! Sau này ông đây chỉ phục mình Sở Vân Mặc".
Không ít đệ tử Đạp Vân Tông cảm khái trong lòng, chuyện mà Sở Vân Mặc làm, bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Đến đây, đưa đám Vô Kỷ, Thiên Vũ đi chữa thương, đưa cả Chu Đồng xuống".
Đường Phong vững vàng dặn dò, nói xong lại nhìn về phía Cổ Trình Thành: "Sở Vân Mặc, ngươi cũng biết tàn sát đồng môn chính là tử tội!"
Cổ Trình Thành thu hồi trường thương định giết Chu Đồng, chắp tay với Đường Phong: "Cười người chớ vội cười lâu, kẻ giết người thì cũng sẽ bị người giết. Chu Đồng làm nhục tỷ tỷ của ta, ta thân là đệ đệ, nếu mà làm như không thấy, khác gì heo chó chứ? Giết thì giết, ta có gì phải sợ?"
Đạp Vân Tông sẽ không giết hắn.
Cổ Trình Thành rất rõ chuyện này, đám thanh niên ưu tú nhất vừa bị hắn phế, cũng bị hắn giết, nếu lại giết thêm Sở Vân Mặc hắn, thế hệ trẻ của Đạp Vân Tông nhất định sẽ lụi tàn.
Đây là con đường tự diệt vong.
Thiên tài đã chết thì không phải là thiên tài, Cổ Trình Thành biết rõ đạo lý này nên hắn không phải làm mà không màng hậu quả.
Hắn đã thể hiện ra được chiến lực nghịch thiên của mình, tiếp theo là nghiệm chứng tư chất, nếu tư chất của hắn đủ cao và mạnh thì hắn sẽ không chết.
Mà trên thực tế, Cổ Trình Thành cũng biết rõ tư chất của mình kinh khủng đến mức nào.
Đây chính là lý do khiến hắn dám khiêu chiến quyền uy của tông môn, thế giới tu hành không có nhiều công bằng chính nghĩa như vậy, dưới chân cường giả nào mà không có thi thể chồng chất?
Con đường cường giả, chính là con đường sát phạt.
Cổ Trình Thành hắn mới là người được chọn, là người thích hợp nhất để làm lãnh tụ Đạp Vân Tông.
"Mong tông chủ khai ân!"
Sở Tiêu Tiêu vội vàng chạy lên, tới bên người Cổ Trình Thành, quỳ gối: "Đệ đệ ta chỉ là nhất thời xúc động, tất cả chuyện hắn làm đều là vì ta, cầu xin tông chủ tha cho hắn một mạng, ta nguyện ý chịu phạt thay đệ đệ!"
Nói rồi, Sở Tiêu Tiêu kéo ống tay áo của Cổ Trình Thành: "Đệ đệ, mau quỳ xuống!"
"Tỷ, chuyện này không hề liên quan đến tỷ!"
Cổ Trình Thành đỡ Sở Tiêu Tiêu dậy, che chở nàng ấy sau lưng mình.
"Nếu muốn chết, vậy thì chém đi".
Một giọng nói già nua đột ngột vang lên, đồng thời, phía trên vòm trời, có một đạo kiếm khi mạnh mẽ cắt qua vòm trời, trong nháy mắt chém xuống.
“Thái Thượng ra tay sao?”
Mọi người đều kinh ngạc.
“Tôn nhi của ta không phải là người ngươi muốn trảm là có thể trảm!”
Ầm!
Ánh thương lập loè, đánh bại kiếm khí.
Đồng thời, gần mười ông lão bay từ nơi xa đến cực nhanh.
"Thái Thượng của sáu nhà đều xuất quan, bao gồm điện chủ Trận Điện, Đan Điện, Thần Võ Điện".
“Ta tu hành ở tông môn mười mấy năm, cũng chưa từng thấy các vị Thái Thượng xuất hiện đồng thời thế này”.
"Đều vì Sở Vân Mặc, ai có thể tưởng tượng được, một tên thiên héo bị chúng ta coi thường lại có thể gây ra một trận chiến như này".
Mà bây giờ, ở trên trung tâm của đài chiến đấu có hai ông lão đang đối đầu nhau.
Trong đó, một người đầu tóc đã bạc, mặc một bộ bạch y, hơi thở như biển rộng, chính là Thái Thượng của Sở gia.
Một người thì dáng vẻ mập mạp, mặc một bộ áo bào dài màu đen, dưới chân có ảo ảnh âm dương xoay chuyển, người này chính là Thái Thượng của Chu gia.
“Sở lão quỷ, chẳng lẽ ngươi muốn thiên vị hậu bối của gia tộc ngươi?”
Sắc mặt của Thái Thượng Chu gia vô cùng khó coi.
"Ta không thiên vị hậu bối trong gia tộc, ta quan tâm đ ến tương lai của tông môn. Những năm gần đây, người trẻ tuổi của Đạp Vân Tông chúng ta kém hơn các tông môn khác rất nhiều, bây giờ Sở Tu, Sở Cuồng, Đường Vô Kỷ đều đều bị phế tu vi hoặc là chết. Thế hệ sau của tông môn, còn ai có thể dựng cờ đứng lên? Tôn nhi Vân Mặc của ta, kỳ tài trời sinh, nếu mà chết thế này thì chính là bất hạnh của tông môn".
"Vớ vẩn, chẳng lẽ tôn nhi Chu Đồng của ta lại chết vô ích sao? Huống chi, Sở Vân Mặc chỉ có chiến lực mạnh mẽ, tư chất lại chưa chắc đã cao, đến cả khảo hạch của Thần Võ Điện mà hắn cũng không qua được".
Thái Thượng Chu gia khó chịu nói.