“Sở Vân Mặc, đừng để cho ta thất vọng!”
Thái Thượng Đường gia nhìn Cổ Trình Thành, chân thành nói.
“Tất nhiên ta sẽ không để cho các vị Thái Thượng thất vọng!”
Cổ Trình Thành chắp tay nói, nhưng trong lòng cũng có chút thắc mắc, trong những trưởng lão này, Ninh lão, Sở lão ký thác hi vọng lên người hắn thì cũng dễ hiểu.
Nhưng những Thái Thượng và điện chủ các điên khác lại đều đồng ý chơi canh bạc này, điều này quá kỳ lạ. Thú thật, Đạp Vân Tông tạo cho hắn cảm giác chẳng khác Vấn Tiên Tông là mấy, ít nhất thì cảm giác với mấy Thái Thượng không sai.
Vì sao nhỉ?
“Tốt rồi, nhóc con, lão phu tán thưởng không phải tư chất mà là tính cách của ngươi: sát phạt quyết đoán, trọng tình trọng nghĩa, trong lòng có niềm tin vô biên, thiên kiêu như vậy sẽ không thể là phù dung sớm nở tối tàn!”
Thái Thượng Đường gia gật đầu: “Suýt quên mất một việc quan trọng!”
Thái Thượng Đường gia nói rồi vung tay.
Một bức hoạ cuộn tròn bỗng mở ra trước mặt Cổ Trình Thành, trong đó có cảnh nam nữ ân ái, người nữ trong tranh không mảnh vải che thân.
“Má ơi, má ơi!”
Bàn Bảo đang nằm nghỉ trong đỉnh Âm Dương chợt kích động nhảy dựng lên.
“Cặp đùi này ngon phết!”
“Đổi chiều cũng được à?”
Cổ Trình Thành không nhịn được mà cảm thán.
Ngay sau đó, một cơn gió mạnh thổi qua, quần áo dán sát cơ thể.
Một ‘nhành cây’ bễ nghễ nhô ra!
“Ha ha ha, xem ra ngươi đã có được Thanh Linh Hy Thuỷ của Sở gia, chậc chậc, hàng chất quá nha!”
Thái Thượng Đường gia cười sang sảng, ánh mắt mọi tu sĩ dồn vào cơ thể Cổ Trình Thành, mấy đệ tử nữ đỏ bừng cả mặt.
Bức hoạ lại cuộn vào, Cổ Trình Thành cảm nhận được vô số ánh mắt kỳ lạ thì chỉ cảm thấy muốn chết cho xong.
“Đại gia, không thể đổi cách khác à?”
Cổ Trình Thành buồn bực tới mức muốn hộc máu, lão già này quá đáng thật!
Nguyên lực vận chuyển, bình ổn tâm cảnh, quần áo cũng trở lại như bình thường.
“Đường lão, lần sau cứ trực tiếp hỏi ta...”
Cổ Trình Thành không nhịn được mà nói, sự u oán tràn ngập trong giọng nói.
...
Cuộc tranh cử thiếu tông chủ Đạp Vân Tông kết thúc với kết quả Sở Vân Mặc trở thành thiếu tông chủ.
Vì giết hại đồng môn, Sở Thiên Vũ bị Chấp Pháp Điện mang đi xử tử.
Còn cái chết của Chu Đồng cũng làm Chu gia có được bồi thường tương đương.
Theo sau đó là đại hôn.
Đường Vô Kỷ thì thôi, đan điền bị nghiền nát, nhưng nhờ linh đan diệu dược của Đường gia, hắn ta vẫn có thể khôi phục.
Có điều tư chất sẽ không bằng trước, địa vị của hắn ta tất nhiên không cần phải bàn, trong một gia tộc đứng đầu, có tư chất thì có địa vị, được mọi người kính ngưỡng, quyền lên tiếng lúc nào cũng ko
Mộc Sơ Hàn vẫn có thể tiếp tục gả cho Đường Vô Kỷ, chỉ có điều, hiển nhiên Vấn Tiên Tông khá do dự trong chuyện này.
Tử Tiêu Tông càng khó quyết, nếu vẫn kiên trì gả cho Sở Vân Mặc, Tử Tiêu Tông sẽ là người thắng cuối cùng nhưng biết làm sao khi họ đã lật lọng, tái giá Sở Thiên Vũ.
Mà bây giờ Sở Thiên Vũ bị xử tử vì sát hại đồng môn, hôn lễ tất nhiên không có. Hiện tại Tử Tiêu Tông ở không được mà đi không xong.
Trong điện cho khách quý.
“Nữ nhi, hay con đi tìm Sở Vân Mặc đi?”
Tông chủ Tử Tiêu Tông xấu hổ nói.
“Phụ thân, người coi con là gì? Huống chi, kẻ tái giá là chúng ta, giờ đi tìm Sở Vân Mặc, người cảm thấy hắn sẽ nói chuyện ôn hoà với chúng ta sao?”
Lâm Khuynh Thành tức giận nói.
“Sở Thiên Vũ đã chết, hôn ước tất nhiên bị huỷ, điều này Đạp Vân Tông sẽ không nói gì.
Chỉ cần Sở Vân Mặc đồng ý, hôn ước trước đó vẫn tiếp tục được!”
Tông chủ Tử Tiêu Tông nghĩ một chút rồi nói: “Nữ nhi, phụ thân biết làm vậy là khiến con tủi thân nhưng Vấn Tiên Tông đã mất lợi thế trong việc này, chúng ta thì còn có thể đền bù lỗi lầm.
Một khi con thành hôn với Sở Vân Mặc thì Đạp Vân Tông sẽ nghiêng về phía chúng ta trong trận chiến tranh chấp thiên quặng!
Đây là cơ hội tốt, sao có thể bỏ qua? Trong sự tranh đấu của tu sĩ, xương cốt trải ngàn dặm, vì tông môn, chúng ta phải thử một lần”.
“Sở Vân Mặc rất có nguyên tắc, chúng ta đã tái giá, hắn sẽ không đồng ý!”
“Ha ha, thiên hạ rộn ràng vì lợi. Chỉ cần chúng ta cho hắn đủ hồi môn, thêm vào đó là vẻ đẹp của con, nào có tên đàn ông nào từ chối chứ?"
Trước đó Sở Vân Mặc là thiên héo, không có hứng thú với con nhưng hiện tại, hắn đã chữa khỏi, ta tin hắn đang chờ chúng ta tới cửa!”
Tông chủ Tử Tiêu Tông nở nụ cười tự tin.
Thái Thượng Đường gia nhìn Cổ Trình Thành, chân thành nói.
“Tất nhiên ta sẽ không để cho các vị Thái Thượng thất vọng!”
Cổ Trình Thành chắp tay nói, nhưng trong lòng cũng có chút thắc mắc, trong những trưởng lão này, Ninh lão, Sở lão ký thác hi vọng lên người hắn thì cũng dễ hiểu.
Nhưng những Thái Thượng và điện chủ các điên khác lại đều đồng ý chơi canh bạc này, điều này quá kỳ lạ. Thú thật, Đạp Vân Tông tạo cho hắn cảm giác chẳng khác Vấn Tiên Tông là mấy, ít nhất thì cảm giác với mấy Thái Thượng không sai.
Vì sao nhỉ?
“Tốt rồi, nhóc con, lão phu tán thưởng không phải tư chất mà là tính cách của ngươi: sát phạt quyết đoán, trọng tình trọng nghĩa, trong lòng có niềm tin vô biên, thiên kiêu như vậy sẽ không thể là phù dung sớm nở tối tàn!”
Thái Thượng Đường gia gật đầu: “Suýt quên mất một việc quan trọng!”
Thái Thượng Đường gia nói rồi vung tay.
Một bức hoạ cuộn tròn bỗng mở ra trước mặt Cổ Trình Thành, trong đó có cảnh nam nữ ân ái, người nữ trong tranh không mảnh vải che thân.
“Má ơi, má ơi!”
Bàn Bảo đang nằm nghỉ trong đỉnh Âm Dương chợt kích động nhảy dựng lên.
“Cặp đùi này ngon phết!”
“Đổi chiều cũng được à?”
Cổ Trình Thành không nhịn được mà cảm thán.
Ngay sau đó, một cơn gió mạnh thổi qua, quần áo dán sát cơ thể.
Một ‘nhành cây’ bễ nghễ nhô ra!
“Ha ha ha, xem ra ngươi đã có được Thanh Linh Hy Thuỷ của Sở gia, chậc chậc, hàng chất quá nha!”
Thái Thượng Đường gia cười sang sảng, ánh mắt mọi tu sĩ dồn vào cơ thể Cổ Trình Thành, mấy đệ tử nữ đỏ bừng cả mặt.
Bức hoạ lại cuộn vào, Cổ Trình Thành cảm nhận được vô số ánh mắt kỳ lạ thì chỉ cảm thấy muốn chết cho xong.
“Đại gia, không thể đổi cách khác à?”
Cổ Trình Thành buồn bực tới mức muốn hộc máu, lão già này quá đáng thật!
Nguyên lực vận chuyển, bình ổn tâm cảnh, quần áo cũng trở lại như bình thường.
“Đường lão, lần sau cứ trực tiếp hỏi ta...”
Cổ Trình Thành không nhịn được mà nói, sự u oán tràn ngập trong giọng nói.
...
Cuộc tranh cử thiếu tông chủ Đạp Vân Tông kết thúc với kết quả Sở Vân Mặc trở thành thiếu tông chủ.
Vì giết hại đồng môn, Sở Thiên Vũ bị Chấp Pháp Điện mang đi xử tử.
Còn cái chết của Chu Đồng cũng làm Chu gia có được bồi thường tương đương.
Theo sau đó là đại hôn.
Đường Vô Kỷ thì thôi, đan điền bị nghiền nát, nhưng nhờ linh đan diệu dược của Đường gia, hắn ta vẫn có thể khôi phục.
Có điều tư chất sẽ không bằng trước, địa vị của hắn ta tất nhiên không cần phải bàn, trong một gia tộc đứng đầu, có tư chất thì có địa vị, được mọi người kính ngưỡng, quyền lên tiếng lúc nào cũng ko
Mộc Sơ Hàn vẫn có thể tiếp tục gả cho Đường Vô Kỷ, chỉ có điều, hiển nhiên Vấn Tiên Tông khá do dự trong chuyện này.
Tử Tiêu Tông càng khó quyết, nếu vẫn kiên trì gả cho Sở Vân Mặc, Tử Tiêu Tông sẽ là người thắng cuối cùng nhưng biết làm sao khi họ đã lật lọng, tái giá Sở Thiên Vũ.
Mà bây giờ Sở Thiên Vũ bị xử tử vì sát hại đồng môn, hôn lễ tất nhiên không có. Hiện tại Tử Tiêu Tông ở không được mà đi không xong.
Trong điện cho khách quý.
“Nữ nhi, hay con đi tìm Sở Vân Mặc đi?”
Tông chủ Tử Tiêu Tông xấu hổ nói.
“Phụ thân, người coi con là gì? Huống chi, kẻ tái giá là chúng ta, giờ đi tìm Sở Vân Mặc, người cảm thấy hắn sẽ nói chuyện ôn hoà với chúng ta sao?”
Lâm Khuynh Thành tức giận nói.
“Sở Thiên Vũ đã chết, hôn ước tất nhiên bị huỷ, điều này Đạp Vân Tông sẽ không nói gì.
Chỉ cần Sở Vân Mặc đồng ý, hôn ước trước đó vẫn tiếp tục được!”
Tông chủ Tử Tiêu Tông nghĩ một chút rồi nói: “Nữ nhi, phụ thân biết làm vậy là khiến con tủi thân nhưng Vấn Tiên Tông đã mất lợi thế trong việc này, chúng ta thì còn có thể đền bù lỗi lầm.
Một khi con thành hôn với Sở Vân Mặc thì Đạp Vân Tông sẽ nghiêng về phía chúng ta trong trận chiến tranh chấp thiên quặng!
Đây là cơ hội tốt, sao có thể bỏ qua? Trong sự tranh đấu của tu sĩ, xương cốt trải ngàn dặm, vì tông môn, chúng ta phải thử một lần”.
“Sở Vân Mặc rất có nguyên tắc, chúng ta đã tái giá, hắn sẽ không đồng ý!”
“Ha ha, thiên hạ rộn ràng vì lợi. Chỉ cần chúng ta cho hắn đủ hồi môn, thêm vào đó là vẻ đẹp của con, nào có tên đàn ông nào từ chối chứ?"
Trước đó Sở Vân Mặc là thiên héo, không có hứng thú với con nhưng hiện tại, hắn đã chữa khỏi, ta tin hắn đang chờ chúng ta tới cửa!”
Tông chủ Tử Tiêu Tông nở nụ cười tự tin.