Hàn Hiểu để Hàn Hàn ở phòng giữ trẻ cho bé tự chơi, lát sau lại mang cho bé một cái bàn, để bé tự vẽ tranh viết chữ. Mi Mi rất thích Hàn Hàn, cứ một lát lại chạy lại chơi với cậu bé, chỉ hận không thể bày tỏ tình thương mến thương với bé nữa thôi, nghĩ nghĩ, chợt nảy ra ý tưởng: “Nếu Hàn Hàn là con gái thì tốt biết bao, tớ sẽ may thật nhiều đồ đẹp, làm thật nhiều phụ kiện cho bé! Ý, hay là để tớ may cho nó một bộ váy nhỉ? Thằng bé dễ thương như vậy, mặc váy sẽ thành nàng công chúa chuẩn không cẩn chỉnh luôn!”
Hàn Hiểu van xin: “Cậu đừng có hại đời trai của con tớ!”
Mắt thấy sắp tới giờ cơm tối mà Trác Kiếm chưa tới đón Hàn Hàn, cô sợ Hàn Hàn đói bụng lại không dám để bé ăn nhiều đồ ăn vặt, đành gọi điện cho Trác Kiếm.
Trác Kiếm bắt máy rất nhanh, nói tự nhiên: “Tối nay tôi còn phải tăng ca, em cứ dẫn thằng bé đi ăn trước đi. Cửa hàng em không phải chín giờ mới đóng cửa sao? Đến lúc đó tôi sẽ đón nó.”
Hàn Hiểu cúp máy rồi dẫn Hàn Hàn đi ăn tối, lại mua về cho Mi Mi một phần. Trẻ con ngủ sớm, hơn tám giờ tối Hàn Hàn đã buồn ngủ díp mắt lại, dựa vào đùi cô ngủ ngon lành.
Hàn Hiểu sợ bé bị cảm, lấy áo khoác của mình đắp cho bé rồi đặt bé nằm trên sô pha. Trác Kiếm đúng chín giờ tới đón nhưng lại gặp vấn đề giống hôm qua: anh lại quên mang ghế trẻ em.
Hàn Hiểu thầm trách mình bất cẩn, sáng nay quên không nhắc anh một tiếng. Nhưng lúc sáng đi Hàn Hàn cứ bám lấy cô kể chuyện, còn cô tập trung nghe bé nói, khi đó chẳng còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa.
Trác Kiếm thấy cô dùng áo khoác đắp cho Hàn Hàn còn bản thân thì phong phanh, không nói không rằng quay người lên xe, cầm một túi giấy lớn đưa cho cô: “Xé mác là mặc được luôn đấy.”
Hàn Hiểu liếc bên trong túi một cái, ý kiến: “Sao lại mua đồ cho tôi?”
Trác Kiếm không kiên nhẫn bế Hàn Hàn, ý bảo cô nhanh chóng mặc áo khoác vào: “Sau này ngày nào em cũng đi đón Hàn Hàn, đó là nhà trẻ dành cho quý tộc đấy, Hàn Hàn gọi em là mẹ, bạn bè, giáo viên, phụ huynh… tất cả mọi người đều nghe thấy, em muốn để thằng bé mất mặt à?”
Hàn Hiểu theo bản năng định phản bác, nhưng cũng nhận ra những lời đó không sai.
Cô kiềm chế không bật lại câu “Trẻ con thì biết quần áo sang giàu gì chứ”, song nghĩ lại thấy không hẳn vậy, trẻ con biết chuyện còn nhiều hơn người lớn ấy chứ.
Còn nữa, cô suýt nữa thì nói ra: “Không phải hôm nay bận lắm à, không có thời gian đón con mà lại rảnh rỗi đi mua quần áo cho tôi đấy?”
Nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại, thay bằng câu nói pha chút bối rối: “Vậy mua một cái là được rồi, sao lại nhiều thế?”
Trác Kiếm chế giễu: “Em có thấy vợ người nào chỉ có một bộ đồ mặc đi mặc lại chưa?”
Hàn Hiểu gắng lắm mới nhịn được câu “Tôi không phải vợ anh”, chỉ nói: “Tiền mua quần áo này… Trong thời gian ngắn tôi sợ không trả được.”
Trác Kiếm im lặng một lát, mới nói: “Vậy cứ nợ đã.”
Ôm Hàn Hàn ngồi ở ghế sau, Hàn Hiểu thấy lòng rối như tơ vò, nhất thời không thể gỡ nổi. Ví dụ như chẳng lẽ tối nay cô lại ngủ ở nhà Trác Kiếm sao? Mà không chỉ tối nay, công việc của Trác Kiếm rất bận – anh lúc nào cũng nói mình bận việc, như thế sau này chắc sẽ thường xuyên để Hàn Hàn ở chỗ cô đến khuya, rồi cũng lặp lại vấn đề tương tự. Nếu cứ ở lại nhà anh mãi thì phải làm sao? Còn nếu cứ kiên quyết về phòng trọ mình, tiền lương ít ỏi sao trả nổi tiền xe đây?
Mà nếu muốn Trác Kiếm nhanh nhanh thuê bảo mẫu cho bé, bảo cô mở miệng thế nào? Nghe cứ như cô mới làm mẹ một ngày đã muốn trốn tránh trách nhiệm, mà tiền thuê bảo mẫu cô chẳng thể chi nổi dù chỉ một nửa. Không trả nổi tiền, cô lấy tư cách gì yêu cầu Trác Kiếm chứ?
Cân nhắc một lúc, cô quyết định bàn bạc chuyện khó nói nhất, mà bây giờ có vẻ thành chủ đề đơn giản: “Vậy… bà chủ tôi hỏi anh, sau này liệu có thể —— ví dụ như một tuần đến cửa hàng một lần? Giống hôm qua dạy bọn nhỏ vẽ vậy đó.”
Nếu được vậy thì tốt quá, cửa hàng Hinh Ninh nhất định sẽ thu hút được rất nhiều khách. Bà chủ còn bảo “Lương theo thỏa thuận” nhưng Hàn Hiểu quyết định không nói ra. Bằng hiểu biết của cô về Trác Kiếm, bà chủ thật sự không đủ khả năng mời anh, huống hồ Trác Kiếm là ai chứ, sao có thể bằng lòng đến một cửa hàng nho nhỏ câu khách hộ bà ấy? Nói ra để bị chê cười, thậm chí còn rước lấy nhục à. Hàn Hiểu mặt dày nói ra, thứ nhất là vì bất đắc dĩ được người ta nhờ vả, thứ hai là vì dù có phải lịch sự hay không thì Trác Kiếm cũng từng nói với bọn nhỏ câu “Lần sau các con đến” đúng không nào?
Trác Kiếm qua kính chiếu hậu liếc cô một cái, ánh mắt lạnh thấu xương.
Hàn Hiểu ngập ngừng giải thích: “Tại Mi Mi kể chuyện chiều qua cho bà chủ nghe, mà hôm nay tôi lại xin bà chủ sau này chiều nào cũng đón Hàn Hàn rồi cho thằng bé ở trong tiệm. Bà chủ tốt lắm, nếu vô ý động chạm đến anh mong anh bỏ quá cho.”
Trác Kiếm hoàn toàn bác bỏ đề nghị này: “Tôi thấy tốt nhất em đừng làm việc ở cửa hàng đó nữa, sau này em còn phải trông Hàn Hàn, tốt nhất nên kiếm việc văn phòng mà làm, sau đó đúng giờ đón thằng bé về nhà ăn cơm. Đồ ăn bên ngoài dù cao cấp đến đâu cũng không bằng tự mình nấu, với lại cứ để Hàn Hàn thức khuya vậy sao được?”
Phiền phức như vậy sao cô không biết chứ? Nhưng cô chỉ cười khẩy: “Việc văn phòng? Anh nghĩ tôi xin vào làm được sao?”
Trác Kiếm im lặng, lạnh lùng.
Hàn Hiểu nói đúng, đây là chỗ anh có lỗi nhất với cô, sao cô có thể im lặng cả đời không lên án được chứ?
Một lúc lâu sau, Trác Kiếm mới nói: “Đến công ty tôi làm việc đi.”
“Hả?” Hàn Hiểu nghĩ chắc mình nghe lầm.
Trác Kiếm kiên nhẫn lặp lại: “Công ty tôi thiếu một nhân viên hành chính, với trình độ của em nhất định làm được, chỉ cần trực điện thoại với thu ngân thôi. Tranh vẽ bên tôi cũng cần có văn bản thuyết minh, nếu em thích thì làm cũng được, sau này có thể thăng chức lên biên tập viên. Nếu… em muốn đi tu nghiệp, công ty sẽ hỗ trợ.”
Hàn Hiểu còn chưa định hình được, anh lại lưu loát nói: “Bên nhà trẻ Hàn Hàn tôi có thể nói giáo viên năm rưỡi đón, tan tầm xong em bắt taxi qua đón nó là được. Sau này nó học lên, tôi sẽ mua xe riêng cho em.”
Chuyện lớn mà có thể nói một cách trôi chảy như vậy, nếu không phải tư duy siêu tốc thì chỉ có thể là đã suy nghĩ từ rất lâu rồi.
Đây quả thật là chuyện lớn nên Hàn Hiểu chưa trả lời ngay, Trác Kiếm cũng không giục cô. Quãng đường còn lại không ai nói với ai câu nào, đến khi vào cửa, Trác Kiếm lại thêm một đề nghị.
Anh nói: “Em trả phòng trọ đi, dọn qua đây ở.”
Hàn Hiểu đang hoàn thành nốt công việc ban ngày – đổi bộ sô pha cho anh, nghe vậy sững sờ, người cứng ngắc.
Trác Kiếm nhanh nhẹn bổ sung: “Vì con thôi, lẽ nào em không thấy cứ như bây giờ rất bất tiện sao?”
Sao Hàn Hiểu không biết chứ? Nhưng người bất tiện là cô, có phải anh đâu?
Cô nghĩ một lát mới miễn cưỡng nói: “Tiền thuê nhà ở đây, tôi càng không trả nổi.”
Trác Kiếm lặp lại câu vừa nãy: “Vậy cứ nợ đã.”
Cứ nợ đã? Nợ nhiều chứ có phải một đồng hai đồng đâu, giờ đã loạn xì ngầu như thế, sau này biết trả thế nào đây?
Hàn Hiểu mất ngủ cả đêm, càng nghĩ càng thấy không ổn, mà cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác. Thôi kệ, cứ coi như vợ chồng ly hôn, bên vợ nghèo không có tiền chăm con nên nhà chồng chu cấp, không chỉ lo nhà cửa mà còn bao luôn công ăn việc làm.
Tuy nhiên, có một điểm không ổn cho lắm, là từ giờ trở đi cô chẳng thể ngẩng cao đầu với “chồng trước” được nữa.
Chẳng có cách nào khác, tất cả chỉ vì đứa bé thôi.
Hàn Hiểu dưới sự ủy thác của bà chủ đi lôi kéo người không được, lại còn tự bán mình đi. Cũng may bà chủ là người tốt, đã không làm khó cô mà còn cười đầy ẩn ý: “Chị biết là không giữ em được mà.”
Cũng đúng, một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh giỏi dang như thế chẳng hiểu sao lại chịu khổ đủ đường, nay hoàng tử bạch mã tìm đến nhắc lại chuyện xưa, còn mang theo máu mủ cốt nhục nữa, sao cô có thể tiếp tục ở lại ngôi chùa nhỏ tránh gió này được chứ?
Bà chủ sảng khoái cho cô nghỉ, còn trả lương tháng này cho cô, dù biết bây giờ cô chẳng cần chút tiền đó nữa.
Bà chủ tốt như vậy khiến Hàn Hiểu áy náy: “Cửa hàng thiếu người trông nom làm sao bây giờ?”
Bà chủ vỗ ngực cam đoan: “Chị tự trông được mà, đợi khi thuê được người mới lại tiếp tục sống an nhàn sung sướng, có sao đâu!”
Đã đồng ý đến công ty Trác Kiếm làm việc nhưng Hàn Hiểu không đi báo danh ngay, không phải cô tự cao tự đại, mà tại Trác Kiếm hoãn cho cô vài ngày.
Đầu tiên là vì cô phải chuyển nhà mất một ngày, cô không có nhiều đồ lắm, hơn nữa những vật dụng bình thường của cô không phù hợp với căn hộ sang trọng của Trác Kiếm nên không chuyển qua.
Mà ở bên này trước khi cô dọn qua đã có nhiều đồ dùng “độc quyền” thuộc về cô. Ví dụ như Trác Kiếm mua cho cô rất nhiều mỹ phẩm, mỗi loại một mùi hương khác nhau, có mùi Violet đắm say lòng người, chỉ cần dùng một chút xíu, thoáng qua, sẽ khiến người ta sảng khoái dễ chịu vô cùng, hơn nữa còn cảm thấy yêu đời, yêu người, thật yêu bản thân mình…
Những thứ đồ của phụ nữ đó đặt trong ngôi nhà chỉ có hai người đàn ông một lớn một nhỏ, cô không dùng thì còn để cho ai?
Violet hay còn gọi là Hoa Phi Yến, tên đẹp ^^
violet
Mà nguyên nhân chính khiến Trác Kiếm để cô ở nhà là vì gần đây không khí lạnh tăng cường, Hàn Hàn lại bị cảm, sốt sao, còn ho rất nhiều nữa.
Trác Kiếm nhớ hồi bé rất thích uống xi – rô chữa ho, chỉ mong bệnh để được uống, mà Hàn Hàn thì ngược lại, mỗi lần anh bắt bé uống thuốc cứ như đi đánh trận ấy. Giờ Hàn Hiểu dỗ bé uống mới đỡ hơn một chút, nhưng cậu bé cứ luôn phụng phịu, vẻ mặt vừa miễn cưỡng vừa tủi thân lại càng khiến ba mẹ đau lòng.
Hôm đó Trác Kiếm đi làm về, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm ấm áp đến kì lạ, giống ngón tay bé xíu nghịch ngợm theo lỗ mũi chui vào tận xương cốt, rồi mạnh mẽ tản ra, gãi ngứa dạ dày từng tí một.
Là Hàn Hiểu làm món bồ câu hầm thuốc bắc. Tâm Trác Kiếm như chìm trong làn nước ấm mềm mại, chân bước cũng nhẹ nhàng hơn, đổi dép trong nhà xong lặng lẽ đến của phòng Hàn Hàn.
Hàn Hiểu để Hàn Hàn ở phòng giữ trẻ cho bé tự chơi, lát sau lại mang cho bé một cái bàn, để bé tự vẽ tranh viết chữ. Mi Mi rất thích Hàn Hàn, cứ một lát lại chạy lại chơi với cậu bé, chỉ hận không thể bày tỏ tình thương mến thương với bé nữa thôi, nghĩ nghĩ, chợt nảy ra ý tưởng: “Nếu Hàn Hàn là con gái thì tốt biết bao, tớ sẽ may thật nhiều đồ đẹp, làm thật nhiều phụ kiện cho bé! Ý, hay là để tớ may cho nó một bộ váy nhỉ? Thằng bé dễ thương như vậy, mặc váy sẽ thành nàng công chúa chuẩn không cẩn chỉnh luôn!”
Hàn Hiểu van xin: “Cậu đừng có hại đời trai của con tớ!”
Mắt thấy sắp tới giờ cơm tối mà Trác Kiếm chưa tới đón Hàn Hàn, cô sợ Hàn Hàn đói bụng lại không dám để bé ăn nhiều đồ ăn vặt, đành gọi điện cho Trác Kiếm.
Trác Kiếm bắt máy rất nhanh, nói tự nhiên: “Tối nay tôi còn phải tăng ca, em cứ dẫn thằng bé đi ăn trước đi. Cửa hàng em không phải chín giờ mới đóng cửa sao? Đến lúc đó tôi sẽ đón nó.”
Hàn Hiểu cúp máy rồi dẫn Hàn Hàn đi ăn tối, lại mua về cho Mi Mi một phần. Trẻ con ngủ sớm, hơn tám giờ tối Hàn Hàn đã buồn ngủ díp mắt lại, dựa vào đùi cô ngủ ngon lành.
Hàn Hiểu sợ bé bị cảm, lấy áo khoác của mình đắp cho bé rồi đặt bé nằm trên sô pha. Trác Kiếm đúng chín giờ tới đón nhưng lại gặp vấn đề giống hôm qua: anh lại quên mang ghế trẻ em.
Hàn Hiểu thầm trách mình bất cẩn, sáng nay quên không nhắc anh một tiếng. Nhưng lúc sáng đi Hàn Hàn cứ bám lấy cô kể chuyện, còn cô tập trung nghe bé nói, khi đó chẳng còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa.
Trác Kiếm thấy cô dùng áo khoác đắp cho Hàn Hàn còn bản thân thì phong phanh, không nói không rằng quay người lên xe, cầm một túi giấy lớn đưa cho cô: “Xé mác là mặc được luôn đấy.”
Hàn Hiểu liếc bên trong túi một cái, ý kiến: “Sao lại mua đồ cho tôi?”
Trác Kiếm không kiên nhẫn bế Hàn Hàn, ý bảo cô nhanh chóng mặc áo khoác vào: “Sau này ngày nào em cũng đi đón Hàn Hàn, đó là nhà trẻ dành cho quý tộc đấy, Hàn Hàn gọi em là mẹ, bạn bè, giáo viên, phụ huynh… tất cả mọi người đều nghe thấy, em muốn để thằng bé mất mặt à?”
Hàn Hiểu theo bản năng định phản bác, nhưng cũng nhận ra những lời đó không sai.
Cô kiềm chế không bật lại câu “Trẻ con thì biết quần áo sang giàu gì chứ”, song nghĩ lại thấy không hẳn vậy, trẻ con biết chuyện còn nhiều hơn người lớn ấy chứ.
Còn nữa, cô suýt nữa thì nói ra: “Không phải hôm nay bận lắm à, không có thời gian đón con mà lại rảnh rỗi đi mua quần áo cho tôi đấy?”
Nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại, thay bằng câu nói pha chút bối rối: “Vậy mua một cái là được rồi, sao lại nhiều thế?”
Trác Kiếm chế giễu: “Em có thấy vợ người nào chỉ có một bộ đồ mặc đi mặc lại chưa?”
Hàn Hiểu gắng lắm mới nhịn được câu “Tôi không phải vợ anh”, chỉ nói: “Tiền mua quần áo này… Trong thời gian ngắn tôi sợ không trả được.”
Trác Kiếm im lặng một lát, mới nói: “Vậy cứ nợ đã.”
Ôm Hàn Hàn ngồi ở ghế sau, Hàn Hiểu thấy lòng rối như tơ vò, nhất thời không thể gỡ nổi. Ví dụ như chẳng lẽ tối nay cô lại ngủ ở nhà Trác Kiếm sao? Mà không chỉ tối nay, công việc của Trác Kiếm rất bận – anh lúc nào cũng nói mình bận việc, như thế sau này chắc sẽ thường xuyên để Hàn Hàn ở chỗ cô đến khuya, rồi cũng lặp lại vấn đề tương tự. Nếu cứ ở lại nhà anh mãi thì phải làm sao? Còn nếu cứ kiên quyết về phòng trọ mình, tiền lương ít ỏi sao trả nổi tiền xe đây?
Mà nếu muốn Trác Kiếm nhanh nhanh thuê bảo mẫu cho bé, bảo cô mở miệng thế nào? Nghe cứ như cô mới làm mẹ một ngày đã muốn trốn tránh trách nhiệm, mà tiền thuê bảo mẫu cô chẳng thể chi nổi dù chỉ một nửa. Không trả nổi tiền, cô lấy tư cách gì yêu cầu Trác Kiếm chứ?
Cân nhắc một lúc, cô quyết định bàn bạc chuyện khó nói nhất, mà bây giờ có vẻ thành chủ đề đơn giản: “Vậy… bà chủ tôi hỏi anh, sau này liệu có thể —— ví dụ như một tuần đến cửa hàng một lần? Giống hôm qua dạy bọn nhỏ vẽ vậy đó.”
Nếu được vậy thì tốt quá, cửa hàng Hinh Ninh nhất định sẽ thu hút được rất nhiều khách. Bà chủ còn bảo “Lương theo thỏa thuận” nhưng Hàn Hiểu quyết định không nói ra. Bằng hiểu biết của cô về Trác Kiếm, bà chủ thật sự không đủ khả năng mời anh, huống hồ Trác Kiếm là ai chứ, sao có thể bằng lòng đến một cửa hàng nho nhỏ câu khách hộ bà ấy? Nói ra để bị chê cười, thậm chí còn rước lấy nhục à. Hàn Hiểu mặt dày nói ra, thứ nhất là vì bất đắc dĩ được người ta nhờ vả, thứ hai là vì dù có phải lịch sự hay không thì Trác Kiếm cũng từng nói với bọn nhỏ câu “Lần sau các con đến” đúng không nào?
Trác Kiếm qua kính chiếu hậu liếc cô một cái, ánh mắt lạnh thấu xương.
Hàn Hiểu ngập ngừng giải thích: “Tại Mi Mi kể chuyện chiều qua cho bà chủ nghe, mà hôm nay tôi lại xin bà chủ sau này chiều nào cũng đón Hàn Hàn rồi cho thằng bé ở trong tiệm. Bà chủ tốt lắm, nếu vô ý động chạm đến anh mong anh bỏ quá cho.”
Trác Kiếm hoàn toàn bác bỏ đề nghị này: “Tôi thấy tốt nhất em đừng làm việc ở cửa hàng đó nữa, sau này em còn phải trông Hàn Hàn, tốt nhất nên kiếm việc văn phòng mà làm, sau đó đúng giờ đón thằng bé về nhà ăn cơm. Đồ ăn bên ngoài dù cao cấp đến đâu cũng không bằng tự mình nấu, với lại cứ để Hàn Hàn thức khuya vậy sao được?”
Phiền phức như vậy sao cô không biết chứ? Nhưng cô chỉ cười khẩy: “Việc văn phòng? Anh nghĩ tôi xin vào làm được sao?”
Trác Kiếm im lặng, lạnh lùng.
Hàn Hiểu nói đúng, đây là chỗ anh có lỗi nhất với cô, sao cô có thể im lặng cả đời không lên án được chứ?
Một lúc lâu sau, Trác Kiếm mới nói: “Đến công ty tôi làm việc đi.”
“Hả?” Hàn Hiểu nghĩ chắc mình nghe lầm.
Trác Kiếm kiên nhẫn lặp lại: “Công ty tôi thiếu một nhân viên hành chính, với trình độ của em nhất định làm được, chỉ cần trực điện thoại với thu ngân thôi. Tranh vẽ bên tôi cũng cần có văn bản thuyết minh, nếu em thích thì làm cũng được, sau này có thể thăng chức lên biên tập viên. Nếu… em muốn đi tu nghiệp, công ty sẽ hỗ trợ.”
Hàn Hiểu còn chưa định hình được, anh lại lưu loát nói: “Bên nhà trẻ Hàn Hàn tôi có thể nói giáo viên năm rưỡi đón, tan tầm xong em bắt taxi qua đón nó là được. Sau này nó học lên, tôi sẽ mua xe riêng cho em.”
Chuyện lớn mà có thể nói một cách trôi chảy như vậy, nếu không phải tư duy siêu tốc thì chỉ có thể là đã suy nghĩ từ rất lâu rồi.
Đây quả thật là chuyện lớn nên Hàn Hiểu chưa trả lời ngay, Trác Kiếm cũng không giục cô. Quãng đường còn lại không ai nói với ai câu nào, đến khi vào cửa, Trác Kiếm lại thêm một đề nghị.
Anh nói: “Em trả phòng trọ đi, dọn qua đây ở.”
Hàn Hiểu đang hoàn thành nốt công việc ban ngày – đổi bộ sô pha cho anh, nghe vậy sững sờ, người cứng ngắc.
Trác Kiếm nhanh nhẹn bổ sung: “Vì con thôi, lẽ nào em không thấy cứ như bây giờ rất bất tiện sao?”
Sao Hàn Hiểu không biết chứ? Nhưng người bất tiện là cô, có phải anh đâu?
Cô nghĩ một lát mới miễn cưỡng nói: “Tiền thuê nhà ở đây, tôi càng không trả nổi.”
Trác Kiếm lặp lại câu vừa nãy: “Vậy cứ nợ đã.”
Cứ nợ đã? Nợ nhiều chứ có phải một đồng hai đồng đâu, giờ đã loạn xì ngầu như thế, sau này biết trả thế nào đây?
Hàn Hiểu mất ngủ cả đêm, càng nghĩ càng thấy không ổn, mà cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác. Thôi kệ, cứ coi như vợ chồng ly hôn, bên vợ nghèo không có tiền chăm con nên nhà chồng chu cấp, không chỉ lo nhà cửa mà còn bao luôn công ăn việc làm.
Tuy nhiên, có một điểm không ổn cho lắm, là từ giờ trở đi cô chẳng thể ngẩng cao đầu với “chồng trước” được nữa.
Chẳng có cách nào khác, tất cả chỉ vì đứa bé thôi.
Hàn Hiểu dưới sự ủy thác của bà chủ đi lôi kéo người không được, lại còn tự bán mình đi. Cũng may bà chủ là người tốt, đã không làm khó cô mà còn cười đầy ẩn ý: “Chị biết là không giữ em được mà.”
Cũng đúng, một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh giỏi dang như thế chẳng hiểu sao lại chịu khổ đủ đường, nay hoàng tử bạch mã tìm đến nhắc lại chuyện xưa, còn mang theo máu mủ cốt nhục nữa, sao cô có thể tiếp tục ở lại ngôi chùa nhỏ tránh gió này được chứ?
Bà chủ sảng khoái cho cô nghỉ, còn trả lương tháng này cho cô, dù biết bây giờ cô chẳng cần chút tiền đó nữa.
Bà chủ tốt như vậy khiến Hàn Hiểu áy náy: “Cửa hàng thiếu người trông nom làm sao bây giờ?”
Bà chủ vỗ ngực cam đoan: “Chị tự trông được mà, đợi khi thuê được người mới lại tiếp tục sống an nhàn sung sướng, có sao đâu!”
Đã đồng ý đến công ty Trác Kiếm làm việc nhưng Hàn Hiểu không đi báo danh ngay, không phải cô tự cao tự đại, mà tại Trác Kiếm hoãn cho cô vài ngày.
Đầu tiên là vì cô phải chuyển nhà mất một ngày, cô không có nhiều đồ lắm, hơn nữa những vật dụng bình thường của cô không phù hợp với căn hộ sang trọng của Trác Kiếm nên không chuyển qua.
Mà ở bên này trước khi cô dọn qua đã có nhiều đồ dùng “độc quyền” thuộc về cô. Ví dụ như Trác Kiếm mua cho cô rất nhiều mỹ phẩm, mỗi loại một mùi hương khác nhau, có mùi Violet đắm say lòng người, chỉ cần dùng một chút xíu, thoáng qua, sẽ khiến người ta sảng khoái dễ chịu vô cùng, hơn nữa còn cảm thấy yêu đời, yêu người, thật yêu bản thân mình…
Những thứ đồ của phụ nữ đó đặt trong ngôi nhà chỉ có hai người đàn ông một lớn một nhỏ, cô không dùng thì còn để cho ai?
Violet hay còn gọi là Hoa Phi Yến, tên đẹp ^^
violet
Mà nguyên nhân chính khiến Trác Kiếm để cô ở nhà là vì gần đây không khí lạnh tăng cường, Hàn Hàn lại bị cảm, sốt sao, còn ho rất nhiều nữa.
Trác Kiếm nhớ hồi bé rất thích uống xi – rô chữa ho, chỉ mong bệnh để được uống, mà Hàn Hàn thì ngược lại, mỗi lần anh bắt bé uống thuốc cứ như đi đánh trận ấy. Giờ Hàn Hiểu dỗ bé uống mới đỡ hơn một chút, nhưng cậu bé cứ luôn phụng phịu, vẻ mặt vừa miễn cưỡng vừa tủi thân lại càng khiến ba mẹ đau lòng.
Hôm đó Trác Kiếm đi làm về, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm ấm áp đến kì lạ, giống ngón tay bé xíu nghịch ngợm theo lỗ mũi chui vào tận xương cốt, rồi mạnh mẽ tản ra, gãi ngứa dạ dày từng tí một.
Là Hàn Hiểu làm món bồ câu hầm thuốc bắc. Tâm Trác Kiếm như chìm trong làn nước ấm mềm mại, chân bước cũng nhẹ nhàng hơn, đổi dép trong nhà xong lặng lẽ đến của phòng Hàn Hàn.