Chuyến đi dã ngoại ngắn ngủi ngày đó đã gợi lên hứng thú trong lòng Diệp Căng Hoài và Như Lâm. Trên đường về nhà hai người bàn luận, liền quyết định đi du lịch một chuyến, coi như đền bù tuần trăng mật.
Hai đứa trẻ đã mười lăm, mười sáu tuổi, tự lo cho bản thân cũng như chăm sóc người khác không thành vấn đề gì hết, vả lại bọn họ ở khu chung cư cao cấp an ninh rất tốt nên để bọn trẻ ở nhà cũng không có gì phải lo lắng. Như Lâm ngày trước ở cùng ba Trác Kiếm không phải làm gì nên sau khi ly hôn chỉ mở một cửa hàng nhỏ, giao cho nhân viên quản lí là được, còn Diệp Căng Hoài xin công ty nghỉ phép là xong; hai người sau khi sắp xếp ổn thỏa nhanh chóng lên đường đi Tứ Xuyên du hí.
Ba mẹ vừa đi khỏi, hai đứa trẻ liền tự do thoải mái, tỉ như tha hồ xem ti vi, thích kênh nào xem kênh đó, không cần lo lắng gì hết. Hàn Hiểu thích nhất là tối thứ bảy được ngồi xem ‘The silence of the lamds’ và ‘Rồng đỏ’. Cô cực kì thích phim ‘The silence of the lamds’, nhưng Diệp Căng Hoài cấm không cho cô xem vì ông nghĩ phim kinh dị không tốt với sự phát triển trí tuệ của trẻ nhỏ. Còn nữa, Hàn Hiểu biết tới bộ phim ‘The silence of the lamds’ là khi cô lén qua nhà Trác Kiếm chơi, đó cũng là khoảng thời gian Diệp Căng Hoài và Như Lâm còn đang tư tình vụng trộm. Không lâu sau đó Hàn Hiểu mới ngộ ra, hồi đó có một thời gian dài mẹ Trác Kiếm không ở nhà, là vì bận hẹn hò với ba cô.
Những tâm tư đó từng chút một gặm nhấm tình cảm tốt đẹp của hai người, sau này cô không bao giờ muốn nhớ lại nữa, cũng không bao giờ muốn nhắc tới một thời vui vẻ vô tư bên anh.
Một nguyên nhân khác khiến Diệp Căng Hoài không cho Hàn Hiểu xem phim kinh dị là vì cô cực kì nhát gan. Mỗi lần xem xong đều bị ám ảnh một thời gian dài, sau đó cứ quấn lấy mẹ bắt mẹ ngủ cùng. Từ lúc Diệp Căng Hoài cấm cô xem rồi đến khi ông và mẹ cô ly hôn, Hàn Hiểu đã hai năm không xem phim kinh dị rồi. Cô nghĩ mình đã lớn chắc không còn nhát gan như xưa nữa, mà bộ phim này được quảng cáo rầm rộ, sao cô có thể cầm lòng được chứ!
Nhưng đến khi xem ‘Rồng đỏ’, cuối cùng Hàn Hiểu vẫn thấy sợ. Trác Kiếm xuống lầu thấy cô đang dán mắt vào TV cũng ngồi xuống xem cùng. Bình thường nếu chỉ có hai người xem TV, Hàn Hiểu đều đứng dậy đi trước, để TV cho anh xem một mình là xong. Nhưng hôm nay khác, không xem thì tiếc, với lại có anh ngồi bên cũng đỡ sợ hơn.
Xem xong phim đã gần nửa đêm, Hàn Hiểu lên lầu đánh răng rửa mặt trước, Trác Kiếm ở dưới xem chương trình thể thao một lát rồi tắt đèn đi ngủ.
Leo lên giường nằm Hàn Hiểu còn thầm đắc ý, nghĩ mình đúng, lớn rồi lá gan cũng lớn theo, xem phim kinh dị cũng không sợ nữa, không cần người ngủ chung vẫn có thể đánh một giấc ngon lành.
Nhưng tới nửa đêm, đột nhiên trời mưa lớn.
Tiếng mưa ầm ầm giống như từng cục sắt lớn đập vào cửa khiến Hàn Hiểu giật mình tỉnh dậy. Cô nghĩ đến ‘Rồng đỏ’, tiếng ầm ầm ngoài cửa giống như tiếng kẻ bắt cóc đang phá cửa vào, rồi cả tiếng súng bắn nữa, điều cô nghĩ đến đầu tiên là: Tiếng mưa như vậy có thể che đi tiếng của kẻ bắt cóc!
Cô lùi vào góc giường không biết nên làm gì, chợt tiếng điện thoại bàn vang lên, dọa cô thót tim. Nhưng lúc này cô rất cần người giúp đỡ, vội vàng nhấc ống nghe, run rẩy nói tiếng “A lô”.
Bên kia vang lên tiếng Trác Kiếm: “Đừng sợ, tớ ở đây mà.”
Hàn Hiểu nghẹn ngào, không thể nói rõ cảm xúc. Anh không hỏi “Cậu có sợ không” mà bảo cô đừng sợ, lời nói quan tâm dịu dàng không gì sánh nổi.
Hàn Hiểu không biết nói sao, chỉ “Ừ” một tiếng. Cô biết Trác Kiếm gọi vì nghĩ cô sợ sấm sét nhưng cô không muốn nói cho anh biết thực ra cô sợ vì nghĩ tới cảnh đột nhập vào nhà giết người trong phim. Một bên cô thấy mình lo lắng cũng đúng, cần phải nhắc nhở để anh cảnh giác nhưng lý trí lại cho rằng cô chỉ đang hoang tưởng lung tung, nói ra chỉ khiến người ta chê cười. Mặt khác, cô không dám nói vì sợ mình nói rủi, khiến kẻ xấu đến thật thì sao.
Trác Kiếm im lặng một lát, lại hỏi: “Cửa sổ phòng cậu có đóng không?”
Trời không quá nóng nên không cần bật điều hòa, Hàn Hiểu chỉ mở cửa sổ cho mát, mà bàn học của cô đặt sát bên cửa sổ, nếu không đóng cửa nước mưa tạt vào sẽ ướt hết sách vở.
Hàn Hiểu xấu hổ trả lời: “Không đóng.”
Cô ngượng nghịu giải thích không dám lại đóng cửa, vì sợ lỡ may có người xấu đang chờ sẵn ở ngoài, cô lại gần bị hắn giết thì sao.
Trác Kiếm hình như cũng hiểu, không nói những câu đại loại như “Cậu nhanh đóng cửa sổ lại đi” mà nói thẳng: “Tớ qua đóng cửa sổ giùm cậu, được chứ?”
Hàn Hiểu sao có thể nói không được, vội vàng ‘Ừ’ một tiếng.
Cô bật đèn, xuống giường mở cửa cho Trác Kiếm. Trác Kiếm giúp cô đóng cửa sổ xong, bất chợt một tiếng sấm nổ vang, Hàn Hiểu giật bắn, hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa, thấy ngoài nhà tối thui lại có một đốm sáng.
Cô vội kéo Trác Kiếm, chỉ vào đốm sáng run rẩy nói: “Cậu nhìn xem, dưới lầu có cái gì sáng vậy?”
Trác Kiếm bình tĩnh như không: “Không có gì đâu, là máy tính thôi.”
Cô hốt hoảng: “Sao máy tính tự dưng sáng vậy?”
Trác Kiếm trả lời cô: “Trước khi ngủ tớ có tải phim, lúc nãy sấm chớp ghê quá, cậu không thấy nhà cũng bị rung một chút sao, chắc máy tính bị lỗi mạng.”
Hàn Hiểu nói “Vậy à”, trong lòng vẫn chưa hết sợ, Trác Kiếm tự nhiên cầm tay cô: “Đừng sợ, ngủ đi! Nếu cậu còn lo thì để tớ xuống nhà xem sao.”
Hàn Hiểu không cần suy nghĩ, lập tức kéo tay anh: “Không cần đâu!”
Trác Kiếm quay lại nhìn cô, nhíu mày ngạc nhiên.
Hàn Hiểu bất chấp, nói hết suy nghĩ trong lòng: “Lỡ có người xấu thì làm sao bây giờ? Lỡ người xấu đứng núp dưới lầu hay trèo cửa sổ phòng sách vào thì sao? Cậu xuống lầu bị đánh tớ biết làm sao bây giờ?”
Trác Kiếm cười cười, dịu dàng nói: “Được rồi, không đi thì không đi, tớ đi ngủ đây, cậu cũng ngủ đi nhé, đừng sợ nữa.”
Trên thế gian này chuyện đồng ý rồi nhưng khó thực hiện nhất có lẽ là “không sợ”. Hàn Hiểu quay về giường ngủ nhưng vẫn bất an, cứ nhìn chằm chằm ra cửa, nhìn lên ánh sáng mông lung mờ ảo hắt lên cửa kính. Một lát sau, đột nhiên ánh sáng kia biến mất, sấm chớp cũng im theo, giống như nguy hiểm đang từ từ kề cận.
Cô chợt nghĩ đến, tia chớp vừa rồi… sao mình không thấy phòng rung một chút nhỉ? Không lẽ người xấu từ ngoài lẻn vào đụng trúng máy tính nên máy tính hết rung sao?
Cô tưởng tượng lung tung đủ thứ chuyện, không biết đến mấy giờ, cũng không biết mình đã thiếp đi như thế nào, chắc là mệt quá ngủ quên. Nhưng trong cơn mộng mị, cô còn không ý thức được mình đang ngủ, bởi vì cô vừa ngủ vừa mơ lung tung, cô mơ thấy mình và Trác Kiếm bị hàng xóm đuổi giết, hai người chạy trối chết, vừa sợ hãi tuyệt vọng vừa tìm đường trốn thoát, nhưng chạy mãi mà vẫn vào ngõ cụt. Cuối cùng đến trong mơ cũng đều mỏi mệt, giấc mơ mới dần biến chuyển, êm ả bình yên hơn.
Song, mưa to vẫn suốt một đêm không ngớt, kèm theo cả tiếng sấm chớp ầm ầm, mưa vừa nhỏ hạt trong chớp mắt lại rào rạt lớn hơn, có cơn còn giống như mưa đá, đánh ầm ầm vào cửa.
Tỉnh giấc lần hai, Hàn Hiểu giống như bị một bàn tay bóp chặt cổ, cổ họng đau buốt, đến thở cũng khó khăn. Có lẽ bị sưng Amidan bên trái, cằm trái và bên tai giống như cũng bị sưng theo, còn cảm thấy mạch máu cũng giật giật.
Cùng lúc, Hàn Hiểu thấy giữa hai chân dinh dính, cảm giác này rất quen thuộc, không biết có phải do sợ hãi quá độ hay không mà kì sinh lí cũng tới sớm. Dù có sợ thế nào đi nữa thì cô vẫn phải lấy hết cam đảm đứng dậy vào nhà vệ sinh, lúc này mới thấy toàn thân lạnh buốt, có lẽ mưa to làm nhiệt độ giảm xuống nên cô mới lạnh như vậy, lúc quay về lại phải mở tủ lấy chăn ga ra thay.
Từ đó đến sáng cô cực kì mệt, cổ họng đau, bụng cũng đau, cứ nửa tỉnh nửa mê lăn qua lăn lại, mê man tới sáng.
Trác Kiếm thấy cô sáng rồi vẫn chưa dậy, tưởng cô mất ngủ cả đêm, giờ mới ngủ được một lát nên cũng không gọi, đến sau lại chờ mãi tới trưa mà vẫn không thấy cô ra khỏi phòng mới thấy không ổn. Anh gõ cửa, nghe giọng cô yếu ớt trả lời, vội chạy vào phòng ba mẹ lấy chìa khóa mở cửa.
Hàn Hiểu vùi mình trong chăn, mặt đỏ bừng mỏi mệt dọa Trác Kiếm hoảng hốt, anh sờ trán thấy nóng phỏng cả tay, vội lấy áo khoác mặc cho cô: “Để tớ gọi taxi, chúng ta đi bệnh viện.”
Hàn Hiểu cố hết sức lắc đầu: “Không cần đâu, tớ uống thuốc ra mồ hôi là khỏe thôi, không cần đi bệnh viện.”
Trác Kiếm chần chờ. Anh biết cô sợ đi bệnh viện nhưng nghĩ lại cũng đúng. Cô mới phát sốt, ở nhà quan sát một ngày rồi đi viện cũng không sao. Vì vậy anh đắp khăn lạnh cho cô, đợi cô ngủ một lát rồi xuống bếp nấu canh trứng gà.
Trác Kiếm nấu xong canh trứng mang lên lầu ngoài trời lại xám xịt chuyển mưa, vừa khéo để Hàn Hiểu an ổn trong ổ chăn dưỡng bệnh.
Hàn Hiểu cầm chén canh, ngẩng đầu nhìn Trác Kiếm một cái, hơi bối rối hỏi: “Sao cậu làm được vậy?”
Trác Kiếm nhăn mặt: “Tớ xem hướng dẫn trên mạng.” Nói xong, vẻ mặt anh uể oải: “Tớ thấy hình chụp trên mạng trông vừa mịn vừa mềm giống caramen á, nhưng không biết tớ làm sao mà nó cứ cứng ngắc như vậy, trên mặt còn nhăn nhíu nữa.”
Hàn Hiểu cúi đầu ăn một miếng, nói: “Không sao mà, tớ thích ăn cứng như vậy.”
Trác Kiếm khó hiểu: “Không phải cậu thích ăn mềm một chút à?”
Hàn Hiểu im lặng ăn canh trứng, không trả lời.
Câu hỏi này cô không cách nào trả lời được.
Trác Kiếm nhìn cô, dần hiểu ra vấn đề. Anh cứ tưởng cô thích ăn canh trứng mềm vì mọi khi Như Lâm nấu như vậy, Hàn Hiểu cũng giống Diệp Căng Hoài đều khen ngon. Hóa ra tất cả đều là khách khí, không phải thật lòng.
Dù thế nào đi nữa cũng không phải là mẹ mình.
Trác Kiếm nhẹ giọng nói: “Để bữa sau tớ nói với mẹ.”
Hàn Hiểu vội từ chối: “Không cần đâu!”
Trác Kiếm nói: “Vậy sau này mẹ làm cậu ăn ít thôi, có cơ hội tớ làm cho cậu ăn.”
Hàn Hiểu không nói gì nữa, chỉ im lặng ăn canh trứng gà, rồi uống thuốc Trác Kiếm đưa, vừa nằm xuống lại ngủ tiếp.
Dù sao cũng là thanh niên khỏe mạnh tràn đầy sức sống, lúc Hàn Hiểu tỉnh dậy đã hết sốt, mà mưa cũng tạnh, bên ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh và ánh mặt trời ấm áp, giống như đang mỉm cười vẫy chào cô.
Chuyến đi dã ngoại ngắn ngủi ngày đó đã gợi lên hứng thú trong lòng Diệp Căng Hoài và Như Lâm. Trên đường về nhà hai người bàn luận, liền quyết định đi du lịch một chuyến, coi như đền bù tuần trăng mật.
Hai đứa trẻ đã mười lăm, mười sáu tuổi, tự lo cho bản thân cũng như chăm sóc người khác không thành vấn đề gì hết, vả lại bọn họ ở khu chung cư cao cấp an ninh rất tốt nên để bọn trẻ ở nhà cũng không có gì phải lo lắng. Như Lâm ngày trước ở cùng ba Trác Kiếm không phải làm gì nên sau khi ly hôn chỉ mở một cửa hàng nhỏ, giao cho nhân viên quản lí là được, còn Diệp Căng Hoài xin công ty nghỉ phép là xong; hai người sau khi sắp xếp ổn thỏa nhanh chóng lên đường đi Tứ Xuyên du hí.
Ba mẹ vừa đi khỏi, hai đứa trẻ liền tự do thoải mái, tỉ như tha hồ xem ti vi, thích kênh nào xem kênh đó, không cần lo lắng gì hết. Hàn Hiểu thích nhất là tối thứ bảy được ngồi xem ‘The silence of the lamds’ và ‘Rồng đỏ’. Cô cực kì thích phim ‘The silence of the lamds’, nhưng Diệp Căng Hoài cấm không cho cô xem vì ông nghĩ phim kinh dị không tốt với sự phát triển trí tuệ của trẻ nhỏ. Còn nữa, Hàn Hiểu biết tới bộ phim ‘The silence of the lamds’ là khi cô lén qua nhà Trác Kiếm chơi, đó cũng là khoảng thời gian Diệp Căng Hoài và Như Lâm còn đang tư tình vụng trộm. Không lâu sau đó Hàn Hiểu mới ngộ ra, hồi đó có một thời gian dài mẹ Trác Kiếm không ở nhà, là vì bận hẹn hò với ba cô.
Những tâm tư đó từng chút một gặm nhấm tình cảm tốt đẹp của hai người, sau này cô không bao giờ muốn nhớ lại nữa, cũng không bao giờ muốn nhắc tới một thời vui vẻ vô tư bên anh.
Một nguyên nhân khác khiến Diệp Căng Hoài không cho Hàn Hiểu xem phim kinh dị là vì cô cực kì nhát gan. Mỗi lần xem xong đều bị ám ảnh một thời gian dài, sau đó cứ quấn lấy mẹ bắt mẹ ngủ cùng. Từ lúc Diệp Căng Hoài cấm cô xem rồi đến khi ông và mẹ cô ly hôn, Hàn Hiểu đã hai năm không xem phim kinh dị rồi. Cô nghĩ mình đã lớn chắc không còn nhát gan như xưa nữa, mà bộ phim này được quảng cáo rầm rộ, sao cô có thể cầm lòng được chứ!
Nhưng đến khi xem ‘Rồng đỏ’, cuối cùng Hàn Hiểu vẫn thấy sợ. Trác Kiếm xuống lầu thấy cô đang dán mắt vào TV cũng ngồi xuống xem cùng. Bình thường nếu chỉ có hai người xem TV, Hàn Hiểu đều đứng dậy đi trước, để TV cho anh xem một mình là xong. Nhưng hôm nay khác, không xem thì tiếc, với lại có anh ngồi bên cũng đỡ sợ hơn.
Xem xong phim đã gần nửa đêm, Hàn Hiểu lên lầu đánh răng rửa mặt trước, Trác Kiếm ở dưới xem chương trình thể thao một lát rồi tắt đèn đi ngủ.
Leo lên giường nằm Hàn Hiểu còn thầm đắc ý, nghĩ mình đúng, lớn rồi lá gan cũng lớn theo, xem phim kinh dị cũng không sợ nữa, không cần người ngủ chung vẫn có thể đánh một giấc ngon lành.
Nhưng tới nửa đêm, đột nhiên trời mưa lớn.
Tiếng mưa ầm ầm giống như từng cục sắt lớn đập vào cửa khiến Hàn Hiểu giật mình tỉnh dậy. Cô nghĩ đến ‘Rồng đỏ’, tiếng ầm ầm ngoài cửa giống như tiếng kẻ bắt cóc đang phá cửa vào, rồi cả tiếng súng bắn nữa, điều cô nghĩ đến đầu tiên là: Tiếng mưa như vậy có thể che đi tiếng của kẻ bắt cóc!
Cô lùi vào góc giường không biết nên làm gì, chợt tiếng điện thoại bàn vang lên, dọa cô thót tim. Nhưng lúc này cô rất cần người giúp đỡ, vội vàng nhấc ống nghe, run rẩy nói tiếng “A lô”.
Bên kia vang lên tiếng Trác Kiếm: “Đừng sợ, tớ ở đây mà.”
Hàn Hiểu nghẹn ngào, không thể nói rõ cảm xúc. Anh không hỏi “Cậu có sợ không” mà bảo cô đừng sợ, lời nói quan tâm dịu dàng không gì sánh nổi.
Hàn Hiểu không biết nói sao, chỉ “Ừ” một tiếng. Cô biết Trác Kiếm gọi vì nghĩ cô sợ sấm sét nhưng cô không muốn nói cho anh biết thực ra cô sợ vì nghĩ tới cảnh đột nhập vào nhà giết người trong phim. Một bên cô thấy mình lo lắng cũng đúng, cần phải nhắc nhở để anh cảnh giác nhưng lý trí lại cho rằng cô chỉ đang hoang tưởng lung tung, nói ra chỉ khiến người ta chê cười. Mặt khác, cô không dám nói vì sợ mình nói rủi, khiến kẻ xấu đến thật thì sao.
Trác Kiếm im lặng một lát, lại hỏi: “Cửa sổ phòng cậu có đóng không?”
Trời không quá nóng nên không cần bật điều hòa, Hàn Hiểu chỉ mở cửa sổ cho mát, mà bàn học của cô đặt sát bên cửa sổ, nếu không đóng cửa nước mưa tạt vào sẽ ướt hết sách vở.
Hàn Hiểu xấu hổ trả lời: “Không đóng.”
Cô ngượng nghịu giải thích không dám lại đóng cửa, vì sợ lỡ may có người xấu đang chờ sẵn ở ngoài, cô lại gần bị hắn giết thì sao.
Trác Kiếm hình như cũng hiểu, không nói những câu đại loại như “Cậu nhanh đóng cửa sổ lại đi” mà nói thẳng: “Tớ qua đóng cửa sổ giùm cậu, được chứ?”
Hàn Hiểu sao có thể nói không được, vội vàng ‘Ừ’ một tiếng.
Cô bật đèn, xuống giường mở cửa cho Trác Kiếm. Trác Kiếm giúp cô đóng cửa sổ xong, bất chợt một tiếng sấm nổ vang, Hàn Hiểu giật bắn, hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa, thấy ngoài nhà tối thui lại có một đốm sáng.
Cô vội kéo Trác Kiếm, chỉ vào đốm sáng run rẩy nói: “Cậu nhìn xem, dưới lầu có cái gì sáng vậy?”
Trác Kiếm bình tĩnh như không: “Không có gì đâu, là máy tính thôi.”
Cô hốt hoảng: “Sao máy tính tự dưng sáng vậy?”
Trác Kiếm trả lời cô: “Trước khi ngủ tớ có tải phim, lúc nãy sấm chớp ghê quá, cậu không thấy nhà cũng bị rung một chút sao, chắc máy tính bị lỗi mạng.”
Hàn Hiểu nói “Vậy à”, trong lòng vẫn chưa hết sợ, Trác Kiếm tự nhiên cầm tay cô: “Đừng sợ, ngủ đi! Nếu cậu còn lo thì để tớ xuống nhà xem sao.”
Hàn Hiểu không cần suy nghĩ, lập tức kéo tay anh: “Không cần đâu!”
Trác Kiếm quay lại nhìn cô, nhíu mày ngạc nhiên.
Hàn Hiểu bất chấp, nói hết suy nghĩ trong lòng: “Lỡ có người xấu thì làm sao bây giờ? Lỡ người xấu đứng núp dưới lầu hay trèo cửa sổ phòng sách vào thì sao? Cậu xuống lầu bị đánh tớ biết làm sao bây giờ?”
Trác Kiếm cười cười, dịu dàng nói: “Được rồi, không đi thì không đi, tớ đi ngủ đây, cậu cũng ngủ đi nhé, đừng sợ nữa.”
Trên thế gian này chuyện đồng ý rồi nhưng khó thực hiện nhất có lẽ là “không sợ”. Hàn Hiểu quay về giường ngủ nhưng vẫn bất an, cứ nhìn chằm chằm ra cửa, nhìn lên ánh sáng mông lung mờ ảo hắt lên cửa kính. Một lát sau, đột nhiên ánh sáng kia biến mất, sấm chớp cũng im theo, giống như nguy hiểm đang từ từ kề cận.
Cô chợt nghĩ đến, tia chớp vừa rồi… sao mình không thấy phòng rung một chút nhỉ? Không lẽ người xấu từ ngoài lẻn vào đụng trúng máy tính nên máy tính hết rung sao?
Cô tưởng tượng lung tung đủ thứ chuyện, không biết đến mấy giờ, cũng không biết mình đã thiếp đi như thế nào, chắc là mệt quá ngủ quên. Nhưng trong cơn mộng mị, cô còn không ý thức được mình đang ngủ, bởi vì cô vừa ngủ vừa mơ lung tung, cô mơ thấy mình và Trác Kiếm bị hàng xóm đuổi giết, hai người chạy trối chết, vừa sợ hãi tuyệt vọng vừa tìm đường trốn thoát, nhưng chạy mãi mà vẫn vào ngõ cụt. Cuối cùng đến trong mơ cũng đều mỏi mệt, giấc mơ mới dần biến chuyển, êm ả bình yên hơn.
Song, mưa to vẫn suốt một đêm không ngớt, kèm theo cả tiếng sấm chớp ầm ầm, mưa vừa nhỏ hạt trong chớp mắt lại rào rạt lớn hơn, có cơn còn giống như mưa đá, đánh ầm ầm vào cửa.
Tỉnh giấc lần hai, Hàn Hiểu giống như bị một bàn tay bóp chặt cổ, cổ họng đau buốt, đến thở cũng khó khăn. Có lẽ bị sưng Amidan bên trái, cằm trái và bên tai giống như cũng bị sưng theo, còn cảm thấy mạch máu cũng giật giật.
Cùng lúc, Hàn Hiểu thấy giữa hai chân dinh dính, cảm giác này rất quen thuộc, không biết có phải do sợ hãi quá độ hay không mà kì sinh lí cũng tới sớm. Dù có sợ thế nào đi nữa thì cô vẫn phải lấy hết cam đảm đứng dậy vào nhà vệ sinh, lúc này mới thấy toàn thân lạnh buốt, có lẽ mưa to làm nhiệt độ giảm xuống nên cô mới lạnh như vậy, lúc quay về lại phải mở tủ lấy chăn ga ra thay.
Từ đó đến sáng cô cực kì mệt, cổ họng đau, bụng cũng đau, cứ nửa tỉnh nửa mê lăn qua lăn lại, mê man tới sáng.
Trác Kiếm thấy cô sáng rồi vẫn chưa dậy, tưởng cô mất ngủ cả đêm, giờ mới ngủ được một lát nên cũng không gọi, đến sau lại chờ mãi tới trưa mà vẫn không thấy cô ra khỏi phòng mới thấy không ổn. Anh gõ cửa, nghe giọng cô yếu ớt trả lời, vội chạy vào phòng ba mẹ lấy chìa khóa mở cửa.
Hàn Hiểu vùi mình trong chăn, mặt đỏ bừng mỏi mệt dọa Trác Kiếm hoảng hốt, anh sờ trán thấy nóng phỏng cả tay, vội lấy áo khoác mặc cho cô: “Để tớ gọi taxi, chúng ta đi bệnh viện.”
Hàn Hiểu cố hết sức lắc đầu: “Không cần đâu, tớ uống thuốc ra mồ hôi là khỏe thôi, không cần đi bệnh viện.”
Trác Kiếm chần chờ. Anh biết cô sợ đi bệnh viện nhưng nghĩ lại cũng đúng. Cô mới phát sốt, ở nhà quan sát một ngày rồi đi viện cũng không sao. Vì vậy anh đắp khăn lạnh cho cô, đợi cô ngủ một lát rồi xuống bếp nấu canh trứng gà.
Trác Kiếm nấu xong canh trứng mang lên lầu ngoài trời lại xám xịt chuyển mưa, vừa khéo để Hàn Hiểu an ổn trong ổ chăn dưỡng bệnh.
Hàn Hiểu cầm chén canh, ngẩng đầu nhìn Trác Kiếm một cái, hơi bối rối hỏi: “Sao cậu làm được vậy?”
Trác Kiếm nhăn mặt: “Tớ xem hướng dẫn trên mạng.” Nói xong, vẻ mặt anh uể oải: “Tớ thấy hình chụp trên mạng trông vừa mịn vừa mềm giống caramen á, nhưng không biết tớ làm sao mà nó cứ cứng ngắc như vậy, trên mặt còn nhăn nhíu nữa.”
Hàn Hiểu cúi đầu ăn một miếng, nói: “Không sao mà, tớ thích ăn cứng như vậy.”
Trác Kiếm khó hiểu: “Không phải cậu thích ăn mềm một chút à?”
Hàn Hiểu im lặng ăn canh trứng, không trả lời.
Câu hỏi này cô không cách nào trả lời được.
Trác Kiếm nhìn cô, dần hiểu ra vấn đề. Anh cứ tưởng cô thích ăn canh trứng mềm vì mọi khi Như Lâm nấu như vậy, Hàn Hiểu cũng giống Diệp Căng Hoài đều khen ngon. Hóa ra tất cả đều là khách khí, không phải thật lòng.
Dù thế nào đi nữa cũng không phải là mẹ mình.
Trác Kiếm nhẹ giọng nói: “Để bữa sau tớ nói với mẹ.”
Hàn Hiểu vội từ chối: “Không cần đâu!”
Trác Kiếm nói: “Vậy sau này mẹ làm cậu ăn ít thôi, có cơ hội tớ làm cho cậu ăn.”
Hàn Hiểu không nói gì nữa, chỉ im lặng ăn canh trứng gà, rồi uống thuốc Trác Kiếm đưa, vừa nằm xuống lại ngủ tiếp.
Dù sao cũng là thanh niên khỏe mạnh tràn đầy sức sống, lúc Hàn Hiểu tỉnh dậy đã hết sốt, mà mưa cũng tạnh, bên ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh và ánh mặt trời ấm áp, giống như đang mỉm cười vẫy chào cô.