Hàn Hiểu ôm Hàn Hàn nhìn Trác Kiếm đang đi về phía mình, có chút bối rối nhưng vẫn chủ động hỏi: “Sao hôm nay lại đưa Hàn Hàn đến đây?”
Sắc mặt Trác Kiếm không còn ấm áp hiền hòa như khi đứng trước đám trẻ, giọng anh điềm tĩnh, lại mang theo không kiên nhẫn cùng hờn giận: “Tại sao tôi không thể mang thằng bé đến đây? Đừng quên em là mẹ nó, em phải có trách nhiệm với nó!”
May cho Hàn Hiểu là Mi Mi đang bận tiếp khách, không nghe được cuộc đối thoại bên này. Thái độ cùng lời nói của Trác Kiếm làm cô khó xử, suýt chút nữa cô đã buột miệng: không phải tôi đã đồng ý sau này cuối tuần đều ở bên nó sao?
Nhưng lời nói đến miệng, cô nhận ra mình không thể thốt nên lời. Hàn Hiểu là con trai của cô, ở bên thằng bé không phải là nghĩa vụ bắt buộc. Cô đã bắt đầu thấy nhớ nó, cũng biết nó nhớ cô nhiều thế nào, sao có thể giới hạn chỉ cuối tuần mới gặp nhau chứ?
Vậy nên cô đổi qua chuyện khác: “Vậy… Sao anh phải dẫn nó đến đây? Bác bảo mẫu đâu?”
Trác Kiếm nhìn ra cửa, có vẻ đang vội phải đi: “Con dâu bác bảo mẫu mới sinh, tôi cho bác nghỉ việc rồi.”
Anh quay lại, nhìn cô: “Tạm thời chưa tìm được bảo mẫu thích hợp, sau này buổi sáng tôi đưa Hàn Hàn đến nhà trẻ, còn chiều em đón nó được không? Dù sao em cũng ở gần đấy, em cứ để nó ở bên cạnh cho nó tự chơi là được, tan làm tôi sẽ qua đưa nó về.”
Hàn Hiểu hơi khó xử, phải giải thích với bà chủ và Mi Mi sao đây khi chiều nào cũng phải ra ngoài một lát, rồi dắt một đứa bé về cửa hàng, hơn nữa Hàn Hàn còn gọi cô là “mẹ”…
Hàn Hiểu do dự khiến Trác Kiếm tức giận, anh lên giọng: “Sao? Chuyện đơn giản vậy cũng làm không được hả? Em nợ thằng bé nhiều năm như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Hàn Hiểu bối rối nhìn qua Mi Mi và vài người khách, vội vàng xoa dịu: “Đương nhiên không phải, tôi… Sau này tôi sẽ đón Hàn Hàn.”
Trác Kiếm mím môi, giống như bất mãn vì cô nhận thua nhanh vậy, làm hại anh tức giận mà không có chỗ phát tác.
Nhưng tên đã trên dây không thể không bắn, dù không có cơ hội thích hợp anh vẫn muốn trút giận.
Anh nói thêm: “Sau này gặp chuyện gì đừng vội từ chối, tôi chỉ vì bất đắc dĩ thôi. Đừng nghĩ là tôi muốn lấy cớ tiếp cận em.”
Hàn Hàn nghe ba mẹ nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ, vui vẻ hào hứng còn hơn cả những đứa trẻ vừa nãy.
Bé thấy Hàn Hiểu đã nhận mình liền thoải mái, tùy hứng bám lấy cô. Cậu ôm cô Hàn Hiểu, đáng thương hỏi: “Mẹ, mẹ, buổi tối con có thể ngủ cùng mẹ không?”
Hàn hiểu sửng sốt, câu hỏi này khiến cô bất ngờ.
Xem ra bình thường Hàn Hàn đều ngủ cùng bác bảo mẫu, sợ bóng tối, bây giờ bác bảo mẫu đi vắng, dù tập cho bé ngủ một mình cũng phải mất một thời gian.
Nhưng mà… Chỗ ở của mình quá đơn sơ, mà với điều kiện kinh tế của Trác Kiếm thì Hàn Hàn từ bé tới giờ đều sống sung sướng. Cho dù bé không muốn xa mẹ, cũng sẽ không ghét chỗ ở của cô, nhưng sao cô đành lòng đây? Hơn nữa phòng trọ của cô không có điều hòa, không có bồn tắm, chỉ sợ bé bị cảm lạnh.
Cô đành nhẹ nhàng dỗ bé: “Hàn Hàn ngoan, giờ mẹ không có căn phòng lớn, chờ mẹ ở phòng lớn rồi sẽ cho con ngủ cùng mẹ, được không?”
Hàn Hiểu hồn nhiên nói: “Mẹ ơi, nhà chúng ta có phòng lớn nha, sao mẹ không về nhà? Đêm nay mẹ về nhà ngủ với con đi.”
Hàn Hiểu vô thức nhìn qua Trác Kiếm, vẻ mặt bối rối.
Hàn Hàn xem chừng mẹ đã dao động, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng hô lên: “Về nhà thôi về nhà thôi, mẹ về nhà ngủ với con thôi! Mẹ ơi thật nhiều năm rồi mẹ chưa về nhà, có phải mẹ không tìm thấy đường về nhà không? Bây giờ con và ba tìm thấy mẹ rồi, bọn con biết đường nè, mẹ mau theo con và ba về nhà đi!”
Hàn Hiểu cười khổ. Phải giải thích với một đứa bé thế nào đây, rằng tuy mẹ là mẹ của con, nhưng nhà của con không phải là nhà của mẹ?
Trác Kiếm đứng một bên, vẻ mặt thâm thúy. Hàn Hiểu mong anh nói một câu “Hàn Hàn buổi tối ngủ cùng ba” nhưng mãi không thấy, đành phải tự nói: “Hàn Hàn ngoan, buổi tối ngủ cùng ba được không? Ba là nam tử hán, ngủ cùng ba không sợ lạnh nè, nếu có hổ hay sói xám tới ba sẽ đánh bay chúng nó luôn!”
Hàn Hiểu miêu tả chọc Hàn Hàn cười khanh khách, đồng thời càng thêm sùng bái ba mình. Cậu bé suy nghĩ một chút, cái đầu nhỏ dụi dụi vào ngực Hàn Hiểu, làm nũng: “Con muốn ăn tối cùng ba mẹ cơ, con chưa bao giờ được ăn tối với ba mẹ cả!”
Yêu cầu này thật khó để từ chối, Hàn Hiểu nhìn Trác Kiếm, lúc nãy anh có vẻ bận việc, lại thấy anh không có ý muốn đi, đành nhỏ nhẹ dỗ Hàn Hàn: “Ba có việc bận rồi, mẹ dẫn Hàn Hàn đi ăn tối được không?”
Hàn Hàn nhanh nhảu đáp: “Trước khi đến đây ba nói là tối sẽ đưa mẹ và con đi ăn mà!”
Hàn Hiểu kinh ngạc nhìn Trác Kiếm.
Trác Kiếm rõ ràng khó xử, cau mày vuốt tóc, lầm bầm nói: “Em dẫn nó đi ăn? Ăn cái gì? Không lẽ định để con tôi ăn mấy quán lề đường đầy dầu mỡ?”
Hàn Hiểu im lặng, muốn đáp trả một câu “Tôi tuy nghèo nhưng vẫn đủ tiền vào nhà hàng”, nhưng lại không đành lòng cãi nhau với Trác Kiếm trước mặt Hàn Hàn. Vì thế cô chỉ đồng ý mà không nói gì, áy náy nói một tiếng với Mi Mi rồi gọi điện xin phép bà chủ.
Mi Mi cũng nghe loáng thoáng ba người nói chuyện, có lý nào lại không để cô đi. Cô ấy chỉ tiếc không thể điều tra chân tướng rõ ràng, nhưng chỉ có thể để Hàn Hiểu đi cùng hai cha con đẹp trai này thì mai mới có thể biết được nhiều tin hơn.
Lên xe Trác Kiếm, Hàn Hiểu tự nhiên ngồi cùng Hàn Hàn ở ghế sau, Trác Kiếm không hỏi ý Hàn Hiểu, suốt dọc đường chỉ nói chuyện cùng Hàn Hàn, cuối cùng quyết định đi ăn món Thái. Hàn Hàn hưng phấn nói với Hàn Hiểu: “Mẹ ơi, món gà cuốn lá dứa ở đây ngon lắm luôn! Mẹ có biết làm không? Mẹ của Lộ Lộ biết làm đấy, sau này mẹ cũng làm cho con ăn nhé?”
Hàn Hiểu xấu hổ nói với bé là cô không biết làm. Đến nhìn thấy cô cũng chưa từng, mà không cần cô nói, Trác Kiếm sao có thể không biết chứ? Khi ánh mắt anh nhìn qua kính chiếu hậu, Hàn Hiểu cảm thấy da mặt như muốn bốc cháy.
Hàn Hàn không buồn vì mẹ mình không bằng mẹ của Lộ Lộ, vả lại mẹ đã đồng ý sẽ học làm món này rồi, cậu hào hứng nói tiếp: “Khi ăn khó nhất là bóc lá dứa bên ngoài ra, mọi lần ba đều giúp con hết, mà ba siêu lắm nha, không biết ba làm cách nào, chỉ lấy tay bóc nhẹ là lá rơi xuống hết luôn, con bảo ba dạy mà mãi vẫn không học được. Mẹ ơi, lát nữa mẹ bóc lá ra giùm con nha?”
*Chú thích: Nghe hấp dẫn lắm đúng không? Món gà cuốn lá dứa là đặc sản bên Thái đó, cho cái hình nhìn thèm chơi ^^
tải xuống
Rất nhanh Hàn Hiểu đã được biết lớp lá bao quanh miếng thịt gà khó bóc tới cỡ nào, cô thật hối hận vì vừa rồi chưa suy nghĩ đã đồng ý với Hàn Hàn.
Đây là lần đầu tiên Hàn Hiểu ăn món Thái. Ngày xưa lúc cô còn chưa rời khỏi nhà, tuy gia đình không khó khăn, ba mẹ, hay cả mẹ kế đôi khi cũng dẫn cô, sau này có thêm cả Trác Kiếm đi ăn ngoài, nhưng hồi đó món ăn nước ngoài còn chưa thịnh hành, hơn nữa ở tuổi ba mẹ không thích ăn món ngon vật lạ như giới trẻ. Họ chỉ có đam mê với món Trung, thành ra Hàn Hiểu chỉ biết các món ăn ở nhà hàng Trung Quốc.
Lúc này cô cố sức chín trâu hai hổ, tay lấm lem dầu mỡ mới miễn cưỡng bóc được lớp lá dứa được bao cẩn thận bên ngoài, đến khi Hàn Hàn bỏ miếng thịt gà vào miệng cô vẫn còn lo bé ăn phải vụn lá dính trên thịt lát có bị đau bụng hay không nữa.
Bóc xong thịt gà, Hàn Hiểu mới rảnh nhìn qua Trác Kiếm. Đúng như Hàn Hàn nói, anh siêu thật, không biết làm cách nào mà lá dứa vẫn nguyên vẹn thành cuốn nằm trên đĩa, còn thịt gà được gỡ ra sạch sẽ, hơn nữa nhìn tay anh kìa, sạch sẽ không dính chút dầu mỡ!
Trác Kiếm tao nhã ăn một miếng thịt gà, lại gắp một miếng gà cuốn lá dứa, tay tùy ý bóc một cái, cả cuốn lá lại nguyên vẹn rơi xuống.
Anh đưa cho Hàn Hàn: “Nào, con ăn miếng này đi, thôi để ba bóc cho.”
Hàn Hàn kiên quyết lắc đầu: “Con ăn miếng mẹ bóc thôi ạ! Mẹ bóc thịt gà còn dính lá, thơm ơi là thơm luôn!”
Hàn Hiểu đỏ mặt dở khóc dở cười, chỉ chăm chú nhìn Hàn Hàn, không dám nhìn qua Trác Kiếm.
Trác Kiếm bị con trai ghẻ lạnh, lơ đễnh tiện tay bỏ miếng thịt gà vào đĩa Hàn Hiểu, giống như miếng thịt này được gắn mác “bóc cho người khác”, Hàn Hàn không ăn thì đổi qua Hàn Hiểu vậy.
Hàn Hiểu xấu hổ vô cùng, cúi đầu ăn món khác, cảm thấy chuyện đã nguôi ngoai rồi mới gắp miếng thịt gà kia, nhanh chóng ăn luôn.
Vừa rồi mải bóc cho Hàn Hàn nên cô chưa kịp ăn, giờ ăn rồi mới thấy đúng là rất thơm ngon.
Ăn xong Hàn Hàn buồn ngủ, ôm Hàn Hiểu một lát đã ngủ say không biết trời đất gì hết. Hàn Hiểu cũng lưu luyến không muốn buông bé ra, đành yên lặng theo Trác Kiếm đến bãi đỗ xe.
Cô mở cửa xe, đang định đặt Hàn Hàn vào ghế sau để bé ngủ, chợt nghe Trác Kiếm nói: “Hôm nay tôi quên không mang ghế ngồi trẻ em cho thằng bé rồi, ngủ như vậy sao thắt dây an toàn được, lát nữa nhỡ lăn xuống bị thương thì sao?”
Hàn Hiểu sửng sốt. Giờ Hàn Hàn đang ngủ, không nghe thấy họ cãi nhau nên cô chẳng cần giữ ý: “Lúc trước anh để thằng bé ngồi xe thế nào hả? Dù nó không ngủ, không có ghế trẻ em vẫn là trái pháp luật, nó còn bé như vậy, không an toàn chút nào!”
Ghế ngồi trẻ em cho bà con ngắm chơi:
img10395452536
Trác Kiếm cau mày, dù trong bóng đêm mờ ảo vẫn có thể thấy mặt anh rất khó coi: “Em đang giáo huấn tôi ư? Nhiều năm như vậy có khi nào em quan tâm đến an toàn của nó không? Giờ lại ở đây giả nhân giả nghĩa!”
Hàn Hiểu nghẹn ngào không nói nên lời, dù biết anh cố tình nói vậy, nhưng lòng không kìm được nhói đau.
Trác Kiếm nói xong đi thẳng lên trước, ngồi vào ghế điều khiển khởi động xe, Hàn Hiểu bất đắc dĩ đành phải ôm Hàn Hàn ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn bảo vệ cô và bé.
Hàn Hiểu ôm Hàn Hàn nhìn Trác Kiếm đang đi về phía mình, có chút bối rối nhưng vẫn chủ động hỏi: “Sao hôm nay lại đưa Hàn Hàn đến đây?”
Sắc mặt Trác Kiếm không còn ấm áp hiền hòa như khi đứng trước đám trẻ, giọng anh điềm tĩnh, lại mang theo không kiên nhẫn cùng hờn giận: “Tại sao tôi không thể mang thằng bé đến đây? Đừng quên em là mẹ nó, em phải có trách nhiệm với nó!”
May cho Hàn Hiểu là Mi Mi đang bận tiếp khách, không nghe được cuộc đối thoại bên này. Thái độ cùng lời nói của Trác Kiếm làm cô khó xử, suýt chút nữa cô đã buột miệng: không phải tôi đã đồng ý sau này cuối tuần đều ở bên nó sao?
Nhưng lời nói đến miệng, cô nhận ra mình không thể thốt nên lời. Hàn Hiểu là con trai của cô, ở bên thằng bé không phải là nghĩa vụ bắt buộc. Cô đã bắt đầu thấy nhớ nó, cũng biết nó nhớ cô nhiều thế nào, sao có thể giới hạn chỉ cuối tuần mới gặp nhau chứ?
Vậy nên cô đổi qua chuyện khác: “Vậy… Sao anh phải dẫn nó đến đây? Bác bảo mẫu đâu?”
Trác Kiếm nhìn ra cửa, có vẻ đang vội phải đi: “Con dâu bác bảo mẫu mới sinh, tôi cho bác nghỉ việc rồi.”
Anh quay lại, nhìn cô: “Tạm thời chưa tìm được bảo mẫu thích hợp, sau này buổi sáng tôi đưa Hàn Hàn đến nhà trẻ, còn chiều em đón nó được không? Dù sao em cũng ở gần đấy, em cứ để nó ở bên cạnh cho nó tự chơi là được, tan làm tôi sẽ qua đưa nó về.”
Hàn Hiểu hơi khó xử, phải giải thích với bà chủ và Mi Mi sao đây khi chiều nào cũng phải ra ngoài một lát, rồi dắt một đứa bé về cửa hàng, hơn nữa Hàn Hàn còn gọi cô là “mẹ”…
Hàn Hiểu do dự khiến Trác Kiếm tức giận, anh lên giọng: “Sao? Chuyện đơn giản vậy cũng làm không được hả? Em nợ thằng bé nhiều năm như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Hàn Hiểu bối rối nhìn qua Mi Mi và vài người khách, vội vàng xoa dịu: “Đương nhiên không phải, tôi… Sau này tôi sẽ đón Hàn Hàn.”
Trác Kiếm mím môi, giống như bất mãn vì cô nhận thua nhanh vậy, làm hại anh tức giận mà không có chỗ phát tác.
Nhưng tên đã trên dây không thể không bắn, dù không có cơ hội thích hợp anh vẫn muốn trút giận.
Anh nói thêm: “Sau này gặp chuyện gì đừng vội từ chối, tôi chỉ vì bất đắc dĩ thôi. Đừng nghĩ là tôi muốn lấy cớ tiếp cận em.”
Hàn Hàn nghe ba mẹ nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ, vui vẻ hào hứng còn hơn cả những đứa trẻ vừa nãy.
Bé thấy Hàn Hiểu đã nhận mình liền thoải mái, tùy hứng bám lấy cô. Cậu ôm cô Hàn Hiểu, đáng thương hỏi: “Mẹ, mẹ, buổi tối con có thể ngủ cùng mẹ không?”
Hàn hiểu sửng sốt, câu hỏi này khiến cô bất ngờ.
Xem ra bình thường Hàn Hàn đều ngủ cùng bác bảo mẫu, sợ bóng tối, bây giờ bác bảo mẫu đi vắng, dù tập cho bé ngủ một mình cũng phải mất một thời gian.
Nhưng mà… Chỗ ở của mình quá đơn sơ, mà với điều kiện kinh tế của Trác Kiếm thì Hàn Hàn từ bé tới giờ đều sống sung sướng. Cho dù bé không muốn xa mẹ, cũng sẽ không ghét chỗ ở của cô, nhưng sao cô đành lòng đây? Hơn nữa phòng trọ của cô không có điều hòa, không có bồn tắm, chỉ sợ bé bị cảm lạnh.
Cô đành nhẹ nhàng dỗ bé: “Hàn Hàn ngoan, giờ mẹ không có căn phòng lớn, chờ mẹ ở phòng lớn rồi sẽ cho con ngủ cùng mẹ, được không?”
Hàn Hiểu hồn nhiên nói: “Mẹ ơi, nhà chúng ta có phòng lớn nha, sao mẹ không về nhà? Đêm nay mẹ về nhà ngủ với con đi.”
Hàn Hiểu vô thức nhìn qua Trác Kiếm, vẻ mặt bối rối.
Hàn Hàn xem chừng mẹ đã dao động, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng hô lên: “Về nhà thôi về nhà thôi, mẹ về nhà ngủ với con thôi! Mẹ ơi thật nhiều năm rồi mẹ chưa về nhà, có phải mẹ không tìm thấy đường về nhà không? Bây giờ con và ba tìm thấy mẹ rồi, bọn con biết đường nè, mẹ mau theo con và ba về nhà đi!”
Hàn Hiểu cười khổ. Phải giải thích với một đứa bé thế nào đây, rằng tuy mẹ là mẹ của con, nhưng nhà của con không phải là nhà của mẹ?
Trác Kiếm đứng một bên, vẻ mặt thâm thúy. Hàn Hiểu mong anh nói một câu “Hàn Hàn buổi tối ngủ cùng ba” nhưng mãi không thấy, đành phải tự nói: “Hàn Hàn ngoan, buổi tối ngủ cùng ba được không? Ba là nam tử hán, ngủ cùng ba không sợ lạnh nè, nếu có hổ hay sói xám tới ba sẽ đánh bay chúng nó luôn!”
Hàn Hiểu miêu tả chọc Hàn Hàn cười khanh khách, đồng thời càng thêm sùng bái ba mình. Cậu bé suy nghĩ một chút, cái đầu nhỏ dụi dụi vào ngực Hàn Hiểu, làm nũng: “Con muốn ăn tối cùng ba mẹ cơ, con chưa bao giờ được ăn tối với ba mẹ cả!”
Yêu cầu này thật khó để từ chối, Hàn Hiểu nhìn Trác Kiếm, lúc nãy anh có vẻ bận việc, lại thấy anh không có ý muốn đi, đành nhỏ nhẹ dỗ Hàn Hàn: “Ba có việc bận rồi, mẹ dẫn Hàn Hàn đi ăn tối được không?”
Hàn Hàn nhanh nhảu đáp: “Trước khi đến đây ba nói là tối sẽ đưa mẹ và con đi ăn mà!”
Hàn Hiểu kinh ngạc nhìn Trác Kiếm.
Trác Kiếm rõ ràng khó xử, cau mày vuốt tóc, lầm bầm nói: “Em dẫn nó đi ăn? Ăn cái gì? Không lẽ định để con tôi ăn mấy quán lề đường đầy dầu mỡ?”
Hàn Hiểu im lặng, muốn đáp trả một câu “Tôi tuy nghèo nhưng vẫn đủ tiền vào nhà hàng”, nhưng lại không đành lòng cãi nhau với Trác Kiếm trước mặt Hàn Hàn. Vì thế cô chỉ đồng ý mà không nói gì, áy náy nói một tiếng với Mi Mi rồi gọi điện xin phép bà chủ.
Mi Mi cũng nghe loáng thoáng ba người nói chuyện, có lý nào lại không để cô đi. Cô ấy chỉ tiếc không thể điều tra chân tướng rõ ràng, nhưng chỉ có thể để Hàn Hiểu đi cùng hai cha con đẹp trai này thì mai mới có thể biết được nhiều tin hơn.
Lên xe Trác Kiếm, Hàn Hiểu tự nhiên ngồi cùng Hàn Hàn ở ghế sau, Trác Kiếm không hỏi ý Hàn Hiểu, suốt dọc đường chỉ nói chuyện cùng Hàn Hàn, cuối cùng quyết định đi ăn món Thái. Hàn Hàn hưng phấn nói với Hàn Hiểu: “Mẹ ơi, món gà cuốn lá dứa ở đây ngon lắm luôn! Mẹ có biết làm không? Mẹ của Lộ Lộ biết làm đấy, sau này mẹ cũng làm cho con ăn nhé?”
Hàn Hiểu xấu hổ nói với bé là cô không biết làm. Đến nhìn thấy cô cũng chưa từng, mà không cần cô nói, Trác Kiếm sao có thể không biết chứ? Khi ánh mắt anh nhìn qua kính chiếu hậu, Hàn Hiểu cảm thấy da mặt như muốn bốc cháy.
Hàn Hàn không buồn vì mẹ mình không bằng mẹ của Lộ Lộ, vả lại mẹ đã đồng ý sẽ học làm món này rồi, cậu hào hứng nói tiếp: “Khi ăn khó nhất là bóc lá dứa bên ngoài ra, mọi lần ba đều giúp con hết, mà ba siêu lắm nha, không biết ba làm cách nào, chỉ lấy tay bóc nhẹ là lá rơi xuống hết luôn, con bảo ba dạy mà mãi vẫn không học được. Mẹ ơi, lát nữa mẹ bóc lá ra giùm con nha?”
Chú thích: Nghe hấp dẫn lắm đúng không? Món gà cuốn lá dứa là đặc sản bên Thái đó, cho cái hình nhìn thèm chơi ^^
tải xuống
Rất nhanh Hàn Hiểu đã được biết lớp lá bao quanh miếng thịt gà khó bóc tới cỡ nào, cô thật hối hận vì vừa rồi chưa suy nghĩ đã đồng ý với Hàn Hàn.
Đây là lần đầu tiên Hàn Hiểu ăn món Thái. Ngày xưa lúc cô còn chưa rời khỏi nhà, tuy gia đình không khó khăn, ba mẹ, hay cả mẹ kế đôi khi cũng dẫn cô, sau này có thêm cả Trác Kiếm đi ăn ngoài, nhưng hồi đó món ăn nước ngoài còn chưa thịnh hành, hơn nữa ở tuổi ba mẹ không thích ăn món ngon vật lạ như giới trẻ. Họ chỉ có đam mê với món Trung, thành ra Hàn Hiểu chỉ biết các món ăn ở nhà hàng Trung Quốc.
Lúc này cô cố sức chín trâu hai hổ, tay lấm lem dầu mỡ mới miễn cưỡng bóc được lớp lá dứa được bao cẩn thận bên ngoài, đến khi Hàn Hàn bỏ miếng thịt gà vào miệng cô vẫn còn lo bé ăn phải vụn lá dính trên thịt lát có bị đau bụng hay không nữa.
Bóc xong thịt gà, Hàn Hiểu mới rảnh nhìn qua Trác Kiếm. Đúng như Hàn Hàn nói, anh siêu thật, không biết làm cách nào mà lá dứa vẫn nguyên vẹn thành cuốn nằm trên đĩa, còn thịt gà được gỡ ra sạch sẽ, hơn nữa nhìn tay anh kìa, sạch sẽ không dính chút dầu mỡ!
Trác Kiếm tao nhã ăn một miếng thịt gà, lại gắp một miếng gà cuốn lá dứa, tay tùy ý bóc một cái, cả cuốn lá lại nguyên vẹn rơi xuống.
Anh đưa cho Hàn Hàn: “Nào, con ăn miếng này đi, thôi để ba bóc cho.”
Hàn Hàn kiên quyết lắc đầu: “Con ăn miếng mẹ bóc thôi ạ! Mẹ bóc thịt gà còn dính lá, thơm ơi là thơm luôn!”
Hàn Hiểu đỏ mặt dở khóc dở cười, chỉ chăm chú nhìn Hàn Hàn, không dám nhìn qua Trác Kiếm.
Trác Kiếm bị con trai ghẻ lạnh, lơ đễnh tiện tay bỏ miếng thịt gà vào đĩa Hàn Hiểu, giống như miếng thịt này được gắn mác “bóc cho người khác”, Hàn Hàn không ăn thì đổi qua Hàn Hiểu vậy.
Hàn Hiểu xấu hổ vô cùng, cúi đầu ăn món khác, cảm thấy chuyện đã nguôi ngoai rồi mới gắp miếng thịt gà kia, nhanh chóng ăn luôn.
Vừa rồi mải bóc cho Hàn Hàn nên cô chưa kịp ăn, giờ ăn rồi mới thấy đúng là rất thơm ngon.
Ăn xong Hàn Hàn buồn ngủ, ôm Hàn Hiểu một lát đã ngủ say không biết trời đất gì hết. Hàn Hiểu cũng lưu luyến không muốn buông bé ra, đành yên lặng theo Trác Kiếm đến bãi đỗ xe.
Cô mở cửa xe, đang định đặt Hàn Hàn vào ghế sau để bé ngủ, chợt nghe Trác Kiếm nói: “Hôm nay tôi quên không mang ghế ngồi trẻ em cho thằng bé rồi, ngủ như vậy sao thắt dây an toàn được, lát nữa nhỡ lăn xuống bị thương thì sao?”
Hàn Hiểu sửng sốt. Giờ Hàn Hàn đang ngủ, không nghe thấy họ cãi nhau nên cô chẳng cần giữ ý: “Lúc trước anh để thằng bé ngồi xe thế nào hả? Dù nó không ngủ, không có ghế trẻ em vẫn là trái pháp luật, nó còn bé như vậy, không an toàn chút nào!”
Ghế ngồi trẻ em cho bà con ngắm chơi:
img
Trác Kiếm cau mày, dù trong bóng đêm mờ ảo vẫn có thể thấy mặt anh rất khó coi: “Em đang giáo huấn tôi ư? Nhiều năm như vậy có khi nào em quan tâm đến an toàn của nó không? Giờ lại ở đây giả nhân giả nghĩa!”
Hàn Hiểu nghẹn ngào không nói nên lời, dù biết anh cố tình nói vậy, nhưng lòng không kìm được nhói đau.
Trác Kiếm nói xong đi thẳng lên trước, ngồi vào ghế điều khiển khởi động xe, Hàn Hiểu bất đắc dĩ đành phải ôm Hàn Hàn ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn bảo vệ cô và bé.