Lúc xe dừng lại dưới tòa nhà Trác Kiếm ở đã là chín giờ tối, Hàn Hiểu nhớ chuyến xe buýt cuối cùng về phòng trọ cô là chín giờ mười thì không khỏi sốt ruột. Cô ôm Hàn Hàn xuống xe, vội muốn đưa bé cho Trác Kiếm bế để mình chạy ra trạm bắt xe, không ngờ Trác Kiếm không nhìn cô, khóa xe rồi đút tay vào túi quần đi tới thang máy. Cô muốn gọi anh lại nhưng lại không nỡ đánh thức Hàn Hàn dậy để bé tự đi, đành phải bước vào thang máy.
Lần trước khi cô đến đổi ga trải giường chỉ vào mỗi phòng Trác Kiếm nên bây giờ là lần đầu tiên vào phòng ngủ Hàn Hàn, tuy cô là phụ nữ nhưng cũng hết sức hâm mộ công sức Trác Kiếm dành cho bé. Có điều nghĩ cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nghề của Trác Kiếm là thiết kế tạo hình, thiết kế cho con trai mình một căn phòng tinh xảo đơn giản giống như ăn sáng vậy.
Phòng sơn màu xanh bước biển, không biết do sơn hay do phối màu tốt mà căn phòng khiến tâm trạng trở nên thoải mái hơn, xúc cảm trong veo nhẹ nhàng. Khắp nơi bày những con cá đủ màu sắc cùng rặng san hô, trần nhà là một màu xanh biếc, ánh đèn mờ ảo, mặt trăng và các ngôi sao dạ quang lấp lánh.
Nhưng đến sáng hôm sau Hàn Hiểu mới biết được, hóa ra trần nhà chính là điểm đặc biệt nhất của căn phòng, ban ngày có ánh nắng chiếu vào, trần nhà chuyển sang màu xanh lam, trăng sao biến mất, thay vào đó là từng đám mây trắng muốt và ông mặt trời hé miệng cười tươi.
Hàn Hiểu cẩn thận đặt Hàn Hàn lên giường, vừa buông tay bé đã giật mình tỉnh dậy, theo phản xạ ôm lấy cổ Hàn Hiểu, vừa ngủ vừa khóc: “Mẹ đừng đi! Mẹ đừng bỏ Hàn Hàn mà! Mẹ đừng đi! Hu hu hu…”
Lúc nửa tỉnh nửa mê, toàn bộ tình cảm của đứa trẻ đều bộc phát thậm chí còn phóng đại hơn, Hàn Hàn tủi thân khóc lớn khiến lòng Hàn Hiểu tan nát. Cô luống cuống ôm bé vào lòng, vụng về dỗ dành: “Hàn Hàn ngoan, không khóc không khóc nha, mẹ không đi, mẹ vẫn ở đây được không? Mau ngủ đi bé con, mẹ ở ngay bên cạnh con mà…”
Hàn Hàn nghẹn ngào, dần dần bình tĩnh lại, nhưng đôi tay nhỏ bé vẫn nắm chặt áo cô không chịu buông.
Hàn Hiểu đợi một lúc lâu, tới khi nghe tiếng ngáy khe khẽ của Hàn Hàn mới cẩn thận gỡ tay bé ra, cởi giày và áo khoác, đắp kín chăn cho bé.
Xong xuôi, cô mới khẽ thở phào, đứng thẳng người, quay đầu nhìn Trác Kiếm.
Không đợi cô mở miệng, Trác Kiếm cứng ngắc nói: “Em đã hứa với thằng bé đêm nay không đi, nửa đêm nó tỉnh lại không thấy em, tôi chẳng dỗ nổi đâu.”
Hàn Hiểu vô cùng khó xử. Thật ra dây dưa từ nãy tới giờ đã trễ chuyến xe cuối cùng rồi, mà nhìn Trác Kiếm như vậy cô cũng không trông mong anh sẽ hảo tâm đưa mình về.
Nhưng nếu ở lại đây…
Cô chần chờ, đưa ra lý do hợp lí hợp tình nhất: “Tôi không mang quần áo để thay.”
Trác Kiếm không nói không rằng, xoay người đi ra ngoài, bóng dáng lạnh lùng như muốn nói “Em thật phiền phức” vậy. Nhưng lát sau anh lại đi vào, đưa cho cô một túi giấy lớn: “Đều là đồ mới, bác bảo mẫu đã giặt qua một lần rồi, yên tâm mặc đi.”
Hàn Hiểu mở túi ra, nhìn bên trong có đủ từ đồ ngủ tới bàn chải đánh răng, khăn mặt khăn tắm đến đồ của phụ nữ, tất cả đồ cô dùng được với không dùng được cái gì cũng có, đều xuất xứ từ các thương hiệu đắt tiền mà cô chưa bao giờ mơ đến. Cô đỏ mặt, không biết có nên cám ơn hay không.
Trác Kiếm lại xoay người đi ra ngoài: “Dùng phòng tắm của Hàn Hàn hay phòng bên ngoài cũng được, tùy em. Nếu nhất định phải mặc đồ của em thì có thể giặt luôn, chừng hai tiếng là khô.”
Hàn Hiểu lưỡng lự, cuối cùng cũng cầm bộ đồ ngủ và đồ lót mới vào phòng tắm.
Dù sao muốn giặt đồ lót đang mặc trên người cũng phải mặc tạm đồ anh đưa đã chứ, không lẽ muốn cô khỏa thân giặt đồ ư? Mà cho dù có mặc đồ bên ngoài thì bên trong vẫn trống, còn ra thể thống gì nữa.
Nếu là người đàn ông khác, việc chu đáo chuẩn bị hết thảy đồ dùng phụ nữ như vầy sẽ khiến Hàn Hiểu nghĩ đến một kẻ kinh nghiệm tình trường phong phú, nhưng Trác Kiếm thì khác. Trác Kiếm từng sống chung nhà với cô suốt năm năm, hai người họ dùng chung một cái toilet, quần áo đều phơi cùng một chỗ, cô dùng những thứ gì sao anh lại không biết chứ? Thậm chí cô đến tháng ngày nào anh còn biết rõ hơn cô nữa.
Bộ đồ lót Trác Kiếm mua hơi chật, nhỏ hơn một cỡ. Hàn Hiểu bị bó chặt khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn mặc bộ đồ lót của mình vào.
Sao cô có thể không biết, đồ lót chật là vì Trác Kiếm mua theo số đo trước đây của cô.
Còn vì sao anh lại biết rõ đồ lót của cô như thế…
Hàn Hiểu thấy da mặt và bụng dưới nóng bừng, vô thức nhớ lại kí ức xa xăm…
Năm lớp mười một ấy, sau lần Trác Kiếm tài trợ tập san của trường, Hàn Hiểu vô cùng biết ơn. Quan hệ giữa hai người đã dịu đi nhiều, Hàn Hiểu không còn lạnh nhạt với Trác Kiếm như trước nữa. Đôi khi Trác Kiếm hỏi cô bài tập, tuy cô không tự mình giảng giải nhưng vẫn đưa vở bài tập cho anh để anh tự tìm hiểu; có khi đi học ngang qua sân bóng rổ, Trác Kiếm nghe đám bạn rủ vào chơi bóng, cô sẽ vô thức đón lấy cái áo anh cởi ra, mang vào lớp cho anh; cũng có khi cô đến tháng sớm hơn vài ngày, tan học xấu hổ lấy cặp sách che sau mông, anh sẽ im lặng cởi áo khoác đưa cho cô, cô cũng không từ chối, lận lấy quấn bên hông.
Hồi đó cô và Trác Kiếm đã sống chung nhà một thời gian, nhưng cô vẫn không quen việc cả nhà đều phơi chung quần áo trên ban công như vậy. Cô ý tứ đem quần áo khác ngăn giữa quần lót của cô và quần lót của anh, như thế vừa không để anh nhìn được thứ đồ riêng tư của mình, cũng vừa ngăn chặn kiểu tiếp xúc thân mật gián tiếp.
Vậy nên có một ngày cô phát hiện cái quần lót thêu hoa cô yêu thích nhất không cánh mà bay, cô cũng không dám đi hỏi Trác Kiếm. Đương nhiên cô cũng không hỏi ba, dù sao cô đã lớn rồi, nam nữ khác biệt; còn mẹ kế, cô thấy mình không thân tới mức có thể hỏi được, mà dù sao đi hỏi đồ bị mất cũng giống như là không tin tưởng vậy.
Cô cầm cái móc áo trống trơn, ngó nghiêng nhìn quanh cũng không thấy đồ bị rớt. Những áo quần khác vẫn còn nguyên, trong nhà vẫn yên bình, không giống có trộm. Dù sao cũng chỉ là một cái quần lót, cô lắc đầu, vài ngày sau quên biến.
Gần một tháng sau, vào một buổi chiều thứ bảy, Hàn Hiểu như thường lệ làm bài tập xong sẽ ngủ trưa, nhưng được một lát lại bị tiếng động ngoài cửa sổ đánh thức. Cô nhìn ra cửa thấy gió lớn ầm ầm, mây đen dày đặc, dự là sắp có một trận mưa lớn.
Ba và mẹ kế đều đi vắng, cô cuống cuồng chạy ra ban công lấy quần áo, đem quần áo người lớn đưa đến phòng họ, rồi lựa đồ của mình treo lên, cuối cùng là quần áo của Trác Kiếm.
Cô biết Trác Kiếm cũng không ở nhà, chiều thứ Bảy nào anh cũng đi chơi bóng rổ với bạn, hôm qua khi tan học còn nghe đám bạn anh hẹn chơi bóng, chắc giờ này cùng lắm anh đang trên đường về nhà thôi.
Vì vậy Hàn Hiểu ôm quần áo Trác Kiếm đến phòng anh, trực tiếp mở cửa phòng bước vào.
Sau đó Hàn Hiểu ngơ ngẩn cả người!
Cô đơ toàn tập, hai mắt mở to nhìn Trác Kiếm đang nằm trên giường. Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, dưới thắt lưng anh có một dòng chất lỏng màu trắng sữa theo kẽ tay phun ra. Anh gầm lên một tiếng, mặt đỏ bừng nghiêng người nhảy dựng lên, lại thấy không ổn, cuống quýt kéo chăn che kín bụng dưới, xấu hổ quay mặt hét cô: “Cậu làm gì vậy? Ai cho cậu vào!”
Hàn Hiểu theo bản năng bỏ quần áo của anh lên ghế, xoay người đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại. Nhưng một giây sau cô lại mở cửa bước vào, khuôn bặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống quả bóng đầy nước.
Cô trợn mắt nhìn Trác Kiếm: “Vừa rồi cậu… Đắp cái gì lên?!”
Trác Kiếm thẹn quá hóa giận một chữ cũng không nói được, hai tay lại chột dạ xê dịch dưới chăn. Hàn Hiểu bỏ qua ngượng ngùng, giận dữ bước tới trước giường anh, mạnh tay xốc chăn lên, giằng lấy “chứng cứ phạm tội”.
…
Quả nhiên, đây không phải cái quần lót thêu hoa mất tích đã nhiều ngày của cô sao!
Kinh khủng hơn, vừa nãy cô thấy anh khoát tay lên quần lót, lại liên hệ đến chuyện mới thấy vừa rồi, cô chợt nhớ ra, quần lót của cô vừa rồi bị anh quấn ở… chỗ đó!
Hàn Hiểu thấy bị sỉ nhục chẳng thua gì bị người người khác cưỡng bức. Cô giận tới run người, đầu óc quay cuồng, không nghĩ ngợi chỉ tay vào mặt Trác Kiếm quát: “Cậu…vô sỉ! Không biết xấu hổ! Đồ xấu xa! Cậu… Tôi không bao giờ muốn nhìn mặt cậu nữa!”
Nói xong, cô cầm cái quần lót từng là của mình lên, cầm trên tay lại chợt nhận ra nó đã bị vấy bẩn, vì vậy lại đổi sang khều bằng một ngón tay. Cô giận dữ chạy ra, nhanh chóng ném nó vào sọt rác trong phòng mình, nghĩ lại vẫn thấy ghê tởm, mặc kệ trời mưa chạy ra khỏi nhà đem cả sọt rác đi đổ. Nếu không phải sợ giải thích với người lớn, cô đã vứt luôn cả sọt rác đi rồi.
Suốt mấy ngày sau đó, Hàn Hiểu đều ghê tởm tới mức ăn không vô, cứ nghĩ tới cảnh kia lại nổi da gà, mà quần lót cô mất lâu như vậy, có trời mới biết anh đã làm chuyện như thế bao nhiêu lần! Lại nghĩ đến anh là kẻ trộm quần lót của mình, cũng là kẻ trộm khó ngăn chặn nhất, cục tức như cái xương mắc trong cổ, không thể nói ra. Bản thân ở trong nhà này còn an toàn nữa không? Lấy gì đảm bảo sẽ được an toàn đây? Mà càng bực mình hơn nữa vì đây là chuyện tế nhị, cô không thể nói với ai được, dù là giáo viên, ba mẹ hay mẹ kế cũng vậy.
Hàn Hiểu thầm nguyền rủa Trác Kiếm trăm ngàn lần. Mặc dù cô cũng giống như những cô gái mới lớn khác đều mơ mộng về tình yêu, nhưng mơ mộng chỉ dừng lại trong suy nghĩ, tưởng tượng thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay hay nhìn nhau đắm đuối. Còn tất cả những chuyện liên quan đến tình dục đều bị người lớn nói là dơ bẩn, đàn ông trước khi kết hôn mà có những hành động “lạ” đều bị giải thích là không tôn trọng phụ nữ, suy diễn thành không yêu thật lòng.
Vậy nên những khúc mắc giữa Hàn Hiểu và Trác Kiếm mới được tháo gỡ, tại buổi chiều hôm ấy một lần nữa khóa chặt, không thể quay lại được nữa. Cô hận anh, anh đã vạch vào đời cô một vết đen vĩnh viễn không thể xóa sạch, cô chỉ mong anh có thể lập tức biến mất khỏi thế giới này, đó là cách duy nhất lấy lại trong sạch của bản thân.
Lúc xe dừng lại dưới tòa nhà Trác Kiếm ở đã là chín giờ tối, Hàn Hiểu nhớ chuyến xe buýt cuối cùng về phòng trọ cô là chín giờ mười thì không khỏi sốt ruột. Cô ôm Hàn Hàn xuống xe, vội muốn đưa bé cho Trác Kiếm bế để mình chạy ra trạm bắt xe, không ngờ Trác Kiếm không nhìn cô, khóa xe rồi đút tay vào túi quần đi tới thang máy. Cô muốn gọi anh lại nhưng lại không nỡ đánh thức Hàn Hàn dậy để bé tự đi, đành phải bước vào thang máy.
Lần trước khi cô đến đổi ga trải giường chỉ vào mỗi phòng Trác Kiếm nên bây giờ là lần đầu tiên vào phòng ngủ Hàn Hàn, tuy cô là phụ nữ nhưng cũng hết sức hâm mộ công sức Trác Kiếm dành cho bé. Có điều nghĩ cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nghề của Trác Kiếm là thiết kế tạo hình, thiết kế cho con trai mình một căn phòng tinh xảo đơn giản giống như ăn sáng vậy.
Phòng sơn màu xanh bước biển, không biết do sơn hay do phối màu tốt mà căn phòng khiến tâm trạng trở nên thoải mái hơn, xúc cảm trong veo nhẹ nhàng. Khắp nơi bày những con cá đủ màu sắc cùng rặng san hô, trần nhà là một màu xanh biếc, ánh đèn mờ ảo, mặt trăng và các ngôi sao dạ quang lấp lánh.
Nhưng đến sáng hôm sau Hàn Hiểu mới biết được, hóa ra trần nhà chính là điểm đặc biệt nhất của căn phòng, ban ngày có ánh nắng chiếu vào, trần nhà chuyển sang màu xanh lam, trăng sao biến mất, thay vào đó là từng đám mây trắng muốt và ông mặt trời hé miệng cười tươi.
Hàn Hiểu cẩn thận đặt Hàn Hàn lên giường, vừa buông tay bé đã giật mình tỉnh dậy, theo phản xạ ôm lấy cổ Hàn Hiểu, vừa ngủ vừa khóc: “Mẹ đừng đi! Mẹ đừng bỏ Hàn Hàn mà! Mẹ đừng đi! Hu hu hu…”
Lúc nửa tỉnh nửa mê, toàn bộ tình cảm của đứa trẻ đều bộc phát thậm chí còn phóng đại hơn, Hàn Hàn tủi thân khóc lớn khiến lòng Hàn Hiểu tan nát. Cô luống cuống ôm bé vào lòng, vụng về dỗ dành: “Hàn Hàn ngoan, không khóc không khóc nha, mẹ không đi, mẹ vẫn ở đây được không? Mau ngủ đi bé con, mẹ ở ngay bên cạnh con mà…”
Hàn Hàn nghẹn ngào, dần dần bình tĩnh lại, nhưng đôi tay nhỏ bé vẫn nắm chặt áo cô không chịu buông.
Hàn Hiểu đợi một lúc lâu, tới khi nghe tiếng ngáy khe khẽ của Hàn Hàn mới cẩn thận gỡ tay bé ra, cởi giày và áo khoác, đắp kín chăn cho bé.
Xong xuôi, cô mới khẽ thở phào, đứng thẳng người, quay đầu nhìn Trác Kiếm.
Không đợi cô mở miệng, Trác Kiếm cứng ngắc nói: “Em đã hứa với thằng bé đêm nay không đi, nửa đêm nó tỉnh lại không thấy em, tôi chẳng dỗ nổi đâu.”
Hàn Hiểu vô cùng khó xử. Thật ra dây dưa từ nãy tới giờ đã trễ chuyến xe cuối cùng rồi, mà nhìn Trác Kiếm như vậy cô cũng không trông mong anh sẽ hảo tâm đưa mình về.
Nhưng nếu ở lại đây…
Cô chần chờ, đưa ra lý do hợp lí hợp tình nhất: “Tôi không mang quần áo để thay.”
Trác Kiếm không nói không rằng, xoay người đi ra ngoài, bóng dáng lạnh lùng như muốn nói “Em thật phiền phức” vậy. Nhưng lát sau anh lại đi vào, đưa cho cô một túi giấy lớn: “Đều là đồ mới, bác bảo mẫu đã giặt qua một lần rồi, yên tâm mặc đi.”
Hàn Hiểu mở túi ra, nhìn bên trong có đủ từ đồ ngủ tới bàn chải đánh răng, khăn mặt khăn tắm đến đồ của phụ nữ, tất cả đồ cô dùng được với không dùng được cái gì cũng có, đều xuất xứ từ các thương hiệu đắt tiền mà cô chưa bao giờ mơ đến. Cô đỏ mặt, không biết có nên cám ơn hay không.
Trác Kiếm lại xoay người đi ra ngoài: “Dùng phòng tắm của Hàn Hàn hay phòng bên ngoài cũng được, tùy em. Nếu nhất định phải mặc đồ của em thì có thể giặt luôn, chừng hai tiếng là khô.”
Hàn Hiểu lưỡng lự, cuối cùng cũng cầm bộ đồ ngủ và đồ lót mới vào phòng tắm.
Dù sao muốn giặt đồ lót đang mặc trên người cũng phải mặc tạm đồ anh đưa đã chứ, không lẽ muốn cô khỏa thân giặt đồ ư? Mà cho dù có mặc đồ bên ngoài thì bên trong vẫn trống, còn ra thể thống gì nữa.
Nếu là người đàn ông khác, việc chu đáo chuẩn bị hết thảy đồ dùng phụ nữ như vầy sẽ khiến Hàn Hiểu nghĩ đến một kẻ kinh nghiệm tình trường phong phú, nhưng Trác Kiếm thì khác. Trác Kiếm từng sống chung nhà với cô suốt năm năm, hai người họ dùng chung một cái toilet, quần áo đều phơi cùng một chỗ, cô dùng những thứ gì sao anh lại không biết chứ? Thậm chí cô đến tháng ngày nào anh còn biết rõ hơn cô nữa.
Bộ đồ lót Trác Kiếm mua hơi chật, nhỏ hơn một cỡ. Hàn Hiểu bị bó chặt khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn mặc bộ đồ lót của mình vào.
Sao cô có thể không biết, đồ lót chật là vì Trác Kiếm mua theo số đo trước đây của cô.
Còn vì sao anh lại biết rõ đồ lót của cô như thế…
Hàn Hiểu thấy da mặt và bụng dưới nóng bừng, vô thức nhớ lại kí ức xa xăm…
Năm lớp mười một ấy, sau lần Trác Kiếm tài trợ tập san của trường, Hàn Hiểu vô cùng biết ơn. Quan hệ giữa hai người đã dịu đi nhiều, Hàn Hiểu không còn lạnh nhạt với Trác Kiếm như trước nữa. Đôi khi Trác Kiếm hỏi cô bài tập, tuy cô không tự mình giảng giải nhưng vẫn đưa vở bài tập cho anh để anh tự tìm hiểu; có khi đi học ngang qua sân bóng rổ, Trác Kiếm nghe đám bạn rủ vào chơi bóng, cô sẽ vô thức đón lấy cái áo anh cởi ra, mang vào lớp cho anh; cũng có khi cô đến tháng sớm hơn vài ngày, tan học xấu hổ lấy cặp sách che sau mông, anh sẽ im lặng cởi áo khoác đưa cho cô, cô cũng không từ chối, lận lấy quấn bên hông.
Hồi đó cô và Trác Kiếm đã sống chung nhà một thời gian, nhưng cô vẫn không quen việc cả nhà đều phơi chung quần áo trên ban công như vậy. Cô ý tứ đem quần áo khác ngăn giữa quần lót của cô và quần lót của anh, như thế vừa không để anh nhìn được thứ đồ riêng tư của mình, cũng vừa ngăn chặn kiểu tiếp xúc thân mật gián tiếp.
Vậy nên có một ngày cô phát hiện cái quần lót thêu hoa cô yêu thích nhất không cánh mà bay, cô cũng không dám đi hỏi Trác Kiếm. Đương nhiên cô cũng không hỏi ba, dù sao cô đã lớn rồi, nam nữ khác biệt; còn mẹ kế, cô thấy mình không thân tới mức có thể hỏi được, mà dù sao đi hỏi đồ bị mất cũng giống như là không tin tưởng vậy.
Cô cầm cái móc áo trống trơn, ngó nghiêng nhìn quanh cũng không thấy đồ bị rớt. Những áo quần khác vẫn còn nguyên, trong nhà vẫn yên bình, không giống có trộm. Dù sao cũng chỉ là một cái quần lót, cô lắc đầu, vài ngày sau quên biến.
Gần một tháng sau, vào một buổi chiều thứ bảy, Hàn Hiểu như thường lệ làm bài tập xong sẽ ngủ trưa, nhưng được một lát lại bị tiếng động ngoài cửa sổ đánh thức. Cô nhìn ra cửa thấy gió lớn ầm ầm, mây đen dày đặc, dự là sắp có một trận mưa lớn.
Ba và mẹ kế đều đi vắng, cô cuống cuồng chạy ra ban công lấy quần áo, đem quần áo người lớn đưa đến phòng họ, rồi lựa đồ của mình treo lên, cuối cùng là quần áo của Trác Kiếm.
Cô biết Trác Kiếm cũng không ở nhà, chiều thứ Bảy nào anh cũng đi chơi bóng rổ với bạn, hôm qua khi tan học còn nghe đám bạn anh hẹn chơi bóng, chắc giờ này cùng lắm anh đang trên đường về nhà thôi.
Vì vậy Hàn Hiểu ôm quần áo Trác Kiếm đến phòng anh, trực tiếp mở cửa phòng bước vào.
Sau đó Hàn Hiểu ngơ ngẩn cả người!
Cô đơ toàn tập, hai mắt mở to nhìn Trác Kiếm đang nằm trên giường. Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, dưới thắt lưng anh có một dòng chất lỏng màu trắng sữa theo kẽ tay phun ra. Anh gầm lên một tiếng, mặt đỏ bừng nghiêng người nhảy dựng lên, lại thấy không ổn, cuống quýt kéo chăn che kín bụng dưới, xấu hổ quay mặt hét cô: “Cậu làm gì vậy? Ai cho cậu vào!”
Hàn Hiểu theo bản năng bỏ quần áo của anh lên ghế, xoay người đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại. Nhưng một giây sau cô lại mở cửa bước vào, khuôn bặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống quả bóng đầy nước.
Cô trợn mắt nhìn Trác Kiếm: “Vừa rồi cậu… Đắp cái gì lên?!”
Trác Kiếm thẹn quá hóa giận một chữ cũng không nói được, hai tay lại chột dạ xê dịch dưới chăn. Hàn Hiểu bỏ qua ngượng ngùng, giận dữ bước tới trước giường anh, mạnh tay xốc chăn lên, giằng lấy “chứng cứ phạm tội”.
…
Quả nhiên, đây không phải cái quần lót thêu hoa mất tích đã nhiều ngày của cô sao!
Kinh khủng hơn, vừa nãy cô thấy anh khoát tay lên quần lót, lại liên hệ đến chuyện mới thấy vừa rồi, cô chợt nhớ ra, quần lót của cô vừa rồi bị anh quấn ở… chỗ đó!
Hàn Hiểu thấy bị sỉ nhục chẳng thua gì bị người người khác cưỡng bức. Cô giận tới run người, đầu óc quay cuồng, không nghĩ ngợi chỉ tay vào mặt Trác Kiếm quát: “Cậu…vô sỉ! Không biết xấu hổ! Đồ xấu xa! Cậu… Tôi không bao giờ muốn nhìn mặt cậu nữa!”
Nói xong, cô cầm cái quần lót từng là của mình lên, cầm trên tay lại chợt nhận ra nó đã bị vấy bẩn, vì vậy lại đổi sang khều bằng một ngón tay. Cô giận dữ chạy ra, nhanh chóng ném nó vào sọt rác trong phòng mình, nghĩ lại vẫn thấy ghê tởm, mặc kệ trời mưa chạy ra khỏi nhà đem cả sọt rác đi đổ. Nếu không phải sợ giải thích với người lớn, cô đã vứt luôn cả sọt rác đi rồi.
Suốt mấy ngày sau đó, Hàn Hiểu đều ghê tởm tới mức ăn không vô, cứ nghĩ tới cảnh kia lại nổi da gà, mà quần lót cô mất lâu như vậy, có trời mới biết anh đã làm chuyện như thế bao nhiêu lần! Lại nghĩ đến anh là kẻ trộm quần lót của mình, cũng là kẻ trộm khó ngăn chặn nhất, cục tức như cái xương mắc trong cổ, không thể nói ra. Bản thân ở trong nhà này còn an toàn nữa không? Lấy gì đảm bảo sẽ được an toàn đây? Mà càng bực mình hơn nữa vì đây là chuyện tế nhị, cô không thể nói với ai được, dù là giáo viên, ba mẹ hay mẹ kế cũng vậy.
Hàn Hiểu thầm nguyền rủa Trác Kiếm trăm ngàn lần. Mặc dù cô cũng giống như những cô gái mới lớn khác đều mơ mộng về tình yêu, nhưng mơ mộng chỉ dừng lại trong suy nghĩ, tưởng tượng thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay hay nhìn nhau đắm đuối. Còn tất cả những chuyện liên quan đến tình dục đều bị người lớn nói là dơ bẩn, đàn ông trước khi kết hôn mà có những hành động “lạ” đều bị giải thích là không tôn trọng phụ nữ, suy diễn thành không yêu thật lòng.
Vậy nên những khúc mắc giữa Hàn Hiểu và Trác Kiếm mới được tháo gỡ, tại buổi chiều hôm ấy một lần nữa khóa chặt, không thể quay lại được nữa. Cô hận anh, anh đã vạch vào đời cô một vết đen vĩnh viễn không thể xóa sạch, cô chỉ mong anh có thể lập tức biến mất khỏi thế giới này, đó là cách duy nhất lấy lại trong sạch của bản thân.