Trần Lâm liên tiếp uống cạn ba ly linh tửu, một trăm lẻ tám đường kinh mạch cũng khai mở bốn tám cái, chỉ còn thiếu một cái nữa là có thể đột phá đến luyện khí cảnh tầng năm. Lục Thiến ngồi bên cạnh tâm tình có chút bất định. Trong lòng nàng đang rất hỗn loạn: "Hắn... hắn đúng là người đó thật sao? Nhưng mà... nhưng mà Tiểu Thanh lại rất thích hắn. Ta là mẹ nàng, cũng đã làm mẹ đơn thân suốt mấy chục năm nay rồi. Ta không thể vì một lời đoán định mà đem chung thân đại sự giao cho hắn được, lại còn có thể vì thế mà làm tổn thưởng đến tình cảm của Tiểu Thanh nữa. Ài, nhưng mà nếu hắn đúng là người đó thật, ta phải làm sao đây? Thiên kiếp, hắn chính là thiên kiếp của ta thật sao? Ta... ta nên làm thế nào đây?"
Tuy trong lòng rối loạn, nhưng ngoài mặt nàng vẫn nhoẻn miệng cười, che giấu tâm tư của chính mình:
- Lâm công tử quả nhiên lợi hại a! Ngay cả ta cũng không dám uống liền ba ly như vậy đây này. Công tử không nghĩ là như vậy cũng quá nghịch thiên hay sao?
Trần Lâm nghe lời của nàng nói không khỏi có chút xấu hổ: "Ài, làm người cũng không nên quá mạnh mẽ như vậy a! Nếu khi nãy không phải là do hai luồng thanh khí của hai cánh sen giúp ta điều hoà dược lực mạnh mẽ của linh tửu, e rằng ta không đau chết thì cũng là say chết rồi á! Nhưng mà rượu này lại rất hữu dụng với ta, nếu như có thể phối chế với các loại dược liệu cao cấp hơn không biết chừng sau này mỗi ngày chỉ cần ngồi uống rượu tu vi ta cũng tăng mạnh a! Chuyện tốt như vậy đúng là không thể bỏ qua được."
Nhưng cái chuyện tốt mà hắn vừa nghĩ đến đã ngay lập tức bị dội cho một gáo nước lạnh. Lục Thiến nhìn hắn có chút ý cười:
- Công tử không phải là đang có ý định dùng rượu này để tăng tu vi lên đấy chứ?
Trần Lâm có chút ngượng ngùng gật đầu. Lục Thiên khẽ phất tay lấy ra một miếng thanh giản màu lục, được làm từ một loại tinh thần thạch chuyên dùng cho tu sĩ ký gửi tình thần ấn ký vào trong đó. Trần Lâm cầm lấy thanh giản mà Lục Thiến giao cho, rót một chút tinh thần lực vào trong đó. Một lúc sau, ánh mắt hắn không khỏi chìm xuống:
- Ài, dược liệu trong đây toàn là loại kỳ lạ hiếm thấy. Đừng nói là một gốc năm trăm năm linh dược, cho dù là một gốc trăm năm linh dược cũng coi như là khó gặp rồi. Mà thời gian ủ rượu cũng mất khá lâu, một trăm năm linh dược thì cần ít nhất là một tháng thời gian. Nhưng loại linh tửu này với ta lại không có nhiều tác dụng cho lắm. Còn năm trăm năm linh dược thì cần phải ủ ít nhất là một năm mới thành linh tửu. Một nghìn năm linh dược thì cần phải dùng mười năm thời gian mới có thể ủ thành linh tửu. Mà chúng còn cần phải được ủ ở một nơi có thổ nhưỡng đặc thù mới có thể đạt đến độ hoàn mỹ nhất. Nếu tính ra, ta chỉ cần mua đan dược là đủ dùng rồi, rượu này thật sự cần thiết sao?
Có hương rượu trong lòng, Lục Thiến hai tay chống cằm, tâm tình thiếu nư nổi lên, chớp chớp mắt nhìn hắn:
- Vậy công tử nói thử xem, liệu rượu này có thể uống được nữa không?
Trần Lâm bị ánh mắt của nàng nhìn đến có chút thất thần, hắn hốt hoảng quay mặt nhìn sang chỗ khác. Trong lòng hắn có chút kinh sợ: "Rượu này không phải là xuân dược đấy chứ, nàng ta vốn không phải tu luyện mị thuật sao ta lại có cảm giác như vậy chứ? Chẳng lẽ do ta uống nhiều linh tửu quá nên sinh ra ảo giác chăng? Nhưng mà theo như thạch giản lưu lại thì rượu này ngoài trợ giúp tăng tiến từ vi còn có thể dùng để luyện thể, luyện tâm nữa mà? Ài, xem ra chắc là do tu vi của ta tăng tiến quá nhanh nên mới xảy ra chuyện như vậy."
Lục Thiến ánh mắt như có chút si dại hồi tưởng lại ký ức dường như đã rơi vào quên lãng. Một thanh niên mặc một bộ y phục màu trắng, trên lưng cõng một thanh trường kiếm, ánh mắt sắc bén như chứa đựng trăm vạn kiếm ý vô tình liếc mắt nhìn nàng. Nhưng cái liếc mắt vô tình đó đã làm cho trái tim thiếu nữ mới mười bảy, mười tám tuổi như nàng trở nên si dại. Nàng yêu hắn. Nàng theo hắn từ Tây Minh trấn đi đến Bắc Minh thành, rồi lại đến U Minh tông. Lúc đó nàng mới biết, hắn là thiếu chủ của U Minh tông. Bạch kiếm y, chính là biệt hiệu của hắn. Hắn tu tiên chưa tới một trăm năm nhưng cảnh giới của hắn đã là nửa bước nguyên anh. Trong cùng thế hệ hào kiệt ở U Minh thành, hắn hầu như không có địch thủ. Nghe có người kể lại rằng, có một lần hắn với một vị lão quái nguyên anh cảnh vì tranh giành một thanh bảo kiếm linh khí mà xảy ra tranh chấp. Vị lão quái nguyên anh cảnh đó cũng là một người độc đoán. Lão vì thanh linh kiếm đó mà quyết tâm chặn đường cướp đoạt. Lần đó, Bạch kiếm y một mình một kiếm chém đứt một cánh tay của lão, đồng thể an toàn trở về tông môn. Mấy tháng sau đó, cả nhà lão quái đó đều bị một gã thanh niên mặc bạch y, lưng đeo trường kém chém chết không còn một mạng. Cũng kể từ đó, hắn được mọi người xưng tụng là Bạch y kiếm.
Nàng biết được thân phận của Bạch y kiếm, lòng nàng cũng nát tan. Hắn đường đường là thiếu chủ của U Minh tông, còn nàng chỉ là một con sâu cái kiến trong mắt hắn. Nàng xuất thân trong một tiểu gia tộc không có một vị kim đan trưởng lão toạ trấn, nàng cũng không phải là một tuyệt sắc giai nhân, càng không phải là thiên kiêu tiểu thư. Nàng đến tư cách làm người hầu của hắn cũng không được. Bên cạnh hắn có rất nhiều nữ nhân, trong số các nữ nhân đó đều là người có tư vị cao hơn nàng rất nhiều. Trong đó thậm chí còn có vài người đã đạt đến tu vi kim đan cảnh. Nói về nhân sắc, bọn họ càng khó thua kém nàng. Vậy hắn làm thế nào mà có thể để ý đến nàng được chứ.
Nhưng rồi có một lần hắn bị người ta truy sát, hắn bị thương rơi xuống đáy vực. Nàng trong lúc vô tình cũng rơi vào đáy vực mà gặp hắn. Tu vì của hắn lúc đó cũng bị rớt xuống tận mấy cảnh giới, thương thế của hắn rất nặng. Khi đó, nàng ở bên cạnh hắn. Nàng làm bạn với hắn, rồi lần lược sinh cho hắn hai cái hài nhi. Một đứa bé trai và một đứa bé gái. Hắn đặt tên cho chúng là Tiêu Lân và Tiêu Thanh, bởi vì hắn họ Tiêu, Tiêu Thành. Nhưng đến một ngày nọ, tu vì của hắn cũng khôi phục lại hoà toàn. Hắn rời khỏi đáy vực, hắn trở về U Minh tông, lại trở về với thân phận thiếu chủ của mình. Hắn lúc trở về, đã từng nói với nàng rằng:
- Tiêu gia ta không phải là nơi ai cũng có thể đi vào. Ta với nàng duyên phận coi như đến đây là hết. Thân phận của nàng không thích hợp để làm con dâu của Tiêu gia. Hai đứa trẻ này tư chất tuy không tệ, nhưng số với những đứa trẻ khác của Tiêu gia lại quá bình thường. Đợi cho chúng khi nào có thể kết thành kim đan, nàng hãy đưa chúng trở về Tiêu gia. Đến lúc đó, thân phận của chúng chắc chắn sẽ được Tiêu gia chấp thuận. Nhưng nàng phải nhớ, nếu qua một trăm năm mà chúng vẫn không thể kết đan được, thì đừng bao giờ trở về Tiêu gia nữa.
Hắn nói xong rồi ném cho nàng một túi trữ vật. Giọng hắn không chút tình cảm gì, nói:
- Trong thời gian qua, ta cảm ơn nàng đã vui vẻ cùng ta. Đây coi như là chút bồi thường cho nàng.
Hắn đưa túi trữ vật cho nàng rồi đi mất, thậm chí một cái quay đầu cũng không hề xuất hiện. Nàng cầm túi trữ vật trên tay mà lòng đau như cắt. Tim nàng như chết lặng, nàng vốn tưởng rằng thời gian qua hắn thật tâm yêu thích nàng. Giờ nàng mới biết, đó chẳng qua là hắn đang tìm niềm vui trên thân xác nàng. Hắn coi nàng như công cụ để phát tiết hết nỗi dục vọng trong lòng hắn. Hắn thậm chí chưa từng bao giờ hôn nàng, chưa từng bao giờ nói một tiếng yêu nàng. Nàng hận hắn, nàng khinh bỉ chính bản thân mình bấy lâu nay luôn tự lừa dối mình. Nàng quỳ xuống đất ôm hai đứa trẻ vào lòng rồi bật khóc.
Trần Lâm trong lòng vốn dĩ có chút không thoải mái, hắn có ý định muốn rời đi. Nhưng khi thấy nét mặt của Lục Thiến lục trắng lúc xanh, tâm tình bất định, như là dấu hiệu tẩu hoạ nhập ma. Nên là hắn có chút bất an, vội truyền âm gọi to:
- Tiền bối! Tiền bối! Người mẫu tỉnh lại đi!
Lục Thiến hai mắt ngấn lệ, ngẩng mặt lên nhìn Trần Lâm. Rồi đột nhiên nàng quỳ xuống trước mắt hắn:
- Lâm công tử, ta có một thỉnh cầu! Lời thỉnh cầu của ta công tử nhất định không thể từ chối được. Vì ta biết, cả đời này của ta, chỉ có mình công tử là có thể giải trừ được cái tâm ma này!
- Tiền bối! Người có yêu cầu gì thì cứ từ từ mà đứng lên nói chuyện đi! Ngươi quỳ như vậy ta cảm thấy vô cùng bất tiện, vỡi lại chẳng phải lúc nãy người nói tâm ma của mình đã được giải trừ rồi sao?
Nàng nhìn hắn rồi lắc đầu nói:
- Lúc trước, tâm ma chính là chấp niệm trong lòng của tiểu nữ. Bây giờ, tâm ma này chính là nghiệt duyên trong lòng của ta! Nếu như tâm ma này không thể giải trừ, lúc ta kết đan chắc chắn sẽ bị tâm ma phản phệ mà chết! Cha ta thọ nguyên không còn nhiều, tộc trưởng sư huynh năm xưa vì trúng ám toán của một người mà không thể kết đan được. Trong tộc chỉ còn mình ta là có hy vọng kết đan, nếu ta vì kết đan mà chết Lục gia chắc chắn sẽ dẫn đến diệt vong.
Trần Lâm hơi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói:
- Lục gia có ơn với ta, ta nhất định sẽ giúp Lục gia, chỉ là tu vì của ta hiện giờ quá thấp, ta e là sẽ làm tiền bối thất vọng rồi a!
Nàng nhìn hắn đôi má có chút ửng hồng, hơi ngượng ngùng nói:
- Ta không phải nói là bây giờ công tử sẽ giúp ta làm việc này. Ta muốn là sau này khi công tử tu vi tăng tiến đến một cảnh giới nhất định, ta muốn lúc đó công tử giứp ta giết một người. Chỉ cần... chỉ cần công tử giúp ta giết hắn, ta nhất định sẽ vì công tử mà báo đáp. Thậm chí... thậm chí ta có thể theo công tử cả đời để hầu hạ. Nếu công tử thích Tiểu Thành, ta cũng sẽ gã nó cho công tử là thê thiếp.
Trần Lâm có chút nhìn nàng, rồi lắc đầu nói:
- Ta không biết người mà tiền bối muốn giết là ai, nhưng ta biết người đó chắc chắn tu vì rất cao. Đến lúc đó nếu như ta có thể giúp được tiền bối thì ta nhất định sẽ làm, còn những chuyện khác thì ta không quan tâm. Ta chỉ muốn biết người đó tên là gì?
Nàng khẽ gật đầu nhìn hắn, cẩn thận đọc ra từng chữ:
- Bạch y kiếm, Tiêu Thành!
Tuy trong lòng rối loạn, nhưng ngoài mặt nàng vẫn nhoẻn miệng cười, che giấu tâm tư của chính mình:
- Lâm công tử quả nhiên lợi hại a! Ngay cả ta cũng không dám uống liền ba ly như vậy đây này. Công tử không nghĩ là như vậy cũng quá nghịch thiên hay sao?
Trần Lâm nghe lời của nàng nói không khỏi có chút xấu hổ: "Ài, làm người cũng không nên quá mạnh mẽ như vậy a! Nếu khi nãy không phải là do hai luồng thanh khí của hai cánh sen giúp ta điều hoà dược lực mạnh mẽ của linh tửu, e rằng ta không đau chết thì cũng là say chết rồi á! Nhưng mà rượu này lại rất hữu dụng với ta, nếu như có thể phối chế với các loại dược liệu cao cấp hơn không biết chừng sau này mỗi ngày chỉ cần ngồi uống rượu tu vi ta cũng tăng mạnh a! Chuyện tốt như vậy đúng là không thể bỏ qua được."
Nhưng cái chuyện tốt mà hắn vừa nghĩ đến đã ngay lập tức bị dội cho một gáo nước lạnh. Lục Thiến nhìn hắn có chút ý cười:
- Công tử không phải là đang có ý định dùng rượu này để tăng tu vi lên đấy chứ?
Trần Lâm có chút ngượng ngùng gật đầu. Lục Thiên khẽ phất tay lấy ra một miếng thanh giản màu lục, được làm từ một loại tinh thần thạch chuyên dùng cho tu sĩ ký gửi tình thần ấn ký vào trong đó. Trần Lâm cầm lấy thanh giản mà Lục Thiến giao cho, rót một chút tinh thần lực vào trong đó. Một lúc sau, ánh mắt hắn không khỏi chìm xuống:
- Ài, dược liệu trong đây toàn là loại kỳ lạ hiếm thấy. Đừng nói là một gốc năm trăm năm linh dược, cho dù là một gốc trăm năm linh dược cũng coi như là khó gặp rồi. Mà thời gian ủ rượu cũng mất khá lâu, một trăm năm linh dược thì cần ít nhất là một tháng thời gian. Nhưng loại linh tửu này với ta lại không có nhiều tác dụng cho lắm. Còn năm trăm năm linh dược thì cần phải ủ ít nhất là một năm mới thành linh tửu. Một nghìn năm linh dược thì cần phải dùng mười năm thời gian mới có thể ủ thành linh tửu. Mà chúng còn cần phải được ủ ở một nơi có thổ nhưỡng đặc thù mới có thể đạt đến độ hoàn mỹ nhất. Nếu tính ra, ta chỉ cần mua đan dược là đủ dùng rồi, rượu này thật sự cần thiết sao?
Có hương rượu trong lòng, Lục Thiến hai tay chống cằm, tâm tình thiếu nư nổi lên, chớp chớp mắt nhìn hắn:
- Vậy công tử nói thử xem, liệu rượu này có thể uống được nữa không?
Trần Lâm bị ánh mắt của nàng nhìn đến có chút thất thần, hắn hốt hoảng quay mặt nhìn sang chỗ khác. Trong lòng hắn có chút kinh sợ: "Rượu này không phải là xuân dược đấy chứ, nàng ta vốn không phải tu luyện mị thuật sao ta lại có cảm giác như vậy chứ? Chẳng lẽ do ta uống nhiều linh tửu quá nên sinh ra ảo giác chăng? Nhưng mà theo như thạch giản lưu lại thì rượu này ngoài trợ giúp tăng tiến từ vi còn có thể dùng để luyện thể, luyện tâm nữa mà? Ài, xem ra chắc là do tu vi của ta tăng tiến quá nhanh nên mới xảy ra chuyện như vậy."
Lục Thiến ánh mắt như có chút si dại hồi tưởng lại ký ức dường như đã rơi vào quên lãng. Một thanh niên mặc một bộ y phục màu trắng, trên lưng cõng một thanh trường kiếm, ánh mắt sắc bén như chứa đựng trăm vạn kiếm ý vô tình liếc mắt nhìn nàng. Nhưng cái liếc mắt vô tình đó đã làm cho trái tim thiếu nữ mới mười bảy, mười tám tuổi như nàng trở nên si dại. Nàng yêu hắn. Nàng theo hắn từ Tây Minh trấn đi đến Bắc Minh thành, rồi lại đến U Minh tông. Lúc đó nàng mới biết, hắn là thiếu chủ của U Minh tông. Bạch kiếm y, chính là biệt hiệu của hắn. Hắn tu tiên chưa tới một trăm năm nhưng cảnh giới của hắn đã là nửa bước nguyên anh. Trong cùng thế hệ hào kiệt ở U Minh thành, hắn hầu như không có địch thủ. Nghe có người kể lại rằng, có một lần hắn với một vị lão quái nguyên anh cảnh vì tranh giành một thanh bảo kiếm linh khí mà xảy ra tranh chấp. Vị lão quái nguyên anh cảnh đó cũng là một người độc đoán. Lão vì thanh linh kiếm đó mà quyết tâm chặn đường cướp đoạt. Lần đó, Bạch kiếm y một mình một kiếm chém đứt một cánh tay của lão, đồng thể an toàn trở về tông môn. Mấy tháng sau đó, cả nhà lão quái đó đều bị một gã thanh niên mặc bạch y, lưng đeo trường kém chém chết không còn một mạng. Cũng kể từ đó, hắn được mọi người xưng tụng là Bạch y kiếm.
Nàng biết được thân phận của Bạch y kiếm, lòng nàng cũng nát tan. Hắn đường đường là thiếu chủ của U Minh tông, còn nàng chỉ là một con sâu cái kiến trong mắt hắn. Nàng xuất thân trong một tiểu gia tộc không có một vị kim đan trưởng lão toạ trấn, nàng cũng không phải là một tuyệt sắc giai nhân, càng không phải là thiên kiêu tiểu thư. Nàng đến tư cách làm người hầu của hắn cũng không được. Bên cạnh hắn có rất nhiều nữ nhân, trong số các nữ nhân đó đều là người có tư vị cao hơn nàng rất nhiều. Trong đó thậm chí còn có vài người đã đạt đến tu vi kim đan cảnh. Nói về nhân sắc, bọn họ càng khó thua kém nàng. Vậy hắn làm thế nào mà có thể để ý đến nàng được chứ.
Nhưng rồi có một lần hắn bị người ta truy sát, hắn bị thương rơi xuống đáy vực. Nàng trong lúc vô tình cũng rơi vào đáy vực mà gặp hắn. Tu vì của hắn lúc đó cũng bị rớt xuống tận mấy cảnh giới, thương thế của hắn rất nặng. Khi đó, nàng ở bên cạnh hắn. Nàng làm bạn với hắn, rồi lần lược sinh cho hắn hai cái hài nhi. Một đứa bé trai và một đứa bé gái. Hắn đặt tên cho chúng là Tiêu Lân và Tiêu Thanh, bởi vì hắn họ Tiêu, Tiêu Thành. Nhưng đến một ngày nọ, tu vì của hắn cũng khôi phục lại hoà toàn. Hắn rời khỏi đáy vực, hắn trở về U Minh tông, lại trở về với thân phận thiếu chủ của mình. Hắn lúc trở về, đã từng nói với nàng rằng:
- Tiêu gia ta không phải là nơi ai cũng có thể đi vào. Ta với nàng duyên phận coi như đến đây là hết. Thân phận của nàng không thích hợp để làm con dâu của Tiêu gia. Hai đứa trẻ này tư chất tuy không tệ, nhưng số với những đứa trẻ khác của Tiêu gia lại quá bình thường. Đợi cho chúng khi nào có thể kết thành kim đan, nàng hãy đưa chúng trở về Tiêu gia. Đến lúc đó, thân phận của chúng chắc chắn sẽ được Tiêu gia chấp thuận. Nhưng nàng phải nhớ, nếu qua một trăm năm mà chúng vẫn không thể kết đan được, thì đừng bao giờ trở về Tiêu gia nữa.
Hắn nói xong rồi ném cho nàng một túi trữ vật. Giọng hắn không chút tình cảm gì, nói:
- Trong thời gian qua, ta cảm ơn nàng đã vui vẻ cùng ta. Đây coi như là chút bồi thường cho nàng.
Hắn đưa túi trữ vật cho nàng rồi đi mất, thậm chí một cái quay đầu cũng không hề xuất hiện. Nàng cầm túi trữ vật trên tay mà lòng đau như cắt. Tim nàng như chết lặng, nàng vốn tưởng rằng thời gian qua hắn thật tâm yêu thích nàng. Giờ nàng mới biết, đó chẳng qua là hắn đang tìm niềm vui trên thân xác nàng. Hắn coi nàng như công cụ để phát tiết hết nỗi dục vọng trong lòng hắn. Hắn thậm chí chưa từng bao giờ hôn nàng, chưa từng bao giờ nói một tiếng yêu nàng. Nàng hận hắn, nàng khinh bỉ chính bản thân mình bấy lâu nay luôn tự lừa dối mình. Nàng quỳ xuống đất ôm hai đứa trẻ vào lòng rồi bật khóc.
Trần Lâm trong lòng vốn dĩ có chút không thoải mái, hắn có ý định muốn rời đi. Nhưng khi thấy nét mặt của Lục Thiến lục trắng lúc xanh, tâm tình bất định, như là dấu hiệu tẩu hoạ nhập ma. Nên là hắn có chút bất an, vội truyền âm gọi to:
- Tiền bối! Tiền bối! Người mẫu tỉnh lại đi!
Lục Thiến hai mắt ngấn lệ, ngẩng mặt lên nhìn Trần Lâm. Rồi đột nhiên nàng quỳ xuống trước mắt hắn:
- Lâm công tử, ta có một thỉnh cầu! Lời thỉnh cầu của ta công tử nhất định không thể từ chối được. Vì ta biết, cả đời này của ta, chỉ có mình công tử là có thể giải trừ được cái tâm ma này!
- Tiền bối! Người có yêu cầu gì thì cứ từ từ mà đứng lên nói chuyện đi! Ngươi quỳ như vậy ta cảm thấy vô cùng bất tiện, vỡi lại chẳng phải lúc nãy người nói tâm ma của mình đã được giải trừ rồi sao?
Nàng nhìn hắn rồi lắc đầu nói:
- Lúc trước, tâm ma chính là chấp niệm trong lòng của tiểu nữ. Bây giờ, tâm ma này chính là nghiệt duyên trong lòng của ta! Nếu như tâm ma này không thể giải trừ, lúc ta kết đan chắc chắn sẽ bị tâm ma phản phệ mà chết! Cha ta thọ nguyên không còn nhiều, tộc trưởng sư huynh năm xưa vì trúng ám toán của một người mà không thể kết đan được. Trong tộc chỉ còn mình ta là có hy vọng kết đan, nếu ta vì kết đan mà chết Lục gia chắc chắn sẽ dẫn đến diệt vong.
Trần Lâm hơi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói:
- Lục gia có ơn với ta, ta nhất định sẽ giúp Lục gia, chỉ là tu vì của ta hiện giờ quá thấp, ta e là sẽ làm tiền bối thất vọng rồi a!
Nàng nhìn hắn đôi má có chút ửng hồng, hơi ngượng ngùng nói:
- Ta không phải nói là bây giờ công tử sẽ giúp ta làm việc này. Ta muốn là sau này khi công tử tu vi tăng tiến đến một cảnh giới nhất định, ta muốn lúc đó công tử giứp ta giết một người. Chỉ cần... chỉ cần công tử giúp ta giết hắn, ta nhất định sẽ vì công tử mà báo đáp. Thậm chí... thậm chí ta có thể theo công tử cả đời để hầu hạ. Nếu công tử thích Tiểu Thành, ta cũng sẽ gã nó cho công tử là thê thiếp.
Trần Lâm có chút nhìn nàng, rồi lắc đầu nói:
- Ta không biết người mà tiền bối muốn giết là ai, nhưng ta biết người đó chắc chắn tu vì rất cao. Đến lúc đó nếu như ta có thể giúp được tiền bối thì ta nhất định sẽ làm, còn những chuyện khác thì ta không quan tâm. Ta chỉ muốn biết người đó tên là gì?
Nàng khẽ gật đầu nhìn hắn, cẩn thận đọc ra từng chữ:
- Bạch y kiếm, Tiêu Thành!