Thời gian một năm chậm rãi trôi qua, Trần Lâm bình thường đều thức dậy rất sớm để đi vào U Minh lâm tu luyện, cho đến khi trời tối hắn mới trở về. Mỗi lần hắn trở về trên người thường mang theo rất nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau. Đường Ngọc Lan mấy ngày đầu còn cảm thấy sợ hãi và lo lắng. Nhưng cứ ngày này qua ngày nọ, nàng cũng dần cảm thấy quen thuộc. Từ khi tiến vào U Minh lâm hơn một tháng, Đường Ngọc Minh cũng bắt đầu hồi phục. Qua chừng nửa năm, hai huynh muội bọn họ cũng bắt đầu theo Trần Lâm đi vào U Minh lâm săn yêu thú, hái dược thảo, rèn luyện công pháp.
Trong một năm này, tu vi Trần Lâm từ tầng năm luyện khí cảnh đột phá đến tầng bảy hậu kỳ. Hai môn công pháp "huỳnh long độc thủ", "huỳnh long xuất động" đều tu luyện đến tiểu thành, huyễn hoá ra một phần uy thế của long tộc. Tuy chỉ luyện tới tiểu thành, cách đại thành một khoảng cách khá dài; nhưng với thực lực hiện tại của Trần Lâm tu sĩ bình thường dưới tụ nguyên cảnh đều không phải là đối thủ của hắn. Thực lực tăng tiến, trong đan điền của Trần Lâm cũng bắt đầu tụ tập được vài sợi linh khí mỏng manh. Nếu như so với trước kia, các loại linh phù cấp thấp hắn có thể tùy ý sử dụng mà không sợ tiêu hao linh lực quá nhiều nữa.
Cũng trong khoảng thời gian này, khí linh trong thanh Nhuệ kiếm cũng đã hoàn toàn thức tỉnh. Cái khí linh này cũng là kẻ phàm ăn, nó vừa thức tỉnh đã thu hết số lượng tinh hạch yêu thú mà Trần Lâm vất vả lắm mới thu thập được hơn trăm viên đem đi nuốt sạch. Nó chỉ cho hắn một lời giải thích đơn giản là:
- Mấy thứ tinh hạch của yêu thú cấp thấp này năng lượng quá thấp, ăn có nhiều nữa cũng là không có thu hoạch gì.
Trần Lâm nhìn thấy nó còn đang đưa tay vào miệng làm động tác xỉa răng, hắn không khỏi mắng:
- Không có tác dụng gì mà ngươi còn ăn? Ngươi có biết là mấy thứ này có thể đổi được một ít đồ tốt hay không?
Cái khí linh bĩu môi khinh thường nói:
- Hừ, mấy thứ này thì đổi được đồ tốt gì chứ? Chúng có thể đổi được tiên khí sao, có thể đổi được tiên bảo sao?
Trần Lâm càng trừng to mắt mắng:
- Ngươi tưởng đây là tiên giới sao? Ngươi có lục tung cả đất đá ở đây lên thử xem có thể tìm được một món tiên khí hay là tiên bảo hay không?
Cái khí linh cứng họng, cũng không dám nói nữa. Cuộc sống thường ngày của hắn ngoài việc tu luyện, thì hầu như đều nghe cái khí linh này lảm nhảm rất nhiều thứ. Mặc dù có nhiều thứ quả thật rất rác rưởi, vì những thứ nó biết đều tồn tại từ ba vạn năm trở về trước. Một vài thứ trong thư tịch cổ còn không có ghi chép đến. Nhưng thứ làm cho hắn cảm thấy đau đầu nhất phải kể đến là hai huynh muội Đường Ngọc Minh và Đường Ngọc Lan. Nhờ vào sự trợ giúp của Trần Lâm thu thập các loại tinh hạch phù hợp cho hai huynh muội bọn họ tu luyện, tu vi của hai người cũng tiến triển rất nhanh.
Trong đó Đường Ngọc Minh là tu vi tăng tiến nhanh nhất, vì hắn mang huyết mạch yêu lang nên tinh hạch thu được cũng rất nhiều. Tu vi của Đường Ngọc Minh cuối cùng cũng đột phá đến luyện khí cảnh tầng chín đại viên mãn. Ngặc nỗi, hắn muốn tiến giai lên tụ nguyên cảnh thì cần phải có số lượng yêu hạch cấp hai trở lên mới được. Vấn đề lúc này mới thật sự làm cho Trần Lâm cảm thấy đau đầu, bởi vì ngoài lúc hoá thân yêu hình ra sức chiến đấu của hai huynh muội bọn họ lại quá yêú, gặp phải yêu thú cùng cấp đều chỉ có bị thương bỏ chạy. Mà với thực lực của hắn, mỗi tháng chỉ có thể giết được một hai đầu yêu thú cấp hai cũng đã là giỏi lắm rồi.
Trong khi đó, Đường Ngọc Lan tu vi cho tới bây giờ cũng chỉ đạt tới tầng bảy luyện khí cảnh hậu kỳ. Nguyên nhân là yêu thú có một chút huyết mạch của phượng hoàng đều có phẩm cấp rất cao, số yêu thú phẩm cấp thấp thì lại rất hiếm. Cuối cùng hắn cũng không biết là mình vào U Minh lâm để tu luyện hay là để nuôi ba cái miệng ăn không đáy này đây. Nhưng dù sao thời gian tu luyện dài lâu nhàm chán, có ba người bọn họ bầu bạn cũng làm hắn cảm thấy bớt chút buồn tẻ.
Hôm nay, vì Trần Lâm đi ra ngoài luyện kiếm nên hai huynh muội Ngọc Minh, Ngọc Lan cũng không có đi theo. Trần Lâm cũng rất muốn truyền thụ cho hai huynh muội họ hai môn công pháp mà hắn đang tu luyện. Chỉ có điều, cả hai huynh muội bọn họ dù có cố gắng luyện tập như thế nào cũng không thể tu luyện được hai môn công pháp này. Bởi vì thế Trần Lâm dự định là sau khi kết thúc huấn luyện ở U Minh lâm, hắn sẽ trở về Tây Minh trấn tìm cho hai huynh muội bọn họ vài bộ công pháp phù hợp, để khi cần thiết bọn họ không cần biến hình cũng có thể tự bảo vệ được mình.
Trần Lâm luyện kiếm cho đến khi đêm khuya mới bắt đầu trở về. Hai môn công pháp hắn đang tu luyện càng gần đến đại thành càng khó tăng tiến. Nhưng Trần Lâm biết, chỉ cần hắn luyện thành hai môn công pháp này, cho dù là gặp lại Lục Hạo hắn cũng có thể tự tin mà bảo mệnh được.
Trên đường đi về, Trần Lâm đi ngang qua một con suối. Con suối nằm ở một khu vực bên ngoài, cách U Minh lâm một khoảng an toàn. Sẵn thấy trong người có chút khó chịu nên hắn cũng không cố kỵ mà cởi đồ nhảy xuống suối tắm. Chỉ là, khi hắn vừa mới cởi xong cái áo khoác ngoài một cái bóng người từ dưới nước nhô lên. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của một thiếu nữ, từng đường nét cơ thể nàng hiện ra trước mặt làm cho Trần Lâm ngây ngất. Hắn còn chưa ghi nhớ được thân thể nàng đã bị một tiếng hét thất thanh làm cho giật mình:
- Aaa... Nhân loại vô sĩ!
Nàng vừa hét vừa nhảy khỏi mặt nước, cuộn tròn rồi biến mất. Trần Lâm cũng vội vàng mặc lại quần áo trên người, rối rít xin lỗi:
- Tại hạ không cố ý, xin cô nương bỏ qua cho!
Không biết từ lúc nào ở phía sau lưng hắn đã xuất hiện một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Ánh trăng lung linh càng làm cho nàng thêm phần huyền ảo.
- Ngươi thật sự là không cố ý?
Giọng nói của nàng tuy có mấy phần âm lãnh nhưng lọt vào trong tai Trần Lâm lại như ngọt ngào, dễ chịu vô cùng. Hắn xoay người nhìn thấy diện mạo của nàng, không khỏi lại đứng ngây ngất hồi lâu. Thiếu nữ xinh đẹp nhìn thấy hắn cũng có chút giật mình:
- Là ngươi?
Trần Lâm kinh ngạc hỏi:
- Nàng nhận ra ta sao?
Thiếu nữ không có trả lời, mà nhào tới kéo lấy cánh tay hắn, cắn mạnh một cái. Trần Lâm không khỏi kêu lên:
- Cô nương, sao ngươi lại cắn người?
Thiếu nữ đưa cái lưỡi thon dài của mình liếm lấy vết máu còn dính lại trên khoé miệng:
- Mùi vị so với lần trước có chút ngon hơn, nhưng đáng tiếc vẫn là không đủ giúp ta khôi phục hoàn toàn tu vi. Xem ra sau này ta phải cắn hắn nhiều thêm một chút mới được.
Thấy nàng đang lẩm nhẩm nói chuyện một mình, Trần Lâm có chút không vui, lớn tiếng gọi:
- Này, cô nương là người hay là yêu vậy hả?
Thiếu nữ nghe hắn hỏi thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, rồi chớp chớp mắt tinh nghịch:
- Ngươi nói xem ta là người hay là yêu?
Nàng nói xong lại xoay người hoá thành một con chồn nhỏ nhảy lên vai Trần Lâm mà đứng. Hắn khỏi ngây người trong chốc lát, rồi kinh hô lên:
- Yêu thú hoá hình!
Nhưng rồi hắn lại lắc đầu nói:
- Không phải, trên người ngươi ta cảm nhận được linh lực còn chưa tới kim đan. Lẽ nào ngươi là yêu tộc?
Con chồn nhỏ lại hoá thành hình người, ngồi xếp bằng dưới một bãi cỏ xanh, hai tay chống cằm, chớp chớp mắt cười:
- Ngươi không có nhận ra ta sao?
Trần Lâm bây giờ mới nhớ đến một chuyện cách đây gần hai năm về trước, lúc hắn mới vừa xuyên không đi đến cái vị diện này. Hắn chỉ tay về phía nàng, rồi kêu lên:
- Là ngươi, con chồn nhỏ?
Nghe hắn gọi mình là chồn nhỏ, thiếu nữ có vẻ bất mãn, không vui:
- Ai nói ta là cái giống chồn ti tiện đó? Ta là yêu hồ, là yêu hồ sống trên tiên đình đó, ngươi có biết không hả?
Trần Lâm đột nhiên cười lớn, như thế vừa nghe được một câu chuyện vô cùng khôi hài:
- Ha ha, nếu ngươi là yêu hồ ở trên tiên giới, vậy ta là thiên binh thiên tướng ở trên thiên đình rồi sao?
Thiếu nữ nghe hắn trêu chọc không khỏi xắn tay áo lên, tức giận nói:
- Ngươi... trên thiên đình cũng có loại thiên binh thiên tướng dám vô lễ với ta giống như ngươi sao?
Nàng tức giận lại kéo cánh tay của hắn, muốn cắn cho hắn thêm một cái nữa. Nhưng lần này Trần Lâm đã có đề phòng, hắn lôi thanh hắc kiếm ra chắn ngang miệng nàng, trong lòng nhớ lại chuyện mình vô duyên vô cớ bị nàng cắn tới hai lần, không khỏi bất mãn nói:
- Hừ, lần trước ngươi dám cắn ta một miếng thịt, lần này cũng bị ngươi cắn. Hai lần đó, một lần là ngươi cứu ta, một lần là ta nhìn ngươi tắm. Bây giờ ngươi lại muốn cắn, vậy thì cắn cây kiếm của ta đi, cắn cho rớt ấy cái răng, để sau này xem ngươi đi cắn người như thế nào?
Thanh hắc kiếm là một món thượng cổ thần binh, so với tiên khí còn cứng rắn hơn gấp trăm lần. Nàng cắn phải nó, hai hàm răng không khỏi bị đau buốt. Nàng tức giận nhả ra:
- Nhân loại vô sĩ, lần trước là do ngươi dám sờ đuôi của ta, ta mới cắn ngươi. Lần này ngươi lại dám nhìn trộm ta tắm. Hôm nay ta nhất định phải cắn chết ngươi!
- Hừ, chỉ là sờ cái đuôi của ngươi thôi, chuyện đó có gì ghê gớm? Hôm nay ta nhất định sẽ sờ hết người ngươi.
Trần Lâm trong lúc tức giận nói ra, khi hắn kịp nghĩ đến lời nói của mình có chút mờ ám thì hối hận không kịp. Thiếu nữ hồ tộc tức giận đến đỏ mặt:
- Vô sĩ... Vô sĩ... Ngươi đúng là vô sĩ.
Nàng đang mắng Trần Lâm, một cảm giác suy yếu làm cho nàng giật thốt:
- Không ổn, thời gian hoá hình của ta đã đến cực hạn rồi! Ta chưa khôi phục được thực lực đến nguyên anh, chưa thể tùy ý hoá hình. Lại tiện nghi cho hắn.
Đột nhiên nghĩ đến hình ảnh nàng hoá thành chân thân được Trần Lâm ôm ấp trong lòng, nàng không khỏi có chút cười ngọt ngào. Trần Lâm thấy nàng đang hùng hổ lao tới, rồi đột nhiên lại biến thân trở về chân thân. Hắn không khỏi có chút đề phòng:
- Này, không phải là ngươi đang có âm mưu gì đó chứ?
Nàng sau khi trở về chân thân thì không thể nói chuyện được, nên mới truyền âm cho hắn:
- Nhân loại vô sĩ, ta do chưa khôi phục tu vi nên chỉ có thể hoá thành hình người trong thời gian một canh giờ. Khoảng thời gian này công lưc của ta sẽ rơi vào thời kỳ suy yếu, nên cần phải tìm chỗ để ẩn thân. Ngươi bây giờ cần phải đưa ta trở về.
Trần Lâm không khỏi nhíu mày:
- Ngươi không có lừa ta đấy chứ? Nếu đã biết là sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này, việc gì phải hoá hình làm gì?
Giọng nàng không khỏi có chút hờn giỗi:
- Còn không phải tại ngươi, nếu như bình thường ta chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không xảy ra tình huống như thế này.
Nghe nàng nói như vậy Trần Lâm cũng không có nghi ngờ nữa, hắn đem nàng ôm vào trong ngực, rồi theo hướng nàng truyền âm mà chạy đi.
Trong một năm này, tu vi Trần Lâm từ tầng năm luyện khí cảnh đột phá đến tầng bảy hậu kỳ. Hai môn công pháp "huỳnh long độc thủ", "huỳnh long xuất động" đều tu luyện đến tiểu thành, huyễn hoá ra một phần uy thế của long tộc. Tuy chỉ luyện tới tiểu thành, cách đại thành một khoảng cách khá dài; nhưng với thực lực hiện tại của Trần Lâm tu sĩ bình thường dưới tụ nguyên cảnh đều không phải là đối thủ của hắn. Thực lực tăng tiến, trong đan điền của Trần Lâm cũng bắt đầu tụ tập được vài sợi linh khí mỏng manh. Nếu như so với trước kia, các loại linh phù cấp thấp hắn có thể tùy ý sử dụng mà không sợ tiêu hao linh lực quá nhiều nữa.
Cũng trong khoảng thời gian này, khí linh trong thanh Nhuệ kiếm cũng đã hoàn toàn thức tỉnh. Cái khí linh này cũng là kẻ phàm ăn, nó vừa thức tỉnh đã thu hết số lượng tinh hạch yêu thú mà Trần Lâm vất vả lắm mới thu thập được hơn trăm viên đem đi nuốt sạch. Nó chỉ cho hắn một lời giải thích đơn giản là:
- Mấy thứ tinh hạch của yêu thú cấp thấp này năng lượng quá thấp, ăn có nhiều nữa cũng là không có thu hoạch gì.
Trần Lâm nhìn thấy nó còn đang đưa tay vào miệng làm động tác xỉa răng, hắn không khỏi mắng:
- Không có tác dụng gì mà ngươi còn ăn? Ngươi có biết là mấy thứ này có thể đổi được một ít đồ tốt hay không?
Cái khí linh bĩu môi khinh thường nói:
- Hừ, mấy thứ này thì đổi được đồ tốt gì chứ? Chúng có thể đổi được tiên khí sao, có thể đổi được tiên bảo sao?
Trần Lâm càng trừng to mắt mắng:
- Ngươi tưởng đây là tiên giới sao? Ngươi có lục tung cả đất đá ở đây lên thử xem có thể tìm được một món tiên khí hay là tiên bảo hay không?
Cái khí linh cứng họng, cũng không dám nói nữa. Cuộc sống thường ngày của hắn ngoài việc tu luyện, thì hầu như đều nghe cái khí linh này lảm nhảm rất nhiều thứ. Mặc dù có nhiều thứ quả thật rất rác rưởi, vì những thứ nó biết đều tồn tại từ ba vạn năm trở về trước. Một vài thứ trong thư tịch cổ còn không có ghi chép đến. Nhưng thứ làm cho hắn cảm thấy đau đầu nhất phải kể đến là hai huynh muội Đường Ngọc Minh và Đường Ngọc Lan. Nhờ vào sự trợ giúp của Trần Lâm thu thập các loại tinh hạch phù hợp cho hai huynh muội bọn họ tu luyện, tu vi của hai người cũng tiến triển rất nhanh.
Trong đó Đường Ngọc Minh là tu vi tăng tiến nhanh nhất, vì hắn mang huyết mạch yêu lang nên tinh hạch thu được cũng rất nhiều. Tu vi của Đường Ngọc Minh cuối cùng cũng đột phá đến luyện khí cảnh tầng chín đại viên mãn. Ngặc nỗi, hắn muốn tiến giai lên tụ nguyên cảnh thì cần phải có số lượng yêu hạch cấp hai trở lên mới được. Vấn đề lúc này mới thật sự làm cho Trần Lâm cảm thấy đau đầu, bởi vì ngoài lúc hoá thân yêu hình ra sức chiến đấu của hai huynh muội bọn họ lại quá yêú, gặp phải yêu thú cùng cấp đều chỉ có bị thương bỏ chạy. Mà với thực lực của hắn, mỗi tháng chỉ có thể giết được một hai đầu yêu thú cấp hai cũng đã là giỏi lắm rồi.
Trong khi đó, Đường Ngọc Lan tu vi cho tới bây giờ cũng chỉ đạt tới tầng bảy luyện khí cảnh hậu kỳ. Nguyên nhân là yêu thú có một chút huyết mạch của phượng hoàng đều có phẩm cấp rất cao, số yêu thú phẩm cấp thấp thì lại rất hiếm. Cuối cùng hắn cũng không biết là mình vào U Minh lâm để tu luyện hay là để nuôi ba cái miệng ăn không đáy này đây. Nhưng dù sao thời gian tu luyện dài lâu nhàm chán, có ba người bọn họ bầu bạn cũng làm hắn cảm thấy bớt chút buồn tẻ.
Hôm nay, vì Trần Lâm đi ra ngoài luyện kiếm nên hai huynh muội Ngọc Minh, Ngọc Lan cũng không có đi theo. Trần Lâm cũng rất muốn truyền thụ cho hai huynh muội họ hai môn công pháp mà hắn đang tu luyện. Chỉ có điều, cả hai huynh muội bọn họ dù có cố gắng luyện tập như thế nào cũng không thể tu luyện được hai môn công pháp này. Bởi vì thế Trần Lâm dự định là sau khi kết thúc huấn luyện ở U Minh lâm, hắn sẽ trở về Tây Minh trấn tìm cho hai huynh muội bọn họ vài bộ công pháp phù hợp, để khi cần thiết bọn họ không cần biến hình cũng có thể tự bảo vệ được mình.
Trần Lâm luyện kiếm cho đến khi đêm khuya mới bắt đầu trở về. Hai môn công pháp hắn đang tu luyện càng gần đến đại thành càng khó tăng tiến. Nhưng Trần Lâm biết, chỉ cần hắn luyện thành hai môn công pháp này, cho dù là gặp lại Lục Hạo hắn cũng có thể tự tin mà bảo mệnh được.
Trên đường đi về, Trần Lâm đi ngang qua một con suối. Con suối nằm ở một khu vực bên ngoài, cách U Minh lâm một khoảng an toàn. Sẵn thấy trong người có chút khó chịu nên hắn cũng không cố kỵ mà cởi đồ nhảy xuống suối tắm. Chỉ là, khi hắn vừa mới cởi xong cái áo khoác ngoài một cái bóng người từ dưới nước nhô lên. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của một thiếu nữ, từng đường nét cơ thể nàng hiện ra trước mặt làm cho Trần Lâm ngây ngất. Hắn còn chưa ghi nhớ được thân thể nàng đã bị một tiếng hét thất thanh làm cho giật mình:
- Aaa... Nhân loại vô sĩ!
Nàng vừa hét vừa nhảy khỏi mặt nước, cuộn tròn rồi biến mất. Trần Lâm cũng vội vàng mặc lại quần áo trên người, rối rít xin lỗi:
- Tại hạ không cố ý, xin cô nương bỏ qua cho!
Không biết từ lúc nào ở phía sau lưng hắn đã xuất hiện một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Ánh trăng lung linh càng làm cho nàng thêm phần huyền ảo.
- Ngươi thật sự là không cố ý?
Giọng nói của nàng tuy có mấy phần âm lãnh nhưng lọt vào trong tai Trần Lâm lại như ngọt ngào, dễ chịu vô cùng. Hắn xoay người nhìn thấy diện mạo của nàng, không khỏi lại đứng ngây ngất hồi lâu. Thiếu nữ xinh đẹp nhìn thấy hắn cũng có chút giật mình:
- Là ngươi?
Trần Lâm kinh ngạc hỏi:
- Nàng nhận ra ta sao?
Thiếu nữ không có trả lời, mà nhào tới kéo lấy cánh tay hắn, cắn mạnh một cái. Trần Lâm không khỏi kêu lên:
- Cô nương, sao ngươi lại cắn người?
Thiếu nữ đưa cái lưỡi thon dài của mình liếm lấy vết máu còn dính lại trên khoé miệng:
- Mùi vị so với lần trước có chút ngon hơn, nhưng đáng tiếc vẫn là không đủ giúp ta khôi phục hoàn toàn tu vi. Xem ra sau này ta phải cắn hắn nhiều thêm một chút mới được.
Thấy nàng đang lẩm nhẩm nói chuyện một mình, Trần Lâm có chút không vui, lớn tiếng gọi:
- Này, cô nương là người hay là yêu vậy hả?
Thiếu nữ nghe hắn hỏi thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, rồi chớp chớp mắt tinh nghịch:
- Ngươi nói xem ta là người hay là yêu?
Nàng nói xong lại xoay người hoá thành một con chồn nhỏ nhảy lên vai Trần Lâm mà đứng. Hắn khỏi ngây người trong chốc lát, rồi kinh hô lên:
- Yêu thú hoá hình!
Nhưng rồi hắn lại lắc đầu nói:
- Không phải, trên người ngươi ta cảm nhận được linh lực còn chưa tới kim đan. Lẽ nào ngươi là yêu tộc?
Con chồn nhỏ lại hoá thành hình người, ngồi xếp bằng dưới một bãi cỏ xanh, hai tay chống cằm, chớp chớp mắt cười:
- Ngươi không có nhận ra ta sao?
Trần Lâm bây giờ mới nhớ đến một chuyện cách đây gần hai năm về trước, lúc hắn mới vừa xuyên không đi đến cái vị diện này. Hắn chỉ tay về phía nàng, rồi kêu lên:
- Là ngươi, con chồn nhỏ?
Nghe hắn gọi mình là chồn nhỏ, thiếu nữ có vẻ bất mãn, không vui:
- Ai nói ta là cái giống chồn ti tiện đó? Ta là yêu hồ, là yêu hồ sống trên tiên đình đó, ngươi có biết không hả?
Trần Lâm đột nhiên cười lớn, như thế vừa nghe được một câu chuyện vô cùng khôi hài:
- Ha ha, nếu ngươi là yêu hồ ở trên tiên giới, vậy ta là thiên binh thiên tướng ở trên thiên đình rồi sao?
Thiếu nữ nghe hắn trêu chọc không khỏi xắn tay áo lên, tức giận nói:
- Ngươi... trên thiên đình cũng có loại thiên binh thiên tướng dám vô lễ với ta giống như ngươi sao?
Nàng tức giận lại kéo cánh tay của hắn, muốn cắn cho hắn thêm một cái nữa. Nhưng lần này Trần Lâm đã có đề phòng, hắn lôi thanh hắc kiếm ra chắn ngang miệng nàng, trong lòng nhớ lại chuyện mình vô duyên vô cớ bị nàng cắn tới hai lần, không khỏi bất mãn nói:
- Hừ, lần trước ngươi dám cắn ta một miếng thịt, lần này cũng bị ngươi cắn. Hai lần đó, một lần là ngươi cứu ta, một lần là ta nhìn ngươi tắm. Bây giờ ngươi lại muốn cắn, vậy thì cắn cây kiếm của ta đi, cắn cho rớt ấy cái răng, để sau này xem ngươi đi cắn người như thế nào?
Thanh hắc kiếm là một món thượng cổ thần binh, so với tiên khí còn cứng rắn hơn gấp trăm lần. Nàng cắn phải nó, hai hàm răng không khỏi bị đau buốt. Nàng tức giận nhả ra:
- Nhân loại vô sĩ, lần trước là do ngươi dám sờ đuôi của ta, ta mới cắn ngươi. Lần này ngươi lại dám nhìn trộm ta tắm. Hôm nay ta nhất định phải cắn chết ngươi!
- Hừ, chỉ là sờ cái đuôi của ngươi thôi, chuyện đó có gì ghê gớm? Hôm nay ta nhất định sẽ sờ hết người ngươi.
Trần Lâm trong lúc tức giận nói ra, khi hắn kịp nghĩ đến lời nói của mình có chút mờ ám thì hối hận không kịp. Thiếu nữ hồ tộc tức giận đến đỏ mặt:
- Vô sĩ... Vô sĩ... Ngươi đúng là vô sĩ.
Nàng đang mắng Trần Lâm, một cảm giác suy yếu làm cho nàng giật thốt:
- Không ổn, thời gian hoá hình của ta đã đến cực hạn rồi! Ta chưa khôi phục được thực lực đến nguyên anh, chưa thể tùy ý hoá hình. Lại tiện nghi cho hắn.
Đột nhiên nghĩ đến hình ảnh nàng hoá thành chân thân được Trần Lâm ôm ấp trong lòng, nàng không khỏi có chút cười ngọt ngào. Trần Lâm thấy nàng đang hùng hổ lao tới, rồi đột nhiên lại biến thân trở về chân thân. Hắn không khỏi có chút đề phòng:
- Này, không phải là ngươi đang có âm mưu gì đó chứ?
Nàng sau khi trở về chân thân thì không thể nói chuyện được, nên mới truyền âm cho hắn:
- Nhân loại vô sĩ, ta do chưa khôi phục tu vi nên chỉ có thể hoá thành hình người trong thời gian một canh giờ. Khoảng thời gian này công lưc của ta sẽ rơi vào thời kỳ suy yếu, nên cần phải tìm chỗ để ẩn thân. Ngươi bây giờ cần phải đưa ta trở về.
Trần Lâm không khỏi nhíu mày:
- Ngươi không có lừa ta đấy chứ? Nếu đã biết là sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này, việc gì phải hoá hình làm gì?
Giọng nàng không khỏi có chút hờn giỗi:
- Còn không phải tại ngươi, nếu như bình thường ta chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không xảy ra tình huống như thế này.
Nghe nàng nói như vậy Trần Lâm cũng không có nghi ngờ nữa, hắn đem nàng ôm vào trong ngực, rồi theo hướng nàng truyền âm mà chạy đi.