Trong con mắt của con chồn nhỏ hiện lên một tia giận dữ. Một luồng khí thế mạnh mẽ bao bộc lấy thân hình của nó, hình thành một khối cầu bằng lôi điện. Con rắn lớn cũng không chịu yếu thế. Một luồng khói xanh đen bao phủ bên ngoài lân giáp, cái miệng của nó mở rộng phun ra một quả cầu lửa to bằng một nấm tay người lớn bay thẳng về phía con chồn nhỏ. Cảnh tượng trước mắt thật sự quá mức kỳ dị. Trần Lâm nếu nhìn thấy cảnh này chắc có lẽ hắn sẽ cảm thấy hoảng sợ. Đây chẳng khác nào là trận chiến của các vị thần linh trong truyền thuyết. Một người phàm trần không thể nào có sức mạnh như thế được. Nhưng đáng tiếc là hắn đã hôn mê bất tỉnh từ lâu rồi.
Một chồn, một rắn đánh nhau vô cùng kịch liệt. Không biết là do vô tình hay cố ý, mà cuộc chiến này lại chẳng hề mảy may đến thân thể của Trần Lâm. Con rắn lớn mấy lần phun lửa độc về phía con chồn nhỏ, nhưng tất cả lửa độc đều bị lôi diện bao bọc quanh thân người nó nuốt chửng. Lâu lâu lại có vài tia lôi điện như cố ý thoát ra đánh lên lớp lân giáp bên ngoài của con rắn lớn. Vài cái vẩy của nó bị bông tróc lộ ra mùi thịt cháy khét. Con chồn nhỏ xem chừng như chiếm thế thượng phong, nhưng trong lòng nó lại vô cùng lo lắng. Một chút độc tố theo hoả độc đang bắt đầu xâm nhập dần vào cơ thể nó, nếu cứ kéo dài chiến đấu liên tục như thế này nó chắc chắn sẽ rơi vào phía bất lợi. Con rắn lớn lại làm như vô tình không để ý hết thảy, nó vừa đánh vừa giữ khoảng cách an toàn với con chồn nhỏ. Nó biết lôi điện trên người con chồn nhỏ rất nguy hiểm, nhưng mà độc khí trên người của nó cũng không phải là vô dụng. Chỉ cần độc mê con chồn nhỏ trước mắt là nó có thể tìm được thức ăn cho mình rồi. Nó cảm giác trên người của Trần Lâm có thứ gì đó hấp dẫn nó đến đây.
Cuộc chiến kéo dài chừng nửa ngày, vết thương trên người con rắn càng lúc càng thêm trầm trọng. Mà quanh thân con chồn nhỏ lớp khí đen xen lẫn trong vòng khí lôi điện cũng càng lúc càng đậm. Con chồn nhỏ nhìn ra ngoài phía cửa hang ánh mắt có chút bất lực. Trong lòng nó đang buồn phiền không biết là có nên bỏ mặc cái tên nhân loại xấu xa kia ở lại một mình để chạy trốn, hay là liều mạng với con rắn xấu xí kia để cứu hắn. Trong lúc nó còn đang lưỡng lự, ngoài cửa hang đã xuất hiện mấy cái bóng người đi tới. Một gã thư sinh mặc một bộ áo dài màu trắng, tay cầm quạt xếp dẫn theo hai cô gái trẻ đi ở phía sau lưng. Một trong hai cô gái trẻ mặc bộ đồ màu xanh lục, trên đầu để hai cái bím tóc, tay cầm một cây rồi đã, đôi mắt mở tròn kinh hô:
- Ai da da! Sao ở chỗ này lại có một con hắc hoả xà lớn như vậy chứ. Còn là nhị cấp yêu thú hậu kỳ, nửa bước chân nguyên nữa nha!
Cô gái mặc đồ đỏ bó sát người, miệng hơi nhếch lên một cách khinh thường:
- Lục Hầu Nhi, ngươi thật đúng là đồ đần. Ngươi không thấy là trong hang động còn có một con tiểu hồ ly cấp hai hậu kỳ nữa hay sao? Ta dám cá là trong cái hang này có vật gì đó rất quan trọng, nên hai con yêu thú này mới đánh nhau như vậy.
Cô gái tên là Lục Hầu Nhi bị người mắng chửi thì hai mắt trợn ngược, tay quất mạnh cái rồi đã lên một cái vách đá gần đó, làm cho nó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Cô gái mặc áo đỏ làm như rất sợ hãi, chế miệng nói:
- Ai da da, Lục Hầu Nhi muội muội thật lợi hại nha! Công lực lại có mấy phần tăng tiến rồi nhỉ. Ta đây thật thấy sợ hãi nha!
- Ngươi...
Thấy hai người lại sắp đánh nhau, thanh niên mặc nho bào màu trắng vội vàng lên tiếng ngăn cản:
- Ài, hai người các ngươi đừng có gây nhau nữa có được không? Trong hang động hình như còn một người nữa. Người đó có vẻ như là bị trúng độc mà hôn mê rồi. Kỵ lạ, hắn chỉ là người phàm sao trúng phải hắc hoả độc xà mà lại không chết được nhỉ?
Hai nàng đang muốn động thủ, nghe trong hang động còn có người thì bắt đầu dừng lại. Nhưng nghe nói chỉ là người phàm thì lại mất đi hứng thú. Chỉ có cô gái nhỏ mặc áo màu lục nhìn thấy Trần Lâm thì đột nhiên thay đổi thái độ.
- Ai da da, người này ta muốn cứu. Lân đại ca, giúp ta diệt trừ con hắc hoả xà ở phía trước. Còn con chồn nhỏ kia cứ để cho ta thu phục là được!
Gã thư sinh tên là Lục Lân, bình thường quen với tính khí của tiểu thư nhà họ Lục nên cũng chẳng có ý kiến gì. Chỉ có cô gái mặc áo đỏ là tỏ ra khó chịu:
- Hừ, Lục Hầu Như, ngươi là cái thá gì mà dám ra lệnh cho đại ca của ta! Ngươi đừng tưởng ta không biết suy nghĩ của ngươi. Ngươi muốn một mình thu lấy con chồn kia làm sủng vật chứ gì? Vậy được thôi, ta cũng muốn! Đợi xem ai bắt được nó sẽ là của người đó!
Lục Hầu Nhi liếc xéo nàng, rồi khinh thường nói:
- Vậy thì dựa vào bản lãnh mà nói chuyện.
Không đợi chờ Lục Lân lên tiếng ngăn cản, hai nàng đã tự động xông thẳng vào trong hang. Con rắn lớn thấy có kẻ muốn cướp con mồi của mình, hai mắt vằn lên một màu đỏ đầy dữ tợn. Miệng nó mở rộng ra như một chậu máu, phun ra một quả cầu lửa đen xì chặn ngay lối vào hang động. Lục Hầu Nhi xông lên trước, vừa kịp né quả cầu lửa màu đen, hai mắt trừng lớn nhìn con rắn đang chắn trước mặt mình. Tay nàng đưa lên, quất mạnh cây roi da về phía lưng con rắn. Cái bóng roi đánh mạnh, trúng ngay vết thương của nó, làm cho con rắn đau đớn rít lên. Cái đuôi của nó quăng ngang vào vách đá. Cô gái mặc áo đỏ vừa mới chạy tới liền bị trúng chiêu, buộc phải tế lên một thanh pháp khí cản lại thế công của nó.
Ầm... Ầm...
Một tảng đá lớn bị chấn nát rơi xuống đất. Lục Lân lúc này vội vàng chạy tới, cây quạt trong tay không gió tự lớn, quạt về phía trước, cuốn hết bụi đất tàn biến.
- Hừ, chỉ là một đầu yêu thú cấp hai mà cũng dám vô lễ với em gái ta sao? Đáng chết!
Lục Lân một lần nữa đẩy cái quạt về phía trước, một cơn cuồng phong ầm ầm đổ tới làm cho con rắn lớn văng lên vách đá, thương thế càng thêm trầm trọng. Nhân cơ hội này, cô gái áo đỏ cũng tranh thủ được theo phía Lục Hân Nhi.
Con chồn nhỏ đưa mắt nhìn Lục Hân Nhi, trong cơn ngươi của nó hiện lên một tia giảo hoạt. Nó liếc xéo nàng một cái, rồi quay sang nhìn nhìn gã nhân loại xấu xa đang nằm hôn mê ở sau lưng mình. Đột nhiên nó phóng người lên trời, lướt ngang một cái rồi biến mất ngay trước mặt tất cả mọi người. Lục Hân Nhi kinh ngạc nhìn con chồn nhỏ, nàng cảm nhận thấy ánh mắt của nó rất kỳ lạ. Như thể là nó đang nói với nàng: "Ta sẽ còn trở lại."
Lục Hân Nhi khe khẽ lắc đầu, rồi đi gần về phía Trần Lâm. Nàng lật tay lấy ra một cái bình ngọc từ trong túi trữ vật đeo ở bên hông, rồi đổ ra một viên thuốc màu bích ngọc, đút vào trong miệng của hắn. Lúc này, cô gái áo đỏ cũng vừa chạy tới, thấy nàng để cho con chồn nhỏ chạy mất, nên châm chọc:
- Ai da da, chỉ là một con tiểu yêu thú bị thương Lục Hân Nhi ngươi cũng lại để cho nó chạy thoát hay sao?
Lục Hân Nhi không thèm liếc mắt nhìn nàng, hai tay đặt lên hai cái gò má của mình, đôi mắt chớp chớp nhìn Trần Lâm nói thầm:
- Con người này thật kỳ lạ nha! Giống như là ta đã gặp hắn ở đâu rồi vậy.
Cô gái áo đỏ thấy nàng không thèm điếm xỉa tới mình, đang tính nói thêm mấy câu nữa. Đột nhiên cửa động ầm ầm đổ xuống, con rắn lớn đang không ngừng đập mạnh cái đuôi của mình vào vách động, cả người nó nhuộm đầy máu tươi. Trong khi đó, Lục Lân vẫn đang ung dung đứng thẳng tấp nhìn nó, dáng vẻ tiêu sái vô cùng. Lục Lân lại phất tay, cây quạt trên tay biến thành một bức tranh sơn thủy cao trăm trượng trấ lên người con rắn lớn. Tiếng con tắn thở phì phò, cuối cùng nó cùng bất lực không còn chút sức lực mà ngà xuống. Lục Lân lại phất tay, thu xác con rắn dài hơn mấy chục trượng vào trong túi trữ vật. Cái túi trữ vật chừng trăm trượng vuông của hắn dường nhưu bị lấp đầy. Xong xuôi tất cả mọi việc, Lục Lân mới xoay người nhìn đến hai vị muội muội của mình. Lục Lân không thấy có chồn nhỏ lúc nãy ở gần đó, nên hơi ngạc nhiên hỏi:
- Thế nào, con chồn nhỏ đó chạy mất rồi sao?
- Hừ!
Cô gái áo đỏ hừ nhẹ một tiếng, đó khoảnh tay đứng nhìn, như là mọi chuyện chawngt hề liên quan đến mình. Lục Hầu Nhi cũng không thèm tranh cãi với nàng, nhìn về phía Lục Lân nói:
- Lân đại ca, huynh giúp ta đưa người này về Lục gia có được không?
Hai huynh muội Lục Lân có chút giật mình, Lục Hầu Nhi từ khi nào trở nên nhu mỳ như vậy? Lục Lân có chút hơi ngơ ngác, mà muội muội của hắn thì bĩu môi khinh thường. Lục Lân lại lắc đầu cười khổ, hắn không muốn nghe hai cô gái này lại gây chuyện với nhau nữa. Nên là trong lòng hắn thầm oán hận lão gia chủ: "Hừ, lão đầu chờ ta về sẽ tính sổ với ông sau."
Trong lòng là suy nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Lục Lân cũng không muốn làm trái ý vị muội muội của mình. Hắn phất tay để cho cây quạt hoá lớn chừng mười trượng, rồi đem Trần Lâm đặt lên trên, hai cô gái cũng hoá thân bay lên pháp bảo.
Vù... Vù...
Cây quạt đón gió mà bay đi. Trong bóng tối sâm lâm, đôi mắt của con chồn nhỏ mở to nhìn về phía phương hướng mà mọi người vừa đi khỏi, miệng vẫn còn ngậm một cây dược thảo trăm năm tuổi, rồi phóng nhanh biến mất trong đêm tối.
Một chồn, một rắn đánh nhau vô cùng kịch liệt. Không biết là do vô tình hay cố ý, mà cuộc chiến này lại chẳng hề mảy may đến thân thể của Trần Lâm. Con rắn lớn mấy lần phun lửa độc về phía con chồn nhỏ, nhưng tất cả lửa độc đều bị lôi diện bao bọc quanh thân người nó nuốt chửng. Lâu lâu lại có vài tia lôi điện như cố ý thoát ra đánh lên lớp lân giáp bên ngoài của con rắn lớn. Vài cái vẩy của nó bị bông tróc lộ ra mùi thịt cháy khét. Con chồn nhỏ xem chừng như chiếm thế thượng phong, nhưng trong lòng nó lại vô cùng lo lắng. Một chút độc tố theo hoả độc đang bắt đầu xâm nhập dần vào cơ thể nó, nếu cứ kéo dài chiến đấu liên tục như thế này nó chắc chắn sẽ rơi vào phía bất lợi. Con rắn lớn lại làm như vô tình không để ý hết thảy, nó vừa đánh vừa giữ khoảng cách an toàn với con chồn nhỏ. Nó biết lôi điện trên người con chồn nhỏ rất nguy hiểm, nhưng mà độc khí trên người của nó cũng không phải là vô dụng. Chỉ cần độc mê con chồn nhỏ trước mắt là nó có thể tìm được thức ăn cho mình rồi. Nó cảm giác trên người của Trần Lâm có thứ gì đó hấp dẫn nó đến đây.
Cuộc chiến kéo dài chừng nửa ngày, vết thương trên người con rắn càng lúc càng thêm trầm trọng. Mà quanh thân con chồn nhỏ lớp khí đen xen lẫn trong vòng khí lôi điện cũng càng lúc càng đậm. Con chồn nhỏ nhìn ra ngoài phía cửa hang ánh mắt có chút bất lực. Trong lòng nó đang buồn phiền không biết là có nên bỏ mặc cái tên nhân loại xấu xa kia ở lại một mình để chạy trốn, hay là liều mạng với con rắn xấu xí kia để cứu hắn. Trong lúc nó còn đang lưỡng lự, ngoài cửa hang đã xuất hiện mấy cái bóng người đi tới. Một gã thư sinh mặc một bộ áo dài màu trắng, tay cầm quạt xếp dẫn theo hai cô gái trẻ đi ở phía sau lưng. Một trong hai cô gái trẻ mặc bộ đồ màu xanh lục, trên đầu để hai cái bím tóc, tay cầm một cây rồi đã, đôi mắt mở tròn kinh hô:
- Ai da da! Sao ở chỗ này lại có một con hắc hoả xà lớn như vậy chứ. Còn là nhị cấp yêu thú hậu kỳ, nửa bước chân nguyên nữa nha!
Cô gái mặc đồ đỏ bó sát người, miệng hơi nhếch lên một cách khinh thường:
- Lục Hầu Nhi, ngươi thật đúng là đồ đần. Ngươi không thấy là trong hang động còn có một con tiểu hồ ly cấp hai hậu kỳ nữa hay sao? Ta dám cá là trong cái hang này có vật gì đó rất quan trọng, nên hai con yêu thú này mới đánh nhau như vậy.
Cô gái tên là Lục Hầu Nhi bị người mắng chửi thì hai mắt trợn ngược, tay quất mạnh cái rồi đã lên một cái vách đá gần đó, làm cho nó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Cô gái mặc áo đỏ làm như rất sợ hãi, chế miệng nói:
- Ai da da, Lục Hầu Nhi muội muội thật lợi hại nha! Công lực lại có mấy phần tăng tiến rồi nhỉ. Ta đây thật thấy sợ hãi nha!
- Ngươi...
Thấy hai người lại sắp đánh nhau, thanh niên mặc nho bào màu trắng vội vàng lên tiếng ngăn cản:
- Ài, hai người các ngươi đừng có gây nhau nữa có được không? Trong hang động hình như còn một người nữa. Người đó có vẻ như là bị trúng độc mà hôn mê rồi. Kỵ lạ, hắn chỉ là người phàm sao trúng phải hắc hoả độc xà mà lại không chết được nhỉ?
Hai nàng đang muốn động thủ, nghe trong hang động còn có người thì bắt đầu dừng lại. Nhưng nghe nói chỉ là người phàm thì lại mất đi hứng thú. Chỉ có cô gái nhỏ mặc áo màu lục nhìn thấy Trần Lâm thì đột nhiên thay đổi thái độ.
- Ai da da, người này ta muốn cứu. Lân đại ca, giúp ta diệt trừ con hắc hoả xà ở phía trước. Còn con chồn nhỏ kia cứ để cho ta thu phục là được!
Gã thư sinh tên là Lục Lân, bình thường quen với tính khí của tiểu thư nhà họ Lục nên cũng chẳng có ý kiến gì. Chỉ có cô gái mặc áo đỏ là tỏ ra khó chịu:
- Hừ, Lục Hầu Như, ngươi là cái thá gì mà dám ra lệnh cho đại ca của ta! Ngươi đừng tưởng ta không biết suy nghĩ của ngươi. Ngươi muốn một mình thu lấy con chồn kia làm sủng vật chứ gì? Vậy được thôi, ta cũng muốn! Đợi xem ai bắt được nó sẽ là của người đó!
Lục Hầu Nhi liếc xéo nàng, rồi khinh thường nói:
- Vậy thì dựa vào bản lãnh mà nói chuyện.
Không đợi chờ Lục Lân lên tiếng ngăn cản, hai nàng đã tự động xông thẳng vào trong hang. Con rắn lớn thấy có kẻ muốn cướp con mồi của mình, hai mắt vằn lên một màu đỏ đầy dữ tợn. Miệng nó mở rộng ra như một chậu máu, phun ra một quả cầu lửa đen xì chặn ngay lối vào hang động. Lục Hầu Nhi xông lên trước, vừa kịp né quả cầu lửa màu đen, hai mắt trừng lớn nhìn con rắn đang chắn trước mặt mình. Tay nàng đưa lên, quất mạnh cây roi da về phía lưng con rắn. Cái bóng roi đánh mạnh, trúng ngay vết thương của nó, làm cho con rắn đau đớn rít lên. Cái đuôi của nó quăng ngang vào vách đá. Cô gái mặc áo đỏ vừa mới chạy tới liền bị trúng chiêu, buộc phải tế lên một thanh pháp khí cản lại thế công của nó.
Ầm... Ầm...
Một tảng đá lớn bị chấn nát rơi xuống đất. Lục Lân lúc này vội vàng chạy tới, cây quạt trong tay không gió tự lớn, quạt về phía trước, cuốn hết bụi đất tàn biến.
- Hừ, chỉ là một đầu yêu thú cấp hai mà cũng dám vô lễ với em gái ta sao? Đáng chết!
Lục Lân một lần nữa đẩy cái quạt về phía trước, một cơn cuồng phong ầm ầm đổ tới làm cho con rắn lớn văng lên vách đá, thương thế càng thêm trầm trọng. Nhân cơ hội này, cô gái áo đỏ cũng tranh thủ được theo phía Lục Hân Nhi.
Con chồn nhỏ đưa mắt nhìn Lục Hân Nhi, trong cơn ngươi của nó hiện lên một tia giảo hoạt. Nó liếc xéo nàng một cái, rồi quay sang nhìn nhìn gã nhân loại xấu xa đang nằm hôn mê ở sau lưng mình. Đột nhiên nó phóng người lên trời, lướt ngang một cái rồi biến mất ngay trước mặt tất cả mọi người. Lục Hân Nhi kinh ngạc nhìn con chồn nhỏ, nàng cảm nhận thấy ánh mắt của nó rất kỳ lạ. Như thể là nó đang nói với nàng: "Ta sẽ còn trở lại."
Lục Hân Nhi khe khẽ lắc đầu, rồi đi gần về phía Trần Lâm. Nàng lật tay lấy ra một cái bình ngọc từ trong túi trữ vật đeo ở bên hông, rồi đổ ra một viên thuốc màu bích ngọc, đút vào trong miệng của hắn. Lúc này, cô gái áo đỏ cũng vừa chạy tới, thấy nàng để cho con chồn nhỏ chạy mất, nên châm chọc:
- Ai da da, chỉ là một con tiểu yêu thú bị thương Lục Hân Nhi ngươi cũng lại để cho nó chạy thoát hay sao?
Lục Hân Nhi không thèm liếc mắt nhìn nàng, hai tay đặt lên hai cái gò má của mình, đôi mắt chớp chớp nhìn Trần Lâm nói thầm:
- Con người này thật kỳ lạ nha! Giống như là ta đã gặp hắn ở đâu rồi vậy.
Cô gái áo đỏ thấy nàng không thèm điếm xỉa tới mình, đang tính nói thêm mấy câu nữa. Đột nhiên cửa động ầm ầm đổ xuống, con rắn lớn đang không ngừng đập mạnh cái đuôi của mình vào vách động, cả người nó nhuộm đầy máu tươi. Trong khi đó, Lục Lân vẫn đang ung dung đứng thẳng tấp nhìn nó, dáng vẻ tiêu sái vô cùng. Lục Lân lại phất tay, cây quạt trên tay biến thành một bức tranh sơn thủy cao trăm trượng trấ lên người con rắn lớn. Tiếng con tắn thở phì phò, cuối cùng nó cùng bất lực không còn chút sức lực mà ngà xuống. Lục Lân lại phất tay, thu xác con rắn dài hơn mấy chục trượng vào trong túi trữ vật. Cái túi trữ vật chừng trăm trượng vuông của hắn dường nhưu bị lấp đầy. Xong xuôi tất cả mọi việc, Lục Lân mới xoay người nhìn đến hai vị muội muội của mình. Lục Lân không thấy có chồn nhỏ lúc nãy ở gần đó, nên hơi ngạc nhiên hỏi:
- Thế nào, con chồn nhỏ đó chạy mất rồi sao?
- Hừ!
Cô gái áo đỏ hừ nhẹ một tiếng, đó khoảnh tay đứng nhìn, như là mọi chuyện chawngt hề liên quan đến mình. Lục Hầu Nhi cũng không thèm tranh cãi với nàng, nhìn về phía Lục Lân nói:
- Lân đại ca, huynh giúp ta đưa người này về Lục gia có được không?
Hai huynh muội Lục Lân có chút giật mình, Lục Hầu Nhi từ khi nào trở nên nhu mỳ như vậy? Lục Lân có chút hơi ngơ ngác, mà muội muội của hắn thì bĩu môi khinh thường. Lục Lân lại lắc đầu cười khổ, hắn không muốn nghe hai cô gái này lại gây chuyện với nhau nữa. Nên là trong lòng hắn thầm oán hận lão gia chủ: "Hừ, lão đầu chờ ta về sẽ tính sổ với ông sau."
Trong lòng là suy nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Lục Lân cũng không muốn làm trái ý vị muội muội của mình. Hắn phất tay để cho cây quạt hoá lớn chừng mười trượng, rồi đem Trần Lâm đặt lên trên, hai cô gái cũng hoá thân bay lên pháp bảo.
Vù... Vù...
Cây quạt đón gió mà bay đi. Trong bóng tối sâm lâm, đôi mắt của con chồn nhỏ mở to nhìn về phía phương hướng mà mọi người vừa đi khỏi, miệng vẫn còn ngậm một cây dược thảo trăm năm tuổi, rồi phóng nhanh biến mất trong đêm tối.