Hành cung Yến Sơn cách kinh thành hơn một trăm dặm, đoàn xe của hoàng thượng phải đi hơn hai canh giờ mới tới nơi, hiện tại đã là bốn giờ.
Chu Thiên Giáng mang theo Chu Nhất và hai mươi danh hộ vệ trong phủ, lái chiếc “Ferrari” đứng đợi cách kinh thành ba mươi dặm, đợi thánh giá Thành Võ Hoàng tới.
Dựa theo triều chế, Hoàng thượng tế tổ hồi kinh chỉ cần trọng thần lục bộ đứng ngoài thành nghênh đón là được, không được hưng sư động chúng, càng không được nghênh đón từ xa.
- Đại nhân, thánh giá hoàng thượng đã tới.
Một gã hộ vệ đánh ngựa tới nói.
Chu Thiên Giáng đứng trên mui xe Ferrari nhìn nói.
- Mau kéo biểu ngữ lên, các ngươi mau rút lui vào rừng, đừng làm kinh động thánh giá.
Chu Thiên Giáng phân phó, mấy tên hộ vệ treo tấm lụa trắng phía trên có hàng chữ viết tay của Chu đại quan nhân…Thần, Chu Thiên Giáng hướng Hoàng thượng thỉnh tội.
Thành Võ Hoàng đang ngồi trong long liễn cùng Vệ Triển đánh cờ, đội ngũ chợt dừng lại, một gã quan cầm cờ cười ngựa chạy tới.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, An Sát Sứ Chu Thiên Giáng đại nhân, ở phía trước thỉnh tội!
- Cái gì, thỉnh tội?
Thành Võ Hoàng ngẩn người.
Hai gã thái giám bên ngoài nhẹ nhàng vén màn xe lên, ước chừng cách đó trăm mét có một tấm lụa trắng ngăn giữa đường, ngồi phía dưới là An Sát Sứ Chu đại quan nhân.
- Tiểu tử này đang làm gì vậy, ngồi đó thỉnh tội sao?
Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển hỏi.
- Ha ha, bệ hạ, đoán chứng tiểu tử này đã gây rối, bằng không sẽ chẳng chạy tới đây thỉnh tội.
Vệ Triển cười ha hả nói.
- Cho tiểu tử đó lại đây.
Thành Võ Hoàng nói xong, thái giam buông màn xe xuống.
Một tên thị vệ giục ngựa tới trước Chu Thiên Giáng.
- Chu đại nhân, Hoàng thượng cho ngài qua đó.
Chu Thiên Giáng vừa nghe đã vội vàng đứng lên, ngồi xổm lâu như vậy chân cũng hơi tê rồi. Chu Thiên Giáng co duỗi hai chân rồi mới chầm chậm đi về phía long đuổi. Chu Thiên Giáng biết giờ không phải lúc cứng rắn, dù hắn có tài kinh thiên địa vị thì đứng dưới mái hiên của người ta vẫn phải cúi đầu.
- Hoàng thượng…đại hỷ a!
Chu Thiên Giáng đi tới bên long đuổi, ôm quyền gào to.
Màn xe lại vén lên, Thành Võ Hoàng vẻ mặt không hài lòng trách mắng.
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi tới báo tin vui hay đến thỉnh tội đấy!
- Hoàng thượng, thần trước báo tin vui sau thỉnh tội!
Chu Thiên Giáng cười tủm tỉm nói.
Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển.
- Có nghe không, phỏng chừng tiểu tử này gây ra chuyện không nhỏ, còn biết nói chuyện vui trước cho trẫm cao hứng.
Vệ Triển cười cười không nói gì, sao y không biết Chu Thiên Giáng gây ra tai họa, vì có đại sự gì xảy ra, Mục Kỳ đều sớm dùng khoái mã báo lại rồi.
- Thiên Giáng, nếu tiểu tử ngươi báo tin vui thì có thể đứng nói chuyện. Nếu thỉnh tội, phải quỳ nói chuyện cho trẫm.
Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng uy nghiêm nói.
- Vậy thần vẫn nên ngồi thì hơn.
Chu Thiên Giáng nói xong, thật đã ngồi xổm bên cạnh xe.
Thành Võ Hoàng cũng biết tính của Chu Thiên Giáng nên không so đo với hắn.
- Có chuyện gì, nói đi.
- Khởi bẩm bệ hạ, ngài đoán thần đã đoạt lại được bao nhiêu ngân lượng?
Chu Thiên Giáng nói xong, thuận tay rút cây cỏ bổng ngậm lên miệng.
Vừa nghe tới ngân lượng, Thành Võ Hoàng liền hứng thú.
- Thế nào, chẳng lẽ không hoàn thành ước định với trẫm nên tới thỉnh tội sao?
- Ha ha, ta nói sư phụ bệ hạ, ngài cũng quá coi thường học sinh của mình. Nói thực cho ngài, học trò đoạt lại tổng cộng...
Nói tới đây, Chu Thiên Giáng thấy không thể nói ra toàn bộ, có lẽ hai ngày nữa, Thành Võ Hoàng sẽ cướp bạc của hắn.
- Tổng cộng đoạt lại 15.200.000 lượng.
Chu Thiên Giáng báo ra một nửa. Dù sao, đoạt được bao nhiêu bạc chỉ có người của An Sát Viện biết, số dư còn lại chậm rãi lừa hoàng thượng ăn uống.
Nghe thấy con số này Thành Võ Hoàng sửng sốt, gương mặt lộ vẻ vui mừng. Trấn Nam đại doanh cần bạc chống đỡ địch, phương Bắc Văn Nhữ Hải cũng tới thời gian phát quân lương, còn có tình hình thiên tai các nơi, Thành Võ Hoàng đang cần bạc cứu cấp.
Vừa nghe vậy, Thành Võ Hoàng mỉm cười gõ bàn cờ.
- Thiên Giáng, lên long đuổi ngồi nói đi.
- Học trò không dám, ta sợ lát nữa ngài sẽ đá ta lăn ra mất.
- Bảo ngươi lên thì lên, dông dài cái gì!
Vệ Triển ở bên giận dữ mắng mỏ, trong lòng tự nhủ chuyện tiểu tử nhà ngươi tư tàng binh mã ta còn chưa nói với Hoàng thượng, nói ra rồi, ngươi có tám cái đầu cũng không đủ chém.
Chu Thiên Giáng khẩn trương bước lên long đuổi, mấy tên Cấm Vệ quân chạy đến gỡ biểu ngữ thỉnh tội của hắn xuống. Thành Võ Hoàng ra lệnh, đoàn xe tiếp tục đi về phía trước.
- Thiên Giáng, xem ra quan viên tham nhũng Đại Phong ta còn không ít a.
Thành Võ Hoàng cao hứng nhưng không khỏi có chút tức giận.
Mặc dù biết bọn quan viên tham lam thành tính, Thành Võ Hoàng cũng không ngờ họ có thể tham nhiều như vậy, chẳng phải biết Chu Thiên Giáng chỉ báo một nửa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, số bạc này không phải tham trong chốc lát mà là thành quả do đám quan viên tích lũy bao năm, đã bị Chu Thiên Giáng lôi ra.
Triều Đại Phong an định hai ba mươi năm, kinh thương các nơi thu hoạch cũng không tệ, thuế cũng tương đối cao. Nhưng trải qua tầng tầng lột da, đến ngân khố quốc gia cũng chẳng còn nhiều, tất cả đều chảy vào tay đám quan viên này. Tích lũy tháng ngày, mới hình thành cục diện quan phú quốc nghèo (quan giàu nước nghèo).
- Bệ hạ, thần đã lập một danh sách quan tham, chuẩn bị ngày mai lâm triều sẽ dâng lên cho ngài. Đại Phong ta nếu muốn hùng bá thiên hạ uy chấn tứ hải, không từ bỏ lợi và hại khẳng định không được. Đương nhiên, phải gặp được minh quân trăm năm khó gặp như ngài và hiền thần trung tâm vì nước như ta mới có thể làm được những hành động vĩ đại như thế. Thần tin, trong tương lai không xa, Đại Phong ta dưới sự chỉ đạo anh minh của bệ hạ và sự mạnh mẽ cải cách của thần, chắc chắn sẽ hiện ra một cảnh sắc vui sướng quang vinh.
Chu Thiên Giáng “Kích động” nói xong, chỉ thiếu không cho mình một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Thành Võ Hoàng và Vệ Triển nhìn nhau, nghe đến làhay, nhưng cảm giác, cảm thấy người này nói chuyện thật không biết xấu hổ. Vỗ mông ngựa hoàng thượng mà còn không quên bản thân mình, xem như chỉ có mình Chu Thiên Giáng.
- Tiểu tử ngươi nói hay như vậy, không chừng đã gây nhiều tai họa. Nói đi, rốt cuộc đã làm sai điều gì.
Thành Võ Hoàng tự nhủ tiểu tử này khoa trương như vậy, chẳng lẽ lại đem Huyền Minh ra đánh.
- Ha ha, bệ hạ quả như thần vậy, lại để ngài đoán trúng rồi. Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là … thần đắc tội với Ngạc Quý Phi. Quý phi nương nương tới An Sát Viện, thần lúc ấy bận việc.. công vụ, nên … chống đối một chút. Hoàng thượng là minh quân đương thời, mong người làm chủ cho học trò.
Chu Thiên Giáng nói nhưkhông chủ định, trước tiên đem đẩy Ngạc Quý Phi ra ngoài.
Thành Võ Hoàng vừa nghe, sắc mặt lập tức âm trầm. Hậu cung không can thiệp triều chính, nhưng dù sao cũng là thê thiếp của hoàng thượng, cũng chẳng khác nào người đứng đầu chúng thần. Dù hậu cung không đúng, thân là Hoàng thượng cũng phải bảo vệ thể diện hoàng thất. Nói cách khác, oai nghiêm hậu cung cũng không còn sót lại chút gì.
- Thiên Giáng, trẫm đã từng nói với ngươi, không được chống đối hậu cung. Có phải tiểu tử ngươi mới lập chút công tích đã tự cao tự đại rồi.
Thành Võ Hoàng uy nghiêm trách mắng.
- Thần không dám, kỳ thật… chủ yếu vẫn là vì chuyện của Đại Hoàng tử, thần cũng là bất đắc dĩ.
Chu Thiên Giáng khẩn trương đáp.
Thành Võ Hoàng thở dài.
- Thôi đi, việc này trẫm không truy cứu nữa. Ngạc Quý Phi là mẫu thân của Huyền Minh, nàng có tức giận vì con mình cũng có thể lý giải.
Thành Võ Hoàng có phần thiên vị, không có ý truy cứu tiếp. Dù sao ở Đại Phong triều có thể làm ra những chuyện này, ngoài Chu Thiên Giáng thật không có ai khác.
- Tạ ơn bệ hạ, tuy nhiên, thần còn có một chuyện.
- Vẫn còn?
- Ừm … thần còn xung đột với Hoàng hậu nương nương.
Chu Thiên Giáng cẩn thận nói.
- Cái gì?
- Chuyện là như vậy, cũng không tính là xung đột với Hoàng hậu nương nương, hôm nay Hoàng hậu nương nương cũng tới An Sát Viện, thần … gọi người đánh thị vệ tùy thân của Hoàng hậu.
Thành Võ Hoàng biến sắc.
- Ngươi đánh thị vệ của Hoàng hậu ngay trước mặt nàng?
- Ách … còn lấy ấm trà đập thái giám đi theo Hoàng hậu.
Chu Thiên Giáng kể rõ mọi chuyện, dù sao tên kia cũng bị đập tới đầu rơi máu chảy, có muốn giấu cũng không được.
Thành Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng.
- Ý ngươi nói, ngay trước mặt Hoàng hậu, không chỉ đánh thị vệ của nàng mà còn đập thái giám đi theo?
Sắc mặt của Thành Võ Hoàng hơi trắng bệch.
- Chuyện này…hẳn là như vậy!
- BA!
Thành Võ Hoàng vỗ vào bàn cờ khiến quân cờ chấn động văng đầy xe. Hoàng hậu không giống quý phi, cũng chẳng khác nào chủ nhân thiên hạ, Chu Thiên Giáng đánh thái giám và thị vệ ngay trước mặt Hoàng hậu, vậy khác gì đánh vào thể diện của Hoàng hậu.
- Cút! Lăn xuống cho trẫm! Sau khi hồi cung, trẫm sẽ xử lý nghiêm khắc!
Thành Võ Hoàng cả giận nói.
- Bệ hạ, từ từ, nghe thần nói cho hết lời được không.
Chu Thiên Giáng mở hai tay cầu đạo.
- Chu Thiên Giáng chết tiệt, trẫm đã sớm cảnh cáo ngươi không được xung đột hậu cung, ngươi coi lời trẫm nói là trò đùa à.
Chu Thiên Giáng mang theo Chu Nhất và hai mươi danh hộ vệ trong phủ, lái chiếc “Ferrari” đứng đợi cách kinh thành ba mươi dặm, đợi thánh giá Thành Võ Hoàng tới.
Dựa theo triều chế, Hoàng thượng tế tổ hồi kinh chỉ cần trọng thần lục bộ đứng ngoài thành nghênh đón là được, không được hưng sư động chúng, càng không được nghênh đón từ xa.
- Đại nhân, thánh giá hoàng thượng đã tới.
Một gã hộ vệ đánh ngựa tới nói.
Chu Thiên Giáng đứng trên mui xe Ferrari nhìn nói.
- Mau kéo biểu ngữ lên, các ngươi mau rút lui vào rừng, đừng làm kinh động thánh giá.
Chu Thiên Giáng phân phó, mấy tên hộ vệ treo tấm lụa trắng phía trên có hàng chữ viết tay của Chu đại quan nhân…Thần, Chu Thiên Giáng hướng Hoàng thượng thỉnh tội.
Thành Võ Hoàng đang ngồi trong long liễn cùng Vệ Triển đánh cờ, đội ngũ chợt dừng lại, một gã quan cầm cờ cười ngựa chạy tới.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, An Sát Sứ Chu Thiên Giáng đại nhân, ở phía trước thỉnh tội!
- Cái gì, thỉnh tội?
Thành Võ Hoàng ngẩn người.
Hai gã thái giám bên ngoài nhẹ nhàng vén màn xe lên, ước chừng cách đó trăm mét có một tấm lụa trắng ngăn giữa đường, ngồi phía dưới là An Sát Sứ Chu đại quan nhân.
- Tiểu tử này đang làm gì vậy, ngồi đó thỉnh tội sao?
Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển hỏi.
- Ha ha, bệ hạ, đoán chứng tiểu tử này đã gây rối, bằng không sẽ chẳng chạy tới đây thỉnh tội.
Vệ Triển cười ha hả nói.
- Cho tiểu tử đó lại đây.
Thành Võ Hoàng nói xong, thái giam buông màn xe xuống.
Một tên thị vệ giục ngựa tới trước Chu Thiên Giáng.
- Chu đại nhân, Hoàng thượng cho ngài qua đó.
Chu Thiên Giáng vừa nghe đã vội vàng đứng lên, ngồi xổm lâu như vậy chân cũng hơi tê rồi. Chu Thiên Giáng co duỗi hai chân rồi mới chầm chậm đi về phía long đuổi. Chu Thiên Giáng biết giờ không phải lúc cứng rắn, dù hắn có tài kinh thiên địa vị thì đứng dưới mái hiên của người ta vẫn phải cúi đầu.
- Hoàng thượng…đại hỷ a!
Chu Thiên Giáng đi tới bên long đuổi, ôm quyền gào to.
Màn xe lại vén lên, Thành Võ Hoàng vẻ mặt không hài lòng trách mắng.
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi tới báo tin vui hay đến thỉnh tội đấy!
- Hoàng thượng, thần trước báo tin vui sau thỉnh tội!
Chu Thiên Giáng cười tủm tỉm nói.
Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển.
- Có nghe không, phỏng chừng tiểu tử này gây ra chuyện không nhỏ, còn biết nói chuyện vui trước cho trẫm cao hứng.
Vệ Triển cười cười không nói gì, sao y không biết Chu Thiên Giáng gây ra tai họa, vì có đại sự gì xảy ra, Mục Kỳ đều sớm dùng khoái mã báo lại rồi.
- Thiên Giáng, nếu tiểu tử ngươi báo tin vui thì có thể đứng nói chuyện. Nếu thỉnh tội, phải quỳ nói chuyện cho trẫm.
Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng uy nghiêm nói.
- Vậy thần vẫn nên ngồi thì hơn.
Chu Thiên Giáng nói xong, thật đã ngồi xổm bên cạnh xe.
Thành Võ Hoàng cũng biết tính của Chu Thiên Giáng nên không so đo với hắn.
- Có chuyện gì, nói đi.
- Khởi bẩm bệ hạ, ngài đoán thần đã đoạt lại được bao nhiêu ngân lượng?
Chu Thiên Giáng nói xong, thuận tay rút cây cỏ bổng ngậm lên miệng.
Vừa nghe tới ngân lượng, Thành Võ Hoàng liền hứng thú.
- Thế nào, chẳng lẽ không hoàn thành ước định với trẫm nên tới thỉnh tội sao?
- Ha ha, ta nói sư phụ bệ hạ, ngài cũng quá coi thường học sinh của mình. Nói thực cho ngài, học trò đoạt lại tổng cộng...
Nói tới đây, Chu Thiên Giáng thấy không thể nói ra toàn bộ, có lẽ hai ngày nữa, Thành Võ Hoàng sẽ cướp bạc của hắn.
- Tổng cộng đoạt lại 15.200.000 lượng.
Chu Thiên Giáng báo ra một nửa. Dù sao, đoạt được bao nhiêu bạc chỉ có người của An Sát Viện biết, số dư còn lại chậm rãi lừa hoàng thượng ăn uống.
Nghe thấy con số này Thành Võ Hoàng sửng sốt, gương mặt lộ vẻ vui mừng. Trấn Nam đại doanh cần bạc chống đỡ địch, phương Bắc Văn Nhữ Hải cũng tới thời gian phát quân lương, còn có tình hình thiên tai các nơi, Thành Võ Hoàng đang cần bạc cứu cấp.
Vừa nghe vậy, Thành Võ Hoàng mỉm cười gõ bàn cờ.
- Thiên Giáng, lên long đuổi ngồi nói đi.
- Học trò không dám, ta sợ lát nữa ngài sẽ đá ta lăn ra mất.
- Bảo ngươi lên thì lên, dông dài cái gì!
Vệ Triển ở bên giận dữ mắng mỏ, trong lòng tự nhủ chuyện tiểu tử nhà ngươi tư tàng binh mã ta còn chưa nói với Hoàng thượng, nói ra rồi, ngươi có tám cái đầu cũng không đủ chém.
Chu Thiên Giáng khẩn trương bước lên long đuổi, mấy tên Cấm Vệ quân chạy đến gỡ biểu ngữ thỉnh tội của hắn xuống. Thành Võ Hoàng ra lệnh, đoàn xe tiếp tục đi về phía trước.
- Thiên Giáng, xem ra quan viên tham nhũng Đại Phong ta còn không ít a.
Thành Võ Hoàng cao hứng nhưng không khỏi có chút tức giận.
Mặc dù biết bọn quan viên tham lam thành tính, Thành Võ Hoàng cũng không ngờ họ có thể tham nhiều như vậy, chẳng phải biết Chu Thiên Giáng chỉ báo một nửa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, số bạc này không phải tham trong chốc lát mà là thành quả do đám quan viên tích lũy bao năm, đã bị Chu Thiên Giáng lôi ra.
Triều Đại Phong an định hai ba mươi năm, kinh thương các nơi thu hoạch cũng không tệ, thuế cũng tương đối cao. Nhưng trải qua tầng tầng lột da, đến ngân khố quốc gia cũng chẳng còn nhiều, tất cả đều chảy vào tay đám quan viên này. Tích lũy tháng ngày, mới hình thành cục diện quan phú quốc nghèo (quan giàu nước nghèo).
- Bệ hạ, thần đã lập một danh sách quan tham, chuẩn bị ngày mai lâm triều sẽ dâng lên cho ngài. Đại Phong ta nếu muốn hùng bá thiên hạ uy chấn tứ hải, không từ bỏ lợi và hại khẳng định không được. Đương nhiên, phải gặp được minh quân trăm năm khó gặp như ngài và hiền thần trung tâm vì nước như ta mới có thể làm được những hành động vĩ đại như thế. Thần tin, trong tương lai không xa, Đại Phong ta dưới sự chỉ đạo anh minh của bệ hạ và sự mạnh mẽ cải cách của thần, chắc chắn sẽ hiện ra một cảnh sắc vui sướng quang vinh.
Chu Thiên Giáng “Kích động” nói xong, chỉ thiếu không cho mình một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Thành Võ Hoàng và Vệ Triển nhìn nhau, nghe đến làhay, nhưng cảm giác, cảm thấy người này nói chuyện thật không biết xấu hổ. Vỗ mông ngựa hoàng thượng mà còn không quên bản thân mình, xem như chỉ có mình Chu Thiên Giáng.
- Tiểu tử ngươi nói hay như vậy, không chừng đã gây nhiều tai họa. Nói đi, rốt cuộc đã làm sai điều gì.
Thành Võ Hoàng tự nhủ tiểu tử này khoa trương như vậy, chẳng lẽ lại đem Huyền Minh ra đánh.
- Ha ha, bệ hạ quả như thần vậy, lại để ngài đoán trúng rồi. Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là … thần đắc tội với Ngạc Quý Phi. Quý phi nương nương tới An Sát Viện, thần lúc ấy bận việc.. công vụ, nên … chống đối một chút. Hoàng thượng là minh quân đương thời, mong người làm chủ cho học trò.
Chu Thiên Giáng nói nhưkhông chủ định, trước tiên đem đẩy Ngạc Quý Phi ra ngoài.
Thành Võ Hoàng vừa nghe, sắc mặt lập tức âm trầm. Hậu cung không can thiệp triều chính, nhưng dù sao cũng là thê thiếp của hoàng thượng, cũng chẳng khác nào người đứng đầu chúng thần. Dù hậu cung không đúng, thân là Hoàng thượng cũng phải bảo vệ thể diện hoàng thất. Nói cách khác, oai nghiêm hậu cung cũng không còn sót lại chút gì.
- Thiên Giáng, trẫm đã từng nói với ngươi, không được chống đối hậu cung. Có phải tiểu tử ngươi mới lập chút công tích đã tự cao tự đại rồi.
Thành Võ Hoàng uy nghiêm trách mắng.
- Thần không dám, kỳ thật… chủ yếu vẫn là vì chuyện của Đại Hoàng tử, thần cũng là bất đắc dĩ.
Chu Thiên Giáng khẩn trương đáp.
Thành Võ Hoàng thở dài.
- Thôi đi, việc này trẫm không truy cứu nữa. Ngạc Quý Phi là mẫu thân của Huyền Minh, nàng có tức giận vì con mình cũng có thể lý giải.
Thành Võ Hoàng có phần thiên vị, không có ý truy cứu tiếp. Dù sao ở Đại Phong triều có thể làm ra những chuyện này, ngoài Chu Thiên Giáng thật không có ai khác.
- Tạ ơn bệ hạ, tuy nhiên, thần còn có một chuyện.
- Vẫn còn?
- Ừm … thần còn xung đột với Hoàng hậu nương nương.
Chu Thiên Giáng cẩn thận nói.
- Cái gì?
- Chuyện là như vậy, cũng không tính là xung đột với Hoàng hậu nương nương, hôm nay Hoàng hậu nương nương cũng tới An Sát Viện, thần … gọi người đánh thị vệ tùy thân của Hoàng hậu.
Thành Võ Hoàng biến sắc.
- Ngươi đánh thị vệ của Hoàng hậu ngay trước mặt nàng?
- Ách … còn lấy ấm trà đập thái giám đi theo Hoàng hậu.
Chu Thiên Giáng kể rõ mọi chuyện, dù sao tên kia cũng bị đập tới đầu rơi máu chảy, có muốn giấu cũng không được.
Thành Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng.
- Ý ngươi nói, ngay trước mặt Hoàng hậu, không chỉ đánh thị vệ của nàng mà còn đập thái giám đi theo?
Sắc mặt của Thành Võ Hoàng hơi trắng bệch.
- Chuyện này…hẳn là như vậy!
- BA!
Thành Võ Hoàng vỗ vào bàn cờ khiến quân cờ chấn động văng đầy xe. Hoàng hậu không giống quý phi, cũng chẳng khác nào chủ nhân thiên hạ, Chu Thiên Giáng đánh thái giám và thị vệ ngay trước mặt Hoàng hậu, vậy khác gì đánh vào thể diện của Hoàng hậu.
- Cút! Lăn xuống cho trẫm! Sau khi hồi cung, trẫm sẽ xử lý nghiêm khắc!
Thành Võ Hoàng cả giận nói.
- Bệ hạ, từ từ, nghe thần nói cho hết lời được không.
Chu Thiên Giáng mở hai tay cầu đạo.
- Chu Thiên Giáng chết tiệt, trẫm đã sớm cảnh cáo ngươi không được xung đột hậu cung, ngươi coi lời trẫm nói là trò đùa à.