Con người đều có kiểu đến thời khắc cuối cùng hoặc khi mất đi mới nghĩ đến mặt tốt của người ta. Vương Thái phó là đại thần nhất phẩm nhưng lại đẩy con cháu về quê làm ruộng mà không làm quan, chỉ dựa vào điều này thì Đại Phong triều đã không ai bằng được rồi. Vừa nghĩ đến những chuyện này thì trong lòng Thành Võ Hoàng vô cùng xúc động.
- Lão đại nhân, Đại Phong triều ta không thể thiếu những lão thần như ngài được, thỉnh cầu của ngài…trẫm không chuẩn!
Thành Võ Hoàng nói xong thì đích thân bước xuống triều đường đỡ Vương Thái phó đang khom người.
Vương Bính Khôn đã nản lòng thoái chí, ông cảm thấy bản thân mình đã không còn sức để xoay chuyển càn khôn, đến môn sinh mà mình dạy dỗ cũng trở thành lũ tham quan thì còn mặt mũi nào đứng trong triều chứ?
- Bệ hạ, thần cảm thấy hổ thẹn với sự ủy thác của Tiên đế, không dạy dỗ được những hiền tài cho Đại Phong triều ta, thần không còn mặt mũi nào đứng trong triều nữa.
Vương Bính Khôn đau lòng nói.
- Lão đại nhân, nếu nói hổ thẹn thì đầu tiên phải là trẫm mới đúng, càng như vậy thì trẫm càng không thể thiếu được sự đốc thúc của những lão thần như ngài. Lão đại nhân, trẫm tin rằng Đại Phong triều ta sẽ lại xưng bá tứ phương, ngài lưu lại cùng đón ngày đó với trẫm đi!
Thành Võ Hoàng chân thành nói.
- Ân sư…người không thể đi được!
- Lão đại nhân, ta cầu ngài lưu lại đi!
Một đám văn thần trên triều điện rớt nước mắt cầu khẩn, Vương Bính Khôn đối với bọn họ mà nói chính là một cột trụ tinh thần, một khi không có sự lãnh đạo của ông thì mấy quan võ chẳng phải sẽ bắt nạt những quan văn không có chức quyền này đến chết sao?
Vương Bính Khôn kích động nhìn mọi người, đang định nói vài lời thì nhìn thấy một gã thái giám vội vàng bước vào.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, An Sát Sứ Chu Thiên Giáng đại nhân cầu kiến!
Hoàng thượng vừa nghe, tên tiểu tử này đến thật đúng lúc, ông ta vội vàng chuyển hướng chuyện của Vương Thái phó:
- Lão đại nhân, chuyện của ngài cứ quyết định như vậy đi. Trẫm không cho phép ngài đi đâu.
Thành Võ Hoàng nói xong thì nhìn gã thái giám nói:
- Tuyên An Sát Sứ vào đi!
- Ách…bệ hạ, Chu đại nhân không đến một mình mà còn đem theo bốn quan sai ạ.
Gã thái giám kia vội vàng nói một câu.
Thành Võ Hoàng ngẩn ra:
- Càn quấy, đây là triều đường Đại Phong chứ không phải An Sát Viện của hắn, bảo tiểu tử này lăn vào đây!
Gã thái giám kia bị dọa cho biến sắc, cũng không dám nói gì, vâng một tiếng rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Một lát sau đã nhìn thấy bốn gã thái giám khiêng một cái ghế, mệt đến mức thở hồng hộc bước vào.
- Bệ hạ…thần muốn cáo trạng…thần không thể sống những ngày thế này được!
Vừa vào đại điện Chu Thiên Giáng đã bắt đầu kêu rên.
Văn võ bá quan kinh ngạc nhìn Chu Thiên Giáng, sao chỉ trong một đêm mà tiểu tử này lại trở thành dáng vẻ này rồi? Thành Võ Hoàng cũng ngẩn ra, kỳ quái bước đến bên cạnh Chu Thiên Giáng nhìn nhìn. Thảo nào tiểu tử này không đến một mình, hóa ra là bị thương đến mức này nên phải có người khiêng. Thành Võ Hoàng nhìn Sở Vân một cái, trong lòng thầm nói đánh cũng nặng tay quá đấy, nhìn dáng vẻ thảm hại của tiểu tử này đi.
Hầu hết các quan viên nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Thiên Giáng đều vui đến lòng nở hoa, đúng là ông trời có mắt giải hận giúp bọn họ mà.
- Bệ hạ, đêm qua thần vô tội mà bị đánh, nếu bệ hạ không làm chủ cho vi thần thì hôm nay thần sẽ không để yên cho Sở Vân đâu!
Chu Thiên Giáng ôm quai hàm tức giận kêu gào, đôi mắt như gấu trúc trừng Sở Vân.
Sở Vân vô tội lắc lắc đầu, dứt khoát quay mặt sang một bên không nhìn hắn. Vương Bính Khôn nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Thiên Giáng thì cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, sớm đã quên chuyện của chính mình.
- Thiên Giáng, chuyện đêm qua…trẫm đã biết rồi. Lỗi không phải do Sở Vân đại nhân mà là ý chỉ của trẫm.
Thành Võ Hoàng chắp tay sau lưng nói.
- Bệ hạ, nếu người muốn đánh thần một trận thì cứ nói rõ ra nhưng cũng không thể bắt hết người ở thanh lâu của thần chứ? Thần là một viên quan thanh liêm, chỉ trông chờ vào chút tiền này để sống qua ngày thôi ạ.
Thành Võ Hoàng tức đến mức suýt thì lệch mũi, chuyện xấu như vậy mà còn không biết xấu hổ nói ở đây, đúng là mất hết mặt mũi của Đại Phong triều rồi.
Thành Võ Hoàng lúng túng ho khan một tiếng:
- Nếu như tiểu tử ngươi muốn bị đánh cho tét đít thì trẫm sẽ thành toàn cho ngươi.
- Ha ha, thôi ạ, thần chỉ đùa chút với Hoàng thượng thôi. Học trò ngày nào cũng khổ đọc sách thánh hiền, sao có thể làm buôn bán chuyện này chứ?
Mặt Chu Thiên Giáng như trời tháng sáu, đổi nhanh hơn lật sách.
Văn võ bá quan vừa thấy, thảo nào hắn dám đấu cùng Hoàng hậu và các hoàng tử, ở Đại Phong triều cũng chỉ có mình tiểu tử này dám nói chuyện với Hoàng thượng như vậy mà thôi, không chừng hắn chính là con tư sinh bên ngoài của Hoàng thượng ấy chứ.
Chu Thiên Giáng cũng không thèm quan tâm người khác nhìn thế nào, trầm mặt xuống:
- Bệ hạ, thần Chu Thiên Giáng có tấu!
Chu Thiên Giáng nói xong, chống tay xuống ghế như muốn đứng dậy dập đầu lạy.
Thành Võ Hoàng nhìn dáng vẻ khó khăn của hắn, nhíu nhíu mày nói:
- Thôi miễn, cứ nói đi, tiểu tử ngươi cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông rồi. Đại Phong triều từ khi lập quốc đến nay ngươi là thần tử đầu tiên để trẫm đứng còn ngươi thì ngồi thượng tấu đấy.
Trong lòng Thành Võ Hoàng tự nhủ ta đây đã mở đại ân rồi, tiểu tử ngươi đừng có mà không biết điều.
- Tạ ân điển bệ hạ. Bệ hạ, ba ngày nay An Sát Viện đôn đốc bá quan, số ngân lượng tham nhũng tịch biên được…tổng cộng là mười một triệu lượng ạ.
Chu Thiên Giáng nói xong thì Thành Võ Hoàng sửng sốt, hơi nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói:
- Hôm qua tiểu tử ngươi còn nói với trẫm là mười lăm triệu mà, sao hôm nay lại thay đổi rồi? Nếu muốn chết thì trẫm sẽ thành toàn cho ngươi.
- Chẳng phải bị cướp mất bốn triệu sao?
Chu Thiên Giáng cũng nhỏ giọng nói.
- Trẫm không biết, tiểu tử ngươi phải giao cho trẫm không thiếu một xu.
Văn võ bá quan ai nấy đều vươn cổ ra, được lắm, Hoàng thượng trên triều điện lại châu đầu ghé tai với đại thần, thế này còn ra thể thống gì nữa? Nhưng con số mà Chu Thiên Giáng báo ra cũng khiến tất cả mọi người giật mình.
Thành Võ Hoàng thẳng lưng, Chu Thiên Giáng cao giọng nói:
- Là thần nhớ nhầm, phải là mười lăm triệu lượng ạ.
Thành Võ Hoàng sầm mặt lại:
- Không ngờ triều chính Đại Phong ta lại nằm trong tay một đám tham quan, thảo nào dân chúng lầm than. Thiên Giáng, nếu có danh sách tội thần thì trẫm nhất định phải trừng phạt!
- Bệ hạ, thần đã lên một danh sách quan tham rồi ạ, nhưng trong số các bá quan đôn đốc thần cũng phát hiện ra một nhóm quan viên liêm khiết nên cũng lên một danh sách, mong bệ hạ minh xét mà ủy thác trọng trách ạ.
Chu Thiên Giáng nói xong thì lấy hai tờ giấy trong ngực ra, dùng hai tay dâng lên.
Quân thần hai người này người hát kẻ xướng khiến văn võ bá quan bị dọa không nhẹ, chẳng ai biết được Chu Thiên Giáng sẽ tống ai vào ngục nên ai nấy đều thấp thỏm không yên.
Thành Võ Hoàng nhìn danh sách một cái, xoay người bước lên đài cao. Tất cả mọi người đều cho rằng Thành Võ Hoàng sẽ tuyên bố ngay tại chỗ nhưng ai ngờ được ông ta lại đặt danh sách lên trên ngự án.
- Các vị ái khanh, không biết còn có chuyện gì nữa không? Nếu như không có thì…lục bộ Thượng thư và Cửu Môn Đề Đốc lưu lại, những người khác…bãi triều!
Văn võ bá quan vừa nghe được như vậy thì như được ân xá, vội vàng khấu tạ rồi lui ra. Chu Thiên Giáng thì vô cùng choáng váng, tất cả đều lệch so với suy đoán của hắn.
- Bệ hạ…thần…thần thì sao?
Chu Thiên Giáng chỉ vào mũi mình hỏi.
- Biến về phủ dưỡng thương đi!
Thành Võ Hoàng tức giận mắng một tiếng.
Thành Võ Hoàng không thể không tức giận, ý của ông ta là bảo Chu Thiên Giáng bắt mấy người điển hình để rung cây dọa khỉ, nào biết được tên tiểu tử này gần như đã thay hết một lượt các quan viên dưới tam phẩm. Nếu như định đoạt theo danh sách của hắn, kinh thành không loạn lên mới lạ đấy.
Nhìn thấy triều đường cũng không còn ai khác thì Chu Thiên Giáng mới buồn bực đứng dậy, ngay cả ghế thái sư cũng không thèm, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, má nó, uổng công bị đánh oan.
Ra khỏi cửa cung thì bốn quan sai của An Sát Viện vẫn đứng chờ bên ngoài. Hôm nay Chu Thiên Giáng không ngồi “Ferrari” của hắn vì ghế thái sư không tiện đặt trong đó nên mới ngồi kiệu của An Sát Viện đến. Đám người Chu Nhất đều đã đến An Sát Viện, Đại Ngưu ở nhà dưỡng thương, đây là lần đầu tiên Chu đại quan nhân vào triều với khí thế xẹp lép như vậy.
- Đi, hồi An Sát Viện!
Chu Thiên Giáng phân phó một tiếng rồi ngồi vào trong kiệu. Bớt đi cái ghế nên trong kiệu có vẻ rộng ra không ít.
Một lát sau thì Chu Thiên Giáng cảm thấy cỗ kiệu giật một cái rồi đột nhiên dừng lại.
- Có chuyện gì thế? Má nó ai dám chắn đường lão tử vậy?
Chu Thiên Giáng nói xong liền vén rèm thò đầu ra nhìn một cái.
Cùng lúc đó thì một cái túi lớn chụp xuống, Chu Thiên Giáng còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì nửa người đã ở trong cái túi. Hắn đang định phản kháng liền cảm thấy sau ót bị thứ gì đó gõ một cái rồi Chu đại quan nhân ngất đi.
- Lão đại nhân, Đại Phong triều ta không thể thiếu những lão thần như ngài được, thỉnh cầu của ngài…trẫm không chuẩn!
Thành Võ Hoàng nói xong thì đích thân bước xuống triều đường đỡ Vương Thái phó đang khom người.
Vương Bính Khôn đã nản lòng thoái chí, ông cảm thấy bản thân mình đã không còn sức để xoay chuyển càn khôn, đến môn sinh mà mình dạy dỗ cũng trở thành lũ tham quan thì còn mặt mũi nào đứng trong triều chứ?
- Bệ hạ, thần cảm thấy hổ thẹn với sự ủy thác của Tiên đế, không dạy dỗ được những hiền tài cho Đại Phong triều ta, thần không còn mặt mũi nào đứng trong triều nữa.
Vương Bính Khôn đau lòng nói.
- Lão đại nhân, nếu nói hổ thẹn thì đầu tiên phải là trẫm mới đúng, càng như vậy thì trẫm càng không thể thiếu được sự đốc thúc của những lão thần như ngài. Lão đại nhân, trẫm tin rằng Đại Phong triều ta sẽ lại xưng bá tứ phương, ngài lưu lại cùng đón ngày đó với trẫm đi!
Thành Võ Hoàng chân thành nói.
- Ân sư…người không thể đi được!
- Lão đại nhân, ta cầu ngài lưu lại đi!
Một đám văn thần trên triều điện rớt nước mắt cầu khẩn, Vương Bính Khôn đối với bọn họ mà nói chính là một cột trụ tinh thần, một khi không có sự lãnh đạo của ông thì mấy quan võ chẳng phải sẽ bắt nạt những quan văn không có chức quyền này đến chết sao?
Vương Bính Khôn kích động nhìn mọi người, đang định nói vài lời thì nhìn thấy một gã thái giám vội vàng bước vào.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, An Sát Sứ Chu Thiên Giáng đại nhân cầu kiến!
Hoàng thượng vừa nghe, tên tiểu tử này đến thật đúng lúc, ông ta vội vàng chuyển hướng chuyện của Vương Thái phó:
- Lão đại nhân, chuyện của ngài cứ quyết định như vậy đi. Trẫm không cho phép ngài đi đâu.
Thành Võ Hoàng nói xong thì nhìn gã thái giám nói:
- Tuyên An Sát Sứ vào đi!
- Ách…bệ hạ, Chu đại nhân không đến một mình mà còn đem theo bốn quan sai ạ.
Gã thái giám kia vội vàng nói một câu.
Thành Võ Hoàng ngẩn ra:
- Càn quấy, đây là triều đường Đại Phong chứ không phải An Sát Viện của hắn, bảo tiểu tử này lăn vào đây!
Gã thái giám kia bị dọa cho biến sắc, cũng không dám nói gì, vâng một tiếng rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Một lát sau đã nhìn thấy bốn gã thái giám khiêng một cái ghế, mệt đến mức thở hồng hộc bước vào.
- Bệ hạ…thần muốn cáo trạng…thần không thể sống những ngày thế này được!
Vừa vào đại điện Chu Thiên Giáng đã bắt đầu kêu rên.
Văn võ bá quan kinh ngạc nhìn Chu Thiên Giáng, sao chỉ trong một đêm mà tiểu tử này lại trở thành dáng vẻ này rồi? Thành Võ Hoàng cũng ngẩn ra, kỳ quái bước đến bên cạnh Chu Thiên Giáng nhìn nhìn. Thảo nào tiểu tử này không đến một mình, hóa ra là bị thương đến mức này nên phải có người khiêng. Thành Võ Hoàng nhìn Sở Vân một cái, trong lòng thầm nói đánh cũng nặng tay quá đấy, nhìn dáng vẻ thảm hại của tiểu tử này đi.
Hầu hết các quan viên nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Thiên Giáng đều vui đến lòng nở hoa, đúng là ông trời có mắt giải hận giúp bọn họ mà.
- Bệ hạ, đêm qua thần vô tội mà bị đánh, nếu bệ hạ không làm chủ cho vi thần thì hôm nay thần sẽ không để yên cho Sở Vân đâu!
Chu Thiên Giáng ôm quai hàm tức giận kêu gào, đôi mắt như gấu trúc trừng Sở Vân.
Sở Vân vô tội lắc lắc đầu, dứt khoát quay mặt sang một bên không nhìn hắn. Vương Bính Khôn nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Thiên Giáng thì cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, sớm đã quên chuyện của chính mình.
- Thiên Giáng, chuyện đêm qua…trẫm đã biết rồi. Lỗi không phải do Sở Vân đại nhân mà là ý chỉ của trẫm.
Thành Võ Hoàng chắp tay sau lưng nói.
- Bệ hạ, nếu người muốn đánh thần một trận thì cứ nói rõ ra nhưng cũng không thể bắt hết người ở thanh lâu của thần chứ? Thần là một viên quan thanh liêm, chỉ trông chờ vào chút tiền này để sống qua ngày thôi ạ.
Thành Võ Hoàng tức đến mức suýt thì lệch mũi, chuyện xấu như vậy mà còn không biết xấu hổ nói ở đây, đúng là mất hết mặt mũi của Đại Phong triều rồi.
Thành Võ Hoàng lúng túng ho khan một tiếng:
- Nếu như tiểu tử ngươi muốn bị đánh cho tét đít thì trẫm sẽ thành toàn cho ngươi.
- Ha ha, thôi ạ, thần chỉ đùa chút với Hoàng thượng thôi. Học trò ngày nào cũng khổ đọc sách thánh hiền, sao có thể làm buôn bán chuyện này chứ?
Mặt Chu Thiên Giáng như trời tháng sáu, đổi nhanh hơn lật sách.
Văn võ bá quan vừa thấy, thảo nào hắn dám đấu cùng Hoàng hậu và các hoàng tử, ở Đại Phong triều cũng chỉ có mình tiểu tử này dám nói chuyện với Hoàng thượng như vậy mà thôi, không chừng hắn chính là con tư sinh bên ngoài của Hoàng thượng ấy chứ.
Chu Thiên Giáng cũng không thèm quan tâm người khác nhìn thế nào, trầm mặt xuống:
- Bệ hạ, thần Chu Thiên Giáng có tấu!
Chu Thiên Giáng nói xong, chống tay xuống ghế như muốn đứng dậy dập đầu lạy.
Thành Võ Hoàng nhìn dáng vẻ khó khăn của hắn, nhíu nhíu mày nói:
- Thôi miễn, cứ nói đi, tiểu tử ngươi cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông rồi. Đại Phong triều từ khi lập quốc đến nay ngươi là thần tử đầu tiên để trẫm đứng còn ngươi thì ngồi thượng tấu đấy.
Trong lòng Thành Võ Hoàng tự nhủ ta đây đã mở đại ân rồi, tiểu tử ngươi đừng có mà không biết điều.
- Tạ ân điển bệ hạ. Bệ hạ, ba ngày nay An Sát Viện đôn đốc bá quan, số ngân lượng tham nhũng tịch biên được…tổng cộng là mười một triệu lượng ạ.
Chu Thiên Giáng nói xong thì Thành Võ Hoàng sửng sốt, hơi nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói:
- Hôm qua tiểu tử ngươi còn nói với trẫm là mười lăm triệu mà, sao hôm nay lại thay đổi rồi? Nếu muốn chết thì trẫm sẽ thành toàn cho ngươi.
- Chẳng phải bị cướp mất bốn triệu sao?
Chu Thiên Giáng cũng nhỏ giọng nói.
- Trẫm không biết, tiểu tử ngươi phải giao cho trẫm không thiếu một xu.
Văn võ bá quan ai nấy đều vươn cổ ra, được lắm, Hoàng thượng trên triều điện lại châu đầu ghé tai với đại thần, thế này còn ra thể thống gì nữa? Nhưng con số mà Chu Thiên Giáng báo ra cũng khiến tất cả mọi người giật mình.
Thành Võ Hoàng thẳng lưng, Chu Thiên Giáng cao giọng nói:
- Là thần nhớ nhầm, phải là mười lăm triệu lượng ạ.
Thành Võ Hoàng sầm mặt lại:
- Không ngờ triều chính Đại Phong ta lại nằm trong tay một đám tham quan, thảo nào dân chúng lầm than. Thiên Giáng, nếu có danh sách tội thần thì trẫm nhất định phải trừng phạt!
- Bệ hạ, thần đã lên một danh sách quan tham rồi ạ, nhưng trong số các bá quan đôn đốc thần cũng phát hiện ra một nhóm quan viên liêm khiết nên cũng lên một danh sách, mong bệ hạ minh xét mà ủy thác trọng trách ạ.
Chu Thiên Giáng nói xong thì lấy hai tờ giấy trong ngực ra, dùng hai tay dâng lên.
Quân thần hai người này người hát kẻ xướng khiến văn võ bá quan bị dọa không nhẹ, chẳng ai biết được Chu Thiên Giáng sẽ tống ai vào ngục nên ai nấy đều thấp thỏm không yên.
Thành Võ Hoàng nhìn danh sách một cái, xoay người bước lên đài cao. Tất cả mọi người đều cho rằng Thành Võ Hoàng sẽ tuyên bố ngay tại chỗ nhưng ai ngờ được ông ta lại đặt danh sách lên trên ngự án.
- Các vị ái khanh, không biết còn có chuyện gì nữa không? Nếu như không có thì…lục bộ Thượng thư và Cửu Môn Đề Đốc lưu lại, những người khác…bãi triều!
Văn võ bá quan vừa nghe được như vậy thì như được ân xá, vội vàng khấu tạ rồi lui ra. Chu Thiên Giáng thì vô cùng choáng váng, tất cả đều lệch so với suy đoán của hắn.
- Bệ hạ…thần…thần thì sao?
Chu Thiên Giáng chỉ vào mũi mình hỏi.
- Biến về phủ dưỡng thương đi!
Thành Võ Hoàng tức giận mắng một tiếng.
Thành Võ Hoàng không thể không tức giận, ý của ông ta là bảo Chu Thiên Giáng bắt mấy người điển hình để rung cây dọa khỉ, nào biết được tên tiểu tử này gần như đã thay hết một lượt các quan viên dưới tam phẩm. Nếu như định đoạt theo danh sách của hắn, kinh thành không loạn lên mới lạ đấy.
Nhìn thấy triều đường cũng không còn ai khác thì Chu Thiên Giáng mới buồn bực đứng dậy, ngay cả ghế thái sư cũng không thèm, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, má nó, uổng công bị đánh oan.
Ra khỏi cửa cung thì bốn quan sai của An Sát Viện vẫn đứng chờ bên ngoài. Hôm nay Chu Thiên Giáng không ngồi “Ferrari” của hắn vì ghế thái sư không tiện đặt trong đó nên mới ngồi kiệu của An Sát Viện đến. Đám người Chu Nhất đều đã đến An Sát Viện, Đại Ngưu ở nhà dưỡng thương, đây là lần đầu tiên Chu đại quan nhân vào triều với khí thế xẹp lép như vậy.
- Đi, hồi An Sát Viện!
Chu Thiên Giáng phân phó một tiếng rồi ngồi vào trong kiệu. Bớt đi cái ghế nên trong kiệu có vẻ rộng ra không ít.
Một lát sau thì Chu Thiên Giáng cảm thấy cỗ kiệu giật một cái rồi đột nhiên dừng lại.
- Có chuyện gì thế? Má nó ai dám chắn đường lão tử vậy?
Chu Thiên Giáng nói xong liền vén rèm thò đầu ra nhìn một cái.
Cùng lúc đó thì một cái túi lớn chụp xuống, Chu Thiên Giáng còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì nửa người đã ở trong cái túi. Hắn đang định phản kháng liền cảm thấy sau ót bị thứ gì đó gõ một cái rồi Chu đại quan nhân ngất đi.