Hồng Bách Siêu liếc nhìn nữ nhi một cái, trong lòng cũng bất đắc dĩ, nhưng sự tình đã tới nước này, ông ta cũng chỉ có thể đứng ra nói vài câu mà thôi.
- Chu thiếu gia, đại ân đại đức của ngài với Hồng gia chúng tôi, Hồng Bách Siêu ta cả đời này không thể quên, nếu Chu thiếu gia đã có ý với tiểu nữ...haizzz....chỉ cần ngài đối tốt với nó, Hồng Bách Siêu ta cũng không có ý kiến gì cả.
Hồng Bách Siêu nói xong liền cúi thấp đầu, ông ta cảm thấy thực sự hổ thẹn với con cái của mình.
Hồng Tiểu Thanh vừa nghe thấy vậy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Mặc dù người này là người đại phú đại quý, nhưng hắn tuyệt đối không phải loại mà Hồng Tiểu Thanh muốn gả. Tuy nhiên, lời của phụ mẫu không thể không nghe, Hồng Tiểu Thanh cũng không có cách nào phản kháng. Hồng Tiểu Thanh oán hận nhìn Chu Thiên Giáng một cái, nước mắt không kìm được mà rớt xuống. Hồng Tiểu Thanh không nói gì cả, che miệng quay ngươi bỏ chạy.
Chu Thiên Giáng ngây người ra đó, mãi sau mới hiểu mọi người đã hiểu lầm.
- Hồng tiểu thư...Hồng tiểu thư đừng đi....haizz! Ta nói này Hồng lão gia, ngài nói linh tinh gì vậy, ta đâu có ý đó.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ chuyện gì vậy chứ, lão tử ta trong nhà đã có hai người rồi, hơn nữa còn có một công chúa dự bị nữa, cho dù không có người nào thì ta cũng không thể cưới tiểu thư Hồng gia được, làm như vậy chẳng khác nào cướp đoạt người tình của người khác cả.
- A Thành, mau chạy theo gọi Hồng tiểu thư quay lại, đợi lát nữa ta đảm bảo sẽ làm cho muội ấy cười. Ta không có ý muốn cưới muội ấy, chỉ là muốn nhận Hồng tiểu thư làm muội muội thôi.
Chu Thiên Giáng vội vàng giải thích.
Hồng Bách Siêu và A Thành sững sờ, hai người liếc mắt nhìn nhau, Hồng Bách Siêu vội vàng nói.
- Ngài...ngài nói gì cơ?
Hồng Bách Siêu nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng.
- Nhận người nhà, để muội ấy làm muội muội của ta. Thế nào, ngài không muốn sao?
Chu Thiên Giáng nhìn Hồng Bách Siêu.
- Muốn chứ, muốn chứ. A Thành, mau...mau gọi Tiểu Thanh lại đây, đây đúng là một đại hỷ sự. Chu thiếu gia, vừa rồi...ngài xem, ta đã hiểu nhầm rồi.
Hồng Bách Siêu xúc động nói.
A Thành vừa nghe vậy, trên khuôn mặt lập tức nở nụ cười, anh ta vội vàng chạy về hướng mấy căn phòng ở hậu viện. Nếu như Hồng Tiểu Thanh có một ca ca cao quý như vậy thì đúng là phúc phận lớn của nàng ấy. Hơn nữa, chỉ cần nhận làm huynh muội nuôi thì tuyệt đối sẽ không thể cưới nhau được nữa.
Hồng Bách Siêu kích động nhìn Chu Thiên Giáng, không hiểu chuyện tốt này thế nào lại rơi trúng vào nữ nhi của mình nữa.
- Chu thiếu gia, ngài chắc chắn là...muốn nhận huynh muội chứ?
Hồng Bách Siêu có chút lo lắng hỏi.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười.
- Thế nào, những lời ta nói có thể là giả sao?
- Không phải không phải, chỉ là ta cảm thấy mình...không dám trèo cao.
Hồng Bách Siêu thẳng thắn nói.
Hai người còn đang nói thì A Thanh đã đưa Hồng Tiểu Thanh quay lại, vừa đi vừa giải thích. Trên mặt Hồng Tiểu Thanh vẫn còn rưng rưng nước mắt nhưng ánh mắt lại không dám nhìn về phía Chu Thiên Giáng, nàng tự biết vừa rồi mình đã rất thất lễ.
Chu Thiên Giáng thấy Hồng Tiểu Thanh tới liều cười ha hả nói:
- Ta nói này Hồng gia muội tử, sự việc là thế này, vị quản gia Lý công tử đó của nhà ta nhìn trúng muội rồi. Nói thật, nhà của y cũng có thế lực, vậy nên ta muốn nhận muội làm muội muội, có thân phận này rồi sau này khi muội xuất giá toàn bộ của hồi môn sẽ do ta lo liệu. Đương nhiên, nếu như muội không có ý với tiểu tử đó thì cứ coi như ta chưa nói gì cả. Cho dù thế nào thì chúng ta cũng không thể ép buộc người khác.
Chu Thiên Giáng vừa nói xong, Hồng Bách Siêu đã vội vàng gật đầu:
- Đồng ý, hoàn toàn đồng ý.
- Đừng như vậy...Chuyện này chúng ta vẫn nên hỏi Hồng gia muội tử, nếu không ngộ nhỡ lát nữa muội ấy lại vừa khóc vừa chạy đi thì sao.
Chu Thiên Giáng nói rồi nhìn về phía Hồng Tiểu Thanh.
Khuôn mặt Hồng Tiểu Thanh trở nên đỏ bừng, nàng còn không dám ngẩng đầu lên nhưng vẫn gật đầu nhẹ một cái.
Cái gật đầu này của nàng lại khiến cho Chu đại quan nhân rất buồn lòng, vừa rồi nói gả cho hắn, kết quả Hồng Tiểu Thanh vừa khóc vừa bỏ chạy, bây giờ vừa nói gả cho Lý công tử thì nàng lại trở nên vui vẻ thế này.
Chu Thiên Giáng quay đầu lại nói:
- Đại Ngưu, lẽ nào Huyền Châu nhìn đẹp trai hơn ta sao?
Đại Ngưu ngẩn người ra, thật thà nói với Chu Thiên Giáng:
- Thiếu gia, khuôn mặt người ta to hơn thiếu gia nhiều.
- Khốn thật, có phải bán đầu heo đâu mà mặt lớn mới đáng tiền..
Chu Thiên Giáng buồn bực đảo cặp mắt trắng dã rồi quay người nhìn Hồng Bách Siêu.
- Hồng lão gia, nếu Tiểu Thanh muội tử đã không có ý kiếnthì ta xin trèo cao, nhận người muội muội này.
- Ai dô, là chúng tôi đã trèo cao rồi, chỉ cần ngài không chê bai là tốt rồi.
Hồng Bách Siêu vội vàng nói.
Chu Thiên Giáng cười cười, hướng về phía tiền viện hô lớn:
- Lão Dư, chuẩn bị xong chưa, bày hương án lên.
Chu đại quan nhân hét một tiếng, Dư Thủ Xương liền dẫn một đoàn người đi vào hậu viện. Đám người đó đặt hương án xong, Hồng Tiểu Thanh ngượng ngùng đứng trước Chu Thiên Giáng. Trước sự chứng kiến của Hồng Bách Siêu và Dư Thủ Xương, hai người kết làm huynh muội.
Chu đại quan nhân ra tay thật hào phóng, tặng cho Hồng Tiểu Thanh một đôi vòng tay bạch ngọc ngay tại chỗ. Ngoài ra, hắn còn cho Hồng Bách Siêu một ngàn lượng bạc coi như tiền nhận thân. Hồng Bách Siêu nói không cần gì cả, cuối cùng Dư Thủ Xương nhất quyết nhét ngân phiếu vào trong vạt áo của Hồng Bách Siêu.
Số tiền này đối với Hồng gia mà nói đúng là một con số trên trời, Hồng Bách Siêu phấn chấn tới nỗi khuôn mặt đỏ hết cả lên.
Làm xong việc lớn này, Chu Thiên Giáng liền vội vã quay trở về Phúc Thọ Cư. Nhân mã của Chu Tứ đã vào trong thành, chia nhau vào ở tại năm quán trọ khác nhau.
Huyền Châu vừa nghe nói Chu Thiên Giáng đã nói rõ ràng ở chỗ Hồng Bách Siêuthì trong lòng vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Cậu ta sợ mối nhân duyên này sẽ bị hủy hoại dưới thân phận hoàng tử của mình. Ngộ nhỡ cha cậu ta không đồng ý thì e rằng đây sẽ là một trận đả kích lớn đối với Hồng gia tiểu thư.
Chu Thiên Giáng chẳng thèm để ý tới mấy chuyện đó, chuyện này y chắc chắn sẽ đối phó được. Mấy người bắt đầu thương lượng xem tối nay sắp xếp thế nào. Chu Thiên Giáng bảo Chu Tứ cho người mai phục xung quanh, chỉ cần Ngô Đại Ấn dám kháng chỉ thì tối nay Chu Ký Ngân Lâu sẽ là một trận huyết sát.
Mặt trời từ từ lặn về phía Tây, Chu Thiên Giáng dẫn nhân mã vào Chu Ký Ngân Lâu trước. Những việc thế này chẳng ai dám nói trước liệu có xảy ra vấn đề gì không, Chu Thiên Giáng cũng không dám nói liều, hắn bảo Huyền Châu dẫn người ẩn nấp ở phía sau hậu đài, ngộ nhỡ có chuyện gì cũng có thể bảo vệ sự an toàn cho hắn.
Hồng Bách Siêu không hiểu tại sao lại có nhiều người tới như vậy, mà tất cả mọi người lại đều mang theo binh đao nấp ở tứ phía, nhưng kinh nghiệm bao nhiêu năm trên giang hồ của Hồng Bách Siêu mách bảo ông ta rằng, e rằng tối nay sẽ xảy ra chuyện, tốt nhất là nên bớt lời một chút.
Dư Thủ Xương dẫn theo bốn tên tiểu nhị đứng ở cửa đón khách. Các thân hào ở Bành Thành tới sớm nhất, lần lượt chắp tay chúc mừng. Biết được Chu Ký là sản nghiệp của Tứ hoàng tửthì ai cũng phải ngước nhìn Dư Thủ Xương một cái.
Chẳng bao lâu sau, Bành Thành phủ doãn và Hạ Thanh cũng tới Chu Ký Ngân Lâu. Vì Hạ Thanh là “khách quý”, cho nên anh ta tới phủ nha trước sau đó mới cùng Ngô Đại Ấn tới đây.
- Ngô đại nhân! Mời!
Hạ Thanh giơ tay khách khí nói.
- Hạ tổng quản, mời ngài vào trước.
Ngô Đại Ấn cũng khách khí nhường đường.
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhau bước vào đại viện.
Chu Thiên Giáng tìm một một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, Đại Ngưu và thị vệ phủ Hoàng tử vừa nhìn thấy Hạ Thanh liền lần lượt bước lên chào, đương nhiên là làm bộ để Ngô Đại Ấn nhìn thấy.
Các thân hào quan viên xung quanh nhìn thấy Ngô Đại Ấn tới cũng lần lượt đứng dậy chắp tay chào hỏi. Ngô Đại Ấn vừa cười khách sáo vừa bước đi về phía hàng đầu tiên. Ngô Đại Ấn và Hạ Thanh không chút khách khí ngồi xuống hai vị trí chủ tọa. Không ít người đều ghé tai nhau bàn tán thân phận của người tên Hạ Thanh này.
Chu Thiên Giáng nhìn Ngô Đại Ấn, hắn phát hiện người này diện mạo đúng là một thư sinh, mặc dù đã chững tuổi nhưng vẫn có khí chất văn nhân.
Ngô Đại Ấn vừa tớithì Dư Thủ Xương cũng vào hậu viện. Dư Thủ Xương liếc mắt nhìn Chu Thiên Giáng ý muốn nói Triệu gia không tới.
Chu Thiên Giáng không khỏi có chút lo lắng, người của Triệu gia không tới thì vở kịch này thật là không dễ diễn chút nào. Nếu như bên này bắt Ngô Đại Ấnthì liệu Triệu gia người đông thế mạnhcó mượn cơ hội tạo phản không, nói không chừng còn phát động dân biến nữa.
Đúng lúc nàythì có một tiếng kêu to phía hậu viện.
- Bành Thành Triệu gia...Năm vị thiếu gia tới!
Cùng với tiếng hétlà một đám người huyên náo đi tới. Đám tiểu nhị của Chu Ký Ngân Lâu vốn muôn ngăn lại nhưng lại bị Lão nhị Triệu Hữu Lộc đẩy sang một bên. Dư Thủ Xương liếc mắt một cái, ý là cho bọn họ vào trong.
Năm huynh đệ Triệu gia đi vào hậu viện, nhưng những tùy tùng đi theo họ lại khiến thân hào quan viên ở trong giật mình kinh hãi. Tất cả bọn họ đều mặc đồ tang, trong tay còn cầm gậy tang nữa.
Ngô Đại Ấn hơi xoay người nhìn lại, thấy tình hình như vậy nét mặt y cũng trở nên khó coi. Tuy nhiên trong nháy mắt, Ngô Đại Ấn lại khôi phục trạng thái bình thường, vẫn vừa cười vừa nói với Hạ Thanh ngồi cạnh.
Dư Thủ Xương tức giận nhìn mấy huynh đệ Triệu gia, các huynh đệ ẩn náu xung quanh đều lần lượt rút binh khí ra, chỉ đợi hiệu lệnh của Chu Thiên Giáng là sẽ xông lên bắt hết đám người kia.
- Chu thiếu gia, đại ân đại đức của ngài với Hồng gia chúng tôi, Hồng Bách Siêu ta cả đời này không thể quên, nếu Chu thiếu gia đã có ý với tiểu nữ...haizzz....chỉ cần ngài đối tốt với nó, Hồng Bách Siêu ta cũng không có ý kiến gì cả.
Hồng Bách Siêu nói xong liền cúi thấp đầu, ông ta cảm thấy thực sự hổ thẹn với con cái của mình.
Hồng Tiểu Thanh vừa nghe thấy vậy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Mặc dù người này là người đại phú đại quý, nhưng hắn tuyệt đối không phải loại mà Hồng Tiểu Thanh muốn gả. Tuy nhiên, lời của phụ mẫu không thể không nghe, Hồng Tiểu Thanh cũng không có cách nào phản kháng. Hồng Tiểu Thanh oán hận nhìn Chu Thiên Giáng một cái, nước mắt không kìm được mà rớt xuống. Hồng Tiểu Thanh không nói gì cả, che miệng quay ngươi bỏ chạy.
Chu Thiên Giáng ngây người ra đó, mãi sau mới hiểu mọi người đã hiểu lầm.
- Hồng tiểu thư...Hồng tiểu thư đừng đi....haizz! Ta nói này Hồng lão gia, ngài nói linh tinh gì vậy, ta đâu có ý đó.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ chuyện gì vậy chứ, lão tử ta trong nhà đã có hai người rồi, hơn nữa còn có một công chúa dự bị nữa, cho dù không có người nào thì ta cũng không thể cưới tiểu thư Hồng gia được, làm như vậy chẳng khác nào cướp đoạt người tình của người khác cả.
- A Thành, mau chạy theo gọi Hồng tiểu thư quay lại, đợi lát nữa ta đảm bảo sẽ làm cho muội ấy cười. Ta không có ý muốn cưới muội ấy, chỉ là muốn nhận Hồng tiểu thư làm muội muội thôi.
Chu Thiên Giáng vội vàng giải thích.
Hồng Bách Siêu và A Thành sững sờ, hai người liếc mắt nhìn nhau, Hồng Bách Siêu vội vàng nói.
- Ngài...ngài nói gì cơ?
Hồng Bách Siêu nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng.
- Nhận người nhà, để muội ấy làm muội muội của ta. Thế nào, ngài không muốn sao?
Chu Thiên Giáng nhìn Hồng Bách Siêu.
- Muốn chứ, muốn chứ. A Thành, mau...mau gọi Tiểu Thanh lại đây, đây đúng là một đại hỷ sự. Chu thiếu gia, vừa rồi...ngài xem, ta đã hiểu nhầm rồi.
Hồng Bách Siêu xúc động nói.
A Thành vừa nghe vậy, trên khuôn mặt lập tức nở nụ cười, anh ta vội vàng chạy về hướng mấy căn phòng ở hậu viện. Nếu như Hồng Tiểu Thanh có một ca ca cao quý như vậy thì đúng là phúc phận lớn của nàng ấy. Hơn nữa, chỉ cần nhận làm huynh muội nuôi thì tuyệt đối sẽ không thể cưới nhau được nữa.
Hồng Bách Siêu kích động nhìn Chu Thiên Giáng, không hiểu chuyện tốt này thế nào lại rơi trúng vào nữ nhi của mình nữa.
- Chu thiếu gia, ngài chắc chắn là...muốn nhận huynh muội chứ?
Hồng Bách Siêu có chút lo lắng hỏi.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười.
- Thế nào, những lời ta nói có thể là giả sao?
- Không phải không phải, chỉ là ta cảm thấy mình...không dám trèo cao.
Hồng Bách Siêu thẳng thắn nói.
Hai người còn đang nói thì A Thanh đã đưa Hồng Tiểu Thanh quay lại, vừa đi vừa giải thích. Trên mặt Hồng Tiểu Thanh vẫn còn rưng rưng nước mắt nhưng ánh mắt lại không dám nhìn về phía Chu Thiên Giáng, nàng tự biết vừa rồi mình đã rất thất lễ.
Chu Thiên Giáng thấy Hồng Tiểu Thanh tới liều cười ha hả nói:
- Ta nói này Hồng gia muội tử, sự việc là thế này, vị quản gia Lý công tử đó của nhà ta nhìn trúng muội rồi. Nói thật, nhà của y cũng có thế lực, vậy nên ta muốn nhận muội làm muội muội, có thân phận này rồi sau này khi muội xuất giá toàn bộ của hồi môn sẽ do ta lo liệu. Đương nhiên, nếu như muội không có ý với tiểu tử đó thì cứ coi như ta chưa nói gì cả. Cho dù thế nào thì chúng ta cũng không thể ép buộc người khác.
Chu Thiên Giáng vừa nói xong, Hồng Bách Siêu đã vội vàng gật đầu:
- Đồng ý, hoàn toàn đồng ý.
- Đừng như vậy...Chuyện này chúng ta vẫn nên hỏi Hồng gia muội tử, nếu không ngộ nhỡ lát nữa muội ấy lại vừa khóc vừa chạy đi thì sao.
Chu Thiên Giáng nói rồi nhìn về phía Hồng Tiểu Thanh.
Khuôn mặt Hồng Tiểu Thanh trở nên đỏ bừng, nàng còn không dám ngẩng đầu lên nhưng vẫn gật đầu nhẹ một cái.
Cái gật đầu này của nàng lại khiến cho Chu đại quan nhân rất buồn lòng, vừa rồi nói gả cho hắn, kết quả Hồng Tiểu Thanh vừa khóc vừa bỏ chạy, bây giờ vừa nói gả cho Lý công tử thì nàng lại trở nên vui vẻ thế này.
Chu Thiên Giáng quay đầu lại nói:
- Đại Ngưu, lẽ nào Huyền Châu nhìn đẹp trai hơn ta sao?
Đại Ngưu ngẩn người ra, thật thà nói với Chu Thiên Giáng:
- Thiếu gia, khuôn mặt người ta to hơn thiếu gia nhiều.
- Khốn thật, có phải bán đầu heo đâu mà mặt lớn mới đáng tiền..
Chu Thiên Giáng buồn bực đảo cặp mắt trắng dã rồi quay người nhìn Hồng Bách Siêu.
- Hồng lão gia, nếu Tiểu Thanh muội tử đã không có ý kiếnthì ta xin trèo cao, nhận người muội muội này.
- Ai dô, là chúng tôi đã trèo cao rồi, chỉ cần ngài không chê bai là tốt rồi.
Hồng Bách Siêu vội vàng nói.
Chu Thiên Giáng cười cười, hướng về phía tiền viện hô lớn:
- Lão Dư, chuẩn bị xong chưa, bày hương án lên.
Chu đại quan nhân hét một tiếng, Dư Thủ Xương liền dẫn một đoàn người đi vào hậu viện. Đám người đó đặt hương án xong, Hồng Tiểu Thanh ngượng ngùng đứng trước Chu Thiên Giáng. Trước sự chứng kiến của Hồng Bách Siêu và Dư Thủ Xương, hai người kết làm huynh muội.
Chu đại quan nhân ra tay thật hào phóng, tặng cho Hồng Tiểu Thanh một đôi vòng tay bạch ngọc ngay tại chỗ. Ngoài ra, hắn còn cho Hồng Bách Siêu một ngàn lượng bạc coi như tiền nhận thân. Hồng Bách Siêu nói không cần gì cả, cuối cùng Dư Thủ Xương nhất quyết nhét ngân phiếu vào trong vạt áo của Hồng Bách Siêu.
Số tiền này đối với Hồng gia mà nói đúng là một con số trên trời, Hồng Bách Siêu phấn chấn tới nỗi khuôn mặt đỏ hết cả lên.
Làm xong việc lớn này, Chu Thiên Giáng liền vội vã quay trở về Phúc Thọ Cư. Nhân mã của Chu Tứ đã vào trong thành, chia nhau vào ở tại năm quán trọ khác nhau.
Huyền Châu vừa nghe nói Chu Thiên Giáng đã nói rõ ràng ở chỗ Hồng Bách Siêuthì trong lòng vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Cậu ta sợ mối nhân duyên này sẽ bị hủy hoại dưới thân phận hoàng tử của mình. Ngộ nhỡ cha cậu ta không đồng ý thì e rằng đây sẽ là một trận đả kích lớn đối với Hồng gia tiểu thư.
Chu Thiên Giáng chẳng thèm để ý tới mấy chuyện đó, chuyện này y chắc chắn sẽ đối phó được. Mấy người bắt đầu thương lượng xem tối nay sắp xếp thế nào. Chu Thiên Giáng bảo Chu Tứ cho người mai phục xung quanh, chỉ cần Ngô Đại Ấn dám kháng chỉ thì tối nay Chu Ký Ngân Lâu sẽ là một trận huyết sát.
Mặt trời từ từ lặn về phía Tây, Chu Thiên Giáng dẫn nhân mã vào Chu Ký Ngân Lâu trước. Những việc thế này chẳng ai dám nói trước liệu có xảy ra vấn đề gì không, Chu Thiên Giáng cũng không dám nói liều, hắn bảo Huyền Châu dẫn người ẩn nấp ở phía sau hậu đài, ngộ nhỡ có chuyện gì cũng có thể bảo vệ sự an toàn cho hắn.
Hồng Bách Siêu không hiểu tại sao lại có nhiều người tới như vậy, mà tất cả mọi người lại đều mang theo binh đao nấp ở tứ phía, nhưng kinh nghiệm bao nhiêu năm trên giang hồ của Hồng Bách Siêu mách bảo ông ta rằng, e rằng tối nay sẽ xảy ra chuyện, tốt nhất là nên bớt lời một chút.
Dư Thủ Xương dẫn theo bốn tên tiểu nhị đứng ở cửa đón khách. Các thân hào ở Bành Thành tới sớm nhất, lần lượt chắp tay chúc mừng. Biết được Chu Ký là sản nghiệp của Tứ hoàng tửthì ai cũng phải ngước nhìn Dư Thủ Xương một cái.
Chẳng bao lâu sau, Bành Thành phủ doãn và Hạ Thanh cũng tới Chu Ký Ngân Lâu. Vì Hạ Thanh là “khách quý”, cho nên anh ta tới phủ nha trước sau đó mới cùng Ngô Đại Ấn tới đây.
- Ngô đại nhân! Mời!
Hạ Thanh giơ tay khách khí nói.
- Hạ tổng quản, mời ngài vào trước.
Ngô Đại Ấn cũng khách khí nhường đường.
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhau bước vào đại viện.
Chu Thiên Giáng tìm một một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, Đại Ngưu và thị vệ phủ Hoàng tử vừa nhìn thấy Hạ Thanh liền lần lượt bước lên chào, đương nhiên là làm bộ để Ngô Đại Ấn nhìn thấy.
Các thân hào quan viên xung quanh nhìn thấy Ngô Đại Ấn tới cũng lần lượt đứng dậy chắp tay chào hỏi. Ngô Đại Ấn vừa cười khách sáo vừa bước đi về phía hàng đầu tiên. Ngô Đại Ấn và Hạ Thanh không chút khách khí ngồi xuống hai vị trí chủ tọa. Không ít người đều ghé tai nhau bàn tán thân phận của người tên Hạ Thanh này.
Chu Thiên Giáng nhìn Ngô Đại Ấn, hắn phát hiện người này diện mạo đúng là một thư sinh, mặc dù đã chững tuổi nhưng vẫn có khí chất văn nhân.
Ngô Đại Ấn vừa tớithì Dư Thủ Xương cũng vào hậu viện. Dư Thủ Xương liếc mắt nhìn Chu Thiên Giáng ý muốn nói Triệu gia không tới.
Chu Thiên Giáng không khỏi có chút lo lắng, người của Triệu gia không tới thì vở kịch này thật là không dễ diễn chút nào. Nếu như bên này bắt Ngô Đại Ấnthì liệu Triệu gia người đông thế mạnhcó mượn cơ hội tạo phản không, nói không chừng còn phát động dân biến nữa.
Đúng lúc nàythì có một tiếng kêu to phía hậu viện.
- Bành Thành Triệu gia...Năm vị thiếu gia tới!
Cùng với tiếng hétlà một đám người huyên náo đi tới. Đám tiểu nhị của Chu Ký Ngân Lâu vốn muôn ngăn lại nhưng lại bị Lão nhị Triệu Hữu Lộc đẩy sang một bên. Dư Thủ Xương liếc mắt một cái, ý là cho bọn họ vào trong.
Năm huynh đệ Triệu gia đi vào hậu viện, nhưng những tùy tùng đi theo họ lại khiến thân hào quan viên ở trong giật mình kinh hãi. Tất cả bọn họ đều mặc đồ tang, trong tay còn cầm gậy tang nữa.
Ngô Đại Ấn hơi xoay người nhìn lại, thấy tình hình như vậy nét mặt y cũng trở nên khó coi. Tuy nhiên trong nháy mắt, Ngô Đại Ấn lại khôi phục trạng thái bình thường, vẫn vừa cười vừa nói với Hạ Thanh ngồi cạnh.
Dư Thủ Xương tức giận nhìn mấy huynh đệ Triệu gia, các huynh đệ ẩn náu xung quanh đều lần lượt rút binh khí ra, chỉ đợi hiệu lệnh của Chu Thiên Giáng là sẽ xông lên bắt hết đám người kia.