Chu Thiên Giáng tức giận mắng.
- Thiên Giáng! Chúng ta nhanh chóng đến Hà Đô phủ đi. Hiện nay phủ doãn Hà Đô vẫn đang giấu không để dân chúng biết, một khi tin tức để lộ ra ngoài thì rất có thể sẽ dẫn đến dân biến đấy.
Huyền Châu cau mày nói.
- Chết tiệt! Cứ coi như bây giờ bay tới đấy thì cũng có tác dụng gì. Không có bạc thì lấy gì để cứu nạn đây.
Chu Thiên Giáng buồn bực nói.
- Dù sao cũng phải nghĩ cách mới được, dân chúng Hà Đô đều biết tin phụ hoàng phái người đến phát bạc cứu nạn. Bọn họ chịu đựng nhất thời còn được chứ thời gian dài thì chắc chắn sẽ làm loạn cả lên.
Chu Thiên Giáng suy nghĩ một lúc, sớm biết như vậy thì hắn ta ít báo cho bên Bành Thành một chút thì hơn, cứ trực tiếp áp tải bạc đến Hà Đô. Xem ra bây giờ chỉ có thể thông báo cho Chu Ký Ngân Lâu ở các nơi ven đường trước tiên gom đủ ba trăm vạn để cứu nạn đã.
- Lão Tứ! Thần nghĩ chi bằng thế này. Quân binh chúng ta chia làm hai đường, thần đi đường bộ, trên đường sẽ gom góp ngân lượng. Người đi đường thủy, trước tiên hãy trấn an nạn dân đã. Đường thủy xuôi dòng thì chỉ mất năm ngày đêm là có thể đến; ở bên này, thần đoán chừng chậm nhất cũng không quá mười một ngày. Sau khi đi thì Người điều tra trước, xem gần đấy có trại thổ phỉ lớn nào không. “Con bà nó”! Thần mà biết kẻ nào làm thì không diệt bọn chúng không được.
Chu Thiên Giáng nói kế hoạch của mình.
Chu Thiên Giáng lại không quan tâm đến những số bạc kia, chỉ là thời gian hơi cấp bách một chút, một ngân lầu chắc chắn sẽ gom không đủ. Đoạn đường này phải đi qua ba thành trì, phải lừa gạt chút bạc của đô phủ địa phương thì Chu Thiên Giáng cảm thấy chắc không thành vấn đề.
- Vậy thì được, ta sẽ dẫn theo Đại Ngưu và hai mươi tên thị vệ đi đường thủy, những người khác đều để lại cho ngươi cả. Trên đường này, ngươi phải áp tải bạc đến Hà Đô phủ, cẩn thận đừng để bị người cướp nữa. Thật sự không được thì thu thập binh mã phòng giữ ven đường, trên đường trọng binh bảo vệ mà đi.
Huyền Châu lo lắng Chu Thiên Giáng đi đường bộ gặp nguy hiểm nên quyết định chỉ đem theo hai mươi người đi đường thủy.
- Vậy được! Quân binh chúng ta chia làm hai đường, sẽ đi với tốc độ nhanh nhất.
Chu Thiên Giáng cảm thấy cách này rất hay, ít nhất có thể tạm thời giấu việc bạc cứu nạn đã bị mất. Hắn ta lại không ngờ rằng kế hoạch này lại đưa Tứ Hoàng tử đến cạm bẫy.
Quân binh Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử Huyền Châu chia làm hai đường, bắt đầu chạy nhanh về hướng Hà Đô phủ. Chu Thiên Giáng để Chu Nhị truyền tin cho Vương Nghĩa- Tổng Thiên Đề Đốc phủ đang đi ở đường khác, lệnh cho người ngựa bên hắn cũng nhanh chóng lên đường, cùng tụ hợp ở Hà Đô.
Chu Thiên Giáng đi đường bộ vơ vét ngân lượng chuẩn bị bạc cứu nạn. Đám người Tứ Hoàng tử Huyền Châu lại mua một thuyền lớn, thuê tám người chèo thuyền xuôi dòng xuống thẳng Hà Đô.
Đại Ngưu buồn bực ôm thiết côn ngồi ở mũi thuyền, y không muốn đi đường thủy cùng Tứ Hoàng tử Huyền Châu. Nhưng những lời nói của Chu Thiên Giáng thì Đại Ngưu không dám không nghe.
Huyền Châu tay cầm quạt xếp cũng đi tới trên boong thuyền, nhìn bộ dạng mặt mày ủ rũ của Đại Ngưu, Huyền Châu bất đắc dĩ bật cười. Cậu ta gọi tên để Đại Ngưu đi theo cũng là vì nghĩ cho Chu Thiên Giáng. Trong đám người Hạ Thanh Đại Ngưu thì những người khác đều có nhiệm vụ không thể thay thế được, chỉ có Đại Ngưu là người xem như nhàn rỗi hơn cả. Hơn nữa, về mặt võ công, Đại Ngưu cũng là người tương đối kém nhất, Huyền Châu thân là Hoàng tử, bên cạnh dù sao cũng phải có người bảo vệ. Cậu ta biết mình không gọi Đại Ngưu thì Chu Thiên Giáng rất có thể sẽ để Chu Nhất đi theo bảo vệ mình.
Vùng Hà Đô đại nạn rất lâu rồi, bách tính lầm than, xuất hiện một đám tội phạm thủy tặc. Chu Thiên Giáng áp tải một số lượng lớn bạc như vậy thì phải bảo đảm an toàn tuyệt đối mới được. Vì vậy, Tứ Hoàng tử Huyền Châu muốn để lại những người tinh nhuệ nhất cho Chu Thiên Giáng, bảo đảm sự an toàn cho cả ngân lượng và người.
Nhìn Tứ Hoàng tử đi tới, Đại Ngưu bĩu môi, bất mãn liếc mắt một cái:
- Thần nói này Tứ điện hạ! Người có nhiều người đi theo như vậy, tại sao nhất định phải gọi thần chứ.
- Ha ha, tên ngốc nghếch như ngươi đừng có không biết tốt xấu như vậy nữa. Đi đường bộ phải trèo đèo lội suối mệt muốn chết được, đi đường thủy vừa nhanh lại còn thoải mái. Bổn điện hạ cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi.
Huyền Châu cười nói.
- Đại Ngưu thần không phải là người hưởng phúc, sớm biết như này thì thần đã không đi cùng Người rồi.
Đại Ngưu phiền muộn, liếc mắt nhìn Huyền Châu một cái.
Huyền Châu lắc đầu, mỉm cười; không muốn nói lý với Đại Ngưu. Cậu ta hiểu không nói đạo lý rõ ràng với tên này được; hơn nữa, Huyền Châu cũng sợ Đại Ngưu vừa tức giận lên là không kìm nổi.
Huyền Châu vốn tưởng rằng đi đường thủy vừa nhanh lại vừa tiện, nhưng chuyến đi này Huyền Châu mới phát hiện đường thủy đi Hà Đô phủ không hề dễ đi. Thuyền lớn mới đi được một ngày đã gặp phải hai nhóm thủy tặc, nhưng số lượng thủy tặc này không nhiều, ngồi đều là thuyền nhỏ. Căn bản đều không phải là đối thủ của Đại Ngưu và những thị vệ của phủ Hoàng Tử.
Có thứ để đánh nhau, Đại Ngưu cũng có được tinh thần. Y dương thiết côn hướng ra đầu thuyền, mong thủy tặc tìm đến cửa.
Thuyền lớn của Huyền Châu đi được hai ngày lại gặp phải sáu nhóm thủy tặc. Hơn nữa, các nhóm ngày càng dũng mãnh hơn, thị vệ của Huyền Châu không ngờ lại bị thương ba người.
Huyền Châu thay trang phục nhỏ nhắn nhanh nhẹn hơn, cậu ta không nảy sinh căm hận gì với những thủy tặc này. Huyền Châu phát hiện, những người gọi là thủy tặc này chỉ là những người dân thường dựa vào nghề đánh cá mà sống. Xét từ tình hình hai ngày này cho thấy, dân chúng Hà Đô quả thật bị dồn đến chân tường rồi, đành phải dựa vào giết người cướp đoạt để duy trì kế sinh nhai mà thôi.
Đại nạn Hà Đô đã cấp báo từ trước khi Chu Thiên Giáng đi Thục Thiên, sau đó xảy ra chuyện Chu Diên Thiên mưu phản nên chậm trễ một thời gian. Mặc dù sau khi dẹp yên Chu Diên Thiên, Thành Võ Hoàng phái người cứu nạn một số ngân lượng rồi nhưng những số bạc này thật sự đã “rơi” vào Hà Đô phủ. Một phần mười số bạc chưa kịp triều đình phát xuống thì đều bị các tầng quan viên cướp đoạt hết cả.
Trương Quốc Đống- Phủ doãn Hà Đô đã mấy lần trình thư cấp báo, chỉ đến tận gần đây Thành Võ Hoàng mới tính toán có ngân lượng. Thời gian dài như vậy, dân chúng “trôi dạt” khắp nơi, không giết người cướp bóc thì chỉ có thể đợi chết đói thôi; về mặt này, Huyền Châu lại nhìn khá thấu đáo.
Thuyền lớn đi được ngày thứ ba, bao gồm cả Đại Ngưu cũng không chịu nổi. Thủy tặc lại không đáng sợ nhưng khiến bọn họ đau đầu chính là số người và số lần đã tăng lên, căn bản không để bọn họ có chút nhàn rỗi nào. Huyền Châu có chút hối hận vì đã mua chiếc thuyền xa xỉ như vậy, khiến người khác vừa nhìn đã biết là người có tiền. Nếu như đổi thành một chiếc thuyền hỏng thì có lẽ căn bản sẽ không có người đến cướp đâu.
- Đại Ngưu! Nói cho mấy người chèo thuyền biết, tăng tốc lên, nếu như có thể đến Hà Đô trước thì tiền công sẽ tăng gấp đôi.
Huyền Châu bình tĩnh dặn dò, đến lúc này thì chỉ có thể dựa vào tốc độ để thoát khỏi sự quấy rầy của những thuyền nhỏ kia.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, vừa nghe thấy tăng bạc thì mấy người chèo thuyền lập tức có tinh thần ngay. Có được kinh nghiệm của mấy ngày này nên những người chèo thuyền này cũng học được chút kĩ xảo. Gặp phải thuyền nhỏ thì cứ mạnh mẽ đâm tới, căn bản bất luận đối phương có phải là thủy tặc hay không.
Huyền Châu có chút không đành lòng. Nhưng cậu ta biết, đây là cách tốt nhất, chỉ có thể chấp nhận cách làm của mấy người chèo thuyền này thôi.
Thuyền lớn đi được tới ngày thứ tư thì tâm trạng Huyền Châu cuối cùng cũng thoải mái hơn chút, xem tình hình thì còn một ngày nữa là có thể đuổi tới bến Hà Đô rồi. Chỉ cần đến đất phủ nha thì không cần lo lắng sự quấy rầy của những thủy tặc này nữa rồi. Nhưng không đợi đến khi Huyền Châu thở phào nhẹ nhõm thì thuyền cậu ta đã gặp phải phiền toái lớn nhất.
Ở một nơi gọi là cửa sông An Khê, trên sông phải vượt qua bốn chiếc thuyền lớn. Người chèo thuyền vốn nghĩ có thể vòng qua, ai nghĩ rằng sau khi bốn chiếc thuyền lớn đó nhìn thấy thì lập tức chèo lại.
- Thuyền phía trước dừng lại! Chúng tôi là thủy quân tuần tra của Hà Đô phủ, dừng thuyền để nhận kiểm tra.
Một thuyền trong đó bắt đầu hô lên.
Đại Ngưu và Huyền Châu đi ra khoang thuyền, đám thị vệ vội vàng rút đao ở hông bảo vệ Tứ Hoàng tử Huyền Châu.
Đại Ngưu hướng thiết côn lên trên boong thuyền:
- Khốn khiếp! Khẩn trương “thông báo cho đầu của các ngươi đi”! Tứ Hoàng tử Huyền Châu của triều Đại Phong đang ở đây, nhanh đến nghênh tiếp.
Đến lúc đó, bọn họ cũng không cần phải che giấu thân phận nữa.
Mấy người chèo thuyền vừa nghe thấy thì sợ hết hồn. Hay thật! Thuyền chèo suốt dọc đường lại không biết người ngồi trên thuyền là đương kim Hoàng tử.
Bốn thuyền lớn hồi lâu không có động tĩnh gì nhưng lại vượt qua chặn trước đầu thuyền của Huyền Châu. Đột nhiên, trên mép thuyền của bốn thuyền lớn lại bố trí đầy người cầm cung tên, tất cả những cung tên này đều nhắm vào đám người Huyền Châu.
Mặt Đại Ngưu biến sắc, vội vàng quét ngang thanh thiết côn:
- Bảo vệ Tứ điện hạ, mau vào khoang thuyền!
Chớ thấy đầu óc Đại Ngưu không thông minh cho lắm, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thĩ cũng có nhiều. Vừa nhìn điệu bộ này của đối phương đã biết tình hình không dễ đối phó rồi.
- Thiên Giáng! Chúng ta nhanh chóng đến Hà Đô phủ đi. Hiện nay phủ doãn Hà Đô vẫn đang giấu không để dân chúng biết, một khi tin tức để lộ ra ngoài thì rất có thể sẽ dẫn đến dân biến đấy.
Huyền Châu cau mày nói.
- Chết tiệt! Cứ coi như bây giờ bay tới đấy thì cũng có tác dụng gì. Không có bạc thì lấy gì để cứu nạn đây.
Chu Thiên Giáng buồn bực nói.
- Dù sao cũng phải nghĩ cách mới được, dân chúng Hà Đô đều biết tin phụ hoàng phái người đến phát bạc cứu nạn. Bọn họ chịu đựng nhất thời còn được chứ thời gian dài thì chắc chắn sẽ làm loạn cả lên.
Chu Thiên Giáng suy nghĩ một lúc, sớm biết như vậy thì hắn ta ít báo cho bên Bành Thành một chút thì hơn, cứ trực tiếp áp tải bạc đến Hà Đô. Xem ra bây giờ chỉ có thể thông báo cho Chu Ký Ngân Lâu ở các nơi ven đường trước tiên gom đủ ba trăm vạn để cứu nạn đã.
- Lão Tứ! Thần nghĩ chi bằng thế này. Quân binh chúng ta chia làm hai đường, thần đi đường bộ, trên đường sẽ gom góp ngân lượng. Người đi đường thủy, trước tiên hãy trấn an nạn dân đã. Đường thủy xuôi dòng thì chỉ mất năm ngày đêm là có thể đến; ở bên này, thần đoán chừng chậm nhất cũng không quá mười một ngày. Sau khi đi thì Người điều tra trước, xem gần đấy có trại thổ phỉ lớn nào không. “Con bà nó”! Thần mà biết kẻ nào làm thì không diệt bọn chúng không được.
Chu Thiên Giáng nói kế hoạch của mình.
Chu Thiên Giáng lại không quan tâm đến những số bạc kia, chỉ là thời gian hơi cấp bách một chút, một ngân lầu chắc chắn sẽ gom không đủ. Đoạn đường này phải đi qua ba thành trì, phải lừa gạt chút bạc của đô phủ địa phương thì Chu Thiên Giáng cảm thấy chắc không thành vấn đề.
- Vậy thì được, ta sẽ dẫn theo Đại Ngưu và hai mươi tên thị vệ đi đường thủy, những người khác đều để lại cho ngươi cả. Trên đường này, ngươi phải áp tải bạc đến Hà Đô phủ, cẩn thận đừng để bị người cướp nữa. Thật sự không được thì thu thập binh mã phòng giữ ven đường, trên đường trọng binh bảo vệ mà đi.
Huyền Châu lo lắng Chu Thiên Giáng đi đường bộ gặp nguy hiểm nên quyết định chỉ đem theo hai mươi người đi đường thủy.
- Vậy được! Quân binh chúng ta chia làm hai đường, sẽ đi với tốc độ nhanh nhất.
Chu Thiên Giáng cảm thấy cách này rất hay, ít nhất có thể tạm thời giấu việc bạc cứu nạn đã bị mất. Hắn ta lại không ngờ rằng kế hoạch này lại đưa Tứ Hoàng tử đến cạm bẫy.
Quân binh Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử Huyền Châu chia làm hai đường, bắt đầu chạy nhanh về hướng Hà Đô phủ. Chu Thiên Giáng để Chu Nhị truyền tin cho Vương Nghĩa- Tổng Thiên Đề Đốc phủ đang đi ở đường khác, lệnh cho người ngựa bên hắn cũng nhanh chóng lên đường, cùng tụ hợp ở Hà Đô.
Chu Thiên Giáng đi đường bộ vơ vét ngân lượng chuẩn bị bạc cứu nạn. Đám người Tứ Hoàng tử Huyền Châu lại mua một thuyền lớn, thuê tám người chèo thuyền xuôi dòng xuống thẳng Hà Đô.
Đại Ngưu buồn bực ôm thiết côn ngồi ở mũi thuyền, y không muốn đi đường thủy cùng Tứ Hoàng tử Huyền Châu. Nhưng những lời nói của Chu Thiên Giáng thì Đại Ngưu không dám không nghe.
Huyền Châu tay cầm quạt xếp cũng đi tới trên boong thuyền, nhìn bộ dạng mặt mày ủ rũ của Đại Ngưu, Huyền Châu bất đắc dĩ bật cười. Cậu ta gọi tên để Đại Ngưu đi theo cũng là vì nghĩ cho Chu Thiên Giáng. Trong đám người Hạ Thanh Đại Ngưu thì những người khác đều có nhiệm vụ không thể thay thế được, chỉ có Đại Ngưu là người xem như nhàn rỗi hơn cả. Hơn nữa, về mặt võ công, Đại Ngưu cũng là người tương đối kém nhất, Huyền Châu thân là Hoàng tử, bên cạnh dù sao cũng phải có người bảo vệ. Cậu ta biết mình không gọi Đại Ngưu thì Chu Thiên Giáng rất có thể sẽ để Chu Nhất đi theo bảo vệ mình.
Vùng Hà Đô đại nạn rất lâu rồi, bách tính lầm than, xuất hiện một đám tội phạm thủy tặc. Chu Thiên Giáng áp tải một số lượng lớn bạc như vậy thì phải bảo đảm an toàn tuyệt đối mới được. Vì vậy, Tứ Hoàng tử Huyền Châu muốn để lại những người tinh nhuệ nhất cho Chu Thiên Giáng, bảo đảm sự an toàn cho cả ngân lượng và người.
Nhìn Tứ Hoàng tử đi tới, Đại Ngưu bĩu môi, bất mãn liếc mắt một cái:
- Thần nói này Tứ điện hạ! Người có nhiều người đi theo như vậy, tại sao nhất định phải gọi thần chứ.
- Ha ha, tên ngốc nghếch như ngươi đừng có không biết tốt xấu như vậy nữa. Đi đường bộ phải trèo đèo lội suối mệt muốn chết được, đi đường thủy vừa nhanh lại còn thoải mái. Bổn điện hạ cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi.
Huyền Châu cười nói.
- Đại Ngưu thần không phải là người hưởng phúc, sớm biết như này thì thần đã không đi cùng Người rồi.
Đại Ngưu phiền muộn, liếc mắt nhìn Huyền Châu một cái.
Huyền Châu lắc đầu, mỉm cười; không muốn nói lý với Đại Ngưu. Cậu ta hiểu không nói đạo lý rõ ràng với tên này được; hơn nữa, Huyền Châu cũng sợ Đại Ngưu vừa tức giận lên là không kìm nổi.
Huyền Châu vốn tưởng rằng đi đường thủy vừa nhanh lại vừa tiện, nhưng chuyến đi này Huyền Châu mới phát hiện đường thủy đi Hà Đô phủ không hề dễ đi. Thuyền lớn mới đi được một ngày đã gặp phải hai nhóm thủy tặc, nhưng số lượng thủy tặc này không nhiều, ngồi đều là thuyền nhỏ. Căn bản đều không phải là đối thủ của Đại Ngưu và những thị vệ của phủ Hoàng Tử.
Có thứ để đánh nhau, Đại Ngưu cũng có được tinh thần. Y dương thiết côn hướng ra đầu thuyền, mong thủy tặc tìm đến cửa.
Thuyền lớn của Huyền Châu đi được hai ngày lại gặp phải sáu nhóm thủy tặc. Hơn nữa, các nhóm ngày càng dũng mãnh hơn, thị vệ của Huyền Châu không ngờ lại bị thương ba người.
Huyền Châu thay trang phục nhỏ nhắn nhanh nhẹn hơn, cậu ta không nảy sinh căm hận gì với những thủy tặc này. Huyền Châu phát hiện, những người gọi là thủy tặc này chỉ là những người dân thường dựa vào nghề đánh cá mà sống. Xét từ tình hình hai ngày này cho thấy, dân chúng Hà Đô quả thật bị dồn đến chân tường rồi, đành phải dựa vào giết người cướp đoạt để duy trì kế sinh nhai mà thôi.
Đại nạn Hà Đô đã cấp báo từ trước khi Chu Thiên Giáng đi Thục Thiên, sau đó xảy ra chuyện Chu Diên Thiên mưu phản nên chậm trễ một thời gian. Mặc dù sau khi dẹp yên Chu Diên Thiên, Thành Võ Hoàng phái người cứu nạn một số ngân lượng rồi nhưng những số bạc này thật sự đã “rơi” vào Hà Đô phủ. Một phần mười số bạc chưa kịp triều đình phát xuống thì đều bị các tầng quan viên cướp đoạt hết cả.
Trương Quốc Đống- Phủ doãn Hà Đô đã mấy lần trình thư cấp báo, chỉ đến tận gần đây Thành Võ Hoàng mới tính toán có ngân lượng. Thời gian dài như vậy, dân chúng “trôi dạt” khắp nơi, không giết người cướp bóc thì chỉ có thể đợi chết đói thôi; về mặt này, Huyền Châu lại nhìn khá thấu đáo.
Thuyền lớn đi được ngày thứ ba, bao gồm cả Đại Ngưu cũng không chịu nổi. Thủy tặc lại không đáng sợ nhưng khiến bọn họ đau đầu chính là số người và số lần đã tăng lên, căn bản không để bọn họ có chút nhàn rỗi nào. Huyền Châu có chút hối hận vì đã mua chiếc thuyền xa xỉ như vậy, khiến người khác vừa nhìn đã biết là người có tiền. Nếu như đổi thành một chiếc thuyền hỏng thì có lẽ căn bản sẽ không có người đến cướp đâu.
- Đại Ngưu! Nói cho mấy người chèo thuyền biết, tăng tốc lên, nếu như có thể đến Hà Đô trước thì tiền công sẽ tăng gấp đôi.
Huyền Châu bình tĩnh dặn dò, đến lúc này thì chỉ có thể dựa vào tốc độ để thoát khỏi sự quấy rầy của những thuyền nhỏ kia.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, vừa nghe thấy tăng bạc thì mấy người chèo thuyền lập tức có tinh thần ngay. Có được kinh nghiệm của mấy ngày này nên những người chèo thuyền này cũng học được chút kĩ xảo. Gặp phải thuyền nhỏ thì cứ mạnh mẽ đâm tới, căn bản bất luận đối phương có phải là thủy tặc hay không.
Huyền Châu có chút không đành lòng. Nhưng cậu ta biết, đây là cách tốt nhất, chỉ có thể chấp nhận cách làm của mấy người chèo thuyền này thôi.
Thuyền lớn đi được tới ngày thứ tư thì tâm trạng Huyền Châu cuối cùng cũng thoải mái hơn chút, xem tình hình thì còn một ngày nữa là có thể đuổi tới bến Hà Đô rồi. Chỉ cần đến đất phủ nha thì không cần lo lắng sự quấy rầy của những thủy tặc này nữa rồi. Nhưng không đợi đến khi Huyền Châu thở phào nhẹ nhõm thì thuyền cậu ta đã gặp phải phiền toái lớn nhất.
Ở một nơi gọi là cửa sông An Khê, trên sông phải vượt qua bốn chiếc thuyền lớn. Người chèo thuyền vốn nghĩ có thể vòng qua, ai nghĩ rằng sau khi bốn chiếc thuyền lớn đó nhìn thấy thì lập tức chèo lại.
- Thuyền phía trước dừng lại! Chúng tôi là thủy quân tuần tra của Hà Đô phủ, dừng thuyền để nhận kiểm tra.
Một thuyền trong đó bắt đầu hô lên.
Đại Ngưu và Huyền Châu đi ra khoang thuyền, đám thị vệ vội vàng rút đao ở hông bảo vệ Tứ Hoàng tử Huyền Châu.
Đại Ngưu hướng thiết côn lên trên boong thuyền:
- Khốn khiếp! Khẩn trương “thông báo cho đầu của các ngươi đi”! Tứ Hoàng tử Huyền Châu của triều Đại Phong đang ở đây, nhanh đến nghênh tiếp.
Đến lúc đó, bọn họ cũng không cần phải che giấu thân phận nữa.
Mấy người chèo thuyền vừa nghe thấy thì sợ hết hồn. Hay thật! Thuyền chèo suốt dọc đường lại không biết người ngồi trên thuyền là đương kim Hoàng tử.
Bốn thuyền lớn hồi lâu không có động tĩnh gì nhưng lại vượt qua chặn trước đầu thuyền của Huyền Châu. Đột nhiên, trên mép thuyền của bốn thuyền lớn lại bố trí đầy người cầm cung tên, tất cả những cung tên này đều nhắm vào đám người Huyền Châu.
Mặt Đại Ngưu biến sắc, vội vàng quét ngang thanh thiết côn:
- Bảo vệ Tứ điện hạ, mau vào khoang thuyền!
Chớ thấy đầu óc Đại Ngưu không thông minh cho lắm, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thĩ cũng có nhiều. Vừa nhìn điệu bộ này của đối phương đã biết tình hình không dễ đối phó rồi.