Chu Nhất ấn vành nón, lặng lẽ đứng lên đi về phía ngõ nhỏ. Chu Nhất đi vòng lên phía trước, cởi dây chiến mã của mình từ cột buộc ngựa, rồi khẩn trương chạy như bay về Thục Thiên.
Thành Võ Hoàng vén màn xe, nhìn cảnh buôn bán náo nhiệt hai bên đường, trên mặt lộ ra nét tươi cười vui mừng. Con dân của triều Đại Phong nếu cũng an nhàn giống như Thục Thiên như, thì ông cũng không làm thất vọng liệt tổ liệt tông rồi. Bất cứ kẻ nào địa vị đạt đến cực hạn nhất định, sẽ xem nhẹ ích lợi mà chú trọng danh dự. Thành Võ Hoàng cũng không ngoại lệ, ai không muốn làm một vị Thánh Quân lưu danh thiên cổ.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, ở nơi cách Thục Thiên không đến hai mươi dặm, Thành Võ Hoàng mệnh người dừng lại. Thành Võ Hoàng đi xuống xe ngựa, nhìn tươi đồng ruộng tốt ven đường, vui vẻ thoải mái hít thở vài cái.
- Vệ Triển, sau ba tháng sẽ bắt đầu thu hoạch thóc về nhà kho, đến lúc đó trẫm sẽ tiến quân Bắc thượng, giải quyết triệt để nghịch tặc Chu Diên Thiên. Đợi sau khi thiên hạ yên ổn, trẫm cũng không tha cho hai nước Đương Vân và Thiên Thanh. Bắt đầu từ thái tổ Đại Phong ta đã muốn diệt hết hai uy hiếp lớn này, chỉ mong liệt tổ liệt tông phù hộ, trẫm có thể hoàn thành này sứ mệnh trong những năm còn sống này.
Thành Võ Hoàng khí phách nói.
- Hoàng thượng, muốn hoàn thành nghiệp lớn như vậy, nhất định phải có tướng tài mới được. Quách Thiên Tín và Văn Nhữ Hải tuổi tác đều đã dân cao lên, trong trong kinh thành tướng soái có thể đánh nhau, cũng chỉ có mình Sở Vân mà thôi. Thần cảm thấy, Thiên Giáng là một lựa chọn rất tốt.
Vệ Triển chắp tay sau lưng nói.
Thành Võ Hoàng hôm nay tâm tình không tệ, không hề tức giận vì lời nói của Vệ Triển:
- Vệ Triển, ta biết rằng ngươi đang nể mặt Lâm Phong, muốn che chở cho đứa nhỏ Chu Thiên Giáng này. Nhưng cái đầu lừa bướng bỉnh đó nếu không mài dũa tính tình, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa cho ngươi. Thế nên, trẫm vừa mới tháo mũ cho hắn, tiểu tử này đã nhảy nhót vui mừng. Lần này trẫm cho hắn biết thế nào là lễ độ, phải khiến cho cái đầu lừa này phục mới được.
Thành Võ Hoàng nói xong, vừa định xoay người lên xe, lại nhìn thấy hai người một già một trẻ khiêng nông cụ đi tới. Vài tên Thanh Long Vệ nhanh chóng đứng vững vị trí, nhìn chằm chằm hai người chuẩn bị xuống ruộng làm việc.
Thành Võ Hoàng khẽ mỉm cười, ngược lại lại đi tới phía hai người đó. Vệ Triển nhìn thoáng qua, lắc đầu nhẹ, ra hiệu Thanh Long Vệ không cần qua. Vệ Triển mắt sáng như đuốc, từ bước chân vừa rồi phát hiện hai người kia chỉ là người thường. Vệ Triển đi theo, đứng ở bên cạnh Thành Võ Hoàng.
Lão già kia nhìn thấy hai vị quý nhân ăn mặc hoa lệ đi tới phía mình, nhìn tư thế cũng biết là nhân vật có tiền, lão già kéo bé con bên người, khẩn trương đứng nép ở ven đường.
- Lão nhân gia, nhìn tình hình sinh trưởng của mảnh đất này, thu hoạch có lẽ không tệ nhỉ?
Thành Võ Hoàng rất khách khí mà hỏi.
- Vị quý gia này, hôm nay mưa thuận gió hoà, cây trồng phát triển tốt, hẳn là một năm bội thu.
- Ha hả, trong nhà cuộc sống thế nào, cơm gạo đều no đủ chứ?
- Cũng tạm ạ. Đây đều là nhờ hồng phúc của hoàng thượng, khiến dân chúng trong tay cũng có tiền dư rồi.
Lão nhân nhìn thấy vị quý nhân này khá hòa ái, tâm tình buông lỏng rất nhiều.
Thành Võ Hoàng vừa nghe, tâm tình cực kỳ vui mừng,
- Ha hả, các ngươi còn biết cảm tạ Hoàng thượng, tốt lắm tốt lắm!
Thành Võ Hoàng thiếu chút nữa thì sẽ ban cho bạc.
- Ha hả, đúng vậy mà, đương kim Hoàng thượng là một vị Thánh Quân.
Lão nhân ngay thẳng cười nói.
Thành Võ Hoàng đắc ý nhìn Vệ Triển một chút, hỏi tiếp,
- Lão nhân gia, quan phủ Thục Thiên này có hành vi ức hiếp dân chúng hay không hả?
- Ây! Phủ Doãn đại nhân tân nhậm rất tốt. Chu đại thiện nhân cũng đã tới Thục Thiên, người làm quan còn dám không thành thật.
- Chu đại thiện nhân?
Thành Võ Hoàng sửng sốt.
- Ngươi ngay cả Chu đại thiện nhân cũng không biết? Chu Thiên Giáng đại nhân đấy. Đám người chúng tôi có thể sống được những ngày tháng tốt lành, may mắn là có Chu đại nhân.
Điểm này lão nông nói đúng là không giả, nếu không phải Chu Thiên Giáng diệt trừ Chu Đại Trung, chỉ riêng thuế phú trưng lương là có thể đè bọn họ không ngốc đầu lên được.
- Hắn… hắn… thành người lương thiện rồi hả?
Thành Võ Hoàng kỳ quái nhìn lão nông trước mặt.
- Không phải sao chứ, Chu đại nhân xây dựng Chu Ký Ngân Lâu, tám cửa tiệm xung quanh mười dặm đều đã gửi bạc, cuối năm có thể lấy tiền lãi. Loại chuyện tốt này trước kia sao có thể rơi xuống đầu dân chúng như chúng tôi, thật may mà Hoàng thượng đã để cho Chu đại nhân trở thành đại quan.
Lão nông thuần phác vừa mở đề, thì thao thao bất tuyệt nói. Vừa nghĩ tới có thể được không trăm lượng bạc, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua đều trở nên tỏa sáng.
Thành Võ Hoàng nghe có chút không hiểu ra sao cả, vội vàng truy hỏi một chút. Sự truy vấn này của ông ta, khiến cho lão nông kia trở nên cảnh giác. Tộc trưởng nhiều lần dặn dò, ông ta cũng không dám tiết lộ 'Bí mật'. Bằng không vì sự tiết lộ của ông ta mà cuối năm không nhận được bạc, người trong bộ tộc có thể mắng chết ông ta. Lão nông nói xong dăm ba câu, kéo đứa cháu đi nhanh về hướng đất vườn.
Thành Võ Hoàng lòng tràn đầy nghi hoặc, lập tức sai người tăng tốc độ chạy tới Thục Thiên. Hai mươi dặm quan lộ rất nhanh đi đến, vừa vào cửa thành, Thành Võ Hoàng phát hiện Thục Thiên náo nhiệt dị thường. Một đám 'Dân chúng' mặc đỏ đội xanh đang ra sức biểu diễn trên đường cái trong thành, thu hút không ít dân chúng vây xem. Theo tiếng chiêng trống, một đám người còn dắt cổ họng hát ca.
Thành Võ Hoàng thò đầu nhìn một chút, phát hiện mỗi người đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Sau khi nghe rõ từ ngữ lời hát, nếp nhăn khi cười trên khuôn mặt của Thành Võ Hoàng đều giãn ra.
Ca từ này là do Chu đại quan nhân tự mình sáng tác, đều là những lời nịnh nọt, khiến Thành Võ Hoàng cảm thấy thoải mái khắp người.
Thành Võ Hoàng đi xuống xe ngựa, mỉm cười nhìn mọi người. Hai tay chắp sau lưng, ngón tay còn nhẹ nhàng rung rung theo nhịp trống.
Các cụ già cất cao giọng hát:
- Thuyền trên biển lớn dựa tay lái… dân chúng kính yêu Thành Võ Hoàng… mưa tưới mát ruộng làng cho muôn cây tốt tươi…!
Trong một góc của tường thành, bên trong một chiếc xe ngựa cao to có đắp mành che, Chu Thiên Giáng và Huyền Châu đang lén lén lút lút cẩn thận nhìn ra.
Nhìn thấy Thành Võ Hoàng vui đến mức răng không khép nổi, Chu Thiên Giáng ha hả nói:
- Lão Tứ, một chiêu này của ta thế nào. Cho dù lão bà của cha ngươi có bị người ta bắt mất, lão tử cũng cam đoan chỉ cần ông ấy tiến vào thành Thục Thiên, thì phiền não gì cũng đều quên hết.
- Con bà, mẹ ngươi mới là bị người ta bắt mất ấy.
Huyền Châu nắm hai đấm trừng mắt với Chu Thiên Giáng.
- Con mẹ! Ta đâu có nói là mẹ ngươi, Thái hậu, ta chỉ chính là Thái hậu mấy lão nương đó.
Chu Thiên Giáng cợt nhả nói.
Huyền Châu lắc đầu thở dài:
- Từ nhỏ đến lớn, ta chưa thấy người nào không biết xấu hổ như ngươi. Ngươi coi mấy câu từ mà người viết kìa, ta nghe mà phát buồn nôn.
- Bớt nói đi, khi ngươi trở thành Hoàng thượng, thì cũng thích nghe hỉ công an như vậy thôi.
Chu Thiên Giáng nói xong, buông màn xe xuống, phân phó với bên ngoài một tiếng:
- Đi! Đi Chu Ký Ngân Lâu.
Chu đại quan nhân biết khi màn biểu diễn phía này cửa thành kết thúc, Thành Võ Hoàng khẳng định sẽ đi Chu Ký Ngân Lâu tổng bộ. Chu đại quan nhân đã bố trí xong xuôi, bên kia còn có một tràng màn khổ tình hí đang đợi Thành Võ Hoàng đến.
Thành Võ Hoàng ra hiệu không cần ngồi xe, một đường ngắm hoa vọng cảnh, nhìn từng đoàn từng đoàn người náo nhiệt. Triều Đại Phong tuy rằng lấy kinh thành làm trung tâm quân chính, nhưng so sánh với Thục Thiên, lại khuyết thiếu loại hoan lạc tùy tính này. So sánh với mấy tháng trước, Thục Thiên Phủ hoàn toàn khôi phục lại từ trong khói lửa chiến tranh, nam bắc thương hội san sát, trên đường phố hiện ra một cảnh tượng phồn hoa.
Cứ đi như thế, Thành Võ Hoàng nghe thấy đám dân chúng đều nghị luận ba sự kiện. Một là kính trọng và ngưỡng mộ Thành Võ Hoàng ông, hai là ca ngợi An Sát Sứ Chu Thiên Giáng, chuyện thứ ba chính là truyền tụng sự thiện hạnh của Chu Ký Ngân Lâu.
Vệ Triển tay vê chòm râu, khẽ cười nói:
- Lý viên ngoại, xem ra Chu Thiên Giáng này, cũng không phải cái gì cũng sai.
- Ha ha, lão Vệ ơi, ngươi cũng đừng biện hộ thay cho tên tiểu tử này, công là công sai là sai. Ta lại cảm thấy cảnh tượng phồn vinh này, nói rõ trẫm đã chọn đúng quan viên Phủ Doãn rồi. Xem ra Thục Thiên Phủ doãn Bạch Kế Quang này, là một nhân tài đáng bồi dưỡng.
Thành Võ Hoàng long diện sung sướng, cùng Vệ Triển dạo bước trên đường phố Thục Thiên.
Một gã Thanh Long Vệ đi tới, nhỏ giọng nói với Vệ Triển:
- Vệ gia, Thục Thiên ám tử hỏi tối nay chúng ta ở dịch trạm quan gia, hay là…?
Vệ Triển liếc mắt nhìn Thành Võ Hoàng một cái, muốn trưng cầu một chút ý của ông ta. Thành Võ Hoàng ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Tạm thời không cần kinh động phủ nha, đợi sau khi trẫm đi qua Chu Ký sẽ quyết định.
Tên Thanh Long Vệ kia gật gật đầu, lên tiếng trả lời lui ra. Hoàng thượng nếu không ở dịch trạm quan gia, chỉ có thể sắp xếp chỗ ở tại Xuân Trạch viên tốt nhất nội thành.
Mọi người bao riêng một biệt viện ở Xuân Trạch viên, bố trí ổn thỏa xa mã, xung quanh bố trí đầy mật thám của Niêm Can Xử. Đừng nghĩ nơi này không có quân đội tinh nhuệ, tuy vậy cấp bậc bảo vệ cũng không thấp, cho dù một nhánh chiến đội ngàn người, cũng đừng hòng xông vào ngôi biệt viện này.
Thành Võ Hoàng vén màn xe, nhìn cảnh buôn bán náo nhiệt hai bên đường, trên mặt lộ ra nét tươi cười vui mừng. Con dân của triều Đại Phong nếu cũng an nhàn giống như Thục Thiên như, thì ông cũng không làm thất vọng liệt tổ liệt tông rồi. Bất cứ kẻ nào địa vị đạt đến cực hạn nhất định, sẽ xem nhẹ ích lợi mà chú trọng danh dự. Thành Võ Hoàng cũng không ngoại lệ, ai không muốn làm một vị Thánh Quân lưu danh thiên cổ.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, ở nơi cách Thục Thiên không đến hai mươi dặm, Thành Võ Hoàng mệnh người dừng lại. Thành Võ Hoàng đi xuống xe ngựa, nhìn tươi đồng ruộng tốt ven đường, vui vẻ thoải mái hít thở vài cái.
- Vệ Triển, sau ba tháng sẽ bắt đầu thu hoạch thóc về nhà kho, đến lúc đó trẫm sẽ tiến quân Bắc thượng, giải quyết triệt để nghịch tặc Chu Diên Thiên. Đợi sau khi thiên hạ yên ổn, trẫm cũng không tha cho hai nước Đương Vân và Thiên Thanh. Bắt đầu từ thái tổ Đại Phong ta đã muốn diệt hết hai uy hiếp lớn này, chỉ mong liệt tổ liệt tông phù hộ, trẫm có thể hoàn thành này sứ mệnh trong những năm còn sống này.
Thành Võ Hoàng khí phách nói.
- Hoàng thượng, muốn hoàn thành nghiệp lớn như vậy, nhất định phải có tướng tài mới được. Quách Thiên Tín và Văn Nhữ Hải tuổi tác đều đã dân cao lên, trong trong kinh thành tướng soái có thể đánh nhau, cũng chỉ có mình Sở Vân mà thôi. Thần cảm thấy, Thiên Giáng là một lựa chọn rất tốt.
Vệ Triển chắp tay sau lưng nói.
Thành Võ Hoàng hôm nay tâm tình không tệ, không hề tức giận vì lời nói của Vệ Triển:
- Vệ Triển, ta biết rằng ngươi đang nể mặt Lâm Phong, muốn che chở cho đứa nhỏ Chu Thiên Giáng này. Nhưng cái đầu lừa bướng bỉnh đó nếu không mài dũa tính tình, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa cho ngươi. Thế nên, trẫm vừa mới tháo mũ cho hắn, tiểu tử này đã nhảy nhót vui mừng. Lần này trẫm cho hắn biết thế nào là lễ độ, phải khiến cho cái đầu lừa này phục mới được.
Thành Võ Hoàng nói xong, vừa định xoay người lên xe, lại nhìn thấy hai người một già một trẻ khiêng nông cụ đi tới. Vài tên Thanh Long Vệ nhanh chóng đứng vững vị trí, nhìn chằm chằm hai người chuẩn bị xuống ruộng làm việc.
Thành Võ Hoàng khẽ mỉm cười, ngược lại lại đi tới phía hai người đó. Vệ Triển nhìn thoáng qua, lắc đầu nhẹ, ra hiệu Thanh Long Vệ không cần qua. Vệ Triển mắt sáng như đuốc, từ bước chân vừa rồi phát hiện hai người kia chỉ là người thường. Vệ Triển đi theo, đứng ở bên cạnh Thành Võ Hoàng.
Lão già kia nhìn thấy hai vị quý nhân ăn mặc hoa lệ đi tới phía mình, nhìn tư thế cũng biết là nhân vật có tiền, lão già kéo bé con bên người, khẩn trương đứng nép ở ven đường.
- Lão nhân gia, nhìn tình hình sinh trưởng của mảnh đất này, thu hoạch có lẽ không tệ nhỉ?
Thành Võ Hoàng rất khách khí mà hỏi.
- Vị quý gia này, hôm nay mưa thuận gió hoà, cây trồng phát triển tốt, hẳn là một năm bội thu.
- Ha hả, trong nhà cuộc sống thế nào, cơm gạo đều no đủ chứ?
- Cũng tạm ạ. Đây đều là nhờ hồng phúc của hoàng thượng, khiến dân chúng trong tay cũng có tiền dư rồi.
Lão nhân nhìn thấy vị quý nhân này khá hòa ái, tâm tình buông lỏng rất nhiều.
Thành Võ Hoàng vừa nghe, tâm tình cực kỳ vui mừng,
- Ha hả, các ngươi còn biết cảm tạ Hoàng thượng, tốt lắm tốt lắm!
Thành Võ Hoàng thiếu chút nữa thì sẽ ban cho bạc.
- Ha hả, đúng vậy mà, đương kim Hoàng thượng là một vị Thánh Quân.
Lão nhân ngay thẳng cười nói.
Thành Võ Hoàng đắc ý nhìn Vệ Triển một chút, hỏi tiếp,
- Lão nhân gia, quan phủ Thục Thiên này có hành vi ức hiếp dân chúng hay không hả?
- Ây! Phủ Doãn đại nhân tân nhậm rất tốt. Chu đại thiện nhân cũng đã tới Thục Thiên, người làm quan còn dám không thành thật.
- Chu đại thiện nhân?
Thành Võ Hoàng sửng sốt.
- Ngươi ngay cả Chu đại thiện nhân cũng không biết? Chu Thiên Giáng đại nhân đấy. Đám người chúng tôi có thể sống được những ngày tháng tốt lành, may mắn là có Chu đại nhân.
Điểm này lão nông nói đúng là không giả, nếu không phải Chu Thiên Giáng diệt trừ Chu Đại Trung, chỉ riêng thuế phú trưng lương là có thể đè bọn họ không ngốc đầu lên được.
- Hắn… hắn… thành người lương thiện rồi hả?
Thành Võ Hoàng kỳ quái nhìn lão nông trước mặt.
- Không phải sao chứ, Chu đại nhân xây dựng Chu Ký Ngân Lâu, tám cửa tiệm xung quanh mười dặm đều đã gửi bạc, cuối năm có thể lấy tiền lãi. Loại chuyện tốt này trước kia sao có thể rơi xuống đầu dân chúng như chúng tôi, thật may mà Hoàng thượng đã để cho Chu đại nhân trở thành đại quan.
Lão nông thuần phác vừa mở đề, thì thao thao bất tuyệt nói. Vừa nghĩ tới có thể được không trăm lượng bạc, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua đều trở nên tỏa sáng.
Thành Võ Hoàng nghe có chút không hiểu ra sao cả, vội vàng truy hỏi một chút. Sự truy vấn này của ông ta, khiến cho lão nông kia trở nên cảnh giác. Tộc trưởng nhiều lần dặn dò, ông ta cũng không dám tiết lộ 'Bí mật'. Bằng không vì sự tiết lộ của ông ta mà cuối năm không nhận được bạc, người trong bộ tộc có thể mắng chết ông ta. Lão nông nói xong dăm ba câu, kéo đứa cháu đi nhanh về hướng đất vườn.
Thành Võ Hoàng lòng tràn đầy nghi hoặc, lập tức sai người tăng tốc độ chạy tới Thục Thiên. Hai mươi dặm quan lộ rất nhanh đi đến, vừa vào cửa thành, Thành Võ Hoàng phát hiện Thục Thiên náo nhiệt dị thường. Một đám 'Dân chúng' mặc đỏ đội xanh đang ra sức biểu diễn trên đường cái trong thành, thu hút không ít dân chúng vây xem. Theo tiếng chiêng trống, một đám người còn dắt cổ họng hát ca.
Thành Võ Hoàng thò đầu nhìn một chút, phát hiện mỗi người đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Sau khi nghe rõ từ ngữ lời hát, nếp nhăn khi cười trên khuôn mặt của Thành Võ Hoàng đều giãn ra.
Ca từ này là do Chu đại quan nhân tự mình sáng tác, đều là những lời nịnh nọt, khiến Thành Võ Hoàng cảm thấy thoải mái khắp người.
Thành Võ Hoàng đi xuống xe ngựa, mỉm cười nhìn mọi người. Hai tay chắp sau lưng, ngón tay còn nhẹ nhàng rung rung theo nhịp trống.
Các cụ già cất cao giọng hát:
- Thuyền trên biển lớn dựa tay lái… dân chúng kính yêu Thành Võ Hoàng… mưa tưới mát ruộng làng cho muôn cây tốt tươi…!
Trong một góc của tường thành, bên trong một chiếc xe ngựa cao to có đắp mành che, Chu Thiên Giáng và Huyền Châu đang lén lén lút lút cẩn thận nhìn ra.
Nhìn thấy Thành Võ Hoàng vui đến mức răng không khép nổi, Chu Thiên Giáng ha hả nói:
- Lão Tứ, một chiêu này của ta thế nào. Cho dù lão bà của cha ngươi có bị người ta bắt mất, lão tử cũng cam đoan chỉ cần ông ấy tiến vào thành Thục Thiên, thì phiền não gì cũng đều quên hết.
- Con bà, mẹ ngươi mới là bị người ta bắt mất ấy.
Huyền Châu nắm hai đấm trừng mắt với Chu Thiên Giáng.
- Con mẹ! Ta đâu có nói là mẹ ngươi, Thái hậu, ta chỉ chính là Thái hậu mấy lão nương đó.
Chu Thiên Giáng cợt nhả nói.
Huyền Châu lắc đầu thở dài:
- Từ nhỏ đến lớn, ta chưa thấy người nào không biết xấu hổ như ngươi. Ngươi coi mấy câu từ mà người viết kìa, ta nghe mà phát buồn nôn.
- Bớt nói đi, khi ngươi trở thành Hoàng thượng, thì cũng thích nghe hỉ công an như vậy thôi.
Chu Thiên Giáng nói xong, buông màn xe xuống, phân phó với bên ngoài một tiếng:
- Đi! Đi Chu Ký Ngân Lâu.
Chu đại quan nhân biết khi màn biểu diễn phía này cửa thành kết thúc, Thành Võ Hoàng khẳng định sẽ đi Chu Ký Ngân Lâu tổng bộ. Chu đại quan nhân đã bố trí xong xuôi, bên kia còn có một tràng màn khổ tình hí đang đợi Thành Võ Hoàng đến.
Thành Võ Hoàng ra hiệu không cần ngồi xe, một đường ngắm hoa vọng cảnh, nhìn từng đoàn từng đoàn người náo nhiệt. Triều Đại Phong tuy rằng lấy kinh thành làm trung tâm quân chính, nhưng so sánh với Thục Thiên, lại khuyết thiếu loại hoan lạc tùy tính này. So sánh với mấy tháng trước, Thục Thiên Phủ hoàn toàn khôi phục lại từ trong khói lửa chiến tranh, nam bắc thương hội san sát, trên đường phố hiện ra một cảnh tượng phồn hoa.
Cứ đi như thế, Thành Võ Hoàng nghe thấy đám dân chúng đều nghị luận ba sự kiện. Một là kính trọng và ngưỡng mộ Thành Võ Hoàng ông, hai là ca ngợi An Sát Sứ Chu Thiên Giáng, chuyện thứ ba chính là truyền tụng sự thiện hạnh của Chu Ký Ngân Lâu.
Vệ Triển tay vê chòm râu, khẽ cười nói:
- Lý viên ngoại, xem ra Chu Thiên Giáng này, cũng không phải cái gì cũng sai.
- Ha ha, lão Vệ ơi, ngươi cũng đừng biện hộ thay cho tên tiểu tử này, công là công sai là sai. Ta lại cảm thấy cảnh tượng phồn vinh này, nói rõ trẫm đã chọn đúng quan viên Phủ Doãn rồi. Xem ra Thục Thiên Phủ doãn Bạch Kế Quang này, là một nhân tài đáng bồi dưỡng.
Thành Võ Hoàng long diện sung sướng, cùng Vệ Triển dạo bước trên đường phố Thục Thiên.
Một gã Thanh Long Vệ đi tới, nhỏ giọng nói với Vệ Triển:
- Vệ gia, Thục Thiên ám tử hỏi tối nay chúng ta ở dịch trạm quan gia, hay là…?
Vệ Triển liếc mắt nhìn Thành Võ Hoàng một cái, muốn trưng cầu một chút ý của ông ta. Thành Võ Hoàng ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Tạm thời không cần kinh động phủ nha, đợi sau khi trẫm đi qua Chu Ký sẽ quyết định.
Tên Thanh Long Vệ kia gật gật đầu, lên tiếng trả lời lui ra. Hoàng thượng nếu không ở dịch trạm quan gia, chỉ có thể sắp xếp chỗ ở tại Xuân Trạch viên tốt nhất nội thành.
Mọi người bao riêng một biệt viện ở Xuân Trạch viên, bố trí ổn thỏa xa mã, xung quanh bố trí đầy mật thám của Niêm Can Xử. Đừng nghĩ nơi này không có quân đội tinh nhuệ, tuy vậy cấp bậc bảo vệ cũng không thấp, cho dù một nhánh chiến đội ngàn người, cũng đừng hòng xông vào ngôi biệt viện này.