– Hừ hừ!
Hoàng hậu Phùng Uyển Thu cười lạnh một tiếng:
– Vương đại nhân, e là phải để ngài thất vọng rồi. Tĩnh Vương thiên tuế đã thần phục tân hoàng Huyền Xán đồng thời suất lĩnh đại quân đánh hai trận liên tiếp, giết được vô số binh mã đại quân của Chu Thiên Giáng. Hôm nay Huyền Xán sẽ chiếu cáo chuyện này khắp thiên hạ, đã đến lúc tân hoàng nhận được sự quy thuận của dân chúng rồi, cho dù là Thành Võ Hoàng cũng chỉ có thể chọn cách thoái ẩn thôi.
Vương Bính Không vừa nghe vậy thì không tin lắc đầu:
– Hoàng hậu, tuy Tĩnh Vương hồ đồ nhưng cũng không hồ đồ đến mức giúp kẻ xấu làm điều ác. Lão thần không phải đứa trẻ ba tuổi, nói những lời này thì có ích gì chứ?
– Được lắm, bổn cung cũng không nhiều lời nữa, sau ngày mai thì Tĩnh Vương sẽ đích thân đến đây khuyên nhủ mọi người. Hy vọng mọi người có thể nắm rõ tình thế, đám người các ngươi đừng có mà cố chấp.
Hoàng hậu nói xong thì đứng dậy.
Phùng Uyển Thu biết mấy lão già ngoan cố này không dễ đối phó, hôm nay mụ đến chỉ để thăm dò, đến Tĩnh Vương cũng đã quy phục, các ngươi có ngoan cố thì cũng được ích gì chứ?
Hoàng hậu Phùng Uyển Thu trở lại trong cung, lập tức triệu tập Huyền Minh và Ngạc Tất Long vào yết kiến. Nghe nói hôm nay Tĩnh Vương còn đánh điên cuồng hơn cả hôm qua, Phùng Uyển Thu vô cùng khôn khéo, mụ nhất định phải biết được tin tức chính xác mới có thể phán đoán được thế cục sau này, thậm chí nói chẳng may cuối cùng cứ giằng co mãi thì mụ cũng chuẩn bị phân ra mà trị với Thành Võ Hoàng, phân đôi thiên hạ.
– Huyền Minh hoàng nhi, theo ý con thì Chu Thiên Giáng đã tin chưa?
Phùng Uyển Thu nhìn Huyền Minh hỏi.
– Hồi mẫu hậu, hiện giờ Chu Thiên Giáng chỉ khiêu chiến chứ không công thành nhưng cứ thế này mãi thì nhất định hắn sẽ thất bại. Theo như nhi thần thấy thì Chu Thiên Giáng đã bị ép đến bất đắc dĩ, binh lực của hắn căn bản không thể công thành được. Hiện giờ lương thảo quân nhu của kinh thành đầy đủ, Chu Thiên Giáng chỉ dựa vào sự cung ứng của mỗi Bành Thành thì căn bản không thể duy trì chiến lực lâu dài được.
Huyền Minh cung kính nói.
Hoàng hậu gật gật đầu, chuyển sang hỏi Ngạc Tất Long:
– Ngạc ái khanh, theo ý ngươi thì hai trận này Tĩnh Vương đánh thế nào?
– Hồi Thái hậu, trận hôm qua Tĩnh Vương tuyệt không giả vờ. Có lẽ là do trước đây Tĩnh Vương từng bị tên Đại Ngưu kia ném ra khỏi phủ đệ Chu gia nên ghi hận trong lòng. Hai người đao bổng qua lại, vô cùng linh hoạt, sắc bén nhưng hôm nay thì thần có thể đảm bảo là hai bên chỉ diễn trò thôi, nhưng Cao Dũng cũng nhân cơ hội suất lĩnh đại quân chém giết được không ít tướng sĩ bên địch. Bất luận thật giả thế nào thì cũng làm tăng sĩ khí của quân ta.
Ngạc Tất Long cao giọng nói.
Phùng Uyển Thu lộ ra một tia vui mừng, mục đích mụ lợi dụng Tĩnh Vương xuất chiến trên cơ bản đã được thực hiện, chắc chắn hai trận chiến này sẽ nhanh chóng truyền khắp nơi, đến lúc đó việc Thành Võ Hoàng bị xa lánh sẽ trở thành sự thật, Thiên Hạ đô phủ sẽ không còn phát binh ủng hộ Chu Thiên Giáng nữa.
Trong phủ tướng quân, mấy người Lâm Phong đang lo lắng chờ đợi. Chuyện Chu Thiên Giáng bảo Lâm Phong lấy trộm thánh chỉ đã được bên Niêm Can Xử Mục Kì chủ động nhận. Tuy Niêm Can Xử đã rút hết khỏi hoàng cung nhưng khả năng hoạt động vẫn như cũ, tuy Thành Võ Hoàng đang ở tít Bành Thành nhưng nhất cử nhất động của kinh thành ông ta đều nắm rõ như lòng bàn tay thông qua Mục Kì. Tuy trong cung không còn người của Niêm Can Xử nhưng có không ít thái giám lại nằm trong tay Niêm Can Xử nên Mục Kì dễ dàng có được mấy thánh chỉ trống.
Vừa qua giờ Ngọ thì cửa cạnh của phủ tướng quân mở ra. Đây là thời gian đưa đồ ăn được quy định, sau khi trải qua sư kiểm tra nghiêm ngặt thì năm cỗ xe ngựa chất đầy rau quả tươi tiến vào. Mục Kì không để Lâm Phong phải thất vọng, chẳng những lấy được mấy thánh chỉ trống mà còn đóng dấu ngọc tỷ tân hoàng đàng hoàng.
Ngoài kinh thành Chu Thiên Giáng đã lệnh cho Chu Nhị suất lĩnh nhân mã chia ra năm đường cướp những đội đi đưa thánh chỉ từ kinh thành. Mấy người Hạ Thanh ngồi trong lều lớn trung quân, phân tích tỉ mỉ những tổn thất, lợi và hại trong cuộc chiến với Tĩnh Vương.
– Đại nhân, Tĩnh Vương vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Ngọc Cách Cách, ông ấy muốn ngài thông báo cho trong thành, cứu Ngọc Cách Cách ra càng sớm càng tốt.
Hạ Thanh nói.
Chu Thiên Giáng cau mày, hắn đương nhiên cũng muốn cứu Ngọc Nhi ra sớm sớm một chút nhưng điều này cần phải nắm chắc thời cơ.
Chu Thiên Giáng nhìn mọi người:
– Các huynh đệ, theo phỏng đoán của ta thì tiểu tử Huyền Minh kia còn ép Tĩnh Vương đấu với chúng ta mấy lần nữa. Nếu đã như vậy thì chúng ta liền phối hợp với nhau, như vậy cũng coi như luyện binh. Về chuyện của Ngọc Nhi thì không thể nóng vội được, nếu không trong thành động thủ trước thì căn bản không thể ra khỏi hoàng cung được. Chỉ có nhân lúc chúng ta phá thành, thừa dịp hỗn loạn tấn công hậu cung rồi đưa mấy người Ngọc Nhi cùng Dung Quý Phi rời đi an toàn.
– Đại nhân, việc chúng ta diễn trò cùng Tĩnh Vương thì không vấn đề gì nhưng đại quân của ông ta lần nào cũng xung phong liều chết, nếu cứ như vậy thì mỗi trận chúng ta đều tổn thất mấy chục nhân mã. Cứ như vậy nữa thì e là sẽ bất lợi cho sĩ khí của chúng ta.
Chu Nhất lo lắng nói.
– Không sao cả, đã là chiến tranh thì sẽ có thương vong, khôn sống mống chết, quy luật chiến tranh là kẻ mạnh mãi mãi chiếm thế thượng phong. Tổn thất một phần lợi ích mà đổi lấy thắng lợi cuối cùng đối với chúng ta mà nói vẫn là hời lớn. Nói với các huynh đệ dưới tay mình là đừng coi những trận chiến này là thất bại, chỉ là luyện binh thôi, nếu ngay cả áp lực tâm lý này mà cũng không chịu được thì còn đánh cái quái gì nữa.
Chu Thiên Giáng nghiêm túc nói.
– Đại nhân, chúng ta ở đây nói thì dễ nhưng nếu chiến cuộc thất bại liên tiếp thì sẽ khó ăn nói với Thành Võ Hoàng.
Chu Tứ nhắc nhở Chu Thiên Giáng, ý là Hoàng thượng là người cần thể diện, nếu thất bại liên tiếp mấy trận thì e là sẽ tạo nên sự ảnh hưởng lớn cho các đô phủ.
– Ta cũng từng nghĩ đến điều này rồi, bắt đầu từ bây giờ chúng ta chỉ báo chuyện tốt không báo chuyện xấu. Những chiến báo được đưa đến Bành Thành đều viết hết là đại thắng. Chẳng phải Hoàng thượng muốn vui vẻ sao? Vậy thì để ông ta vui vẻ trước đã, Thiên Hạ đô phủ cũng có tận mắt nhìn thấy đâu, chúng ta nói thắng, Huyền Minh cũng nói thắng, vậy thì cứ để bọn họ đoán đi.
Chu Thiên Giáng không quan tâm nói.
Mọi người nghe thấy vậy, được lắm, người khác cho dù là phạm tội khi quân cũng âm thầm mà làm nhưng đại nhân chúng ta thì hay rồi, làm trắng trợn luôn.
Mọi người đang nói thì một gã quân tốt chạy vào:
– Bẩm báo đại nhân, ngoài doanh môn có một nữ tử, nói có chuyện muốn cầu kiến đại nhân.
Chu Thiên Giáng sửng sốt:
– Nữ tử? Lạ thật, lúc này còn có nữ nhân nào dám chạy đến chiến trường chứ? Đưa vào đi.
Chỉ trong một lát thì quân giáo lĩnh đưa một cô gái vào, Chu Thiên Giáng nhìn thấy, hóa ra là người quen.
– Ha ha, hóa ra là Tiểu Phượng cô nương, ta còn đang nói xem ai to gan vậy chứ.
Chu Thiên Giáng cười đứng dậy.
Người tới không phải ai khác mà chính là người hồi trước đã độc chết bốn huynh đệ của Chu Thiên Giáng – bà chủ xinh đẹp Cố Tiểu Phượng.
– Chu đại nhân, đã lâu không gặp, Tiểu Phượng phụng mệnh thiếu chủ nhà ta đến đây đưa chỉ.
Cố Tiểu Phượng hơi khom người nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe xong thì mắt sáng lên, hắn không ngờ Lâm Phong và Huyền Nhạc lại để một cô gái đến đưa thánh chỉ.
– Tiểu Phượng cô nương, vậy thì đa tạ. Thế thánh chỉ đâu?
Chu Thiên Giáng không hề kiêng nể mà nhìn lên nhìn xuống người Cố Tiểu Phượng.
Cố Tiểu Phượng bị nhìn đến đỏ mặt:
– Đại nhân, ngoài doanh môn có một cỗ xe ngựa, càng xe rỗng, thánh chỉ được giấu ở bên trong. Kinh thành kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, cũng may tiểu nữ có quen biết với người giữ thành nên mới che mắt được.
Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy vậy thì vội vã sai người đem chiếc xe vào. Có thánh chỉ thì kế hoạch của hắn có thể thực hiện được rồi, nhưng việc Cố Tiểu Phượng đến đây lại khiến Chu Thiên Giáng nghĩ ra một diệu kế. Chu đại quan nhân không cho Cố Tiểu Phượng trở về mà bảo nàng lưu lại doanh trướng.
Màn đêm buông xuống, Chu Thiên Giáng và Cố Tiểu Phượng soi đuốc nói chuyện trong đêm, trong đại trướng thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười hưng phấn của Chu Thiên Giáng.
Đại Ngưu đứng canh bên ngoài hung hăng bĩu môi, tức đến mức nhỏ giọng mắng:
– Phi! Đúng là không biết xấu hổ, thấy nữ nhân là ôm vào giỏ nhà mình mà không nghĩ gì đến huynh đệ bọn ta, Ngày mai lão tử sẽ hét ngươi là đồ ngốc một ngàn lần.
Đại Ngưu bĩu bĩu môi, buồn bực ra ngoài quân doanh.
Trong hành cung lâm thời Bành Thành phủ của Hoàng đế, Thành Võ Hoàng đang đọc mật báo các nơi và tấu chương của Chu Thiên Giáng. Tuy Thành Võ Hoàng ngồi ru rú một chỗ nhưng ông ta vẫn nắm rõ như lòng bàn tay tình hình các đô phủ các nơi. Từ các mật báo có thể thấy được các đô phủ do hai đại gia tộc của Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi nắm giữ trên cơ bản đã quy thuận tân hoàng Huyền Xán, đại bộ phận các đô phủ khác vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của Thành Võ Hoàng.
Thành Võ Hoàng nhìn tấu chương, từ khi hai nhi tử làm phản đến nay Thành Võ Hoàng cũng ngày càng gầy đi.
Hoàng hậu Phùng Uyển Thu cười lạnh một tiếng:
– Vương đại nhân, e là phải để ngài thất vọng rồi. Tĩnh Vương thiên tuế đã thần phục tân hoàng Huyền Xán đồng thời suất lĩnh đại quân đánh hai trận liên tiếp, giết được vô số binh mã đại quân của Chu Thiên Giáng. Hôm nay Huyền Xán sẽ chiếu cáo chuyện này khắp thiên hạ, đã đến lúc tân hoàng nhận được sự quy thuận của dân chúng rồi, cho dù là Thành Võ Hoàng cũng chỉ có thể chọn cách thoái ẩn thôi.
Vương Bính Không vừa nghe vậy thì không tin lắc đầu:
– Hoàng hậu, tuy Tĩnh Vương hồ đồ nhưng cũng không hồ đồ đến mức giúp kẻ xấu làm điều ác. Lão thần không phải đứa trẻ ba tuổi, nói những lời này thì có ích gì chứ?
– Được lắm, bổn cung cũng không nhiều lời nữa, sau ngày mai thì Tĩnh Vương sẽ đích thân đến đây khuyên nhủ mọi người. Hy vọng mọi người có thể nắm rõ tình thế, đám người các ngươi đừng có mà cố chấp.
Hoàng hậu nói xong thì đứng dậy.
Phùng Uyển Thu biết mấy lão già ngoan cố này không dễ đối phó, hôm nay mụ đến chỉ để thăm dò, đến Tĩnh Vương cũng đã quy phục, các ngươi có ngoan cố thì cũng được ích gì chứ?
Hoàng hậu Phùng Uyển Thu trở lại trong cung, lập tức triệu tập Huyền Minh và Ngạc Tất Long vào yết kiến. Nghe nói hôm nay Tĩnh Vương còn đánh điên cuồng hơn cả hôm qua, Phùng Uyển Thu vô cùng khôn khéo, mụ nhất định phải biết được tin tức chính xác mới có thể phán đoán được thế cục sau này, thậm chí nói chẳng may cuối cùng cứ giằng co mãi thì mụ cũng chuẩn bị phân ra mà trị với Thành Võ Hoàng, phân đôi thiên hạ.
– Huyền Minh hoàng nhi, theo ý con thì Chu Thiên Giáng đã tin chưa?
Phùng Uyển Thu nhìn Huyền Minh hỏi.
– Hồi mẫu hậu, hiện giờ Chu Thiên Giáng chỉ khiêu chiến chứ không công thành nhưng cứ thế này mãi thì nhất định hắn sẽ thất bại. Theo như nhi thần thấy thì Chu Thiên Giáng đã bị ép đến bất đắc dĩ, binh lực của hắn căn bản không thể công thành được. Hiện giờ lương thảo quân nhu của kinh thành đầy đủ, Chu Thiên Giáng chỉ dựa vào sự cung ứng của mỗi Bành Thành thì căn bản không thể duy trì chiến lực lâu dài được.
Huyền Minh cung kính nói.
Hoàng hậu gật gật đầu, chuyển sang hỏi Ngạc Tất Long:
– Ngạc ái khanh, theo ý ngươi thì hai trận này Tĩnh Vương đánh thế nào?
– Hồi Thái hậu, trận hôm qua Tĩnh Vương tuyệt không giả vờ. Có lẽ là do trước đây Tĩnh Vương từng bị tên Đại Ngưu kia ném ra khỏi phủ đệ Chu gia nên ghi hận trong lòng. Hai người đao bổng qua lại, vô cùng linh hoạt, sắc bén nhưng hôm nay thì thần có thể đảm bảo là hai bên chỉ diễn trò thôi, nhưng Cao Dũng cũng nhân cơ hội suất lĩnh đại quân chém giết được không ít tướng sĩ bên địch. Bất luận thật giả thế nào thì cũng làm tăng sĩ khí của quân ta.
Ngạc Tất Long cao giọng nói.
Phùng Uyển Thu lộ ra một tia vui mừng, mục đích mụ lợi dụng Tĩnh Vương xuất chiến trên cơ bản đã được thực hiện, chắc chắn hai trận chiến này sẽ nhanh chóng truyền khắp nơi, đến lúc đó việc Thành Võ Hoàng bị xa lánh sẽ trở thành sự thật, Thiên Hạ đô phủ sẽ không còn phát binh ủng hộ Chu Thiên Giáng nữa.
Trong phủ tướng quân, mấy người Lâm Phong đang lo lắng chờ đợi. Chuyện Chu Thiên Giáng bảo Lâm Phong lấy trộm thánh chỉ đã được bên Niêm Can Xử Mục Kì chủ động nhận. Tuy Niêm Can Xử đã rút hết khỏi hoàng cung nhưng khả năng hoạt động vẫn như cũ, tuy Thành Võ Hoàng đang ở tít Bành Thành nhưng nhất cử nhất động của kinh thành ông ta đều nắm rõ như lòng bàn tay thông qua Mục Kì. Tuy trong cung không còn người của Niêm Can Xử nhưng có không ít thái giám lại nằm trong tay Niêm Can Xử nên Mục Kì dễ dàng có được mấy thánh chỉ trống.
Vừa qua giờ Ngọ thì cửa cạnh của phủ tướng quân mở ra. Đây là thời gian đưa đồ ăn được quy định, sau khi trải qua sư kiểm tra nghiêm ngặt thì năm cỗ xe ngựa chất đầy rau quả tươi tiến vào. Mục Kì không để Lâm Phong phải thất vọng, chẳng những lấy được mấy thánh chỉ trống mà còn đóng dấu ngọc tỷ tân hoàng đàng hoàng.
Ngoài kinh thành Chu Thiên Giáng đã lệnh cho Chu Nhị suất lĩnh nhân mã chia ra năm đường cướp những đội đi đưa thánh chỉ từ kinh thành. Mấy người Hạ Thanh ngồi trong lều lớn trung quân, phân tích tỉ mỉ những tổn thất, lợi và hại trong cuộc chiến với Tĩnh Vương.
– Đại nhân, Tĩnh Vương vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Ngọc Cách Cách, ông ấy muốn ngài thông báo cho trong thành, cứu Ngọc Cách Cách ra càng sớm càng tốt.
Hạ Thanh nói.
Chu Thiên Giáng cau mày, hắn đương nhiên cũng muốn cứu Ngọc Nhi ra sớm sớm một chút nhưng điều này cần phải nắm chắc thời cơ.
Chu Thiên Giáng nhìn mọi người:
– Các huynh đệ, theo phỏng đoán của ta thì tiểu tử Huyền Minh kia còn ép Tĩnh Vương đấu với chúng ta mấy lần nữa. Nếu đã như vậy thì chúng ta liền phối hợp với nhau, như vậy cũng coi như luyện binh. Về chuyện của Ngọc Nhi thì không thể nóng vội được, nếu không trong thành động thủ trước thì căn bản không thể ra khỏi hoàng cung được. Chỉ có nhân lúc chúng ta phá thành, thừa dịp hỗn loạn tấn công hậu cung rồi đưa mấy người Ngọc Nhi cùng Dung Quý Phi rời đi an toàn.
– Đại nhân, việc chúng ta diễn trò cùng Tĩnh Vương thì không vấn đề gì nhưng đại quân của ông ta lần nào cũng xung phong liều chết, nếu cứ như vậy thì mỗi trận chúng ta đều tổn thất mấy chục nhân mã. Cứ như vậy nữa thì e là sẽ bất lợi cho sĩ khí của chúng ta.
Chu Nhất lo lắng nói.
– Không sao cả, đã là chiến tranh thì sẽ có thương vong, khôn sống mống chết, quy luật chiến tranh là kẻ mạnh mãi mãi chiếm thế thượng phong. Tổn thất một phần lợi ích mà đổi lấy thắng lợi cuối cùng đối với chúng ta mà nói vẫn là hời lớn. Nói với các huynh đệ dưới tay mình là đừng coi những trận chiến này là thất bại, chỉ là luyện binh thôi, nếu ngay cả áp lực tâm lý này mà cũng không chịu được thì còn đánh cái quái gì nữa.
Chu Thiên Giáng nghiêm túc nói.
– Đại nhân, chúng ta ở đây nói thì dễ nhưng nếu chiến cuộc thất bại liên tiếp thì sẽ khó ăn nói với Thành Võ Hoàng.
Chu Tứ nhắc nhở Chu Thiên Giáng, ý là Hoàng thượng là người cần thể diện, nếu thất bại liên tiếp mấy trận thì e là sẽ tạo nên sự ảnh hưởng lớn cho các đô phủ.
– Ta cũng từng nghĩ đến điều này rồi, bắt đầu từ bây giờ chúng ta chỉ báo chuyện tốt không báo chuyện xấu. Những chiến báo được đưa đến Bành Thành đều viết hết là đại thắng. Chẳng phải Hoàng thượng muốn vui vẻ sao? Vậy thì để ông ta vui vẻ trước đã, Thiên Hạ đô phủ cũng có tận mắt nhìn thấy đâu, chúng ta nói thắng, Huyền Minh cũng nói thắng, vậy thì cứ để bọn họ đoán đi.
Chu Thiên Giáng không quan tâm nói.
Mọi người nghe thấy vậy, được lắm, người khác cho dù là phạm tội khi quân cũng âm thầm mà làm nhưng đại nhân chúng ta thì hay rồi, làm trắng trợn luôn.
Mọi người đang nói thì một gã quân tốt chạy vào:
– Bẩm báo đại nhân, ngoài doanh môn có một nữ tử, nói có chuyện muốn cầu kiến đại nhân.
Chu Thiên Giáng sửng sốt:
– Nữ tử? Lạ thật, lúc này còn có nữ nhân nào dám chạy đến chiến trường chứ? Đưa vào đi.
Chỉ trong một lát thì quân giáo lĩnh đưa một cô gái vào, Chu Thiên Giáng nhìn thấy, hóa ra là người quen.
– Ha ha, hóa ra là Tiểu Phượng cô nương, ta còn đang nói xem ai to gan vậy chứ.
Chu Thiên Giáng cười đứng dậy.
Người tới không phải ai khác mà chính là người hồi trước đã độc chết bốn huynh đệ của Chu Thiên Giáng – bà chủ xinh đẹp Cố Tiểu Phượng.
– Chu đại nhân, đã lâu không gặp, Tiểu Phượng phụng mệnh thiếu chủ nhà ta đến đây đưa chỉ.
Cố Tiểu Phượng hơi khom người nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe xong thì mắt sáng lên, hắn không ngờ Lâm Phong và Huyền Nhạc lại để một cô gái đến đưa thánh chỉ.
– Tiểu Phượng cô nương, vậy thì đa tạ. Thế thánh chỉ đâu?
Chu Thiên Giáng không hề kiêng nể mà nhìn lên nhìn xuống người Cố Tiểu Phượng.
Cố Tiểu Phượng bị nhìn đến đỏ mặt:
– Đại nhân, ngoài doanh môn có một cỗ xe ngựa, càng xe rỗng, thánh chỉ được giấu ở bên trong. Kinh thành kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, cũng may tiểu nữ có quen biết với người giữ thành nên mới che mắt được.
Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy vậy thì vội vã sai người đem chiếc xe vào. Có thánh chỉ thì kế hoạch của hắn có thể thực hiện được rồi, nhưng việc Cố Tiểu Phượng đến đây lại khiến Chu Thiên Giáng nghĩ ra một diệu kế. Chu đại quan nhân không cho Cố Tiểu Phượng trở về mà bảo nàng lưu lại doanh trướng.
Màn đêm buông xuống, Chu Thiên Giáng và Cố Tiểu Phượng soi đuốc nói chuyện trong đêm, trong đại trướng thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười hưng phấn của Chu Thiên Giáng.
Đại Ngưu đứng canh bên ngoài hung hăng bĩu môi, tức đến mức nhỏ giọng mắng:
– Phi! Đúng là không biết xấu hổ, thấy nữ nhân là ôm vào giỏ nhà mình mà không nghĩ gì đến huynh đệ bọn ta, Ngày mai lão tử sẽ hét ngươi là đồ ngốc một ngàn lần.
Đại Ngưu bĩu bĩu môi, buồn bực ra ngoài quân doanh.
Trong hành cung lâm thời Bành Thành phủ của Hoàng đế, Thành Võ Hoàng đang đọc mật báo các nơi và tấu chương của Chu Thiên Giáng. Tuy Thành Võ Hoàng ngồi ru rú một chỗ nhưng ông ta vẫn nắm rõ như lòng bàn tay tình hình các đô phủ các nơi. Từ các mật báo có thể thấy được các đô phủ do hai đại gia tộc của Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi nắm giữ trên cơ bản đã quy thuận tân hoàng Huyền Xán, đại bộ phận các đô phủ khác vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của Thành Võ Hoàng.
Thành Võ Hoàng nhìn tấu chương, từ khi hai nhi tử làm phản đến nay Thành Võ Hoàng cũng ngày càng gầy đi.