Giờ Chu Thiên Giáng mới hiểu được ý đồ của ba người họ, xem ra là nhận sự ủy thác của Thành Võ Hoàng, đặc biệt đến để giáo dục chính trị cho hắn. Phỏng chừng Thành Võ Hoàng cũng bị Huyền Minh và Huyền Xán kích thích, không muốn hai đứa con trai lại đấu với nhau nữa nên mời Tĩnh Vương ra mặt hòa giải, để hai đứa con trai chung sống hòa bình. Tĩnh Vương nói ra những lời này, cũng là bảo Chu Thiên Giáng giữ thái độ trung lập trong vấn đề lập thái tử, thậm chí cũng đồng ý với Thành Võ Hoàng, bất luận tương lai ai làm Hoàng thượng thì Chu Thiên Giáng hắn cũng là trấn quốc Đại tướng quân tương lai.
Chu đại quan nhân tự nhủ Thành Võ Hoàng nghĩ quá hoàn hảo rồi. Đứng trước lợi ích thì phụ tử cũng tranh giành nhau, nói gì đến huynh đệ cùng cha khác mẹ. Chuyện về sau này thì Chu Thiên Giáng căn bản cũng không nghĩ xa như vậy. Nếu tốt, Huyền Châu trở thành Hoàng thượng thì Chu Thiên Giáng có thể chạy đến một nơi non xanh nước biếc để hắn được tiêu dao không khác gì ông vua không ngai. Nếu tệ, không chừng trước khi Thành Võ Hoàng chết thì Chu đại quan nhân đã chuẩn bị tự lập môn hộ chiếm núi làm vua rồi. Chu Thiên Giáng không muốn chiếm thiên hạ mà chỉ muốn bản thân tự do hơn một chút mà thôi.
– Tĩnh Vương thiên tuế, mục tiêu của ta cũng không cao xa như vậy. Chỉ cần Hoàng thượng có thể gả Ngọc Nhi và Dĩnh Tử cho ta, sau đó ta sẽ tìm một nơi dưỡng lão là ta đã hài lòng lắm rồi.. Sau này ai làm Hoàng thượng thì phải xem phúc vận của hai vị tiểu vương gia rồi.
Chu Thiên Giáng cười nói.
Lời hắn nói rất có chừng mực, chỉ nói rằng bản thân không giúp ai, nhưng không nói rằng tương lai sẽ dốc sức mình vì Đại Phong. Nghe như là khiêm tốn nhưng quả thực đó là lời nói từ trong lòng của Chu Thiên Giáng.
Huyền Nhạc nâng chén rượu lên:
– Thiên Giáng huynh, Huyền Nhạc mời huynh một ly.
Trước mặt Chu Thiên Giáng, Huyền Nhạc không xưng mình là vương, có vẻ rất khiêm tốn.
– Tiểu vương gia, mời rượu cũng phải có lý do chứ.
Chu Thiên Giáng cười nói.
– Hy vọng Thiên Giáng huynh vẫn giữ lời hứa trước kia.Huyền Châu nâng chén rượu, mỉm cười nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng khẽ gật đầu. Ý của Huyền Nhạc là họ tiếp tục quan hệ đồng minh, không cần phải đấu tranh giống như Huyền Minh và Huyền Nhạc. Điểm này Chu Thiên Giáng cũng rất đồng tình, nếu cứ đấu nhau thì cũng rất bất lợi với việc phát triển của bản thân.
Tĩnh Vương không hiểu gì nhìn hai người. Ông cảm thấy trước mặt Chu Thiên Giáng thì hắn nhưchủ tử của Huyền Xán và Huyền Nhạc vậy. Nếu không cảm thấy sau này Chu Thiên Giáng là con rể của mình thì quả thực Tĩnh Vương cuxngg sẽ dè chừng Chu Thiên Giáng. Nếu chẳng may tương lai tiểu tử này soán vị thì chỉ sợ Huyền Nhạc và Huyền Châu cũng không ngăn cản nổi. Đôi khi Tĩnh Vương cũng có những ý nghĩ nham hiểm, nếu như Chu Thiên Giáng trở thành Hoàng thượng thật thì cháu ngoại của ông ta chẳng phải sẽ là Thiên tử sao?
Không ai biết về tiệc rượu trong Chu phủ. Thành Võ Hoàng nghe xong tình hình tiệc rượu thì vô cùng hài lòng với sự thể hiện của ba người.. Trong tình hình này ông ta cũng đã không chịu được sức ép nữa rồi, nếu như Huyền Nhạc và Huyền Châu lại náo loạn nữa thì Thành Võ Hoàng suy sụp thật mất.
Ba ngày sau, việc thẩm vấn các phản thần được vạn người quan tâm cuối cùng đã kéo bức màn che lên. Mấy ngày nay Vương Lão Thái phó thiếu chút nữa bị quần thần bức cho phát điên, trong phủ ngày nào cũng đầy khách. Có không ít người là học tôn học sinh của ông nên Lão Thái phó còn vẫn giữ lễ tiết quan trường, không nỡ đuổi người, ngay thời gian đi vệ sinh cũng không có, giải thích thế nào người ta cũng không đi.
Sau Vương Thái phó mới biết, luồng gió này là Chu Thiên Giáng lùa đến, Lão Thái phó tức giận chửi mắng nửa ngày trong phủ, cuối cùng bất đắc dĩ, Lão Thái phó chẳng thèm quan tâm đến giao tình gì, sai người đuổi toàn bộ khách ra khỏi phủ.
Ngoài đại sảnh Hình Bộ đầy ngoài, trong đó không ít người là tay chân của các quan phủ phái đến. Trên đại đường, Chu Thiên Giáng nhìn bộ dạng tiều tụy của Lão Thái phó Vương Bính Khôn, chắp tay cười nói:
– Lão đại nhân, mời ngài ngồi.
– Hừ! Tiều tử ngươi đúng là đồ khốn, bổn Thái phó muốn giúp ngươi một tay, ngươi lại thả gió gây sức ép cho ta. Sớm biết tiểu tử ngươi hư hỏng như vậy, lão thân đã không giúp ngươi rồi.
Vương Bính Khôn cầm gậy trúc trên tay chỉ trỏ, điệu bộ muốn trút hết hận trong lòng ra mới hả giận.
– Ha ha, lão đại nhân trách oan ta rồi, thực ra ta bảo họ đến tìm ngàilà muốn giúp ngài thêm gia nghiệp mà.. Lão đại nhân cả đời thanh cao, con cháu đều sống ở ngoài, chắc mấy người kia cũng đưa ít bạc cho ngài chứ?Ngài không suy nghĩ cho mình thì cũng suy nghĩ cho con cháu một chút chứ.
Chu Thiên Giáng cười nói.
– Khốn kiếp! Bổn Thái phó phò tá hai triều Hoàng đế, một đời thanh liêm trong sạch, ngươi đừng lấy lòng tiểu nhân để đo lòng bổn Thái phó.
Vương Bính Khôn cao giọng nổi giận.
– Ha ha, ta biết ngay ngài sẽ nói như vậy mà, thực ra ta đã sai người mang ba vạn lượng bạc đến Vương thị tổ trạch ở Trục Châu rồi, đủ để con cháu ngài tiêu.
– Ngươi! Ngươi muốn vấy bẩn lão phu.
Vương Bính Khôn không ngờ Chu Thiên Giáng đưa bạc cho người nhà ông, không khỏi tức giận nhìn Chu Thiên Giáng.
– Lão đại nhân yên tâm, đây không phải là ngài tham ô, ta đã sớm tấu với Hoàng thượng, xem như là phong thưởng của Hoàng thượng.
Chu đại quan nhân cười an ủi Vương Bính Khôn.
Vừa nghe vậy, sắc mặt Vương Bính Khôn mới dịu xuống. Bất luận nói thế nào, ông ta biết Chu Thiên Giáng cũng muốn tốt cho ông ta. Quan viên triều Đại phong nếu không tham ô thì căn bản cũng không đủ tiêu, đây là sự thật. Vương Bính Khôn tuy là quan văn đứng đầu nhưng cũng là đại thần nghèo nhất trong triều. Trong triều quan viên chú trọng có qua có lại mới toại lòng nhau. Vương Bính Khôn cũng không vì thế mà tỏ vẻ keo kiệt, tiêu nhiều như vậy mà chỉ dựa vào bổng lộc và phong thưởng thì căn bản cũng như muối bỏ biển. Tuy Chu Thiên Giáng tặng ba vạn lượng bạc nhưng quả thật là đủ cho gia tộc tiêu cả đời.
Chu Thiên Giáng nhìn thấy nụ cười cảm kích không kìm được của Vương Bính Khôn thì trong lòng tự nhủ ta đây không phải là phí phạm bạc, ngài phải nhận thay ta cái danh nhơ nhuốc mới được. Hai ngày nay Chu Thiên Giáng đều suy nghĩ đối sách, hắn phải lợi dụng sự chính trực của Vương Bính Khôn, đổ cơn phong ba này lên người ông ta.
– Người đâu, thăng đường!
Chu Thiên Giáng hô lớn, nha dịch hai bên lập tức phát ra một hồi tiếng “uy vũ”. Hình Bộ tuần ti Thân Bách Công đắc ý ngồi ở vị trí chủ bút. Sinh thời có thể thẩm tra xử lý hoàng thân quốc thích, với ông ta mà nói coi như là một việc rạng rỡ tổ tông rồi, đặc biệt đi theo Chu đại quan nhân, Thân Bách Công cảm thấy tinh thần sung mãn hơn so với ngày trước.
– Dẫn phản thần vào!
Thân Bách Công cao giọng hô.
Bốn tên nha dịch rầm rầm dẫn một tên phản thần vào. Chu Thiên Giáng mặc dù là quan chủ thẩm nhưng trình tự cụ thể gì hắn cũng không biết, vậy nên Thân Công Bách đã là chủ bút thì cũng là quan thẩm chính.
Người đầu tiên thẩm vấn không phải là Phùng Canh Niên cũng không phải là Ngạc Luân Xuân mà hóa ra là Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên. Nhìn cấp trên trước kia, Thân Bách Công trong lòng tự nhủ trước kia lão tử thấy ngươi phải khom người quỳ xuống, giờ thì hay rồi, ba mươi năm Hà Đông chuyển Hà Tây, đến lượt ngươi rồi.
Thân Bách Công mỉm cười, ông ta thờ phụng pháp tướng Chu Thiên Giáng trong phòng khách nhà mình cũng không phải là vô ích. Thân Bách Công cảm thấy Chu Thiên Giáng nhất định là thiên thần đầu thai, lăn lộn theo hắn quả là chuẩn. Trước mặt thần tượng của mình, Thân Bách Công hôm nay chuẩn bị xuất ra mười hai vạn phần tinh thần, thẩm tra xử lý tốt trọng án đầu tiên của Đại Phong.
Thắng làm vua thua làm giặc, *nhất triều thiên tử nhất triều thần. Mã Đinh Thiên nhìn bảo tọa phía trên công đường, cũng chính là bảo tọa mình đã từng ngồi, đại diện cho sự uy nghiêm cao nhất của luật pháp Đại Phong. Trong chớp mắt, một người từng nắm người khác trong tay lại trở thành phạm nhân bị thẩm vấn.
(*nếu bạn đứng đúng vị trí thì đương nhiên có vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, nếu như đứng sai vị trí thì đương nhiên nhà tan cửa nát, vợ con tử tán, còn người đứng trung lập e là cũng không có kết quả tốt.)
Trong lòng Mã Đinh Thiên tràn đầy cay đắng. Y là bà con của Hoàng hậu, bản thân cũng là người gia tộc Phùng thị, cũng không thể đối nghịch với ý chỉ của Hoàng hậu. Muốn trách chỉ có thể trách ông trời bất công, không để cho Huyền Minh đánh bại tên sát tinh Chu Thiên Giáng này.
Chu đại quan nhân bắt chéo chân nghênh nghênh cái đầu, không biết trong miệng đang huýt khúc nhạc gì, Lão Thái phó Vương Bính Khôn ngồi oai nghiêm bên cạnh, thỉnh thoảng cau mày. Trong lòng Vương Bính Khôn tự nhủ dân chúng đứng vây đầy ngoài của Hình Bộ để xem, Chu Thiên Giáng ngươi phải chú ý chút sự uy nghi của quan viên đi chứ, rung đùi đắc ý như tên lưu manh vậy, đúng là tổn hại cả uy danh của quan lại.
Thân Bách Công liếc nhìn Chu Thiên Giáng, Chu đại quan nhân gật đầu:
– Bắt đầu đi.
Thân Bách Công ngồi ở vị trí chủ bút vừa gõ thước để mọi người chú ý vừa nói:
– Tội thần Mã Đinh Thiên, ngươi có biết tội của mình không!
Mã Đinh Thiên liếc nhìn Thân Bách Công khinh bỉ:
– Thân Bách Công, nghĩ đến Mã Đinh Thiên ta cũng đường đường là lục bộ trọng thần triều đình, cho dù phải bị thẩm thì ngươi cũng không xứng!
Lời của Mã Đinh Thiên tràn đầy giễu cợt tên tiểu nhân đang đắc thế này.
Chu đại quan nhân tự nhủ Thành Võ Hoàng nghĩ quá hoàn hảo rồi. Đứng trước lợi ích thì phụ tử cũng tranh giành nhau, nói gì đến huynh đệ cùng cha khác mẹ. Chuyện về sau này thì Chu Thiên Giáng căn bản cũng không nghĩ xa như vậy. Nếu tốt, Huyền Châu trở thành Hoàng thượng thì Chu Thiên Giáng có thể chạy đến một nơi non xanh nước biếc để hắn được tiêu dao không khác gì ông vua không ngai. Nếu tệ, không chừng trước khi Thành Võ Hoàng chết thì Chu đại quan nhân đã chuẩn bị tự lập môn hộ chiếm núi làm vua rồi. Chu Thiên Giáng không muốn chiếm thiên hạ mà chỉ muốn bản thân tự do hơn một chút mà thôi.
– Tĩnh Vương thiên tuế, mục tiêu của ta cũng không cao xa như vậy. Chỉ cần Hoàng thượng có thể gả Ngọc Nhi và Dĩnh Tử cho ta, sau đó ta sẽ tìm một nơi dưỡng lão là ta đã hài lòng lắm rồi.. Sau này ai làm Hoàng thượng thì phải xem phúc vận của hai vị tiểu vương gia rồi.
Chu Thiên Giáng cười nói.
Lời hắn nói rất có chừng mực, chỉ nói rằng bản thân không giúp ai, nhưng không nói rằng tương lai sẽ dốc sức mình vì Đại Phong. Nghe như là khiêm tốn nhưng quả thực đó là lời nói từ trong lòng của Chu Thiên Giáng.
Huyền Nhạc nâng chén rượu lên:
– Thiên Giáng huynh, Huyền Nhạc mời huynh một ly.
Trước mặt Chu Thiên Giáng, Huyền Nhạc không xưng mình là vương, có vẻ rất khiêm tốn.
– Tiểu vương gia, mời rượu cũng phải có lý do chứ.
Chu Thiên Giáng cười nói.
– Hy vọng Thiên Giáng huynh vẫn giữ lời hứa trước kia.Huyền Châu nâng chén rượu, mỉm cười nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng khẽ gật đầu. Ý của Huyền Nhạc là họ tiếp tục quan hệ đồng minh, không cần phải đấu tranh giống như Huyền Minh và Huyền Nhạc. Điểm này Chu Thiên Giáng cũng rất đồng tình, nếu cứ đấu nhau thì cũng rất bất lợi với việc phát triển của bản thân.
Tĩnh Vương không hiểu gì nhìn hai người. Ông cảm thấy trước mặt Chu Thiên Giáng thì hắn nhưchủ tử của Huyền Xán và Huyền Nhạc vậy. Nếu không cảm thấy sau này Chu Thiên Giáng là con rể của mình thì quả thực Tĩnh Vương cuxngg sẽ dè chừng Chu Thiên Giáng. Nếu chẳng may tương lai tiểu tử này soán vị thì chỉ sợ Huyền Nhạc và Huyền Châu cũng không ngăn cản nổi. Đôi khi Tĩnh Vương cũng có những ý nghĩ nham hiểm, nếu như Chu Thiên Giáng trở thành Hoàng thượng thật thì cháu ngoại của ông ta chẳng phải sẽ là Thiên tử sao?
Không ai biết về tiệc rượu trong Chu phủ. Thành Võ Hoàng nghe xong tình hình tiệc rượu thì vô cùng hài lòng với sự thể hiện của ba người.. Trong tình hình này ông ta cũng đã không chịu được sức ép nữa rồi, nếu như Huyền Nhạc và Huyền Châu lại náo loạn nữa thì Thành Võ Hoàng suy sụp thật mất.
Ba ngày sau, việc thẩm vấn các phản thần được vạn người quan tâm cuối cùng đã kéo bức màn che lên. Mấy ngày nay Vương Lão Thái phó thiếu chút nữa bị quần thần bức cho phát điên, trong phủ ngày nào cũng đầy khách. Có không ít người là học tôn học sinh của ông nên Lão Thái phó còn vẫn giữ lễ tiết quan trường, không nỡ đuổi người, ngay thời gian đi vệ sinh cũng không có, giải thích thế nào người ta cũng không đi.
Sau Vương Thái phó mới biết, luồng gió này là Chu Thiên Giáng lùa đến, Lão Thái phó tức giận chửi mắng nửa ngày trong phủ, cuối cùng bất đắc dĩ, Lão Thái phó chẳng thèm quan tâm đến giao tình gì, sai người đuổi toàn bộ khách ra khỏi phủ.
Ngoài đại sảnh Hình Bộ đầy ngoài, trong đó không ít người là tay chân của các quan phủ phái đến. Trên đại đường, Chu Thiên Giáng nhìn bộ dạng tiều tụy của Lão Thái phó Vương Bính Khôn, chắp tay cười nói:
– Lão đại nhân, mời ngài ngồi.
– Hừ! Tiều tử ngươi đúng là đồ khốn, bổn Thái phó muốn giúp ngươi một tay, ngươi lại thả gió gây sức ép cho ta. Sớm biết tiểu tử ngươi hư hỏng như vậy, lão thân đã không giúp ngươi rồi.
Vương Bính Khôn cầm gậy trúc trên tay chỉ trỏ, điệu bộ muốn trút hết hận trong lòng ra mới hả giận.
– Ha ha, lão đại nhân trách oan ta rồi, thực ra ta bảo họ đến tìm ngàilà muốn giúp ngài thêm gia nghiệp mà.. Lão đại nhân cả đời thanh cao, con cháu đều sống ở ngoài, chắc mấy người kia cũng đưa ít bạc cho ngài chứ?Ngài không suy nghĩ cho mình thì cũng suy nghĩ cho con cháu một chút chứ.
Chu Thiên Giáng cười nói.
– Khốn kiếp! Bổn Thái phó phò tá hai triều Hoàng đế, một đời thanh liêm trong sạch, ngươi đừng lấy lòng tiểu nhân để đo lòng bổn Thái phó.
Vương Bính Khôn cao giọng nổi giận.
– Ha ha, ta biết ngay ngài sẽ nói như vậy mà, thực ra ta đã sai người mang ba vạn lượng bạc đến Vương thị tổ trạch ở Trục Châu rồi, đủ để con cháu ngài tiêu.
– Ngươi! Ngươi muốn vấy bẩn lão phu.
Vương Bính Khôn không ngờ Chu Thiên Giáng đưa bạc cho người nhà ông, không khỏi tức giận nhìn Chu Thiên Giáng.
– Lão đại nhân yên tâm, đây không phải là ngài tham ô, ta đã sớm tấu với Hoàng thượng, xem như là phong thưởng của Hoàng thượng.
Chu đại quan nhân cười an ủi Vương Bính Khôn.
Vừa nghe vậy, sắc mặt Vương Bính Khôn mới dịu xuống. Bất luận nói thế nào, ông ta biết Chu Thiên Giáng cũng muốn tốt cho ông ta. Quan viên triều Đại phong nếu không tham ô thì căn bản cũng không đủ tiêu, đây là sự thật. Vương Bính Khôn tuy là quan văn đứng đầu nhưng cũng là đại thần nghèo nhất trong triều. Trong triều quan viên chú trọng có qua có lại mới toại lòng nhau. Vương Bính Khôn cũng không vì thế mà tỏ vẻ keo kiệt, tiêu nhiều như vậy mà chỉ dựa vào bổng lộc và phong thưởng thì căn bản cũng như muối bỏ biển. Tuy Chu Thiên Giáng tặng ba vạn lượng bạc nhưng quả thật là đủ cho gia tộc tiêu cả đời.
Chu Thiên Giáng nhìn thấy nụ cười cảm kích không kìm được của Vương Bính Khôn thì trong lòng tự nhủ ta đây không phải là phí phạm bạc, ngài phải nhận thay ta cái danh nhơ nhuốc mới được. Hai ngày nay Chu Thiên Giáng đều suy nghĩ đối sách, hắn phải lợi dụng sự chính trực của Vương Bính Khôn, đổ cơn phong ba này lên người ông ta.
– Người đâu, thăng đường!
Chu Thiên Giáng hô lớn, nha dịch hai bên lập tức phát ra một hồi tiếng “uy vũ”. Hình Bộ tuần ti Thân Bách Công đắc ý ngồi ở vị trí chủ bút. Sinh thời có thể thẩm tra xử lý hoàng thân quốc thích, với ông ta mà nói coi như là một việc rạng rỡ tổ tông rồi, đặc biệt đi theo Chu đại quan nhân, Thân Bách Công cảm thấy tinh thần sung mãn hơn so với ngày trước.
– Dẫn phản thần vào!
Thân Bách Công cao giọng hô.
Bốn tên nha dịch rầm rầm dẫn một tên phản thần vào. Chu Thiên Giáng mặc dù là quan chủ thẩm nhưng trình tự cụ thể gì hắn cũng không biết, vậy nên Thân Công Bách đã là chủ bút thì cũng là quan thẩm chính.
Người đầu tiên thẩm vấn không phải là Phùng Canh Niên cũng không phải là Ngạc Luân Xuân mà hóa ra là Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên. Nhìn cấp trên trước kia, Thân Bách Công trong lòng tự nhủ trước kia lão tử thấy ngươi phải khom người quỳ xuống, giờ thì hay rồi, ba mươi năm Hà Đông chuyển Hà Tây, đến lượt ngươi rồi.
Thân Bách Công mỉm cười, ông ta thờ phụng pháp tướng Chu Thiên Giáng trong phòng khách nhà mình cũng không phải là vô ích. Thân Bách Công cảm thấy Chu Thiên Giáng nhất định là thiên thần đầu thai, lăn lộn theo hắn quả là chuẩn. Trước mặt thần tượng của mình, Thân Bách Công hôm nay chuẩn bị xuất ra mười hai vạn phần tinh thần, thẩm tra xử lý tốt trọng án đầu tiên của Đại Phong.
Thắng làm vua thua làm giặc, *nhất triều thiên tử nhất triều thần. Mã Đinh Thiên nhìn bảo tọa phía trên công đường, cũng chính là bảo tọa mình đã từng ngồi, đại diện cho sự uy nghiêm cao nhất của luật pháp Đại Phong. Trong chớp mắt, một người từng nắm người khác trong tay lại trở thành phạm nhân bị thẩm vấn.
(*nếu bạn đứng đúng vị trí thì đương nhiên có vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, nếu như đứng sai vị trí thì đương nhiên nhà tan cửa nát, vợ con tử tán, còn người đứng trung lập e là cũng không có kết quả tốt.)
Trong lòng Mã Đinh Thiên tràn đầy cay đắng. Y là bà con của Hoàng hậu, bản thân cũng là người gia tộc Phùng thị, cũng không thể đối nghịch với ý chỉ của Hoàng hậu. Muốn trách chỉ có thể trách ông trời bất công, không để cho Huyền Minh đánh bại tên sát tinh Chu Thiên Giáng này.
Chu đại quan nhân bắt chéo chân nghênh nghênh cái đầu, không biết trong miệng đang huýt khúc nhạc gì, Lão Thái phó Vương Bính Khôn ngồi oai nghiêm bên cạnh, thỉnh thoảng cau mày. Trong lòng Vương Bính Khôn tự nhủ dân chúng đứng vây đầy ngoài của Hình Bộ để xem, Chu Thiên Giáng ngươi phải chú ý chút sự uy nghi của quan viên đi chứ, rung đùi đắc ý như tên lưu manh vậy, đúng là tổn hại cả uy danh của quan lại.
Thân Bách Công liếc nhìn Chu Thiên Giáng, Chu đại quan nhân gật đầu:
– Bắt đầu đi.
Thân Bách Công ngồi ở vị trí chủ bút vừa gõ thước để mọi người chú ý vừa nói:
– Tội thần Mã Đinh Thiên, ngươi có biết tội của mình không!
Mã Đinh Thiên liếc nhìn Thân Bách Công khinh bỉ:
– Thân Bách Công, nghĩ đến Mã Đinh Thiên ta cũng đường đường là lục bộ trọng thần triều đình, cho dù phải bị thẩm thì ngươi cũng không xứng!
Lời của Mã Đinh Thiên tràn đầy giễu cợt tên tiểu nhân đang đắc thế này.