– Lão phu nhân, tình hình của Thiên Giáng cả ba chúng ta đều rất rõ, nếu như nói hắn không có lòng mưu phản thì ta cũng không tin, Thành Võ Hoàng làm vậy cũng có cái lý của ông ấy. Đại ca, tứ đệ thân là Niêm Can Xử Thanh Long Sứ, năm đó đã từng thề rằng chỉ trung thành với Thành Võ Hoàng, hy vọng đại ca có thể niệm tình huynh đệ mà khuyên Chu Thiên Giáng giúp đệ.
Vệ Triển nhìn Lâm Phong nói một cách thẳng thắn, thành khẩn.
– Vệ Triển, nếu như các bộ tộc của Thiên Thanh thống nhất thì cũng chẳng khác gì tai họa với Đại Phong ta, chuyện này để Thiên Giáng ra mặt cũng là sự lựa chọn thích hợp nhất nhưng nhỡ Thiên Giáng thất bại thì lão phu lo là…
Lâm Phong nói xong thì nhìn Quách lão phu nhân một cái.
Quách lão phu nhân cũng tinh thần không yên. Đứng trên lập trường của Đại Phong thì bà hẳn nên ủng hộ quyết định của Vệ Triển nhưng nghĩ đến tương lai của Quách Dĩnh và Thiên Giáng thì Quách lão phu nhân lại không muốn để Chu Thiên Giáng gặp nguy hiểm. Chưa nói đến thủ lĩnh Ô tộc Chiêm Hãn lợi hại thế nào, chỉ Ương Kim tộc thôi cũng luôn đối địch với Đại Phong, hơn nữa mối quan hệ giữa Ương Kim tộc và Chu Diên Thiên rất tốt, nếu Thiên Giáng không suy nghĩ cho kĩ mà cứ đến đó thì không chừng đối phương còn nhân cơ hội này mà diệt trừ hắn.
– Vệ Triển đại nhân, lão thân có câu này không biết có nên nói ra hay không nữa.
– Lão phu nhân cứ nói.
– Nếu Thiên Thanh quốc có thể giúp Chu Diên Thiên xâm phạm triều đình của chúng ta thì liệu họ có tìm Chu Diên Thiên mượn binh không? Nếu vậy thì Thiên Giáng sẽ gặp nguy mất.
Quách lão phu nhân lo lắng nói.
– Lão phu nhân nói chí phải, vốn ta cũng có suy nghĩ này nhưng mật báo ở Thiên Thanh nói Ô tộc Chiêm Hãn vô cùng giảo hoạt, trước khi đánh chiếm các tộc khác luôn phái người thương lượng, đạt thành hiệp nghị với Chu Diên Thiên, chỉ cần Chu Diên Thiên không giúp bên nào thì sau khi thống nhất Thiên Thanh y sẽ lãnh binh xuôi nam khai thông yếu địa Hổ Khẩu quan cho Chu Diên Thiên. Chuyện này đã được xác minh, khi Chiêm Hãn tiến đánh bốn tộc khác thì đều mượn binh của Chu Diên Thiên nhưng Chu Diên Thiên mượn cớ chuẩn bị đại binh xuôi nam nên vẫn chưa có hành động gì. Lần này Ương Kim tộc xem như chiến đến cùng, cũng may nhân mã Ương Kim tộc dũng mãnh, tộc nhân lại đông nên Chiêm Hãn vẫn chưa nuốt trôi được nhưng nếu không có người giúp đỡ thì việc Ương Kim tộc bị thua cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Nói cách khác thì Chiêm Hãn đang ép Ương Kim tộc đầu hàng rồi thành lập vương triều Thiên Thanh do chính y đứng đầu, bất kể kết cục là gì thì sau đó Đại Phong ta cũng bị thiết kỵ của Thiên Thanh giày xéo.
Vệ Triển nói xong thì nhìn Lâm Phong và Quách lão phu nhân vô cùng nghiêm túc.
Cuối cùng Lâm Phong cũng gật gật đầu, đối với những người già đến tầm tuổi này như bọn họ thì sự toàn vẹn của Đại Phong là điều quan trọng nhất, cho dù nội bộ có xảy ra mâu thuẫn cũng không sao nhưng tuyệt đối không thể để ngoại tộc giày xéo lên được.
Lâm Phong nhìn Quách lão phu nhân, yên lặng nói:
– Quách phu nhân cứ yên tâm, chuyến này ta sẽ đích thân đi cùng Thiên Giáng, cho dù có bỏ lại bộ xương già này ở Thiên Thanh thì ta cũng để Thiên Giáng nguyên vẹn trở về.
Quách lão phu nhân nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt tang thương lấp loáng ánh sáng, bà lo lắng cho Chu Thiên Giáng thì sao có thể không lo cho Lâm Phong được chứ. Tuy Lâm Phong một thân võ công quỷ thần khó lường nhưng dù sao cũng là người có tuổi, không thể chịu được nhiều dày vò như lúc còn trẻ nữa.
– Aizzz, con người ông cả đời đều trải qua phong ba bão táp, chuyện này cũng không làm khó ông được, nhớ là vườn hoa của Quách phủ còn chờ ông về quản lý, nhất định phải trở về đấy.
Quách lão phu nhân nhìn Lâm Phong mang theo một tia chua xót.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lâm Phong lộ ra nụ cười như trẻ con, bản thân ông chờ đợi khổ sở nhiều năm như vậy, cuối cùng trong lòng Nhược Lâm vẫn còn nhớ đến ông, có phần nhớ thương này thì Lâm Phong cũng cảm thấy đủ rồi.
Có được sự đồng ý của Lâm Phong và Quách lão phu nhân thì Vệ Triển biết Chu Thiên Giáng chắc chắn sẽ đi, hiện giờ người có thể hoàn thành nhiệm vụ này ngoài Chu Thiên Giáng ra quả thực Vệ Triển không nghĩ ra được ai có thể đảm đương.
Trên đại sảnh Chu phủ, mọi người nghe lời Lâm Phong nói xong thì ai nấy kinh ngạc há to miệng, khuôn mặt Chu đại quan nhân cũng co rúm lại, hắn không hiểu sao sư phụ lại đồng ý một việc nguy hiểm như vậy.
– Sư phụ, chiến loạn bên Thiên Thanh thì có liên quan quái gì đến con chứ? Dựa vào đâu mà muốn chúng ta dấn thân vào nguy hiểm?
Chu Thiên Giáng buồn bực hỏi.
– Sao lại không liên quan chứ? Khi ta học nghệ thì sư phụ từng nói Thiên Thanh thống nhất thì Đại Phong tất vong, chỉ cần vi sư còn sống thì cũng không thể nhìn những tên man di này giày xéo lên tộc nhân Đại Phong ta được.
Lâm Phong uy nghiêm nói.
– Haizzz, con nói này sư phụ, thay đổi triều đại cũng giống như sinh lão bệnh tử, phát triển đến một mức độ nhất định nào đó thì đều bị sự vật mới thay thế, bất kể ai làm Hoàng thượng thì bánh xe vẫn cứ quay, cái gì nên xảy ra vẫn xảy ra như thường thôi.
Chu Thiên Giáng không cười mà nói.
– Vớ vẩn! Đại Phong triều bất kể nội loạn ra sao thì người làm thiên tử cũng là người của Đại Phong ta nhưng để tộc nhân khác đến đè đầu cưỡi cổ chúng ta thì trừ phi nhiệt huyết nam nhi của Đại Phong đều chết hết rồi. Tiểu tử ngươi có đi không hả? Ngươi không đi thì vi sư đi mình.
Lâm Phong nói với giọng điệu nghiêm túc chưa bao giờ có.
– Lâm gia, người đừng tức giận, đại nhân có nói là không đi đâu.
Hạ Thanh vội vàng khuyên nhủ.
Chu Thiên Giáng cười khổ một cái, hắn hiểu cái quan niệm truyền thống thâm căn cố đế trong đầu Lâm Phong. Không chỉ Lâm Phong mà e là mấy người Chu Nhất, Hạ Thanh cũng không muốn thấy Thiên Thanh thống nhất.
– Được được, con đi là được chứ gì. Chẳng phải là chia rẽ bọn họ sao? Cái này thì con thành thạo lắm.
Chu Thiên Giáng thấy Lâm Phong quả thực có chút nóng nảy thì vội cười nói.
Vừa nghe Chu Thiên Giáng đồng ý đến Thiên Thanh quốc thì sắc mặt căng thẳng của Lâm Phong mới coi như được thả lỏng.
– Thiên Giáng, sư phụ biết việc này vô cùng nguy hiểm nhưng ta đã đồng ý với Quách lão phu nhân là cùng đi với con rồi. Có sư phụ bên cạnh thì sự an toàn của con cứ yên tâm đi.
Lâm Phong an ủi Chu Thiên Giáng.
– Sư phụ, cái này thì con không quan tâm, con chỉ cảm thấy Thành Võ Hoàng cũng ức hiếp người quá đáng, chuyện tốt thì không nghĩ đến con nhưng cứ có chuyện phải liều sống liều chết thì luôn nhớ đến lão tử đầu tiên. Khốn kiếp, con cũng không thể bán mạng cho ông ta được. Không được, con phải tiến cung một chuyến, nếu không có yêu cầu gì thì cũng lợi cho ông ta quá rồi.
Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nhủ tiểu tử ngươi coi như tốt số, mấy lời này nếu như để Tiên đế biết được thì Lâm Phong ông đã sớm một kiếm giết Chu Thiên Giáng rồi.
Chu đại quan nhân nói đi liền đi, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa rồi chạy thẳng đến hoàng cung. Thái giám canh giữ vừa thấy Chu đại ôn thần giá lâm thì vội vàng bẩm báo cho Ngụy công công. Thành Võ Hoàng biết thừa mục đích đến của Chu Thiên Giáng nhưng không thể không gặp hắn.
Chu đại quan nhân thong thả bước từng bước vào Càn cung:
– Thần…Chu Thiên Giáng…khấu kiến ngô hoàng!
Chu Thiên Giáng cong cái mông lên nhưng nửa ngày cũng không quỳ xuống.
– Đứng lên đi!
Thành Võ Hoàng vừa nhìn cái mông cong lên của Chu Thiên Giáng đã biết tiểu tử này không muốn quỳ xuống.
– Thiên Giáng, chuyện đi Thiên Thanh hẳn ngươi đã nhận được ý chỉ của trẫm rồi chứ?
Thành Võ Hoàng nói thẳng luôn.
– Hoàng thượng sư phụ, học trò cho dù có đầu rơi máu chảy cũng muốn dốc sức cho Đại Phong, nhưng có mấy chuyện học trò muốn hỏi cho rõ ràng.
Thành Võ Hoàng vừa nghe tên tiểu tử này xưng hô là học trò đã biết không phải là chuyện tốt:
– Nói đi, trẫm sẽ giải đáp cho ngươi.
– Sư phụ bệ hạ, lần này người chuẩn bị cho học trò bao nhiêu binh mã ạ?
– Không quá năm trăm người, hơn nữa không thể lấy danh nghĩa của Đại Phong để giúp đỡ Ương Kim tộc được. Trẫm bảo ngươi đi là muốn dùng tài năng quân sự của ngươi giúp họ chống lại sự đàn áp của Ô tộc, không thể giơ cao ngọn cờ của Đại Phong được.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu:
– Học trò hiểu, Hoàng thượng người sợ nếu chẳng may Ương Kim tộc thất bại thì sau này Ô tộc sẽ có cớ xuất binh xuôi nam. Nếu đã vậy thì học trò cũng không cần năm trăm người này nữa nhưng ta muốn đem theo mấy người Chu Nhất, Đại Ngưu.
– Uhm, ta đồng ý, không chỉ có bọn họ mà cho ngươi tùy chọn các quan viên nhị phẩm Đại Phong trở xuống.
– Ngoài ra, nếu như là giúp Ương Kim tộc chống cự thì cũng khó tránh khỏi những điều ngoài ý muốn nên ta thỉnh Hoàng thượng ban cho một tấm binh phù, nhỡ có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ta còn điều động được binh mã của đại doanh Bắc Phương.
Thành Võ Hoàng nhướn mày:
– Thiên Giáng, mục đích trẫm bảo ngươi đi không phải là điều động binh lực biên quan của Đại Phong để giúp đỡ Ương Kim tộc. Văn Nhữ Hải đóng quân ở Hổ Khẩu, điều động bọn họ, nhỡ Chu Diên Thiên nhân cơ hội tiến vào thì phải làm sao?
– Hoàng thượng, thần hiểu ý của người nhưng trên chiến trường thay đổi khôn lường, thần cũng chỉ đề phòng bất trắc. Đương nhiên nếu có cơ hội thì thần sẽ thuận tay tiêu diệt Chu Diên Thiên, đỡ cho y ngày đêm ở quan ngoại thương nhớ chúng ta như kẻ trộm vậy.
Vệ Triển nhìn Lâm Phong nói một cách thẳng thắn, thành khẩn.
– Vệ Triển, nếu như các bộ tộc của Thiên Thanh thống nhất thì cũng chẳng khác gì tai họa với Đại Phong ta, chuyện này để Thiên Giáng ra mặt cũng là sự lựa chọn thích hợp nhất nhưng nhỡ Thiên Giáng thất bại thì lão phu lo là…
Lâm Phong nói xong thì nhìn Quách lão phu nhân một cái.
Quách lão phu nhân cũng tinh thần không yên. Đứng trên lập trường của Đại Phong thì bà hẳn nên ủng hộ quyết định của Vệ Triển nhưng nghĩ đến tương lai của Quách Dĩnh và Thiên Giáng thì Quách lão phu nhân lại không muốn để Chu Thiên Giáng gặp nguy hiểm. Chưa nói đến thủ lĩnh Ô tộc Chiêm Hãn lợi hại thế nào, chỉ Ương Kim tộc thôi cũng luôn đối địch với Đại Phong, hơn nữa mối quan hệ giữa Ương Kim tộc và Chu Diên Thiên rất tốt, nếu Thiên Giáng không suy nghĩ cho kĩ mà cứ đến đó thì không chừng đối phương còn nhân cơ hội này mà diệt trừ hắn.
– Vệ Triển đại nhân, lão thân có câu này không biết có nên nói ra hay không nữa.
– Lão phu nhân cứ nói.
– Nếu Thiên Thanh quốc có thể giúp Chu Diên Thiên xâm phạm triều đình của chúng ta thì liệu họ có tìm Chu Diên Thiên mượn binh không? Nếu vậy thì Thiên Giáng sẽ gặp nguy mất.
Quách lão phu nhân lo lắng nói.
– Lão phu nhân nói chí phải, vốn ta cũng có suy nghĩ này nhưng mật báo ở Thiên Thanh nói Ô tộc Chiêm Hãn vô cùng giảo hoạt, trước khi đánh chiếm các tộc khác luôn phái người thương lượng, đạt thành hiệp nghị với Chu Diên Thiên, chỉ cần Chu Diên Thiên không giúp bên nào thì sau khi thống nhất Thiên Thanh y sẽ lãnh binh xuôi nam khai thông yếu địa Hổ Khẩu quan cho Chu Diên Thiên. Chuyện này đã được xác minh, khi Chiêm Hãn tiến đánh bốn tộc khác thì đều mượn binh của Chu Diên Thiên nhưng Chu Diên Thiên mượn cớ chuẩn bị đại binh xuôi nam nên vẫn chưa có hành động gì. Lần này Ương Kim tộc xem như chiến đến cùng, cũng may nhân mã Ương Kim tộc dũng mãnh, tộc nhân lại đông nên Chiêm Hãn vẫn chưa nuốt trôi được nhưng nếu không có người giúp đỡ thì việc Ương Kim tộc bị thua cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Nói cách khác thì Chiêm Hãn đang ép Ương Kim tộc đầu hàng rồi thành lập vương triều Thiên Thanh do chính y đứng đầu, bất kể kết cục là gì thì sau đó Đại Phong ta cũng bị thiết kỵ của Thiên Thanh giày xéo.
Vệ Triển nói xong thì nhìn Lâm Phong và Quách lão phu nhân vô cùng nghiêm túc.
Cuối cùng Lâm Phong cũng gật gật đầu, đối với những người già đến tầm tuổi này như bọn họ thì sự toàn vẹn của Đại Phong là điều quan trọng nhất, cho dù nội bộ có xảy ra mâu thuẫn cũng không sao nhưng tuyệt đối không thể để ngoại tộc giày xéo lên được.
Lâm Phong nhìn Quách lão phu nhân, yên lặng nói:
– Quách phu nhân cứ yên tâm, chuyến này ta sẽ đích thân đi cùng Thiên Giáng, cho dù có bỏ lại bộ xương già này ở Thiên Thanh thì ta cũng để Thiên Giáng nguyên vẹn trở về.
Quách lão phu nhân nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt tang thương lấp loáng ánh sáng, bà lo lắng cho Chu Thiên Giáng thì sao có thể không lo cho Lâm Phong được chứ. Tuy Lâm Phong một thân võ công quỷ thần khó lường nhưng dù sao cũng là người có tuổi, không thể chịu được nhiều dày vò như lúc còn trẻ nữa.
– Aizzz, con người ông cả đời đều trải qua phong ba bão táp, chuyện này cũng không làm khó ông được, nhớ là vườn hoa của Quách phủ còn chờ ông về quản lý, nhất định phải trở về đấy.
Quách lão phu nhân nhìn Lâm Phong mang theo một tia chua xót.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lâm Phong lộ ra nụ cười như trẻ con, bản thân ông chờ đợi khổ sở nhiều năm như vậy, cuối cùng trong lòng Nhược Lâm vẫn còn nhớ đến ông, có phần nhớ thương này thì Lâm Phong cũng cảm thấy đủ rồi.
Có được sự đồng ý của Lâm Phong và Quách lão phu nhân thì Vệ Triển biết Chu Thiên Giáng chắc chắn sẽ đi, hiện giờ người có thể hoàn thành nhiệm vụ này ngoài Chu Thiên Giáng ra quả thực Vệ Triển không nghĩ ra được ai có thể đảm đương.
Trên đại sảnh Chu phủ, mọi người nghe lời Lâm Phong nói xong thì ai nấy kinh ngạc há to miệng, khuôn mặt Chu đại quan nhân cũng co rúm lại, hắn không hiểu sao sư phụ lại đồng ý một việc nguy hiểm như vậy.
– Sư phụ, chiến loạn bên Thiên Thanh thì có liên quan quái gì đến con chứ? Dựa vào đâu mà muốn chúng ta dấn thân vào nguy hiểm?
Chu Thiên Giáng buồn bực hỏi.
– Sao lại không liên quan chứ? Khi ta học nghệ thì sư phụ từng nói Thiên Thanh thống nhất thì Đại Phong tất vong, chỉ cần vi sư còn sống thì cũng không thể nhìn những tên man di này giày xéo lên tộc nhân Đại Phong ta được.
Lâm Phong uy nghiêm nói.
– Haizzz, con nói này sư phụ, thay đổi triều đại cũng giống như sinh lão bệnh tử, phát triển đến một mức độ nhất định nào đó thì đều bị sự vật mới thay thế, bất kể ai làm Hoàng thượng thì bánh xe vẫn cứ quay, cái gì nên xảy ra vẫn xảy ra như thường thôi.
Chu Thiên Giáng không cười mà nói.
– Vớ vẩn! Đại Phong triều bất kể nội loạn ra sao thì người làm thiên tử cũng là người của Đại Phong ta nhưng để tộc nhân khác đến đè đầu cưỡi cổ chúng ta thì trừ phi nhiệt huyết nam nhi của Đại Phong đều chết hết rồi. Tiểu tử ngươi có đi không hả? Ngươi không đi thì vi sư đi mình.
Lâm Phong nói với giọng điệu nghiêm túc chưa bao giờ có.
– Lâm gia, người đừng tức giận, đại nhân có nói là không đi đâu.
Hạ Thanh vội vàng khuyên nhủ.
Chu Thiên Giáng cười khổ một cái, hắn hiểu cái quan niệm truyền thống thâm căn cố đế trong đầu Lâm Phong. Không chỉ Lâm Phong mà e là mấy người Chu Nhất, Hạ Thanh cũng không muốn thấy Thiên Thanh thống nhất.
– Được được, con đi là được chứ gì. Chẳng phải là chia rẽ bọn họ sao? Cái này thì con thành thạo lắm.
Chu Thiên Giáng thấy Lâm Phong quả thực có chút nóng nảy thì vội cười nói.
Vừa nghe Chu Thiên Giáng đồng ý đến Thiên Thanh quốc thì sắc mặt căng thẳng của Lâm Phong mới coi như được thả lỏng.
– Thiên Giáng, sư phụ biết việc này vô cùng nguy hiểm nhưng ta đã đồng ý với Quách lão phu nhân là cùng đi với con rồi. Có sư phụ bên cạnh thì sự an toàn của con cứ yên tâm đi.
Lâm Phong an ủi Chu Thiên Giáng.
– Sư phụ, cái này thì con không quan tâm, con chỉ cảm thấy Thành Võ Hoàng cũng ức hiếp người quá đáng, chuyện tốt thì không nghĩ đến con nhưng cứ có chuyện phải liều sống liều chết thì luôn nhớ đến lão tử đầu tiên. Khốn kiếp, con cũng không thể bán mạng cho ông ta được. Không được, con phải tiến cung một chuyến, nếu không có yêu cầu gì thì cũng lợi cho ông ta quá rồi.
Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nhủ tiểu tử ngươi coi như tốt số, mấy lời này nếu như để Tiên đế biết được thì Lâm Phong ông đã sớm một kiếm giết Chu Thiên Giáng rồi.
Chu đại quan nhân nói đi liền đi, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa rồi chạy thẳng đến hoàng cung. Thái giám canh giữ vừa thấy Chu đại ôn thần giá lâm thì vội vàng bẩm báo cho Ngụy công công. Thành Võ Hoàng biết thừa mục đích đến của Chu Thiên Giáng nhưng không thể không gặp hắn.
Chu đại quan nhân thong thả bước từng bước vào Càn cung:
– Thần…Chu Thiên Giáng…khấu kiến ngô hoàng!
Chu Thiên Giáng cong cái mông lên nhưng nửa ngày cũng không quỳ xuống.
– Đứng lên đi!
Thành Võ Hoàng vừa nhìn cái mông cong lên của Chu Thiên Giáng đã biết tiểu tử này không muốn quỳ xuống.
– Thiên Giáng, chuyện đi Thiên Thanh hẳn ngươi đã nhận được ý chỉ của trẫm rồi chứ?
Thành Võ Hoàng nói thẳng luôn.
– Hoàng thượng sư phụ, học trò cho dù có đầu rơi máu chảy cũng muốn dốc sức cho Đại Phong, nhưng có mấy chuyện học trò muốn hỏi cho rõ ràng.
Thành Võ Hoàng vừa nghe tên tiểu tử này xưng hô là học trò đã biết không phải là chuyện tốt:
– Nói đi, trẫm sẽ giải đáp cho ngươi.
– Sư phụ bệ hạ, lần này người chuẩn bị cho học trò bao nhiêu binh mã ạ?
– Không quá năm trăm người, hơn nữa không thể lấy danh nghĩa của Đại Phong để giúp đỡ Ương Kim tộc được. Trẫm bảo ngươi đi là muốn dùng tài năng quân sự của ngươi giúp họ chống lại sự đàn áp của Ô tộc, không thể giơ cao ngọn cờ của Đại Phong được.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu:
– Học trò hiểu, Hoàng thượng người sợ nếu chẳng may Ương Kim tộc thất bại thì sau này Ô tộc sẽ có cớ xuất binh xuôi nam. Nếu đã vậy thì học trò cũng không cần năm trăm người này nữa nhưng ta muốn đem theo mấy người Chu Nhất, Đại Ngưu.
– Uhm, ta đồng ý, không chỉ có bọn họ mà cho ngươi tùy chọn các quan viên nhị phẩm Đại Phong trở xuống.
– Ngoài ra, nếu như là giúp Ương Kim tộc chống cự thì cũng khó tránh khỏi những điều ngoài ý muốn nên ta thỉnh Hoàng thượng ban cho một tấm binh phù, nhỡ có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ta còn điều động được binh mã của đại doanh Bắc Phương.
Thành Võ Hoàng nhướn mày:
– Thiên Giáng, mục đích trẫm bảo ngươi đi không phải là điều động binh lực biên quan của Đại Phong để giúp đỡ Ương Kim tộc. Văn Nhữ Hải đóng quân ở Hổ Khẩu, điều động bọn họ, nhỡ Chu Diên Thiên nhân cơ hội tiến vào thì phải làm sao?
– Hoàng thượng, thần hiểu ý của người nhưng trên chiến trường thay đổi khôn lường, thần cũng chỉ đề phòng bất trắc. Đương nhiên nếu có cơ hội thì thần sẽ thuận tay tiêu diệt Chu Diên Thiên, đỡ cho y ngày đêm ở quan ngoại thương nhớ chúng ta như kẻ trộm vậy.