Ngô Đại Ấn đen mặt:
– Bạch đại nhân, thế này là ngài không đúng rồi, dù gì cũng phải để cho ta một phần chứ.
Chu Thiên Giáng khoát khoát tay:
– Lão Ngô à, chuyện này ngài cũng đừng tranh nhau với Bạch đại nhân, Thục Thiên phủ giàu có như vậy, cứ để ngài ấy làm đi. Bạch đại nhân, hết bao nhiêu thì sau này ta sẽ bảo Chu Ký Ngân Lâu đưa đến tận phủ của ngài, sao lại để ngài bỏ ra số tiền này được chứ.
Chu Thiên Giáng cười nói.
Bạch Kế Quang còn muốn khiêm nhường mấy câu nhưng Chu Thiên Giáng đã ngăn lại ý tốt của ông, lúc nãy chỉ đùa nhau một chút mà thôi, Chu Thiên Giáng cũng không thể lừa gạt tiền của bọn họ được.
– Việc này cứ thế đi, đều là người nhà cả, Bạch đại nhân đừng khách khí.
Chu Thiên Giáng nói xong thì quay sang Ngô Đại Ấn nói tiếp:
– Ngô đại nhân, Bành Thành là nơi xuất quặng sắt, ngài có thể giúp ta thu mua một lượng sắt luyện với giá cao không?
Ngô Đại Ấn ngẩn ra:
– Đại nhân, sắt luyện là thứ mà xưởng dệt của triều đình cần, nếu như thu mua với lượng lớn thì e là phải có phê văn (công văn đồng ý) của xưởng dệt, nếu như chỉ lấy một phần nhỏ thì cũng không sao.
– Vậy được, ngày mai ta đến công bộ lấy phê văn, ngài cứ giúp ta thu mua một lượng lớn đi, về phần số bạc cần dùng thì cứ đến thẳng Chu Kí lãnh.
Chu Thiên Giáng cũng không muốn làm cho Ngô Đại Ấn khó xử, số lượng hắn muốn cũng không phải ít, nếu như không có phê văn thì đúng là cũng khó, nhỡ bị người ta tố giác thì là đại tội.
Huyền Châu kỳ quái nhìn Chu Thiên Giáng, không biết hắn thu mua sắt luyện làm gì, chắc không phải là tự ý chế tạo binh khí đấy chứ? Nhưng trước mặt Ngô Đại Ấn và Bạch Kế Quang thì Huyền Châu cũng không tiện truy hỏi. Bốn người cùng nâng chén, uống đến nửa đêm mới lần lượt ra về.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lễ Bộ Thượng thư Tôn Trí và Thái phó Vương Bính Khôn làm quan chủ lễ, tiến hành nghi thức theo đúng trình tự. Hoàng hậu Đại Phong thân là quốc mẫu, Dung Quý Phi kích động ngồi trên ghế phượng nhận triều bái của văn võ bá quan.
Nghi lễ kéo dài hai canh giờ mới coi như kết thúc, Chu Thiên Giáng cảm thấy rất kỳ quái là mấy người này lấy đâu ra lắm sức vậy, chẳng có một ai lăn ra ngất xỉu cả.
Nghi lễ kết thúc, Thành Võ Hoàng mặt đầy xuân quang đứng trên đài cao:
– Chư vị ái khanh, Đại Phong ta một năm qua đã trải qua phong ba bão táp, cũng coi như trời phật phù hộ Đại Phong ta, không để trẫm phải thất vọng, trẫm cũng muốn nhân cơ hội này tụ họp với chư vị ái khanh. Hôm nay là ngày đại hỉ, trẫm muốn cùng chư vị ái khanh không say không thôi, mặt khác trẫm cũng có chuyện vui muốn tuyên bố.
Thành Võ Hoàng nói xong, ánh mắt quét qua mọi người một lượt.
Chu Thiên Giáng cười khổ một cái, trong lòng thầm nhủ đến lượt hắn rồi. Hai này trước Thành Võ Hoàng đã thương lượng xong với Chu Thiên Giáng, trong đại lễ lập hậu Thành Võ Hoàng sẽ tuyên bố chỉ hôn Thất công chúa cho hắn, sau đó Chu Thiên Giáng sẽ kháng chỉ bất tuân, Thành Võ Hoàng “thẹn quá hóa giận” biếm hắn ra khỏi kinh thành. Tuy cái kế này có hơi tàn nhẫn với Thất công chúa nhưng lại là cái cớ tốt nhất, nếu không với chiến tích huy hoàng của Chu đại quan nhân mà tìm cái cớ khác để phạt hắn ra khỏi kinh thành e là quần thần sẽ cảm thấy bất mãn. Thân làm thần tử thì sợ nhất là Hoàng thượng mượn gió bẻ măng, như vậy sẽ khiến rất nhiều người chết tâm, Thành Võ Hoàng làm vậy cũng do bất đắc dĩ, dù sao thì cũng không thể đánh tiểu tử Chu Thiên Giáng này một trận ngay trong đại lễ được.
Một đám quan lại mắt to trừng mắt nhỏ, chờ Thành Võ Hoàng tuyên bố chuyện vui.
Thành Võ Hoàng nói tiếp:
– Trong năm nay Đại Phong ta đã trải qua hai lần đại nạn nhưng lúc nguy nan cũng xuất hiện một vị anh hùng. Nếu không nhờ Chu Thiên Giáng hai lần dẫn binh cứu viện kinh thành thì e là cũng không có cảnh thái bình như ngày hôm nay, vì vậy trẫm đã nhân chuyện tốt này chỉ hôn cho Chu ái khanh, chọn một nữ nhi thông thư đạt lễ trong hoàng thất ta gả cho Chu ái khanh. Các vị ái khanh, không biết ý kiến này của trẫm có được coi là chuyện vui hay không?
Thành Võ Hoàng vừa dứt lời thì quần thần đã hô rầm lên:
– Ngô hoàng thánh minh!
Các quan viên bên cạnh Chu Thiên Giáng đều lần lượt bước đến chúc mừng, theo bọn họ thấy thì Chu Thiên Giáng trở thành nữ tế của hoàng thất, e là quyền uy sau này cũng không thua gì vương gia.
Chu Thiên Giáng ôm quyền khách khí đáp lễ, trong lòng thầm nhủ chỉ sợ lát nữa các ngươi lại mắng lão tử không biết tốt xấu thôi. Tĩnh Vương kỳ quái nhìn Thành Võ Hoàng, không hiểu tại sao đột nhiên ông ta lại chỉ hôn cho Chu Thiên Giáng. Lúc Thành Võ Hoàng bàn bạc kế sách này với Chu Thiên Giáng không nói cho Tĩnh Vương biết nhưng Tĩnh Vương cũng không lo lắng, ông biết cho dù Thành Võ Hoàng muốn chỉ hôn thì chắc chắn sẽ không là ai khác ngoài Ngọc Nhi nhà ông, nếu như là người khác thì chắc chắn Thành Võ Hoàng sẽ bàn bạc trước với Tĩnh Vương.
– Thiên Giáng, ngươi lại đây!
Thành Võ Hoàng mỉm cười vẫy vẫy tay.
Chu đại quan nhân miễn cưỡng cười vui vẻ, vội vàng chạy lên, văn võ bá quan nhìn hắn đầy hâm mộ, đãi ngộ như vậy không phải người bình thường có thể có được.
– Thiên Giáng, trước mặt văn võ bá quan, trẫm nghiêm túc hỏi ngươi, trẫm muốn gả chất nữ Ngọc Nhi cho ngươi, ngươi có đồng ý không?
Chu đại quan nhân không hề suy nghĩ mà há mồm kêu lên:
– Thần không đồng ý.
Văn võ bá quan ai nấy đều há hốc mồm, Tĩnh Vương thì càng kinh ngạc đến mức cây Đả Vương Tiên trong tay rơi xuống đất “cạch” một tiếng.
– Khốn kiếp, hôm nay bổn vương nhất định phải đánh chết ngươi!
Tĩnh Vương quơ lấy Đả Vương Tiên, tức giận đùng đùng lao đến.
Lúc này Chu Thiên Giáng mới phản ứng lại, nhìn vẻ mặt xấu xa của Thành Võ Hoàng mà hắn rất muốn moi tim của ông ta ra.
– Hoàng thượng…thần đùa thôi, mọi người nghe đây, ta đồng ý!
Chu Thiên Giáng hắng giọng, dùng hết sức gào lên một câu, vừa hay Đả Vương Tiên của Tĩnh Vương cũng vút đến, quất vào lưng hắn không chút khách khí.
Tiếng gào thét của Chu Thiên Giáng đã sớm bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào của đám quần thần. Hoàng đế chỉ hôn vốn là một dấu hiệu vinh dự, huống chi người được chỉ hôn lại là người hoàng thất, là quận chúa Tĩnh Vương phủ độc nhất vô nhị của Đại Phong triều. Chu Thiên Giáng từ chối Thành Võ Hoàng ngay tại chỗ không những khiến Tĩnh Vương mất mặt mà cả mấy văn võ lão thần cũng cảm thấy Chu Thiên Giáng đúng là quá kiêu ngạo và ngông cuồng.
Một roi này của Tĩnh Vương hạ thủ cũng rất nặng, Chu đại quan nhân đau quá “ai ui” một tiếng rồi nhanh chân bỏ chạy. Hắn cũng không dám chạy xa, sợ Thành Võ Hoàng muốn nhân cơ hội này chặt đứt ý muốn của hắn, bất kể thế nào thì Chu Thiên Giáng cũng phải nói sự thật cho rõ ràng, nếu không không biết thật giả ra sao thì hắn cũng không qua nổi cái ải Tĩnh Vương này.
Chu Thiên Giáng vừa chạy vừa gào:
– Nhầm rồi…ta nghe nhầm rồi…Hoàng thượng…thần đồng ý…hoàn toàn đồng ý!
– Khốn kiếp, sao lúc nãy ngươi nói không đồng ý?
Tĩnh Vương tức giận đến mức khuôn mặt già nua cũng đỏ lên, nếu tên tiểu tử này dám phụ lòng Ngọc Nhi nhà ông ta thì hôm nay Tĩnh Vương sẽ giết chết hắn.
– Vương gia…ngài nghe ta nói đã…hiểu lầm…tất cả đều là hiểu lầm!
Chu Thiên Giáng tức đến nghiến răng, trước mặt văn võ bá quan hắn cũng không thể nói Thành Võ Hoàng đang cố ý hại hắn được.
Thành Võ Hoàng chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ nhìn Dung Hoàng hậu một cái. Chuyện hôm nay đúng là do ông ta giở trò, tạm thời đổi tên Thất công chúa Nguyệt Hân thành Lý Ngọc Nhi, Dung Hoàng hậu vừa được tấn thăng làm Hoàng hậu Đại Phong, hơn nữa Thất công chúa lại là nữ nhi ruột thịt nên Thành Võ Hoàng cũng không muốn làm hai mẹ con họ đau lòng, đặc biệt là Thất công chúa Nguyệt Hân, Thành Võ Hoàng cũng nhìn ra được nha đầu này thích Chu Thiên Giáng, nếu như một ngày đại hỉ thế này bị Chu Thiên Giáng từ chối thì trong lòng ông ta cũng rất khó chịu.
Vậy nên ông ta muốn đùa cợt Chu Thiên Giáng, cố ý đổi tên thành Lý Ngọc Nhi. Nếu Chu Thiên Giáng đồng ý thì Thành Võ Hoàng sẽ chỉ hôn Quách Dĩnh cho Huyền Nhạc ngay sau đó, với tính khí nóng nảy của Chu Thiên Giáng thì chắc chắn sẽ tức giận mà làm loạn, vừa hay Thành Võ Hoàng có thể nhân cơ hội này trị tội hắn, dù gì thì Quách Thiên Tín cũng không có mặt ở đây, cho dù là chỉ hôn thì cũng phải có sự đồng ý của trưởng bối gia môn. Thành Võ Hoàng không ngờ rằng tiểu tử Chu Thiên Giáng này chưa làm rõ cái tên đã làm một câu “không đồng ý”, như vậy cũng tốt, đỡ cho ông ta phải giở thủ đoạn khác.
Thành Võ Hoàng hạ hạ hai tay xuống, văn võ bá quan dưới đài yên tĩnh trở lại ngay lập tức. Tĩnh Vương mệt đến mức thở hồng hộc, quất mấy roi vào mông Chu Thiên Giáng.
– Tĩnh Vương đừng nóng, Ngọc nha đầu thông thư đạt lễ, nếu Chu Thiên Giáng không đồng ý thì trẫm sẽ chọn cho con bé một người tài năng tuấn kiệt khác.
Thành Võ Hoàng ngoài mặt thì tức giận nhưng trong lòng lại vui như hoa nở.
– Không được!
– Hoàng thượng…thần đồng ý!
Tĩnh Vương và Chu Thiên Giáng một trước một sau tranh nhau nói.
– Hoàng huynh, nếu tiểu tử này dám không lấy Ngọc Nhi thì thần đệ sẽ không làm vương gia nữa, nhất định phải giết hắn.
Tĩnh Vương nổi giận đùng đùng nói.
– Hoàng thượng, lúc nãy thần chỉ nói đùa thôi, thần đồng ý ạ.
Chu Thiên Giáng cười khổ một cái, chỉ có thể kéo trách nhiệm lên người mình.
– Bạch đại nhân, thế này là ngài không đúng rồi, dù gì cũng phải để cho ta một phần chứ.
Chu Thiên Giáng khoát khoát tay:
– Lão Ngô à, chuyện này ngài cũng đừng tranh nhau với Bạch đại nhân, Thục Thiên phủ giàu có như vậy, cứ để ngài ấy làm đi. Bạch đại nhân, hết bao nhiêu thì sau này ta sẽ bảo Chu Ký Ngân Lâu đưa đến tận phủ của ngài, sao lại để ngài bỏ ra số tiền này được chứ.
Chu Thiên Giáng cười nói.
Bạch Kế Quang còn muốn khiêm nhường mấy câu nhưng Chu Thiên Giáng đã ngăn lại ý tốt của ông, lúc nãy chỉ đùa nhau một chút mà thôi, Chu Thiên Giáng cũng không thể lừa gạt tiền của bọn họ được.
– Việc này cứ thế đi, đều là người nhà cả, Bạch đại nhân đừng khách khí.
Chu Thiên Giáng nói xong thì quay sang Ngô Đại Ấn nói tiếp:
– Ngô đại nhân, Bành Thành là nơi xuất quặng sắt, ngài có thể giúp ta thu mua một lượng sắt luyện với giá cao không?
Ngô Đại Ấn ngẩn ra:
– Đại nhân, sắt luyện là thứ mà xưởng dệt của triều đình cần, nếu như thu mua với lượng lớn thì e là phải có phê văn (công văn đồng ý) của xưởng dệt, nếu như chỉ lấy một phần nhỏ thì cũng không sao.
– Vậy được, ngày mai ta đến công bộ lấy phê văn, ngài cứ giúp ta thu mua một lượng lớn đi, về phần số bạc cần dùng thì cứ đến thẳng Chu Kí lãnh.
Chu Thiên Giáng cũng không muốn làm cho Ngô Đại Ấn khó xử, số lượng hắn muốn cũng không phải ít, nếu như không có phê văn thì đúng là cũng khó, nhỡ bị người ta tố giác thì là đại tội.
Huyền Châu kỳ quái nhìn Chu Thiên Giáng, không biết hắn thu mua sắt luyện làm gì, chắc không phải là tự ý chế tạo binh khí đấy chứ? Nhưng trước mặt Ngô Đại Ấn và Bạch Kế Quang thì Huyền Châu cũng không tiện truy hỏi. Bốn người cùng nâng chén, uống đến nửa đêm mới lần lượt ra về.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lễ Bộ Thượng thư Tôn Trí và Thái phó Vương Bính Khôn làm quan chủ lễ, tiến hành nghi thức theo đúng trình tự. Hoàng hậu Đại Phong thân là quốc mẫu, Dung Quý Phi kích động ngồi trên ghế phượng nhận triều bái của văn võ bá quan.
Nghi lễ kéo dài hai canh giờ mới coi như kết thúc, Chu Thiên Giáng cảm thấy rất kỳ quái là mấy người này lấy đâu ra lắm sức vậy, chẳng có một ai lăn ra ngất xỉu cả.
Nghi lễ kết thúc, Thành Võ Hoàng mặt đầy xuân quang đứng trên đài cao:
– Chư vị ái khanh, Đại Phong ta một năm qua đã trải qua phong ba bão táp, cũng coi như trời phật phù hộ Đại Phong ta, không để trẫm phải thất vọng, trẫm cũng muốn nhân cơ hội này tụ họp với chư vị ái khanh. Hôm nay là ngày đại hỉ, trẫm muốn cùng chư vị ái khanh không say không thôi, mặt khác trẫm cũng có chuyện vui muốn tuyên bố.
Thành Võ Hoàng nói xong, ánh mắt quét qua mọi người một lượt.
Chu Thiên Giáng cười khổ một cái, trong lòng thầm nhủ đến lượt hắn rồi. Hai này trước Thành Võ Hoàng đã thương lượng xong với Chu Thiên Giáng, trong đại lễ lập hậu Thành Võ Hoàng sẽ tuyên bố chỉ hôn Thất công chúa cho hắn, sau đó Chu Thiên Giáng sẽ kháng chỉ bất tuân, Thành Võ Hoàng “thẹn quá hóa giận” biếm hắn ra khỏi kinh thành. Tuy cái kế này có hơi tàn nhẫn với Thất công chúa nhưng lại là cái cớ tốt nhất, nếu không với chiến tích huy hoàng của Chu đại quan nhân mà tìm cái cớ khác để phạt hắn ra khỏi kinh thành e là quần thần sẽ cảm thấy bất mãn. Thân làm thần tử thì sợ nhất là Hoàng thượng mượn gió bẻ măng, như vậy sẽ khiến rất nhiều người chết tâm, Thành Võ Hoàng làm vậy cũng do bất đắc dĩ, dù sao thì cũng không thể đánh tiểu tử Chu Thiên Giáng này một trận ngay trong đại lễ được.
Một đám quan lại mắt to trừng mắt nhỏ, chờ Thành Võ Hoàng tuyên bố chuyện vui.
Thành Võ Hoàng nói tiếp:
– Trong năm nay Đại Phong ta đã trải qua hai lần đại nạn nhưng lúc nguy nan cũng xuất hiện một vị anh hùng. Nếu không nhờ Chu Thiên Giáng hai lần dẫn binh cứu viện kinh thành thì e là cũng không có cảnh thái bình như ngày hôm nay, vì vậy trẫm đã nhân chuyện tốt này chỉ hôn cho Chu ái khanh, chọn một nữ nhi thông thư đạt lễ trong hoàng thất ta gả cho Chu ái khanh. Các vị ái khanh, không biết ý kiến này của trẫm có được coi là chuyện vui hay không?
Thành Võ Hoàng vừa dứt lời thì quần thần đã hô rầm lên:
– Ngô hoàng thánh minh!
Các quan viên bên cạnh Chu Thiên Giáng đều lần lượt bước đến chúc mừng, theo bọn họ thấy thì Chu Thiên Giáng trở thành nữ tế của hoàng thất, e là quyền uy sau này cũng không thua gì vương gia.
Chu Thiên Giáng ôm quyền khách khí đáp lễ, trong lòng thầm nhủ chỉ sợ lát nữa các ngươi lại mắng lão tử không biết tốt xấu thôi. Tĩnh Vương kỳ quái nhìn Thành Võ Hoàng, không hiểu tại sao đột nhiên ông ta lại chỉ hôn cho Chu Thiên Giáng. Lúc Thành Võ Hoàng bàn bạc kế sách này với Chu Thiên Giáng không nói cho Tĩnh Vương biết nhưng Tĩnh Vương cũng không lo lắng, ông biết cho dù Thành Võ Hoàng muốn chỉ hôn thì chắc chắn sẽ không là ai khác ngoài Ngọc Nhi nhà ông, nếu như là người khác thì chắc chắn Thành Võ Hoàng sẽ bàn bạc trước với Tĩnh Vương.
– Thiên Giáng, ngươi lại đây!
Thành Võ Hoàng mỉm cười vẫy vẫy tay.
Chu đại quan nhân miễn cưỡng cười vui vẻ, vội vàng chạy lên, văn võ bá quan nhìn hắn đầy hâm mộ, đãi ngộ như vậy không phải người bình thường có thể có được.
– Thiên Giáng, trước mặt văn võ bá quan, trẫm nghiêm túc hỏi ngươi, trẫm muốn gả chất nữ Ngọc Nhi cho ngươi, ngươi có đồng ý không?
Chu đại quan nhân không hề suy nghĩ mà há mồm kêu lên:
– Thần không đồng ý.
Văn võ bá quan ai nấy đều há hốc mồm, Tĩnh Vương thì càng kinh ngạc đến mức cây Đả Vương Tiên trong tay rơi xuống đất “cạch” một tiếng.
– Khốn kiếp, hôm nay bổn vương nhất định phải đánh chết ngươi!
Tĩnh Vương quơ lấy Đả Vương Tiên, tức giận đùng đùng lao đến.
Lúc này Chu Thiên Giáng mới phản ứng lại, nhìn vẻ mặt xấu xa của Thành Võ Hoàng mà hắn rất muốn moi tim của ông ta ra.
– Hoàng thượng…thần đùa thôi, mọi người nghe đây, ta đồng ý!
Chu Thiên Giáng hắng giọng, dùng hết sức gào lên một câu, vừa hay Đả Vương Tiên của Tĩnh Vương cũng vút đến, quất vào lưng hắn không chút khách khí.
Tiếng gào thét của Chu Thiên Giáng đã sớm bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào của đám quần thần. Hoàng đế chỉ hôn vốn là một dấu hiệu vinh dự, huống chi người được chỉ hôn lại là người hoàng thất, là quận chúa Tĩnh Vương phủ độc nhất vô nhị của Đại Phong triều. Chu Thiên Giáng từ chối Thành Võ Hoàng ngay tại chỗ không những khiến Tĩnh Vương mất mặt mà cả mấy văn võ lão thần cũng cảm thấy Chu Thiên Giáng đúng là quá kiêu ngạo và ngông cuồng.
Một roi này của Tĩnh Vương hạ thủ cũng rất nặng, Chu đại quan nhân đau quá “ai ui” một tiếng rồi nhanh chân bỏ chạy. Hắn cũng không dám chạy xa, sợ Thành Võ Hoàng muốn nhân cơ hội này chặt đứt ý muốn của hắn, bất kể thế nào thì Chu Thiên Giáng cũng phải nói sự thật cho rõ ràng, nếu không không biết thật giả ra sao thì hắn cũng không qua nổi cái ải Tĩnh Vương này.
Chu Thiên Giáng vừa chạy vừa gào:
– Nhầm rồi…ta nghe nhầm rồi…Hoàng thượng…thần đồng ý…hoàn toàn đồng ý!
– Khốn kiếp, sao lúc nãy ngươi nói không đồng ý?
Tĩnh Vương tức giận đến mức khuôn mặt già nua cũng đỏ lên, nếu tên tiểu tử này dám phụ lòng Ngọc Nhi nhà ông ta thì hôm nay Tĩnh Vương sẽ giết chết hắn.
– Vương gia…ngài nghe ta nói đã…hiểu lầm…tất cả đều là hiểu lầm!
Chu Thiên Giáng tức đến nghiến răng, trước mặt văn võ bá quan hắn cũng không thể nói Thành Võ Hoàng đang cố ý hại hắn được.
Thành Võ Hoàng chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ nhìn Dung Hoàng hậu một cái. Chuyện hôm nay đúng là do ông ta giở trò, tạm thời đổi tên Thất công chúa Nguyệt Hân thành Lý Ngọc Nhi, Dung Hoàng hậu vừa được tấn thăng làm Hoàng hậu Đại Phong, hơn nữa Thất công chúa lại là nữ nhi ruột thịt nên Thành Võ Hoàng cũng không muốn làm hai mẹ con họ đau lòng, đặc biệt là Thất công chúa Nguyệt Hân, Thành Võ Hoàng cũng nhìn ra được nha đầu này thích Chu Thiên Giáng, nếu như một ngày đại hỉ thế này bị Chu Thiên Giáng từ chối thì trong lòng ông ta cũng rất khó chịu.
Vậy nên ông ta muốn đùa cợt Chu Thiên Giáng, cố ý đổi tên thành Lý Ngọc Nhi. Nếu Chu Thiên Giáng đồng ý thì Thành Võ Hoàng sẽ chỉ hôn Quách Dĩnh cho Huyền Nhạc ngay sau đó, với tính khí nóng nảy của Chu Thiên Giáng thì chắc chắn sẽ tức giận mà làm loạn, vừa hay Thành Võ Hoàng có thể nhân cơ hội này trị tội hắn, dù gì thì Quách Thiên Tín cũng không có mặt ở đây, cho dù là chỉ hôn thì cũng phải có sự đồng ý của trưởng bối gia môn. Thành Võ Hoàng không ngờ rằng tiểu tử Chu Thiên Giáng này chưa làm rõ cái tên đã làm một câu “không đồng ý”, như vậy cũng tốt, đỡ cho ông ta phải giở thủ đoạn khác.
Thành Võ Hoàng hạ hạ hai tay xuống, văn võ bá quan dưới đài yên tĩnh trở lại ngay lập tức. Tĩnh Vương mệt đến mức thở hồng hộc, quất mấy roi vào mông Chu Thiên Giáng.
– Tĩnh Vương đừng nóng, Ngọc nha đầu thông thư đạt lễ, nếu Chu Thiên Giáng không đồng ý thì trẫm sẽ chọn cho con bé một người tài năng tuấn kiệt khác.
Thành Võ Hoàng ngoài mặt thì tức giận nhưng trong lòng lại vui như hoa nở.
– Không được!
– Hoàng thượng…thần đồng ý!
Tĩnh Vương và Chu Thiên Giáng một trước một sau tranh nhau nói.
– Hoàng huynh, nếu tiểu tử này dám không lấy Ngọc Nhi thì thần đệ sẽ không làm vương gia nữa, nhất định phải giết hắn.
Tĩnh Vương nổi giận đùng đùng nói.
– Hoàng thượng, lúc nãy thần chỉ nói đùa thôi, thần đồng ý ạ.
Chu Thiên Giáng cười khổ một cái, chỉ có thể kéo trách nhiệm lên người mình.