Trước cửa Chu phủ, cảnh tượng ngựa xe như nước ngoài cửa mấy ngày liên tiếp đã mất dạng. Nhìn ngoài cửa vắng tanh, Đại tổng quản Hồng Bách Siêu bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra từ nay về sau không ai đến tặng lễ nữa. Chu đại quan nhân bị giáng chức ra kinh, dường như lập tức phá vỡ thế cân bằng phe phái ở kinh thành. Người vốn đi theo Huyền Châu đều thấy nhất thời mất đi chỗ dựa vững chắc. Không còn Chu Thiên Giáng trấn áp Tam Hoàng tử Huyền Nhạc, bọn họ cảm thấy Huyền Châu điện hạ cơ bản không phải là đối thủ của Huyền Nhạc.
Ngoài phủ lạnh lẽo, trong phủ lại là cảnh tượng khác hẳn. Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân đều lẳng lặng đi tới phủ đệ của Chu Thiên Giáng, không chỉ có bọn họ, đến Ngọc Cách Cách và Huyền Châu cũng đến Chu phủ.
Chu Thiên Giáng nhìn Tĩnh Vương, cười cợt nói:
– Ta nói Vương gia, trong hoàng cung đang bày đại tiệc chúc mừng hoàng hậu, sao ngài không ở trong cung mà lại chạy đến chỗ này ăn nhờ ở đậu vậy.
– Tiểu tử ngươi đừng không biết tốt xấu, bổn vương sợ tiểu tử ngươi nhất thời nghĩ không thông sẽ thắt cổ chết ngắt, nên mới cô tình đến canh chừng ngươi.
Tĩnh Vương cười mắng.
– Hôm nay ngài quất tiểu nhân mấy roi, món nợ này tiểu nhân sẽ nhớ kỹ. Ngọc nhi, trở về muội phải đòi lại công bằng cho ta, cha muội hôm nay suýt nữa quất chết ta.
Chu Thiên Giáng nói xong liền trừng mắt nhìn Ngọc Cách Cách.
– Đáng đời!
Ngọc Cách Cách bực dọc trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, không ngờ hắn lại nói không muốn. Nếu không biết Chu Thiên Giáng nhất thời lỡ miệng, đêm nay cha con nàng tuyệt đối không tha cho hắn.
Chu đại quan mặt dày tươi cười. Khi trông thấy Huyền Châu, hắn liền nghiêm mặt.
– Tiểu tử ngươi hôm nay không nói giúp ta, má nó, lão tử phía sức nhiều đến thế.
– Thiên Giáng, phụ hoàng căn bản không có ý giết người, tại sao ta phải ra mặt. Nói thật với ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Huyền Châu nhìn Chu Thiên Giáng, thái độ có vẻ sớm đã nhìn thấu âm mưu quỷ.
– Ây da, tiểu tử ngươi học thông minh, vậy cũng có thể nhìn ra à?
Chu Thiên Giáng lấy làm lạ nhìn Huyền Châu. Tin tức hắn bí mật đi sứ nước Thiên Thanh đã phong tỏa vô cùng nghiêm ngặt, Huyền Châu và Huyền Nhạc cũng không biết nội tình.
– Hừ! Từ trước đến giờ khi phụ hoàng lúc giết người sẽ không chắp tay sau lưng.
Huyền Châu liếc nhìn Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân, tiếp lời:
– Ta thấy hình như đêm nay mọi người đều đến tiễn ngươi, căn bản không giống bị phạt lưu đày. Thiên Giáng, còn coi ta là bằng hữu thì đừng gạt ta.
Tĩnh Vương giật mình nhìn vị hoàng chất này. Tiểu tử Huyền Châu này bình thường trưng cái mặt to y hệt thằng ngốc, không ngờ còn có thể nhìn thấu điểm này.
Chu Thiên Giáng vỗ vai của Huyền Châu:
– Yên tâm đi, Chu Thiên Giáng ta vì Đại Phong lập nhiều công lao hiển hách, cha ngươi không nỡ cách chức ta đâu. Trong khoảng thời gian này ta phải chấp hành một nhiệm vụ bí mật, ngươi ở kinh thành đối phó Tam ca Huyền Nhạc của ngươi là được rồi. Tiểu tử kia đầu óc thông minh, hơn nữa còn âm hiểm gian xảo, đừng đợi khi ta về thì người ta đã thành Thái Tử.
Nghe nói thế, Tĩnh Vương liền ghiềm mặt:
– Tên khốn khiếp nhà ngươi, chuyện hoàng thất ngươi quản ít một chút được không. Đại Phong vừa mới bình an hai ngày, tiểu tử ngươi đừng gây sự.
Huyền Châu sửng sốt:
– Thiên Giáng, nếu đã bí mật ra kinh thì tại sao không rủ ta, hai ta là bạn chí cốt mà.
Chu Thiên Giáng nghĩ bụng cha ngươi đâu nỡ để ngươi chịu chết đâu, lão tử lần này là khổ sai, có lẽ sẽ mặt mày tối tăm chạy trốn trở về.
– Huyền Châu, đây là khổ sai, ngươi ở lại đi. Việc này trong lòng biết là được, ngàn vạn lần đừng nói ra.
Chu Thiên Giáng dặn dò.
– Tại sao, rất nguy hiểm à?
Huyền Châu nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng nghiêm túc gật đầu, Huyền Châu nghĩ phụ hoàng có thể diễn kịch như vậy, xem ra là nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu.
– Thiên Giáng, nói thế nào đi nữa, an toàn là quan trọng nhất. Chờ đến ngày ngươi trở về, ta sẽ nghênh đón ngươi.
– Coi như tiểu tử ngươi có chút lương tâm, nhất định sẽ trở về, quyết không nuốt lời.
Lời này của Chu Thiên Giáng cũng là nói cho Quách Dĩnh và Ngọc nhi nghe. Theo hai ngườinước mắt rưng rưng, Chu Thiên Giáng biết các nàng rất lo lắng.
Chu Thiên Giáng bắt đầu thương lượng chính sự với Tĩnh Vương. Dựa theo quy tắc lưu đày, sáng sớm mai Chu Thiên Giáng bị nhốt lồng gỗ trong tù rồi chuyển ra kinh. Bọn Chu Nhất, Hạ Thanh sẽ chờ ở chỗ cách kinh thành năm dặm, đến lúc đó mọi người sẽ đóng giả thành thương đội lên phía Bắc. Về phần quan sai áp giải xe cũi, Chu Thiên Giáng phải đi theo bọn họ tới thị trấn An Viễn. Mãi đến sau khi Chu đại quan nhân trở về từ nước Thiên Thanh, mới có thể để bọn họ hồi kinh, bằng không nếu tin tức tiết lộ ra ngoài, chuyến đi này sẽ vô cùng nguy hiểm. Chẳng những trên đường đi sẽ có người ngăn cản, mà đến địa giới nước Thiên Thanh cũng sẽ bị Ô Tộc cướp giết. Huống chi còn có tên Chu Diên Thiên, nếu lão biết được Chu Thiên Giáng lên bắc ra Hổ Khẩu Quan, không phái đại quân đuổi giết mới là lạ.
Tĩnh Vương vốn muốn phái thị vệ vương phủ cảu mình giả dạng quan sai đi theo Chu Thiên Giáng, như vậy lại có thể giữ bí mật, lại có thể theo Chu Thiên Giáng lên bắc. Nhưng đề nghị này bị Chu Thiên Giáng gạt bỏ ngay tức khắc, hành trình nguy hiểm như vậy, Chu đại quan nhân chỉ tin vào người của mình. Mặc kệ thị vệ vương phủ trung thành đến đâu, không ai dám cam đoan bên trong không có gian tế. Chu Thiên Giáng bảo Tĩnh Vương phái một ít quan sai bình thường là được, dù sao lúc đến thị trấn An Viễn, Chu Thiên Giáng sẽ bảo người của mình khống chế bọn họ.
Thương lượng xong kế hoạch, Quách lão phu nhân và Tĩnh Vương rời Chu phủ trước, nhường lại thời gian ngắn ngủi cho Quách Dĩnh và Ngọc nhi, để đám trẻ bọn họ cáo biệt. Dù sao chuyến đi này chẳng những nguy hiểm, mà nhanh nhất cũng mất hai tháng mới có thể trở về, thậm chí nếu thế cục không tốt thời gian sẽ càng dài. Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân đều hiểu rõ lúc này Thành Võ Hoàng đặt hết hy vọng trên người của Chu Thiên Giáng, hoàn toàn nhờ năng lực cá nhân của hắn mà thay đổi thế cục nước Thiên Thanh.
Đêm nay Chu Thiên Giáng cảm thấy trôi qua nhanh quá, ngủ chưa được mấy canh giờ đã bị Đại Ngưu kêu dậy. Chu đại quan nhân rửa ráy qua loa một chút rồi đi theo quan sai chờ sẵn ngoài cửa tới cửa thành. Đừng tưởng sắc trời vẫn chưa sáng, không ngờ chỗ cửa thành có không ít người đứng chờ. Chẳng những có Bành Thành Phủ Doãn Ngô Đại Ấn, ngay cả Tam Hoàng tử Huyền Nhạc cũng ở trong đó. Chu đại quan nhân biết những người này đều đến tiễn, trong lòng có chút cảm động.
Ngay trước mặt mọi người, Tĩnh Vương dựa theo quy tắc luật pháp nhốt Chu Thiên Giáng vào xe cũi. Bọn Ngô Đại Ấn, Bạch Kế Quang tiếc cho Chu Thiên Giáng, bọn họ cảm thấy đều do lão thần Vương Bính Khôn này, bằng không Hoàng thượng cũng sẽ không chế tài nặng như vậy.
Huyền Nhạc đi đến trước xe cũi, thở dài nói:
– Thiên Giáng huynh, hôm qua phụ hoàng nhất thời tức giận, huynh nhẫn nại vài ngày, có cơ hội Huyền Nhạc sẽ thay huynh thỉnh cầu phụ hoàng. Tin rằng không bao lâu, Chu đại nhân sẽ một lần nữa hồi kinh.
– Ha hả, vậy cũng tạ ơn tiểu Vương gia rồi, thật ra đi ra ngoài lao động một chút cũng không tệ, vừa có thể rèn luyện thân thể, còn có thể trải nghiệm khó khăn của nhân dân lao động.
Chu đại quan nhân lơ đãng nói.
– Thiên Giáng huynh có thể khoan dung độ lượng như vậy, Huyền Nhạc cũng an tâm.
Chu Thiên Giáng chắp tay:
– Tiểu Vương gia, trở về đi. Tất cả mọi người trở về thôi, Thiên Giáng cảm tạ hậu ái của mọi người. Nếu về sau có cơ hội, ta mời mọi người uống rượu.
Chu đại quan nhân chậm rãi rời kinh thành. Thành Võ hạ thánh lệnh trước bình minh phải rời khỏi thành, Tĩnh Vương không thể vi phạm ý chỉ. Thành Võ Hoàng làm như vậy không phải cố ý gây sức ép Chu Thiên Giáng, y không muốn để quá nhiều người ngoài thành trông thấy, như vậy cực kỳ bất lợi đối với Chu Thiên Giáng. Rời thành vào canh giờ này, dân chúng vẫn chưa bắt đầu ra vào, sẽ không khiến mọi người chú ý nhiều.
Hai mươi viên quan sai phủ Đề Đốc cần thận đi theo xe cũi, trong mắt bọn họ cũng không dám coi Chu đại quan nhân là tù phạm. Mặc dù bị Hoàng thượng giáng chức, một câu của Chu đại quan nhân vẫn có thể giết bọn họ, bởi vì Ngưu Đại thị vệ của triều Đại Phong không sợ trời không sợ đất không rời xe cũi một tấc. Vị Ngưu đại nhân này ngay cả Tĩnh Vương cũng dám đánh, đừng nói là quan sai cỏn con như bọn họ.
Năm dặm bên ngoài kinh thành, bọn người Chu Nhất, Hạ Thanh sớm đã đợi ở ven đường. Hai bên hội họp lại, phía sau đội quan sai không đến 500m là một thương đội trên dưới một trăm người bắt đầu đi theo. Đại Ngưu cũng không theo xe cũi nữa, gã chạy đến chỗ bọn Chu Nhất, vừa đi vừa tán chuyện.
Tại một khu rừng rậm cách kinh thành mười lăm dặm, bọn Huyền Minh, Ngạc Tất Long đều sốt ruột chờ Chu Thiên Giáng đến. Muốn lên bắc phải đi qua đây, hơn nữa qua nơi này chính là một bình nguyên, nếu muốn tìm và mai phục thì phải đứng cách trăm dặm. Ngạc Tất Long lo lắng khoảng cách quá xa, quan sai áp giải sẽ đội lộ trình định trước, nên chỉ có thể phục kích ở vị trí này. Tuy nhiên cách kinh thành quá gần, rất dễ bị người đi đường phát hiện, song đây là điểm phục kích tốt nhất.
Một khoái mã chạy tới, đây là thám báo Huyền Minh phái ra. Thám báo trở về tức là xe cũi của Chu Thiên Giáng sắp đến. Ngạc Tất Long lập tức lệnh cho nhân sự chuẩn bị, mọi người kéo cung nỏ lạch cạch, ba mũi tên sắt được cài lên.
Ngoài phủ lạnh lẽo, trong phủ lại là cảnh tượng khác hẳn. Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân đều lẳng lặng đi tới phủ đệ của Chu Thiên Giáng, không chỉ có bọn họ, đến Ngọc Cách Cách và Huyền Châu cũng đến Chu phủ.
Chu Thiên Giáng nhìn Tĩnh Vương, cười cợt nói:
– Ta nói Vương gia, trong hoàng cung đang bày đại tiệc chúc mừng hoàng hậu, sao ngài không ở trong cung mà lại chạy đến chỗ này ăn nhờ ở đậu vậy.
– Tiểu tử ngươi đừng không biết tốt xấu, bổn vương sợ tiểu tử ngươi nhất thời nghĩ không thông sẽ thắt cổ chết ngắt, nên mới cô tình đến canh chừng ngươi.
Tĩnh Vương cười mắng.
– Hôm nay ngài quất tiểu nhân mấy roi, món nợ này tiểu nhân sẽ nhớ kỹ. Ngọc nhi, trở về muội phải đòi lại công bằng cho ta, cha muội hôm nay suýt nữa quất chết ta.
Chu Thiên Giáng nói xong liền trừng mắt nhìn Ngọc Cách Cách.
– Đáng đời!
Ngọc Cách Cách bực dọc trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, không ngờ hắn lại nói không muốn. Nếu không biết Chu Thiên Giáng nhất thời lỡ miệng, đêm nay cha con nàng tuyệt đối không tha cho hắn.
Chu đại quan mặt dày tươi cười. Khi trông thấy Huyền Châu, hắn liền nghiêm mặt.
– Tiểu tử ngươi hôm nay không nói giúp ta, má nó, lão tử phía sức nhiều đến thế.
– Thiên Giáng, phụ hoàng căn bản không có ý giết người, tại sao ta phải ra mặt. Nói thật với ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Huyền Châu nhìn Chu Thiên Giáng, thái độ có vẻ sớm đã nhìn thấu âm mưu quỷ.
– Ây da, tiểu tử ngươi học thông minh, vậy cũng có thể nhìn ra à?
Chu Thiên Giáng lấy làm lạ nhìn Huyền Châu. Tin tức hắn bí mật đi sứ nước Thiên Thanh đã phong tỏa vô cùng nghiêm ngặt, Huyền Châu và Huyền Nhạc cũng không biết nội tình.
– Hừ! Từ trước đến giờ khi phụ hoàng lúc giết người sẽ không chắp tay sau lưng.
Huyền Châu liếc nhìn Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân, tiếp lời:
– Ta thấy hình như đêm nay mọi người đều đến tiễn ngươi, căn bản không giống bị phạt lưu đày. Thiên Giáng, còn coi ta là bằng hữu thì đừng gạt ta.
Tĩnh Vương giật mình nhìn vị hoàng chất này. Tiểu tử Huyền Châu này bình thường trưng cái mặt to y hệt thằng ngốc, không ngờ còn có thể nhìn thấu điểm này.
Chu Thiên Giáng vỗ vai của Huyền Châu:
– Yên tâm đi, Chu Thiên Giáng ta vì Đại Phong lập nhiều công lao hiển hách, cha ngươi không nỡ cách chức ta đâu. Trong khoảng thời gian này ta phải chấp hành một nhiệm vụ bí mật, ngươi ở kinh thành đối phó Tam ca Huyền Nhạc của ngươi là được rồi. Tiểu tử kia đầu óc thông minh, hơn nữa còn âm hiểm gian xảo, đừng đợi khi ta về thì người ta đã thành Thái Tử.
Nghe nói thế, Tĩnh Vương liền ghiềm mặt:
– Tên khốn khiếp nhà ngươi, chuyện hoàng thất ngươi quản ít một chút được không. Đại Phong vừa mới bình an hai ngày, tiểu tử ngươi đừng gây sự.
Huyền Châu sửng sốt:
– Thiên Giáng, nếu đã bí mật ra kinh thì tại sao không rủ ta, hai ta là bạn chí cốt mà.
Chu Thiên Giáng nghĩ bụng cha ngươi đâu nỡ để ngươi chịu chết đâu, lão tử lần này là khổ sai, có lẽ sẽ mặt mày tối tăm chạy trốn trở về.
– Huyền Châu, đây là khổ sai, ngươi ở lại đi. Việc này trong lòng biết là được, ngàn vạn lần đừng nói ra.
Chu Thiên Giáng dặn dò.
– Tại sao, rất nguy hiểm à?
Huyền Châu nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng nghiêm túc gật đầu, Huyền Châu nghĩ phụ hoàng có thể diễn kịch như vậy, xem ra là nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu.
– Thiên Giáng, nói thế nào đi nữa, an toàn là quan trọng nhất. Chờ đến ngày ngươi trở về, ta sẽ nghênh đón ngươi.
– Coi như tiểu tử ngươi có chút lương tâm, nhất định sẽ trở về, quyết không nuốt lời.
Lời này của Chu Thiên Giáng cũng là nói cho Quách Dĩnh và Ngọc nhi nghe. Theo hai ngườinước mắt rưng rưng, Chu Thiên Giáng biết các nàng rất lo lắng.
Chu Thiên Giáng bắt đầu thương lượng chính sự với Tĩnh Vương. Dựa theo quy tắc lưu đày, sáng sớm mai Chu Thiên Giáng bị nhốt lồng gỗ trong tù rồi chuyển ra kinh. Bọn Chu Nhất, Hạ Thanh sẽ chờ ở chỗ cách kinh thành năm dặm, đến lúc đó mọi người sẽ đóng giả thành thương đội lên phía Bắc. Về phần quan sai áp giải xe cũi, Chu Thiên Giáng phải đi theo bọn họ tới thị trấn An Viễn. Mãi đến sau khi Chu đại quan nhân trở về từ nước Thiên Thanh, mới có thể để bọn họ hồi kinh, bằng không nếu tin tức tiết lộ ra ngoài, chuyến đi này sẽ vô cùng nguy hiểm. Chẳng những trên đường đi sẽ có người ngăn cản, mà đến địa giới nước Thiên Thanh cũng sẽ bị Ô Tộc cướp giết. Huống chi còn có tên Chu Diên Thiên, nếu lão biết được Chu Thiên Giáng lên bắc ra Hổ Khẩu Quan, không phái đại quân đuổi giết mới là lạ.
Tĩnh Vương vốn muốn phái thị vệ vương phủ cảu mình giả dạng quan sai đi theo Chu Thiên Giáng, như vậy lại có thể giữ bí mật, lại có thể theo Chu Thiên Giáng lên bắc. Nhưng đề nghị này bị Chu Thiên Giáng gạt bỏ ngay tức khắc, hành trình nguy hiểm như vậy, Chu đại quan nhân chỉ tin vào người của mình. Mặc kệ thị vệ vương phủ trung thành đến đâu, không ai dám cam đoan bên trong không có gian tế. Chu Thiên Giáng bảo Tĩnh Vương phái một ít quan sai bình thường là được, dù sao lúc đến thị trấn An Viễn, Chu Thiên Giáng sẽ bảo người của mình khống chế bọn họ.
Thương lượng xong kế hoạch, Quách lão phu nhân và Tĩnh Vương rời Chu phủ trước, nhường lại thời gian ngắn ngủi cho Quách Dĩnh và Ngọc nhi, để đám trẻ bọn họ cáo biệt. Dù sao chuyến đi này chẳng những nguy hiểm, mà nhanh nhất cũng mất hai tháng mới có thể trở về, thậm chí nếu thế cục không tốt thời gian sẽ càng dài. Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân đều hiểu rõ lúc này Thành Võ Hoàng đặt hết hy vọng trên người của Chu Thiên Giáng, hoàn toàn nhờ năng lực cá nhân của hắn mà thay đổi thế cục nước Thiên Thanh.
Đêm nay Chu Thiên Giáng cảm thấy trôi qua nhanh quá, ngủ chưa được mấy canh giờ đã bị Đại Ngưu kêu dậy. Chu đại quan nhân rửa ráy qua loa một chút rồi đi theo quan sai chờ sẵn ngoài cửa tới cửa thành. Đừng tưởng sắc trời vẫn chưa sáng, không ngờ chỗ cửa thành có không ít người đứng chờ. Chẳng những có Bành Thành Phủ Doãn Ngô Đại Ấn, ngay cả Tam Hoàng tử Huyền Nhạc cũng ở trong đó. Chu đại quan nhân biết những người này đều đến tiễn, trong lòng có chút cảm động.
Ngay trước mặt mọi người, Tĩnh Vương dựa theo quy tắc luật pháp nhốt Chu Thiên Giáng vào xe cũi. Bọn Ngô Đại Ấn, Bạch Kế Quang tiếc cho Chu Thiên Giáng, bọn họ cảm thấy đều do lão thần Vương Bính Khôn này, bằng không Hoàng thượng cũng sẽ không chế tài nặng như vậy.
Huyền Nhạc đi đến trước xe cũi, thở dài nói:
– Thiên Giáng huynh, hôm qua phụ hoàng nhất thời tức giận, huynh nhẫn nại vài ngày, có cơ hội Huyền Nhạc sẽ thay huynh thỉnh cầu phụ hoàng. Tin rằng không bao lâu, Chu đại nhân sẽ một lần nữa hồi kinh.
– Ha hả, vậy cũng tạ ơn tiểu Vương gia rồi, thật ra đi ra ngoài lao động một chút cũng không tệ, vừa có thể rèn luyện thân thể, còn có thể trải nghiệm khó khăn của nhân dân lao động.
Chu đại quan nhân lơ đãng nói.
– Thiên Giáng huynh có thể khoan dung độ lượng như vậy, Huyền Nhạc cũng an tâm.
Chu Thiên Giáng chắp tay:
– Tiểu Vương gia, trở về đi. Tất cả mọi người trở về thôi, Thiên Giáng cảm tạ hậu ái của mọi người. Nếu về sau có cơ hội, ta mời mọi người uống rượu.
Chu đại quan nhân chậm rãi rời kinh thành. Thành Võ hạ thánh lệnh trước bình minh phải rời khỏi thành, Tĩnh Vương không thể vi phạm ý chỉ. Thành Võ Hoàng làm như vậy không phải cố ý gây sức ép Chu Thiên Giáng, y không muốn để quá nhiều người ngoài thành trông thấy, như vậy cực kỳ bất lợi đối với Chu Thiên Giáng. Rời thành vào canh giờ này, dân chúng vẫn chưa bắt đầu ra vào, sẽ không khiến mọi người chú ý nhiều.
Hai mươi viên quan sai phủ Đề Đốc cần thận đi theo xe cũi, trong mắt bọn họ cũng không dám coi Chu đại quan nhân là tù phạm. Mặc dù bị Hoàng thượng giáng chức, một câu của Chu đại quan nhân vẫn có thể giết bọn họ, bởi vì Ngưu Đại thị vệ của triều Đại Phong không sợ trời không sợ đất không rời xe cũi một tấc. Vị Ngưu đại nhân này ngay cả Tĩnh Vương cũng dám đánh, đừng nói là quan sai cỏn con như bọn họ.
Năm dặm bên ngoài kinh thành, bọn người Chu Nhất, Hạ Thanh sớm đã đợi ở ven đường. Hai bên hội họp lại, phía sau đội quan sai không đến 500m là một thương đội trên dưới một trăm người bắt đầu đi theo. Đại Ngưu cũng không theo xe cũi nữa, gã chạy đến chỗ bọn Chu Nhất, vừa đi vừa tán chuyện.
Tại một khu rừng rậm cách kinh thành mười lăm dặm, bọn Huyền Minh, Ngạc Tất Long đều sốt ruột chờ Chu Thiên Giáng đến. Muốn lên bắc phải đi qua đây, hơn nữa qua nơi này chính là một bình nguyên, nếu muốn tìm và mai phục thì phải đứng cách trăm dặm. Ngạc Tất Long lo lắng khoảng cách quá xa, quan sai áp giải sẽ đội lộ trình định trước, nên chỉ có thể phục kích ở vị trí này. Tuy nhiên cách kinh thành quá gần, rất dễ bị người đi đường phát hiện, song đây là điểm phục kích tốt nhất.
Một khoái mã chạy tới, đây là thám báo Huyền Minh phái ra. Thám báo trở về tức là xe cũi của Chu Thiên Giáng sắp đến. Ngạc Tất Long lập tức lệnh cho nhân sự chuẩn bị, mọi người kéo cung nỏ lạch cạch, ba mũi tên sắt được cài lên.