Chu Nhị không ở trong đoàn xe. Chu Nhất tuy rằng trước kia cũng là người của Niêm Can Xử, nhưng Thanh Long Vệ chỉ giỏi chém giết, các cứ điểm liên hệ bí mật kia đều là chức trách của thủ hạ Chu Tước Sứ, cho nên Chu Thiên Giáng chỉ có thể mời Lâm Phong tự thân xuất mã. Có lão đặc vụ đầu lĩnh này, chỉ cần đi vào trong thành một vòng thì có thể nhìn ra cửa hàng nào là cứ điểm bí mật của Niêm Can Xử. Đừng tưởng Phùng chưởng quỹ ở Ngọc Phong thành đã truyền tin đến Bắc quan thành, đoàn xe của Chu Thiên Giáng không đến dưới thành, người ta cũng không có cách liên hệ với hắn. Cũng không thể bảo Đại Ngưu đến cửa thành, bắt đại ai đó rồi hỏi người ta có phải là mật thám Niêm Can Xử hay không.
Lâm Phong không hề từ chối, lão cùng Hạ Thanh thúc ngựa chạy vội tới Bắc quan thành. Chưa tới một canh giờ đã thấy ba khoái mã chạy đến từ hướng Bắc quan, người dẫn đầu chính là Hạ Thanh.
Lâm Phong và Hạ Thanh dẫn theo một nam tử trẻ tuổi đến trước xe Chu Thiên Giáng. Hắn đang cùng Chu Nhất thương lượng kế hoạch, thấy ba người đã đến, Chu Thiên Giáng khẩn trương tiếp đón.
- Đại nhân, Tín sứ Niêm Can Xử Bắc quan đã tới.
Hạ Thanh chắp tay nói với Chu Thiên Giáng.
Nam tử trẻ tuổi kia vừa nghe vị này chính là Chu Thiên Giáng, y khẩn trương nhảy xuống ngựa, quỳ một chân trên đất:
- Tín sứ Niêm Can Xử Bắc quan thành Mạc Uy, tham kiến đại nhân.
- Mạc huynh đệ không nên khách khí, đều là người một nhà. Nơi này tuy là địa giới Đại Phong, nhưng đã rơi vào tay nghịch tặc, các huynh đệ có thể trụ vững ở đây thật khiến tại hạ vô cùng kính nể.
Chu Thiên Giáng nói xong bèn đỡ Mạc Uy đứng lên.
Mạc Uy đứng lên nhìn Chu Thiên Giáng, nghiêm túc nói:
- Đại nhân, may mà đoàn xe của ngài không đến cửa thành, bằng không thì phiền toái. Theo tin tức nội tuyến từ thủ bị binh doanh trong thành, Chu Diên Thiên đã truyền lệnh phải giữ lại thương đội này của đại nhân. Hai ngày trước chúng tôi nhận được tin tức, đoán chừng Chu Diên Thiên sẽ phái người đến Ngọc Phong thành điều tra, cho nên lập tức báo với Phùng đại nhân ở Ngọc Phong thành, bảo ngài ấy lập tức rút lui. Hơn nữa thuộc hạ cũng báo với thành trì phía trước, nhờ huynh đệ bên đó nói lại với đại nhân ngài, ai ngờ bọn họ nói không thấy đoàn xe của đại nhân. Hai ngày nay huynh đệ chúng tôi ra chờ đại nhân hai lần một ngày, nào ngờ lại để lỡ. Nếu Lâm đại nhân không đón đầu chúng tôi, suýt nữa có chuyện lớn rồi.
Mạc Uy nhìn Chu Thiên Giáng, sợ hãi nói.
Đám người Chu Thiên Giáng xúc động, bọn họ không ngờ Chu Diên Thiên lại ra lệnh, chẳng lẽ đã để lộ tin tức.
- Đại nhân, có khi nào thân phận của ngài đã bại lộ?
Chu Nhất lo lắng nói.
Chu Thiên Giáng chưa kịp nói, Mạc Uy đã tranh nói trước:
- Không đâu, nếu Chu Diên Thiên biết được Chu đại nhân đến địa bàn của lão, chỉ sợ sẽ điều động tất cả binh mã phụ cận tiến đến bao vây Chu đại nhân. Trước mắt trong thành binh mã cũng không có tư thế như lâm đại địch, đoán chừng là vì sắt tinh trong đội xe của ngài khiến Chu Diên Thiên chú ý.
Chu Thiên Giáng gật đầu, tự cười mỉa mai:
- Chỉ với thứ bự chảng trên xe của chúng ta cũng đủ khiến Chu Diên Thiên nổ mắt rồi. Thiên hạ ngày nay đều dùng sắt tinh chế tạo bộ vị trọng yếu của binh khí, lưỡi dao, đầu thương..., quan tướng từ tham tướng trở lên có một bộ binh khí sắt tinh đẹp như trong mơ vậy. Đâu giống như ta, dùng khối lượng lớn sắt tinh tạo ra thứ to tướng thế này.
Chu Thiên Giáng cảm thấy Mạc Uy phân tích vô cùng đúng. Dựa vào địa vị và uy vọng hiện nay của Chu đại quan nhân, nếu Chu Diên Thiên biết hắn đến đây, lão còn không điên cuồng bao vây diệt trừ hắn hay sao. Người Chu Diên Thiên hận nhất chính là Chu Thiên Giáng, tuyệt đối sẽ không để binh mã Bắc quan thành bắt người.
- Mạc huynh đệ, Bắc quan thành có bao nhiêu trú quân canh gác?
Chu Thiên Giáng nghiêm túc hỏi.
- Đại nhân, Chu Diên Thiên và nước Thiên Thanh giao hảo, Bắc quan thành cho phép thương đội nước Thiên Thanh tự do ra vào. Để tỏ thành ý, Chu Diên Thiên cho binh mã đóng quân ở Bắc quan thành cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có 1500 người. Tuy nhiên, nếu muốn đến nước Thiên Thanh cũng không nhất định phải xuyên thành, vượt qua Bắc quan thành đi thêm mười dặm thì đến Bắc quan khẩu - giao giới giữa hai nước. Trong thành có năm trăm binh mã đóng quân ở Bắc quan khẩu, chỉ cần ra Bắc quan khẩu, thì đến địa giới nước Thiên Thanh.
Mạc Uy kể cụ thể.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, lúc này cười hai tiếng:
- Lão tặc Chu Diên Thiên này thật thông minh, nước Thiên Thanh cho dù xâm chiếm, chúng cũng sẽ tiến quân thần tốc đến Hổ Khẩu Quan. Nếu lão phái trọng binh gác, vậy chẳng khác gì giúp Thành Võ Hoàng trông cửa. Đặt chút binh lực ở đây cho có lệ, ra vẻ giao hảo với nước Thiên Thanh, càng có thể điều động binh lực đối phó Đại Phong. Có điều cũng dễ cho chúng ta, chỉ vỏn vẹn năm trăm người mà muốn ngăn chặn đoàn xe của lão tử, nằm mơ đi. Mạc huynh đệ, triệu tập tất cả huynh đệ của Niêm Can Xử trong thành theo ta tiến đánh Bắc quan khẩu.
Chu Thiên Giáng vừa nghe chỉ có năm trăm người canh giữ quan khẩu, với sức chiến đấu của bọn họ, tuyệt đối có thể nhờ binh mã trợ giúp trong thành mà thoát ra. Đừng nhìn thương đội chỉ có gần trăm người, nhưng một người lại giỏi bằng mười người.
- Đại nhân, ngài cũng chớ xem thường năm trăm binh mã thủ quan, bọn họ có hai trăm người cầm cung nỏ. Hơn nữa, huynh đệ trong thành chúng tôi... tổng cộng chỉ có năm người.
Mạc Uy xấu hổ nhìn Chu Thiên Giáng, thầm nghĩ cho dù thính cả chúng ta cũng không giúp được gì nhiều. Hai trăm cung thủ dựa theo nội quy quân đội chia làm bốn đội, họ chỉ cần thay phiên bắn thì đừng hòng xông qua.
Chu Thiên Giáng sượng trân. Hắn vốn tưởng trong thành dù gì cũng phải có năm mươi ám thủ Niêm Can Xử, không ngờ chỉ có năm người. Chu Thiên Giáng cẩn thận nghĩ lại, cũng phải, nơi này không cần thu thập tình báo gì khác, chỉ cần khi nước Thiên Thanh xâm chiếm thì họ truyền tin tức là tốt rồi, nhiều người cũng vô dụng. Nếu chỉ có năm người, vậy cũng không làm được gì.
- Mạc huynh đệ, đã ít người như vậy, thôi thì tiếp tục ẩn núp đi. Đợi lát nữa chỉ xong đường vòng qua thành, ngươi cứ trở về thành, chỉ cần chúng ta vừa ra khỏi quan, ngươi sẽ đem tin tức truyền lại cho Vệ Triển đại nhân.
Chu Thiên Giáng nói.
- Đại nhân, hay là ngài nghĩ kỹ một chút đi, vượt ải như vậy với ngài mà nói vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa cho dù xuất quan, bên ngoài chỉ có một đường lớn đi được, binh mã trong thành có thể nhanh chóng đuổi theo.
Mạc Uy lo lắng nói.
- Yên tâm đi, chỉ cần ra quan, ai dám đuổi theo, lão tử sẽ tiêu diệt bọn chúng.
Chu Thiên Giáng nói bừa.
Mạc Uy nghe qua đại danh của Chu Thiên Giáng, quả là như sấm bên tai. Nhưng hôm nay gặp mặt, y cảm thấy không giống như truyền thuyết, hành động như vậy căn bản là một người lỗ mãng.
- Đại nhân, nếu ngài quyết ý muốn ra quan, vậy tại hạ đích thân dẫn mọi người đến Bắc quan khẩu. Nơi này địa hình phức tạp, để tôi dẫn đường cho tiện.
Mạc Uy chân thành nói.
- Cảm ơn Mạc huynh đệ, có đều nếu là vượt ải, vậy cũng không cần phải bại lộ thân phận của ngươi.
Chu Thiên Giáng cười, cự tuyệt ý tốt của Mạc Uy.
Mạc Uy chức quan hèn mọn, cũng không dám cưỡng cầu. Y đành phải vẽ lại bản đồ, chỉ rõ phương pháp đi tránh thành cho Chu Thiên Giáng.
Đám người Chu Thiên Giáng bàn kế hoạch một chút rồi lập tức dẫn theo đoàn xe tiến về bắc quan khẩu. Trước kia Lâm Phong phải đi qua nước Thiên Thanh,chỉ có điều mỗi lần đi lão đều trực tiếp xuyên qua thành, chưa bao giờ đi vòng qua. Vị trí địa lý của Bắc quan khẩu độc đáo, nhìn qua địa hình có vẻ bằng phẳng, song khắp nơi lại có đất sụt rãnh sâu ngầm, nếu không có dân bản xứ chỉ điểm thì rất dễ lạc đường. Cũng là bởi vì địa hình đặc thù như vậy, năm đó Đại Phong mới thiết lập giới quan ở đây.
Dựa theo bản đồ Mạc Uy vẽ, đám người Chu Thiên Giáng nhanh chóng vượt qua Bắc quan thành, cách Bắc quan khẩu chừng bốn dặm thì ngừng lại. Lâm Phong dẫn theo Chu Nhất, Hạ Thanh và mười lăm người nữa ra Bắc quan khẩu trước.
Chu Thiên Giáng đợi khoảng một tuần nhang, hắn lập tức hạ lệnh nhân mã đại đội tiến tới. Đại Ngưu tay cầm thiết côn, các huynh đệ cũng giấu binh khí ở dưới bụng ngựa.
Chu Thiên Giáng nhìn cửa quan ở đằng xa, quan binh trên tường thành đã sớm thấy bọn họ. Chu Diên Thiên hạ lệnh nghiêm ngặt điều tra thương đội và người lén chuyển sắt tinh, binh mã của quan cũng không dám khinh thường. Vừa thấy một thương đội lớn, một gã Thiên tổng lập tức dẫn theo hơn một trăm người chạy đến vây Chu Thiên Giáng.
Lúc này nhóm Lâm Phong đang ở cửa thành chờ ra quan, thấy đoàn xe của mình đã đến, nhóm Lâm Phong đột nhiên rút ra binh khí bật người nhảy lên tường thành.
Chu Thiên Giáng đứng ở đầu xe thấy bên kia đã động thủ, lập tức hạ lệnh:
- Các huynh đệ, xông lên!
Quan binh Bắc quan thành không ngờ đối phương lại đột nhiên ra tay, Đại Ngưu dẫn mấy chục người gào lên xông tới.
Trên tường thành, một gã canh gác thấy cảnh tượng như vậy, bèn giật mình lập tức kêu to.
- Có người vượt ải... cảnh tập kích!
Gã canh gác vệ vừa dứt lời, Chu Nhất liền đâm đoản kiếm xuyên qua ngực gã. Trên thành, cung nỏ thủ vừa mới cầm cung nỏ, hơn mười bóng người liền lao tới giết. Cung nỏ thủ chưa kịp phản ứng trên tường thành đã nhuốm đầy máu tươi.
Lâm Phong không hề từ chối, lão cùng Hạ Thanh thúc ngựa chạy vội tới Bắc quan thành. Chưa tới một canh giờ đã thấy ba khoái mã chạy đến từ hướng Bắc quan, người dẫn đầu chính là Hạ Thanh.
Lâm Phong và Hạ Thanh dẫn theo một nam tử trẻ tuổi đến trước xe Chu Thiên Giáng. Hắn đang cùng Chu Nhất thương lượng kế hoạch, thấy ba người đã đến, Chu Thiên Giáng khẩn trương tiếp đón.
- Đại nhân, Tín sứ Niêm Can Xử Bắc quan đã tới.
Hạ Thanh chắp tay nói với Chu Thiên Giáng.
Nam tử trẻ tuổi kia vừa nghe vị này chính là Chu Thiên Giáng, y khẩn trương nhảy xuống ngựa, quỳ một chân trên đất:
- Tín sứ Niêm Can Xử Bắc quan thành Mạc Uy, tham kiến đại nhân.
- Mạc huynh đệ không nên khách khí, đều là người một nhà. Nơi này tuy là địa giới Đại Phong, nhưng đã rơi vào tay nghịch tặc, các huynh đệ có thể trụ vững ở đây thật khiến tại hạ vô cùng kính nể.
Chu Thiên Giáng nói xong bèn đỡ Mạc Uy đứng lên.
Mạc Uy đứng lên nhìn Chu Thiên Giáng, nghiêm túc nói:
- Đại nhân, may mà đoàn xe của ngài không đến cửa thành, bằng không thì phiền toái. Theo tin tức nội tuyến từ thủ bị binh doanh trong thành, Chu Diên Thiên đã truyền lệnh phải giữ lại thương đội này của đại nhân. Hai ngày trước chúng tôi nhận được tin tức, đoán chừng Chu Diên Thiên sẽ phái người đến Ngọc Phong thành điều tra, cho nên lập tức báo với Phùng đại nhân ở Ngọc Phong thành, bảo ngài ấy lập tức rút lui. Hơn nữa thuộc hạ cũng báo với thành trì phía trước, nhờ huynh đệ bên đó nói lại với đại nhân ngài, ai ngờ bọn họ nói không thấy đoàn xe của đại nhân. Hai ngày nay huynh đệ chúng tôi ra chờ đại nhân hai lần một ngày, nào ngờ lại để lỡ. Nếu Lâm đại nhân không đón đầu chúng tôi, suýt nữa có chuyện lớn rồi.
Mạc Uy nhìn Chu Thiên Giáng, sợ hãi nói.
Đám người Chu Thiên Giáng xúc động, bọn họ không ngờ Chu Diên Thiên lại ra lệnh, chẳng lẽ đã để lộ tin tức.
- Đại nhân, có khi nào thân phận của ngài đã bại lộ?
Chu Nhất lo lắng nói.
Chu Thiên Giáng chưa kịp nói, Mạc Uy đã tranh nói trước:
- Không đâu, nếu Chu Diên Thiên biết được Chu đại nhân đến địa bàn của lão, chỉ sợ sẽ điều động tất cả binh mã phụ cận tiến đến bao vây Chu đại nhân. Trước mắt trong thành binh mã cũng không có tư thế như lâm đại địch, đoán chừng là vì sắt tinh trong đội xe của ngài khiến Chu Diên Thiên chú ý.
Chu Thiên Giáng gật đầu, tự cười mỉa mai:
- Chỉ với thứ bự chảng trên xe của chúng ta cũng đủ khiến Chu Diên Thiên nổ mắt rồi. Thiên hạ ngày nay đều dùng sắt tinh chế tạo bộ vị trọng yếu của binh khí, lưỡi dao, đầu thương..., quan tướng từ tham tướng trở lên có một bộ binh khí sắt tinh đẹp như trong mơ vậy. Đâu giống như ta, dùng khối lượng lớn sắt tinh tạo ra thứ to tướng thế này.
Chu Thiên Giáng cảm thấy Mạc Uy phân tích vô cùng đúng. Dựa vào địa vị và uy vọng hiện nay của Chu đại quan nhân, nếu Chu Diên Thiên biết hắn đến đây, lão còn không điên cuồng bao vây diệt trừ hắn hay sao. Người Chu Diên Thiên hận nhất chính là Chu Thiên Giáng, tuyệt đối sẽ không để binh mã Bắc quan thành bắt người.
- Mạc huynh đệ, Bắc quan thành có bao nhiêu trú quân canh gác?
Chu Thiên Giáng nghiêm túc hỏi.
- Đại nhân, Chu Diên Thiên và nước Thiên Thanh giao hảo, Bắc quan thành cho phép thương đội nước Thiên Thanh tự do ra vào. Để tỏ thành ý, Chu Diên Thiên cho binh mã đóng quân ở Bắc quan thành cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có 1500 người. Tuy nhiên, nếu muốn đến nước Thiên Thanh cũng không nhất định phải xuyên thành, vượt qua Bắc quan thành đi thêm mười dặm thì đến Bắc quan khẩu - giao giới giữa hai nước. Trong thành có năm trăm binh mã đóng quân ở Bắc quan khẩu, chỉ cần ra Bắc quan khẩu, thì đến địa giới nước Thiên Thanh.
Mạc Uy kể cụ thể.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, lúc này cười hai tiếng:
- Lão tặc Chu Diên Thiên này thật thông minh, nước Thiên Thanh cho dù xâm chiếm, chúng cũng sẽ tiến quân thần tốc đến Hổ Khẩu Quan. Nếu lão phái trọng binh gác, vậy chẳng khác gì giúp Thành Võ Hoàng trông cửa. Đặt chút binh lực ở đây cho có lệ, ra vẻ giao hảo với nước Thiên Thanh, càng có thể điều động binh lực đối phó Đại Phong. Có điều cũng dễ cho chúng ta, chỉ vỏn vẹn năm trăm người mà muốn ngăn chặn đoàn xe của lão tử, nằm mơ đi. Mạc huynh đệ, triệu tập tất cả huynh đệ của Niêm Can Xử trong thành theo ta tiến đánh Bắc quan khẩu.
Chu Thiên Giáng vừa nghe chỉ có năm trăm người canh giữ quan khẩu, với sức chiến đấu của bọn họ, tuyệt đối có thể nhờ binh mã trợ giúp trong thành mà thoát ra. Đừng nhìn thương đội chỉ có gần trăm người, nhưng một người lại giỏi bằng mười người.
- Đại nhân, ngài cũng chớ xem thường năm trăm binh mã thủ quan, bọn họ có hai trăm người cầm cung nỏ. Hơn nữa, huynh đệ trong thành chúng tôi... tổng cộng chỉ có năm người.
Mạc Uy xấu hổ nhìn Chu Thiên Giáng, thầm nghĩ cho dù thính cả chúng ta cũng không giúp được gì nhiều. Hai trăm cung thủ dựa theo nội quy quân đội chia làm bốn đội, họ chỉ cần thay phiên bắn thì đừng hòng xông qua.
Chu Thiên Giáng sượng trân. Hắn vốn tưởng trong thành dù gì cũng phải có năm mươi ám thủ Niêm Can Xử, không ngờ chỉ có năm người. Chu Thiên Giáng cẩn thận nghĩ lại, cũng phải, nơi này không cần thu thập tình báo gì khác, chỉ cần khi nước Thiên Thanh xâm chiếm thì họ truyền tin tức là tốt rồi, nhiều người cũng vô dụng. Nếu chỉ có năm người, vậy cũng không làm được gì.
- Mạc huynh đệ, đã ít người như vậy, thôi thì tiếp tục ẩn núp đi. Đợi lát nữa chỉ xong đường vòng qua thành, ngươi cứ trở về thành, chỉ cần chúng ta vừa ra khỏi quan, ngươi sẽ đem tin tức truyền lại cho Vệ Triển đại nhân.
Chu Thiên Giáng nói.
- Đại nhân, hay là ngài nghĩ kỹ một chút đi, vượt ải như vậy với ngài mà nói vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa cho dù xuất quan, bên ngoài chỉ có một đường lớn đi được, binh mã trong thành có thể nhanh chóng đuổi theo.
Mạc Uy lo lắng nói.
- Yên tâm đi, chỉ cần ra quan, ai dám đuổi theo, lão tử sẽ tiêu diệt bọn chúng.
Chu Thiên Giáng nói bừa.
Mạc Uy nghe qua đại danh của Chu Thiên Giáng, quả là như sấm bên tai. Nhưng hôm nay gặp mặt, y cảm thấy không giống như truyền thuyết, hành động như vậy căn bản là một người lỗ mãng.
- Đại nhân, nếu ngài quyết ý muốn ra quan, vậy tại hạ đích thân dẫn mọi người đến Bắc quan khẩu. Nơi này địa hình phức tạp, để tôi dẫn đường cho tiện.
Mạc Uy chân thành nói.
- Cảm ơn Mạc huynh đệ, có đều nếu là vượt ải, vậy cũng không cần phải bại lộ thân phận của ngươi.
Chu Thiên Giáng cười, cự tuyệt ý tốt của Mạc Uy.
Mạc Uy chức quan hèn mọn, cũng không dám cưỡng cầu. Y đành phải vẽ lại bản đồ, chỉ rõ phương pháp đi tránh thành cho Chu Thiên Giáng.
Đám người Chu Thiên Giáng bàn kế hoạch một chút rồi lập tức dẫn theo đoàn xe tiến về bắc quan khẩu. Trước kia Lâm Phong phải đi qua nước Thiên Thanh,chỉ có điều mỗi lần đi lão đều trực tiếp xuyên qua thành, chưa bao giờ đi vòng qua. Vị trí địa lý của Bắc quan khẩu độc đáo, nhìn qua địa hình có vẻ bằng phẳng, song khắp nơi lại có đất sụt rãnh sâu ngầm, nếu không có dân bản xứ chỉ điểm thì rất dễ lạc đường. Cũng là bởi vì địa hình đặc thù như vậy, năm đó Đại Phong mới thiết lập giới quan ở đây.
Dựa theo bản đồ Mạc Uy vẽ, đám người Chu Thiên Giáng nhanh chóng vượt qua Bắc quan thành, cách Bắc quan khẩu chừng bốn dặm thì ngừng lại. Lâm Phong dẫn theo Chu Nhất, Hạ Thanh và mười lăm người nữa ra Bắc quan khẩu trước.
Chu Thiên Giáng đợi khoảng một tuần nhang, hắn lập tức hạ lệnh nhân mã đại đội tiến tới. Đại Ngưu tay cầm thiết côn, các huynh đệ cũng giấu binh khí ở dưới bụng ngựa.
Chu Thiên Giáng nhìn cửa quan ở đằng xa, quan binh trên tường thành đã sớm thấy bọn họ. Chu Diên Thiên hạ lệnh nghiêm ngặt điều tra thương đội và người lén chuyển sắt tinh, binh mã của quan cũng không dám khinh thường. Vừa thấy một thương đội lớn, một gã Thiên tổng lập tức dẫn theo hơn một trăm người chạy đến vây Chu Thiên Giáng.
Lúc này nhóm Lâm Phong đang ở cửa thành chờ ra quan, thấy đoàn xe của mình đã đến, nhóm Lâm Phong đột nhiên rút ra binh khí bật người nhảy lên tường thành.
Chu Thiên Giáng đứng ở đầu xe thấy bên kia đã động thủ, lập tức hạ lệnh:
- Các huynh đệ, xông lên!
Quan binh Bắc quan thành không ngờ đối phương lại đột nhiên ra tay, Đại Ngưu dẫn mấy chục người gào lên xông tới.
Trên tường thành, một gã canh gác thấy cảnh tượng như vậy, bèn giật mình lập tức kêu to.
- Có người vượt ải... cảnh tập kích!
Gã canh gác vệ vừa dứt lời, Chu Nhất liền đâm đoản kiếm xuyên qua ngực gã. Trên thành, cung nỏ thủ vừa mới cầm cung nỏ, hơn mười bóng người liền lao tới giết. Cung nỏ thủ chưa kịp phản ứng trên tường thành đã nhuốm đầy máu tươi.