– Nếu như nếu Da Luật Tát Khắc không đồng ý, hoặc trực tiếp hạ lệnh truy bắt đại nhân thì làm sao.
Chu Nhất cẩn thận hỏi.
Chu Thiên Giáng nhìn mọi người, đoán rằng mọi người đang lo lắng vấn đề này.
– Sư phụ chư vị huynh đệ, chúng ta đang đứng trước cơ hội rất tốt. Binh mã cũng điều động tương đối rồi, binh mã trong thành cộng với Thành Chủ Thị Vệ, ta đoán không quá 1500 người. Nếu muốn phá vỡ, ngoài thành chúng ta có 4000 dũng sĩ với hơn 100 huynh đệ trong thành, hoàn toàn có thể chiếm được Khỏa Thành.
Chu Thiên Giáng nói xong hừ một tiếng rồi nói tiếp:
– Bố trí thế này Thiên Thanh Quốc quả thật không coi ai ra gì, bọn chúng để thành trống, rõ là xem thường Đại Phong, cho là Đại Phong không dám nhân cơ hội này khởi binh tiến công. Ngoài ra, Chu Diên Thiên cũng muốn dựa vào Thiên Thanh Quốc uy hiếp Đại Phong, y càng sẽ không phái binh tiến công Khỏa Thành. Vì thế Khỏa Thành mới dám điều binh vào trong Vương đô. Nhưng với chúng ta lại là cơ hội hiếm có.
– Thiên Giáng ngươi muốn tiết lộ thân phân cho Da Luật Tát Khắc?
Lâm Phong cẩn thận hỏi.
– Đúng vậy, không những nói cho gã thân phận thật của ta, còn muốn nói cho gã biết, ta đã từng thống lĩnh đại quân tiến vào Thiên Thanh Quốc. Bộ tộc Ương Kim nếu không hợp tác với Đại Phong, ta sẽ giúp Ô Tộc tiêu diệt Vương đô. Tin là trong tay Da Luật Tát Khắc có chiến báo của Vương đô, Ô Tộc càng bức bách, lão sẽ giúp ta thuyết phục Thiên Thanh Vương Da Luật Sát.
Chu Thiên Giáng nói xong, liệu trước rồi nhìn mọi người.
Đám người Lâm Phong thấy Chu Thiên Giáng nói có lý, nhưng mà nếu làm thì vẫn có nguy hiểm. Bởi vì Thiên Thanh Quốc sẽ không tin thành ý của Đại Phong, hơn nữa đại quân mà Chu Thiên Giáng cấu kết, chỉ mới được 1000 nhân mã.
Sau khi giao dịch xong, Chu Thiên Giáng vừa đi khỏi, vị Da Luật Đại tiểu thư cấp quan trọng này dặn dò vài việc, liền đến chỗ thành luỹ của Thành Chủ.
Đừng nhìn dáng người Da Luật Đậu Cáp làm người ta lay động, nhưng đầu óc khôn khéo vô cùng. Bằng không cũng sẽ không rời bỏ tộc người Vương đô, cùng ông nội đến Khỏa Thành chủ quản đại quyền tài chính thương vụ.
Trong thành lũy, Da Luật Đậu Cáp căn bản không cần nhiều lời, lấy ra thanh đao Chu Nhất múa vài chiêu cơ bản đã làm Thành Chủ Da Luật Tát Khắc dao động.
– Viên Viên, cháu nói cái tên thương nhân Đại Phong trong tay có binh khí gì?
Da Luật Tát Khắc gọi tên cháu gái mình, nhìn một cách hoài nghi.
– Ông nội, cháu cũng không tin. Nhưng đối phương dám nói thế, chắc là có ngọn nguồn. Hơn nữa, hắn muốn tự mình trao đổi với ông, xem ra có thể tin được.
– Lai lịch đối phương từ đâu? Tìm rõ chưa?
Da Luật Tát Khắc nheo mắt hỏi.
– Nghe nói là thương đội đến từ phía Bành Thành Đại Phong, thiếu đông gia tên là Chu Thiên Nhĩ, cháu đã phái người giám sát bọn chúng.
– Chu… Thiên… Nhĩ?
Da Luật Tát Khắc đọc từng chữ một, trong đầu bắt đầy suy nghĩ:
– Viên Viên, thành Đại Phong có ai họ Chu không? Sao ta chưa nghe bao giờ.
Da Luật Tát Khắc biết rằng nếu dám tự vận chuyển vũ khí đạn dược, đối phương nhất định là gia tộc giàu có. Gia tộc bình thường không có thực lực như thế, càng không dám.
Da Luật Đậu Cáp gõ lên một chiếc giường gỗ lim, trên mặt bỗng nở nụ cười bí hiểm.
– Ông nội, căn cứ tình báo Thiên Thanh của chúng ta, họ Chu triều Đại Thanh không nhiều. Theo cháu nhớ, hình như chỉ có cái tên Chu Thiên Giáng.
– Chu Thiên Giáng!
Da Luật Tát Khắc sửng sốt, miệng nói liên tục:
– Chu Thiên Nhĩ? Bọn chúng không phải anh em một nhà chứ?
– Không đâu, theo cháu biết Chu Thiên Giáng một thân một mình, không cha mẹ, anh em.
Da Luật Đậu Cáp lắc đầu nói.
Da Luật Tát Khắc biến sắc:
– Chẳng lẽ, người kia là Chu Thiên Giáng phái tới!
Đại danh của Chu Thiên Giáng đã sớm truyền khắp Thiên Thanh, thậm chí bị Thiên Thanh Vương cho là đối thủ ngầm, vì sự tồn tại của Chu Thiên Giáng tuyệt đối là trở ngại cho Thiên Thanh nam hạ công chiếm Đại Phong.
– Ông nội, không cần căng thẳng, coi như hắn là Chu Thiên Giáng phái tới thì có làm sao, đây chẳng phải là đã thành rượu sữa ngựa trong tay cháu rồi, muốn uống thì uống. Tuy nhiên, cháu nghi bọn chúng là người mà “Chu Môn” khác phái tới.
– Nhà khác? Còn có ai có thể sánh với Chu Thiên Giáng?
Da Luật Tát Khắc nhìn cháu gái một cách kỳ lạ.
– Ông nội đừng quên Đại Phong Thục Thiên còn có Chu Ký Ngân Lâu. Dựa vào tài lực bọn chúng, buôn lậu một chuyến binh khí căn bản không vấn đề gì. Hơn nữa, nghe đồn Chu Ký Ngân Lâu là sản nghiệp của Tứ Hoàng tử Huyền Châu. Cũng chỉ có vị Hoàng tử điện hạ này mới có thể âm thầm vận chuyển binh khí. Vì thế cháu càng nghi ngờ những người này là Huyền Châu phái tới.
– Đại Phong và Thiên Thanh chúng ta như nước với lửa, thân là Hoàng tử tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Da Luật Tát Khắc lắc đầu nói.
– Ông nội đừng quên, Huyền Châu trước mắt chỉ là Hoàng tử, chưa phải Thái tử. Muốn đoạt vị trí này mà không có nhân lực tài lực nhất định căn bản không thể. Nhân lúc Thiên Thanh chúng ta nội chiến, Huyền Châu phát chút tiền của bất ngờ đến cũng không phải là điều không thể.
– Hừ, bất kể là Chu Thiên Giáng, hay là Huyền Châu. Nếu đã đến sẽ không để chúng sống.
Da Luật Tát Khắc lạnh lùng nói.
-Ông nội, cái này người sai rồi. Cháu thấy cho dù ai phái tới mà có binh khí, chúng ta đều có thể hợp tác. Chúng vì tiền, ta vì vận mệnh bộ tộc Ương Kim. Có binh khí tốt, chúng ta sẽ giết được lũ Ô Tộc phản nghịch.
Da Luật Đậu Cáp nói xong, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng lạnh.
Da Luật Tát Khắc gật đầu, không ngừng khỏi tán thưởng cháu gái nhìn xa hiểu rộng. Hiện tại Vương đô chiến sự căng thẳng, Da Luật Sát rất có ý nghĩ buông bỏ Vương đô. Chẳng may bộ tộc Ương Kim thất bại, tất cả mọi người sẽ thành nô lệ của Ô Tộc. Điều này, bất cứ người Ương Kim nào đều không muốn.
– Viên Viên, thông báo cho vị Chu chưởng quỹ kia, ngày mai dẫn hắn vào thành bảo, ta đích thân trao đổi việc này với hắn.
– Từ đã!
Da Luật Đậu Cáp ngăn ông nội, rồi nói:
– Ông nội, hôm nay đột nhiên cháu có cảm giác, vị Chu công tử kia… chính là Chu Thiên Giáng.
Da Luật Tát Khắc bị dọa khẽ run rẩy, được lắm, danh tướng Chu Thiên Giáng danh chấn Đại Phong đã đến thành trì của lão, chẳng phải là Đại Phong muốn nhân cơ hội đánh tới rồi sao.
Da Luật Tát Khắc giật mình nhìn tôn nữ (cháu gái) của mình, không dám tin những gì nàng ta nói là sự thật. Phải biết rằng mười mấy năm nay Đại Phong trong thế bị kìm kẹp bởi Đương Vân và Thiên Thanh chỉ có phòng thủ chứ chưa từng dám chủ động tấn công, lần gần đây nhất đại quân Đại Phong đặt chân vào đất Thiên Thanh là lúc Bắc quan hổ tướng Phương Đại Đồng trấn thủ biên quan trong lúc tức giận đã đánh giết vào Thiên Thanh năm mươi dặm, đến danh tướng như Phương Đại Đồng mới dám liều lĩnh tiến vào năm mươi dặm đã vội vàng rút lui nên Da Luật Tát Khắc mới dám lập tức điều động bảy ngàn nhân mã đến chi viện Vương Đô.
Bây giờ thì hay rồi, nếu như đối phương là Chu Thiên Giáng thật thì đây chính là người đã tự tay chém chết Phương Đại Đồng, hơn nữa hắn dụng binh quỷ thần khó lường, mấy vạn trai tráng gom góp tạm thời mà còn có thể đánh tan một trăm ngàn đại quân Bắc Phương của Chu Diên Thiên. Nếu như hắn bí mật dẫn binh đến Khỏa Thành thì Da Luật Tát Khắc cảm thấy bản thân mình chỉ có chạy trối chết thôi.
– Viên Viên, Chu Thiên Giáng thân là quan lớn Đại Phong, sao có thể đến Thiên Thanh quốc được chứ? Cho dù hắn dẫn binh đến thì ít nhất Chu Diên Thiên cũng sẽ phái người báo cho chúng ta một tiếng. Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Da Luật Tát Khắc lắc đầu, căn bản không tin lời của Da Luật Đậu Cáp.
– Gia gia, tôn nữ chỉ nghi ngờ thôi chứ cũng có nói hắn là Chu Thiên Giáng đâu, nhưng việc này cũng khó nói lắm. Chu Thiên Giáng từ trước đến nay đều không làm việc theo lẽ thường, có lẽ hắn chỉ một mình mạo hiểm đến nghe ngóng tin tức cũng không chừng.
– Một mình mạo hiểm? Hừ! Nếu như Chu Thiên Giáng dám mạo hiểm như vậy thật thì hai ông cháu ta sắp nổi danh thiên hạ rồi. Chỉ cần hắn dám đến thì Da Luật Tát Khắc ta tuyệt đối không thể để hắn còn sống ra khỏi Khỏa Thành.
Khuôn mặt già nua của Da Luật Tát Khắc trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói, làm như mình có thâm thù đại hận với Chu Thiên Giáng vậy.
– Gia gia, người lại sai rồi. Nếu như Chu Thiên Giáng một mình mạo hiểm đến Khỏa Thành thật thì đây chính là hậu lễ mà ông trời ban thưởng cho Ương Kim tộc ta. Lão tặc Chu Diên Thiên nói một đằng làm một nẻo, vẫn không chịu xuất binh giúp đỡ Ương Kim tộc chúng ta, chỉ cần có Chu Thiên Giáng thì con tin rằng chắc chắn Chu Diên Thiên sẽ dùng mấy vạn đại quân để đổi lấy tính mạng của tiểu tử này.
Trong thân hình to lớn của Da Luật Đậu Cáp lại có một trái tim nhanh nhạy.
Chủ hệ của Ương Kim tộc được chia làm ba nhánh, Da Luật Sát đứng đầu Thiên Thanh là nhánh lớn nhất, ngoài ra thì gia tộc Da Luật Phàm là nhánh lớn thứ hai còn Da Luật Tát Khắc chỉ có thể coi như một nhánh tộc hệ yếu nhất nhưng Da Luật Tát Khắc lại là trưởng bối có bối phận cao nhất, rất được Da Luật Sát và Da Luật Phàm kính trọng. Tuy nhánh hệ này của Da Luật Tát Khắc chiến lực yếu nhất nhưng lại là nhánh hệ giàu có nhất. Từ sau khi Da Luật Đậu Cáp bộc lộ tài năng, trong vòng hai năm đã mở rộng nguồn lực của gia tộc gấp đôi, nhận được sự yêu thương của Da Luật Tát Khắc, thậm chí trong tộc có đại sự gì thì Da Luật Tát Khắc cũng đều phải nghe ý kiến của vị tôn nữ này.
Chu Nhất cẩn thận hỏi.
Chu Thiên Giáng nhìn mọi người, đoán rằng mọi người đang lo lắng vấn đề này.
– Sư phụ chư vị huynh đệ, chúng ta đang đứng trước cơ hội rất tốt. Binh mã cũng điều động tương đối rồi, binh mã trong thành cộng với Thành Chủ Thị Vệ, ta đoán không quá 1500 người. Nếu muốn phá vỡ, ngoài thành chúng ta có 4000 dũng sĩ với hơn 100 huynh đệ trong thành, hoàn toàn có thể chiếm được Khỏa Thành.
Chu Thiên Giáng nói xong hừ một tiếng rồi nói tiếp:
– Bố trí thế này Thiên Thanh Quốc quả thật không coi ai ra gì, bọn chúng để thành trống, rõ là xem thường Đại Phong, cho là Đại Phong không dám nhân cơ hội này khởi binh tiến công. Ngoài ra, Chu Diên Thiên cũng muốn dựa vào Thiên Thanh Quốc uy hiếp Đại Phong, y càng sẽ không phái binh tiến công Khỏa Thành. Vì thế Khỏa Thành mới dám điều binh vào trong Vương đô. Nhưng với chúng ta lại là cơ hội hiếm có.
– Thiên Giáng ngươi muốn tiết lộ thân phân cho Da Luật Tát Khắc?
Lâm Phong cẩn thận hỏi.
– Đúng vậy, không những nói cho gã thân phận thật của ta, còn muốn nói cho gã biết, ta đã từng thống lĩnh đại quân tiến vào Thiên Thanh Quốc. Bộ tộc Ương Kim nếu không hợp tác với Đại Phong, ta sẽ giúp Ô Tộc tiêu diệt Vương đô. Tin là trong tay Da Luật Tát Khắc có chiến báo của Vương đô, Ô Tộc càng bức bách, lão sẽ giúp ta thuyết phục Thiên Thanh Vương Da Luật Sát.
Chu Thiên Giáng nói xong, liệu trước rồi nhìn mọi người.
Đám người Lâm Phong thấy Chu Thiên Giáng nói có lý, nhưng mà nếu làm thì vẫn có nguy hiểm. Bởi vì Thiên Thanh Quốc sẽ không tin thành ý của Đại Phong, hơn nữa đại quân mà Chu Thiên Giáng cấu kết, chỉ mới được 1000 nhân mã.
Sau khi giao dịch xong, Chu Thiên Giáng vừa đi khỏi, vị Da Luật Đại tiểu thư cấp quan trọng này dặn dò vài việc, liền đến chỗ thành luỹ của Thành Chủ.
Đừng nhìn dáng người Da Luật Đậu Cáp làm người ta lay động, nhưng đầu óc khôn khéo vô cùng. Bằng không cũng sẽ không rời bỏ tộc người Vương đô, cùng ông nội đến Khỏa Thành chủ quản đại quyền tài chính thương vụ.
Trong thành lũy, Da Luật Đậu Cáp căn bản không cần nhiều lời, lấy ra thanh đao Chu Nhất múa vài chiêu cơ bản đã làm Thành Chủ Da Luật Tát Khắc dao động.
– Viên Viên, cháu nói cái tên thương nhân Đại Phong trong tay có binh khí gì?
Da Luật Tát Khắc gọi tên cháu gái mình, nhìn một cách hoài nghi.
– Ông nội, cháu cũng không tin. Nhưng đối phương dám nói thế, chắc là có ngọn nguồn. Hơn nữa, hắn muốn tự mình trao đổi với ông, xem ra có thể tin được.
– Lai lịch đối phương từ đâu? Tìm rõ chưa?
Da Luật Tát Khắc nheo mắt hỏi.
– Nghe nói là thương đội đến từ phía Bành Thành Đại Phong, thiếu đông gia tên là Chu Thiên Nhĩ, cháu đã phái người giám sát bọn chúng.
– Chu… Thiên… Nhĩ?
Da Luật Tát Khắc đọc từng chữ một, trong đầu bắt đầy suy nghĩ:
– Viên Viên, thành Đại Phong có ai họ Chu không? Sao ta chưa nghe bao giờ.
Da Luật Tát Khắc biết rằng nếu dám tự vận chuyển vũ khí đạn dược, đối phương nhất định là gia tộc giàu có. Gia tộc bình thường không có thực lực như thế, càng không dám.
Da Luật Đậu Cáp gõ lên một chiếc giường gỗ lim, trên mặt bỗng nở nụ cười bí hiểm.
– Ông nội, căn cứ tình báo Thiên Thanh của chúng ta, họ Chu triều Đại Thanh không nhiều. Theo cháu nhớ, hình như chỉ có cái tên Chu Thiên Giáng.
– Chu Thiên Giáng!
Da Luật Tát Khắc sửng sốt, miệng nói liên tục:
– Chu Thiên Nhĩ? Bọn chúng không phải anh em một nhà chứ?
– Không đâu, theo cháu biết Chu Thiên Giáng một thân một mình, không cha mẹ, anh em.
Da Luật Đậu Cáp lắc đầu nói.
Da Luật Tát Khắc biến sắc:
– Chẳng lẽ, người kia là Chu Thiên Giáng phái tới!
Đại danh của Chu Thiên Giáng đã sớm truyền khắp Thiên Thanh, thậm chí bị Thiên Thanh Vương cho là đối thủ ngầm, vì sự tồn tại của Chu Thiên Giáng tuyệt đối là trở ngại cho Thiên Thanh nam hạ công chiếm Đại Phong.
– Ông nội, không cần căng thẳng, coi như hắn là Chu Thiên Giáng phái tới thì có làm sao, đây chẳng phải là đã thành rượu sữa ngựa trong tay cháu rồi, muốn uống thì uống. Tuy nhiên, cháu nghi bọn chúng là người mà “Chu Môn” khác phái tới.
– Nhà khác? Còn có ai có thể sánh với Chu Thiên Giáng?
Da Luật Tát Khắc nhìn cháu gái một cách kỳ lạ.
– Ông nội đừng quên Đại Phong Thục Thiên còn có Chu Ký Ngân Lâu. Dựa vào tài lực bọn chúng, buôn lậu một chuyến binh khí căn bản không vấn đề gì. Hơn nữa, nghe đồn Chu Ký Ngân Lâu là sản nghiệp của Tứ Hoàng tử Huyền Châu. Cũng chỉ có vị Hoàng tử điện hạ này mới có thể âm thầm vận chuyển binh khí. Vì thế cháu càng nghi ngờ những người này là Huyền Châu phái tới.
– Đại Phong và Thiên Thanh chúng ta như nước với lửa, thân là Hoàng tử tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Da Luật Tát Khắc lắc đầu nói.
– Ông nội đừng quên, Huyền Châu trước mắt chỉ là Hoàng tử, chưa phải Thái tử. Muốn đoạt vị trí này mà không có nhân lực tài lực nhất định căn bản không thể. Nhân lúc Thiên Thanh chúng ta nội chiến, Huyền Châu phát chút tiền của bất ngờ đến cũng không phải là điều không thể.
– Hừ, bất kể là Chu Thiên Giáng, hay là Huyền Châu. Nếu đã đến sẽ không để chúng sống.
Da Luật Tát Khắc lạnh lùng nói.
-Ông nội, cái này người sai rồi. Cháu thấy cho dù ai phái tới mà có binh khí, chúng ta đều có thể hợp tác. Chúng vì tiền, ta vì vận mệnh bộ tộc Ương Kim. Có binh khí tốt, chúng ta sẽ giết được lũ Ô Tộc phản nghịch.
Da Luật Đậu Cáp nói xong, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng lạnh.
Da Luật Tát Khắc gật đầu, không ngừng khỏi tán thưởng cháu gái nhìn xa hiểu rộng. Hiện tại Vương đô chiến sự căng thẳng, Da Luật Sát rất có ý nghĩ buông bỏ Vương đô. Chẳng may bộ tộc Ương Kim thất bại, tất cả mọi người sẽ thành nô lệ của Ô Tộc. Điều này, bất cứ người Ương Kim nào đều không muốn.
– Viên Viên, thông báo cho vị Chu chưởng quỹ kia, ngày mai dẫn hắn vào thành bảo, ta đích thân trao đổi việc này với hắn.
– Từ đã!
Da Luật Đậu Cáp ngăn ông nội, rồi nói:
– Ông nội, hôm nay đột nhiên cháu có cảm giác, vị Chu công tử kia… chính là Chu Thiên Giáng.
Da Luật Tát Khắc bị dọa khẽ run rẩy, được lắm, danh tướng Chu Thiên Giáng danh chấn Đại Phong đã đến thành trì của lão, chẳng phải là Đại Phong muốn nhân cơ hội đánh tới rồi sao.
Da Luật Tát Khắc giật mình nhìn tôn nữ (cháu gái) của mình, không dám tin những gì nàng ta nói là sự thật. Phải biết rằng mười mấy năm nay Đại Phong trong thế bị kìm kẹp bởi Đương Vân và Thiên Thanh chỉ có phòng thủ chứ chưa từng dám chủ động tấn công, lần gần đây nhất đại quân Đại Phong đặt chân vào đất Thiên Thanh là lúc Bắc quan hổ tướng Phương Đại Đồng trấn thủ biên quan trong lúc tức giận đã đánh giết vào Thiên Thanh năm mươi dặm, đến danh tướng như Phương Đại Đồng mới dám liều lĩnh tiến vào năm mươi dặm đã vội vàng rút lui nên Da Luật Tát Khắc mới dám lập tức điều động bảy ngàn nhân mã đến chi viện Vương Đô.
Bây giờ thì hay rồi, nếu như đối phương là Chu Thiên Giáng thật thì đây chính là người đã tự tay chém chết Phương Đại Đồng, hơn nữa hắn dụng binh quỷ thần khó lường, mấy vạn trai tráng gom góp tạm thời mà còn có thể đánh tan một trăm ngàn đại quân Bắc Phương của Chu Diên Thiên. Nếu như hắn bí mật dẫn binh đến Khỏa Thành thì Da Luật Tát Khắc cảm thấy bản thân mình chỉ có chạy trối chết thôi.
– Viên Viên, Chu Thiên Giáng thân là quan lớn Đại Phong, sao có thể đến Thiên Thanh quốc được chứ? Cho dù hắn dẫn binh đến thì ít nhất Chu Diên Thiên cũng sẽ phái người báo cho chúng ta một tiếng. Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Da Luật Tát Khắc lắc đầu, căn bản không tin lời của Da Luật Đậu Cáp.
– Gia gia, tôn nữ chỉ nghi ngờ thôi chứ cũng có nói hắn là Chu Thiên Giáng đâu, nhưng việc này cũng khó nói lắm. Chu Thiên Giáng từ trước đến nay đều không làm việc theo lẽ thường, có lẽ hắn chỉ một mình mạo hiểm đến nghe ngóng tin tức cũng không chừng.
– Một mình mạo hiểm? Hừ! Nếu như Chu Thiên Giáng dám mạo hiểm như vậy thật thì hai ông cháu ta sắp nổi danh thiên hạ rồi. Chỉ cần hắn dám đến thì Da Luật Tát Khắc ta tuyệt đối không thể để hắn còn sống ra khỏi Khỏa Thành.
Khuôn mặt già nua của Da Luật Tát Khắc trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói, làm như mình có thâm thù đại hận với Chu Thiên Giáng vậy.
– Gia gia, người lại sai rồi. Nếu như Chu Thiên Giáng một mình mạo hiểm đến Khỏa Thành thật thì đây chính là hậu lễ mà ông trời ban thưởng cho Ương Kim tộc ta. Lão tặc Chu Diên Thiên nói một đằng làm một nẻo, vẫn không chịu xuất binh giúp đỡ Ương Kim tộc chúng ta, chỉ cần có Chu Thiên Giáng thì con tin rằng chắc chắn Chu Diên Thiên sẽ dùng mấy vạn đại quân để đổi lấy tính mạng của tiểu tử này.
Trong thân hình to lớn của Da Luật Đậu Cáp lại có một trái tim nhanh nhạy.
Chủ hệ của Ương Kim tộc được chia làm ba nhánh, Da Luật Sát đứng đầu Thiên Thanh là nhánh lớn nhất, ngoài ra thì gia tộc Da Luật Phàm là nhánh lớn thứ hai còn Da Luật Tát Khắc chỉ có thể coi như một nhánh tộc hệ yếu nhất nhưng Da Luật Tát Khắc lại là trưởng bối có bối phận cao nhất, rất được Da Luật Sát và Da Luật Phàm kính trọng. Tuy nhánh hệ này của Da Luật Tát Khắc chiến lực yếu nhất nhưng lại là nhánh hệ giàu có nhất. Từ sau khi Da Luật Đậu Cáp bộc lộ tài năng, trong vòng hai năm đã mở rộng nguồn lực của gia tộc gấp đôi, nhận được sự yêu thương của Da Luật Tát Khắc, thậm chí trong tộc có đại sự gì thì Da Luật Tát Khắc cũng đều phải nghe ý kiến của vị tôn nữ này.