Các cung thủ ở cửa thư phòng cẩn thận lui ra ngoài, khi cánh cửa đóng lại thì Lâm Phong cũng thu kiếm về. Chu Nhất và Đại Ngưu nhanh chóng thủ ở cửa sau, đến lúc này thì họ cũng yên tâm vì Chu Thiên Giáng và Hạ Thanh, Chu Tứ đã hẹn thời gian với nhau, chỉ cần trước khi mặt trời lặn mà bọn họ vẫn chưa trở về thì hai người kia sẽ lập tức khởi binh chiếm Khỏa Thành. Cửa thư phòng không lớn, bốn phía đều là vách đá kiên cố, Chu Nhất cảm thấy cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì kiên trì đến lúc mặt trời lặn hẳn không có vấn đề gì.
Da Luật Tát Khắc và Chu Thiên Giáng ngồi mặt đối mặt, Lâm Phong và Da Luật Đậu Cáp đều đứng ở phía sau hai người. Một tay của Da Luật đại tiểu thư đặt lên vai của Chu đại quan nhân, sợ hắn thoát khỏi phạm vi công kích của mình.
- Chu Thiên Giáng, ngươi thân là đại quan nhất phẩm của Đại Phong triều, rốt cuộc tiến vào Thiên Thanh của ta để làm gì?
Da Luật Tát Khắc đặt hai tay lên đầu gối, uy nghiêm hỏi.
- Da Luật thành chủ, hiện giờ Thiên Thanh quốc xảy ra nội loạn mà nội chiến của các người lại khác với nội chiến của Đại Phong ta. Hai trận nội chiến ở Đại Phong đều một tay bổn đại nhân san bằng mà ở Thiên Thanh quốc ngài lại không có nhân vật tiếng tăm để ngăn cơn sóng dữ này. Theo ta được biết thì tộc trưởng của Ô tộc Chiêm Hãn rất dũng mãnh, rất có khả năng sẽ thống nhất Thiên Thanh, nếu cứ đánh tiếp thì e là ngay cả vương tộc Ương Kim này cũng sắp thành bộ tộc nô lệ rồi.
- Ngươi đang giễu cợt Ương Kim tộc của ta sao?
Da Luật Tát Khắc lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.
- Không phải như vậy, ta chỉ nói sự thật thôi mà. Da Luật thành chủ, Chu Diên Thiên không xuất binh, ta tin trong lòng tộc trưởng Da Luật Sát Đại vương của các ngài cũng rất rõ ràng là Ô tộc và Chu Diên Thiên đã đạt thành hiệp nghị. Nói thật, cho dù ngài có đem ta đến cho Chu Diên Thiên thì cũng không có được sự ủng hộ của lão, hơn nữa, lần này bổn đại nhân đến Thiên Thanh là để giúp Ương Kim tộc ngài thắng được Ô tộc. Đương nhiên, ta cũng không phải là không có điều kiện.
Nói đến đây thì Chu Thiên Giáng cố ý dừng lại.
- Điều kiện gì?
Da Luật Tát Khắc và Da Luật Đậu Cáp đồng thời hỏi.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười:
- Nếu ta giúp Ương Kim tộc các ngài đánh thắng phản nghịch Ô tộc thì hy vọng Da Luật Sát Đại vương có thể xuất binh thảo phạt Chu Diên Thiên, đến lúc đó chúng ta tấn công cả trước lẫn sau thì có thể tiêu diệt phản tặc Đại Phong một cách dễ dàng. Mặt khác ta cũng hy vọng Thiên Thanh quốc ký hiệp ước với Đại Phong ta, hai bên liên minh vĩnh viễn, không được xâm phạm lẫn nhau.
Chu Thiên Giáng nói xong thì Lâm Phong lại nhíu mày. Ông biết Thành Võ Hoàng không nói ra điều kiện như vậy, chỉ bảo hắn giúp Ương Kim tộc cố gắng không bị thất bại là được chứ không phải giúp Ương Kim tộc tiêu diệt Ô tộc. Mục tiêu của Thành Võ Hoàng rất xa và lớn, ông ta muốn để hai bên đấu với nhau mấy năm nữa, chờ đến khi bị tổn thất do chiến tranh kha khá rồi thì Đại Phong sẽ bình định Thiên Thanh. Thành Võ Hoàng muốn làm một vị vua khai mở biên cương đầu tiên.
- Chu đại nhân, những lời này của ngươi là thay mặt Hoàng đế Đại Phong sao?
Về mặt xưng hô thì Da Luật Tát Khắc cũng dần thay thành đại nhân.
- Đương nhiên rồi.
Chu Thiên Giáng mỉm cười gật gật đầu.
- Vậy được, nếu như là thay mặt Hoàng đế Đại Phong thì ngươi dẫn bao nhiêu binh đến đây?
Da Luật Tát Khắc nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng, nếu như có một lượng lớn binh mã xuất quan thì tại sao ông ta không nhận được bất cứ tin tức nào chứ? Thiên Thanh quốc cũng cài mật thám ở chỗ Chu Diên Thiên, không thể có chuyện không có tin tức gì được.
- Ha ha, bổn đại nhân ra tay, lẽ nào còn cần nhiều binh mã sao? Đương nhiên, ta cũng không thể dẫn một thương đội đến đây được. Da Luật thành chủ, chỉ cần ngài có thể thuyết phục Da Luật Sát Đại vương thì bổn đại nhân có thể đảm bảo Ương Kim tộc sẽ chuyển bại thành thắng.
Chu Thiên Giáng cũng không nói mang theo bao nhiêu binh lực nhưng cũng ám chỉ là có dẫn theo binh mã.
Trên mặt Da Luật Tát Khắc lộ ra vẻ kích động, nếu Đại Phong có thể giúp Đại Phong thật thì đây đúng là phúc phận của Ương Kim tộc.
- Cái này thì dễ thôi, chỉ cần Chu đại nhân thật lòng giúp Ương Kim tộc bọn ta thì lão phu nhất định sẽ thuyết phục trưởng lão trong tộc.
- Không!
Chu Thiên Giáng lắc đầu:
- Da Luật thành chủ, ngài không hiểu ý của ta. Ý ta là phải thuyết phục Da Luật Sát Đại vương giao binh quyền của Ương Kim tộc cho tại hạ chấp chưởng, nếu không có quyền điều động binh mã thì bổn đại nhân căn bản không thể tính toán chiến cuộc được.
- Cái gì? Ngươi muốn binh quyền của Ương Kim tộc?
Da Luật Tát Khắc đứng phắt dậy.
- Không được, điều này tuyệt đối không được.
Da Luật Tát Khắc lắc đầu nói.
- Nếu không thể chấp chưởng binh quyền thì ta cũng không thể thi triển hiệu lệnh, đến lúc đó các dũng sĩ Ương Kim tộc các ngài không ai nghe hiệu lệnh của ta thì ta lấy gì tác chiến với Ô tộc đây?
- Chu đại nhân, chẳng phải ngươi nói có dẫn theo binh mã sao?
Da Luật Đậu Cáp hỏi một câu.
- Cho dù dẫn theo binh mã nhưng nếu không nắm được quyền chủ động thì cũng không thể thao túng chiến cuộc được, thậm chí, nếu không có hiệu lệnh thống nhất thì Ô tộc rất có thể sẽ châm ngòi thị phi để nhân mã của ta trở thành khán giả.
Chu Thiên Giáng biết đây là chuyện khó khăn nhất của hắn khi đến Thiên Thanh.
Tuy Thành Võ Hoàng bức ép hắn đi sứ Thiên Thanh nhưng lại không đặt ra kế hoạch chi tiết. Chu Thiên Giáng cứ nghĩ về vấn đề này, nếu nhân mã của hắn chỉ đánh ở biên thì không biết còn phải đánh đến ngày tháng năm nào nữa, vậy nên Chu Thiên Giáng muốn đi qua tuyến này của Da Luật Tát Khắc, thuyết phục Da Luật Sát giao binh quyền cho hắn.
- Chu đại nhân, giao binh quyền cho ngài thì vận mệnh của Thiên Thanh quốc đã ở trong tay ngài rồi. Chuyện như vậy e là không ai trong tộc đồng ý cả, thử hỏi nếu như ngài muốn tạo phản hoặc là cố ý đưa nam nhi trong tộc đến chỗ chết thì ai có thể cản được chứ?
Da Luật Tát Khắc nghiêm túc nói.
- Ta biết đây là một vấn đề khó nhưng nếu không giao binh quyền cho ta thì cho dù ta suất lĩnh binh mã của ngài phối hợp tác chiến thì e là cũng không có ảnh hưởng lớn đến cục diện chiến đấu. Nói thật, tuy binh mã Ương Kim tộc đánh nhau rất dũng mãnh nhưng lại không có nhiều người có đầu óc. Đánh giặc không nhất thiết phải liều mạng, có lúc cũng phải dựa vào đầu óc, vậy nên, điều tiên quyết để đánh tan Ô tộc chính là giao binh quyền cho ta.
Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ nói.
Da Luật Tát Khắc vừa định mở mồm nói thì lại thấy Da Luật Đậu Cáp cướp lời nói:
- Gia gia, có lẽ Chu đại nhân nói cũng đúng. Dũng sĩ Ương Kim tộc chúng ta không sợ chết nhưng những chiến tướng có đầu óc quả thực cũng không nhiều lắm. Thực ra giao binh quyền cho Chu đại quan nhân cũng không phải là không được nhưng chuyện này phải bàn bạc cùng Đại vương mới có thể định đoạt được.
Da Luật Đậu Cáp nói xong thì thu hồi đoản đao:
- Chu Thiên Giáng, nữ nhân Thiên Thanh ta từ trước đến nay nói một không nói hai, nếu như đại nhân có thành ý đến đây thì hãy cho gia gia ta thời gian một ngày, một ngày sau chúng ta sẽ cho ngươi câu trả lời.
- Được! Ta cũng thích người dứt khoát. Nếu sau một ngày mà thành chủ đại nhân không thể làm chủ được thì tại hai đành phải đi tiếp, tự mình đến Vương Đô thuyết phục Da Luật Sát Đại vương. Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng ta tin Ương Kim tộc vẫn không dám làm gì ta vì chỉ cần ta xảy ra chuyện thì mấy vạn đại quân của Hổ Khẩu quan sẽ ùn ùn kéo đến, lúc đó Ương Kim tộc cũng không thể đấu lại cả hai bên được.
Trong lời nói của Chu Thiên Giáng mang theo uy hiếp, ý là các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc đâm một đao sau lưng ta, lão tử mà chết thì các ngươi cũng diệt vong theo.
Da Luật Tát Khắc lệnh mở cửa thư phòng ra, đích thân tiễn Chu Thiên Giáng ra ngoài tòa thành. Cuộc nói chuyện trong thư phòng vô cùng bí mật, trước khi có định đoạt thì Da Luật Tát Khắc biết tuyệt đối không thể để lộ thân phận của Chu Thiên Giáng.
Đám người Chu Thiên Giáng hữu kinh vô hiểm ra khỏi thành, trở về xa mã điếm. Bên này bọn họ vừa tới thì thành chủ Da Luật Tát Khắc liền sai người đem rượu ngon thịt nướng tới. Nếu không vì hai tổ tôn này còn phải bàn bạc làm thế nào để hồi báo cho Vương Đô thì chắc chắn Da Luật Tát Khắc sẽ lưu Chu Thiên Giáng lại ăn một bữa ngon, nhưng hiện giờ chuyện này cấp bách, chỉ có thể bảo người đem rượu ngon, đồ ăn ngon đến xa mã điếm.
- Thiên Giáng, con cảm thấy nắm chắc được bao nhiêu phần?
Lâm Phong cẩn thận hỏi.
- Không biết được, nhưng xem ra cái nàng mập kia có cách. Lần này chúng ta đến Thiên Thanh phải qua ba ải khó khăn, thứ nhất là lấy được sự tin tưởng của đối phương, thứ hai là phải nắm binh quyền trong tay, điều cuối cùng là phải toàn thân rút lui. Hiện giờ bước đầu đi theo tuyến của Da Luật Tát Khắc xem ra là chính xác, bước tiếp theo liệu Da Luật Sát có thể giao lại binh quyền cho con hay không thì còn phải xem y có nhìn xa trông rộng không đã.
Chu Thiên Giáng cũng mang theo một tia lo lắng nói.
- Được, nếu vậy thì chúng ta đợi thêm một ngày nữa, nhưng phải có tính toán cho trường hợp xấu nhất. Mấy người thương lượng trước đi, ta ra ngoài quan sát tình hình một vòng, nếu phát hiện có gì bất thường thì chúng ta sẽ lập tức ra khỏi thành.
Lâm Phong nói xong thì lặng lẽ bước ra hậu viện của xa mã. Lâm Phong chưa bao giờ đi cửa chính, đối với ông thì bất cứ vách tường nào cũng là cửa.
Chu Thiên Giáng cũng không dám sơ xuất, chẳng ai đảm bảo được hai ông cháu Da Luật Tát Khắc có lật lọng hay không cả. Chu Thiên Giáng lệnh cho bốn gã pháo thủ giấu pháo trên xe, một khi có hiện tượng binh mã vây khốn thì sẽ dùng pháo xa oanh tạc một trận lao ra Khỏa Thành.
Da Luật Tát Khắc và Chu Thiên Giáng ngồi mặt đối mặt, Lâm Phong và Da Luật Đậu Cáp đều đứng ở phía sau hai người. Một tay của Da Luật đại tiểu thư đặt lên vai của Chu đại quan nhân, sợ hắn thoát khỏi phạm vi công kích của mình.
- Chu Thiên Giáng, ngươi thân là đại quan nhất phẩm của Đại Phong triều, rốt cuộc tiến vào Thiên Thanh của ta để làm gì?
Da Luật Tát Khắc đặt hai tay lên đầu gối, uy nghiêm hỏi.
- Da Luật thành chủ, hiện giờ Thiên Thanh quốc xảy ra nội loạn mà nội chiến của các người lại khác với nội chiến của Đại Phong ta. Hai trận nội chiến ở Đại Phong đều một tay bổn đại nhân san bằng mà ở Thiên Thanh quốc ngài lại không có nhân vật tiếng tăm để ngăn cơn sóng dữ này. Theo ta được biết thì tộc trưởng của Ô tộc Chiêm Hãn rất dũng mãnh, rất có khả năng sẽ thống nhất Thiên Thanh, nếu cứ đánh tiếp thì e là ngay cả vương tộc Ương Kim này cũng sắp thành bộ tộc nô lệ rồi.
- Ngươi đang giễu cợt Ương Kim tộc của ta sao?
Da Luật Tát Khắc lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.
- Không phải như vậy, ta chỉ nói sự thật thôi mà. Da Luật thành chủ, Chu Diên Thiên không xuất binh, ta tin trong lòng tộc trưởng Da Luật Sát Đại vương của các ngài cũng rất rõ ràng là Ô tộc và Chu Diên Thiên đã đạt thành hiệp nghị. Nói thật, cho dù ngài có đem ta đến cho Chu Diên Thiên thì cũng không có được sự ủng hộ của lão, hơn nữa, lần này bổn đại nhân đến Thiên Thanh là để giúp Ương Kim tộc ngài thắng được Ô tộc. Đương nhiên, ta cũng không phải là không có điều kiện.
Nói đến đây thì Chu Thiên Giáng cố ý dừng lại.
- Điều kiện gì?
Da Luật Tát Khắc và Da Luật Đậu Cáp đồng thời hỏi.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười:
- Nếu ta giúp Ương Kim tộc các ngài đánh thắng phản nghịch Ô tộc thì hy vọng Da Luật Sát Đại vương có thể xuất binh thảo phạt Chu Diên Thiên, đến lúc đó chúng ta tấn công cả trước lẫn sau thì có thể tiêu diệt phản tặc Đại Phong một cách dễ dàng. Mặt khác ta cũng hy vọng Thiên Thanh quốc ký hiệp ước với Đại Phong ta, hai bên liên minh vĩnh viễn, không được xâm phạm lẫn nhau.
Chu Thiên Giáng nói xong thì Lâm Phong lại nhíu mày. Ông biết Thành Võ Hoàng không nói ra điều kiện như vậy, chỉ bảo hắn giúp Ương Kim tộc cố gắng không bị thất bại là được chứ không phải giúp Ương Kim tộc tiêu diệt Ô tộc. Mục tiêu của Thành Võ Hoàng rất xa và lớn, ông ta muốn để hai bên đấu với nhau mấy năm nữa, chờ đến khi bị tổn thất do chiến tranh kha khá rồi thì Đại Phong sẽ bình định Thiên Thanh. Thành Võ Hoàng muốn làm một vị vua khai mở biên cương đầu tiên.
- Chu đại nhân, những lời này của ngươi là thay mặt Hoàng đế Đại Phong sao?
Về mặt xưng hô thì Da Luật Tát Khắc cũng dần thay thành đại nhân.
- Đương nhiên rồi.
Chu Thiên Giáng mỉm cười gật gật đầu.
- Vậy được, nếu như là thay mặt Hoàng đế Đại Phong thì ngươi dẫn bao nhiêu binh đến đây?
Da Luật Tát Khắc nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng, nếu như có một lượng lớn binh mã xuất quan thì tại sao ông ta không nhận được bất cứ tin tức nào chứ? Thiên Thanh quốc cũng cài mật thám ở chỗ Chu Diên Thiên, không thể có chuyện không có tin tức gì được.
- Ha ha, bổn đại nhân ra tay, lẽ nào còn cần nhiều binh mã sao? Đương nhiên, ta cũng không thể dẫn một thương đội đến đây được. Da Luật thành chủ, chỉ cần ngài có thể thuyết phục Da Luật Sát Đại vương thì bổn đại nhân có thể đảm bảo Ương Kim tộc sẽ chuyển bại thành thắng.
Chu Thiên Giáng cũng không nói mang theo bao nhiêu binh lực nhưng cũng ám chỉ là có dẫn theo binh mã.
Trên mặt Da Luật Tát Khắc lộ ra vẻ kích động, nếu Đại Phong có thể giúp Đại Phong thật thì đây đúng là phúc phận của Ương Kim tộc.
- Cái này thì dễ thôi, chỉ cần Chu đại nhân thật lòng giúp Ương Kim tộc bọn ta thì lão phu nhất định sẽ thuyết phục trưởng lão trong tộc.
- Không!
Chu Thiên Giáng lắc đầu:
- Da Luật thành chủ, ngài không hiểu ý của ta. Ý ta là phải thuyết phục Da Luật Sát Đại vương giao binh quyền của Ương Kim tộc cho tại hạ chấp chưởng, nếu không có quyền điều động binh mã thì bổn đại nhân căn bản không thể tính toán chiến cuộc được.
- Cái gì? Ngươi muốn binh quyền của Ương Kim tộc?
Da Luật Tát Khắc đứng phắt dậy.
- Không được, điều này tuyệt đối không được.
Da Luật Tát Khắc lắc đầu nói.
- Nếu không thể chấp chưởng binh quyền thì ta cũng không thể thi triển hiệu lệnh, đến lúc đó các dũng sĩ Ương Kim tộc các ngài không ai nghe hiệu lệnh của ta thì ta lấy gì tác chiến với Ô tộc đây?
- Chu đại nhân, chẳng phải ngươi nói có dẫn theo binh mã sao?
Da Luật Đậu Cáp hỏi một câu.
- Cho dù dẫn theo binh mã nhưng nếu không nắm được quyền chủ động thì cũng không thể thao túng chiến cuộc được, thậm chí, nếu không có hiệu lệnh thống nhất thì Ô tộc rất có thể sẽ châm ngòi thị phi để nhân mã của ta trở thành khán giả.
Chu Thiên Giáng biết đây là chuyện khó khăn nhất của hắn khi đến Thiên Thanh.
Tuy Thành Võ Hoàng bức ép hắn đi sứ Thiên Thanh nhưng lại không đặt ra kế hoạch chi tiết. Chu Thiên Giáng cứ nghĩ về vấn đề này, nếu nhân mã của hắn chỉ đánh ở biên thì không biết còn phải đánh đến ngày tháng năm nào nữa, vậy nên Chu Thiên Giáng muốn đi qua tuyến này của Da Luật Tát Khắc, thuyết phục Da Luật Sát giao binh quyền cho hắn.
- Chu đại nhân, giao binh quyền cho ngài thì vận mệnh của Thiên Thanh quốc đã ở trong tay ngài rồi. Chuyện như vậy e là không ai trong tộc đồng ý cả, thử hỏi nếu như ngài muốn tạo phản hoặc là cố ý đưa nam nhi trong tộc đến chỗ chết thì ai có thể cản được chứ?
Da Luật Tát Khắc nghiêm túc nói.
- Ta biết đây là một vấn đề khó nhưng nếu không giao binh quyền cho ta thì cho dù ta suất lĩnh binh mã của ngài phối hợp tác chiến thì e là cũng không có ảnh hưởng lớn đến cục diện chiến đấu. Nói thật, tuy binh mã Ương Kim tộc đánh nhau rất dũng mãnh nhưng lại không có nhiều người có đầu óc. Đánh giặc không nhất thiết phải liều mạng, có lúc cũng phải dựa vào đầu óc, vậy nên, điều tiên quyết để đánh tan Ô tộc chính là giao binh quyền cho ta.
Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ nói.
Da Luật Tát Khắc vừa định mở mồm nói thì lại thấy Da Luật Đậu Cáp cướp lời nói:
- Gia gia, có lẽ Chu đại nhân nói cũng đúng. Dũng sĩ Ương Kim tộc chúng ta không sợ chết nhưng những chiến tướng có đầu óc quả thực cũng không nhiều lắm. Thực ra giao binh quyền cho Chu đại quan nhân cũng không phải là không được nhưng chuyện này phải bàn bạc cùng Đại vương mới có thể định đoạt được.
Da Luật Đậu Cáp nói xong thì thu hồi đoản đao:
- Chu Thiên Giáng, nữ nhân Thiên Thanh ta từ trước đến nay nói một không nói hai, nếu như đại nhân có thành ý đến đây thì hãy cho gia gia ta thời gian một ngày, một ngày sau chúng ta sẽ cho ngươi câu trả lời.
- Được! Ta cũng thích người dứt khoát. Nếu sau một ngày mà thành chủ đại nhân không thể làm chủ được thì tại hai đành phải đi tiếp, tự mình đến Vương Đô thuyết phục Da Luật Sát Đại vương. Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng ta tin Ương Kim tộc vẫn không dám làm gì ta vì chỉ cần ta xảy ra chuyện thì mấy vạn đại quân của Hổ Khẩu quan sẽ ùn ùn kéo đến, lúc đó Ương Kim tộc cũng không thể đấu lại cả hai bên được.
Trong lời nói của Chu Thiên Giáng mang theo uy hiếp, ý là các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc đâm một đao sau lưng ta, lão tử mà chết thì các ngươi cũng diệt vong theo.
Da Luật Tát Khắc lệnh mở cửa thư phòng ra, đích thân tiễn Chu Thiên Giáng ra ngoài tòa thành. Cuộc nói chuyện trong thư phòng vô cùng bí mật, trước khi có định đoạt thì Da Luật Tát Khắc biết tuyệt đối không thể để lộ thân phận của Chu Thiên Giáng.
Đám người Chu Thiên Giáng hữu kinh vô hiểm ra khỏi thành, trở về xa mã điếm. Bên này bọn họ vừa tới thì thành chủ Da Luật Tát Khắc liền sai người đem rượu ngon thịt nướng tới. Nếu không vì hai tổ tôn này còn phải bàn bạc làm thế nào để hồi báo cho Vương Đô thì chắc chắn Da Luật Tát Khắc sẽ lưu Chu Thiên Giáng lại ăn một bữa ngon, nhưng hiện giờ chuyện này cấp bách, chỉ có thể bảo người đem rượu ngon, đồ ăn ngon đến xa mã điếm.
- Thiên Giáng, con cảm thấy nắm chắc được bao nhiêu phần?
Lâm Phong cẩn thận hỏi.
- Không biết được, nhưng xem ra cái nàng mập kia có cách. Lần này chúng ta đến Thiên Thanh phải qua ba ải khó khăn, thứ nhất là lấy được sự tin tưởng của đối phương, thứ hai là phải nắm binh quyền trong tay, điều cuối cùng là phải toàn thân rút lui. Hiện giờ bước đầu đi theo tuyến của Da Luật Tát Khắc xem ra là chính xác, bước tiếp theo liệu Da Luật Sát có thể giao lại binh quyền cho con hay không thì còn phải xem y có nhìn xa trông rộng không đã.
Chu Thiên Giáng cũng mang theo một tia lo lắng nói.
- Được, nếu vậy thì chúng ta đợi thêm một ngày nữa, nhưng phải có tính toán cho trường hợp xấu nhất. Mấy người thương lượng trước đi, ta ra ngoài quan sát tình hình một vòng, nếu phát hiện có gì bất thường thì chúng ta sẽ lập tức ra khỏi thành.
Lâm Phong nói xong thì lặng lẽ bước ra hậu viện của xa mã. Lâm Phong chưa bao giờ đi cửa chính, đối với ông thì bất cứ vách tường nào cũng là cửa.
Chu Thiên Giáng cũng không dám sơ xuất, chẳng ai đảm bảo được hai ông cháu Da Luật Tát Khắc có lật lọng hay không cả. Chu Thiên Giáng lệnh cho bốn gã pháo thủ giấu pháo trên xe, một khi có hiện tượng binh mã vây khốn thì sẽ dùng pháo xa oanh tạc một trận lao ra Khỏa Thành.