Đại quân Ô Tộc không hề xông lên, hai phe đối nghịch cách nhau ba trăm thước. nhìn cách ăn mặc, đại quân Ô Tộc không mặc khôi giáp chỉnh tề, không ít người còn quấn băng vải tạm thời. Xem ra trong trận này, đại doanh trung quân cũng bị đánh đến thê thảm.
Chu Thiên Giáng đưa mắt ra hiệu cho Chu Nhất và Hạ Thanh, hắn đứng trên xe pháo cao giọng hét: - Tất cả tướng sĩ nghe lệnh, đại quân Ô Tộc đã chuẩn bị đầy đủ, các chiến đội dựa theo đội hình phòng ngự lui về, không được tự mình chạy trốn, nếu không xử theo quân pháp!
Chu Thiên Giáng ra lệnh một tiếng, bọn lính hận không thể cao giọng hoan hô. Không ai muốn chết trên chiến trường, mệnh lệnh của Chu đại quan nhân đã trúng ý muốn của bọn họ.
Chu Tứ suất lĩnh một ngàn quân lính của Đại Phong áp trận ở phía sau, Hạ Thanh lại dẫn theo mười mấy người trà trộn vào chiến đội tìm kiếm tùy tùng của Vu Đan. Tuy cuộc chiến vừa rồi kịch liệt, song những kẻ Vu Đan dẫn đến vẫn có không ít người thoát chết. Chu Thiên Giáng biết nhất định phải khống chế những người này, bằng không ai biết bọn họ sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Chu Nhất lặng lẽ rời khỏi đại quân, phất tay với Chu Tứ đang áp trận. Hắn thúc ngựa chạy về phía đại doanh trung quân Ô Tộc. Chu Thiên Giáng nhớ Lâm Phong và Chiêm Linh, đặc biệt an bài Chu Nhất đi xem tình hình.
Đại quân Ô Tộc thấy một tên tướng địch chạy tới, mười mấy cung nỏ thủ lập tức nhắm ngay Chu Nhất. Chu Nhất không hề phản kháng, bèn nhảy xuống chiến mã để mặc đối phương chạy vào đại doanh.
Từ chính diện không thấy đại doanh trung quân Ô Tộc có chuyện gì, nhưng bên trong thây phơi khắp chốn. Không ít quân lính đang dọn dẹp chiến trường, còn quân lính tàn tật lại nằm ngồi la liệt chung quanh.
Chu Nhất được đưa tới đại trướng trung quân. Vừa vào trong, Chu Nhất bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ. Lâm Phong và Chiêm Hãn đều để trần thân trên, đang được quân y xử lý miệng vết thương. Chiêm Linh đứng ở một bên lo lắng nhìn hai người.
- Lâm gia, ngài bị thương sao? Chu Nhất gạt hai gã quân lính ra, vội chạy tới gần.
Sáu gã thiết vệ bên cạnh Chiêm Hãn rút ra lưỡi dao sắc bén, nhắm ngay Chu Nhất như hổ rình mồi. Chiêm Hãn phất tay áo: - Người một nhà, các ngươi ra ngoài hết đi.
Thị vệ trưởng Mạc Can từng gặp qua Chu Nhất, gật đầu dẫn theo thiết vệ thủ hộ ra ngoài.
Lâm Phong quay sang Chu Nhất cười: - Không có gì, bị chút thương tích thôi mà.
Chiêm Linh khổ sở nhìn Chu Nhất: - Sư bá thay ta cản một đao.
Chu Nhất tiến lên nhìn cẩn thận, lúc này mới yên lòng. Lâm Phong bị thương cũng không nặng, còn Chiêm Hãn lại bị trúng đến vài nhát đao, thịt bị lóc đến lộ cả xương trắng.
- Tình hình chiến đấu bên Chu Thiên Giáng thế nào? Sắc mặt Chiêm Hãn hơi tái nhợt, nhưng không hề có vẻ đau đớn.
- Thành công rồi, Huyền Minh chết trận. Chu Nhất nói đơn giản.
Chiêm Hãn gật đầu: - Trận này đại quân Ô Tộc ta xem như thắng thảm, có thể nói tên Chu Thiên Giáng khốn kiếp là người được lợi lớn nhất. Hiện tại xem như hắn đã đắc ý, tiêu diệt được mối họa Huyền Minh này, còn cuộc chiến giữa Ô Tộc ta và Ương Kim chỉ sợ không thể đánh tiếp nữa. Chiêm Hãn ta không muốn thắng kiểu này, tính mạng tộc nhân không phải lợi thế chiến tranh, nếu tiếp tục chém giết như vậy, dù có tiêu diệt vương đô, e rằng binh sĩ Ô Tộc cũng không còn lại bao nhiêu.
Dứt lời, Chiêm Hãn ngẩng đầu nhìn Chu Nhất: - Nói với tên Chu Thiên Giáng khốn khiếp đó, nếu không đủ điều kiện cho Ô Tộc ta khi đàm phán, ta sẽ không tha cho hắn. Còn nữa, xe pháo Thiên Lôi nhất định phải lưu lại chỗ ta. Nếu hắn không muốn... về sau đừng hòng gặp muội muội ta nữa. Chiêm Hãn lạnh lùng nói.
Chu Nhất xấu hổ gật đầu, nếu Chu Thiên Giáng không nói đến việc hòa đàm, trận này Chiêm Hãn cũng sẽ không đánh gấp như vậy. Hơn nữa người này còn không biết liêm sỉ chiếm đoạt muội muội người ta, Chiêm Hãn chửi hắn vài câu xem như dễ cho hắn rồi. Về phần xe pháo Thiên Lôi, Chu Nhất chỉ có thể chuyển lời của Chiêm Hãn.
Chiêm Linh đỏ mặt nhìn ca ca, nghe ý của Chiêm Hãn giống như đồng ý cho nàng và Chu Thiên Giáng kết giao. Tuy nhiên Chiêm Linh lại nghĩ, ca ca không đồng ý cũng không được, mình đã là người của người ta. Chiêm Linh rất muốn đi cùng Chu Nhất về bên cạnh Chu Thiên Giáng, nhưng lúc này nàng biết mình không thể rời khỏi. Đại chiến vừa mới kết thúc, rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Ca ca bị thương nặng như vậy, Chiêm Linh thân là thống lĩnh Ô Tộc, dù sao cũng phải giúp đỡ ca ca xử lý một vài sự vụ trong quân.
Lâm Phong không theo Chu Nhất về Tạp Sắt thành, miệng vết thương vừa mới xử lý xong, Chu Nhất để Lâm Phong nghỉ ngơi một ngày rồi cưỡi ngựa quay về.
Trong Tạp Sắt thành, các tướng sĩ không hề vui mừng sau thắng lợi, trận này đối với bọn họ mà nói cũng là thắng thảm. Hai vạn đại quân, ngoại trừ thương binh, còn lại không đến một vạn hai ngàn người. Nếu lúc này đại quân Ô Tộc lại đến công thành, chỉ sợ không giữ được.
Vu Đan chết trận ở chiến trường, Chu đại quan nhân giả vờ trưng ra vẻ mặt "bi thương tột cùng" trước mặt các tướng sĩ. Lúc ấy chiến trường hỗn loạn cực kỳ, không có nhiều người thấy Vu Đan bị Thiên Lôi nổ pháo ngã xuống chiến mã. Hơn nữa Hạ Thanh vừa vào cửa thành liền lấy danh nghĩa "lính đào ngũ chiến trường" bí mật nhốt tùy tùng của Vu Đan. Cho dù có người biết nội tình, lúc này cũng không dám nói ra.
Chu Thiên Giáng một lần nữa nắm giữ quân quyền. Trở lại soái phủ, bọn Chu Thiên Giáng và Hạ Thanh lập tức tiến hành thẩm vấn tùy tùng của Vu Đan. Từ trong miệng của bọn họ, mọi người cũng hiểu đại khái động thái ở Vương Đô Thành. Có điều về hành tung của Da Luật Đậu Cáp, những quan binh cấp thấp cũng không biết ra sao.
Chu Nhất về tới Tạp Sắt thành kể lại tình hình của đại doanh Chiêm Hãn. Chu Thiên Giáng vừa nghe Lâm Phong bị thương, đầu mày liền nhíu chặt. Cũng may Chiêm Linh không hề hấn gì, bằng không Chu đại quan nhân thật muốn một mình đến đại doanh Ô Tộc đại doanh thăm hỏi.
- Các huynh đệ, trận này đôi bên đều tổn thất nghiêm trọng, xem ra chúng ta phải bàn bạc với Da Luật Sát rồi. Chu Thiên Giáng trầm giọng nói.
Mọi người vừa nghe liền biết hắn muốn phái người đến Vương Đô Thành thuyết phục Da Luật Sát. Nhưng tình hình bên đó vẫn chưa rõ, ai cũng hiểu nếu đến Vương Đô Thành thì khó về.
- Đại nhân, Da Luật Phàm đại bại trở về, tình hình Vương Đô Thành trước mắt không rõ, bằng không tôi sẽ một mình đi xem. Hạ Thanh lên tiếng.
- Không! Để ta đi, ta biết rõ ám tử trong Vương Đô Thành, dù có nguy hiểm gì cũng tiện bề xử trí. Chu Nhị nói.
- Đại nhân, tôi muốn gặp Đậu Cáp nhà tôi. Đại Ngưu dẩu môi, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng không còn tâm tình chửi nữa, quét mắt nhìn mọi người: - Lần này ta phải tự thân xuất mã. Da Luật Phàm đại bại trở về, chỉ sợ y vì muốn trốn trách nhiệm mà nói lung tung trước mặt Da Luật Sát. Nếu Vương Đô Thành đóng thành tự thủ, Chiêm Hãn vì bảo tồn thực lực nên sẽ không đánh tiếp. Bọn họ có thể giằng co, chúng ta cũng không hơi đâu mà phí sức nữa.
- Không được! Vương Đô Thành nguy hiểm trùng trùng, đại nhân không thể mạo hiểm. Chu Nhất lập tức cự tuyệt yêu cầu của Chu Thiên Giáng.
- Chu Nhất đại ca nói rất đúng, có lẽ Da Luật Phàm sẽ nói lý do thất bại là vì quân lính Tạp Sắt thành không chịu ra sức. Đại nhân mà đi thì chẳng khác tự dâng mình tới cửa. Chu Tứ cũng không đồng ý cách làm của Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng phất tay, không cho mọi người phản bác: - Các huynh đệ, nói thật ta cũng không muốn đi. Nhưng nếu các ngươi đi, chỉ sợ không đủ sức. Chỉ khi Chu Thiên Giáng ta tự mình ra mặt mới thể hiện sự coi trọng việc này. Hơn nữa nếu ta ra mặt, bất luận Da Luật Phàm nói dối điều gì cũng thất bại. Về phần an toàn thì mọi người yên tâm, cùng lắm Da Luật Sát nhốt ta lại thôi, hắn tuyệt đối không dám giết lăo tử.
Mọi người lao nhao phản bác, nhưng Chu Thiên Giáng đã quyết, không ai ngăn cản được.
- Nếu đại nhân quyết định đi, được lắm, Chu Nhất tôi sẽ phụ trách an toàn của đại nhân. Chu Nhất nói.
- Tôi cũng đi, ngài không cho tôi đi, tôi vẫn cứ đi theo. Đại Ngưu ngúng nguẩy đầu, tỏ vẻ quyết tâm.
Mọi người đều phụ họa, ai cũng muốn đi theo Chu Thiên Giáng đến Vương Đô Thành. Chu Thiên Giáng khua hai tay: - Thôi... Mọi người bình tĩnh một chút, chúng ta đi hoà giải chứ không phải kiếm chuyện. Hay là vầy, Chu Nhất, Đại Ngưu và Chu Nhị theo ta đi, Hạ Thanh và Chu Tứ ở lại Tạp Sắt thành chủ trì phòng ngự. Trong Tạp Sắt thành cũng cần khống chế, lỡ đám tiểu tử này kiếm chuyện thì cũng không dễ xử lý.
Một câu của Chu Thiên Giáng đã quyết định được người đồng hành. Lâm Phong bị thương nên không thể đi theo, Chu Nhất khăng khăng phải đi theo bảo vệ. Chu Nhị phụ trách liên hệ ám tử trong thành, nếu có chuyện thì cũng tiện báo với bên ngoài, cho nên y nhất định phải đi theo. Về phần Đại Ngưu, Chu đại quan nhân đã giấu một chiêu ngầm. Có lẽ thành bại của việc này sẽ nằm trên người tiểu tử người này.
Chu Thiên Giáng ngồi trên xe soái, chỉ dẫn theo mười thị vệ đi lặng lẽ rời Tạp Sắt thành. Trước khi rời thành, Chu Thiên Giáng âm thầm hạ lệnh cho Chu Tứ tiêu diệt toàn bộ thân tín của Vu Đan, một tên cũng không chừa. Mấy tên này mà trốn về Vương Đô Thành, không chừng sẽ để lộ điều gì đó.
Chu Thiên Giáng đưa mắt ra hiệu cho Chu Nhất và Hạ Thanh, hắn đứng trên xe pháo cao giọng hét: - Tất cả tướng sĩ nghe lệnh, đại quân Ô Tộc đã chuẩn bị đầy đủ, các chiến đội dựa theo đội hình phòng ngự lui về, không được tự mình chạy trốn, nếu không xử theo quân pháp!
Chu Thiên Giáng ra lệnh một tiếng, bọn lính hận không thể cao giọng hoan hô. Không ai muốn chết trên chiến trường, mệnh lệnh của Chu đại quan nhân đã trúng ý muốn của bọn họ.
Chu Tứ suất lĩnh một ngàn quân lính của Đại Phong áp trận ở phía sau, Hạ Thanh lại dẫn theo mười mấy người trà trộn vào chiến đội tìm kiếm tùy tùng của Vu Đan. Tuy cuộc chiến vừa rồi kịch liệt, song những kẻ Vu Đan dẫn đến vẫn có không ít người thoát chết. Chu Thiên Giáng biết nhất định phải khống chế những người này, bằng không ai biết bọn họ sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Chu Nhất lặng lẽ rời khỏi đại quân, phất tay với Chu Tứ đang áp trận. Hắn thúc ngựa chạy về phía đại doanh trung quân Ô Tộc. Chu Thiên Giáng nhớ Lâm Phong và Chiêm Linh, đặc biệt an bài Chu Nhất đi xem tình hình.
Đại quân Ô Tộc thấy một tên tướng địch chạy tới, mười mấy cung nỏ thủ lập tức nhắm ngay Chu Nhất. Chu Nhất không hề phản kháng, bèn nhảy xuống chiến mã để mặc đối phương chạy vào đại doanh.
Từ chính diện không thấy đại doanh trung quân Ô Tộc có chuyện gì, nhưng bên trong thây phơi khắp chốn. Không ít quân lính đang dọn dẹp chiến trường, còn quân lính tàn tật lại nằm ngồi la liệt chung quanh.
Chu Nhất được đưa tới đại trướng trung quân. Vừa vào trong, Chu Nhất bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ. Lâm Phong và Chiêm Hãn đều để trần thân trên, đang được quân y xử lý miệng vết thương. Chiêm Linh đứng ở một bên lo lắng nhìn hai người.
- Lâm gia, ngài bị thương sao? Chu Nhất gạt hai gã quân lính ra, vội chạy tới gần.
Sáu gã thiết vệ bên cạnh Chiêm Hãn rút ra lưỡi dao sắc bén, nhắm ngay Chu Nhất như hổ rình mồi. Chiêm Hãn phất tay áo: - Người một nhà, các ngươi ra ngoài hết đi.
Thị vệ trưởng Mạc Can từng gặp qua Chu Nhất, gật đầu dẫn theo thiết vệ thủ hộ ra ngoài.
Lâm Phong quay sang Chu Nhất cười: - Không có gì, bị chút thương tích thôi mà.
Chiêm Linh khổ sở nhìn Chu Nhất: - Sư bá thay ta cản một đao.
Chu Nhất tiến lên nhìn cẩn thận, lúc này mới yên lòng. Lâm Phong bị thương cũng không nặng, còn Chiêm Hãn lại bị trúng đến vài nhát đao, thịt bị lóc đến lộ cả xương trắng.
- Tình hình chiến đấu bên Chu Thiên Giáng thế nào? Sắc mặt Chiêm Hãn hơi tái nhợt, nhưng không hề có vẻ đau đớn.
- Thành công rồi, Huyền Minh chết trận. Chu Nhất nói đơn giản.
Chiêm Hãn gật đầu: - Trận này đại quân Ô Tộc ta xem như thắng thảm, có thể nói tên Chu Thiên Giáng khốn kiếp là người được lợi lớn nhất. Hiện tại xem như hắn đã đắc ý, tiêu diệt được mối họa Huyền Minh này, còn cuộc chiến giữa Ô Tộc ta và Ương Kim chỉ sợ không thể đánh tiếp nữa. Chiêm Hãn ta không muốn thắng kiểu này, tính mạng tộc nhân không phải lợi thế chiến tranh, nếu tiếp tục chém giết như vậy, dù có tiêu diệt vương đô, e rằng binh sĩ Ô Tộc cũng không còn lại bao nhiêu.
Dứt lời, Chiêm Hãn ngẩng đầu nhìn Chu Nhất: - Nói với tên Chu Thiên Giáng khốn khiếp đó, nếu không đủ điều kiện cho Ô Tộc ta khi đàm phán, ta sẽ không tha cho hắn. Còn nữa, xe pháo Thiên Lôi nhất định phải lưu lại chỗ ta. Nếu hắn không muốn... về sau đừng hòng gặp muội muội ta nữa. Chiêm Hãn lạnh lùng nói.
Chu Nhất xấu hổ gật đầu, nếu Chu Thiên Giáng không nói đến việc hòa đàm, trận này Chiêm Hãn cũng sẽ không đánh gấp như vậy. Hơn nữa người này còn không biết liêm sỉ chiếm đoạt muội muội người ta, Chiêm Hãn chửi hắn vài câu xem như dễ cho hắn rồi. Về phần xe pháo Thiên Lôi, Chu Nhất chỉ có thể chuyển lời của Chiêm Hãn.
Chiêm Linh đỏ mặt nhìn ca ca, nghe ý của Chiêm Hãn giống như đồng ý cho nàng và Chu Thiên Giáng kết giao. Tuy nhiên Chiêm Linh lại nghĩ, ca ca không đồng ý cũng không được, mình đã là người của người ta. Chiêm Linh rất muốn đi cùng Chu Nhất về bên cạnh Chu Thiên Giáng, nhưng lúc này nàng biết mình không thể rời khỏi. Đại chiến vừa mới kết thúc, rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Ca ca bị thương nặng như vậy, Chiêm Linh thân là thống lĩnh Ô Tộc, dù sao cũng phải giúp đỡ ca ca xử lý một vài sự vụ trong quân.
Lâm Phong không theo Chu Nhất về Tạp Sắt thành, miệng vết thương vừa mới xử lý xong, Chu Nhất để Lâm Phong nghỉ ngơi một ngày rồi cưỡi ngựa quay về.
Trong Tạp Sắt thành, các tướng sĩ không hề vui mừng sau thắng lợi, trận này đối với bọn họ mà nói cũng là thắng thảm. Hai vạn đại quân, ngoại trừ thương binh, còn lại không đến một vạn hai ngàn người. Nếu lúc này đại quân Ô Tộc lại đến công thành, chỉ sợ không giữ được.
Vu Đan chết trận ở chiến trường, Chu đại quan nhân giả vờ trưng ra vẻ mặt "bi thương tột cùng" trước mặt các tướng sĩ. Lúc ấy chiến trường hỗn loạn cực kỳ, không có nhiều người thấy Vu Đan bị Thiên Lôi nổ pháo ngã xuống chiến mã. Hơn nữa Hạ Thanh vừa vào cửa thành liền lấy danh nghĩa "lính đào ngũ chiến trường" bí mật nhốt tùy tùng của Vu Đan. Cho dù có người biết nội tình, lúc này cũng không dám nói ra.
Chu Thiên Giáng một lần nữa nắm giữ quân quyền. Trở lại soái phủ, bọn Chu Thiên Giáng và Hạ Thanh lập tức tiến hành thẩm vấn tùy tùng của Vu Đan. Từ trong miệng của bọn họ, mọi người cũng hiểu đại khái động thái ở Vương Đô Thành. Có điều về hành tung của Da Luật Đậu Cáp, những quan binh cấp thấp cũng không biết ra sao.
Chu Nhất về tới Tạp Sắt thành kể lại tình hình của đại doanh Chiêm Hãn. Chu Thiên Giáng vừa nghe Lâm Phong bị thương, đầu mày liền nhíu chặt. Cũng may Chiêm Linh không hề hấn gì, bằng không Chu đại quan nhân thật muốn một mình đến đại doanh Ô Tộc đại doanh thăm hỏi.
- Các huynh đệ, trận này đôi bên đều tổn thất nghiêm trọng, xem ra chúng ta phải bàn bạc với Da Luật Sát rồi. Chu Thiên Giáng trầm giọng nói.
Mọi người vừa nghe liền biết hắn muốn phái người đến Vương Đô Thành thuyết phục Da Luật Sát. Nhưng tình hình bên đó vẫn chưa rõ, ai cũng hiểu nếu đến Vương Đô Thành thì khó về.
- Đại nhân, Da Luật Phàm đại bại trở về, tình hình Vương Đô Thành trước mắt không rõ, bằng không tôi sẽ một mình đi xem. Hạ Thanh lên tiếng.
- Không! Để ta đi, ta biết rõ ám tử trong Vương Đô Thành, dù có nguy hiểm gì cũng tiện bề xử trí. Chu Nhị nói.
- Đại nhân, tôi muốn gặp Đậu Cáp nhà tôi. Đại Ngưu dẩu môi, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng không còn tâm tình chửi nữa, quét mắt nhìn mọi người: - Lần này ta phải tự thân xuất mã. Da Luật Phàm đại bại trở về, chỉ sợ y vì muốn trốn trách nhiệm mà nói lung tung trước mặt Da Luật Sát. Nếu Vương Đô Thành đóng thành tự thủ, Chiêm Hãn vì bảo tồn thực lực nên sẽ không đánh tiếp. Bọn họ có thể giằng co, chúng ta cũng không hơi đâu mà phí sức nữa.
- Không được! Vương Đô Thành nguy hiểm trùng trùng, đại nhân không thể mạo hiểm. Chu Nhất lập tức cự tuyệt yêu cầu của Chu Thiên Giáng.
- Chu Nhất đại ca nói rất đúng, có lẽ Da Luật Phàm sẽ nói lý do thất bại là vì quân lính Tạp Sắt thành không chịu ra sức. Đại nhân mà đi thì chẳng khác tự dâng mình tới cửa. Chu Tứ cũng không đồng ý cách làm của Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng phất tay, không cho mọi người phản bác: - Các huynh đệ, nói thật ta cũng không muốn đi. Nhưng nếu các ngươi đi, chỉ sợ không đủ sức. Chỉ khi Chu Thiên Giáng ta tự mình ra mặt mới thể hiện sự coi trọng việc này. Hơn nữa nếu ta ra mặt, bất luận Da Luật Phàm nói dối điều gì cũng thất bại. Về phần an toàn thì mọi người yên tâm, cùng lắm Da Luật Sát nhốt ta lại thôi, hắn tuyệt đối không dám giết lăo tử.
Mọi người lao nhao phản bác, nhưng Chu Thiên Giáng đã quyết, không ai ngăn cản được.
- Nếu đại nhân quyết định đi, được lắm, Chu Nhất tôi sẽ phụ trách an toàn của đại nhân. Chu Nhất nói.
- Tôi cũng đi, ngài không cho tôi đi, tôi vẫn cứ đi theo. Đại Ngưu ngúng nguẩy đầu, tỏ vẻ quyết tâm.
Mọi người đều phụ họa, ai cũng muốn đi theo Chu Thiên Giáng đến Vương Đô Thành. Chu Thiên Giáng khua hai tay: - Thôi... Mọi người bình tĩnh một chút, chúng ta đi hoà giải chứ không phải kiếm chuyện. Hay là vầy, Chu Nhất, Đại Ngưu và Chu Nhị theo ta đi, Hạ Thanh và Chu Tứ ở lại Tạp Sắt thành chủ trì phòng ngự. Trong Tạp Sắt thành cũng cần khống chế, lỡ đám tiểu tử này kiếm chuyện thì cũng không dễ xử lý.
Một câu của Chu Thiên Giáng đã quyết định được người đồng hành. Lâm Phong bị thương nên không thể đi theo, Chu Nhất khăng khăng phải đi theo bảo vệ. Chu Nhị phụ trách liên hệ ám tử trong thành, nếu có chuyện thì cũng tiện báo với bên ngoài, cho nên y nhất định phải đi theo. Về phần Đại Ngưu, Chu đại quan nhân đã giấu một chiêu ngầm. Có lẽ thành bại của việc này sẽ nằm trên người tiểu tử người này.
Chu Thiên Giáng ngồi trên xe soái, chỉ dẫn theo mười thị vệ đi lặng lẽ rời Tạp Sắt thành. Trước khi rời thành, Chu Thiên Giáng âm thầm hạ lệnh cho Chu Tứ tiêu diệt toàn bộ thân tín của Vu Đan, một tên cũng không chừa. Mấy tên này mà trốn về Vương Đô Thành, không chừng sẽ để lộ điều gì đó.