Hắn vừa viết xong, tội trạng liền biến thành: "Ta muốn giết Hoàng thượng, ta muốn giết các Hoàng tử, ta muốn giết Hoàng hậu, lão tử phải làm Hoàng thượng. Chỉ cần ta trở thành Hoàng thượng, những kẻ khốn khiếp ở trên một tên cũng không chừa, giết toàn bộ!", câu đề cuối cùng là "Huyền Châu tự viết".
- Mẹ nó, ngươi đâm lén ta! Tứ Hoàng tử Huyền Châu lao thẳng tới muốn đoạt "tội trạng" đủ để khiến y chết hết mấy lần kia.
Chu Thiên Giáng đã sớm có phòng bị, liền nhấc chân đạp tới. Đối mặt với Tứ Hoàng tử đang phát điên, Chu Thiên Giáng lúc này cũng không có biện pháp dự phòng. Chỉ chốc lát, Tứ Hoàng tử rốt cục không phải là đối thủ của hắn, lại bị ấn trên mặt đất. Lúc này Tứ Hoàng tử không hỏi có phục hay không, mà òa lên rồi khóc.
Chu Thiên Giáng không thèm để ý, khẩn trương chạy qua cầm "mực bảo" của Tứ Hoàng tử lên rồi cẩn thận cất kỹ.
- Chu đại gia, ngài hãy bỏ qua ta đi, Huyền Châu làm trâu làm ngựa cho ngài đều được, thứ này ngàn vạn lần không thể để cho người khác trông thấy. Tứ Hoàng tử hoàn toàn suy sụp, nước mũi nước mắt chảy lem nhem xin tha thứ .
- Tiểu tử ngươi nghe cho ta, từ giờ trở đi, lão tử giúp ngươi lót đường đi thẳng đến ngai vàng. Chỉ cần ngươi nghe lời, thứ này liền vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên đời. Nhưng nếu ngươi dám đâm lén sau lưng, lão tử sẽ làm ngươi hối hận chỉ muốn đầu thai.
Tứ Hoàng tử thây kệ Chu Thiên Giáng nói gì, y chỉ lo gật đầu. Chu Thiên Giáng cũng nhìn ra tiểu tử này chỉ đang ứng phó, bèn đi qua nhỏ giọng nói:
- Đừng tưởng lão tử không đủ năng lượng, nói thật cho ngươi biết, ta là người của Niêm Can Xử, có sự ủng hộ của Niêm Can Xử, mấy ca ca của ngươi chẳng là con khỉ khô gì.
Chu Thiên Giáng biết không thể đe dọa suốt, còn phải để tên này có thêm chút tự tin, phải vừa đánh vừa xoa, bằng không tên này xong rồi. Hơn nữa sau này có nhiều chuyện còn cần sự phối hợp của Huyền Châu, giấu y mãi cũng không tiện.
Tứ Hoàng tử sửng sốt, nhất thời ngừng khóc, khuôn mặt sưng to đến nỗi sắp thành quả bóng. Trong hoàng cung, Niêm Can Xử là bộ môn thần bí nhất, ngoại trừ Thành Võ Hoàng, ngay cả lão Thái Hậu cũng đừng nghĩ đến việc dùng Niêm Can Xử. Trong mắt các hoàng tử, Niêm Can Xử chính là một cây đao trong tay phụ hoàng, muốn giết ai là giết.
- Ngươi, ngươi không gạt ta chứ?
- Mẹ nó! Ngươi còn nghi ngờ nhân phẩm của ta?
- Ngươi... có nhân phẩm sao?
- Vậy được, ta lấy phụ mẫu tái sinh của lão tử mà thề với ngươi, nếu lão tử lừa ngươi, thì phụ mẫu tái sinh của ta sẽ bị đồ rơi từ trên trời xuống đập chết.
Tứ Hoàng tử ngơ ngáo gật đầu, trong ánh mắt rưng rưng dường như thấy được một tia hy vọng.
Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách Lý Ngọc Nhi nào có tâm tư dùng bữa, cứ đứng mãi trước cửa phòng nhìn về phía thượng phòng.
- Ngọc Cách Cách, bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ? Thiên Giáng người này tính tình cổ quái, nếu chẳng may đắc tội Tứ Hoàng tử thì phải làm sao. Quách Dĩnh sốt ruột nói.
Ngọc Cách Cách nhìn Quách Dĩnh, bỗng nhiên đến gần nhỏ giọng hỏi: - Dĩnh tỷ tỷ, tỷ thích Thiên Giáng ca ca phải không? Nếu không tại sao thiên vị huynh ấy như vậy.
Quách Dĩnh đỏ mặt: - Ai, ai thích hắn, hắn là người thuộc phủ của tỷ, tỷ đương nhiên phải thiên vị hắn rồi.
- Hứ! Gạt người, đêm hôm đó trên đường, hắn, hắn hôn tỷ, muội thấy hết rồi. Ngọc Cách Cách dứt lời, mặt còn đỏ hơn Quách Dĩnh.
- Muội, muội chớ nói lung tung, ta không có. Trong lòng Quách Dĩnh giống như tho con, tim cứ nhảy loạn xạ.
- Dĩnh tỷ tỷ, yên tâm đi, muội sẽ không nói ra đâu. Hơn nữa Thiên Giáng ca ca quả thật rất xuất sắc, huynh ấy không giống các công tử trong kinh thành, tài văn chương lại giỏi, con người lại hoà nhã. Ngọc Cách Cách nắm tay Quách Dĩnh, ánh mắt chứa đầy sự hâm mộ và ghen tị.
Trong lòng Quách Dĩnh xúc động, cô rất nhạy cảm, ánh mắt bất giác lộ ra của Ngọc Cách Cách lập tức bị Quách Dĩnh bắt được.
- Ngọc Cách Cách, có phải muội cũng thích Thiên Giáng phải không? Nếu phải thì ngày nào đó hắn cũng hôn muội mà. Quách Dĩnh cười xấu xa nói bên tai Ngọc Cách Cách.
Ngọc Cách Cách đến cổ cũng đỏ ửng: - Tỷ tỷ đáng chét, thảo nào phụ vương nói tỷ là nha đâu ngôc, tỷ đừng chạy! Hai cô gái cười đùa đuổi bắt trong phòng.
Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách đang vui vẻ đùa ầm ĩ bên trong, chợt nghe trước cửa có tiếng nói.
- Các muội đang làm gì đó? Trời, không phải uống rượu đó chứ, mặt sao lại đỏ như vậy? Chu Thiên Giáng cùng Tứ Hoàng tử vào phòng.
Vừa nghe giọng của Chu Thiên Giáng, Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi khẩn trương dừng lại, ngượng ngùng nhìn hắn. Khi ánh mắt chuyển qua Tứ Hoàng tử, hai cô gái lập tức sợ ngây người.
- A, việc này... Ngọc Cách Cách thầm nghĩ đây là tứ ca của nàng sao?
Chu đại quan nhân vờ không nhìn thấy vẻ mặt của hai người, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn: - Chu Tam, đến tửu quán đối diện gọi vài món, hôm nay ta muốn cùng lão Tứ không say không nghỉ. Nhân sinh được một tri kỷ, bổn quan nhân rất vui mừng.
Tứ Hoàng tử liếm mặt, cố nặn ra nụ cười cứng đơ: - A, đúng, Chu ca nói không sai, nhân sinh được một tri kỷ, không say không nghỉ.
Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi ngạc nhiên nhìn nhau. "Chu ca"? Hai cô gái đều muốn ngất đi.
Ôi trời ơi, Tứ Hoàng tử lại gọi hắn là "Chu ca", hai người không bị bệnh gì chứ? Sao lại bắt đầu nói mớ rồi.
Chu đại quan nhân cực kỳ thương xót cấp dưới, bèn gọi đám người Chu Nhất đến. Bốn vị này nhìn thấy gương mặt xanh đỏ đen trắng của hai vị chủ tử, còn hai cô nương kia lại giống như thoa son, bốn người họ cũng không dám hỏi nhiều, cứ cúi đầu giả mù không ngừng ăn cơm.
Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử uống say bí tỉ, cuối cùng trượt xuống gầm bàn. Hai người ôm đầu khóc rống, nếu không bị Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi lôi ra, họ cứ một mực muốn dập đầu làm huynh đệ kết bái.
Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử chửi trời mắng đất có thể mắc tội diệt cửu tộc, hai cô gái không dám để người khác vào. Đám người Chu Nhất không biết trốn đâu mất rồi, những lời này bọn họ cũng không nguyện ý biết. Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi đã đổ mồ hôi đầy mình, trong cơn tức giận, hai cô gái khóa cửa không hỏi gì nữa, làm gì thì làm.
Hai người Quách Dĩnh vừa rời khỏi, Chu Nhất đẩy nhẹ cửa sổ lên, phát hiện Chu đại quan nhân và Tứ Hoàng tử vẫn đang lải nhải dưới gầm bàn. Hai người một nói tắm rửa một nói bán đồ ăn, cơ bản không ra gì. Chu Nhất thở dài, xem ra đêm nay lại phải thay phiên canh giữ rồi.
Sáng sớm hôm sau, Chu đại quan nhân đầu vẫn còn nhức ong ong, chợt nghe thấy tiền viện có tiếng ồn ào. Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn lên, không biết khi nào mình được người ta đỡ lên giường.
- Người đâu, bên ngoài ồn ào quá vậy, làm gì đó.
Chu Thiên Giáng bất mãn hỏi một tiếng.
- Đại nhân, là người của thuế phủ. Bọn họ đã đem sổ sách đến hết, cừ thật, chất đầy hai xe lớn. Chu Tứ khẩn trương đến nói.
- Tới thì tới, ồn ào làm quái gì. Chu Thiên Giáng nói xong liền ngồi dậy.
- Đại nhân, theo thuộc hạ quan sát, mấy tên tiểu tử này cố ý bới móc. Bọn họ muốn đại nhân ký thủ tục giao nhận, Chu Nhất đại ca nói ngài và Tứ Hoàng tử còn đang ngủ, kết quả có một tên liền không vui, nói không thể chậm trễ việc của hoàng thượng, còn chửi bới đại nhân nói ngài cố ý làm khó dễ, muốn đến phủ nha cáo tội ngài.
- Hả? Còn có việc này? Chu Thiên Giáng vội vàng mặc quan phục, mặt cũng chưa rửa liền đi ra ngoài.
Chu Thiên Giáng liếc qua thượng phòng của Tứ Hoàng tử, hắn biết Huyền Châu hôm qua bị mình đánh cho mặt mũi bầm dập, cơ bản sẽ không ra gặp người khác.
Chu Thiên Giáng nghiêm mặt đi về phía tiền viện. Vài người ở đó đang la hét ầm ĩ, Chu Nhất đã sớm dẫn theo một đám quan sai hộ vệ vây quanh bọn họ.
Một tên trong đó kêu: - Chúng ta phụng mệnh đến chuyển sổ sách, thế nào, các người còn muốn đánh người à! Ta cảnh cáo các người, sổ sách trên xe này cực kỳ quan trọng, chỉ cần dám đánh ta, thiếu bất luận khoản nào cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy một đồng tiền thuế.
Chu Thiên Giáng nheo mắt lại: - Đây là ai, sao nóng nảy vậy?
Chu Thiên Giáng dứt lời, chắp tay sau lưng đi tới. Nghe nói chắp tay sau lưng có thể cho thấy quan uy, Chu Thiên Giáng học theo rất nhanh.
Các quan sai thấy Chu đại nhân giá lâm đều tránh ra. Chu Nhị lặng lẽ đi cạnh Chu Thiên Giáng, nhỏ giọng nói: - Đại nhân, bên ngoài có không ít kẻ đang giám thị, đoán chừng chúng ta vừa động thủ thì quan binh phủ nha sẽ đến. Chu Nhất đại ca sợ hỗn loạn làm mất sổ sách thì tội đều đổ lên đầu chúng ta, cho nên căn dặn đừng động thủ.
Chu Thiên Giáng gật đầu, Chu Nhất nghĩ rất chu toàn, nói không chừng Đường Tề Lực cố ý lập gian kế.
Bảy tám người của thuế nha vừa thấy y phục của Chu Thiên Giáng thì biết chính chủ đã đến. Bọn họ đều là tâm phúc của Đường Tề Lực, hôm nay phụng mệnh cố ý đến soi mói. Đừng nhìn Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử là thân phận "Thượng sai" hiển hách, nhưng già trẻ trong nhà những người này đều dựa vào Đường Tề Lực, bọn họ mặc kệ người trong kinh gì đó.
- Xin hỏi vị này có phải là Chu Thiên Giáng đại nhân? Một tên đứng đầu đi lên trước ngạo mạn hỏi.
- Mẹ nó, ngươi đâm lén ta! Tứ Hoàng tử Huyền Châu lao thẳng tới muốn đoạt "tội trạng" đủ để khiến y chết hết mấy lần kia.
Chu Thiên Giáng đã sớm có phòng bị, liền nhấc chân đạp tới. Đối mặt với Tứ Hoàng tử đang phát điên, Chu Thiên Giáng lúc này cũng không có biện pháp dự phòng. Chỉ chốc lát, Tứ Hoàng tử rốt cục không phải là đối thủ của hắn, lại bị ấn trên mặt đất. Lúc này Tứ Hoàng tử không hỏi có phục hay không, mà òa lên rồi khóc.
Chu Thiên Giáng không thèm để ý, khẩn trương chạy qua cầm "mực bảo" của Tứ Hoàng tử lên rồi cẩn thận cất kỹ.
- Chu đại gia, ngài hãy bỏ qua ta đi, Huyền Châu làm trâu làm ngựa cho ngài đều được, thứ này ngàn vạn lần không thể để cho người khác trông thấy. Tứ Hoàng tử hoàn toàn suy sụp, nước mũi nước mắt chảy lem nhem xin tha thứ .
- Tiểu tử ngươi nghe cho ta, từ giờ trở đi, lão tử giúp ngươi lót đường đi thẳng đến ngai vàng. Chỉ cần ngươi nghe lời, thứ này liền vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên đời. Nhưng nếu ngươi dám đâm lén sau lưng, lão tử sẽ làm ngươi hối hận chỉ muốn đầu thai.
Tứ Hoàng tử thây kệ Chu Thiên Giáng nói gì, y chỉ lo gật đầu. Chu Thiên Giáng cũng nhìn ra tiểu tử này chỉ đang ứng phó, bèn đi qua nhỏ giọng nói:
- Đừng tưởng lão tử không đủ năng lượng, nói thật cho ngươi biết, ta là người của Niêm Can Xử, có sự ủng hộ của Niêm Can Xử, mấy ca ca của ngươi chẳng là con khỉ khô gì.
Chu Thiên Giáng biết không thể đe dọa suốt, còn phải để tên này có thêm chút tự tin, phải vừa đánh vừa xoa, bằng không tên này xong rồi. Hơn nữa sau này có nhiều chuyện còn cần sự phối hợp của Huyền Châu, giấu y mãi cũng không tiện.
Tứ Hoàng tử sửng sốt, nhất thời ngừng khóc, khuôn mặt sưng to đến nỗi sắp thành quả bóng. Trong hoàng cung, Niêm Can Xử là bộ môn thần bí nhất, ngoại trừ Thành Võ Hoàng, ngay cả lão Thái Hậu cũng đừng nghĩ đến việc dùng Niêm Can Xử. Trong mắt các hoàng tử, Niêm Can Xử chính là một cây đao trong tay phụ hoàng, muốn giết ai là giết.
- Ngươi, ngươi không gạt ta chứ?
- Mẹ nó! Ngươi còn nghi ngờ nhân phẩm của ta?
- Ngươi... có nhân phẩm sao?
- Vậy được, ta lấy phụ mẫu tái sinh của lão tử mà thề với ngươi, nếu lão tử lừa ngươi, thì phụ mẫu tái sinh của ta sẽ bị đồ rơi từ trên trời xuống đập chết.
Tứ Hoàng tử ngơ ngáo gật đầu, trong ánh mắt rưng rưng dường như thấy được một tia hy vọng.
Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách Lý Ngọc Nhi nào có tâm tư dùng bữa, cứ đứng mãi trước cửa phòng nhìn về phía thượng phòng.
- Ngọc Cách Cách, bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ? Thiên Giáng người này tính tình cổ quái, nếu chẳng may đắc tội Tứ Hoàng tử thì phải làm sao. Quách Dĩnh sốt ruột nói.
Ngọc Cách Cách nhìn Quách Dĩnh, bỗng nhiên đến gần nhỏ giọng hỏi: - Dĩnh tỷ tỷ, tỷ thích Thiên Giáng ca ca phải không? Nếu không tại sao thiên vị huynh ấy như vậy.
Quách Dĩnh đỏ mặt: - Ai, ai thích hắn, hắn là người thuộc phủ của tỷ, tỷ đương nhiên phải thiên vị hắn rồi.
- Hứ! Gạt người, đêm hôm đó trên đường, hắn, hắn hôn tỷ, muội thấy hết rồi. Ngọc Cách Cách dứt lời, mặt còn đỏ hơn Quách Dĩnh.
- Muội, muội chớ nói lung tung, ta không có. Trong lòng Quách Dĩnh giống như tho con, tim cứ nhảy loạn xạ.
- Dĩnh tỷ tỷ, yên tâm đi, muội sẽ không nói ra đâu. Hơn nữa Thiên Giáng ca ca quả thật rất xuất sắc, huynh ấy không giống các công tử trong kinh thành, tài văn chương lại giỏi, con người lại hoà nhã. Ngọc Cách Cách nắm tay Quách Dĩnh, ánh mắt chứa đầy sự hâm mộ và ghen tị.
Trong lòng Quách Dĩnh xúc động, cô rất nhạy cảm, ánh mắt bất giác lộ ra của Ngọc Cách Cách lập tức bị Quách Dĩnh bắt được.
- Ngọc Cách Cách, có phải muội cũng thích Thiên Giáng phải không? Nếu phải thì ngày nào đó hắn cũng hôn muội mà. Quách Dĩnh cười xấu xa nói bên tai Ngọc Cách Cách.
Ngọc Cách Cách đến cổ cũng đỏ ửng: - Tỷ tỷ đáng chét, thảo nào phụ vương nói tỷ là nha đâu ngôc, tỷ đừng chạy! Hai cô gái cười đùa đuổi bắt trong phòng.
Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách đang vui vẻ đùa ầm ĩ bên trong, chợt nghe trước cửa có tiếng nói.
- Các muội đang làm gì đó? Trời, không phải uống rượu đó chứ, mặt sao lại đỏ như vậy? Chu Thiên Giáng cùng Tứ Hoàng tử vào phòng.
Vừa nghe giọng của Chu Thiên Giáng, Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi khẩn trương dừng lại, ngượng ngùng nhìn hắn. Khi ánh mắt chuyển qua Tứ Hoàng tử, hai cô gái lập tức sợ ngây người.
- A, việc này... Ngọc Cách Cách thầm nghĩ đây là tứ ca của nàng sao?
Chu đại quan nhân vờ không nhìn thấy vẻ mặt của hai người, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn: - Chu Tam, đến tửu quán đối diện gọi vài món, hôm nay ta muốn cùng lão Tứ không say không nghỉ. Nhân sinh được một tri kỷ, bổn quan nhân rất vui mừng.
Tứ Hoàng tử liếm mặt, cố nặn ra nụ cười cứng đơ: - A, đúng, Chu ca nói không sai, nhân sinh được một tri kỷ, không say không nghỉ.
Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi ngạc nhiên nhìn nhau. "Chu ca"? Hai cô gái đều muốn ngất đi.
Ôi trời ơi, Tứ Hoàng tử lại gọi hắn là "Chu ca", hai người không bị bệnh gì chứ? Sao lại bắt đầu nói mớ rồi.
Chu đại quan nhân cực kỳ thương xót cấp dưới, bèn gọi đám người Chu Nhất đến. Bốn vị này nhìn thấy gương mặt xanh đỏ đen trắng của hai vị chủ tử, còn hai cô nương kia lại giống như thoa son, bốn người họ cũng không dám hỏi nhiều, cứ cúi đầu giả mù không ngừng ăn cơm.
Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử uống say bí tỉ, cuối cùng trượt xuống gầm bàn. Hai người ôm đầu khóc rống, nếu không bị Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi lôi ra, họ cứ một mực muốn dập đầu làm huynh đệ kết bái.
Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử chửi trời mắng đất có thể mắc tội diệt cửu tộc, hai cô gái không dám để người khác vào. Đám người Chu Nhất không biết trốn đâu mất rồi, những lời này bọn họ cũng không nguyện ý biết. Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi đã đổ mồ hôi đầy mình, trong cơn tức giận, hai cô gái khóa cửa không hỏi gì nữa, làm gì thì làm.
Hai người Quách Dĩnh vừa rời khỏi, Chu Nhất đẩy nhẹ cửa sổ lên, phát hiện Chu đại quan nhân và Tứ Hoàng tử vẫn đang lải nhải dưới gầm bàn. Hai người một nói tắm rửa một nói bán đồ ăn, cơ bản không ra gì. Chu Nhất thở dài, xem ra đêm nay lại phải thay phiên canh giữ rồi.
Sáng sớm hôm sau, Chu đại quan nhân đầu vẫn còn nhức ong ong, chợt nghe thấy tiền viện có tiếng ồn ào. Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn lên, không biết khi nào mình được người ta đỡ lên giường.
- Người đâu, bên ngoài ồn ào quá vậy, làm gì đó.
Chu Thiên Giáng bất mãn hỏi một tiếng.
- Đại nhân, là người của thuế phủ. Bọn họ đã đem sổ sách đến hết, cừ thật, chất đầy hai xe lớn. Chu Tứ khẩn trương đến nói.
- Tới thì tới, ồn ào làm quái gì. Chu Thiên Giáng nói xong liền ngồi dậy.
- Đại nhân, theo thuộc hạ quan sát, mấy tên tiểu tử này cố ý bới móc. Bọn họ muốn đại nhân ký thủ tục giao nhận, Chu Nhất đại ca nói ngài và Tứ Hoàng tử còn đang ngủ, kết quả có một tên liền không vui, nói không thể chậm trễ việc của hoàng thượng, còn chửi bới đại nhân nói ngài cố ý làm khó dễ, muốn đến phủ nha cáo tội ngài.
- Hả? Còn có việc này? Chu Thiên Giáng vội vàng mặc quan phục, mặt cũng chưa rửa liền đi ra ngoài.
Chu Thiên Giáng liếc qua thượng phòng của Tứ Hoàng tử, hắn biết Huyền Châu hôm qua bị mình đánh cho mặt mũi bầm dập, cơ bản sẽ không ra gặp người khác.
Chu Thiên Giáng nghiêm mặt đi về phía tiền viện. Vài người ở đó đang la hét ầm ĩ, Chu Nhất đã sớm dẫn theo một đám quan sai hộ vệ vây quanh bọn họ.
Một tên trong đó kêu: - Chúng ta phụng mệnh đến chuyển sổ sách, thế nào, các người còn muốn đánh người à! Ta cảnh cáo các người, sổ sách trên xe này cực kỳ quan trọng, chỉ cần dám đánh ta, thiếu bất luận khoản nào cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy một đồng tiền thuế.
Chu Thiên Giáng nheo mắt lại: - Đây là ai, sao nóng nảy vậy?
Chu Thiên Giáng dứt lời, chắp tay sau lưng đi tới. Nghe nói chắp tay sau lưng có thể cho thấy quan uy, Chu Thiên Giáng học theo rất nhanh.
Các quan sai thấy Chu đại nhân giá lâm đều tránh ra. Chu Nhị lặng lẽ đi cạnh Chu Thiên Giáng, nhỏ giọng nói: - Đại nhân, bên ngoài có không ít kẻ đang giám thị, đoán chừng chúng ta vừa động thủ thì quan binh phủ nha sẽ đến. Chu Nhất đại ca sợ hỗn loạn làm mất sổ sách thì tội đều đổ lên đầu chúng ta, cho nên căn dặn đừng động thủ.
Chu Thiên Giáng gật đầu, Chu Nhất nghĩ rất chu toàn, nói không chừng Đường Tề Lực cố ý lập gian kế.
Bảy tám người của thuế nha vừa thấy y phục của Chu Thiên Giáng thì biết chính chủ đã đến. Bọn họ đều là tâm phúc của Đường Tề Lực, hôm nay phụng mệnh cố ý đến soi mói. Đừng nhìn Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử là thân phận "Thượng sai" hiển hách, nhưng già trẻ trong nhà những người này đều dựa vào Đường Tề Lực, bọn họ mặc kệ người trong kinh gì đó.
- Xin hỏi vị này có phải là Chu Thiên Giáng đại nhân? Một tên đứng đầu đi lên trước ngạo mạn hỏi.