Tròng mắt Chu Đại Trung sắp trợn lòi ra, ở Thục Thiên phủ y là nhân vật nói một thì không có hai, cho dù Thượng thư Lục bộ kinh thành đến đây cũng phải nể mặt y ba phần, vậy mà tên Chu Thiên Giáng này và Tứ hoàng tử vừa vào đã liên tiếp khiêu chiến quyền uy của y.
Chu Đại Trung vốn muốn để Bộ nha nể mặt họ một chút nhưng không ngờ lại bị mất mặt. Không nói đến hơn 400 người bị khoảng hơn 40 người của người ta đánh cho chạy tán loạn trên đường mà còn bị họ giam mất khoảng 60 người. Nếu như Diêu Nhất Bình ở đây thì Chu Đại Trung nhất định bĩu môi vài cái, đừng nói là người sống, cho dù tản ra 400 đầu heo thì cũng không đến nỗi bị 40 người sống bắt giam được 60 cái đầu.
Nhìn một đám bộ khoái ngục tốt kêu khóc om sòm, Chu Đại Trung đập đường mộc xuống: - Kêu la cái gì? Bị người ta đánh thành thế này mà còn mặt mũi khóc lóc sao? Vương Hạo đâu rồi? Tên tiểu tử này không phải bị đánh chết rồi đấy chứ? Chu Đại Trung nổi giận đùng đùng gào.
- Hồi đại nhân, Vương thống lĩnh với Võ Đô và Vu Hải đều bị dịch trạm giam lại rồi ạ. Một gã bộ khoái to gan cẩn thận nói.
Chu Đại Trung cau mày, được lắm, tên tiểu tử Chu Thiên Giáng kia còn nhìn người để hạ đĩa, bắt người cũng có chút quan lại rồi đấy. Hôm nay nếu không trị hắn một trận thì Chu Đại Trung sẽ tức chết mất.
- Bẩm báo đại nhân, vốn mấy người tiểu nhân đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng ai biết lại có một đám điêu dân Thục Thiên phủ chạy đến. Đám điêu dân này vô vương vô pháp, đánh chúng ta đầu rơi máu chảy nên mới bị thất bại. Một gã ngục tốt quỳ xuống đất chửi rủa thậm tệ.
Chu Đại Trung xoa xoa ấn đường, trong lòng thầm nhủ lại còn điêu dân nữa chứ, nếu như thuộc hạ của lão tử đều là lũ điêu dân có tố chất được huấn luyện như vậy thì con mẹ nó có thể tự mình làm vua rồi.
- Các ngươi về Bộ nha trước đi, bổn phủ sẽ thay các ngươi bảo vệ công đạo. Chu Thiên Giáng khoát tay áo, cứng rắn đuổi mấy kẻ xui xẻo này ra khỏi đại sảnh phủ nha.
- Đại nhân, xem ra Hoàng thượngđã sớm có sắp xếp rồi. Đường Tề Lực nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Chu Đại Trung tối sầm lại: - Hừ, nếu muốn làm lớn chuyện thì cũng đừng trách ta không khách khí, đánh lũ tiểu tốt này hả, để ta xem chủ tử sẽ hạ chỉ thế nào. Người đâu, điều động ba đội binh mã đến dịch trạmđưa Chu Thiên Giáng đến đây. Tề Lực, ngươi thân chinh dẫn đầu đi, nếu Chu Thiên Giáng dám không nghe theo thì cưỡng chế.
- Tuân mệnh! Đại nhân, người của hắn có đưa theo không ạ? Mắt Đường Tề Lực lộ ra hung quang nói.
Chu Đại Trung ngẫm nghĩ một chút: - Tạm thời không cần đâu, cứ đưa Chu Thiên Giáng đến là được.
Chu Đại Trung tạm thời không muốn động thủ với Tứ hoàng tử và Ngọc Cách Cách, nếu như bị bức ép thì hai người này chính là những con tin có giá trị mà lũ vô dụng của Bộ nha kia mặc dù bị giam ở dịch trạm nhưng Chu Đại Trung lại cảm thấy đây là chuyện tốt, ít nhất cũng là chứng cứ cho thấy mấy người Tứ hoàng tử đánh người của bọn y. Bây giờ đã lớn chuyện, mấu chốt là giải quyết thế nào mới có thể đem lại lợi ích lớn nhất cho Chu gia.
Bên trong dịch quán, một đám quan sai Hộ Bộ băng bó xong vết thương thì lần lượt vào nằm trong sân, nhìn thấy mấy người của Bộ nha chỉ cần không thành thực một chút là cho một cước, coi như rửa hận.
Mấy mật thám của Niêm Can Xử đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, căn bản không để cho Chu Thiên Giáng có cơ hội được chào hỏi, thần không biết quỷ không hay mà biến mất xung quanh dịch trạm. Tứ hoàng tử và Ngọc Cách Cách cũng bị sức mạnh của Niêm Can Xử làm cho chấn động. Một Thục Thiên phủ có thể ngầm giấu nhiều người như vậy, nếu như cả Đại Phong triều mà cộng lại thì chắc cũng không thua gì một đại quân khủng bố.
Thực ra Niêm Can Xử cũng không lớn như Tứ hoàng tử tưởng tượng, nguyên nhân chính là Thục Thiên phủ là nơi trọng yếu của Đại Phong Quốc, hơn nữa Chu gia và Thành Võ Hoàng làm hơi lớn chuyện nên Vệ Triển mới bố trí nhiều người như vậy. Không chỉ như vậy mà các ám tử của Niêm Can Xử gần đó cũng không ngừng tới Thục Thiên phủ.
Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh vào phòng thay quần áo, thuận tiện xem trên vết thương trên người nàng. Mấy người đi theo không có nữ quyến nên chỉ có Ngọc Cách Cách có thể chườm nước nóng giúp nàng một chút. Nhìn Quách Dĩnh tư thế hiên ngang như một tiểu tử thì Ngọc Cách Cách cũng có chút khâm phục dũng khí của nàng.
Tứ hoàng tử lượn một vòng quanh sân, thấy mấy binh tốt Bộ nha gào khóc om sòm thì cau mày đến cạnh Chu Thiên Giáng.
- Thiên Giáng, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Tứ hoàng tử nhìn "tù binh" đầy sân, nhỏ giọng hỏi.
- Còn có thể làm gì chứ? Đợi thôi! Đợi tin tức! Bắt đầu từ bây giờ thì nhiệm vụ của chúng ta coi như kết thúc, những chuyện còn lại là chuyện của phụ hoàng và cữu cữu của ngươi rồi. Ta nói này Lão Tứ, lần này phụ hoàng ngươi chịu thua rồi, ta phải chạy trối chết đây, nếu không tất cả mọi tội danh đều ném hết lên đầu ta mất. Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn Tứ hoàng tử một cái.
Tứ hoàng tử biết Chu Thiên Giáng nói không sai, một khi phụ hoàng cúi đầu trước Lão Thái Hậu và Chu gia thì Chu Thiên Giáng chính là người thích hợp nhất để gánh vác tất cả mọi tội danh, cho dù phụ hoàng không giết hắn thì e là Chu gia cũng sẽ giết Chu Thiên Giáng để cảnh thị mọi người. Nhưng tiểu tử này lại có thân phận đặc biệt là Niêm Can Xử, Tứ hoàng tử cũng không biết Chu gia có dám động đến hắn hay không nữa.
Chu Thiên Giáng bước vào một căn phòng, bốn người Chu Nhất đều đang chờ trong đó, chuyện bị làm lớn như vậy, họ biết Chu Thiên Giáng chắc chắn sẽ có phân phó.
- Chu Nhị, dùng thời gian nhanh nhất để báo tin cho trong kinh thì cần bao lâu? Chu Thiên Giáng hỏi.
- Đại nhân, nếu dùng bồ câu đưa tin thì cần hai ngày là kinh thành có thể nhận được mật báo rồi.
- Vậy được, lập tức báo cáo chuyện này với Hoàng thượng, nhớ nói càng nghiêm trọng càng tốt, cũng chuyển cả tin tức đến chỗ Tĩnh Vương và Quách tướng quân nữa. Nói với hai lão già đó là Chu Thiên Giáng đã nói rồi, nếu như không nhanh nghĩ cách cứu ta thì lão tử sẽ gây họa cho hai nữ nhi của họ. Chu Thiên Giáng rất nghiêm túc nói.
Bốn người Chu Nhị nhìn nhau, trong lòng thầm nhủ vị đại nhân này của chúng ta đúng là cái gì cũng dám nói. Trong kinh thành ai mà chẳng biết Tĩnh Vương còn yêu thương Ngọc Cách Cách hơn cả tính mạng của mình, nếu như truyền tin này đến cho Tĩnh Vương thì không chừng lão già đó còn dám mang cả Đả Vương Tiên của Tông Nhân phủ đến đuổi giết Chu Thiên Giáng ấy chứ.
Chu Thiên Giáng phát hiện vẻ mặt bốn người có chút quái dị thì nghiêm mặt lại: - Truyền tin như những gì ta đã nói, một chữ cũng không được đổi, còn nữa, nói với Tĩnh Vương và Quách tướng quân là nếu như Hoàng thượng chịu thua thì nhanh chóng phái người đến báo cho bổn đại nhân, ta sẽ mang theo hai nha đầu tìm chỗ trốn đi, không chừng đến năm sau có thể bế về cho họ một cháu trai mập mạp.
Chu Nhị lau mồ hôi, vội vàng trải tờ giấy viết mật hàm ra, dù sao tin tức này cũng đến tay Chu Tước Sứ Mục Kỳ trước, còn về việc có theo như những lời Chu Thiên Giáng đã nói hay không thì cũng không liên quan đến họ nữa rồi.
Chu Thiên Giáng làm vậy là muốn buộc Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín nhanh chóng điều binh, bây giờ đến thánh chỉ quái quỷ gì đó cũng vô dụng, chỉ có binh quyền mới an toàn nhất. Với mối quan hệ của Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín thì tự mình điều một hai vạn người từ Nam Cương không thành vấn đề. Thục Thiên phủ cách kinh thành xa nhưng Nam Cương lại rất gần, với ánh mắt paparazzi của Chu Thiên Giáng thì hắn có thể nhìn ra dấu hiệu mưu phản của Chu gia. Chỉ có Quách Thiên Tín bên đó dám tự mình điều động binh mã thì trong lòng Chu Thiên Giáng mới coi như yên tâm, nếu không thì cho dù Thành Võ Hoàng diệt cả nhà lão quốc cữu thì Chu Đại Trung vẫn có thể giết mấy người bọn họ ở Thục Thiên phủ.
- Đại nhân, chuyện bí mật ngân khố còn cần điều tra không ạ? Chu Tứ lặng lẽ hỏi.
- Tra chứ, đương nhiên là phải tra, bất kể ai thắng ai thua thì bạc vẫn là thứ quan trọng.
Chu Thiên Giáng đã sớm nghĩ kĩ rồi, chỉ cần vượt qua được cửa ải khó khăn này, chờ đến khi tìm được bạc thì kiểu gì cũng phải tham ô một phần, có tiền rồi thì mới có thể tuyển quân mua ngựa. Chu Thiên Giáng phải âm thầm huấn luyện một đội ngũ trung thành với mình.
Một gã hộ vệ kích động từ bên ngoài chạy vào: - Chu đại nhân, không xong rồi, bên ngoài có ba đội quan binh đến, người cầm đầu chính là Đường Tề Lực, y bảo đại nhân ngài ra nghe lệnh.
Mấy người Chu Nhất biến sắc, theo biên chế binh lính của Đại Phong triều thì ba đội binh mã cũng phải 600 người, lẽ nào Chu Đại Trung phái người đến bắt người thật rồi.
Chu Thiên Giáng không để ý mà cười lạnh một tiếng: - Đừng căng thẳng, nếu Chu Đại Trung muốn bắt người thì cũng không cần khách khí như vậy mà đã trực tiếp xông vào cho đỡ rách việc rồi. Chu Nhất, ngươi theo ta đi một chuyến. Chu Thiên Giáng nói xong thì rút ra Kim Bút rồi cất bước ra ngoài.
Tứ hoàng tử đã sớm hốt hoảng đứng ở hậu viện, vừa thấy Chu Thiên Giáng ra thì đã túm lấy ống tay áo hắn căng thẳng hỏi: - Thiên Giáng, bọn họ sẽ không cá chết lưới rách đấy chứ?
Chu Đại Trung vốn muốn để Bộ nha nể mặt họ một chút nhưng không ngờ lại bị mất mặt. Không nói đến hơn 400 người bị khoảng hơn 40 người của người ta đánh cho chạy tán loạn trên đường mà còn bị họ giam mất khoảng 60 người. Nếu như Diêu Nhất Bình ở đây thì Chu Đại Trung nhất định bĩu môi vài cái, đừng nói là người sống, cho dù tản ra 400 đầu heo thì cũng không đến nỗi bị 40 người sống bắt giam được 60 cái đầu.
Nhìn một đám bộ khoái ngục tốt kêu khóc om sòm, Chu Đại Trung đập đường mộc xuống: - Kêu la cái gì? Bị người ta đánh thành thế này mà còn mặt mũi khóc lóc sao? Vương Hạo đâu rồi? Tên tiểu tử này không phải bị đánh chết rồi đấy chứ? Chu Đại Trung nổi giận đùng đùng gào.
- Hồi đại nhân, Vương thống lĩnh với Võ Đô và Vu Hải đều bị dịch trạm giam lại rồi ạ. Một gã bộ khoái to gan cẩn thận nói.
Chu Đại Trung cau mày, được lắm, tên tiểu tử Chu Thiên Giáng kia còn nhìn người để hạ đĩa, bắt người cũng có chút quan lại rồi đấy. Hôm nay nếu không trị hắn một trận thì Chu Đại Trung sẽ tức chết mất.
- Bẩm báo đại nhân, vốn mấy người tiểu nhân đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng ai biết lại có một đám điêu dân Thục Thiên phủ chạy đến. Đám điêu dân này vô vương vô pháp, đánh chúng ta đầu rơi máu chảy nên mới bị thất bại. Một gã ngục tốt quỳ xuống đất chửi rủa thậm tệ.
Chu Đại Trung xoa xoa ấn đường, trong lòng thầm nhủ lại còn điêu dân nữa chứ, nếu như thuộc hạ của lão tử đều là lũ điêu dân có tố chất được huấn luyện như vậy thì con mẹ nó có thể tự mình làm vua rồi.
- Các ngươi về Bộ nha trước đi, bổn phủ sẽ thay các ngươi bảo vệ công đạo. Chu Thiên Giáng khoát tay áo, cứng rắn đuổi mấy kẻ xui xẻo này ra khỏi đại sảnh phủ nha.
- Đại nhân, xem ra Hoàng thượngđã sớm có sắp xếp rồi. Đường Tề Lực nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Chu Đại Trung tối sầm lại: - Hừ, nếu muốn làm lớn chuyện thì cũng đừng trách ta không khách khí, đánh lũ tiểu tốt này hả, để ta xem chủ tử sẽ hạ chỉ thế nào. Người đâu, điều động ba đội binh mã đến dịch trạmđưa Chu Thiên Giáng đến đây. Tề Lực, ngươi thân chinh dẫn đầu đi, nếu Chu Thiên Giáng dám không nghe theo thì cưỡng chế.
- Tuân mệnh! Đại nhân, người của hắn có đưa theo không ạ? Mắt Đường Tề Lực lộ ra hung quang nói.
Chu Đại Trung ngẫm nghĩ một chút: - Tạm thời không cần đâu, cứ đưa Chu Thiên Giáng đến là được.
Chu Đại Trung tạm thời không muốn động thủ với Tứ hoàng tử và Ngọc Cách Cách, nếu như bị bức ép thì hai người này chính là những con tin có giá trị mà lũ vô dụng của Bộ nha kia mặc dù bị giam ở dịch trạm nhưng Chu Đại Trung lại cảm thấy đây là chuyện tốt, ít nhất cũng là chứng cứ cho thấy mấy người Tứ hoàng tử đánh người của bọn y. Bây giờ đã lớn chuyện, mấu chốt là giải quyết thế nào mới có thể đem lại lợi ích lớn nhất cho Chu gia.
Bên trong dịch quán, một đám quan sai Hộ Bộ băng bó xong vết thương thì lần lượt vào nằm trong sân, nhìn thấy mấy người của Bộ nha chỉ cần không thành thực một chút là cho một cước, coi như rửa hận.
Mấy mật thám của Niêm Can Xử đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, căn bản không để cho Chu Thiên Giáng có cơ hội được chào hỏi, thần không biết quỷ không hay mà biến mất xung quanh dịch trạm. Tứ hoàng tử và Ngọc Cách Cách cũng bị sức mạnh của Niêm Can Xử làm cho chấn động. Một Thục Thiên phủ có thể ngầm giấu nhiều người như vậy, nếu như cả Đại Phong triều mà cộng lại thì chắc cũng không thua gì một đại quân khủng bố.
Thực ra Niêm Can Xử cũng không lớn như Tứ hoàng tử tưởng tượng, nguyên nhân chính là Thục Thiên phủ là nơi trọng yếu của Đại Phong Quốc, hơn nữa Chu gia và Thành Võ Hoàng làm hơi lớn chuyện nên Vệ Triển mới bố trí nhiều người như vậy. Không chỉ như vậy mà các ám tử của Niêm Can Xử gần đó cũng không ngừng tới Thục Thiên phủ.
Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh vào phòng thay quần áo, thuận tiện xem trên vết thương trên người nàng. Mấy người đi theo không có nữ quyến nên chỉ có Ngọc Cách Cách có thể chườm nước nóng giúp nàng một chút. Nhìn Quách Dĩnh tư thế hiên ngang như một tiểu tử thì Ngọc Cách Cách cũng có chút khâm phục dũng khí của nàng.
Tứ hoàng tử lượn một vòng quanh sân, thấy mấy binh tốt Bộ nha gào khóc om sòm thì cau mày đến cạnh Chu Thiên Giáng.
- Thiên Giáng, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Tứ hoàng tử nhìn "tù binh" đầy sân, nhỏ giọng hỏi.
- Còn có thể làm gì chứ? Đợi thôi! Đợi tin tức! Bắt đầu từ bây giờ thì nhiệm vụ của chúng ta coi như kết thúc, những chuyện còn lại là chuyện của phụ hoàng và cữu cữu của ngươi rồi. Ta nói này Lão Tứ, lần này phụ hoàng ngươi chịu thua rồi, ta phải chạy trối chết đây, nếu không tất cả mọi tội danh đều ném hết lên đầu ta mất. Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn Tứ hoàng tử một cái.
Tứ hoàng tử biết Chu Thiên Giáng nói không sai, một khi phụ hoàng cúi đầu trước Lão Thái Hậu và Chu gia thì Chu Thiên Giáng chính là người thích hợp nhất để gánh vác tất cả mọi tội danh, cho dù phụ hoàng không giết hắn thì e là Chu gia cũng sẽ giết Chu Thiên Giáng để cảnh thị mọi người. Nhưng tiểu tử này lại có thân phận đặc biệt là Niêm Can Xử, Tứ hoàng tử cũng không biết Chu gia có dám động đến hắn hay không nữa.
Chu Thiên Giáng bước vào một căn phòng, bốn người Chu Nhất đều đang chờ trong đó, chuyện bị làm lớn như vậy, họ biết Chu Thiên Giáng chắc chắn sẽ có phân phó.
- Chu Nhị, dùng thời gian nhanh nhất để báo tin cho trong kinh thì cần bao lâu? Chu Thiên Giáng hỏi.
- Đại nhân, nếu dùng bồ câu đưa tin thì cần hai ngày là kinh thành có thể nhận được mật báo rồi.
- Vậy được, lập tức báo cáo chuyện này với Hoàng thượng, nhớ nói càng nghiêm trọng càng tốt, cũng chuyển cả tin tức đến chỗ Tĩnh Vương và Quách tướng quân nữa. Nói với hai lão già đó là Chu Thiên Giáng đã nói rồi, nếu như không nhanh nghĩ cách cứu ta thì lão tử sẽ gây họa cho hai nữ nhi của họ. Chu Thiên Giáng rất nghiêm túc nói.
Bốn người Chu Nhị nhìn nhau, trong lòng thầm nhủ vị đại nhân này của chúng ta đúng là cái gì cũng dám nói. Trong kinh thành ai mà chẳng biết Tĩnh Vương còn yêu thương Ngọc Cách Cách hơn cả tính mạng của mình, nếu như truyền tin này đến cho Tĩnh Vương thì không chừng lão già đó còn dám mang cả Đả Vương Tiên của Tông Nhân phủ đến đuổi giết Chu Thiên Giáng ấy chứ.
Chu Thiên Giáng phát hiện vẻ mặt bốn người có chút quái dị thì nghiêm mặt lại: - Truyền tin như những gì ta đã nói, một chữ cũng không được đổi, còn nữa, nói với Tĩnh Vương và Quách tướng quân là nếu như Hoàng thượng chịu thua thì nhanh chóng phái người đến báo cho bổn đại nhân, ta sẽ mang theo hai nha đầu tìm chỗ trốn đi, không chừng đến năm sau có thể bế về cho họ một cháu trai mập mạp.
Chu Nhị lau mồ hôi, vội vàng trải tờ giấy viết mật hàm ra, dù sao tin tức này cũng đến tay Chu Tước Sứ Mục Kỳ trước, còn về việc có theo như những lời Chu Thiên Giáng đã nói hay không thì cũng không liên quan đến họ nữa rồi.
Chu Thiên Giáng làm vậy là muốn buộc Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín nhanh chóng điều binh, bây giờ đến thánh chỉ quái quỷ gì đó cũng vô dụng, chỉ có binh quyền mới an toàn nhất. Với mối quan hệ của Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín thì tự mình điều một hai vạn người từ Nam Cương không thành vấn đề. Thục Thiên phủ cách kinh thành xa nhưng Nam Cương lại rất gần, với ánh mắt paparazzi của Chu Thiên Giáng thì hắn có thể nhìn ra dấu hiệu mưu phản của Chu gia. Chỉ có Quách Thiên Tín bên đó dám tự mình điều động binh mã thì trong lòng Chu Thiên Giáng mới coi như yên tâm, nếu không thì cho dù Thành Võ Hoàng diệt cả nhà lão quốc cữu thì Chu Đại Trung vẫn có thể giết mấy người bọn họ ở Thục Thiên phủ.
- Đại nhân, chuyện bí mật ngân khố còn cần điều tra không ạ? Chu Tứ lặng lẽ hỏi.
- Tra chứ, đương nhiên là phải tra, bất kể ai thắng ai thua thì bạc vẫn là thứ quan trọng.
Chu Thiên Giáng đã sớm nghĩ kĩ rồi, chỉ cần vượt qua được cửa ải khó khăn này, chờ đến khi tìm được bạc thì kiểu gì cũng phải tham ô một phần, có tiền rồi thì mới có thể tuyển quân mua ngựa. Chu Thiên Giáng phải âm thầm huấn luyện một đội ngũ trung thành với mình.
Một gã hộ vệ kích động từ bên ngoài chạy vào: - Chu đại nhân, không xong rồi, bên ngoài có ba đội quan binh đến, người cầm đầu chính là Đường Tề Lực, y bảo đại nhân ngài ra nghe lệnh.
Mấy người Chu Nhất biến sắc, theo biên chế binh lính của Đại Phong triều thì ba đội binh mã cũng phải 600 người, lẽ nào Chu Đại Trung phái người đến bắt người thật rồi.
Chu Thiên Giáng không để ý mà cười lạnh một tiếng: - Đừng căng thẳng, nếu Chu Đại Trung muốn bắt người thì cũng không cần khách khí như vậy mà đã trực tiếp xông vào cho đỡ rách việc rồi. Chu Nhất, ngươi theo ta đi một chuyến. Chu Thiên Giáng nói xong thì rút ra Kim Bút rồi cất bước ra ngoài.
Tứ hoàng tử đã sớm hốt hoảng đứng ở hậu viện, vừa thấy Chu Thiên Giáng ra thì đã túm lấy ống tay áo hắn căng thẳng hỏi: - Thiên Giáng, bọn họ sẽ không cá chết lưới rách đấy chứ?