- Chu Thiên Giáng, bản quan không biết ngươi có đủ tư cách này ở Niêm Can Xử hay không. Chu Đại Trung nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng, ý là nếu như ngươi không đủ tư cách, có lưu lại cũng vô dụng.
Chu Thiên Giáng đảo mắt nói: - Chu đại nhân, hạ quan có thể điều động các mật thám ở các đô phủ gần đây, chỉ dựa vào điều này thì ngài nói xem ta có đủ tư cách hay không nào?
Chu Đại Trung nhìn Chu Thiên Giáng nửa ngày cũng không phát hiện ra sơ hở gì, cơ cấu Niêm Can Xử như vậy, Chu Đại Trung tin rằng tên tiểu tử này cũng không dám giả mạo, nếu giả mạo thì càng chết thảm hơn.
Chu Đại Trung yên lặng gật đầu: - Được, bản quan có thể tha cho ngươi nhưng ngươi phải ở yên trong dịch trạm, không được đi đâu cả. Bản quan sẽ theo trình tự báo chuyện này lên triều đình xem bọn họ xử lý thế nào, ngoài ra chuyện hôm nay ta biết ngươi biết, Đại Phong triều vẫn là thiên hạ của Lý gia, đừng ép lão phu phải giết ngươi.
- Hạ quan cũng nghĩ vậy. Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười.
Thực ra Chu Thiên Giáng biết bản thân hắn và Chu Đại Trung đều là những quân cờ trên bàn cờ, nếu như nói Chu Thiên Giáng là một con tốt thì Chu Đại Trung kia đơn giản là một con mã hậu pháo, những người đánh cờ thực sự đều ở phía trên.
- Còn nữa, thả hết người ra cho ta.
Chu Đại Trung lạnh lùng nói.
- Ha ha, tất nhiên rồi, giữ họ lại ta cũng không có cơm nuôi. Chu Thiên Giáng nói xong cũng coi như có thể đứng thẳng lưng được rồi.
Đường Tề Lực thấy hai người bên trên thì thầm to nhỏ như hai con dế đang chọi nhau thì trong lòng nóng như lửa đốt, thấy Chu Thiên Giáng quay về thì Đường Tề Lực nhìn Chu Đại Trung với ánh mắt trông mong.
Chu Đại Trung ho khan một tiếng, nhìn Đường Tề Lực rồi lại nhìn xung quanh: - Chu Thiên Giáng, ngươi lui xuống trước đi.
- Tạ ơn đại nhân! Chu Thiên Giáng ôm quyền, vội vã bước ra ngoài.
Đường Tề Lực trợn trừng mắt: - Đạiđại nhân, ngài cứ như vậy mà thả hắn sao?
Sắc mặt Chu Đại Trung trầm xuống, không để ý đến Đường Tề Lực mà rút ra một quan trù: - Trương Bưu nghe lệnh, nhanh chóng đem bốn đạo binh mã đến dịch trạm bao vây lại cho ta, ngoại trừ ăn uống bình thường ra, không có lệnh của bản quan thì mấy người Tứ hoàng tử không ai được ra vào.
- Tuân lệnh! Một gã Võ đô thống nhận lệnh rồi bắt đầu bố trí binh mã.
Chu Thiên Giáng bước ra đại đường chỉ cảm thấy lưng sắp ướt đẫm mồ hôi, tuy vừa rồi hắn tỏ vẻ rất bình tĩnh nhưng vừa ra khỏi cửa phủ nha thì chân hắn run rẩy đến mức suýt nữa không leo nổi lên ngựa.
Chu Nhất hộ tống Chu Thiên Giáng trở lại dịch trạm, bên này vừa đặt chân xuống thì một đám quan binh đã bao vây trước sau lại. Chu Thiên Giáng hạ lệnh cho hộ vệ đuổi hết Diêu Nhất Bình và thủ hạ của y cùng với mấy tên kế toán ra ngoài.
- Chu Nhị, gửi mật thư cho kinh thành chưa vậy? Chuyện Chu Thiên Giáng quan tâm nhất chính là chuyện này.
- Đã gửi rồi ạ. Chu Nhị nhỏ giọng đáp.
Vừa nghe thấy mật thư đã được gửi đi thì Chu Thiên Giáng mới nhẹ thở phào một tiếng. Hắn chỉ sợ kinh thành không biết chuyện ở đây, chờ quốc cữu gia bố trí xong cục diện thì cũng có chút rắc rối rồi.
- Thiên Giáng, Chu Đại Trung muốn làm gì vậy? Tại sao lại phong tỏa hết các đường? Tứ hoàng tử lo lắng hỏi.
Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh đều nhìn Chu Thiên Giáng, đến giờ thì mấy người bọn họ đã mất đi chủ kiến rồi, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Chu Thiên Giáng.
- Còn có ý gì nữa, tạm thời giam lỏng chứ sao. Chu Thiên Giáng mắt trắng dã nói.
- Thiên Giáng ca, có phải chúng ta hơiquá phận rồi.
Ngọc Cách Cách lo lắng nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng không nói gì, hắn biết mấy người Ngọc Cách Cách căn bản không biết được sự khốc liệt của đấu tranh chính trị. Hoàng quyền thống trị của Đại Phong triều có quá nhiều lỗ hổng, quan viên quân chính địa phương chỉ quan tâm đến đại quyền bản thân khiến hoàng quyền suy yếu. Thảo nào lúc hắn mới xuyên đến thời đại này, vì một cái đầu heo mà huyện nha dám bán hắn cho thanh lâu.
Chu Thiên Giáng nhắm mắt lại, hắn cảm thấy nếu như Đại Phong triều cứ tiếp tục như vậy nữa thì sẽ nhanh chóng rơi vào cục diện chư hầu cát cứ nhưng hắn cũng không muốn để Đại Phong triều rơi vào bước đường đó lúc này bởi vì hoàng quyền tập trung hiện giờ có thể giúp Chu Thiên Giáng đạt được lợi ích lớn nhất. Nếu phân tách quá sớm mà nền tảng của hắn hiện giờ còn quá mỏng, rất dễ bị người khác nuốt mất, vậy nên Chu Thiên Giáng cảm thấy bản thân hắn nên giúp Thành Võ Hoàng chấn hưng hoàng quyền.
Kinh thành Đại Phong, trong thượng thư phòng hoàng cung, Thành Võ Hoàng cau mày đọc mật tấu trong tay. Vệ Triển đứng bên cạnh, yên lặng chờ phân phó của Thành Võ Hoàng.
- Vệ Triển, ngươi nói xem rốt cuộc vị cữu cữu kia cùng mẫu hậu muốn làm gì vậy? Lẽ nào không ép bổn hoàng thì không được sao? Thành Võ Hoàng buông mật tấu xuống, khuôn mặt u sầu.
- Bệ hạ, thần chỉ phụ trách truyền tin tức, không tham gia vào phán đoán của ngài. Vệ Triển bình tĩnh nói.
Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng, ông ta biết là Vệ Triển không muốn nói ra hậu quả nghiêm trọng.
- Aizzzdù sao đó cũng là mẫu hậu thân sinh của ta, bổn hoàng đã hơn năm mươi, mẫu hậu và cữu cữu cũng bắt đầu cái tuổi cổ lai hi rồi. Bổn hoàng vốn muốn ẩn nhẫn, đợi đến lúc họ cưỡi hạc mà đi rồi chỉnh đốn triều cương nhưng hiện giờ xem ra trẫm rất khó xử.
Vệ Triển nháy nháy mắt: - Nếu như bệ hạ nghĩ vậy thì người cứ tiếp tục ẩn nhẫn đi. Vệ Triển chế giễu.
- NgươiVệ Triển ngươi được lắm, không nghĩ cách giúp trẫm mà còn ngồi nói mát.
Thành Võ Hoàng tức giận nhìn Vệ Triển, nếu như là người khác thì ông ta đã đá ra ngoài rồi.
- Bệ hạ, theo thần được biết thì Lão Thái Hậu đã bí mật triệu kiến Nhị hoàng tử, Bắc đại doanh dưới sự thao túng của lão quốc cữu cũng bắt đầu rục rịch rồi, nếu như ngài cứ ẩn nhẫn tiếp thì Vệ Triển thần có thể chờ tiếp cùng ngài, phỏng chừng cục diện sau này không phải thứ mà bệ hạ muốn nhìn thấy. Vệ Triển lạnh lùng nói.
- Hừ! Huyền Xán vẫn chưa có bản lĩnh đó đâu. Trong lịch sử Đại Phong triều ta có thể giết huynh nhưng không thể giết phụ hoàng. Nếu như Huyền Xán có gan làm vậy thì bổn hoàng đúng là cũng dám trao ngôi hoàng vị cho nó, nhưng nó phải có bản lĩnh này mới được. Trong ánh mắt Thành Võ Hoàng lộ ra tia sát khí.
- Bệ hạ, đại doanh Kinh Giao có thể làm kinh động đến binh mã của lão quốc cữu ở phía bắc. Phía nam có Quách Thiên Tín, binh quyền cũng không rơi vào tay quốc cữu được, chỉ có điều Cửu Môn Đề Đốc trong kinh thành e là phải sớm thay người thôi, nếu không hai vạn binh mã trong kinh thành có thể trở tay bao vây hoàng cung. Vệ Triển nói thẳn ra điểm yếu hại.
Thành Võ Hoàng gật gật đầu: - Trọng trách Cửu Môn Đề Đốc kiêm phòng hộ kinh thành phải là người bổn hoàng tin tưởng thì mới được nhưng trước mắt vẫn chưa có ai thích hợp cả.
Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển, ý là không phải không muốn đổi mà là không có người có thể tin tưởng được. Quách Thiên Tín có thể tin tưởng được nhưng đại doanh phía nam phải dựa vào ông ta, còn những người khác bao gồm cả Lý Hồng thì Thành Võ Hoàng đều không yên tâm bởi vì Lão Thái Hậu và quốc cữu bí mật kinh doanh nhiều năm như vậy, không ít trọng thần đều duy trì thái độ trung lập.
- Bệ hạ, thần đề cử một người, là Tĩnh Vương ạ.
- Tĩnh Vương? Không được, tuyệt đối không được. Vệ Triển, lẽ nào ngươi không sợ hắn sẽ lật đổ trẫm sao? Thành Võ Hoàng cau mày nói.
- Tĩnh Vương sẽ không làm vậy đâu, cho dù Tĩnh Vương thượng vị thì cũng không phù hợp với lợi ích của Lão Thái Hậu và quốc cữu, hơn nữa, quan trọng nhất là Tĩnh Vương không có tâm cơ kia, bởi vì cho dù Tĩnh Vương làm Hoàng thượng thì cuối cùng vẫn phải truyền ngôi cho con trai, vậy nên Tĩnh Vương sẽ không ngu ngốc mà làm như vậy đâu.
Vệ Triển khẽ cười cười, ý là Tĩnh Vương không có con trai, làm Hoàng thượng không được mấy ngày lại phải trả cho hậu thế của ngài, như vậy còn không bằng an phận mà làm một vương gia tự do tự tại.
Thành Võ Hoàng vuốt râu, nghe lý do mà Vệ Triển nói thì để Tĩnh Vương giám thị Cửu Môn phòng ngự cũng không phải là không được, từ thâm tâm mà nói thì Thành Võ Hoàng khá tin tưởng vương đệ này.
- Vậy bên Thục Thiên phủ làm sao bây giờ? Phái người đi giải quyết đi, đừng quên là trẫm vẫn còn đứa con trai bên đó nữa.
- Thục Thiên phủ? Bệ hạ, thần đoán có khi hiện giờ Tĩnh Vương đã đến tìm Quách Thiên Tín để thương lượng rồi. Về mặt này thì Tĩnh Vương còn nóng vội hơn ngài nhiều, ngài có Tứ hoàng tử còn Tĩnh Vương người ta còn có một nữ nhi bảo bối nữa. Vệ Triển nói một cách thần bí.
Thành Võ Hoàng ngẩn ra, lập tức nghĩ đến vấn đề mấu chốt trong đó, Thành Võ Hoàng không khỏi cười ha hả: - Ha ha, tiểu tử Chu Thiên Giáng kia đúng là có dự đoán trước, đưa nha đầu Ngọc Nhi kia theo chẳng khác nào đưa cả tâm của Tĩnh Vương theo. Vệ Triển, ta thấy tiểu tử kia cũng không đơn giản, bức đến mức trẫm cũng không có đường lui.
Vệ Triển yên lặng gật gật đầu nhưng trong lòng lại rủa thầm Chu Thiên Giáng. Bản thân Niêm Can Xử không muốn đứng chỗ sáng mà tên tiểu tử này lại hận không thể công bố cho tất cả mọi người đều biết, nếu như người khác dám làm như vậy thì đã sớm thủ tiêu bí mật rồi.
Trước cửa phủ Trấn Nam tướng quân, người gác cổng Quách phủ vừa nhìn thấy xe ngựa của Tĩnh Vương giá lâm, còn chưa kịp ra nghênh đón thì đã thấy Tĩnh Vương hấp tấp nhảy từ trên xe xuống.
- Quách Thiên Tín, cái lão già đáng chịu ngàn đao này, nếu hôm nay không nói rõ mọi chuyện với bổn vương thì bổn vương sẽ không để yên cho ngươi!
Tĩnh Vương hận không thể chạy thật nhanh, mang theo Đả Vương Tiên xông vào.
Chu Thiên Giáng đảo mắt nói: - Chu đại nhân, hạ quan có thể điều động các mật thám ở các đô phủ gần đây, chỉ dựa vào điều này thì ngài nói xem ta có đủ tư cách hay không nào?
Chu Đại Trung nhìn Chu Thiên Giáng nửa ngày cũng không phát hiện ra sơ hở gì, cơ cấu Niêm Can Xử như vậy, Chu Đại Trung tin rằng tên tiểu tử này cũng không dám giả mạo, nếu giả mạo thì càng chết thảm hơn.
Chu Đại Trung yên lặng gật đầu: - Được, bản quan có thể tha cho ngươi nhưng ngươi phải ở yên trong dịch trạm, không được đi đâu cả. Bản quan sẽ theo trình tự báo chuyện này lên triều đình xem bọn họ xử lý thế nào, ngoài ra chuyện hôm nay ta biết ngươi biết, Đại Phong triều vẫn là thiên hạ của Lý gia, đừng ép lão phu phải giết ngươi.
- Hạ quan cũng nghĩ vậy. Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười.
Thực ra Chu Thiên Giáng biết bản thân hắn và Chu Đại Trung đều là những quân cờ trên bàn cờ, nếu như nói Chu Thiên Giáng là một con tốt thì Chu Đại Trung kia đơn giản là một con mã hậu pháo, những người đánh cờ thực sự đều ở phía trên.
- Còn nữa, thả hết người ra cho ta.
Chu Đại Trung lạnh lùng nói.
- Ha ha, tất nhiên rồi, giữ họ lại ta cũng không có cơm nuôi. Chu Thiên Giáng nói xong cũng coi như có thể đứng thẳng lưng được rồi.
Đường Tề Lực thấy hai người bên trên thì thầm to nhỏ như hai con dế đang chọi nhau thì trong lòng nóng như lửa đốt, thấy Chu Thiên Giáng quay về thì Đường Tề Lực nhìn Chu Đại Trung với ánh mắt trông mong.
Chu Đại Trung ho khan một tiếng, nhìn Đường Tề Lực rồi lại nhìn xung quanh: - Chu Thiên Giáng, ngươi lui xuống trước đi.
- Tạ ơn đại nhân! Chu Thiên Giáng ôm quyền, vội vã bước ra ngoài.
Đường Tề Lực trợn trừng mắt: - Đạiđại nhân, ngài cứ như vậy mà thả hắn sao?
Sắc mặt Chu Đại Trung trầm xuống, không để ý đến Đường Tề Lực mà rút ra một quan trù: - Trương Bưu nghe lệnh, nhanh chóng đem bốn đạo binh mã đến dịch trạm bao vây lại cho ta, ngoại trừ ăn uống bình thường ra, không có lệnh của bản quan thì mấy người Tứ hoàng tử không ai được ra vào.
- Tuân lệnh! Một gã Võ đô thống nhận lệnh rồi bắt đầu bố trí binh mã.
Chu Thiên Giáng bước ra đại đường chỉ cảm thấy lưng sắp ướt đẫm mồ hôi, tuy vừa rồi hắn tỏ vẻ rất bình tĩnh nhưng vừa ra khỏi cửa phủ nha thì chân hắn run rẩy đến mức suýt nữa không leo nổi lên ngựa.
Chu Nhất hộ tống Chu Thiên Giáng trở lại dịch trạm, bên này vừa đặt chân xuống thì một đám quan binh đã bao vây trước sau lại. Chu Thiên Giáng hạ lệnh cho hộ vệ đuổi hết Diêu Nhất Bình và thủ hạ của y cùng với mấy tên kế toán ra ngoài.
- Chu Nhị, gửi mật thư cho kinh thành chưa vậy? Chuyện Chu Thiên Giáng quan tâm nhất chính là chuyện này.
- Đã gửi rồi ạ. Chu Nhị nhỏ giọng đáp.
Vừa nghe thấy mật thư đã được gửi đi thì Chu Thiên Giáng mới nhẹ thở phào một tiếng. Hắn chỉ sợ kinh thành không biết chuyện ở đây, chờ quốc cữu gia bố trí xong cục diện thì cũng có chút rắc rối rồi.
- Thiên Giáng, Chu Đại Trung muốn làm gì vậy? Tại sao lại phong tỏa hết các đường? Tứ hoàng tử lo lắng hỏi.
Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh đều nhìn Chu Thiên Giáng, đến giờ thì mấy người bọn họ đã mất đi chủ kiến rồi, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Chu Thiên Giáng.
- Còn có ý gì nữa, tạm thời giam lỏng chứ sao. Chu Thiên Giáng mắt trắng dã nói.
- Thiên Giáng ca, có phải chúng ta hơiquá phận rồi.
Ngọc Cách Cách lo lắng nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng không nói gì, hắn biết mấy người Ngọc Cách Cách căn bản không biết được sự khốc liệt của đấu tranh chính trị. Hoàng quyền thống trị của Đại Phong triều có quá nhiều lỗ hổng, quan viên quân chính địa phương chỉ quan tâm đến đại quyền bản thân khiến hoàng quyền suy yếu. Thảo nào lúc hắn mới xuyên đến thời đại này, vì một cái đầu heo mà huyện nha dám bán hắn cho thanh lâu.
Chu Thiên Giáng nhắm mắt lại, hắn cảm thấy nếu như Đại Phong triều cứ tiếp tục như vậy nữa thì sẽ nhanh chóng rơi vào cục diện chư hầu cát cứ nhưng hắn cũng không muốn để Đại Phong triều rơi vào bước đường đó lúc này bởi vì hoàng quyền tập trung hiện giờ có thể giúp Chu Thiên Giáng đạt được lợi ích lớn nhất. Nếu phân tách quá sớm mà nền tảng của hắn hiện giờ còn quá mỏng, rất dễ bị người khác nuốt mất, vậy nên Chu Thiên Giáng cảm thấy bản thân hắn nên giúp Thành Võ Hoàng chấn hưng hoàng quyền.
Kinh thành Đại Phong, trong thượng thư phòng hoàng cung, Thành Võ Hoàng cau mày đọc mật tấu trong tay. Vệ Triển đứng bên cạnh, yên lặng chờ phân phó của Thành Võ Hoàng.
- Vệ Triển, ngươi nói xem rốt cuộc vị cữu cữu kia cùng mẫu hậu muốn làm gì vậy? Lẽ nào không ép bổn hoàng thì không được sao? Thành Võ Hoàng buông mật tấu xuống, khuôn mặt u sầu.
- Bệ hạ, thần chỉ phụ trách truyền tin tức, không tham gia vào phán đoán của ngài. Vệ Triển bình tĩnh nói.
Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng, ông ta biết là Vệ Triển không muốn nói ra hậu quả nghiêm trọng.
- Aizzzdù sao đó cũng là mẫu hậu thân sinh của ta, bổn hoàng đã hơn năm mươi, mẫu hậu và cữu cữu cũng bắt đầu cái tuổi cổ lai hi rồi. Bổn hoàng vốn muốn ẩn nhẫn, đợi đến lúc họ cưỡi hạc mà đi rồi chỉnh đốn triều cương nhưng hiện giờ xem ra trẫm rất khó xử.
Vệ Triển nháy nháy mắt: - Nếu như bệ hạ nghĩ vậy thì người cứ tiếp tục ẩn nhẫn đi. Vệ Triển chế giễu.
- NgươiVệ Triển ngươi được lắm, không nghĩ cách giúp trẫm mà còn ngồi nói mát.
Thành Võ Hoàng tức giận nhìn Vệ Triển, nếu như là người khác thì ông ta đã đá ra ngoài rồi.
- Bệ hạ, theo thần được biết thì Lão Thái Hậu đã bí mật triệu kiến Nhị hoàng tử, Bắc đại doanh dưới sự thao túng của lão quốc cữu cũng bắt đầu rục rịch rồi, nếu như ngài cứ ẩn nhẫn tiếp thì Vệ Triển thần có thể chờ tiếp cùng ngài, phỏng chừng cục diện sau này không phải thứ mà bệ hạ muốn nhìn thấy. Vệ Triển lạnh lùng nói.
- Hừ! Huyền Xán vẫn chưa có bản lĩnh đó đâu. Trong lịch sử Đại Phong triều ta có thể giết huynh nhưng không thể giết phụ hoàng. Nếu như Huyền Xán có gan làm vậy thì bổn hoàng đúng là cũng dám trao ngôi hoàng vị cho nó, nhưng nó phải có bản lĩnh này mới được. Trong ánh mắt Thành Võ Hoàng lộ ra tia sát khí.
- Bệ hạ, đại doanh Kinh Giao có thể làm kinh động đến binh mã của lão quốc cữu ở phía bắc. Phía nam có Quách Thiên Tín, binh quyền cũng không rơi vào tay quốc cữu được, chỉ có điều Cửu Môn Đề Đốc trong kinh thành e là phải sớm thay người thôi, nếu không hai vạn binh mã trong kinh thành có thể trở tay bao vây hoàng cung. Vệ Triển nói thẳn ra điểm yếu hại.
Thành Võ Hoàng gật gật đầu: - Trọng trách Cửu Môn Đề Đốc kiêm phòng hộ kinh thành phải là người bổn hoàng tin tưởng thì mới được nhưng trước mắt vẫn chưa có ai thích hợp cả.
Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển, ý là không phải không muốn đổi mà là không có người có thể tin tưởng được. Quách Thiên Tín có thể tin tưởng được nhưng đại doanh phía nam phải dựa vào ông ta, còn những người khác bao gồm cả Lý Hồng thì Thành Võ Hoàng đều không yên tâm bởi vì Lão Thái Hậu và quốc cữu bí mật kinh doanh nhiều năm như vậy, không ít trọng thần đều duy trì thái độ trung lập.
- Bệ hạ, thần đề cử một người, là Tĩnh Vương ạ.
- Tĩnh Vương? Không được, tuyệt đối không được. Vệ Triển, lẽ nào ngươi không sợ hắn sẽ lật đổ trẫm sao? Thành Võ Hoàng cau mày nói.
- Tĩnh Vương sẽ không làm vậy đâu, cho dù Tĩnh Vương thượng vị thì cũng không phù hợp với lợi ích của Lão Thái Hậu và quốc cữu, hơn nữa, quan trọng nhất là Tĩnh Vương không có tâm cơ kia, bởi vì cho dù Tĩnh Vương làm Hoàng thượng thì cuối cùng vẫn phải truyền ngôi cho con trai, vậy nên Tĩnh Vương sẽ không ngu ngốc mà làm như vậy đâu.
Vệ Triển khẽ cười cười, ý là Tĩnh Vương không có con trai, làm Hoàng thượng không được mấy ngày lại phải trả cho hậu thế của ngài, như vậy còn không bằng an phận mà làm một vương gia tự do tự tại.
Thành Võ Hoàng vuốt râu, nghe lý do mà Vệ Triển nói thì để Tĩnh Vương giám thị Cửu Môn phòng ngự cũng không phải là không được, từ thâm tâm mà nói thì Thành Võ Hoàng khá tin tưởng vương đệ này.
- Vậy bên Thục Thiên phủ làm sao bây giờ? Phái người đi giải quyết đi, đừng quên là trẫm vẫn còn đứa con trai bên đó nữa.
- Thục Thiên phủ? Bệ hạ, thần đoán có khi hiện giờ Tĩnh Vương đã đến tìm Quách Thiên Tín để thương lượng rồi. Về mặt này thì Tĩnh Vương còn nóng vội hơn ngài nhiều, ngài có Tứ hoàng tử còn Tĩnh Vương người ta còn có một nữ nhi bảo bối nữa. Vệ Triển nói một cách thần bí.
Thành Võ Hoàng ngẩn ra, lập tức nghĩ đến vấn đề mấu chốt trong đó, Thành Võ Hoàng không khỏi cười ha hả: - Ha ha, tiểu tử Chu Thiên Giáng kia đúng là có dự đoán trước, đưa nha đầu Ngọc Nhi kia theo chẳng khác nào đưa cả tâm của Tĩnh Vương theo. Vệ Triển, ta thấy tiểu tử kia cũng không đơn giản, bức đến mức trẫm cũng không có đường lui.
Vệ Triển yên lặng gật gật đầu nhưng trong lòng lại rủa thầm Chu Thiên Giáng. Bản thân Niêm Can Xử không muốn đứng chỗ sáng mà tên tiểu tử này lại hận không thể công bố cho tất cả mọi người đều biết, nếu như người khác dám làm như vậy thì đã sớm thủ tiêu bí mật rồi.
Trước cửa phủ Trấn Nam tướng quân, người gác cổng Quách phủ vừa nhìn thấy xe ngựa của Tĩnh Vương giá lâm, còn chưa kịp ra nghênh đón thì đã thấy Tĩnh Vương hấp tấp nhảy từ trên xe xuống.
- Quách Thiên Tín, cái lão già đáng chịu ngàn đao này, nếu hôm nay không nói rõ mọi chuyện với bổn vương thì bổn vương sẽ không để yên cho ngươi!
Tĩnh Vương hận không thể chạy thật nhanh, mang theo Đả Vương Tiên xông vào.