Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách thi lễ, lúc này mọi người bôn ba suốt đường, mặt mũi phong trần giống như một đám chạy nạn, đâu còn uy phong hoàng thất.
Mọi người không chạy nữa, đại quân phía sau đang tiến về phía này, họ không cần đi về phía trước. Đám người Chu Thiên Giáng mệt muốn chết, liền nghỉ ngơi tại chỗ. Chu Nhất dẫn người tiếp tục đi đón bọn Chu Nhị.
Ngọc Cách Cách nhìn Chu Thiên Giáng mặt đẫm mồ hôi, lấy ra khăn lụa, cẩn thận đưa tới: - Thiên Giáng ca, lau mồ hôi đi.
Chu Thiên Giáng nhìn Quách Dĩnh, phát hiện nàng đang bận chào hỏi quan binh đại doanh Trấn Nam. Chu Thiên Giáng cầm lấy khăn lụa, cười xấu xa:
- Ngọc Cách Cách, ta cõng muội suốt đường, dù gì cũng phải để ta hôn một cái. Bây giờ hoàn toàn an toàn, tâm tình Chu Thiên Giáng cũng khoan khoái hơn.
Ngọc Cách Cách giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, sửng sốt nửa ngày mới nhớ tới câu nói làm người ta xấu hổ của hắn.
- Huynh muốn chết à, để cho người khác nghe được, ta... ta làm sao gặp người khác. Trong lòng Ngọc Cách Cách nhảy loạn xạ như thỏ con, khẩn trương nhìn xung quanh.
Chu Thiên Giáng còn muốn nói thêm, Ngọc Cách Cách lại đỏ mặt, quay đầu chạy về hướng Quách Dĩnh.
Đại quân Trấn Nam phía sau vừa đến, Văn Nhữ Hải hạ lệnh dựng trại ngay tại chỗ, còn phái thám báo giám thị tình hình chung quanh. Chu Thiên Giáng giờ đã yên tâm, có chi đại quân này, hắn cũng nắm chắc hơn. Tứ Hoàng tử thấy binh lính uy phong lẫm liệt, nỗi sợ hãi kéo dài nhiều ngày cuối cùng đã lui đi, trên gương mặt tái nhợt cũng lấy lại chút khí sắc.
Trong đại trướng, Chu Thiên Giáng tắm rửa thay y phục, vì không mang quần áo nên hắn mặc võ quan phục của Giáo Úy.
- Văn Tướng quân, không biết Quách Tướng quân có an bài gì? Chu Thiên Giáng hỏi Văn Nhữ Hải.
Hiện giờ hắn muốn binh quyền, nếu như đối phương chỉ tới đây cứu người rồi đi, thế thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Văn Nhữ Hải nhìn Chu Thiên Giáng: - Trong mật hàm, Đại tướng quân không có an bài cụ thể, chỉ nói với mạt tướng nhanh chóng phái hai vạn binh mã tiến đến Thục Thiên Phủ bảo hộ mọi người an toàn. Hơn nữa mật hàm của Đại tướng quân có lệnh, chi binh mã này có thể tạm thời giao cho Chu đại nhân quản lý.
Văn Nhữ Hải lúc ấy cũng thấy kì lạ, Quách Thiên Tín tại sao phải hạ lệnh này, thật ra Quách Thiên Tín không tiện nói chuyện Chu gia trong mật hàm, dù sao Chu gia vẫn chưa tạo phản. Nhưng Quách Thiên Tín làm như vậy, ông tin tưởng Chu Thiên Giáng ở Thục Thiên Phủ đã lâu, nhất định sẽ phát hiện ra. Hai vạn binh mã giao cho hắn chính là để Chu Thiên Giáng ngăn chặn binh lực hai phủ Thục Thiên và Trung Đô. Một khi Chu gia bức cung, Thục Thiên và Trung Đô bị chiếm giữ, cũng sẽ tạo áp lực rất lớn cho lão Quốc Cữu. Đương nhiên Chu Thiên Giáng có thể điều hành, quyền chỉ huy cụ thể vẫn do Văn Nhữ Hải nắm giữ.
Trong lòng Chu Thiên Giáng vui mừng: - Được! Chu Thiên Giáng dứt lời, bèn rút ra bút vàng ngự ban.
- Văn Tướng quân nghe chỉ, truyền Hoàng thượng khẩu dụ, hai phủ Trung Đô Thục Thiên mưu đồ bí mật tạo phản, đặc biệt lệnh cho mật sứ Chu Thiên Giáng giữ bút vàng ngự ban của trẫm, xem tình hình mà xử trí. Bất luận binh trạm nào cũng có thể điều động, không được trái lệnh. Khâm thử!
Tứ Hoàng tử vừa nghe, mẹ nó lại tới nữa, không giả truyền thánh chỉ sẽ chết sao. Có điều Tứ Hoàng tử đã hoàn toàn phục Chu Thiên Giáng rồi, thich làm gì thì làm.
Văn Nhữ Hải nghe xong liền ngẩn người, khẩn trương quỳ một chân trên đất: - Thần tuân chỉ!
Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh kỳ quái nhìn Chu Thiên Giáng, tuy nhiên ở trong lòng hai cô gái tuyệt đối không ngờ Chu Thiên Giáng lại là vua làm giả, các nàng còn thực sự nghĩ là trước khi đến Hoàng thượng đã bí mật truyền khẩu dụ.
Chu Thiên Giáng thu hồi bút vàng, khẩn trương đỡ Văn Nhữ Hải dậy: - Văn Tướng quân xin đứng lên.
Chu Thiên Giáng đỡ Văn Nhữ Hải đến chỗ ngồi: - Văn Tướng quân, vãn bối không hiểu việc hành quân đánh giặc, điểm này còn phải nhờ Văn Tướng trợ giúp.
- Chu đại nhân yên tâm, nếu hai phủ Trung Đô Thục Thiên bí mật tạo phản, ta chắn chắn sẽ dốc hết sức diệt trừ nghịch tặc. Văn Nhữ Hải hiên ngang nói.
Chu Thiên Giáng gật đầu, đối phó với loại võ quan đầu óc ngu si tứ chi phát triển này còn dễ hơn cả quan văn.
- Văn Tướng quân, bản quan không biết lão tử trí binh lực của hai địa phương này, ngài xem chúng ta xử bên nào trước cho thỏa đáng? Về mặt đánh giặc, Chu Thiên Giáng chỉ là kẻ ngoại đạo. Kiếp trước hắn chỉ lo moi chuyện săn tin, rất ít khi đụng đến quân sự. Trong giới săn ảnh cũng có quy tắc của mình, mình chụp lén giới nghệ sĩ cũng không sao, nhưng muốn chạy đến căn cứ quân sự kiếm chuyện, có lẽ sẽ phán mình tội để lộ bí mật.
Văn Nhữ Hải sai người lấy ra bản đồ, đây đều là bản đồ quân sự Binh bộ phát cho, bên trên ghi chú bố trí binh lực của các thành trì. Ở thời này, bản đồ quân sự là thứ cực kỳ cơ mật. Khi đối địch lỡ đâu binh bại, thứ phải hủy đầu tiên chính là bản đồ.
- Đại nhân người xem, Trung Đô binh lực có năm ngàn người, Thục Thiên có tám ngàn người, vẫn chưa tính đến tuần thú và bộ khoái trong thành. Tính sơ qua, tổng binh lực hai phủ không dưới hai vạn nhân mã. Trung Đô và Thục Thiên cách nhau không xa, một khi thành trì bị công kích, phía còn lại có thể tới cứu viện trong vòng ba canh giờ. Hai thành đô này dễ thủ khó công, với lực lượng trước mắt của chúng ta, công thành rất khó. Văn Nhữ Hải lần này tới gấp, đừng nói đến trang bị công thành, đến thang cũng không mang theo bao nhiêu.
Chu Thiên Giáng cúi đầu nhìn bản đồ, thật ra bản đồ như thế này hắn căn bản xem không hiểu. Có điều vẫn giả bộ hiểu rõ, chỉ vào một chỗ nói: - Văn Tướng quân, vị trí này của Trung Đô phủ không có tường thành, hai vạn đại quân của chúng ta có thể xông vào từ chỗ này, một lưới tóm gọn bọn chúng.
Văn Nhữ Hải nhìn qua, trên mặt gượng gạo. Quách Dĩnh ló đầu nhìn, giẫm chân lên hắn: - Đó là cái hồ, huynh có bản lĩnh thì để ngựa bay qua đi. Quách Dĩnh lườm hắn.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, tiếp lời: - Có thể chứ, dùng thuyền chở qua! Nói đến đây, Chu Thiên Giáng cũng xấu hổ cười cười. Đại quân Trấn Nam đều là đàn ông sống trên lưng ngựa, đừng nói không có thuyền, ngay cả nếu có thuyền chở qua, đến lúc đó trở nên hỗn hoạn thì không còn sức chiến đấu.
Văn Nhữ Hải không để ý, dù sao trong mắt y, đám người Chu Thiên Giáng chỉ là trẻ con, hơn nữa còn là một quan văn.
- Đại nhân, nếu muốn đánh, vậy mạt tướng sẽ tự mình quan sát một chuyến. Hiện tại đại quân chúng ta vẫn chưa bại lộ, nên lập tức chuyển đến cùng không người trong khe núi. Nếu có thể, chúng ta sẽ đột kích bất ngờ. Văn Nhữ Hải kinh nghiệm phong phú, vừa nói đến loại công thủ chiến này, trong đầu y đã có bước đầu của kế hoạch.
- Tốt! Thừa lúc hiện giờ trời vừa sáng, chúng ta lập tức chuyển đi. Nếu bị Chu Đại Trung phát hiện chúng ta binh mã có nhiều như vậy, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ có đối sách.
Chu Thiên Giáng nói xong, Văn Nhữ Hải lập tức hạ lệnh nhổ trại. Đám người Chu Tam dẫn theo vài đội nhân mã phụ trách rửa sạch phân ngựa và dấu vết. Đối với những thứ này, Niêm Can Xử rất biết che dấu. Bằng không với người có chút kinh nghiệm binh doanh, thấy khắp nơi đều có phân ngựa và tạp vật liền biết có đại quân đã đóng ở đây.
Tứ Hoàng tử lặng lẽ đến cạnh Chu Thiên Giáng: - Tiểu tử ngươi giả truyền thánh chỉ ta không phản đối, nhưng ngươi làm như vậy chẳng phải cố tình buộc Chu gia tạo phản sao? Hiện tại chúng ta không biết tình hình phía kinh thành như thế nào, nếu Chu gia không có động tĩnh gì, ngươi một mình dẫn binh đánh chết đại quan hai phủ, đây chính là đại tội diệt cửu tộc.
Chu Thiên Giáng nhìn xung quanh, hạ giọng: - Tiểu tử ngươi biết khỉ gì, Chu Đại Trung dám giam lỏng chúng ta, trong mắt của lão đã không có Hoàng thượng. Người như vậy không diệt trừ, sớm muộn gì cũng nuôi hổ thành họa. Lão Tứ, người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện tiểu tiết, đừng để những lễ tiết cũ rích làm mờ nắt. Nếu không biết nhìn xa trông rộng, sớm muộn gì cũng bị kẻ khác dẫm nát dưới chân. Nói thật cho ngươi biết, dù Chu gia không tạo phản, lão tử cũng muốn ép bọn chúng động tay. Khối u độc này chưa diệt trừ, triều Đại Phong vĩnh viễn đừng hòng bình an.
- Ngươi đừng quên sau lưng bọn họ còn có lão Thái Hậu, nếu lão Thái Hậu hạ ý chỉ, ngươi cũng bị tử tội.
- Hừm! Lão đàn bà bại gia kia chính là mối họa lớn nhất, cha ngươi muốn giữ hiếu đạo, nhưng lại khiến dân chúng thiên hạ bị tội. Theo ta thấy, Lý gia các ngươi cút nhanh ra Hoàng thành là tốt nhất. Tìm một chỗ không người, cha ngươi cứ mặc sức làm tròn hiếu đạo, đừng để quan lại trong thiên hạ lo lắng theo. Chu Thiên Giáng nói.
Chu Thiên Giáng cũng thấy kỳ lạ, tại sao triều đại này không giống với bất kỳ triều đại nào trong lịch sử ở kiếp trước. Mẫu tử đấu với nhau mà vẫn bình an vô sự ở trong hoàng cung, nếu là kiếp trước thì đã sớm đánh đến đầu rơi máu chảy rồi. Suy nghĩ của Chu Thiên Giáng cũng không cứng nhắc như vậy, Quách Thiên Tín dám để cho Văn Nhữ Hải dẫn theo hai vạn đại quân lại đây đủ để nói rõ nguy cơ trong kinh thành. Mà Quách Thiên Tín chủ động đem binh quyền giao cho hắn, việc này càng chứng minh giữa Thái hậu và Thành Võ Hoàng tất có một trận chiến. Bằng không với sự trầm tĩnh của Quách Thiên Tín, tuyệt đối sẽ không mạo muội đem binh quyền thay chủ. Theo Chu Thiên Giáng, ý của Quách đại tướng quân chính là bảo hắn căn cứ theo biến hóa của tình thế mà xử lý.
Mọi người không chạy nữa, đại quân phía sau đang tiến về phía này, họ không cần đi về phía trước. Đám người Chu Thiên Giáng mệt muốn chết, liền nghỉ ngơi tại chỗ. Chu Nhất dẫn người tiếp tục đi đón bọn Chu Nhị.
Ngọc Cách Cách nhìn Chu Thiên Giáng mặt đẫm mồ hôi, lấy ra khăn lụa, cẩn thận đưa tới: - Thiên Giáng ca, lau mồ hôi đi.
Chu Thiên Giáng nhìn Quách Dĩnh, phát hiện nàng đang bận chào hỏi quan binh đại doanh Trấn Nam. Chu Thiên Giáng cầm lấy khăn lụa, cười xấu xa:
- Ngọc Cách Cách, ta cõng muội suốt đường, dù gì cũng phải để ta hôn một cái. Bây giờ hoàn toàn an toàn, tâm tình Chu Thiên Giáng cũng khoan khoái hơn.
Ngọc Cách Cách giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, sửng sốt nửa ngày mới nhớ tới câu nói làm người ta xấu hổ của hắn.
- Huynh muốn chết à, để cho người khác nghe được, ta... ta làm sao gặp người khác. Trong lòng Ngọc Cách Cách nhảy loạn xạ như thỏ con, khẩn trương nhìn xung quanh.
Chu Thiên Giáng còn muốn nói thêm, Ngọc Cách Cách lại đỏ mặt, quay đầu chạy về hướng Quách Dĩnh.
Đại quân Trấn Nam phía sau vừa đến, Văn Nhữ Hải hạ lệnh dựng trại ngay tại chỗ, còn phái thám báo giám thị tình hình chung quanh. Chu Thiên Giáng giờ đã yên tâm, có chi đại quân này, hắn cũng nắm chắc hơn. Tứ Hoàng tử thấy binh lính uy phong lẫm liệt, nỗi sợ hãi kéo dài nhiều ngày cuối cùng đã lui đi, trên gương mặt tái nhợt cũng lấy lại chút khí sắc.
Trong đại trướng, Chu Thiên Giáng tắm rửa thay y phục, vì không mang quần áo nên hắn mặc võ quan phục của Giáo Úy.
- Văn Tướng quân, không biết Quách Tướng quân có an bài gì? Chu Thiên Giáng hỏi Văn Nhữ Hải.
Hiện giờ hắn muốn binh quyền, nếu như đối phương chỉ tới đây cứu người rồi đi, thế thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Văn Nhữ Hải nhìn Chu Thiên Giáng: - Trong mật hàm, Đại tướng quân không có an bài cụ thể, chỉ nói với mạt tướng nhanh chóng phái hai vạn binh mã tiến đến Thục Thiên Phủ bảo hộ mọi người an toàn. Hơn nữa mật hàm của Đại tướng quân có lệnh, chi binh mã này có thể tạm thời giao cho Chu đại nhân quản lý.
Văn Nhữ Hải lúc ấy cũng thấy kì lạ, Quách Thiên Tín tại sao phải hạ lệnh này, thật ra Quách Thiên Tín không tiện nói chuyện Chu gia trong mật hàm, dù sao Chu gia vẫn chưa tạo phản. Nhưng Quách Thiên Tín làm như vậy, ông tin tưởng Chu Thiên Giáng ở Thục Thiên Phủ đã lâu, nhất định sẽ phát hiện ra. Hai vạn binh mã giao cho hắn chính là để Chu Thiên Giáng ngăn chặn binh lực hai phủ Thục Thiên và Trung Đô. Một khi Chu gia bức cung, Thục Thiên và Trung Đô bị chiếm giữ, cũng sẽ tạo áp lực rất lớn cho lão Quốc Cữu. Đương nhiên Chu Thiên Giáng có thể điều hành, quyền chỉ huy cụ thể vẫn do Văn Nhữ Hải nắm giữ.
Trong lòng Chu Thiên Giáng vui mừng: - Được! Chu Thiên Giáng dứt lời, bèn rút ra bút vàng ngự ban.
- Văn Tướng quân nghe chỉ, truyền Hoàng thượng khẩu dụ, hai phủ Trung Đô Thục Thiên mưu đồ bí mật tạo phản, đặc biệt lệnh cho mật sứ Chu Thiên Giáng giữ bút vàng ngự ban của trẫm, xem tình hình mà xử trí. Bất luận binh trạm nào cũng có thể điều động, không được trái lệnh. Khâm thử!
Tứ Hoàng tử vừa nghe, mẹ nó lại tới nữa, không giả truyền thánh chỉ sẽ chết sao. Có điều Tứ Hoàng tử đã hoàn toàn phục Chu Thiên Giáng rồi, thich làm gì thì làm.
Văn Nhữ Hải nghe xong liền ngẩn người, khẩn trương quỳ một chân trên đất: - Thần tuân chỉ!
Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh kỳ quái nhìn Chu Thiên Giáng, tuy nhiên ở trong lòng hai cô gái tuyệt đối không ngờ Chu Thiên Giáng lại là vua làm giả, các nàng còn thực sự nghĩ là trước khi đến Hoàng thượng đã bí mật truyền khẩu dụ.
Chu Thiên Giáng thu hồi bút vàng, khẩn trương đỡ Văn Nhữ Hải dậy: - Văn Tướng quân xin đứng lên.
Chu Thiên Giáng đỡ Văn Nhữ Hải đến chỗ ngồi: - Văn Tướng quân, vãn bối không hiểu việc hành quân đánh giặc, điểm này còn phải nhờ Văn Tướng trợ giúp.
- Chu đại nhân yên tâm, nếu hai phủ Trung Đô Thục Thiên bí mật tạo phản, ta chắn chắn sẽ dốc hết sức diệt trừ nghịch tặc. Văn Nhữ Hải hiên ngang nói.
Chu Thiên Giáng gật đầu, đối phó với loại võ quan đầu óc ngu si tứ chi phát triển này còn dễ hơn cả quan văn.
- Văn Tướng quân, bản quan không biết lão tử trí binh lực của hai địa phương này, ngài xem chúng ta xử bên nào trước cho thỏa đáng? Về mặt đánh giặc, Chu Thiên Giáng chỉ là kẻ ngoại đạo. Kiếp trước hắn chỉ lo moi chuyện săn tin, rất ít khi đụng đến quân sự. Trong giới săn ảnh cũng có quy tắc của mình, mình chụp lén giới nghệ sĩ cũng không sao, nhưng muốn chạy đến căn cứ quân sự kiếm chuyện, có lẽ sẽ phán mình tội để lộ bí mật.
Văn Nhữ Hải sai người lấy ra bản đồ, đây đều là bản đồ quân sự Binh bộ phát cho, bên trên ghi chú bố trí binh lực của các thành trì. Ở thời này, bản đồ quân sự là thứ cực kỳ cơ mật. Khi đối địch lỡ đâu binh bại, thứ phải hủy đầu tiên chính là bản đồ.
- Đại nhân người xem, Trung Đô binh lực có năm ngàn người, Thục Thiên có tám ngàn người, vẫn chưa tính đến tuần thú và bộ khoái trong thành. Tính sơ qua, tổng binh lực hai phủ không dưới hai vạn nhân mã. Trung Đô và Thục Thiên cách nhau không xa, một khi thành trì bị công kích, phía còn lại có thể tới cứu viện trong vòng ba canh giờ. Hai thành đô này dễ thủ khó công, với lực lượng trước mắt của chúng ta, công thành rất khó. Văn Nhữ Hải lần này tới gấp, đừng nói đến trang bị công thành, đến thang cũng không mang theo bao nhiêu.
Chu Thiên Giáng cúi đầu nhìn bản đồ, thật ra bản đồ như thế này hắn căn bản xem không hiểu. Có điều vẫn giả bộ hiểu rõ, chỉ vào một chỗ nói: - Văn Tướng quân, vị trí này của Trung Đô phủ không có tường thành, hai vạn đại quân của chúng ta có thể xông vào từ chỗ này, một lưới tóm gọn bọn chúng.
Văn Nhữ Hải nhìn qua, trên mặt gượng gạo. Quách Dĩnh ló đầu nhìn, giẫm chân lên hắn: - Đó là cái hồ, huynh có bản lĩnh thì để ngựa bay qua đi. Quách Dĩnh lườm hắn.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, tiếp lời: - Có thể chứ, dùng thuyền chở qua! Nói đến đây, Chu Thiên Giáng cũng xấu hổ cười cười. Đại quân Trấn Nam đều là đàn ông sống trên lưng ngựa, đừng nói không có thuyền, ngay cả nếu có thuyền chở qua, đến lúc đó trở nên hỗn hoạn thì không còn sức chiến đấu.
Văn Nhữ Hải không để ý, dù sao trong mắt y, đám người Chu Thiên Giáng chỉ là trẻ con, hơn nữa còn là một quan văn.
- Đại nhân, nếu muốn đánh, vậy mạt tướng sẽ tự mình quan sát một chuyến. Hiện tại đại quân chúng ta vẫn chưa bại lộ, nên lập tức chuyển đến cùng không người trong khe núi. Nếu có thể, chúng ta sẽ đột kích bất ngờ. Văn Nhữ Hải kinh nghiệm phong phú, vừa nói đến loại công thủ chiến này, trong đầu y đã có bước đầu của kế hoạch.
- Tốt! Thừa lúc hiện giờ trời vừa sáng, chúng ta lập tức chuyển đi. Nếu bị Chu Đại Trung phát hiện chúng ta binh mã có nhiều như vậy, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ có đối sách.
Chu Thiên Giáng nói xong, Văn Nhữ Hải lập tức hạ lệnh nhổ trại. Đám người Chu Tam dẫn theo vài đội nhân mã phụ trách rửa sạch phân ngựa và dấu vết. Đối với những thứ này, Niêm Can Xử rất biết che dấu. Bằng không với người có chút kinh nghiệm binh doanh, thấy khắp nơi đều có phân ngựa và tạp vật liền biết có đại quân đã đóng ở đây.
Tứ Hoàng tử lặng lẽ đến cạnh Chu Thiên Giáng: - Tiểu tử ngươi giả truyền thánh chỉ ta không phản đối, nhưng ngươi làm như vậy chẳng phải cố tình buộc Chu gia tạo phản sao? Hiện tại chúng ta không biết tình hình phía kinh thành như thế nào, nếu Chu gia không có động tĩnh gì, ngươi một mình dẫn binh đánh chết đại quan hai phủ, đây chính là đại tội diệt cửu tộc.
Chu Thiên Giáng nhìn xung quanh, hạ giọng: - Tiểu tử ngươi biết khỉ gì, Chu Đại Trung dám giam lỏng chúng ta, trong mắt của lão đã không có Hoàng thượng. Người như vậy không diệt trừ, sớm muộn gì cũng nuôi hổ thành họa. Lão Tứ, người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện tiểu tiết, đừng để những lễ tiết cũ rích làm mờ nắt. Nếu không biết nhìn xa trông rộng, sớm muộn gì cũng bị kẻ khác dẫm nát dưới chân. Nói thật cho ngươi biết, dù Chu gia không tạo phản, lão tử cũng muốn ép bọn chúng động tay. Khối u độc này chưa diệt trừ, triều Đại Phong vĩnh viễn đừng hòng bình an.
- Ngươi đừng quên sau lưng bọn họ còn có lão Thái Hậu, nếu lão Thái Hậu hạ ý chỉ, ngươi cũng bị tử tội.
- Hừm! Lão đàn bà bại gia kia chính là mối họa lớn nhất, cha ngươi muốn giữ hiếu đạo, nhưng lại khiến dân chúng thiên hạ bị tội. Theo ta thấy, Lý gia các ngươi cút nhanh ra Hoàng thành là tốt nhất. Tìm một chỗ không người, cha ngươi cứ mặc sức làm tròn hiếu đạo, đừng để quan lại trong thiên hạ lo lắng theo. Chu Thiên Giáng nói.
Chu Thiên Giáng cũng thấy kỳ lạ, tại sao triều đại này không giống với bất kỳ triều đại nào trong lịch sử ở kiếp trước. Mẫu tử đấu với nhau mà vẫn bình an vô sự ở trong hoàng cung, nếu là kiếp trước thì đã sớm đánh đến đầu rơi máu chảy rồi. Suy nghĩ của Chu Thiên Giáng cũng không cứng nhắc như vậy, Quách Thiên Tín dám để cho Văn Nhữ Hải dẫn theo hai vạn đại quân lại đây đủ để nói rõ nguy cơ trong kinh thành. Mà Quách Thiên Tín chủ động đem binh quyền giao cho hắn, việc này càng chứng minh giữa Thái hậu và Thành Võ Hoàng tất có một trận chiến. Bằng không với sự trầm tĩnh của Quách Thiên Tín, tuyệt đối sẽ không mạo muội đem binh quyền thay chủ. Theo Chu Thiên Giáng, ý của Quách đại tướng quân chính là bảo hắn căn cứ theo biến hóa của tình thế mà xử lý.