Bọn Chu Nhất dạy người theo tư chất, xem bọn họ là ám thủ Niêm Can Xử mà huấn luyện. Bốn tổ nhỏ của đội thân binh đều có đặc sắc riêng.
- Thiên Giáng, ngươi muốn thành lập nòng cốt của mình sao? Lâm Phong cầm hồ lô rượu, nhìn đội thân binh đang được huấn luyện.
- Sư phụ, chi đại quân này đều là người của đại doanh Trấn Nam, không biết khi nào thu hồi. Một khi bình định Chu gia, con vẫn phải giữ lại người của mình mới ổn.
- Sao vậy? Người của Niêm Can Xử không đủ để ngươi dùng à?
- Không được, đợi đến khi thu phục Thục Thiên thành, con vẫn muốn mở rộng binh lực. Nhưng những người này, đến sau cùng con sẽ lưu lại để lập nên đội quân của riêng mình. Mặc kệ Hoàng thượng có đồng ý hay không, con vẫn bí mật bồi dưỡng họ, lỡ đâu ngày nào đó xảy ra chuyện, bắt người trước cũng không vội.
- Tiểu tử thúi, đây là mưu phản, hơn nữa nhiều binh mã thế này, ngươi định giấu đi đâu? Lâm Phong lấy làm lạ nhìn Chu Thiên Giáng.
- Hì hì, giấu binh trong dân. Chu Thiên Giáng cười thần bí, hắn đã sớm nghĩ xong việc này rồi. Chỉ cần có bạc trong tay, hắn có thể lấy danh nghĩa thương đội xuất hiện.
Hai thầy trò đang nói, Chu Nhị chợt chạy tới: - Đại nhân, ám thủ Trung Đô nhận được mật báo kinh thành, quốc cữu Chu Diên Thiên đã phát động vài lần công kích với kinh thành, Tĩnh Vương suất lĩnh Kinh Giao đại doanh và thủ vệ kinh thành ra sức nghênh chiến, đánh tan Bắc Bộ đại doanh. Hiện tại kinh thành đã bị vây khốn, nhưng trong lúc kịch chiến, Vương lão Thái phó không màng nguy hiểm đích thân đứng ở đầu thành giận dữ mắng mỏ Chu Diên Thiên phản nghịch. Các quan trong triều đủ rất cảm động, lục bộ quan viên đã đoàn kết nhất trí đứng về phía Hoàng thượng.
Chu Thiên Giáng nghe xong cũng thấy nhiệt huyết sôi sục: - Tĩnh Vương cũng giỏi đấy, có điều không ngờ Vương thái phó lại cương chính như thế. Chỉ với điểm này, sau khi về kinh ta sẽ đích thân tới cửa nhận lỗi với y.
- Đại nhân, chuyện tiếp theo e là ngài sẽ không muốn nghe. Chu Nhị dè dặt nhìn Chu Thiên Giáng.
- Thế nào, còn nữa sao?
- Nước Đương Vân phía nam đã xâm chiếm biên cảnh đại binh ta bảy ngày trước, Quách tướng quân đã không còn sức rút binh, cho nên Vệ Triển đại nhân lệnh cho ngài mau chóng chiếm Thục Thiên, hồi kinh cứu giá.
- Cái gì? Nước Đương Vân xâm lấn rồi? Chu Thiên Giáng kinh ngạc, nếu xâm lấn vào lúc này, Chu gia chắc chắn trăm phần trăm mưu phản cùng bọn chúng.
- Còn nữa, theo mật báo tiền phương, Chu Đại Trung đã phái bốn vạn nhân mã đến cứu viện. Bọn họ rời kinh đã bốn ngày, ước tính khoảng sáu ngày nữa là đến. Chu Nhị tiếp lời.
Chu Thiên Giáng gãi đầu: - Má nó, xem ra ngày đầu chúng ta tới đây, Chu Đại Trung đã cầu cứu rồi. Chu Nhị, lập tức gửi mật hàm cho Vệ đại nhân, xin chuyển lời đến Hoàng thượng, nói ba vạn đại quân của Chu Thiên Giáng ta... Không, cứ viết triệu tập mười vạn đại quân, sẽ mau chóng hồi kinh cứu giá, rồi chuyển lời cho Tĩnh Vương, ngài ấy cứ ở kinh thành, ta sẽ bảo vệ con gái của ngài.
- Đại nhân, chúng ta lấy đâu ra mười vạn đại quân? Đây là tội khi quân. Chu Nhị lo lắng nói.
- Yêu tâm đi, Hoàng thượng còn ước ta sẽ nói nhiều hơn, người sẽ đem mật hàm của chúng ta nói với bá quan văn võ trong kinh để họ yên tâm. Nói không được thì dán thông cáo khắp các con đường lớn, cũng có thể khiến dân chúng yên tâm. Đoạn hắn quay sang Đại Ngưu: - Đại Ngưu, lập tức báo với Văn tướng quân cùng các quan tướng từ thống lĩnh trở lên cấp tốc đến đại trướng.
- Đại nhân, tôi là Đại Tráng, không phải Đại Ngưu.
- Còn nói nhảm nữa thì ta đá chết ngươi! Chu Thiên Giáng nghĩ bụng chẳng trách gã này đá chết chó lại bị nhốt lâu như thế, chỉ với cái miệng thúi của gã thì có nhốt năm năm cũng không nhiều.
Trong đại trướng, Chu Thiên Giáng đem tin tức truyền đạt với mọi người. Văn Nhữ Hải và Trấn Nam tướng sĩ vừa nghe nước Đương Vân đột nhiên xâm phạm, họ lập tức bát nháo cả lên, có mấy người hận không thể lập tức kéo quân trở về.
- Câm miệng! Chu Thiên Giáng rống lớn một tiếng: - Mọi người nghe, hiện tại nhiệm vụ của chúng ta là chiếm Thục Thiên Phủ, trở lại kinh thành cứu giá. Ai còn dám dao động quân tâm, bổn soái quyết trảm không tha. Chu Thiên Giáng nói xong, quét mắt nhìn các quan tướng.
Đừng nhìn âm thanh Chu Thiên Giáng không nhỏ, nhưng các tướng lĩnh đại quân Trấn Nam không ai phục hắn. Ở trong mắt những tướng lĩnh này, Chu Thiên Giáng chẳng qua là chủ soái tạm thời. Đối với việc Chu gia vây khốn kinh thành và nước Đương Vân xâm lấn mà nói, trong lòng của bọn họ vẫn nghĩ về Trấn Nam. Cho dù Chu gia phá kinh thành, đơn giản là đổi thiên tử thôi. Nước Đương Vân một khi phá phòng ngự Trấn Nam, chúng sẽ san bằng tất cả, thậm chí có nguy cơ mất nước.
- Văn Tướng quân, mạt tướng thỉnh cầu dẫn đội trở về Nam Cương phòng ngự, tuyệt đối không thể phá. Thống lĩnh Phạm Nhung đứng lên, không thèm nhìn Chu Thiên Giáng, trực tiếp chắp tay thỉnh lệnh Văn Nhữ Hải.
Văn Nhữ Hải áy náy nhìn Chu Thiên Giáng, y tức giận nói với Phạm Nhung: - Phạm Nhung, chủ soái ở đây là Chu Thiên Giáng đại nhân, không được thất lễ.
- Hừ! Trong mắt mạt tướng chỉ có cờ hiệu của đại doanh Trấn Nam ta, không biết cờ hiệu Heo gì hết. Phạm Nhung nói.
Chu Thiên Giáng nheo mắt, hắn biết sớm muộn gì cũng có cục diện này. Vốn tưởng chiếm được Thục Thiên Phủ rồi có thể hòa hợp với mọi người, nhưng giờ xem ra nếu không lập uy trong quân, hắn khó mà khống chế các tướng sĩ Nam Cương này.
- Phạm Nhung, bổn soái cho ngươi một cơ hội, trở về chỗ ngồi câm miệng cho ta.
- Hừ! Đại nhân, ngài thấy máu chảy chưa? E là thấy rồi sợ muốn tè ra quần. Muốn làm đại soái của chúng ta thì phải xung phong dẫn quân, để mọi người khâm phục.
Phạm Nhung đã nhẫn nhịn rất lâu. Từ khi Văn Nhữ Hải giao lại binh quyền thì không ít người bất mãn, nhưng họ đều giữ trong bụng không nói ra. Hôm nay họ mượn cơ hội này muốn phát tiết một chút.
Chu Thiên Giáng vỗ bàn trước mặt: - Đội thân binh nghe lệnh.
- Có! Chu Nhất đáp lời, dẫn người xông vào.
- Bắt Phạm Nhung cho ta! Chống đối chủ soái mê hoặc quân tâm, theo quân quy, trảm!
Chu Thiên Giáng trơn mắt, không nói câu nào bèn hạ lệnh trảm.
Văn Nhữ Hải và các quan viên đều kinh ngạc đứng chết trân. Chu Nhất không thèm để ý, tiến lên ấn y xuống đất, cả đám thân binh kẻ giữ tay chân kẻ bóp cổ, trói Phạm Nhung như đòn bánh tét rồi lôi ra ngoài.
- Đại nhân! Xin đao hạ lưu nhân! Văn Nhữ Hải cùng các tướng lĩnh đồng loạt quỳ xuống đất.
- Không ai được xin tha, lui hết!
Dứt lời, Chu Thiên Giáng phất tay, dẫn hai tướng Đại Ngưu và Hà Dương rời khỏi đại trướng.
Tin Chu Thiên Giáng muốn giết Phạm Nhung lập tức truyền khắp đại doanh. Phạm Nhung bị trói trên đài cao, Chu Nhất ở bên cạnh mài đại đao. Y không biết Chu Thiên Giáng muốn giết thật hay giả, chỉ có thể đợi mệnh lệnh tiếp theo. Nhưng trong lòng Chu Nhất, hơn phân nửa nghĩ hắn đang diễn trò hù dọa người của đại doanh Trấn Nam.
Chu Thiên Giáng rời khỏi đại trướng, hắn không về lều ngủ của mình mà chạy đến ngồi trên xe soái. Văn Nhữ Hải thống lĩnh các tướng lĩnh của đại doanh thỉnh cầu Chu đại quan nhân khai ân.
Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách cũng chạy tới, đại doanh Trấn Nam đều là thủ hạ của phụ thân, Quách Dĩnh không ngờ Chu Thiên Giáng lại hạ lệnh chém giết thống lĩnh dẫn binh.
- Thiên Giáng, huynh điên rồi. Mau mau hạ lệnh thả Phạm tướng quân, bằng không muội không để yên cho huynh. Quách Dĩnh giận đỏ mặt, chuyện lớn như vậy không ngờ Chu Thiên Giáng lại không thương lượng với nàng.
- Thiên Giáng, huynh không thể làm vậy, sẽ ảnh hưởng quân tâm đấy. Ngọc Cách Cách lo lắng nhìn các tướng sĩ xung quanh.
Chu Thiên Giáng đã sớm suy tính, hắn cũng sợ phát sinh binh biến. Nhưng cũng không còn cách nào, Chu Thiên Giáng biết nếu lần này hắn cúi đầu, vậy sau này bản thân chỉ có thể làm một con rối.
Đại doanh Trấn Nam đều là chi chính của Quách Thiên Tín, chi đội này huấn luyện có tiềm năng, giữ quân quy cực kỳ nghiêm khắc. Nếu không phải biết tin nước Đương Vân xâm lấn, Phạm Nhung nóng ruột không giữ được chừng mực, chỉ sợ sẽ lại giấu sự bất mãn trong lòng. Hơn nữa tất cả mọi người đều biết địa vị của Chu Thiên Giáng ở Quách phủ, Quách Thiên Tín có thể giao quyền lớn cho hắn, đủ để chứng minh sự tín nhiệm của Quách đại tướng quân đối với Chu Thiên Giáng.
Quách Dĩnh thấy Chu Thiên Giáng không nói lời nào, bèn nóng ruột: - Thiên Giáng, muội đi cởi trói cho Phạm tướng quân, xem ai dám ngăn muội.
- To gan, muội có biết lén thả tội tướng phải gánh hậu quả gì không. Người đâu, đem Quách Dĩnh... nhốt vào lều ngủ của bổn đại nhân. Chu Thiên Giáng nghĩ bụng thời điểm mấu chốt vẫn chưa tới, muội làm loạn cái gì.
- Ta xem ai dám! Quách Dĩnh tức giận rút đao ra.
Nhưng vừa nói xong câu đó, sau gáy nàng đã bị Chu Tam đánh mạnh một nhát, Chu Tam Chu Tứ cùng khiêng Quách Dĩnh ra ngoài.
Các quan tướng thấy Chu Thiên Giáng dám hành xử vô lý với Quách đại tiểu thư như vậy, không ít người rút đao ra soàn soạt. Cục diện bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Ngọc Cách Cách kinh hoảng nhìn bốn phía, không rõ Chu Thiên Giáng tại sao phải làm như vậy. Tứ Hoàng tử trước mắt giục trận ở sau cửa thành Thục Thiên Phủ, nếu có y ở đây, có lẽ sẽ làm người trung gian giảng hòa.
Lâm Phong không biết chui từ đâu ra, cầm theo cái hồ lô rượu ung dung như tản bộ đi đến cạnh xe của Chu Thiên Giáng.
- Thiên Giáng, ngươi muốn thành lập nòng cốt của mình sao? Lâm Phong cầm hồ lô rượu, nhìn đội thân binh đang được huấn luyện.
- Sư phụ, chi đại quân này đều là người của đại doanh Trấn Nam, không biết khi nào thu hồi. Một khi bình định Chu gia, con vẫn phải giữ lại người của mình mới ổn.
- Sao vậy? Người của Niêm Can Xử không đủ để ngươi dùng à?
- Không được, đợi đến khi thu phục Thục Thiên thành, con vẫn muốn mở rộng binh lực. Nhưng những người này, đến sau cùng con sẽ lưu lại để lập nên đội quân của riêng mình. Mặc kệ Hoàng thượng có đồng ý hay không, con vẫn bí mật bồi dưỡng họ, lỡ đâu ngày nào đó xảy ra chuyện, bắt người trước cũng không vội.
- Tiểu tử thúi, đây là mưu phản, hơn nữa nhiều binh mã thế này, ngươi định giấu đi đâu? Lâm Phong lấy làm lạ nhìn Chu Thiên Giáng.
- Hì hì, giấu binh trong dân. Chu Thiên Giáng cười thần bí, hắn đã sớm nghĩ xong việc này rồi. Chỉ cần có bạc trong tay, hắn có thể lấy danh nghĩa thương đội xuất hiện.
Hai thầy trò đang nói, Chu Nhị chợt chạy tới: - Đại nhân, ám thủ Trung Đô nhận được mật báo kinh thành, quốc cữu Chu Diên Thiên đã phát động vài lần công kích với kinh thành, Tĩnh Vương suất lĩnh Kinh Giao đại doanh và thủ vệ kinh thành ra sức nghênh chiến, đánh tan Bắc Bộ đại doanh. Hiện tại kinh thành đã bị vây khốn, nhưng trong lúc kịch chiến, Vương lão Thái phó không màng nguy hiểm đích thân đứng ở đầu thành giận dữ mắng mỏ Chu Diên Thiên phản nghịch. Các quan trong triều đủ rất cảm động, lục bộ quan viên đã đoàn kết nhất trí đứng về phía Hoàng thượng.
Chu Thiên Giáng nghe xong cũng thấy nhiệt huyết sôi sục: - Tĩnh Vương cũng giỏi đấy, có điều không ngờ Vương thái phó lại cương chính như thế. Chỉ với điểm này, sau khi về kinh ta sẽ đích thân tới cửa nhận lỗi với y.
- Đại nhân, chuyện tiếp theo e là ngài sẽ không muốn nghe. Chu Nhị dè dặt nhìn Chu Thiên Giáng.
- Thế nào, còn nữa sao?
- Nước Đương Vân phía nam đã xâm chiếm biên cảnh đại binh ta bảy ngày trước, Quách tướng quân đã không còn sức rút binh, cho nên Vệ Triển đại nhân lệnh cho ngài mau chóng chiếm Thục Thiên, hồi kinh cứu giá.
- Cái gì? Nước Đương Vân xâm lấn rồi? Chu Thiên Giáng kinh ngạc, nếu xâm lấn vào lúc này, Chu gia chắc chắn trăm phần trăm mưu phản cùng bọn chúng.
- Còn nữa, theo mật báo tiền phương, Chu Đại Trung đã phái bốn vạn nhân mã đến cứu viện. Bọn họ rời kinh đã bốn ngày, ước tính khoảng sáu ngày nữa là đến. Chu Nhị tiếp lời.
Chu Thiên Giáng gãi đầu: - Má nó, xem ra ngày đầu chúng ta tới đây, Chu Đại Trung đã cầu cứu rồi. Chu Nhị, lập tức gửi mật hàm cho Vệ đại nhân, xin chuyển lời đến Hoàng thượng, nói ba vạn đại quân của Chu Thiên Giáng ta... Không, cứ viết triệu tập mười vạn đại quân, sẽ mau chóng hồi kinh cứu giá, rồi chuyển lời cho Tĩnh Vương, ngài ấy cứ ở kinh thành, ta sẽ bảo vệ con gái của ngài.
- Đại nhân, chúng ta lấy đâu ra mười vạn đại quân? Đây là tội khi quân. Chu Nhị lo lắng nói.
- Yêu tâm đi, Hoàng thượng còn ước ta sẽ nói nhiều hơn, người sẽ đem mật hàm của chúng ta nói với bá quan văn võ trong kinh để họ yên tâm. Nói không được thì dán thông cáo khắp các con đường lớn, cũng có thể khiến dân chúng yên tâm. Đoạn hắn quay sang Đại Ngưu: - Đại Ngưu, lập tức báo với Văn tướng quân cùng các quan tướng từ thống lĩnh trở lên cấp tốc đến đại trướng.
- Đại nhân, tôi là Đại Tráng, không phải Đại Ngưu.
- Còn nói nhảm nữa thì ta đá chết ngươi! Chu Thiên Giáng nghĩ bụng chẳng trách gã này đá chết chó lại bị nhốt lâu như thế, chỉ với cái miệng thúi của gã thì có nhốt năm năm cũng không nhiều.
Trong đại trướng, Chu Thiên Giáng đem tin tức truyền đạt với mọi người. Văn Nhữ Hải và Trấn Nam tướng sĩ vừa nghe nước Đương Vân đột nhiên xâm phạm, họ lập tức bát nháo cả lên, có mấy người hận không thể lập tức kéo quân trở về.
- Câm miệng! Chu Thiên Giáng rống lớn một tiếng: - Mọi người nghe, hiện tại nhiệm vụ của chúng ta là chiếm Thục Thiên Phủ, trở lại kinh thành cứu giá. Ai còn dám dao động quân tâm, bổn soái quyết trảm không tha. Chu Thiên Giáng nói xong, quét mắt nhìn các quan tướng.
Đừng nhìn âm thanh Chu Thiên Giáng không nhỏ, nhưng các tướng lĩnh đại quân Trấn Nam không ai phục hắn. Ở trong mắt những tướng lĩnh này, Chu Thiên Giáng chẳng qua là chủ soái tạm thời. Đối với việc Chu gia vây khốn kinh thành và nước Đương Vân xâm lấn mà nói, trong lòng của bọn họ vẫn nghĩ về Trấn Nam. Cho dù Chu gia phá kinh thành, đơn giản là đổi thiên tử thôi. Nước Đương Vân một khi phá phòng ngự Trấn Nam, chúng sẽ san bằng tất cả, thậm chí có nguy cơ mất nước.
- Văn Tướng quân, mạt tướng thỉnh cầu dẫn đội trở về Nam Cương phòng ngự, tuyệt đối không thể phá. Thống lĩnh Phạm Nhung đứng lên, không thèm nhìn Chu Thiên Giáng, trực tiếp chắp tay thỉnh lệnh Văn Nhữ Hải.
Văn Nhữ Hải áy náy nhìn Chu Thiên Giáng, y tức giận nói với Phạm Nhung: - Phạm Nhung, chủ soái ở đây là Chu Thiên Giáng đại nhân, không được thất lễ.
- Hừ! Trong mắt mạt tướng chỉ có cờ hiệu của đại doanh Trấn Nam ta, không biết cờ hiệu Heo gì hết. Phạm Nhung nói.
Chu Thiên Giáng nheo mắt, hắn biết sớm muộn gì cũng có cục diện này. Vốn tưởng chiếm được Thục Thiên Phủ rồi có thể hòa hợp với mọi người, nhưng giờ xem ra nếu không lập uy trong quân, hắn khó mà khống chế các tướng sĩ Nam Cương này.
- Phạm Nhung, bổn soái cho ngươi một cơ hội, trở về chỗ ngồi câm miệng cho ta.
- Hừ! Đại nhân, ngài thấy máu chảy chưa? E là thấy rồi sợ muốn tè ra quần. Muốn làm đại soái của chúng ta thì phải xung phong dẫn quân, để mọi người khâm phục.
Phạm Nhung đã nhẫn nhịn rất lâu. Từ khi Văn Nhữ Hải giao lại binh quyền thì không ít người bất mãn, nhưng họ đều giữ trong bụng không nói ra. Hôm nay họ mượn cơ hội này muốn phát tiết một chút.
Chu Thiên Giáng vỗ bàn trước mặt: - Đội thân binh nghe lệnh.
- Có! Chu Nhất đáp lời, dẫn người xông vào.
- Bắt Phạm Nhung cho ta! Chống đối chủ soái mê hoặc quân tâm, theo quân quy, trảm!
Chu Thiên Giáng trơn mắt, không nói câu nào bèn hạ lệnh trảm.
Văn Nhữ Hải và các quan viên đều kinh ngạc đứng chết trân. Chu Nhất không thèm để ý, tiến lên ấn y xuống đất, cả đám thân binh kẻ giữ tay chân kẻ bóp cổ, trói Phạm Nhung như đòn bánh tét rồi lôi ra ngoài.
- Đại nhân! Xin đao hạ lưu nhân! Văn Nhữ Hải cùng các tướng lĩnh đồng loạt quỳ xuống đất.
- Không ai được xin tha, lui hết!
Dứt lời, Chu Thiên Giáng phất tay, dẫn hai tướng Đại Ngưu và Hà Dương rời khỏi đại trướng.
Tin Chu Thiên Giáng muốn giết Phạm Nhung lập tức truyền khắp đại doanh. Phạm Nhung bị trói trên đài cao, Chu Nhất ở bên cạnh mài đại đao. Y không biết Chu Thiên Giáng muốn giết thật hay giả, chỉ có thể đợi mệnh lệnh tiếp theo. Nhưng trong lòng Chu Nhất, hơn phân nửa nghĩ hắn đang diễn trò hù dọa người của đại doanh Trấn Nam.
Chu Thiên Giáng rời khỏi đại trướng, hắn không về lều ngủ của mình mà chạy đến ngồi trên xe soái. Văn Nhữ Hải thống lĩnh các tướng lĩnh của đại doanh thỉnh cầu Chu đại quan nhân khai ân.
Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách cũng chạy tới, đại doanh Trấn Nam đều là thủ hạ của phụ thân, Quách Dĩnh không ngờ Chu Thiên Giáng lại hạ lệnh chém giết thống lĩnh dẫn binh.
- Thiên Giáng, huynh điên rồi. Mau mau hạ lệnh thả Phạm tướng quân, bằng không muội không để yên cho huynh. Quách Dĩnh giận đỏ mặt, chuyện lớn như vậy không ngờ Chu Thiên Giáng lại không thương lượng với nàng.
- Thiên Giáng, huynh không thể làm vậy, sẽ ảnh hưởng quân tâm đấy. Ngọc Cách Cách lo lắng nhìn các tướng sĩ xung quanh.
Chu Thiên Giáng đã sớm suy tính, hắn cũng sợ phát sinh binh biến. Nhưng cũng không còn cách nào, Chu Thiên Giáng biết nếu lần này hắn cúi đầu, vậy sau này bản thân chỉ có thể làm một con rối.
Đại doanh Trấn Nam đều là chi chính của Quách Thiên Tín, chi đội này huấn luyện có tiềm năng, giữ quân quy cực kỳ nghiêm khắc. Nếu không phải biết tin nước Đương Vân xâm lấn, Phạm Nhung nóng ruột không giữ được chừng mực, chỉ sợ sẽ lại giấu sự bất mãn trong lòng. Hơn nữa tất cả mọi người đều biết địa vị của Chu Thiên Giáng ở Quách phủ, Quách Thiên Tín có thể giao quyền lớn cho hắn, đủ để chứng minh sự tín nhiệm của Quách đại tướng quân đối với Chu Thiên Giáng.
Quách Dĩnh thấy Chu Thiên Giáng không nói lời nào, bèn nóng ruột: - Thiên Giáng, muội đi cởi trói cho Phạm tướng quân, xem ai dám ngăn muội.
- To gan, muội có biết lén thả tội tướng phải gánh hậu quả gì không. Người đâu, đem Quách Dĩnh... nhốt vào lều ngủ của bổn đại nhân. Chu Thiên Giáng nghĩ bụng thời điểm mấu chốt vẫn chưa tới, muội làm loạn cái gì.
- Ta xem ai dám! Quách Dĩnh tức giận rút đao ra.
Nhưng vừa nói xong câu đó, sau gáy nàng đã bị Chu Tam đánh mạnh một nhát, Chu Tam Chu Tứ cùng khiêng Quách Dĩnh ra ngoài.
Các quan tướng thấy Chu Thiên Giáng dám hành xử vô lý với Quách đại tiểu thư như vậy, không ít người rút đao ra soàn soạt. Cục diện bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Ngọc Cách Cách kinh hoảng nhìn bốn phía, không rõ Chu Thiên Giáng tại sao phải làm như vậy. Tứ Hoàng tử trước mắt giục trận ở sau cửa thành Thục Thiên Phủ, nếu có y ở đây, có lẽ sẽ làm người trung gian giảng hòa.
Lâm Phong không biết chui từ đâu ra, cầm theo cái hồ lô rượu ung dung như tản bộ đi đến cạnh xe của Chu Thiên Giáng.