- Các ngươi muốn tạo phản à, thu đao lại hết cho ta! Thời khắc mấu chốt, Văn Nhữ Hải quát lên khống chế cục diện.
- Chủ soái đại nhân, Văn Nhữ Hải quản giáo không được, nếu đại nhân thật sự muốn giết, mạt tướng nguyện ý thay thế Phạm Nhung. Dứt lời, Văn Nhữ Hải quỳ một chân trên đất.
- Tiểu tử, thấy ổn rồi thì kết thúc đi, hỏng chuyện rồi thì ta không thể cứu được ngươi. Lâm Phong rít một câu qua kẽ răng, âm thanh nhỏ đến độ Đại Ngưu đứng cạnh cũng không nghe thấy.
Chu Thiên Giáng đứng lên, nhìn lướt qua các tướng sĩ đang tức tối. Chu Thiên Giáng đến trước mặt Văn Nhữ Hải, đưa tay đỡ y đứng dậy. Văn Nhữ Hải vừa định lên tiếng, Chu Thiên Giáng lại lén nhéo cánh tay của y. Văn Nhữ Hải ngẩn ra, thấy ánh mắt của Chu Thiên Giáng, y dường như hiểu ra điều gì đó.
- Người đâu, dẫn Phạm Nhung tới cho ta. Chu Thiên Giáng xoay người trở về xe soái, cao giọng hạ lệnh.
Phạm Nhung lần này ngoan ngoãn hơn, y không ngờ tên tiểu tử tầm thường này nói giết là giết.
- Phạm Nhung, niệm tình các quan tướng xin cho ngươi, bổn quan hôm nay tha cho ngươi một mạng. Nhưng vì quân kỷ nghiêm túc, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Nói đến đây, Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn mọi người : - Phạm Nhung chống đối bổn quan, theo lý phải phạt nặng. Nhưng bổn quan nghĩ do Văn Nhữ Hải trị quân không được mới tạo thành cục diện như vậy. Cho nên bổn quan không phạt Phạm Nhung, chỉ truy cứu trách nhiệm của Văn Nhữ Hải. Người đâu, phạt Văn Nhữ Hải ba mươi quân côn.
Các tướng sĩ đại doanh Trấn Nam vừa nghe đều đồng loạt xông tới. Đám người Chu Nhất kinh hoảng, nhanh chóng bảo vệ Chu Thiên Giáng.
- Đại nhân, không thể trách tội Văn Tướng quân. Phạm Nhung ta phạm lỗi, muốn giết muốn đánh ta nhận hết, xin đại nhân tha cho Văn Tướng quân. Phạm Nhung không biết phải làm sao, y không ngờ sẽ liên lụy Văn Nhữ Hải bị phạt.
- Đại nhân, mạt tướng nguyện ý thay Văn Tướng quân chịu phạt!
- Đại nhân... mạt tướng lĩnh phạt!
Mọi người đều quỳ xuống, nguyện ý thay Văn Nhữ Hải chịu phạt ba mươi quân côn. Lúc này Chu Thiên Giáng không hề mềm lòng, trực tiếp vung tay áo hướng đến đại trướng.
Đội chấp pháp không ai dám đi lên động thủ, Chu Nhất lâm vào đường cùng. Y phất tay, chỉ đành để đội thân binh bọn họ chấp hành.
Ngoài đại trướng, ba mươi quân côn vang lên "bịch bịch", không ít người đau lòng khóc than. Chu Thiên Giáng thây kệ, gọi Chu Nhị vào.
- Thả đèn trời, hỏi tình hình trong thành.
- Vâng! Chu Nhị đáp ứng xong, chớp ngoáng ra ngoài.
Quân côn đánh xong, Chu Thiên Giáng ra lệnh mọi người họp lại. Lúc này khác với khi nãy, trong ánh mắt tất cả tướng lĩnh đều lộ vẻ sợ hãi.
- Các quan tướng nghe, từ giờ trở đi, không được bàn luận việc nước Đương Vân xâm lấn trong quân doanh. Nhiệm vụ của chúng ta chính là chiếm Thục Thiên Phủ, hồi kinh cứu giá. Các đội nhân mã lập tức trở về chuẩn bị, chỉ cần trong thành có tin tức, lập tức công thành.
- Tuân lệnh!
Các tướng chắp tay cùng hô lên. Ngay thời khắc này, Chu Thiên Giáng mới chính thức trở thành chủ soái của chi đại quân này.
Mọi người vừa lui, Chu Thiên Giáng khẩn trương dẫn Đại Ngưu Hà Dương ra ngoài. Đến trước đại trướng của Văn Nhữ Hải, Chu Thiên Giáng phân phó một tiếng, bảo hai người họ canh ở ngoài cửa.
Chu Thiên Giáng đi vào, phát hiện Văn Nhữ Hải ngồi trên ghế, không giống như vừa mới bị phạt nặng.
Chu Thiên Giáng vội vàng đi tới: - Văn thúc, thúc chịu thiệt rồi.
Văn Nhữ Hải cười cười: - Thiên Giáng, ba mươi quân côn đổi lấy uy vọng trong quân, món nợ này ta sẽ tính sổ. Không việc gì, những tiểu tử kia rất biết đánh, âm thanh khá vang, trên người không hề đau ngứa. Đúng rồi, phía Thục Thiên khi nào tiến công?
Văn Nhữ Hải rộng lượng mỉm cười, khi Chu Thiên Giáng nhéo tay y, Văn Nhữ Hải liền hiểu ý đồ trong đó. Tuy Văn Nhữ Hải lo cho Nam Cương nhiều hơn các tướng lĩnh khác, nhưng y vẫn phân biệt được nặng nhẹ. Một khi Chu gia thắng lợi, thứ phải diệt trừ đầu tiên chính là đại doanh Trấn Nam.
- Đã phái người liên lạc với trong thành, nếu như có thể, sáng sớm mai liền động thủ. Không thể đợi thêm nữa, nhân mã của Chu Diên Thiên sắp đến rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, tranh thủ xơi tái người y phái đến luôn.
- Được, thừa dịp công thành lần này để lính mới luyện binh. Đại quân chưa trải qua sống chết thì không thể luyện thành tinh binh được. Văn Nhữ Hải đồng ý cách làm của Chu Thiên Giáng.
Văn Nhữ Hải rời khỏi đại trướng, trong lòng Chu Thiên Giáng thoải mái rất nhiều. Chu Nhị bước nhanh vào, trong thành vừa rồi có bốn ngọn đèn trời bay lên, nói rõ trong thành đang ở tình trạng nguy cơ đầy rẫy.
- Chu Nhị, báo với huynh đệ trong thành, ngày mai trời vừa sáng, lấy tiếng trống làm hiệu, phối hợp đại quân công kích cửa thành.
- Tuân lệnh! Chu Nhị lại khẩn trương đi thả đèn trời.
Hiện tại đèn trời đã thành tín hiệu duy nhất giữa ngoài và trong thành, Chu Nhị sai người chế tạo không ít, chỉ cần viết chữ trên đó là được. Chu Đại Trung biết rõ họ đang truyền tin tức, y lại không làm được gì. Nhà lao Thục Thiên không nhét thêm người được nữa, trong thành vẫn có người thả đèn trời hưởng ứng. Mỗi lần thấy đèn trời bay lên, Diêu Nhất Bình lập tức phái người chạy đến bắt, nhưng tới nơi lại không thấy một bóng người. Lâm vào đường cùng, Chu Đại Trung chỉ có thể sai người học giải nghĩa chữ.
Mấy ngày nay toàn thành đều lấy nước từ chỗ trũng nước còn lại của con suối bị chặn nguồn. Diêu Nhất Bình đã phái trọng binh gác, bất cứ ai cũng không được tiếp cận. Đường Tề Lực trở thành quan chia nước, phụ trách lượng nước phân phối đến mỗi hộ, vì thiếu nước nên dân chúng trong thành thường xuyên ẩu đả trang nước. Trong tình hình đó, một khi có người dẫn đầu, nói không chừng dân chúng có thể đi theo náo loạn.
Chu đại quan nhân đi đến trước lều ngủ của mình, các thân binh lập tức tránh ra xa. Trong đại trướng, Ngọc Cách Cách ân cần an ủi Quách Dĩnh. Quách Dĩnh khóc lóc thảm thiết, không ngừng chửi tên Chu Thiên Giáng bất nhân này.
Chu Thiên Giáng cười cợt đi vào: - Ha hả, chửi đủ chưa, thôi thì nghỉ miệng chút đã, đợi lát nữa chửi tiếp.
Vừa thấy Chu Thiên Giáng tiến vào, Quách Dĩnh tức giận xoay người, uất ức òa khóc.
- Thiên Giáng ca, huynh cũng thật là, sao có thể đối xử với Quách Dĩnh như thế? Ngọc Cách Cách trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, ý bảo mau dỗ dành nàng.
Chu Thiên Giáng đến trước mặt Quách Dĩnh:
- Dĩnh tử, ta đây cũng không có cành nào, nếu không làm vậy, về sau không ai sẽ nghe mệnh lệnh của ta. Đại quân Trấn Nam đều là người của cha muội, ta sao giết cho được. Dứt lời, Chu Thiên Giáng liền ngồi cạnh Quách Dĩnh.
- Mặc kệ huynh luôn, đại lừa bịp, dám kêu người ta đánh muội. Quách Dĩnh khóc, uất ức ngả vào người Ngọc Cách Cách.
Chu Thiên Giáng không khuyên giải nữa, hắn nghiêm mặt, nói rất nghiêm túc: - Hai muội nghe đây, tình cảnh của chúng ta cực kỳ nguy hiểm. Đại quân kinh thành sắp giết đến nơi, nếu chính lệnh trong quân doanh không được thực thi thì chỉ có thể đợi chết!
Chu Thiên Giáng nghiêm túc nói ra nguy cơ, hai cô gái nghe thấy liền bị thu hút. Nghe tới việc Tĩnh Vương thống lĩnh đại quân kinh thành đánh lui quân Chu gia, Ngọc Cách Cách kích động nước mắt lưng tròng. Chu đại quan nhân giống như người kể chuyện, tình tiết thăng trầm, hai cô gái tập trung tinh thần nghe, căn bản không phát hiện Chu Thiên Giáng đã ôm hai người vào lòng.
- Thiên Giáng, về sau nếu có chuyện này, huynh nói trước với muội một tiếng, muội còn tưởng huynh thật sự muốn chém Phạm Nhung. Quách Dĩnh hiểu nỗi khó xử của Chu Thiên Giáng ở trong quân khó, hiểu lầm đã hóa giải, Quách Dĩnh dịu dàng ngẩng đầu nhìn.
- Đúng vậy đó, lúc ấy muội cũng sợ hãi, nếu chẳng may phát sinh binh biến thì sao. Ngọc Cách Cách cũng nói theo.
Dứt lời, lúc này nàng mới đột nhiên phát hiện tình trạng ba người quá mức mờ ám. Ngọc Cách Cách khẩn trương vùng vẫy, mặt cũng đỏ lên, há không biết Chu đại quan nhân căn bản không có ý buông tay.
Ngọc Cách Cách vừa ngọ nguậy, Quách Dĩnh cũng phản ứng, trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng: - Con heo thối, chỉ biết ức hiếp nữ nhân, cẩn thận Tĩnh vương gia đánh huynh thành đầu heo. Quách Dĩnh nói xong liền vặn vẹo vòng eo.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười: - Ta đã nói với Hoàng thượng, đợi đánh xong trận này, Hoàng thượng sẽ chỉ hôn hai muội cho ta. Hoàng thượng nếu không đồng ý, ta sẽ không hồi kinh cứu giá. Chu Thiên Giáng cười gian nói.
Thời đại này đàn ông tam thê tứ thiếp rất bình thường, Chu đại quan nhân đã sớm phát hiện tâm tư Ngọc Cách Cách, chỉ có điều trong khoảng thời gian này không ra tay, bằng không xử trước rồi nói sau. Hai tiểu cô nương nghe xong liền nhìn nhau, hồi hộp đến tim đập thình thịch. Chỉ cần Hoàng thượng chỉ hôn, bất kể là Tĩnh Vương hay là Quách Thiên Tín cũng không có cách nào thay đổi. Nghĩ vậy, hai cô gái hạnh phúc không cục cựa nữa.
- Đại nhân... Lão Lâm bảo tôi nói với ngài, ông ấy muốn... Má nó, lát nữa tôi quay lại! Đại Ngưu vừa vào thấy ba người như thế, gã khẩn trương lui ra ngoài.
Bị Đại Ngưu bắt gặp, Ngọc Cách Cách cũng không tiện để Chu Thiên Giáng ôm, nàng khẩn trương giãy nãy.
- Đại Ngưu, con bà nó, tối nay không được ăn cơm. Chu Thiên Giáng buồn bực chửi một tiếng.
Đại Ngưu đứng ở ngoài lều vải, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Thấy Hà Dương vui vẻ khi thấy người gặp họa, Đại Ngưu nhỏ giọng nói:
- Đại nhân không biết xấu hổ, ở bên trong ôm mỹ nữ đấy.
- Ngươi ăn... a...ăn... ăn! Hà Dương nói lắp bắp.
- Không sao, lát nữa ta sẽ ăn vụng.
- A... ăn... ăn no rỗi việc.
Hà Dương cuối cùng nói được một câu đầy đủ.
- Chủ soái đại nhân, Văn Nhữ Hải quản giáo không được, nếu đại nhân thật sự muốn giết, mạt tướng nguyện ý thay thế Phạm Nhung. Dứt lời, Văn Nhữ Hải quỳ một chân trên đất.
- Tiểu tử, thấy ổn rồi thì kết thúc đi, hỏng chuyện rồi thì ta không thể cứu được ngươi. Lâm Phong rít một câu qua kẽ răng, âm thanh nhỏ đến độ Đại Ngưu đứng cạnh cũng không nghe thấy.
Chu Thiên Giáng đứng lên, nhìn lướt qua các tướng sĩ đang tức tối. Chu Thiên Giáng đến trước mặt Văn Nhữ Hải, đưa tay đỡ y đứng dậy. Văn Nhữ Hải vừa định lên tiếng, Chu Thiên Giáng lại lén nhéo cánh tay của y. Văn Nhữ Hải ngẩn ra, thấy ánh mắt của Chu Thiên Giáng, y dường như hiểu ra điều gì đó.
- Người đâu, dẫn Phạm Nhung tới cho ta. Chu Thiên Giáng xoay người trở về xe soái, cao giọng hạ lệnh.
Phạm Nhung lần này ngoan ngoãn hơn, y không ngờ tên tiểu tử tầm thường này nói giết là giết.
- Phạm Nhung, niệm tình các quan tướng xin cho ngươi, bổn quan hôm nay tha cho ngươi một mạng. Nhưng vì quân kỷ nghiêm túc, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Nói đến đây, Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn mọi người : - Phạm Nhung chống đối bổn quan, theo lý phải phạt nặng. Nhưng bổn quan nghĩ do Văn Nhữ Hải trị quân không được mới tạo thành cục diện như vậy. Cho nên bổn quan không phạt Phạm Nhung, chỉ truy cứu trách nhiệm của Văn Nhữ Hải. Người đâu, phạt Văn Nhữ Hải ba mươi quân côn.
Các tướng sĩ đại doanh Trấn Nam vừa nghe đều đồng loạt xông tới. Đám người Chu Nhất kinh hoảng, nhanh chóng bảo vệ Chu Thiên Giáng.
- Đại nhân, không thể trách tội Văn Tướng quân. Phạm Nhung ta phạm lỗi, muốn giết muốn đánh ta nhận hết, xin đại nhân tha cho Văn Tướng quân. Phạm Nhung không biết phải làm sao, y không ngờ sẽ liên lụy Văn Nhữ Hải bị phạt.
- Đại nhân, mạt tướng nguyện ý thay Văn Tướng quân chịu phạt!
- Đại nhân... mạt tướng lĩnh phạt!
Mọi người đều quỳ xuống, nguyện ý thay Văn Nhữ Hải chịu phạt ba mươi quân côn. Lúc này Chu Thiên Giáng không hề mềm lòng, trực tiếp vung tay áo hướng đến đại trướng.
Đội chấp pháp không ai dám đi lên động thủ, Chu Nhất lâm vào đường cùng. Y phất tay, chỉ đành để đội thân binh bọn họ chấp hành.
Ngoài đại trướng, ba mươi quân côn vang lên "bịch bịch", không ít người đau lòng khóc than. Chu Thiên Giáng thây kệ, gọi Chu Nhị vào.
- Thả đèn trời, hỏi tình hình trong thành.
- Vâng! Chu Nhị đáp ứng xong, chớp ngoáng ra ngoài.
Quân côn đánh xong, Chu Thiên Giáng ra lệnh mọi người họp lại. Lúc này khác với khi nãy, trong ánh mắt tất cả tướng lĩnh đều lộ vẻ sợ hãi.
- Các quan tướng nghe, từ giờ trở đi, không được bàn luận việc nước Đương Vân xâm lấn trong quân doanh. Nhiệm vụ của chúng ta chính là chiếm Thục Thiên Phủ, hồi kinh cứu giá. Các đội nhân mã lập tức trở về chuẩn bị, chỉ cần trong thành có tin tức, lập tức công thành.
- Tuân lệnh!
Các tướng chắp tay cùng hô lên. Ngay thời khắc này, Chu Thiên Giáng mới chính thức trở thành chủ soái của chi đại quân này.
Mọi người vừa lui, Chu Thiên Giáng khẩn trương dẫn Đại Ngưu Hà Dương ra ngoài. Đến trước đại trướng của Văn Nhữ Hải, Chu Thiên Giáng phân phó một tiếng, bảo hai người họ canh ở ngoài cửa.
Chu Thiên Giáng đi vào, phát hiện Văn Nhữ Hải ngồi trên ghế, không giống như vừa mới bị phạt nặng.
Chu Thiên Giáng vội vàng đi tới: - Văn thúc, thúc chịu thiệt rồi.
Văn Nhữ Hải cười cười: - Thiên Giáng, ba mươi quân côn đổi lấy uy vọng trong quân, món nợ này ta sẽ tính sổ. Không việc gì, những tiểu tử kia rất biết đánh, âm thanh khá vang, trên người không hề đau ngứa. Đúng rồi, phía Thục Thiên khi nào tiến công?
Văn Nhữ Hải rộng lượng mỉm cười, khi Chu Thiên Giáng nhéo tay y, Văn Nhữ Hải liền hiểu ý đồ trong đó. Tuy Văn Nhữ Hải lo cho Nam Cương nhiều hơn các tướng lĩnh khác, nhưng y vẫn phân biệt được nặng nhẹ. Một khi Chu gia thắng lợi, thứ phải diệt trừ đầu tiên chính là đại doanh Trấn Nam.
- Đã phái người liên lạc với trong thành, nếu như có thể, sáng sớm mai liền động thủ. Không thể đợi thêm nữa, nhân mã của Chu Diên Thiên sắp đến rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, tranh thủ xơi tái người y phái đến luôn.
- Được, thừa dịp công thành lần này để lính mới luyện binh. Đại quân chưa trải qua sống chết thì không thể luyện thành tinh binh được. Văn Nhữ Hải đồng ý cách làm của Chu Thiên Giáng.
Văn Nhữ Hải rời khỏi đại trướng, trong lòng Chu Thiên Giáng thoải mái rất nhiều. Chu Nhị bước nhanh vào, trong thành vừa rồi có bốn ngọn đèn trời bay lên, nói rõ trong thành đang ở tình trạng nguy cơ đầy rẫy.
- Chu Nhị, báo với huynh đệ trong thành, ngày mai trời vừa sáng, lấy tiếng trống làm hiệu, phối hợp đại quân công kích cửa thành.
- Tuân lệnh! Chu Nhị lại khẩn trương đi thả đèn trời.
Hiện tại đèn trời đã thành tín hiệu duy nhất giữa ngoài và trong thành, Chu Nhị sai người chế tạo không ít, chỉ cần viết chữ trên đó là được. Chu Đại Trung biết rõ họ đang truyền tin tức, y lại không làm được gì. Nhà lao Thục Thiên không nhét thêm người được nữa, trong thành vẫn có người thả đèn trời hưởng ứng. Mỗi lần thấy đèn trời bay lên, Diêu Nhất Bình lập tức phái người chạy đến bắt, nhưng tới nơi lại không thấy một bóng người. Lâm vào đường cùng, Chu Đại Trung chỉ có thể sai người học giải nghĩa chữ.
Mấy ngày nay toàn thành đều lấy nước từ chỗ trũng nước còn lại của con suối bị chặn nguồn. Diêu Nhất Bình đã phái trọng binh gác, bất cứ ai cũng không được tiếp cận. Đường Tề Lực trở thành quan chia nước, phụ trách lượng nước phân phối đến mỗi hộ, vì thiếu nước nên dân chúng trong thành thường xuyên ẩu đả trang nước. Trong tình hình đó, một khi có người dẫn đầu, nói không chừng dân chúng có thể đi theo náo loạn.
Chu đại quan nhân đi đến trước lều ngủ của mình, các thân binh lập tức tránh ra xa. Trong đại trướng, Ngọc Cách Cách ân cần an ủi Quách Dĩnh. Quách Dĩnh khóc lóc thảm thiết, không ngừng chửi tên Chu Thiên Giáng bất nhân này.
Chu Thiên Giáng cười cợt đi vào: - Ha hả, chửi đủ chưa, thôi thì nghỉ miệng chút đã, đợi lát nữa chửi tiếp.
Vừa thấy Chu Thiên Giáng tiến vào, Quách Dĩnh tức giận xoay người, uất ức òa khóc.
- Thiên Giáng ca, huynh cũng thật là, sao có thể đối xử với Quách Dĩnh như thế? Ngọc Cách Cách trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, ý bảo mau dỗ dành nàng.
Chu Thiên Giáng đến trước mặt Quách Dĩnh:
- Dĩnh tử, ta đây cũng không có cành nào, nếu không làm vậy, về sau không ai sẽ nghe mệnh lệnh của ta. Đại quân Trấn Nam đều là người của cha muội, ta sao giết cho được. Dứt lời, Chu Thiên Giáng liền ngồi cạnh Quách Dĩnh.
- Mặc kệ huynh luôn, đại lừa bịp, dám kêu người ta đánh muội. Quách Dĩnh khóc, uất ức ngả vào người Ngọc Cách Cách.
Chu Thiên Giáng không khuyên giải nữa, hắn nghiêm mặt, nói rất nghiêm túc: - Hai muội nghe đây, tình cảnh của chúng ta cực kỳ nguy hiểm. Đại quân kinh thành sắp giết đến nơi, nếu chính lệnh trong quân doanh không được thực thi thì chỉ có thể đợi chết!
Chu Thiên Giáng nghiêm túc nói ra nguy cơ, hai cô gái nghe thấy liền bị thu hút. Nghe tới việc Tĩnh Vương thống lĩnh đại quân kinh thành đánh lui quân Chu gia, Ngọc Cách Cách kích động nước mắt lưng tròng. Chu đại quan nhân giống như người kể chuyện, tình tiết thăng trầm, hai cô gái tập trung tinh thần nghe, căn bản không phát hiện Chu Thiên Giáng đã ôm hai người vào lòng.
- Thiên Giáng, về sau nếu có chuyện này, huynh nói trước với muội một tiếng, muội còn tưởng huynh thật sự muốn chém Phạm Nhung. Quách Dĩnh hiểu nỗi khó xử của Chu Thiên Giáng ở trong quân khó, hiểu lầm đã hóa giải, Quách Dĩnh dịu dàng ngẩng đầu nhìn.
- Đúng vậy đó, lúc ấy muội cũng sợ hãi, nếu chẳng may phát sinh binh biến thì sao. Ngọc Cách Cách cũng nói theo.
Dứt lời, lúc này nàng mới đột nhiên phát hiện tình trạng ba người quá mức mờ ám. Ngọc Cách Cách khẩn trương vùng vẫy, mặt cũng đỏ lên, há không biết Chu đại quan nhân căn bản không có ý buông tay.
Ngọc Cách Cách vừa ngọ nguậy, Quách Dĩnh cũng phản ứng, trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng: - Con heo thối, chỉ biết ức hiếp nữ nhân, cẩn thận Tĩnh vương gia đánh huynh thành đầu heo. Quách Dĩnh nói xong liền vặn vẹo vòng eo.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười: - Ta đã nói với Hoàng thượng, đợi đánh xong trận này, Hoàng thượng sẽ chỉ hôn hai muội cho ta. Hoàng thượng nếu không đồng ý, ta sẽ không hồi kinh cứu giá. Chu Thiên Giáng cười gian nói.
Thời đại này đàn ông tam thê tứ thiếp rất bình thường, Chu đại quan nhân đã sớm phát hiện tâm tư Ngọc Cách Cách, chỉ có điều trong khoảng thời gian này không ra tay, bằng không xử trước rồi nói sau. Hai tiểu cô nương nghe xong liền nhìn nhau, hồi hộp đến tim đập thình thịch. Chỉ cần Hoàng thượng chỉ hôn, bất kể là Tĩnh Vương hay là Quách Thiên Tín cũng không có cách nào thay đổi. Nghĩ vậy, hai cô gái hạnh phúc không cục cựa nữa.
- Đại nhân... Lão Lâm bảo tôi nói với ngài, ông ấy muốn... Má nó, lát nữa tôi quay lại! Đại Ngưu vừa vào thấy ba người như thế, gã khẩn trương lui ra ngoài.
Bị Đại Ngưu bắt gặp, Ngọc Cách Cách cũng không tiện để Chu Thiên Giáng ôm, nàng khẩn trương giãy nãy.
- Đại Ngưu, con bà nó, tối nay không được ăn cơm. Chu Thiên Giáng buồn bực chửi một tiếng.
Đại Ngưu đứng ở ngoài lều vải, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Thấy Hà Dương vui vẻ khi thấy người gặp họa, Đại Ngưu nhỏ giọng nói:
- Đại nhân không biết xấu hổ, ở bên trong ôm mỹ nữ đấy.
- Ngươi ăn... a...ăn... ăn! Hà Dương nói lắp bắp.
- Không sao, lát nữa ta sẽ ăn vụng.
- A... ăn... ăn no rỗi việc.
Hà Dương cuối cùng nói được một câu đầy đủ.