Chu Thiên Giáng ngẩng đầu, phát hiện tên đồ tể Hà Dương đang trừng hai con mắt "bồ câu trâu" nhìn hắn.
- Á! "Mẹ nó"! Đúng là người có thể dọa chết người thật, làm gì mà giống như quỷ vậy. Chu Thiên Giáng bị hù dọa đến mức mông đặt xuống đất.
- À đại...À đại...Đại nhân. Ngài...Thì ra là ở...Ở đây. Hà Dương vất vả lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Mấy tên thân binh hộ vệ vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng, hô la một chút rồi vây lại.
- Đại nhân! Ngài làm gì ở đây vậy? Có phải là có người công kích bất ngờ? Một tên thân binh vội vàng hỏi.
- Ban nãy các ngươi có nhìn thấy ta từ đâu lại đây không? Chu Thiên Giáng nhìn mọi người hỏi.
Mấy tên thân binh lắc đầu, bọn họ chỉ thấy Chu Thiên Giáng ngồi trên đất, thật sự không nhìn thấy hắn ta từ đâu đi tới.
- À đại...Đại nhân...Tiểu nhân...Tiểu nhân nhìn thấy ngài...À ngài...Từ...
- Câm miệng! Không đợi Hà Dương nói hết câu, Chu Thiên Giáng liền chỉ tay bảo hắn câm miệng lại.
Trong lòng Chu Thiên Giáng hiểu được, Hà Dương nhất định là nhìn thấy hắn trèo ra từ phòng của Ngọc Cách Cách. Cũng may mà tên này là một tên nói lắp, nếu đổi là Đại Ngưu thì vừa mở miệng đã có thể để cho cả người trong nha phủ nghe thấy rồi.
Trên dưới nha phủ trong cơn hỗn loạn đều biết được Chu Thiên Giáng đã bình yên vô sự, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Quách Dĩnh lo lắng nửa ngày, nổi giận đùng đùng; oán giận Chu Thiên Giáng một hồi rồi lại cảm thấy đói, hậm hực đến nhà bếp.
Chu Thiên Giáng buồn bực gọi Đại Ngưu và Hà Dương đến phòng của mình, bảo Đại Ngưu quay mặt vào tường hô một nghìn lần: "Tiểu nhân không bao giờ nói bừa nữa". Còn về phần đồ tể Hà Dương, Chu Thiên Giáng lại có vẻ mặt ôn hòa, còn cho hắn ta một lượng bạc nữa.
- À đạiĐại nhân, tiểu nhân biếtÀ biết
- Được rồi, ta biết nhà ngươi muốn nói gì rồi. Trong lòng hiểu rõ là được rồi, đừng nói vậy mệt lắm.
- À tiểu nhânKhông Không mệt.
- "Bà nó"! Ngươi không mệt nhưng ta nghe thấy mệt! Ra ngoài! Cút hết ra ngoài cho ta! Chu Thiên Giáng tự nhủ: "Sao mình lại chọn ra những kẻ dở hơi như này làm người hầu chứ".
Đuổi hai kẻ đó ra ngoài, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Chu Thiên Giáng duỗi lưng một cái, vừa nghĩ đến lúc "quấn quýt" bên Ngọc Cách Cách thì Chu Thiên Giáng vui sướng "hừ" nhẹ một tiếng rồi đi vào phòng trong.
Ngày hôm sau, Chu Thiên Giáng và Văn Nhữ Hải đến sân điểm binh. Những tù binh được băng bó hôm qua đều đã tập trung ở khoảng đất trống ở phía trước bãi điểm binh.
- Văn thúc! Ở đây có quan quân từ thống lĩnh trở lên không? Chu Thiên Giáng nhẹ giọng hỏi.
Trong doanh trại quân đội Đại Phong, thống lĩnh có thể dẫn hai vạn binh, thông thường đều có thể được gọi là tướng quân. Nếu như có người như thế ở đây thì có thể lấy được không ít tình báo có giá trị từ miệng của bọn chúng.
Văn Nhữ Hải lắc đầu:
- Phương Đại Đồng có cách trị quân, quan quân nhất định phải chạy phía trước quân lính. Đừng nói là thống lĩnh, ngay cả đến cái "mác" thống lĩnh cũng không có. Đoán chừng ngày hôm qua trên đường núi, những kẻ hết mình xông ra hướng đỉnh núi, đều là tướng lĩnh trong quân.
Chu Thiên Giáng gật đầu, nhìn từng đội tù binh. Ánh mắt của mỗi người mặc dù ít nhiều đều mang theo chút hoảng sợ nhưng nỗi oán hận là nhiều hơn. Những người này bị thương không phải là quá nặng, ngày hôm qua lúc "dọn dẹp chiến trường" thì những người bị trọng thương đều trực tiếp bị thêm một đao nữa.
Chu Thiên Giáng đến trên đài cao, thân binh mang theo hai sọt lớn đi tới. Trên hai sọt đó còn được phủ một miếng vải đỏ.
Chu Thiên Giáng hắng giọng một cái:
- Chư vị quân binh! Ta biết trong lòng các ngươi rất không phục. Nhưng chiến tranh là chiến tranh, không có cách nói phục hay là không phục ở đây, bất luận dùng cách gì thì thắng lợi mới là mục đích cuối cùng. Mặc dù các ngươi bị bắt giữ nhưng trong mắt bản quan, các ngươi vẫn là hảo hán. Thân là người lính, ngã ở đâu thì phải đứng lên từ đó. Bây giờ ta cho các ngươi hai sự lựa chọn, nếu như có nguyện vọng gia nhập vào quân đội của bản đại nhân thì hãy đứng sang bên trái. Bản đại nhân tuyệt đối sẽ đối đãi với các ngươi như đối đãi với huynh đệ của mình.
Nói đến đây, Chu Thiên Giáng dừng lại, chỉ vào hai cái sọt ở phía trước: - Nếu như không có nguyện vọng gia nhập thì bản đại nhân tuyệt đối không miễn cưỡng. Thứ đặt ở trong đây đều là bạc, các ngươi có thể tự mình lấy ra một lượng. Muốn đi đâu thì đi, sẽ không có ai ngăn cản các ngươi đâu.
Chu Thiên Giáng vừa mới nói xong thì ba nghìn tù binh lập tức ồn ào đứng lên. Theo quy tắc tù binh quân địch thì những người này cứ coi như không giết thì ít nhất cũng phải sung làm lao động khổ sai. Bây giờ Chu Thiên Giáng không những không bắt bọn họ làm lao động khổ sai lại còn phát bạc, quả thực là thiên hạ kỳ văn (chuyện hiếm gặp, hiếm thấy).
- Đại nhân! Chúng ta mặc dù bị bắt nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Chỉ e lấy bạc của ngài rồi, ngay cả doanh trại quân đội này cũng không ra được. Một tên tù binh trong đó đứng ra nói.
- Ngươi tên là gì? Chu Thiên Giáng từ trên cao nhìn xuống hỏi.
- Tại hạ là Chung Chiến- Bách phu trưởng đại doanh Bắc Bộ, đại nhân muốn giết cứ giết, hà tất phải làm chuyện này. Quân lính của đại doanh phía bắc chúng tôi không phải là những kẻ hèn nhát. Tên Chung Chiến ưỡn ngực nói.
Một đám tù binh bị "truyền nhiễm" bởi những lời nói của Chung Chiến, lần lượt bước về phía trước một bước. Quan binh hai bên vừa thấy không được liền giơ thương () dài lên vây lại.
Chu Thiên Giáng khoát tay áo, bảo người của mình lui về phía sau: - Chung Chiến! Ngươi hãy nhớ cho ta, bản đại nhân tên là Chu Thiên Giáng. Nếu như ngươi không muốn tham gia vào quân đội của bản đại nhân thì bây giờ có thể lấy bạc rời đi. Ta lấy danh dự bảo đảm, chỉ cần ngươi không làm hại đến bách tính trong thành thì sẽ không có ai ra tay với ngươi cả.
- Đại nhân! Ngài không sợ tôi trốn về đại doanh kinh thành, mật báo với lão Quốc Cữu sao?
Chu Thiên Giáng khinh miệt cười: - Ha ha, không cần ngươi báo, ta cũng sẽ để Chu Diên Thiên biết ta sẽ đến lấy cái mạng chó của gã. Thân là Quốc Cữu đương triều, lại âm thầm cấu kết với nước Đương Vân bí mật tạo phản, gã ta sớm đã đáng chết rồi. Nếu như người của đại doanh Bắc Bộ còn cho rằng mình là người của Đại Phong thì không nên trở thành tay sai của nước Đương Vân. Chu Thiên Giáng lớn tiếng nói với mọi người.
Chung Chiến bị nói đến mức xấu hổ. Y nhìn hai bên, cắn răng, đến trước cao đài, giơ tay nắm lấy một lượng bạc trong sọt lớn.
- Chu đại nhân! Nếu như Chung Chiến tôi may mắn không chết, nhất định sẽ nhớ đến đại danh của ngài.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười: - Mời!
Chung Chiến không đi mà quay đầu lại thoáng nhìn một cái. Có người dẫn đầu, một nhóm tù binh lần lượt đi lên phía trước.
Chừng độ một lát thì bạc trong hai sọt bị lấy không còn một chút nào, không ngờ không có một ai quy hàng.
Chu Thiên Giáng dặn dò một tiếng: - Người đâu! Thông báo với cửa thành, nếu như tướng sĩ đại doanh Bắc Bộ xuất thành thì bất cứ ai cũng không được ngăn cản. Kẻ nào trái lệnh, chém!
Một đám tù binh nghe thấy những lời này thì không khỏi sững sờ. Bọn chúng lấy bạc đều đứng tại chỗ, chính là muốn xem Chu Thiên Giáng tiếp đó sẽ làm gì. Không ai có thể tin lại có chủ soái ngốc như vậy, không những thả người mà còn phát bạc nữa.
- Sao? Lẽ nào lại muốn ở lại ăn bữa cơm trưa rồi mới đi? Chu Thiên Giáng nhìn đám tù binh cười, nói.
Ánh mắt của không ít tù binh bắt đầu có biến đổi, biến đổi từ sự phẫn nộ ban nãy thành cảm động, nhưng vẫn không có ai muốn ở lại. Chủ soái đại quân hạ mệnh lệnh như vậy thì tuyệt đối sẽ không có sự thay đổi gì, xem ra vị Chu đại nhân này thật sự muốn thả bọn họ ra.
Chung Chiến ôm quyền: - Chu đại nhân! Tiểu nhân xin cảm ơn. Nếu như vẫn còn có cơ hội thì tiểu nhân sẽ đi theo ngài.
Ba nghìn tù binh ôm quyền với Chu Thiên Giáng. Mặc dù bọn họ không nói gì nhưng trong ánh mắt đều tràn đầy sự cảm kích.
Cổng doanh trại vừa mở thì mắt của đám người Văn Nhữ Hải trợn trừng nhìn ba nghìn tù binh rời đi. Không ít tướng lĩnh đều nghi ngờ nhìn Chu Thiên Giáng.
- Thiên Giáng! Cứ vừa phát bạc vừa cấp thuốc, thả người như vậy sao? Văn Nhữ Hải không kìm nổi hỏi.
- Văn thúc! Thượng binh phạt mưu, ba nghìn quân này là ba nghìn người khéo mồm khéo miệng. Đợi khi bọn họ đến quân đội của Chu Diên Thiên thì có thể can thiệp làm loạn lòng quân của mười vạn đại quân. Văn thúc! Đánh trận không nhất định phải dựa vào sức lực, mà quan trọng nhất vẫn phải dựa vào cái đầu. Ha ha, truyền lệnh! Toàn quân nghỉ ngơi và chỉnh quân trong hai ngày, chuẩn bị lên phía Bắc. Chu Thiên Giáng nói xong, đem theo Đại Ngưu, Hà Dương cười đi ra khỏi doanh trại.
Văn Nhữ Hải nhìn bóng hình của Chu Thiên Giáng, trong đầu "thưởng thức" những câu nói ban nãy. Văn Nhữ Hải đột nhiên cảm thấy, Chu Thiên Giáng ở trong lòng y dường như đã vượt qua Quách Thiên Tín rồi.
- Á! "Mẹ nó"! Đúng là người có thể dọa chết người thật, làm gì mà giống như quỷ vậy. Chu Thiên Giáng bị hù dọa đến mức mông đặt xuống đất.
- À đại...À đại...Đại nhân. Ngài...Thì ra là ở...Ở đây. Hà Dương vất vả lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Mấy tên thân binh hộ vệ vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng, hô la một chút rồi vây lại.
- Đại nhân! Ngài làm gì ở đây vậy? Có phải là có người công kích bất ngờ? Một tên thân binh vội vàng hỏi.
- Ban nãy các ngươi có nhìn thấy ta từ đâu lại đây không? Chu Thiên Giáng nhìn mọi người hỏi.
Mấy tên thân binh lắc đầu, bọn họ chỉ thấy Chu Thiên Giáng ngồi trên đất, thật sự không nhìn thấy hắn ta từ đâu đi tới.
- À đại...Đại nhân...Tiểu nhân...Tiểu nhân nhìn thấy ngài...À ngài...Từ...
- Câm miệng! Không đợi Hà Dương nói hết câu, Chu Thiên Giáng liền chỉ tay bảo hắn câm miệng lại.
Trong lòng Chu Thiên Giáng hiểu được, Hà Dương nhất định là nhìn thấy hắn trèo ra từ phòng của Ngọc Cách Cách. Cũng may mà tên này là một tên nói lắp, nếu đổi là Đại Ngưu thì vừa mở miệng đã có thể để cho cả người trong nha phủ nghe thấy rồi.
Trên dưới nha phủ trong cơn hỗn loạn đều biết được Chu Thiên Giáng đã bình yên vô sự, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Quách Dĩnh lo lắng nửa ngày, nổi giận đùng đùng; oán giận Chu Thiên Giáng một hồi rồi lại cảm thấy đói, hậm hực đến nhà bếp.
Chu Thiên Giáng buồn bực gọi Đại Ngưu và Hà Dương đến phòng của mình, bảo Đại Ngưu quay mặt vào tường hô một nghìn lần: "Tiểu nhân không bao giờ nói bừa nữa". Còn về phần đồ tể Hà Dương, Chu Thiên Giáng lại có vẻ mặt ôn hòa, còn cho hắn ta một lượng bạc nữa.
- À đạiĐại nhân, tiểu nhân biếtÀ biết
- Được rồi, ta biết nhà ngươi muốn nói gì rồi. Trong lòng hiểu rõ là được rồi, đừng nói vậy mệt lắm.
- À tiểu nhânKhông Không mệt.
- "Bà nó"! Ngươi không mệt nhưng ta nghe thấy mệt! Ra ngoài! Cút hết ra ngoài cho ta! Chu Thiên Giáng tự nhủ: "Sao mình lại chọn ra những kẻ dở hơi như này làm người hầu chứ".
Đuổi hai kẻ đó ra ngoài, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Chu Thiên Giáng duỗi lưng một cái, vừa nghĩ đến lúc "quấn quýt" bên Ngọc Cách Cách thì Chu Thiên Giáng vui sướng "hừ" nhẹ một tiếng rồi đi vào phòng trong.
Ngày hôm sau, Chu Thiên Giáng và Văn Nhữ Hải đến sân điểm binh. Những tù binh được băng bó hôm qua đều đã tập trung ở khoảng đất trống ở phía trước bãi điểm binh.
- Văn thúc! Ở đây có quan quân từ thống lĩnh trở lên không? Chu Thiên Giáng nhẹ giọng hỏi.
Trong doanh trại quân đội Đại Phong, thống lĩnh có thể dẫn hai vạn binh, thông thường đều có thể được gọi là tướng quân. Nếu như có người như thế ở đây thì có thể lấy được không ít tình báo có giá trị từ miệng của bọn chúng.
Văn Nhữ Hải lắc đầu:
- Phương Đại Đồng có cách trị quân, quan quân nhất định phải chạy phía trước quân lính. Đừng nói là thống lĩnh, ngay cả đến cái "mác" thống lĩnh cũng không có. Đoán chừng ngày hôm qua trên đường núi, những kẻ hết mình xông ra hướng đỉnh núi, đều là tướng lĩnh trong quân.
Chu Thiên Giáng gật đầu, nhìn từng đội tù binh. Ánh mắt của mỗi người mặc dù ít nhiều đều mang theo chút hoảng sợ nhưng nỗi oán hận là nhiều hơn. Những người này bị thương không phải là quá nặng, ngày hôm qua lúc "dọn dẹp chiến trường" thì những người bị trọng thương đều trực tiếp bị thêm một đao nữa.
Chu Thiên Giáng đến trên đài cao, thân binh mang theo hai sọt lớn đi tới. Trên hai sọt đó còn được phủ một miếng vải đỏ.
Chu Thiên Giáng hắng giọng một cái:
- Chư vị quân binh! Ta biết trong lòng các ngươi rất không phục. Nhưng chiến tranh là chiến tranh, không có cách nói phục hay là không phục ở đây, bất luận dùng cách gì thì thắng lợi mới là mục đích cuối cùng. Mặc dù các ngươi bị bắt giữ nhưng trong mắt bản quan, các ngươi vẫn là hảo hán. Thân là người lính, ngã ở đâu thì phải đứng lên từ đó. Bây giờ ta cho các ngươi hai sự lựa chọn, nếu như có nguyện vọng gia nhập vào quân đội của bản đại nhân thì hãy đứng sang bên trái. Bản đại nhân tuyệt đối sẽ đối đãi với các ngươi như đối đãi với huynh đệ của mình.
Nói đến đây, Chu Thiên Giáng dừng lại, chỉ vào hai cái sọt ở phía trước: - Nếu như không có nguyện vọng gia nhập thì bản đại nhân tuyệt đối không miễn cưỡng. Thứ đặt ở trong đây đều là bạc, các ngươi có thể tự mình lấy ra một lượng. Muốn đi đâu thì đi, sẽ không có ai ngăn cản các ngươi đâu.
Chu Thiên Giáng vừa mới nói xong thì ba nghìn tù binh lập tức ồn ào đứng lên. Theo quy tắc tù binh quân địch thì những người này cứ coi như không giết thì ít nhất cũng phải sung làm lao động khổ sai. Bây giờ Chu Thiên Giáng không những không bắt bọn họ làm lao động khổ sai lại còn phát bạc, quả thực là thiên hạ kỳ văn (chuyện hiếm gặp, hiếm thấy).
- Đại nhân! Chúng ta mặc dù bị bắt nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Chỉ e lấy bạc của ngài rồi, ngay cả doanh trại quân đội này cũng không ra được. Một tên tù binh trong đó đứng ra nói.
- Ngươi tên là gì? Chu Thiên Giáng từ trên cao nhìn xuống hỏi.
- Tại hạ là Chung Chiến- Bách phu trưởng đại doanh Bắc Bộ, đại nhân muốn giết cứ giết, hà tất phải làm chuyện này. Quân lính của đại doanh phía bắc chúng tôi không phải là những kẻ hèn nhát. Tên Chung Chiến ưỡn ngực nói.
Một đám tù binh bị "truyền nhiễm" bởi những lời nói của Chung Chiến, lần lượt bước về phía trước một bước. Quan binh hai bên vừa thấy không được liền giơ thương () dài lên vây lại.
Chu Thiên Giáng khoát tay áo, bảo người của mình lui về phía sau: - Chung Chiến! Ngươi hãy nhớ cho ta, bản đại nhân tên là Chu Thiên Giáng. Nếu như ngươi không muốn tham gia vào quân đội của bản đại nhân thì bây giờ có thể lấy bạc rời đi. Ta lấy danh dự bảo đảm, chỉ cần ngươi không làm hại đến bách tính trong thành thì sẽ không có ai ra tay với ngươi cả.
- Đại nhân! Ngài không sợ tôi trốn về đại doanh kinh thành, mật báo với lão Quốc Cữu sao?
Chu Thiên Giáng khinh miệt cười: - Ha ha, không cần ngươi báo, ta cũng sẽ để Chu Diên Thiên biết ta sẽ đến lấy cái mạng chó của gã. Thân là Quốc Cữu đương triều, lại âm thầm cấu kết với nước Đương Vân bí mật tạo phản, gã ta sớm đã đáng chết rồi. Nếu như người của đại doanh Bắc Bộ còn cho rằng mình là người của Đại Phong thì không nên trở thành tay sai của nước Đương Vân. Chu Thiên Giáng lớn tiếng nói với mọi người.
Chung Chiến bị nói đến mức xấu hổ. Y nhìn hai bên, cắn răng, đến trước cao đài, giơ tay nắm lấy một lượng bạc trong sọt lớn.
- Chu đại nhân! Nếu như Chung Chiến tôi may mắn không chết, nhất định sẽ nhớ đến đại danh của ngài.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười: - Mời!
Chung Chiến không đi mà quay đầu lại thoáng nhìn một cái. Có người dẫn đầu, một nhóm tù binh lần lượt đi lên phía trước.
Chừng độ một lát thì bạc trong hai sọt bị lấy không còn một chút nào, không ngờ không có một ai quy hàng.
Chu Thiên Giáng dặn dò một tiếng: - Người đâu! Thông báo với cửa thành, nếu như tướng sĩ đại doanh Bắc Bộ xuất thành thì bất cứ ai cũng không được ngăn cản. Kẻ nào trái lệnh, chém!
Một đám tù binh nghe thấy những lời này thì không khỏi sững sờ. Bọn chúng lấy bạc đều đứng tại chỗ, chính là muốn xem Chu Thiên Giáng tiếp đó sẽ làm gì. Không ai có thể tin lại có chủ soái ngốc như vậy, không những thả người mà còn phát bạc nữa.
- Sao? Lẽ nào lại muốn ở lại ăn bữa cơm trưa rồi mới đi? Chu Thiên Giáng nhìn đám tù binh cười, nói.
Ánh mắt của không ít tù binh bắt đầu có biến đổi, biến đổi từ sự phẫn nộ ban nãy thành cảm động, nhưng vẫn không có ai muốn ở lại. Chủ soái đại quân hạ mệnh lệnh như vậy thì tuyệt đối sẽ không có sự thay đổi gì, xem ra vị Chu đại nhân này thật sự muốn thả bọn họ ra.
Chung Chiến ôm quyền: - Chu đại nhân! Tiểu nhân xin cảm ơn. Nếu như vẫn còn có cơ hội thì tiểu nhân sẽ đi theo ngài.
Ba nghìn tù binh ôm quyền với Chu Thiên Giáng. Mặc dù bọn họ không nói gì nhưng trong ánh mắt đều tràn đầy sự cảm kích.
Cổng doanh trại vừa mở thì mắt của đám người Văn Nhữ Hải trợn trừng nhìn ba nghìn tù binh rời đi. Không ít tướng lĩnh đều nghi ngờ nhìn Chu Thiên Giáng.
- Thiên Giáng! Cứ vừa phát bạc vừa cấp thuốc, thả người như vậy sao? Văn Nhữ Hải không kìm nổi hỏi.
- Văn thúc! Thượng binh phạt mưu, ba nghìn quân này là ba nghìn người khéo mồm khéo miệng. Đợi khi bọn họ đến quân đội của Chu Diên Thiên thì có thể can thiệp làm loạn lòng quân của mười vạn đại quân. Văn thúc! Đánh trận không nhất định phải dựa vào sức lực, mà quan trọng nhất vẫn phải dựa vào cái đầu. Ha ha, truyền lệnh! Toàn quân nghỉ ngơi và chỉnh quân trong hai ngày, chuẩn bị lên phía Bắc. Chu Thiên Giáng nói xong, đem theo Đại Ngưu, Hà Dương cười đi ra khỏi doanh trại.
Văn Nhữ Hải nhìn bóng hình của Chu Thiên Giáng, trong đầu "thưởng thức" những câu nói ban nãy. Văn Nhữ Hải đột nhiên cảm thấy, Chu Thiên Giáng ở trong lòng y dường như đã vượt qua Quách Thiên Tín rồi.