Phủ Thục Thiên trong hai ngày này liên tiếp có chuyện vui. Đội quân người ngựa phái đi tiếp viện, công kích Phương Đại Đồng đã áp tải về số lượng lớn quân dụng vật tư. Chớ thấy Chu Thiên Giáng hợp nhất được nhiều người như vậy, nhưng thứ hắn ta thiếu thốn nhất vẫn là những quân dụng vật tư này. Trang bị phòng thủ doanh trại thì không thể so sánh với hai đại doanh Nam Bắc được. Những thứ mà hai đại doanh Nam Bắc dùng chính là chiến thương, chất lượng thép vô cùng tốt; vậy mà vũ khí doanh trại phòng thành dùng về cơ bản đều là "rác".
Đặc biệt là ngựa chiến, trong thời đại binh khí lạnh thì một con ngựa chiến còn đáng giá tiền hơn người. Ngựa chiến không giống như ngựa bình thường, trong khi loạn quân giao chiến thì ngựa bình thường nhìn thấy cảnh tượng ngựa hí người hét đó thì có lẽ sẽ rất kinh hãi. Căn bản là không cần giao tranh cũng có thể khiến ngựa lôi mệt chết, ngựa chiến thì lại không như vậy. Mặc dù phía trước là biển lửa, chỉ cần chủ nhân không quất cương thì ngựa chiến vẫn sẽ xông vào. Vì vậy nói, một đại quân có sức chiến đấu thì ngựa chiến và binh khí là vô cùng quan trọng.
Chu Thiên Giáng ở Trung Đô và Thục Thiên bắt đầu mộ binh số lượng lớn, trong hai ngày số binh đã mở rộng đến sáu vạn người. Trong lòng Văn Nhữ Hải có chút lo lắng, chiêu binh mãi mã cần nhất đó là bạc. Cái tên Thiên Giáng này lại tiêu tiền như nước, coi tiền ngân khố Thục Thiên như tiền của nhà mình. Lúc Hoàng thượng truy cứu đến thì đây chính là tội lớn rồi.
Chẳng phải lúc Chu đại quan nhân thống kê ngân khố đã kiếm được một phần ba nên bây giờ Chu đại quan nhân đã là một "địa chủ" thật sự, là một kẻ có tiền rồi. Trong tay có tiền nhưng Chu đại quan nhân lại không keo kiệt, trực tiếp phát cho huynh đệ của Niêm Can Xử một số ngân lượng để cải thiện cuộc sống. Huynh đệ Niêm Can Xử hai phủ Trung Đô và Thục Thiên đều rất tôn thờ Chu đại quan nhân.
Về phần chiêu binh mãi mã, Chu Thiên Giáng càng không tiếc lấy tiền vốn ra. "Người chết vì tiền, chim chết vì ăn", hà tiện thì căn bản không chiêu mộ được người.
Nhìn tân binh diễn binh trên trận hò hét loạn lên thì Văn Nhữ Hải nhíu mày: - Thiên Giáng! Mấy người này chỉ e chưa đầy hai tháng thì cơ bản là không hình thành nên được sức chiến đấu mạnh mẽ. Binh không ở đắt như thế nào mà ở tinh, lúc đánh trận thì những người này không có tác dụng gì đâu.
- Văn thúc! Từ đây đến kinh thành, nhanh nhất cũng phải mất mười ngày đường. Chúng ta có thể kéo dài một chút, đi chậm một chút; không còn cách nào khác chỉ có thể vừa đi vừa luyện binh thôi. Chu Thiên Giáng cũng biết thiếu sót ở đây, nhưng chỉ dựa vào đội binh mã đại doanh Trấn Nam về kinh cứu giá thì căn bản không đủ đánh.
- Nhưng mười ngày ngắn ngủi thì căn bản là không đủ. Một đại quân hình thành không nổi sức chiến đấu thì người có nhiều đến đâu cũng không đủ tinh nhuệ thiết kỵ để tấn công. Văn Nhữ Hải lo lắng nói.
- Điều này thì cũng chưa chắc, Mao gia gia nói rất hay "Người nhiều, lực lượng mạnh", trận địa vừa mở ra thì có thể tạo cho đối phương không ít áp lực trong lòng. Văn thúc! Ta đến ban bố vài quân lệnh, bảo đảm trong mười ngày sẽ khiến bọn họ biến thành tiểu hổ. Chu Thiên Giáng khẽ cười, thần bí nói.
Văn Nhữ Hải cũng không biết vị "Mao gia gia" này là họ hàng thân thích gì với Chu Thiên Giáng. Nếu Chu Thiên Giáng đã dám nói mười ngày có thể luyện được kỳ binh thì y thật sự muốn xem đó là cách gì.
Trong lòng Chu Thiên Giáng hiểu rất rõ, đại bộ phận những tân binh này đều xuất thân từ những người nghèo khổ, không sợ vất vả. Hơn nữa, tố chất thân thể cũng rất tốt, càng quan trọng hơn là bản thân bọn họ đều biết cưỡi ngựa.
Chu đại quan nhân và đám người Văn Nhữ Hải, Phạm Nhung thương lượng đơn giản, chia sáu vạn đại quân thành sáu phương trận. Nếu đã lấy "Thần trư" làm cờ thì đại quân này được Chu Thiên Giáng mệnh danh là "Thiên Bồng đại quân". Dù sao cũng không tách rời quan hệ với heo, hi vọng Bát Giới huynh có thể mở rộng tầm mắt, phù hộ giúp đại quân này được nổi danh.
Chu Thiên Giáng được Thành Võ Hoàng phong làm Đốc Quân Tứ phẩm. Hắn ta lại tự phong thành Nguyên soái trong quân, Văn Nhữ Hải là Phó soái; đám người Phạm Nhung, Tần Vĩ, Dương Ba, Nhạc Định Sơn được cất nhắc làm tham tướng, phân chia quản sáu đội quân.
Sắp xếp xong nhân sự, Chu đại quan nhân lại ban bố vài quy tắc quân đội. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, trên đường hành quân, mỗi ngày không được tập luyện dưới hai tiếng đồng hồ. Hai trăm người ở các lộ binh mã mỗi ngày thể hiện tốt thì mỗi người ban cho một lượng bạc ròng. Nhưng hai trăm người biểu hiện kém nhất thì mỗi ngày giảm một nửa phần ăn, người nào vượt quá ba lần thì sẽ khấu trừ quân lương.
Quân lệnh này vừa ban bố thì đến cả Văn Nhữ Hải đều cảm thấy có chút ác độc. Điều mà tướng lĩnh trong quân quan tâm nhất chính là thể diện của mình, còn các binh sĩ càng là vì quân lương mới làm binh. Quân lệnh này vừa ra thì lúc tập luyện các tiểu đội không tập sẽ bị đánh đến chết. Một điểm khác đó là, nhiều bạc như vậy không thông qua tấu trình mà phát ra như nước vậy, vị "Trư đại soái" này quả thực là phá gia chi tử.
Kinh thành cấp báo, Chu Thiên Giáng cũng không dám dừng lại nhiều. Trước khi đi, Chu Thiên Giáng để lại năm nghìn tân binh, đồng thời sắp xếp Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách ở lại để đốc quản hai phủ Thục Thiên và Trung Đô. Ở đây là căn cứ cấp dưỡng hậu cần của bọn họ, Chu Thiên Giáng không dám khinh thường.
Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách không phản đối, Tứ Hoàng tử hiểu rất rõ tầm quan trọng của Trung Đô và Thục Thiên. Ngọc Cách Cách lại càng khéo hiểu lòng người, nàng ta biết mình đi theo không những không giúp được mà còn khiến Chu Thiên Giáng phải phân tâm để bảo vệ mình.
Trước khi chia tay, Ngọc Cách Cách rơi lệ nhìn Chu Thiên Giáng. Nàng ta đã là người của Thiên Giáng, trái tim của Lý Ngọc Nhi hoàn toàn ở trên người Chu Thiên Giáng rồi.
- Thiên Giáng! Nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.
Ngọc Cách Cách cố gắng hết sức kiềm chế bản thân mình, không để nước mắt rơi xuống.
Chu Thiên Giáng cầm tay nhỏ nhắn của Ngọc Cách Cách: - Đợi giải vây kinh thành rồi, ta sẽ phái người đến đón cách cách. Nói rồi, Chu Thiên Giáng lấy ra một tờ giấy: "Nếu như nhớ ta thì hãy nhìn nội dung bên trên. Là một bài hát, sau này cách cách phải hát cho ta nghe đấy."
Ngọc Cách Cách lặng lẽ gật đầu, nàng ta muốn để Thiên Giáng ở lại thêm một ngày nhưng chỉ e phụ thân trong kinh thành mong Thiên Giáng đến sớm một chút.
Tứ Hoàng tử đứng ngoài cổng thành, đưa mắt nhìn đại quân rời đi. Tứ Hoàng tử lúc này và trước kia tưởng chừng như hai người khác nhau, trong đám huynh đệ thì cậu ta được xem như Hoàng tử có quyền lực trong tay lớn nhất ở hai phủ.
Ngọc Cách Cách nhìn đội quân biến mất ở cuối đường, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được liền rơi xuống. Mở tờ giấy Chu Thiên Giáng đưa cho nàng, nhìn qua vài hàng thì Ngọc Cách Cách không khỏi đỏ mặt, vội vàng gấp tờ giấy lại.
- Cái đồ không biết xấu hổ này, chỉ biết viết những thứ vớ vẩn. Ngọc Cách Cách cẩn thận nhìn xung quanh, chỉ sợ bị Tứ Hoàng tử phát hiện được.
Ngọc Cách Cách vốn nghĩ rằng Chu Thiên Giáng sẽ viết những lời bài hát theo kiểu nhi nữ tình trường, ai biết được tên này lại viết cho nàng ta bài hát "Thập bát mạc" (mười tám cái sờ).
Chu Thiên Giáng không nhanh không chậm đến được kinh thành, vậy mà kinh thành lúc này lại lâm vào tình cảnh băng hỏa lưỡng trọng thiên (tức hai sự kiện hoàn toàn tương phản nhau).
Kinh thành đã cố thủ mười mấy ngày, dựa theo cung ứng vật liệu trong thành thì về cơ bản đạt đến mức cuối cùng rồi. Nhưng trong hồi tấu của Chu Thiên Giáng lại nói là vừa mới lên đường.
Tuy nhiên, cái chết của Phương Đại Đồng và Chu Đại Trung đã làm cho Thành Võ Hoàng lại thêm phần hưng phấn. Nhưng Thành Võ Hoàng lo lắng tin tức này là giả nên đặc biệt đè nén xuống hai ngày.
Hai ngày sau, Thành Võ Hoàng thấy tinh thần văn võ bá quan suy sụp mới định tuyên bố tin tức này ra. Đứng trên triều đình, Thành Võ Hoàng tự mình cao giọng đọc tin này lên.
Văn võ trong triều đều kinh ngạc vô cùng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nhưng không xuất hiện cục diện hô hào giống như lần trước, đặc biệt là Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng, Phương Đại Đồng là nhân vật như thế nào thì ông ta là người rõ nhất. Đừng quên, trong sử sách quan viên Đại Phong thì Chu Thiên Giáng là quan văn Quốc Tử Giám. Chu Thiên Giáng lại dùng mồi lửa đốt bốn vạn tinh nhuệ thì không nói nhưng hắn ta lại tự tay giết chết Phương Đại Đồng? Quả thật khiến mọi người đều nảy sinh nghi ngờ.
Vệ Triển cất bước đi vào triều đình. Trong triều Đại Phong cũng chỉ có người này không cần thông qua tuyên triệu mà có thể tùy ý vào triều.
- Vệ Triển! Có chuyện gì muốn tấu?
Thành Võ Hoàng vừa thấy Vệ Triển không mời mà tới, trong lòng không khỏi lo lắng. Ông ta thật sự sợ nghe thấy những tin tức không hay.
- Khởi bẩm bệ hạ! Mấy ngày trước, thần có đặc biệt lệnh cho người của Thục Thiên Niêm Can Xử âm thầm xác minh tình hình chiến trận của phủ Thục Thiên. Thần Vệ Triển có thể dùng tính mạng bảo đảm, những lời Chu Thiên Giáng nói, câu nào cũng là thật. Bốn vạn đại quân của Phương Đại Đồng đã bị Chu Thiên Giáng thực hiện tiểu kế "Chôn vùi trong biển lửa", bản thân Phương Đại Đồng cũng chính xác là bị tự tay Chu Thiên Giáng chém chết. Vệ Triển lớn tiếng nói.
Đặc biệt là ngựa chiến, trong thời đại binh khí lạnh thì một con ngựa chiến còn đáng giá tiền hơn người. Ngựa chiến không giống như ngựa bình thường, trong khi loạn quân giao chiến thì ngựa bình thường nhìn thấy cảnh tượng ngựa hí người hét đó thì có lẽ sẽ rất kinh hãi. Căn bản là không cần giao tranh cũng có thể khiến ngựa lôi mệt chết, ngựa chiến thì lại không như vậy. Mặc dù phía trước là biển lửa, chỉ cần chủ nhân không quất cương thì ngựa chiến vẫn sẽ xông vào. Vì vậy nói, một đại quân có sức chiến đấu thì ngựa chiến và binh khí là vô cùng quan trọng.
Chu Thiên Giáng ở Trung Đô và Thục Thiên bắt đầu mộ binh số lượng lớn, trong hai ngày số binh đã mở rộng đến sáu vạn người. Trong lòng Văn Nhữ Hải có chút lo lắng, chiêu binh mãi mã cần nhất đó là bạc. Cái tên Thiên Giáng này lại tiêu tiền như nước, coi tiền ngân khố Thục Thiên như tiền của nhà mình. Lúc Hoàng thượng truy cứu đến thì đây chính là tội lớn rồi.
Chẳng phải lúc Chu đại quan nhân thống kê ngân khố đã kiếm được một phần ba nên bây giờ Chu đại quan nhân đã là một "địa chủ" thật sự, là một kẻ có tiền rồi. Trong tay có tiền nhưng Chu đại quan nhân lại không keo kiệt, trực tiếp phát cho huynh đệ của Niêm Can Xử một số ngân lượng để cải thiện cuộc sống. Huynh đệ Niêm Can Xử hai phủ Trung Đô và Thục Thiên đều rất tôn thờ Chu đại quan nhân.
Về phần chiêu binh mãi mã, Chu Thiên Giáng càng không tiếc lấy tiền vốn ra. "Người chết vì tiền, chim chết vì ăn", hà tiện thì căn bản không chiêu mộ được người.
Nhìn tân binh diễn binh trên trận hò hét loạn lên thì Văn Nhữ Hải nhíu mày: - Thiên Giáng! Mấy người này chỉ e chưa đầy hai tháng thì cơ bản là không hình thành nên được sức chiến đấu mạnh mẽ. Binh không ở đắt như thế nào mà ở tinh, lúc đánh trận thì những người này không có tác dụng gì đâu.
- Văn thúc! Từ đây đến kinh thành, nhanh nhất cũng phải mất mười ngày đường. Chúng ta có thể kéo dài một chút, đi chậm một chút; không còn cách nào khác chỉ có thể vừa đi vừa luyện binh thôi. Chu Thiên Giáng cũng biết thiếu sót ở đây, nhưng chỉ dựa vào đội binh mã đại doanh Trấn Nam về kinh cứu giá thì căn bản không đủ đánh.
- Nhưng mười ngày ngắn ngủi thì căn bản là không đủ. Một đại quân hình thành không nổi sức chiến đấu thì người có nhiều đến đâu cũng không đủ tinh nhuệ thiết kỵ để tấn công. Văn Nhữ Hải lo lắng nói.
- Điều này thì cũng chưa chắc, Mao gia gia nói rất hay "Người nhiều, lực lượng mạnh", trận địa vừa mở ra thì có thể tạo cho đối phương không ít áp lực trong lòng. Văn thúc! Ta đến ban bố vài quân lệnh, bảo đảm trong mười ngày sẽ khiến bọn họ biến thành tiểu hổ. Chu Thiên Giáng khẽ cười, thần bí nói.
Văn Nhữ Hải cũng không biết vị "Mao gia gia" này là họ hàng thân thích gì với Chu Thiên Giáng. Nếu Chu Thiên Giáng đã dám nói mười ngày có thể luyện được kỳ binh thì y thật sự muốn xem đó là cách gì.
Trong lòng Chu Thiên Giáng hiểu rất rõ, đại bộ phận những tân binh này đều xuất thân từ những người nghèo khổ, không sợ vất vả. Hơn nữa, tố chất thân thể cũng rất tốt, càng quan trọng hơn là bản thân bọn họ đều biết cưỡi ngựa.
Chu đại quan nhân và đám người Văn Nhữ Hải, Phạm Nhung thương lượng đơn giản, chia sáu vạn đại quân thành sáu phương trận. Nếu đã lấy "Thần trư" làm cờ thì đại quân này được Chu Thiên Giáng mệnh danh là "Thiên Bồng đại quân". Dù sao cũng không tách rời quan hệ với heo, hi vọng Bát Giới huynh có thể mở rộng tầm mắt, phù hộ giúp đại quân này được nổi danh.
Chu Thiên Giáng được Thành Võ Hoàng phong làm Đốc Quân Tứ phẩm. Hắn ta lại tự phong thành Nguyên soái trong quân, Văn Nhữ Hải là Phó soái; đám người Phạm Nhung, Tần Vĩ, Dương Ba, Nhạc Định Sơn được cất nhắc làm tham tướng, phân chia quản sáu đội quân.
Sắp xếp xong nhân sự, Chu đại quan nhân lại ban bố vài quy tắc quân đội. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, trên đường hành quân, mỗi ngày không được tập luyện dưới hai tiếng đồng hồ. Hai trăm người ở các lộ binh mã mỗi ngày thể hiện tốt thì mỗi người ban cho một lượng bạc ròng. Nhưng hai trăm người biểu hiện kém nhất thì mỗi ngày giảm một nửa phần ăn, người nào vượt quá ba lần thì sẽ khấu trừ quân lương.
Quân lệnh này vừa ban bố thì đến cả Văn Nhữ Hải đều cảm thấy có chút ác độc. Điều mà tướng lĩnh trong quân quan tâm nhất chính là thể diện của mình, còn các binh sĩ càng là vì quân lương mới làm binh. Quân lệnh này vừa ra thì lúc tập luyện các tiểu đội không tập sẽ bị đánh đến chết. Một điểm khác đó là, nhiều bạc như vậy không thông qua tấu trình mà phát ra như nước vậy, vị "Trư đại soái" này quả thực là phá gia chi tử.
Kinh thành cấp báo, Chu Thiên Giáng cũng không dám dừng lại nhiều. Trước khi đi, Chu Thiên Giáng để lại năm nghìn tân binh, đồng thời sắp xếp Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách ở lại để đốc quản hai phủ Thục Thiên và Trung Đô. Ở đây là căn cứ cấp dưỡng hậu cần của bọn họ, Chu Thiên Giáng không dám khinh thường.
Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách không phản đối, Tứ Hoàng tử hiểu rất rõ tầm quan trọng của Trung Đô và Thục Thiên. Ngọc Cách Cách lại càng khéo hiểu lòng người, nàng ta biết mình đi theo không những không giúp được mà còn khiến Chu Thiên Giáng phải phân tâm để bảo vệ mình.
Trước khi chia tay, Ngọc Cách Cách rơi lệ nhìn Chu Thiên Giáng. Nàng ta đã là người của Thiên Giáng, trái tim của Lý Ngọc Nhi hoàn toàn ở trên người Chu Thiên Giáng rồi.
- Thiên Giáng! Nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.
Ngọc Cách Cách cố gắng hết sức kiềm chế bản thân mình, không để nước mắt rơi xuống.
Chu Thiên Giáng cầm tay nhỏ nhắn của Ngọc Cách Cách: - Đợi giải vây kinh thành rồi, ta sẽ phái người đến đón cách cách. Nói rồi, Chu Thiên Giáng lấy ra một tờ giấy: "Nếu như nhớ ta thì hãy nhìn nội dung bên trên. Là một bài hát, sau này cách cách phải hát cho ta nghe đấy."
Ngọc Cách Cách lặng lẽ gật đầu, nàng ta muốn để Thiên Giáng ở lại thêm một ngày nhưng chỉ e phụ thân trong kinh thành mong Thiên Giáng đến sớm một chút.
Tứ Hoàng tử đứng ngoài cổng thành, đưa mắt nhìn đại quân rời đi. Tứ Hoàng tử lúc này và trước kia tưởng chừng như hai người khác nhau, trong đám huynh đệ thì cậu ta được xem như Hoàng tử có quyền lực trong tay lớn nhất ở hai phủ.
Ngọc Cách Cách nhìn đội quân biến mất ở cuối đường, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được liền rơi xuống. Mở tờ giấy Chu Thiên Giáng đưa cho nàng, nhìn qua vài hàng thì Ngọc Cách Cách không khỏi đỏ mặt, vội vàng gấp tờ giấy lại.
- Cái đồ không biết xấu hổ này, chỉ biết viết những thứ vớ vẩn. Ngọc Cách Cách cẩn thận nhìn xung quanh, chỉ sợ bị Tứ Hoàng tử phát hiện được.
Ngọc Cách Cách vốn nghĩ rằng Chu Thiên Giáng sẽ viết những lời bài hát theo kiểu nhi nữ tình trường, ai biết được tên này lại viết cho nàng ta bài hát "Thập bát mạc" (mười tám cái sờ).
Chu Thiên Giáng không nhanh không chậm đến được kinh thành, vậy mà kinh thành lúc này lại lâm vào tình cảnh băng hỏa lưỡng trọng thiên (tức hai sự kiện hoàn toàn tương phản nhau).
Kinh thành đã cố thủ mười mấy ngày, dựa theo cung ứng vật liệu trong thành thì về cơ bản đạt đến mức cuối cùng rồi. Nhưng trong hồi tấu của Chu Thiên Giáng lại nói là vừa mới lên đường.
Tuy nhiên, cái chết của Phương Đại Đồng và Chu Đại Trung đã làm cho Thành Võ Hoàng lại thêm phần hưng phấn. Nhưng Thành Võ Hoàng lo lắng tin tức này là giả nên đặc biệt đè nén xuống hai ngày.
Hai ngày sau, Thành Võ Hoàng thấy tinh thần văn võ bá quan suy sụp mới định tuyên bố tin tức này ra. Đứng trên triều đình, Thành Võ Hoàng tự mình cao giọng đọc tin này lên.
Văn võ trong triều đều kinh ngạc vô cùng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nhưng không xuất hiện cục diện hô hào giống như lần trước, đặc biệt là Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng, Phương Đại Đồng là nhân vật như thế nào thì ông ta là người rõ nhất. Đừng quên, trong sử sách quan viên Đại Phong thì Chu Thiên Giáng là quan văn Quốc Tử Giám. Chu Thiên Giáng lại dùng mồi lửa đốt bốn vạn tinh nhuệ thì không nói nhưng hắn ta lại tự tay giết chết Phương Đại Đồng? Quả thật khiến mọi người đều nảy sinh nghi ngờ.
Vệ Triển cất bước đi vào triều đình. Trong triều Đại Phong cũng chỉ có người này không cần thông qua tuyên triệu mà có thể tùy ý vào triều.
- Vệ Triển! Có chuyện gì muốn tấu?
Thành Võ Hoàng vừa thấy Vệ Triển không mời mà tới, trong lòng không khỏi lo lắng. Ông ta thật sự sợ nghe thấy những tin tức không hay.
- Khởi bẩm bệ hạ! Mấy ngày trước, thần có đặc biệt lệnh cho người của Thục Thiên Niêm Can Xử âm thầm xác minh tình hình chiến trận của phủ Thục Thiên. Thần Vệ Triển có thể dùng tính mạng bảo đảm, những lời Chu Thiên Giáng nói, câu nào cũng là thật. Bốn vạn đại quân của Phương Đại Đồng đã bị Chu Thiên Giáng thực hiện tiểu kế "Chôn vùi trong biển lửa", bản thân Phương Đại Đồng cũng chính xác là bị tự tay Chu Thiên Giáng chém chết. Vệ Triển lớn tiếng nói.