Chu Thiên Giáng liều mạng chạy trốn. Các hộ vệ thấy Hồng Sơn rời khỏi cuộc chiến, họ liền bắn cung nỏ vun vút.
Hồng Sơn kinh ngạc, nhanh chóng trốn sau hòn giả sơn. Lợi dụng bóng tối và núi đá cây cối trong viện, Hồng Sơn búng người vài lần rồi đến chặn trước mặt Chu Thiên Giáng.
- A...cứu mạng với! Chu Thiên Giáng vừa thấy lão già âm hồn không tan này, hắn giật mình muốn lòi gan.
Đại Ngưu, Thường Võ đã trọng thương không thể đấu nữa, Hà Dương cũng bị Hồng Sơn đá bị thương chân trái. Chu Nhị lại không ở trong phủ, bây giờ người có thể đánh với Hồng Sơn chỉ có Hạ Thanh và Chu Nhất.
Thấy Hồng Sơn sắp xuống tay với Chu Thiên Giáng, hàn quang chợt lóe lên, "vun vút" hai tiếng, Hạ Thanh giở ra tuyệt kỹ ném tiền vàng nổi tiếng của mình.
Hồng Sơn nghe thấy tiếng gió, y đưa tay chụp lấy tiền vàng. Thừa lúc đó, Chu Nhất và Hạ Thanh đều vọt đến trước người Chu Thiên Giáng. Các hộ vệ đều ném cung nỏ xuống, rút đao ra hét lên vây quanh Hồng Sơn. Tuy lực cung nỏ không nhỏ, nhưng cài tên rất phiền toái, hơn nữa Chu Thiên Giáng đang ở không xa, nếu chẳng may ngộ thương thì phiền toái.
Hồng Sơn hai mắt đỏ như máu, lão không ngờ tới giết một Chu Thiên Giáng cỏn con lại mất nhiều công phu như vậy. Càng không ngờ bên người Chu Thiên Giáng lại có cao thủ như Chu Nhất và Hạ Thanh. Nhưng chỉ cần Lâm Phong không ở đây, Hồng Sơn tự tin có thể giết Chu Thiên Giáng.
- Chu Thiên Giáng, hôm nay ngươi đừng mơ thoát khỏi tay của lão phu. Hồng Sơn tung hai chưởng xông đến.
- Lão khốn khiếp, nói lời tạm biệt hay quá đấy, đêm nay lão có thể sống sót ra khỏi đây hay không vẫn khó nói. Các huynh đệ, lên! Vừa thấy mọi người phe mình đến trước mặt, Chu Thiên Giáng lại tràn đầy dũng khí.
Chu Nhất vung đơn đao lên, Hạ Thanh phi hai đồng tiền ra, tiếp đó đâm kiếm tới.
Hồng Sơn không quen dùng binh khí, lập tức tung thiết chưởng đánh rơi đồng tiền. Đối mặt với nhiều người tập kích như vậy, Hồng Sơn cũng không dám khinh thường, lợi dụng thân pháp nhanh nhẹn tránh né tập kích. Bọn hộ vệ xông vào chiến đấu, nhìn có vẻ nhiều người, song lại khiến Chu Nhất và Hạ Thanh bó tay bó chân. Nếu không cẩn thận sẽ làm bị thương người một nhà.
- Các ngươi lui ra hết đi, tiếp tục dùng cung nỏ tiếp đón lão. Hạ Thanh thấy lại có năm sáu cái hộ vệ ngã xuống đất, y khẩn trương hạ lệnh.
Bọn hộ vệ vừa rút lui, Hồng Sơn hừ lạnh một tiếng: - Chỉ với hai ngươi, vẫn chưa đủ tư cách đấu với lão phu. Hồng Sơn nổi cơn, trước tiên giải quyết hai tên này rồi tính sau.
Chu Thiên Giáng lần này không tiếp tục trốn, hắn cột lại tất cả dây dẫn của "lựu đạn" trong túi vào nhau.
- Má nó, lão tử học hóa học nhiều năm ở kiếp trước uổng công hết rồi, ta không tin không nổ chết lão khốn khiếp nhà ngươi. Dứt lời, Chu Thiên Giáng hung hăng ấn nắp bình.
Chu Thiên Giáng lại châm cây hương trong tay, chuẩn bị tìm cơ hội ném túi tới trước mặt Hồng Sơn. Vừa rồi "lựu đạn " không nổ, Chu Thiên Giáng cũng tìm được nguyên nhân thất bại, đó là vì thành bình pha lê quá dày, sức nổ chỉ đủ làm văng nắp bình giống như pháo thăng thiên. Chu Thiên Giáng chỉ hy vọng trong đống này tốt xấu gì cũng có một bình mỏng, chỉ cần dẫn nổ một quả thì có thể tạo được phản ứng dây chuyền, hình thành sức nổ cực lớn.
Hồng Sơn dốc hết sức, Chu Nhất và Hạ Thanh cũng không phải là đối thủ. Qua mười mấy chiêu, Hồng Sơn làm Chu Nhất bị thương, sau đó nhấc chân đạp bay Hạ Thanh.
Thấy Hồng Sơn lại đuổi theo, Chu Thiên Giáng vừa chạy vừa hô: - Mọi người nghe đây, đừng chạy theo ta... Để lão đuổi theo ta! Chu Thiên Giáng sợ "lựu đạn" uy lực quá lớn sẽ khiến người của mình bị thương.
Nhưng chạy hơn mười mét, Chu Thiên Giáng liền phát hiện khó mà làm chuyện gì, lão già kia căn bản không cho hắn cơ hội châm dây dẫn. Cho dù đốt lên, khoảng cách gần như vậy chỉ sợ ngay cả mình cũng bị liên lụy.
Hồng Sơn cách Chu Thiên Giáng còn khoảng hai ba mét, lão tung người lăng không một chưởng giải quyết cuộc đấu. Đúng lúc này bên cạnh có bóng người chồm tới ôm lấy Hồng Sơn.
Người ôm Hồng Sơn chính là Hà Dương. Vừa rồi Hồng Sơn đá y bị thương chân trái, y đang ngồi ở trên cỏ dưỡng thương, thấy Chu đại quan nhân gặp nguy, Hà Dương nhịn đau xông tới ôm lấy Hồng Sơn.
Hồng Sơn rơi xuống, đánh mất cơ hội giết Chu Thiên Giáng. Lão tức giận vung chưởng hung hăng đánh sau lưng Hà Dương.
- Khốn khiếp... Buông ra!
Hồng Sơn tung liên tiếp hai chưởng, Hà Dương phun một ngụm máu tươi lên người Hồng Sơn. Tròng mắt Hà Dương lòi trắng dã, nhưng hai tay y vẫn ghì chặt lão.
Hồng Sơn bực tức, nghiêng người dùng tay phải kẹp lấy cổ Hà Dương. Lão vặn nghe "răng rắc" một tiếng, cổ của Hà Dương liền bị vặn gãy.
Chu Thiên Giáng phút chốc dừng bước, âm thanh bẻ cổ gãy giòn tan, như thể là một thanh đao thép cắm vào ngực hắn.
- Lão khốn khiếp, ta liều mạng với ngươi! Chu Thiên Giáng rống lên, liền đốt dây dẫn trong tay.
Chu Thiên Giáng đỏ mắt lui về sau vài bước: - Hà Dương huynh đệ, Thiên Giáng thề nhất định phải báo thù cho ngươi! Nói xong, Chu Thiên Giáng hung hăng quăng túi đạn tới.
Hồng Sơn bị Hà Dương ôm không tiện hành động, thấy túi vải bay tới trước mặt, lão không chút suy nghĩ bổ tới một chưởng.
"Bùm!"
Ngay khi Hồng Sơn vừa chạm tay vào túi, một tiếng nổ cực lớn làm rung động trời đêm tĩnh lặng ở kinh thành.
- A! Hồng Sơn hét thảm một tiếng, trước ngực và trên mặt cắm đầy mảnh vỡ thủy tinh, có một mảnh còn đâm vào mắt trái Hồng Sơn khiến lão lập tức thành độc nhãn long.
Chu Thiên Giáng cuối cùng cũng vui mừng, nhưng phải trả giá quá nhiều. Nếu không có Hà Dương trước khi chết không buông tay, chỉ sợ túi "lựu đạn" căn bản không phát huy tác dụng.
Chu Thiên Giáng chưa kịp hạ lệnh đã thấy Hồng Sơn bẻ gãy ngón tay của Hà Dương, xông tới chỗ hắn như hung thần."Lựu đạn" tuy đã nổ nhưng uy lực của hỏa dược này có hạn, ngoại trừ bị nổ mù một con mắt, Hồng Sơn chỉ bị thương ngoài da. Tuy nhiên vết thương thế này lại làm lửa giận bốc lên trong lòng Hồng Sơn.
- Má nó... Lão tử liều mạng với ngươi! Chu Thiên Giáng giận đến dựng cả tóc, rút ngay bút vàng bên hông ra.
Người có thể chiến đấu đã gục xuống, Chu Thiên Giáng biết chạy cũng không thoát khỏi lão già này. So với việc bị người ta đuổi theo giết chết, chi bằng chết có phẩm cách.
Hồng Sơn bị chấn động nên đầu óc hơi mê man, nếu cơn đau ở mắt trái không kích thích tính khi của lão, chỉ sợ lão sớm đã ôm đầu khóc thét rồi. Đúng lúc này hơn mười bóng người vụt tới từ tiền viện, mỗi người trong tay đều cầm loan đao trăng lưỡi liềm đặc chế của Niêm Can Xử.
Chu Nhị cũng ở trong đám người đó, thấy sắc mặt tái nhợt của Chu Thiên Giáng, Chu Nhị hô lớn một tiếng: - Bảo vệ đại nhân, giết nghịch tặc!
Tinh quang lóe lên trong mắt của Hồng Sơn, muốn phi thân giết Chu Thiên Giáng đã muộn rồi. Thấy đám người kia vọt tới bên người hắn, Hồng Sơn biết đại thế đã mất. Từ thân pháp và binh khí của đối phương có thể nhìn ra họ đều là Niêm Can Xử Thanh Long Vệ. Hồng Sơn nhổ máu cắn chặt răng, bật người chạy về phía sau tường.
Mấy bóng người đuổi tới bên tường, Thanh Long Vệ thấy kẻ tặc trốn thoát cũng không đuổi theo. Bọn họ không biết trong phủ còn bao nhiêu phản tặc, trước mắt bảo vệ Chu Thiên Giáng là quan trọng nhất.
Chu Thiên Giáng chạy nhanh đến cạnh Hà Dương. Thấy tình trạng chết thảm của y, Chu Thiên Giáng quát to một tiếng rồi gào khóc. Đi đến thế giới này, đây là lần đầu Chu Thiên Giáng vì huynh đệ của mình mà khóc. Tiếng khóc không hề giả dối, nếu không có Hà Dương, chỉ sợ người chết là hắn.
Chu Nhị dẫn mọi người lục soát kỹ càng trong Chu phủ, đến khi xác định an toàn mới trở về đại sảnh. Đám người Chu Nhị đến không lâu, Lâm Phong cũng chạy về Chu phủ. Nhìn khắp sân hỗn loạn bi thương, Lâm Phong mới hiểu được đêm nay lão bị người khác đùa giỡn cũng không nhẹ.
Hồng Sơn gây chiến ở Chu phủ, chẳng những giết Hà Dương, làm trọng thương Đại Ngưu và Thường Võ, đến hộ vệ cũng có chín người bị lão một chưởng giết chết.
Ngoài sảnh đường là nơi đặt thi thể mọi người. Trên dưới Chu phủ ai nấy đều mang vẻ mặt bi ai, Đại Ngưu khóc đến nghẹn cả họng. Đừng nhìn Hà Dương bình thường không nhiều lời, Đại Ngưu với y là ăn ý nhất.
Chu Nhị đến trước mặt Chu Thiên Giáng, nhỏ giọng báo chuyện bên phía Mục Kỳ. Biết Quách Dĩnh bình yên vô sự, nỗi đau thương của Chu Thiên Giáng cuối cùng cũng có chút an ủi.
Lại nói Hồng Sơn chạy ra Chu phủ không lập tức trở về hoàng cung. Trên đường khắp nơi đều là quan binh tuần tra, tiếng nổ chấn kinh vừa rồi đã dẫn không ít quan binh chạy về hướng Chu phủ.
Hồng Sơn chui vào mấy ngõ nhỏ. Đi vào một tiệm thuốc nhỏ, Hồng Sơn buộc lang trung đang trực xử lý sơ qua vết thương mắt cho lão. Sau khi xử lý xong, toàn bộ người trong tiệm thuốc bị lão giết chết không chừa một ai.
Thấy sắp đến canh năm, Hồng Sơn phai lập tức trở về hoàng cung. Lần này lão trở về cũng không hề lo lắng sau khi cửa cung mở bị người phát hiện, mà là trở về cáo biệt lão Thái Hậu. Diện mạo Hồng Sơn bị hủy, muốn che giấu tung tích cũng không được, Thanh Long Vệ chỉ cần hồi báo với Vệ Triển, lão muốn rời Hoàng cung cũng khó khăn. Cho nên Hồng Sơn quyết định trước tiên rời Hoàng cung, đến nhờ cậy Chu Diên Thiên.
Ngoài tường Hậu cung, Hồng Sơn cẩn thận nhìn khắp nơi, không phát hiện tình huống đặc biệt nào. Lão chạy vài bước, hai chân liên búng nhảy vài lần lên tường cung, xoay người rồi đáp xuống trong tường cung.
- Hồng công công... Lâu như vậy mới đến, Vệ Triển đợi đã lâu.
Lời vừa nói ra, Vệ Triển cầm trường kiếm trong tay, chậm rãi đi ra từ một choi nghi.
Hồng Sơn kinh ngạc, nhanh chóng trốn sau hòn giả sơn. Lợi dụng bóng tối và núi đá cây cối trong viện, Hồng Sơn búng người vài lần rồi đến chặn trước mặt Chu Thiên Giáng.
- A...cứu mạng với! Chu Thiên Giáng vừa thấy lão già âm hồn không tan này, hắn giật mình muốn lòi gan.
Đại Ngưu, Thường Võ đã trọng thương không thể đấu nữa, Hà Dương cũng bị Hồng Sơn đá bị thương chân trái. Chu Nhị lại không ở trong phủ, bây giờ người có thể đánh với Hồng Sơn chỉ có Hạ Thanh và Chu Nhất.
Thấy Hồng Sơn sắp xuống tay với Chu Thiên Giáng, hàn quang chợt lóe lên, "vun vút" hai tiếng, Hạ Thanh giở ra tuyệt kỹ ném tiền vàng nổi tiếng của mình.
Hồng Sơn nghe thấy tiếng gió, y đưa tay chụp lấy tiền vàng. Thừa lúc đó, Chu Nhất và Hạ Thanh đều vọt đến trước người Chu Thiên Giáng. Các hộ vệ đều ném cung nỏ xuống, rút đao ra hét lên vây quanh Hồng Sơn. Tuy lực cung nỏ không nhỏ, nhưng cài tên rất phiền toái, hơn nữa Chu Thiên Giáng đang ở không xa, nếu chẳng may ngộ thương thì phiền toái.
Hồng Sơn hai mắt đỏ như máu, lão không ngờ tới giết một Chu Thiên Giáng cỏn con lại mất nhiều công phu như vậy. Càng không ngờ bên người Chu Thiên Giáng lại có cao thủ như Chu Nhất và Hạ Thanh. Nhưng chỉ cần Lâm Phong không ở đây, Hồng Sơn tự tin có thể giết Chu Thiên Giáng.
- Chu Thiên Giáng, hôm nay ngươi đừng mơ thoát khỏi tay của lão phu. Hồng Sơn tung hai chưởng xông đến.
- Lão khốn khiếp, nói lời tạm biệt hay quá đấy, đêm nay lão có thể sống sót ra khỏi đây hay không vẫn khó nói. Các huynh đệ, lên! Vừa thấy mọi người phe mình đến trước mặt, Chu Thiên Giáng lại tràn đầy dũng khí.
Chu Nhất vung đơn đao lên, Hạ Thanh phi hai đồng tiền ra, tiếp đó đâm kiếm tới.
Hồng Sơn không quen dùng binh khí, lập tức tung thiết chưởng đánh rơi đồng tiền. Đối mặt với nhiều người tập kích như vậy, Hồng Sơn cũng không dám khinh thường, lợi dụng thân pháp nhanh nhẹn tránh né tập kích. Bọn hộ vệ xông vào chiến đấu, nhìn có vẻ nhiều người, song lại khiến Chu Nhất và Hạ Thanh bó tay bó chân. Nếu không cẩn thận sẽ làm bị thương người một nhà.
- Các ngươi lui ra hết đi, tiếp tục dùng cung nỏ tiếp đón lão. Hạ Thanh thấy lại có năm sáu cái hộ vệ ngã xuống đất, y khẩn trương hạ lệnh.
Bọn hộ vệ vừa rút lui, Hồng Sơn hừ lạnh một tiếng: - Chỉ với hai ngươi, vẫn chưa đủ tư cách đấu với lão phu. Hồng Sơn nổi cơn, trước tiên giải quyết hai tên này rồi tính sau.
Chu Thiên Giáng lần này không tiếp tục trốn, hắn cột lại tất cả dây dẫn của "lựu đạn" trong túi vào nhau.
- Má nó, lão tử học hóa học nhiều năm ở kiếp trước uổng công hết rồi, ta không tin không nổ chết lão khốn khiếp nhà ngươi. Dứt lời, Chu Thiên Giáng hung hăng ấn nắp bình.
Chu Thiên Giáng lại châm cây hương trong tay, chuẩn bị tìm cơ hội ném túi tới trước mặt Hồng Sơn. Vừa rồi "lựu đạn " không nổ, Chu Thiên Giáng cũng tìm được nguyên nhân thất bại, đó là vì thành bình pha lê quá dày, sức nổ chỉ đủ làm văng nắp bình giống như pháo thăng thiên. Chu Thiên Giáng chỉ hy vọng trong đống này tốt xấu gì cũng có một bình mỏng, chỉ cần dẫn nổ một quả thì có thể tạo được phản ứng dây chuyền, hình thành sức nổ cực lớn.
Hồng Sơn dốc hết sức, Chu Nhất và Hạ Thanh cũng không phải là đối thủ. Qua mười mấy chiêu, Hồng Sơn làm Chu Nhất bị thương, sau đó nhấc chân đạp bay Hạ Thanh.
Thấy Hồng Sơn lại đuổi theo, Chu Thiên Giáng vừa chạy vừa hô: - Mọi người nghe đây, đừng chạy theo ta... Để lão đuổi theo ta! Chu Thiên Giáng sợ "lựu đạn" uy lực quá lớn sẽ khiến người của mình bị thương.
Nhưng chạy hơn mười mét, Chu Thiên Giáng liền phát hiện khó mà làm chuyện gì, lão già kia căn bản không cho hắn cơ hội châm dây dẫn. Cho dù đốt lên, khoảng cách gần như vậy chỉ sợ ngay cả mình cũng bị liên lụy.
Hồng Sơn cách Chu Thiên Giáng còn khoảng hai ba mét, lão tung người lăng không một chưởng giải quyết cuộc đấu. Đúng lúc này bên cạnh có bóng người chồm tới ôm lấy Hồng Sơn.
Người ôm Hồng Sơn chính là Hà Dương. Vừa rồi Hồng Sơn đá y bị thương chân trái, y đang ngồi ở trên cỏ dưỡng thương, thấy Chu đại quan nhân gặp nguy, Hà Dương nhịn đau xông tới ôm lấy Hồng Sơn.
Hồng Sơn rơi xuống, đánh mất cơ hội giết Chu Thiên Giáng. Lão tức giận vung chưởng hung hăng đánh sau lưng Hà Dương.
- Khốn khiếp... Buông ra!
Hồng Sơn tung liên tiếp hai chưởng, Hà Dương phun một ngụm máu tươi lên người Hồng Sơn. Tròng mắt Hà Dương lòi trắng dã, nhưng hai tay y vẫn ghì chặt lão.
Hồng Sơn bực tức, nghiêng người dùng tay phải kẹp lấy cổ Hà Dương. Lão vặn nghe "răng rắc" một tiếng, cổ của Hà Dương liền bị vặn gãy.
Chu Thiên Giáng phút chốc dừng bước, âm thanh bẻ cổ gãy giòn tan, như thể là một thanh đao thép cắm vào ngực hắn.
- Lão khốn khiếp, ta liều mạng với ngươi! Chu Thiên Giáng rống lên, liền đốt dây dẫn trong tay.
Chu Thiên Giáng đỏ mắt lui về sau vài bước: - Hà Dương huynh đệ, Thiên Giáng thề nhất định phải báo thù cho ngươi! Nói xong, Chu Thiên Giáng hung hăng quăng túi đạn tới.
Hồng Sơn bị Hà Dương ôm không tiện hành động, thấy túi vải bay tới trước mặt, lão không chút suy nghĩ bổ tới một chưởng.
"Bùm!"
Ngay khi Hồng Sơn vừa chạm tay vào túi, một tiếng nổ cực lớn làm rung động trời đêm tĩnh lặng ở kinh thành.
- A! Hồng Sơn hét thảm một tiếng, trước ngực và trên mặt cắm đầy mảnh vỡ thủy tinh, có một mảnh còn đâm vào mắt trái Hồng Sơn khiến lão lập tức thành độc nhãn long.
Chu Thiên Giáng cuối cùng cũng vui mừng, nhưng phải trả giá quá nhiều. Nếu không có Hà Dương trước khi chết không buông tay, chỉ sợ túi "lựu đạn" căn bản không phát huy tác dụng.
Chu Thiên Giáng chưa kịp hạ lệnh đã thấy Hồng Sơn bẻ gãy ngón tay của Hà Dương, xông tới chỗ hắn như hung thần."Lựu đạn" tuy đã nổ nhưng uy lực của hỏa dược này có hạn, ngoại trừ bị nổ mù một con mắt, Hồng Sơn chỉ bị thương ngoài da. Tuy nhiên vết thương thế này lại làm lửa giận bốc lên trong lòng Hồng Sơn.
- Má nó... Lão tử liều mạng với ngươi! Chu Thiên Giáng giận đến dựng cả tóc, rút ngay bút vàng bên hông ra.
Người có thể chiến đấu đã gục xuống, Chu Thiên Giáng biết chạy cũng không thoát khỏi lão già này. So với việc bị người ta đuổi theo giết chết, chi bằng chết có phẩm cách.
Hồng Sơn bị chấn động nên đầu óc hơi mê man, nếu cơn đau ở mắt trái không kích thích tính khi của lão, chỉ sợ lão sớm đã ôm đầu khóc thét rồi. Đúng lúc này hơn mười bóng người vụt tới từ tiền viện, mỗi người trong tay đều cầm loan đao trăng lưỡi liềm đặc chế của Niêm Can Xử.
Chu Nhị cũng ở trong đám người đó, thấy sắc mặt tái nhợt của Chu Thiên Giáng, Chu Nhị hô lớn một tiếng: - Bảo vệ đại nhân, giết nghịch tặc!
Tinh quang lóe lên trong mắt của Hồng Sơn, muốn phi thân giết Chu Thiên Giáng đã muộn rồi. Thấy đám người kia vọt tới bên người hắn, Hồng Sơn biết đại thế đã mất. Từ thân pháp và binh khí của đối phương có thể nhìn ra họ đều là Niêm Can Xử Thanh Long Vệ. Hồng Sơn nhổ máu cắn chặt răng, bật người chạy về phía sau tường.
Mấy bóng người đuổi tới bên tường, Thanh Long Vệ thấy kẻ tặc trốn thoát cũng không đuổi theo. Bọn họ không biết trong phủ còn bao nhiêu phản tặc, trước mắt bảo vệ Chu Thiên Giáng là quan trọng nhất.
Chu Thiên Giáng chạy nhanh đến cạnh Hà Dương. Thấy tình trạng chết thảm của y, Chu Thiên Giáng quát to một tiếng rồi gào khóc. Đi đến thế giới này, đây là lần đầu Chu Thiên Giáng vì huynh đệ của mình mà khóc. Tiếng khóc không hề giả dối, nếu không có Hà Dương, chỉ sợ người chết là hắn.
Chu Nhị dẫn mọi người lục soát kỹ càng trong Chu phủ, đến khi xác định an toàn mới trở về đại sảnh. Đám người Chu Nhị đến không lâu, Lâm Phong cũng chạy về Chu phủ. Nhìn khắp sân hỗn loạn bi thương, Lâm Phong mới hiểu được đêm nay lão bị người khác đùa giỡn cũng không nhẹ.
Hồng Sơn gây chiến ở Chu phủ, chẳng những giết Hà Dương, làm trọng thương Đại Ngưu và Thường Võ, đến hộ vệ cũng có chín người bị lão một chưởng giết chết.
Ngoài sảnh đường là nơi đặt thi thể mọi người. Trên dưới Chu phủ ai nấy đều mang vẻ mặt bi ai, Đại Ngưu khóc đến nghẹn cả họng. Đừng nhìn Hà Dương bình thường không nhiều lời, Đại Ngưu với y là ăn ý nhất.
Chu Nhị đến trước mặt Chu Thiên Giáng, nhỏ giọng báo chuyện bên phía Mục Kỳ. Biết Quách Dĩnh bình yên vô sự, nỗi đau thương của Chu Thiên Giáng cuối cùng cũng có chút an ủi.
Lại nói Hồng Sơn chạy ra Chu phủ không lập tức trở về hoàng cung. Trên đường khắp nơi đều là quan binh tuần tra, tiếng nổ chấn kinh vừa rồi đã dẫn không ít quan binh chạy về hướng Chu phủ.
Hồng Sơn chui vào mấy ngõ nhỏ. Đi vào một tiệm thuốc nhỏ, Hồng Sơn buộc lang trung đang trực xử lý sơ qua vết thương mắt cho lão. Sau khi xử lý xong, toàn bộ người trong tiệm thuốc bị lão giết chết không chừa một ai.
Thấy sắp đến canh năm, Hồng Sơn phai lập tức trở về hoàng cung. Lần này lão trở về cũng không hề lo lắng sau khi cửa cung mở bị người phát hiện, mà là trở về cáo biệt lão Thái Hậu. Diện mạo Hồng Sơn bị hủy, muốn che giấu tung tích cũng không được, Thanh Long Vệ chỉ cần hồi báo với Vệ Triển, lão muốn rời Hoàng cung cũng khó khăn. Cho nên Hồng Sơn quyết định trước tiên rời Hoàng cung, đến nhờ cậy Chu Diên Thiên.
Ngoài tường Hậu cung, Hồng Sơn cẩn thận nhìn khắp nơi, không phát hiện tình huống đặc biệt nào. Lão chạy vài bước, hai chân liên búng nhảy vài lần lên tường cung, xoay người rồi đáp xuống trong tường cung.
- Hồng công công... Lâu như vậy mới đến, Vệ Triển đợi đã lâu.
Lời vừa nói ra, Vệ Triển cầm trường kiếm trong tay, chậm rãi đi ra từ một choi nghi.