Sóng gió qua đi, Chu Thiên Giáng đặc biệt đến thăm Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách, sau đó Chu Thiên Giáng tự giam mình trong phòng bắt đầu nghiên cứu thứ gì đó. Hắn hạ lệnh bất cứ ai cũng không được vào, bao gồm cả Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách.
Thông qua chuyện này Chu Thiên Giáng xem như hoàn toàn hiểu rõ, với bản lĩnh công phu lóng ngóng của hắn mà gặp phải cao thủ chân chính căn bản là vô dụng. Cho nên Chu đại quan nhân phải chế tạo thứ có thể giữ mạng mình. Hắn không để cho người khác vào, chủ yếu là vì sợ khi thực nghiệm hỏa dược sẽ ngộ thương đến người khác.
Muốn nói chế tạo súng ống ở thời đại này, với uy lực của hỏa dược cùng lắm chỉ có thể bắn chim, căn bản không đủ uy lực đối phó con người. Nếu dùng bình thủy tinh tạo lựu đạn thì Chu Thiên Giáng quả đúng là phá gia chi tử. Vào thời này pha lê đắt hơn cả vàng, nếu không phải lúc ấy không tìm thấy bình thích hợp để thay thế, Chu Thiên Giáng cũng không nỡ dùng đến.
Bọn Chu Nhất không rõ Chu đại quan nhân của họ đang bận gì, nhưng thường xuyên nghe thấy nhiều trận nổ ầm ầm trong phòng, sau đó liền thấy Chu đại quan nhân kêu lên kì cục rồi chạy ra ngoài giống hệt con quỷ. Không chỉ như thế, hắn còn thường xuyên giống như người lửa cắm đầu xông thẳng đến ao nước trong sân.
Lâm Phong vì bảo vệ Chu Thiên Giáng nên cũng dọn đến Chu phủ, có lẽ là bị lòng trung thành của Đại Ngưu làm xúc động, lão muốn tự mình truyền thụ tuyệt chiêu hai tay cho Đại Ngưu. Ai ngờ hai ngày sau, Lâm Phong suýt nữa bị Đại Ngưu chọc tức điên. Người này đúng là ngu xuất sắc, Lâm Phong dạy chiêu thức đơn giản nhất cho gã, Đại Ngưu nói một hai câu liền quên sạch sành sanh.
- Tôi nói lão Lâm sư phụ, chiêu thức vừa rồi ngài dạy cho tôi có phải như vậy không Đại Ngưu lóng ngóng hoa tay múa chân.
Lâm Phong tức đến không thể tức được nữa, bèn phất tay: - Đại Ngưu, ngươi không cần luyện nữa, muốn làm gì thì làm đi.
- Lão Lâm sư phụ, tôi được xuất sư rồi phải không? Đại Ngưu kích động hỏi.
Lâm Phong cười bất đắc dĩ, thật muốn dùng hồ lô rượu tự đập mình chết. Lão vốn xem trọng lòng trung thành của Đại Ngưu đối với Chu Thiên Giáng, cộng thêm hành động xả thân cứu chủ của Hà Dương, vì vậy Lâm Phong mới muốn truyền tuyệt chiêu hai tay để gã bảo vệ tốt Chu Thiên Giáng. Nào ngờ người này lại nằm ngoài dự đoán, ngốc đến cực phẩm.
- Ngươi lại đây, ta hỏi ngươi, ngươi có sợ chết không? Lâm Phong buồn bực hỏi.
Đại Ngưu cứng cổ đáp: - Chết có gì đáng sợ, không sợ.
- Vậy được, chỉ cần ngươi không sợ chết, ta sẽ dạy ngươi một cách đánh không sợ chết. Lâm Phong bất đắc dĩ, bèn nghĩ tới một chiêu chiến đấu thích hợp với Đại Ngưu nhất.
Khỏi phải nói, được Lâm Phong nâng đỡ, Đại Ngưu đối với một chiêu này lên tay nhanh chóng. Hiện tại thứ duy nhất gã cần luyện tập chính là tốc độ và sức bật.
Trải qua gần mười ngày chế tạo, Chu đại quan nhân rốt cục phát minh ra "Phích Lịch đạn" vừa đẹp vừa rẻ. Tuy nhiên, thứ này cần thợ thủ công lành nghề mới tạo ra được.
Chu Thiên Giáng cầm ba bản thiết kế ra khỏi phòng. Công phu mười ngày không hề uổng phí, thứ này tác chiến trên quy mô lớn không được, nhưng đối phó với cao thủ đơn đả độc đấu cũng rất hiệu quả.
- Chu Nhị, gần đây phương bắc có chuyện gì không? Chu Thiên Giáng duỗi lưng, khuôn mặt bị hỏa dược hun đen giống hệt hòn than.
- Đại nhân, Chu Diên Thiên đã dấy binh xâm phạm, đại doanh phương bắc của Văn Tướng quân bại lui về giữ trạm Hổ Khẩu Quan. Hơn nữa từ đại doanh Trấn Nam cũng truyền đến tin tức, nước Đương Vân lại đóng quân ngoài Nam Cương. Xem ra Chu Diên Thiên muốn hai phía nam bắc đồng thời xuống tay, khiến đại doanh Trấn Nam không thể điều động binh mã trợ giúp Văn Tướng quân.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, gật đầu lộ vẻ vui mừng: - Ừ, không tệ, xem ra đã đến thời điểm đi gặp hoàng thượng. Chu Nhị, giao ngươi một nhiệm vụ bí mật, ở kinh thành tìm ba nghệ nhân thủ công giỏi nhất, bảo bọn họ dựa theo bản vẽ chế tạo cho ta. Nhớ kỹ, bất kể giá cao cỡ nào cũng chịu, nhưng nhất định phải cho ta hàng tốt nhất. Hơn nữa mỗi người chỉ đưa một phần bản vẽ, phái người ngày đêm giám sát, không cho sao chép.
Chu Nhị thấy Chu Thiên Giáng nói nghiêm túc đến thế, y không dám chậm trễ, liền khẩn trương đi an bài. Chu Thiên Giáng căn dặn xong Chu Nhị liền bảo Hạ Thanh chuẩn bị xe ngựa tiến cung diện thánh. Hắn biết cho dù mình không chủ động ra mặt, chỉ sợ Hoàng thượng một hai ngày nữa sẽ tới tìm hắn. Bên ngoài trạm Hổ Khẩu Quan có mười bảy tòa thành trì của Đại Phong, Thành Võ Hoàng tuyệt đối sẽ không tặng không cho Chu Diên Thiên.
Trước mắt triều Đại Phong không có nhiều tướng giỏi có thể đánh nhau, kinh thành cũng chỉ có Tĩnh Vương và Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân có thể đảm đương trọng trách. Nhưng Chu Thiên Giáng biết Thành Võ Hoàng tuyệt đối sẽ không sai Sở Vân lãnh binh đến trạm Hổ Khẩu Quan, bởi chẳng may trạm Hổ Khẩu Quan thất thủ, Sở Vân lập tức sẽ tiếp nhận Kinh Giao đại doanh trấn thủ kinh thành. Tĩnh Vương lần trước bị thương, thân thể vẫn chưa khôi phục, càng không có khả năng lãnh binh trợ giúp. Chu Thiên Giáng chắc chắn đây chính là cơ hội của hắn.
- Đại Ngưu đâu rôi, chạy đâu mất rồi?
Trước kia Đại Ngưu và Hà Dương một tấc cũng không rời, hiện giờ không có Hà Dương, Chu Thiên Giáng phát hiện Đại Ngưu cũng mất dạng.
- Đại nhân, Đại Ngưu gặp may, Lâm đại nhân không ngờ tự mình dạy y tập võ ở hậu viện. Mười ngày nay khiến chúng tôi hâm mộ chết đi được. Chu Nhất ghen tị nói.
- Hả! Sư phụ ta đích thân dạy Đại Ngưu? Mặt trời mọc từ phía tây sao, phải đi xem một chút mới được. Chu Thiên Giáng cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ Đại Ngưu là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp được sư phụ phát hiện.
Bọn Chu Nhất, Hạ Thanh, Thường Võ đi theo Chu Thiên Giáng vào hậu viện. Nơi này là sân riêng của Lâm Phong, bình thường Lâm Phong không cho người khác vào quấy rầy.
Tay chân Đại Ngưu đều cột túi cát, người đẫm mồ hôi quơ thiết côn nặng trịch. Trên cán côn cũng cột túi cát nặng nề.
- Đại Ngưu, tiểu tử ngươi được đó, gần trở thành sư đệ ta rồi phải không. Sư phụ của ta đâu? Chu Thiên Giáng nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Lâm Phong đâu.
- Ha ha, đại nhân hôm nay rảnh rỗi vậy, không chơi lửa trong phòng nữa sao? Lão Lâm sư phụ ra phía sau hồ nước câu cá rồi. Đại Ngưu thấy mọi người vào sân liền đặt thiết côn xuống, cười ngây ngô đi tới.
Chu Thiên Giáng đấm vào thân thể rắn chắc của Đại Ngưu:
- Không tồi đâu, học được tuyêt chiêu đăc biêt gì rồi?
- Ha ha, lão Lâm sư phụ không cho tôi nói.
- Vậy được, hai chúng ta múa may một chút, xem tiểu tử ngươi có tiến triển gì không. Chu Thiên Giáng nói xong nhìn quanh, đi đến chân tường cầm lấy một cây gậy trúc.
- Đại nhân, hay là thôi đi, tôi sợ làm ngài bị thương. Đại Ngưu khẩn trương xua tay.
- Cứt! Tiểu tử ngươi có thể làm ta bị thương sao? Đừng khoác lác nữa, gậy trúc trong tay ta tương đương với kiếm, chỉ cần đâm vào chỗ yếu hại, tiểu tử ngươi thua ngay lập tức. Chu Thiên Giáng đối với chính mình vẫn rất tin tưởng. Đừng nhìn đối phó cao thủ không được, đối phó người như Đại Ngưu cũng không thành vấn đề.
Đám người Chu Nhất đều ôm vai cười ha ha nhìn Đại Ngưu, ai cũng muốn chứng kiến người này rốt cuộc đã học được công phu gì từ Lâm Phong.
- Vậy được rồi, tôi cũng đổi gậy gỗ, tránh làm ngài bị thương. Dứt lời, Đại Ngưu tháo hết túi cát trên người xuống.
Đại Ngưu vào phòng lấy ra một gậy gỗ to bằng cổ chân: - Đại nhân, hay là thôi đi, làm ngài bị thương thì không hay lắm.
- Coi tính ngươi kìa, nói nhảm làm gì, hay dùng chiêu sư phụ ta dạy ngươi mà đấu. Nếu tiểu tử ngươi có tiến bộ, về sau cứ đi theo bổn đại nhân lâu dài. Bằng không, ta đuổi ngươi ra vườn rau cho heo ăn. Chu Thiên Giáng sợ Đại Ngưu không dám động thủ, bèn giở giọng hù dọa.
- Vậy... vậy được thôi.
Hai người triển khai trận thế. Bọn Chu Nhất lui về phía sau mấy bước nhường chỗ đấu, tất cả mọi người muốn xem mấy ngày nay Đại Ngưu có thay đổi gì.
- Cẩn thận đấy, xem chiêu! Chu Thiên Giáng cầm gậy trúc chĩa tới, hắn không đâm vào cổ họng mà là nhắm vào ngực Đại Ngưu.
- Tên này!
Đại Ngưu xoay gậy gỗ một vòng, nóc đỉnh lầu liền bị phá rồi đổ xuống.
Một chiêu này không thể tưởng tượng được, thuần túy là đấu pháp liều mạng. Lâm Phong dạy cho gã chỉ đơn giản như vậy, mặc kệ đối phương dùng chiêu thức gì, chỉ cần ngươi không sợ chết, đợi kẻ thù dùng hết chiêu thức, sau đó dùng thiết côn hung hăng đập. Dù sao ngươi chết y cũng phải chết, trừ phi đối phương đổi chiêu.
Lâm Phong rất độc, dạy không ra gì liền dùng loại phương pháp ác độc này lừa gạt Đại Ngưu đáng thương. Dù sao một mạng đổi một mạng, khó trách Lâm Phong nói nếu không sợ chết thì vô địch rồi.
Chu Thiên Giáng đâm gậy trúc tới, vừa thấy tên ngốc này ngơ ngác không tránh cũng không lui về phía sau, hắn định mở miệng chửi, liền thấy gậy gỗ lớn phang xuống.
Nếu là bọn Chu Nhất và Hạ Thanh thì còn có thể mau né đầu ra, nhiều nhất là phang vào bả vai, nhưng Chu đại quan nhân chưa có bản lĩnh trốn tránh đó.
Chỉ nghe thấy tiếng "Phạch", "A"! Gậy gỗ lớn bị đứt thành ba khúc, Chu đại quan nhân trợn mắt trắng dã, ngã lăn ra đất.
Thông qua chuyện này Chu Thiên Giáng xem như hoàn toàn hiểu rõ, với bản lĩnh công phu lóng ngóng của hắn mà gặp phải cao thủ chân chính căn bản là vô dụng. Cho nên Chu đại quan nhân phải chế tạo thứ có thể giữ mạng mình. Hắn không để cho người khác vào, chủ yếu là vì sợ khi thực nghiệm hỏa dược sẽ ngộ thương đến người khác.
Muốn nói chế tạo súng ống ở thời đại này, với uy lực của hỏa dược cùng lắm chỉ có thể bắn chim, căn bản không đủ uy lực đối phó con người. Nếu dùng bình thủy tinh tạo lựu đạn thì Chu Thiên Giáng quả đúng là phá gia chi tử. Vào thời này pha lê đắt hơn cả vàng, nếu không phải lúc ấy không tìm thấy bình thích hợp để thay thế, Chu Thiên Giáng cũng không nỡ dùng đến.
Bọn Chu Nhất không rõ Chu đại quan nhân của họ đang bận gì, nhưng thường xuyên nghe thấy nhiều trận nổ ầm ầm trong phòng, sau đó liền thấy Chu đại quan nhân kêu lên kì cục rồi chạy ra ngoài giống hệt con quỷ. Không chỉ như thế, hắn còn thường xuyên giống như người lửa cắm đầu xông thẳng đến ao nước trong sân.
Lâm Phong vì bảo vệ Chu Thiên Giáng nên cũng dọn đến Chu phủ, có lẽ là bị lòng trung thành của Đại Ngưu làm xúc động, lão muốn tự mình truyền thụ tuyệt chiêu hai tay cho Đại Ngưu. Ai ngờ hai ngày sau, Lâm Phong suýt nữa bị Đại Ngưu chọc tức điên. Người này đúng là ngu xuất sắc, Lâm Phong dạy chiêu thức đơn giản nhất cho gã, Đại Ngưu nói một hai câu liền quên sạch sành sanh.
- Tôi nói lão Lâm sư phụ, chiêu thức vừa rồi ngài dạy cho tôi có phải như vậy không Đại Ngưu lóng ngóng hoa tay múa chân.
Lâm Phong tức đến không thể tức được nữa, bèn phất tay: - Đại Ngưu, ngươi không cần luyện nữa, muốn làm gì thì làm đi.
- Lão Lâm sư phụ, tôi được xuất sư rồi phải không? Đại Ngưu kích động hỏi.
Lâm Phong cười bất đắc dĩ, thật muốn dùng hồ lô rượu tự đập mình chết. Lão vốn xem trọng lòng trung thành của Đại Ngưu đối với Chu Thiên Giáng, cộng thêm hành động xả thân cứu chủ của Hà Dương, vì vậy Lâm Phong mới muốn truyền tuyệt chiêu hai tay để gã bảo vệ tốt Chu Thiên Giáng. Nào ngờ người này lại nằm ngoài dự đoán, ngốc đến cực phẩm.
- Ngươi lại đây, ta hỏi ngươi, ngươi có sợ chết không? Lâm Phong buồn bực hỏi.
Đại Ngưu cứng cổ đáp: - Chết có gì đáng sợ, không sợ.
- Vậy được, chỉ cần ngươi không sợ chết, ta sẽ dạy ngươi một cách đánh không sợ chết. Lâm Phong bất đắc dĩ, bèn nghĩ tới một chiêu chiến đấu thích hợp với Đại Ngưu nhất.
Khỏi phải nói, được Lâm Phong nâng đỡ, Đại Ngưu đối với một chiêu này lên tay nhanh chóng. Hiện tại thứ duy nhất gã cần luyện tập chính là tốc độ và sức bật.
Trải qua gần mười ngày chế tạo, Chu đại quan nhân rốt cục phát minh ra "Phích Lịch đạn" vừa đẹp vừa rẻ. Tuy nhiên, thứ này cần thợ thủ công lành nghề mới tạo ra được.
Chu Thiên Giáng cầm ba bản thiết kế ra khỏi phòng. Công phu mười ngày không hề uổng phí, thứ này tác chiến trên quy mô lớn không được, nhưng đối phó với cao thủ đơn đả độc đấu cũng rất hiệu quả.
- Chu Nhị, gần đây phương bắc có chuyện gì không? Chu Thiên Giáng duỗi lưng, khuôn mặt bị hỏa dược hun đen giống hệt hòn than.
- Đại nhân, Chu Diên Thiên đã dấy binh xâm phạm, đại doanh phương bắc của Văn Tướng quân bại lui về giữ trạm Hổ Khẩu Quan. Hơn nữa từ đại doanh Trấn Nam cũng truyền đến tin tức, nước Đương Vân lại đóng quân ngoài Nam Cương. Xem ra Chu Diên Thiên muốn hai phía nam bắc đồng thời xuống tay, khiến đại doanh Trấn Nam không thể điều động binh mã trợ giúp Văn Tướng quân.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, gật đầu lộ vẻ vui mừng: - Ừ, không tệ, xem ra đã đến thời điểm đi gặp hoàng thượng. Chu Nhị, giao ngươi một nhiệm vụ bí mật, ở kinh thành tìm ba nghệ nhân thủ công giỏi nhất, bảo bọn họ dựa theo bản vẽ chế tạo cho ta. Nhớ kỹ, bất kể giá cao cỡ nào cũng chịu, nhưng nhất định phải cho ta hàng tốt nhất. Hơn nữa mỗi người chỉ đưa một phần bản vẽ, phái người ngày đêm giám sát, không cho sao chép.
Chu Nhị thấy Chu Thiên Giáng nói nghiêm túc đến thế, y không dám chậm trễ, liền khẩn trương đi an bài. Chu Thiên Giáng căn dặn xong Chu Nhị liền bảo Hạ Thanh chuẩn bị xe ngựa tiến cung diện thánh. Hắn biết cho dù mình không chủ động ra mặt, chỉ sợ Hoàng thượng một hai ngày nữa sẽ tới tìm hắn. Bên ngoài trạm Hổ Khẩu Quan có mười bảy tòa thành trì của Đại Phong, Thành Võ Hoàng tuyệt đối sẽ không tặng không cho Chu Diên Thiên.
Trước mắt triều Đại Phong không có nhiều tướng giỏi có thể đánh nhau, kinh thành cũng chỉ có Tĩnh Vương và Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân có thể đảm đương trọng trách. Nhưng Chu Thiên Giáng biết Thành Võ Hoàng tuyệt đối sẽ không sai Sở Vân lãnh binh đến trạm Hổ Khẩu Quan, bởi chẳng may trạm Hổ Khẩu Quan thất thủ, Sở Vân lập tức sẽ tiếp nhận Kinh Giao đại doanh trấn thủ kinh thành. Tĩnh Vương lần trước bị thương, thân thể vẫn chưa khôi phục, càng không có khả năng lãnh binh trợ giúp. Chu Thiên Giáng chắc chắn đây chính là cơ hội của hắn.
- Đại Ngưu đâu rôi, chạy đâu mất rồi?
Trước kia Đại Ngưu và Hà Dương một tấc cũng không rời, hiện giờ không có Hà Dương, Chu Thiên Giáng phát hiện Đại Ngưu cũng mất dạng.
- Đại nhân, Đại Ngưu gặp may, Lâm đại nhân không ngờ tự mình dạy y tập võ ở hậu viện. Mười ngày nay khiến chúng tôi hâm mộ chết đi được. Chu Nhất ghen tị nói.
- Hả! Sư phụ ta đích thân dạy Đại Ngưu? Mặt trời mọc từ phía tây sao, phải đi xem một chút mới được. Chu Thiên Giáng cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ Đại Ngưu là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp được sư phụ phát hiện.
Bọn Chu Nhất, Hạ Thanh, Thường Võ đi theo Chu Thiên Giáng vào hậu viện. Nơi này là sân riêng của Lâm Phong, bình thường Lâm Phong không cho người khác vào quấy rầy.
Tay chân Đại Ngưu đều cột túi cát, người đẫm mồ hôi quơ thiết côn nặng trịch. Trên cán côn cũng cột túi cát nặng nề.
- Đại Ngưu, tiểu tử ngươi được đó, gần trở thành sư đệ ta rồi phải không. Sư phụ của ta đâu? Chu Thiên Giáng nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Lâm Phong đâu.
- Ha ha, đại nhân hôm nay rảnh rỗi vậy, không chơi lửa trong phòng nữa sao? Lão Lâm sư phụ ra phía sau hồ nước câu cá rồi. Đại Ngưu thấy mọi người vào sân liền đặt thiết côn xuống, cười ngây ngô đi tới.
Chu Thiên Giáng đấm vào thân thể rắn chắc của Đại Ngưu:
- Không tồi đâu, học được tuyêt chiêu đăc biêt gì rồi?
- Ha ha, lão Lâm sư phụ không cho tôi nói.
- Vậy được, hai chúng ta múa may một chút, xem tiểu tử ngươi có tiến triển gì không. Chu Thiên Giáng nói xong nhìn quanh, đi đến chân tường cầm lấy một cây gậy trúc.
- Đại nhân, hay là thôi đi, tôi sợ làm ngài bị thương. Đại Ngưu khẩn trương xua tay.
- Cứt! Tiểu tử ngươi có thể làm ta bị thương sao? Đừng khoác lác nữa, gậy trúc trong tay ta tương đương với kiếm, chỉ cần đâm vào chỗ yếu hại, tiểu tử ngươi thua ngay lập tức. Chu Thiên Giáng đối với chính mình vẫn rất tin tưởng. Đừng nhìn đối phó cao thủ không được, đối phó người như Đại Ngưu cũng không thành vấn đề.
Đám người Chu Nhất đều ôm vai cười ha ha nhìn Đại Ngưu, ai cũng muốn chứng kiến người này rốt cuộc đã học được công phu gì từ Lâm Phong.
- Vậy được rồi, tôi cũng đổi gậy gỗ, tránh làm ngài bị thương. Dứt lời, Đại Ngưu tháo hết túi cát trên người xuống.
Đại Ngưu vào phòng lấy ra một gậy gỗ to bằng cổ chân: - Đại nhân, hay là thôi đi, làm ngài bị thương thì không hay lắm.
- Coi tính ngươi kìa, nói nhảm làm gì, hay dùng chiêu sư phụ ta dạy ngươi mà đấu. Nếu tiểu tử ngươi có tiến bộ, về sau cứ đi theo bổn đại nhân lâu dài. Bằng không, ta đuổi ngươi ra vườn rau cho heo ăn. Chu Thiên Giáng sợ Đại Ngưu không dám động thủ, bèn giở giọng hù dọa.
- Vậy... vậy được thôi.
Hai người triển khai trận thế. Bọn Chu Nhất lui về phía sau mấy bước nhường chỗ đấu, tất cả mọi người muốn xem mấy ngày nay Đại Ngưu có thay đổi gì.
- Cẩn thận đấy, xem chiêu! Chu Thiên Giáng cầm gậy trúc chĩa tới, hắn không đâm vào cổ họng mà là nhắm vào ngực Đại Ngưu.
- Tên này!
Đại Ngưu xoay gậy gỗ một vòng, nóc đỉnh lầu liền bị phá rồi đổ xuống.
Một chiêu này không thể tưởng tượng được, thuần túy là đấu pháp liều mạng. Lâm Phong dạy cho gã chỉ đơn giản như vậy, mặc kệ đối phương dùng chiêu thức gì, chỉ cần ngươi không sợ chết, đợi kẻ thù dùng hết chiêu thức, sau đó dùng thiết côn hung hăng đập. Dù sao ngươi chết y cũng phải chết, trừ phi đối phương đổi chiêu.
Lâm Phong rất độc, dạy không ra gì liền dùng loại phương pháp ác độc này lừa gạt Đại Ngưu đáng thương. Dù sao một mạng đổi một mạng, khó trách Lâm Phong nói nếu không sợ chết thì vô địch rồi.
Chu Thiên Giáng đâm gậy trúc tới, vừa thấy tên ngốc này ngơ ngác không tránh cũng không lui về phía sau, hắn định mở miệng chửi, liền thấy gậy gỗ lớn phang xuống.
Nếu là bọn Chu Nhất và Hạ Thanh thì còn có thể mau né đầu ra, nhiều nhất là phang vào bả vai, nhưng Chu đại quan nhân chưa có bản lĩnh trốn tránh đó.
Chỉ nghe thấy tiếng "Phạch", "A"! Gậy gỗ lớn bị đứt thành ba khúc, Chu đại quan nhân trợn mắt trắng dã, ngã lăn ra đất.