Có thể nói mọi chuyện xảy ra trong hôm nay khiến Tam hoàng tử Huyền Nhạc vô cùng thất vọng. Y biết đại ca Huyền Minh tính tình nóng nảy, theo lý mà nói sau cơn gió này Huyền Minh nhất định sẽ đại náo một trận nhưng không ngờ Huyền Minh và Huyền Xán lại im trống thu binh.
Một chuyện khác khiến Huyền Nhạc khốn quẫn là tình cảnh kinh tâm động phách trong rừng cây đêm qua. Huyền Nhạc không ngờ rằng Cố Tiểu Phượng lại dẫn Lâm Phong đến chỗ đó, nếu không phải thủ hạ của y thông minh dùng kế điệu hổ ly sơn thì Huyền Nhạc không biết sẽ đối mặt với Lâm Phong thế nào nữa.
Lúc ấy Huyền Nhạc cũng không nhận ra lão đầu đó chính là Lâm Phong tiếng tăm lừng lẫy, ba nam tử đeo mặt nạ trong xe đều là đại nội thị vệ bảo vệ y từ nhỏ. Huyền Nhạc vốn tưởng rằng tên đại nội thị vệ kia, cộng thêm cả tên phu xe và Cố Tiểu Nhạc có thể giết được lão đầu theo dõi nhưng không ngờ ba người liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của người ta.
Hôm nay trời vừa sáng thì Đổng Quý Phi liền phái người đến truyền tin, tên thị vệ bị trọng thương đêm qua đã trốn vào tẩm cung của bà. Theo như tên thị vệ kia nói thì Huyền Nhạc mới biết được người đối phó y hôm qua là Lâm Phong.
Huyền Nhạc lớn như vậy nhưng chưa bao giờ thấy tinh thần không yên như vậy. Cứ nghĩ đến chuyện đêm qua mà Huyền Nhạc lại cảm thấy sợ, nếu nhỡ lúc ấy bị Lâm Phong phát hiện thì y sẽ không do dự mà hạ sát thủ, chỉ e không ai có thể ngăn được kích sát của Lâm Phong, trong tình hình đó cũng chẳng có ai kiêng dè thân phận hoàng tử của y cả, huống chi đối phương còn là Lâm Phong.
Huyền Nhạc cảm thấy bản thân mình đã đánh giá quá thấp bản lĩnh Chu Thiên Giáng, hắn có thể tìm ra được Cố Tiểu Phượng trong thời gian ngắn như vậy đủ để cho thấy Chu Thiên Giáng cũng có nền tảng vững chắc trong tối.
Ngay lúc Huyền Nhạc đang hoảng loạn thì quản sự của phủ đột nhiên nhận được thiệp mời của Chu Thiên Giáng, mời Tam hoàng tử đêm nay đến Vọng Ba đình. Huyền Nhạc cảm thấy rất kỳ lạ, không phải tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này phát hiện ra bí mật gì đấy chứ? Huyền Nhạc nghĩ kĩ lại chuyện đêm qua một lượt, xác định hẳn là không bị lộ.
Huyền Nhạc gọi một hộ vệ đến: - Đưa người ở Nam Viên đi chưa? Huyền Nhạc cau mày hỏi.
- Hồi thiếu chủ, sáng sớm tứ thúc đã thân chinh hộ tống ra ngoài thành rồi ạ. Hiện giờ tứ thúc vẫn chưa trở về, chắc là đưa đi hơi xa, sợ Tiểu Phượng cô nương xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Huyền Nhạc gật gật đầu, "tứ thúc" trong miệng hộ vệ là lão nhân đã theo y nhiều năm, nếu do lão tự mình hộ tống thì hẳn là không có vấn đề gì. Chỉ cần Cố Tiểu Phượng không xuất hiện tại kinh thành thì Huyền Nhạc hoàn toàn có thể thoát khỏi cơn phong ba này, không có bất cứ chứng cứ nào có thể tìm ra y tham dự vào chuyện này, Huyền Nhạc vẫn là Tam hoàng tử Huyền Nhạc thông thư đạt lý. Nếu như Chu Thiên Giáng có lời mời quang minh chính đại thì Huyền Nhạc cảm thấy gặp nhau một lần cũng không có gì đáng ngại, vừa hay có thể thăm dò căn cơ của Chu Thiên Giáng.
Ngoài cửa thành, hai cỗ xe ngựa treo cờ hiệu Công Xã Chu phủ chậm rãi vào cửa thành. Quan binh gác thành vừa thấy chiêu bài trên xe thì không dám hỏi mà vội vã để xe qua luôn.
Lâm Phong, Chu Nhất mỗi người ngồi một chiếc, bên trong xe có mấy người đang nằm. Đây đều là thành quả chiến đấu ngày hôm nay của bọn họ, trong đó có một lão già tầm 50 tuổi lúc quan trọng còn định uống thuốc độc tự sát nhưng bị Chu Nhất đánh một chưởng hôn mê bất tỉnh. Về phần Cố Tiểu Phượng thì Lâm Phong căn bản không để nàng kịp tán độc, vừa đối mặt đã cho nàng tiến vào mộng đẹp.
Hai cỗ xe ngựa đi một mạch vào Công Xã Chu phủ. Trong một căn phòng ở hậu viện, Chu Thiên Giáng nhìn Cố Tiểu Phượng từ trên xuống dưới, diện mạo cô gái này cũng coi như hàng thượng đẳng, chắc sẽ không dan díu với Lão Tam Huyền Nhạc chứ? Chu Thiên Giáng ác độc nghĩ.
Chu Nhất vẽ bừa một tầng sáp nến, kiểm tra kĩ càng móng tay và răng nanh của Cố Tiểu Phượng một lượt, xác định không giấu độc gì thì mới yên tâm đứng dậy.
Cố Tiểu Phượng yếu ớt tỉnh lại, nghi hoặc nhìn mấy người ngồi cách đó không xa, trong đó có một nam tử vẻ mặt cười như bà mối khiến Cố Tiểu Phượng giật mình, lập tức tỉnh táo lại. Trong kinh thành hầu như ai cũng quen Chu đại quan nhân, không nói đến tình cảnh hắn cứu giá hồi kinh ngày đó mà với những ngày khóc lóc om sòm trên đường như con ma men thì Chu đại quan nhân sắp trở thành nhân vật nổi danh của kinh thành rồi.
- Các ngươicác ngươi muốn làm gì? Ban ngày ban mặt còn có vương pháp sao? Cố Tiểu Phượng chột dạ kêu lên.
Chu Thiên Giáng vuốt cằm, quay đầu hỏi:
- Đại Ngưu, vương pháp là cái gì?
Đại Ngưu thẳng cổ một cái: - Đại nhân, đến cái này mà ngài cũng không hiểu sao? Vương pháp chính là luật pháp Đại Phong, lúc ta ở Thục Thiên phủ là do phạm vào vương pháp mới bị vào ngục. Đại Ngưu cao hứng nói, cuối cùng biết Chu đại quan nhân cũng có chỗ không hiểu.
Chu Nhất cố nhịn cười nhìn Chu Thiên Giáng một cái, trong lòng thầm nhủ Đại Ngưu là một tên ngốc, căn bản cũng không phối hợp được, hắn hỏi cũng coi như hỏi sai người rồi.
Chu Thiên Giáng đảo cặp mắt trắng dã:
- Đại Ngưu, vị muội tử này nói chúng ta phạm vào vương pháp, ngươi nói bổn đại nhân nghe xem chúng ta đã phạm vào điều nào?
- Đại nhân, cái này thì sao ta nhớ được chứ, vương pháp chắc là do Tĩnh Vương ăn no không có việc gì làm mới nghĩ ra, chúng ta có Đả Vương Tiên, đến vương gia cũng dám đánh thì vương pháp là cái quái gì chứ. Đại Ngưu đắc ý sờ sờ Đả Vương Tiên trong lòng.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười, câu này còn coi như là được.
- Ta nói Tiểu Phượng cô nương đã nghe rõ chưa? Ta có Đả Vương Tiên, không sợ vương pháp, hơn nữa ngươi độc chết bốn huynh đệ của ta, ta không giao ngươi cho Hình Bộ xử trảm đã là may cho ngươi lắm rồi. Chúng ta sẽ làm cuộc trao đổi, ngươi nói cho ta biết tổ chức của tiểu tử Huyền Nhạc kia có bao nhiêu người như ngươi? Chu Thiên Giáng không nhanh không chậm nói ra mục đích.
Cùng lúc đó ở một căn phòng khác, Lâm Phong và Chu Nhất cũng đang tiến hành thẩm vấn ba người còn lại, đặc biệt là lão già muốn uống thuốc độc tự sát kia, Lâm Phong cảm thấy rất có khả năng lão là một tiểu mục đầu.
Khi Chu Thiên Giáng nói ra hai chữ Huyền Nhạc thì ánh mắt Cố Tiểu Phượng lộ ra một tia hoảng sợ. Nàng không hiểu sao Chu Thiên Giáng biết được nàng và Tam hoàng tử liên lạc với nhau, lẽ nào chuyện đêm qua đã bị lộ sao?
- Đại nhân, chắc ngài lầm rồi, tiểu nữ chỉ là một người làm ăn từ bên ngoài đến kinh thành, ta không hiểu đại nhân đang nói gì cả. Cố Tiểu Phượng cắn răng, chuẩn bị thà chết cũng không nói ra bí mật của mình.
- Ta nói này cô nương, ngươi hẳn là người của Lĩnh Nam Cố gia đúng không? Nếu như ngươi nói ra bí mật mà ngươi biết thì có lẽ bổn đại nhân sẽ giúp ngươi báo thù. Đừng nói một Phi Long Cốc nho nhỏ, cho dù là mười vạn đại quân của Chu Diên Thiên ta cũng có thể diệt được, đương nhiên ngươi cũng có thể không nói ra, vậy ta sẽ giúp Phi Long Cốc truy sát toàn bộ người còn sống của Cố gia. Đừng tưởng rằng ngươi không nói thì bổn đại nhân không có cách, mấy người đưa ngươi ra ngoài thành phỏng chừng hiện giờ cũng đang khai báo. Bây giờ cho ngươi một chút thời gian suy nghĩ, về phần làm thế nào thì ngươi tự lo đi.
Chu Thiên Giáng nói xong thì đứng lên, hắn cũng không trông mong có thể moi được tin tức có giá trị gì từ Cố Tiểu Phượng. Nhìn biểu hiện đêm qua thì Cố Tiểu Phượng chẳng qua chỉ là một quân cờ nhỏ của Huyền Nhạc mà thôi.
Chu Thiên Giáng đi ra cửa phòng, bên hắn không có thu hoạch gì nhưng bên Lâm Phong lại có thu hoạch không nhỏ. Lão già tầm 50 tuổi kia quả thực là nhân vật quan trọng dưới tay Huyền Nhạc, chuyên môn phụ trách thay liên lạc với người trong giang hồ cho Huyền Nhạc. Mới đầu lão chỉ là một quản gia trong tộc của Đổng phủ, tên là Đổng Túc, từ khi Đổng Quý Phi tiến cung thì lão liền tới kinh thành, Huyền Nhạc vô cùng tin tưởng tộc thúc bên nhà mẹ này, chuyện của Nam Viên cơ bản đều do lão quản lí.
Lâm Phong moi được không ít từ miệng ba người này, trên cơ bản cũng biết được một nửa bí mật mấy năm nay của Huyền Nhạc. Nghe xong mấy tin này thì Chu Thiên Giáng không khỏi khen ngợi Tam hoàn tử. Hắn mang kí ức của hai kiếp mới có thể nghĩ được nhiều như vậy nhưng Tam hoàng tử bề ngoài thì im hơi lặng tiếng nhưng lại ngầm làm mấy chuyện giống hắn.
Biết được những tin tức này xong thì Chu Thiên Giáng càng ăn chắc phần thắng, xem ra đêm nay gặp Tam hoàng tử hắn phải thay đổi sách lược một chút mới được.
Thời gian dần trôi, trước tiên Chu Thiên Giáng bảo Chu Nhất chuẩn bị một chút ở Vọng Ba đình, tuy hắn công khai mời gặp Tam hoàng tử nhưng cũng không muốn để các hoàng tử khác biết.
Mặt trời dần lặn xuống, chợ đêm kinh thành cũng bắt đầu náo nhiệt, nhưng trời vừa tối thì Vọng Ba đình lại vô cùng yên tĩnh.
Tam hoàng tử Huyền Nhạc ngồi quan xa đến bên hồ, Chu Nhị và Thường Võ ra đón ở đầu cầu.
- Tiểu nhân cung nghênh Tam điện hạ, đại nhân nhà tiểu nhân đã kính cẩn chờ đợi Tam điện hạ trong Vọng Ba đình giữa hồ rồi ạ.
Chu Nhị ôm quyền nói.
Tam hoàng tử Huyền Nhạc vẫn giữ dáng vẻ gần gũi tươi cười đó, chậm rãi xuống xe ngựa. Bốn gã thị vệ nhìn như đứng rất tùy ý, hai người lần lượt đứng trước và sau Tam hoàng tử, hai người một đứng trái một đứng phải bên cạnh Chu Nhị và Thường Võ.
Một chuyện khác khiến Huyền Nhạc khốn quẫn là tình cảnh kinh tâm động phách trong rừng cây đêm qua. Huyền Nhạc không ngờ rằng Cố Tiểu Phượng lại dẫn Lâm Phong đến chỗ đó, nếu không phải thủ hạ của y thông minh dùng kế điệu hổ ly sơn thì Huyền Nhạc không biết sẽ đối mặt với Lâm Phong thế nào nữa.
Lúc ấy Huyền Nhạc cũng không nhận ra lão đầu đó chính là Lâm Phong tiếng tăm lừng lẫy, ba nam tử đeo mặt nạ trong xe đều là đại nội thị vệ bảo vệ y từ nhỏ. Huyền Nhạc vốn tưởng rằng tên đại nội thị vệ kia, cộng thêm cả tên phu xe và Cố Tiểu Nhạc có thể giết được lão đầu theo dõi nhưng không ngờ ba người liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của người ta.
Hôm nay trời vừa sáng thì Đổng Quý Phi liền phái người đến truyền tin, tên thị vệ bị trọng thương đêm qua đã trốn vào tẩm cung của bà. Theo như tên thị vệ kia nói thì Huyền Nhạc mới biết được người đối phó y hôm qua là Lâm Phong.
Huyền Nhạc lớn như vậy nhưng chưa bao giờ thấy tinh thần không yên như vậy. Cứ nghĩ đến chuyện đêm qua mà Huyền Nhạc lại cảm thấy sợ, nếu nhỡ lúc ấy bị Lâm Phong phát hiện thì y sẽ không do dự mà hạ sát thủ, chỉ e không ai có thể ngăn được kích sát của Lâm Phong, trong tình hình đó cũng chẳng có ai kiêng dè thân phận hoàng tử của y cả, huống chi đối phương còn là Lâm Phong.
Huyền Nhạc cảm thấy bản thân mình đã đánh giá quá thấp bản lĩnh Chu Thiên Giáng, hắn có thể tìm ra được Cố Tiểu Phượng trong thời gian ngắn như vậy đủ để cho thấy Chu Thiên Giáng cũng có nền tảng vững chắc trong tối.
Ngay lúc Huyền Nhạc đang hoảng loạn thì quản sự của phủ đột nhiên nhận được thiệp mời của Chu Thiên Giáng, mời Tam hoàng tử đêm nay đến Vọng Ba đình. Huyền Nhạc cảm thấy rất kỳ lạ, không phải tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này phát hiện ra bí mật gì đấy chứ? Huyền Nhạc nghĩ kĩ lại chuyện đêm qua một lượt, xác định hẳn là không bị lộ.
Huyền Nhạc gọi một hộ vệ đến: - Đưa người ở Nam Viên đi chưa? Huyền Nhạc cau mày hỏi.
- Hồi thiếu chủ, sáng sớm tứ thúc đã thân chinh hộ tống ra ngoài thành rồi ạ. Hiện giờ tứ thúc vẫn chưa trở về, chắc là đưa đi hơi xa, sợ Tiểu Phượng cô nương xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Huyền Nhạc gật gật đầu, "tứ thúc" trong miệng hộ vệ là lão nhân đã theo y nhiều năm, nếu do lão tự mình hộ tống thì hẳn là không có vấn đề gì. Chỉ cần Cố Tiểu Phượng không xuất hiện tại kinh thành thì Huyền Nhạc hoàn toàn có thể thoát khỏi cơn phong ba này, không có bất cứ chứng cứ nào có thể tìm ra y tham dự vào chuyện này, Huyền Nhạc vẫn là Tam hoàng tử Huyền Nhạc thông thư đạt lý. Nếu như Chu Thiên Giáng có lời mời quang minh chính đại thì Huyền Nhạc cảm thấy gặp nhau một lần cũng không có gì đáng ngại, vừa hay có thể thăm dò căn cơ của Chu Thiên Giáng.
Ngoài cửa thành, hai cỗ xe ngựa treo cờ hiệu Công Xã Chu phủ chậm rãi vào cửa thành. Quan binh gác thành vừa thấy chiêu bài trên xe thì không dám hỏi mà vội vã để xe qua luôn.
Lâm Phong, Chu Nhất mỗi người ngồi một chiếc, bên trong xe có mấy người đang nằm. Đây đều là thành quả chiến đấu ngày hôm nay của bọn họ, trong đó có một lão già tầm 50 tuổi lúc quan trọng còn định uống thuốc độc tự sát nhưng bị Chu Nhất đánh một chưởng hôn mê bất tỉnh. Về phần Cố Tiểu Phượng thì Lâm Phong căn bản không để nàng kịp tán độc, vừa đối mặt đã cho nàng tiến vào mộng đẹp.
Hai cỗ xe ngựa đi một mạch vào Công Xã Chu phủ. Trong một căn phòng ở hậu viện, Chu Thiên Giáng nhìn Cố Tiểu Phượng từ trên xuống dưới, diện mạo cô gái này cũng coi như hàng thượng đẳng, chắc sẽ không dan díu với Lão Tam Huyền Nhạc chứ? Chu Thiên Giáng ác độc nghĩ.
Chu Nhất vẽ bừa một tầng sáp nến, kiểm tra kĩ càng móng tay và răng nanh của Cố Tiểu Phượng một lượt, xác định không giấu độc gì thì mới yên tâm đứng dậy.
Cố Tiểu Phượng yếu ớt tỉnh lại, nghi hoặc nhìn mấy người ngồi cách đó không xa, trong đó có một nam tử vẻ mặt cười như bà mối khiến Cố Tiểu Phượng giật mình, lập tức tỉnh táo lại. Trong kinh thành hầu như ai cũng quen Chu đại quan nhân, không nói đến tình cảnh hắn cứu giá hồi kinh ngày đó mà với những ngày khóc lóc om sòm trên đường như con ma men thì Chu đại quan nhân sắp trở thành nhân vật nổi danh của kinh thành rồi.
- Các ngươicác ngươi muốn làm gì? Ban ngày ban mặt còn có vương pháp sao? Cố Tiểu Phượng chột dạ kêu lên.
Chu Thiên Giáng vuốt cằm, quay đầu hỏi:
- Đại Ngưu, vương pháp là cái gì?
Đại Ngưu thẳng cổ một cái: - Đại nhân, đến cái này mà ngài cũng không hiểu sao? Vương pháp chính là luật pháp Đại Phong, lúc ta ở Thục Thiên phủ là do phạm vào vương pháp mới bị vào ngục. Đại Ngưu cao hứng nói, cuối cùng biết Chu đại quan nhân cũng có chỗ không hiểu.
Chu Nhất cố nhịn cười nhìn Chu Thiên Giáng một cái, trong lòng thầm nhủ Đại Ngưu là một tên ngốc, căn bản cũng không phối hợp được, hắn hỏi cũng coi như hỏi sai người rồi.
Chu Thiên Giáng đảo cặp mắt trắng dã:
- Đại Ngưu, vị muội tử này nói chúng ta phạm vào vương pháp, ngươi nói bổn đại nhân nghe xem chúng ta đã phạm vào điều nào?
- Đại nhân, cái này thì sao ta nhớ được chứ, vương pháp chắc là do Tĩnh Vương ăn no không có việc gì làm mới nghĩ ra, chúng ta có Đả Vương Tiên, đến vương gia cũng dám đánh thì vương pháp là cái quái gì chứ. Đại Ngưu đắc ý sờ sờ Đả Vương Tiên trong lòng.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười, câu này còn coi như là được.
- Ta nói Tiểu Phượng cô nương đã nghe rõ chưa? Ta có Đả Vương Tiên, không sợ vương pháp, hơn nữa ngươi độc chết bốn huynh đệ của ta, ta không giao ngươi cho Hình Bộ xử trảm đã là may cho ngươi lắm rồi. Chúng ta sẽ làm cuộc trao đổi, ngươi nói cho ta biết tổ chức của tiểu tử Huyền Nhạc kia có bao nhiêu người như ngươi? Chu Thiên Giáng không nhanh không chậm nói ra mục đích.
Cùng lúc đó ở một căn phòng khác, Lâm Phong và Chu Nhất cũng đang tiến hành thẩm vấn ba người còn lại, đặc biệt là lão già muốn uống thuốc độc tự sát kia, Lâm Phong cảm thấy rất có khả năng lão là một tiểu mục đầu.
Khi Chu Thiên Giáng nói ra hai chữ Huyền Nhạc thì ánh mắt Cố Tiểu Phượng lộ ra một tia hoảng sợ. Nàng không hiểu sao Chu Thiên Giáng biết được nàng và Tam hoàng tử liên lạc với nhau, lẽ nào chuyện đêm qua đã bị lộ sao?
- Đại nhân, chắc ngài lầm rồi, tiểu nữ chỉ là một người làm ăn từ bên ngoài đến kinh thành, ta không hiểu đại nhân đang nói gì cả. Cố Tiểu Phượng cắn răng, chuẩn bị thà chết cũng không nói ra bí mật của mình.
- Ta nói này cô nương, ngươi hẳn là người của Lĩnh Nam Cố gia đúng không? Nếu như ngươi nói ra bí mật mà ngươi biết thì có lẽ bổn đại nhân sẽ giúp ngươi báo thù. Đừng nói một Phi Long Cốc nho nhỏ, cho dù là mười vạn đại quân của Chu Diên Thiên ta cũng có thể diệt được, đương nhiên ngươi cũng có thể không nói ra, vậy ta sẽ giúp Phi Long Cốc truy sát toàn bộ người còn sống của Cố gia. Đừng tưởng rằng ngươi không nói thì bổn đại nhân không có cách, mấy người đưa ngươi ra ngoài thành phỏng chừng hiện giờ cũng đang khai báo. Bây giờ cho ngươi một chút thời gian suy nghĩ, về phần làm thế nào thì ngươi tự lo đi.
Chu Thiên Giáng nói xong thì đứng lên, hắn cũng không trông mong có thể moi được tin tức có giá trị gì từ Cố Tiểu Phượng. Nhìn biểu hiện đêm qua thì Cố Tiểu Phượng chẳng qua chỉ là một quân cờ nhỏ của Huyền Nhạc mà thôi.
Chu Thiên Giáng đi ra cửa phòng, bên hắn không có thu hoạch gì nhưng bên Lâm Phong lại có thu hoạch không nhỏ. Lão già tầm 50 tuổi kia quả thực là nhân vật quan trọng dưới tay Huyền Nhạc, chuyên môn phụ trách thay liên lạc với người trong giang hồ cho Huyền Nhạc. Mới đầu lão chỉ là một quản gia trong tộc của Đổng phủ, tên là Đổng Túc, từ khi Đổng Quý Phi tiến cung thì lão liền tới kinh thành, Huyền Nhạc vô cùng tin tưởng tộc thúc bên nhà mẹ này, chuyện của Nam Viên cơ bản đều do lão quản lí.
Lâm Phong moi được không ít từ miệng ba người này, trên cơ bản cũng biết được một nửa bí mật mấy năm nay của Huyền Nhạc. Nghe xong mấy tin này thì Chu Thiên Giáng không khỏi khen ngợi Tam hoàn tử. Hắn mang kí ức của hai kiếp mới có thể nghĩ được nhiều như vậy nhưng Tam hoàng tử bề ngoài thì im hơi lặng tiếng nhưng lại ngầm làm mấy chuyện giống hắn.
Biết được những tin tức này xong thì Chu Thiên Giáng càng ăn chắc phần thắng, xem ra đêm nay gặp Tam hoàng tử hắn phải thay đổi sách lược một chút mới được.
Thời gian dần trôi, trước tiên Chu Thiên Giáng bảo Chu Nhất chuẩn bị một chút ở Vọng Ba đình, tuy hắn công khai mời gặp Tam hoàng tử nhưng cũng không muốn để các hoàng tử khác biết.
Mặt trời dần lặn xuống, chợ đêm kinh thành cũng bắt đầu náo nhiệt, nhưng trời vừa tối thì Vọng Ba đình lại vô cùng yên tĩnh.
Tam hoàng tử Huyền Nhạc ngồi quan xa đến bên hồ, Chu Nhị và Thường Võ ra đón ở đầu cầu.
- Tiểu nhân cung nghênh Tam điện hạ, đại nhân nhà tiểu nhân đã kính cẩn chờ đợi Tam điện hạ trong Vọng Ba đình giữa hồ rồi ạ.
Chu Nhị ôm quyền nói.
Tam hoàng tử Huyền Nhạc vẫn giữ dáng vẻ gần gũi tươi cười đó, chậm rãi xuống xe ngựa. Bốn gã thị vệ nhìn như đứng rất tùy ý, hai người lần lượt đứng trước và sau Tam hoàng tử, hai người một đứng trái một đứng phải bên cạnh Chu Nhị và Thường Võ.