Vị nương nương chính cung Đại Phong này nhiều năm trước tới nay vẫn bị lão Thái Hậu khống chế, mỗi ngày đều nhẫn nhịn. Khi lão Thái Hậu chết, nàng cuối cùng cũng hết khổ.
Triều Đại Phong cung chế nghiêm khắc, khi lão Thái Hậu còn chủ quản hậu cung, bà nghiêm khắc cấm hậu cung tiếp xúc với đại thần trong triều, lại càng không cho nương nương phi tử tham gia triều chính. Đừng tưởng lúc ấy lão Thái Hậu luôn ở phía sau áp chế Thành Võ Hoàng, thực ra bà không hề muốn những nữ nhân này học cách can thiệp triều chính.
Chu Thiên Giáng sửng sốt. Nếu đối phương tự xưng là "Bổn cung", vậy nàng chính là nương nương chứ không phải phi tử.
Đi theo Hoàng hậu phần lớn là cung nữ, chỉ có bốn thái giám đi theo đứng hai bên. Bốn gã thái giám hậu cung kia vừa thấy "đồng nghiệp" trước cung còn quỳ trên mặt đất như kẻ ngốc, cả đám liền xắn tay áo xông đến.
- Mấy nô tài chết tiệt các ngươi, không nghe thấy Hoàng hậu nương nương chỉ bảo sao! Một tên còn không quên đá vào người đồng nghiệp tiền viện.
Chu Thiên Giáng kinh ngạc, lúc này hắn mới biết người đẹp trước mắt này là ai, hóa ra là mẹ của Nhị Hoàng tử, đương kim Hoàng hậu nương nương. Chu Thiên Giáng cũng thầm tán thưởng, nữ nhân này dưỡng nhan tốt thật, so với Nhị Hoàng tử giống như huynh muội, căn bản không giống mẹ con.
Thấy bốn gã thái giám xông tới, Chu Thiên Giáng cũng không muốn bị bọn họ bắt, bèn trừng mắt: - Cút ngay! Bổn quan là Chu Thiên Giáng, có việc đợi Hoàng thượng ở đây.
Người có tên cây có bóng, đại danh của Chu Thiên Giáng kinh thành ai lại không biết. Bốn gã thái giám kia nghe thấy, bước chân liền khựng lại, cẩn thận nhìn sắc mặt Hoàng hậu nương nương.
Chu Thiên Giáng nhân cơ hội chắp tay khom người: - Hạ quan Chu Thiên Giáng, tham kiến Đông cung Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu vừa nghe người trẻ tuổi trước mắt chính là đại danh đỉnh đỉnh Chu Thiên Giáng, trong lòng cũng ngẩn ra. Cái tên này như sấm nổ bên tai, nàng thậm chí nàng còn đem Chu Thiên Giáng xếp vào sổ đen, bởi vì người hắn ủng hộ không phải con trai Huyền Xán của nàng.
Hoàng hậu hơi trầm mặt, nàng vẫn chưa biết Chu Thiên Giáng được phong làm An Sát Sứ, càng không biết hắn đã trả lại Đả Vương Tiên. Ở trong mắt Hoàng hậu, Chu Thiên Giáng chính là kẻ cầm trong tay Đả Vương Tiên chuyên môn "ức hiếp" con trai của nàng. Hoàng hậu thấy Chu Thiên Giáng không mang Đả Vương Tiên theo, trong đầu chớp mắt liền nghĩ mưu kế. Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, phải tàn độc mới có thể lợi hại hơn nam nhân. Cơ hội tốt như vậy nàng cũng không muốn bỏ qua, đúng lúc khiến Chu Thiên Giáng biến thành phế nhân.
- Hừ! Bổn cung không biết ngươi là ai, nếu đụng phải Bổn cung, vậy cứ bắt lại cho ta. Hoàng cung lạnh lùng nói.
Bốn gã thái giám hậu cung vừa nghe, lập tức lĩnh ngộ ý đồ của "lãnh đạo", liền hô hào xông đến. Thái giám phụ trách thượng thư phòng nào dám mở miệng, cả đám quỳ trên mặt đất không dám ngóc đầu lên.
Chu Thiên Giáng bực tức, nghĩ bụng Hoàng hậu này tại sao không hề nói đạo lý, hơn nữa nơi này là thượng thư phòng, không phải hậu cung. Chu Thiên Giáng đấm vào tên thái giám đang dẫn đầu, tên kia rú lên một tiếng rồi ngửa mặt té lăn ra đất.
Ba gã thái giám còn lại đâu ngờ Chu Thiên Giáng vẫn dám động thủ, bị dọa đến đơ ra. Chu Thiên Giáng bất chấp tất cả, nào là hắc hổ đào tâm song phong quán nhĩ đều giở ra hết. Hắn là người từng kinh qua chiến trường, lại là cao đồ Lâm Phong, đừng tưởng hắn không thể đối phó cao thủ, đối phó với hai, ba người thường không thành vấn đề.
Hoàng hậu vừa thấy thái giám của mình bị đánh tơi tả như vậy cũng tức điên lên. Từ khi triều Đại Phong khai quốc tới nay chưa từng thấy thần tử to gan đến thế.
- Phản... hắn đây là muốn tạo phản! Hoàng hậu đối hô lên với những người xung quanh.
Nhưng kỳ lạ là xung quanh không có động tĩnh nào. Nếu như là ở hậu cung, cổ họng này của Hoàng hậu có thể gọi tới một đội thị vệ. Tuy nhiên nơi này không phải là hậu cung mà là thượng thư phòng của hoàng thượng, bảo vệ nơi này đều là Niêm Can Xử Thanh Long Vệ, Hoàng hậu căn bản không có quyền lợi sai khiến.
Hoàng hậu quay đầu lại nhìn hai nhóm cung nữ, đứng bên cạnh là lão bà hơn bốn mươi tuổi. Dựa theo xưng hô trong cung, những cung nữ hết hơi không đụng tới này được gọi chung là ma ma.
Một nữ nhân thấy ánh mắt Hoàng hậu, liền bước nhanh về phía Chu Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng đang đánh sướng tay thì thấy một lão cung nữ đến gần.
- Bà đừng tới đây, chúng ta có việc cần nói, ta không muốn động thủ với nữ nhân.
Chu đại quan nhân vừa mới dứt lời, liền thấy vị ma ma đó khuỵu thấp người xuống, quét chân ngang một phát.
Chu Thiên Giáng không ngờ ma ma này biết công phu, giày quan như bị thiết côn lớn quét qua, thân hắn bị hất lên cao rồi ngã bịch xuống. Bốn gã thái giám bị đánh như đầu heo xem như được rửa hận, điên cuồng bổ tới đè Chu Thiên Giáng xuống đất.
Hoàng hậu cười lạnh, Chu Thiên Giáng cứng cổ nhìn nàng. Kể từ khi biết người phụ nữ này là mẹ của Nhị Hoàng tử, Chu Thiên Giáng cảm thấy nữ nhân này hình như xấu đi rồi. Nơi này là thượng thư phòng, không phải hậu cung, Chu Thiên Giáng không sợ nàng có thể làm gì mình.
- Quế ma ma, người này đụng phải Bổn cung, dựa theo cung chế phải làm như thế nào? Hoàng hậu cười lạnh hỏi.
- Hồi chủ tử, dựa theo cung chế, dùng côn đánh chết. Lão cung nữ lạnh lùng nói.
Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nghĩ bụng má nó, nếu bà già trinh này thích côn, đợi có cơ hội xem lão tử có bắt bà làm vợ của Đại Ngưu hay không.
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng: - Hừ! Hôm nay trai giới, Bổn cung không muốn rước xúi quẩy vào người. Tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha. Quế ma ma, chọc mù cặp mắt của hắn để biểu thị long ân.
Chu Thiên Giáng nghe vậy, long cái đầu mẹ bà, mù mắt thì coi như toi đời.
- Hoàng hậu, bổn quan mới nhậm chức An Sát Sứ, quan cư Tam phẩm, dựa theo luật pháp Đại Phong, phải để Hoàng thượng định đoạt. Chu Thiên Giáng vội nói.
- An Sát Sứ? Bổn cung chưa từng nghe qua. Đừng nói Tam phẩm, dù là nhất phẩm, chẳng lẽ Bổn cung không thể giết được sao! Hoàng hậu mặt như hàn sương, thấy Chu Thiên Giáng rõ ràng đang mỉa mai nàng không có tư cách này.
Lão cung nữ kia hiểu được ý trong ánh mắt của Hoàng hậu, bèn rút ra trâm bạc trên đầu, một tay nâng cằm của Chu Thiên Giáng, trên mặt hiện ra nụ cười tàn nhẫn.
- Dừng tay!
Tiếng quát vừa vang lên, một bóng người lướt qua. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vệ Triển xuất hiện trước mặt mọi người.
Chu Thiên Giáng bị lão cung nữ giữ chặt cằm, cổ không cục cựa được, nhưng nghe thấy thanh âm của Vệ Triển, miệng Chu Thiên Giáng phát ra tiếng "ư ử".
Lão cung nữ kia nghe thấy Vệ Triển quát lên, tay cầm trâm bạc run rẩy, lại không chút do dự đâm xuống. Chu Thiên Giáng mắt nhắm lại, nghĩ bụng phen này tiêu rồi.
- Aaaaaa! Bên ngoài thượng thư phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết, Chu Thiên Giáng chỉ cảm thấy có chất lỏng gì đó bắn lên mặt.
Quần áo Chu Thiên Giáng ướt đẫm, hắn cẩn thận mở to mắt, phát hiện mình không hề hấn gì.
Cách Chu Thiên Giáng chưa đầy hai thước, lão cung nữ Quế ma ma tái mặt nằm trên đất. Trước mắt của Chu Thiên Giáng có một cánh tay đứt cầm trâm bạc.
Vệ Triển tay cầm kiếm, sắc mặt giận dữ nhìn lão cung nữ: - Dám giở trò trước mặt bổn sứ, hôm nay nể mặt Hoàng hậu, bổn sứ không giết ngươi, cút đi! Vệ Triển nói xong liền quét mắt nhìn bốn gã thái giám vẫn đang đè Chu Thiên Giáng.
Bốn gã thái giám khẩn trương đứng lên bỏ chạy, trong đó có hai người đái ướt quần. Hai cung nữ run rẩy đến gần đỡ lão cung nữ kia ra ngoài. Ở trong hoàng cung, ngoại trừ Hoàng thượng, không ai không sợ Vệ Triển. Ngay cả Hoàng hậu khi thấy ông, thậm chí còn e sợ hơn khi thấy Thành Võ Hoàng.
- Vệ... Vệ đại nhân, ông... ông dám làm thị nữ của Bổn cung bị thương? Hoàng hậu trong lòng run rẩy, nhưng ngoài mặt vẫn mạnh miệng.
Nếu lão Thái Hậu còn sống, Hoàng hậu căn bản không dám nói với Vệ Triển nói như vậy. Nhưng hiện tại nàng chủ quản hậu cung, dù sao cũng phải giữ uy nghiêm.
Vệ Triển thu hồi kiếm, từ tốn nói:
- Hoàng hậu nương nương, Chu đại nhân là An Sát Sứ mới nhậm chức, giám sát các quan lại trong thiên hạ. Thị nữ của người quá vô lý, ta chỉ là trừng phạt nhẹ một chút.
- Dù là trừng phạt, ngươi cũng không nên động kiếm trước mặt bổn cung! Hoàng hậu thấy Vệ Triển nói chậm, còn tưởng ông là sợ nàng.
Ánh mắt Vệ Triển bất chợt sắc bén: - Hoàng hậu nương nương, đừng quên chức trách bổn sứ, ngoại trừ Hoàng thượng, bổn sứ có quyền chém giết bất cứ kẻ nào! Vệ Triển nhìn chằm chằm Hoàng hậu, ý nói cũng bao gồm cả nàng. Triều Đại Phong đã có một lão Thái Hậu, Vệ Triển không muốn để hoàng cung cũng bành trướng như vậy.
Hoàng hậu chấn động cả người, hai cung nữ khẩn trương đỡ nàng. Chu đại quan nhân thì hí hửng, câu nói vừa rồi của Vệ Triển quá dữ, khi nào thì mình cũng có thể oai phong như vậy.
Chu Thiên Giáng lồm cồm bò dậy, vừa định lên tiếng thì nghe thấy có người hô.
- Hoàng thượng giá lâm!
Chu Thiên Giáng tức muốn chửi đổng, vừa mới đứng lên thì Hoàng thượng đã đi ra, sớm đến một bước thì được rồi.
Thành Võ Hoàng sa sầm mặt lại gần, phía sau y là lục bộ Thượng thư và Tĩnh Vương.
Những người đứng sau Hoàng hậu đều quỳ xuống, Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ cũng quỳ xuống theo, dùng tay áo lau vết máu trên mặt. Bên ngoài Thượng thư phòng, chỉ có Vệ Triển đứng một mình.
Triều Đại Phong cung chế nghiêm khắc, khi lão Thái Hậu còn chủ quản hậu cung, bà nghiêm khắc cấm hậu cung tiếp xúc với đại thần trong triều, lại càng không cho nương nương phi tử tham gia triều chính. Đừng tưởng lúc ấy lão Thái Hậu luôn ở phía sau áp chế Thành Võ Hoàng, thực ra bà không hề muốn những nữ nhân này học cách can thiệp triều chính.
Chu Thiên Giáng sửng sốt. Nếu đối phương tự xưng là "Bổn cung", vậy nàng chính là nương nương chứ không phải phi tử.
Đi theo Hoàng hậu phần lớn là cung nữ, chỉ có bốn thái giám đi theo đứng hai bên. Bốn gã thái giám hậu cung kia vừa thấy "đồng nghiệp" trước cung còn quỳ trên mặt đất như kẻ ngốc, cả đám liền xắn tay áo xông đến.
- Mấy nô tài chết tiệt các ngươi, không nghe thấy Hoàng hậu nương nương chỉ bảo sao! Một tên còn không quên đá vào người đồng nghiệp tiền viện.
Chu Thiên Giáng kinh ngạc, lúc này hắn mới biết người đẹp trước mắt này là ai, hóa ra là mẹ của Nhị Hoàng tử, đương kim Hoàng hậu nương nương. Chu Thiên Giáng cũng thầm tán thưởng, nữ nhân này dưỡng nhan tốt thật, so với Nhị Hoàng tử giống như huynh muội, căn bản không giống mẹ con.
Thấy bốn gã thái giám xông tới, Chu Thiên Giáng cũng không muốn bị bọn họ bắt, bèn trừng mắt: - Cút ngay! Bổn quan là Chu Thiên Giáng, có việc đợi Hoàng thượng ở đây.
Người có tên cây có bóng, đại danh của Chu Thiên Giáng kinh thành ai lại không biết. Bốn gã thái giám kia nghe thấy, bước chân liền khựng lại, cẩn thận nhìn sắc mặt Hoàng hậu nương nương.
Chu Thiên Giáng nhân cơ hội chắp tay khom người: - Hạ quan Chu Thiên Giáng, tham kiến Đông cung Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu vừa nghe người trẻ tuổi trước mắt chính là đại danh đỉnh đỉnh Chu Thiên Giáng, trong lòng cũng ngẩn ra. Cái tên này như sấm nổ bên tai, nàng thậm chí nàng còn đem Chu Thiên Giáng xếp vào sổ đen, bởi vì người hắn ủng hộ không phải con trai Huyền Xán của nàng.
Hoàng hậu hơi trầm mặt, nàng vẫn chưa biết Chu Thiên Giáng được phong làm An Sát Sứ, càng không biết hắn đã trả lại Đả Vương Tiên. Ở trong mắt Hoàng hậu, Chu Thiên Giáng chính là kẻ cầm trong tay Đả Vương Tiên chuyên môn "ức hiếp" con trai của nàng. Hoàng hậu thấy Chu Thiên Giáng không mang Đả Vương Tiên theo, trong đầu chớp mắt liền nghĩ mưu kế. Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, phải tàn độc mới có thể lợi hại hơn nam nhân. Cơ hội tốt như vậy nàng cũng không muốn bỏ qua, đúng lúc khiến Chu Thiên Giáng biến thành phế nhân.
- Hừ! Bổn cung không biết ngươi là ai, nếu đụng phải Bổn cung, vậy cứ bắt lại cho ta. Hoàng cung lạnh lùng nói.
Bốn gã thái giám hậu cung vừa nghe, lập tức lĩnh ngộ ý đồ của "lãnh đạo", liền hô hào xông đến. Thái giám phụ trách thượng thư phòng nào dám mở miệng, cả đám quỳ trên mặt đất không dám ngóc đầu lên.
Chu Thiên Giáng bực tức, nghĩ bụng Hoàng hậu này tại sao không hề nói đạo lý, hơn nữa nơi này là thượng thư phòng, không phải hậu cung. Chu Thiên Giáng đấm vào tên thái giám đang dẫn đầu, tên kia rú lên một tiếng rồi ngửa mặt té lăn ra đất.
Ba gã thái giám còn lại đâu ngờ Chu Thiên Giáng vẫn dám động thủ, bị dọa đến đơ ra. Chu Thiên Giáng bất chấp tất cả, nào là hắc hổ đào tâm song phong quán nhĩ đều giở ra hết. Hắn là người từng kinh qua chiến trường, lại là cao đồ Lâm Phong, đừng tưởng hắn không thể đối phó cao thủ, đối phó với hai, ba người thường không thành vấn đề.
Hoàng hậu vừa thấy thái giám của mình bị đánh tơi tả như vậy cũng tức điên lên. Từ khi triều Đại Phong khai quốc tới nay chưa từng thấy thần tử to gan đến thế.
- Phản... hắn đây là muốn tạo phản! Hoàng hậu đối hô lên với những người xung quanh.
Nhưng kỳ lạ là xung quanh không có động tĩnh nào. Nếu như là ở hậu cung, cổ họng này của Hoàng hậu có thể gọi tới một đội thị vệ. Tuy nhiên nơi này không phải là hậu cung mà là thượng thư phòng của hoàng thượng, bảo vệ nơi này đều là Niêm Can Xử Thanh Long Vệ, Hoàng hậu căn bản không có quyền lợi sai khiến.
Hoàng hậu quay đầu lại nhìn hai nhóm cung nữ, đứng bên cạnh là lão bà hơn bốn mươi tuổi. Dựa theo xưng hô trong cung, những cung nữ hết hơi không đụng tới này được gọi chung là ma ma.
Một nữ nhân thấy ánh mắt Hoàng hậu, liền bước nhanh về phía Chu Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng đang đánh sướng tay thì thấy một lão cung nữ đến gần.
- Bà đừng tới đây, chúng ta có việc cần nói, ta không muốn động thủ với nữ nhân.
Chu đại quan nhân vừa mới dứt lời, liền thấy vị ma ma đó khuỵu thấp người xuống, quét chân ngang một phát.
Chu Thiên Giáng không ngờ ma ma này biết công phu, giày quan như bị thiết côn lớn quét qua, thân hắn bị hất lên cao rồi ngã bịch xuống. Bốn gã thái giám bị đánh như đầu heo xem như được rửa hận, điên cuồng bổ tới đè Chu Thiên Giáng xuống đất.
Hoàng hậu cười lạnh, Chu Thiên Giáng cứng cổ nhìn nàng. Kể từ khi biết người phụ nữ này là mẹ của Nhị Hoàng tử, Chu Thiên Giáng cảm thấy nữ nhân này hình như xấu đi rồi. Nơi này là thượng thư phòng, không phải hậu cung, Chu Thiên Giáng không sợ nàng có thể làm gì mình.
- Quế ma ma, người này đụng phải Bổn cung, dựa theo cung chế phải làm như thế nào? Hoàng hậu cười lạnh hỏi.
- Hồi chủ tử, dựa theo cung chế, dùng côn đánh chết. Lão cung nữ lạnh lùng nói.
Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nghĩ bụng má nó, nếu bà già trinh này thích côn, đợi có cơ hội xem lão tử có bắt bà làm vợ của Đại Ngưu hay không.
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng: - Hừ! Hôm nay trai giới, Bổn cung không muốn rước xúi quẩy vào người. Tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha. Quế ma ma, chọc mù cặp mắt của hắn để biểu thị long ân.
Chu Thiên Giáng nghe vậy, long cái đầu mẹ bà, mù mắt thì coi như toi đời.
- Hoàng hậu, bổn quan mới nhậm chức An Sát Sứ, quan cư Tam phẩm, dựa theo luật pháp Đại Phong, phải để Hoàng thượng định đoạt. Chu Thiên Giáng vội nói.
- An Sát Sứ? Bổn cung chưa từng nghe qua. Đừng nói Tam phẩm, dù là nhất phẩm, chẳng lẽ Bổn cung không thể giết được sao! Hoàng hậu mặt như hàn sương, thấy Chu Thiên Giáng rõ ràng đang mỉa mai nàng không có tư cách này.
Lão cung nữ kia hiểu được ý trong ánh mắt của Hoàng hậu, bèn rút ra trâm bạc trên đầu, một tay nâng cằm của Chu Thiên Giáng, trên mặt hiện ra nụ cười tàn nhẫn.
- Dừng tay!
Tiếng quát vừa vang lên, một bóng người lướt qua. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vệ Triển xuất hiện trước mặt mọi người.
Chu Thiên Giáng bị lão cung nữ giữ chặt cằm, cổ không cục cựa được, nhưng nghe thấy thanh âm của Vệ Triển, miệng Chu Thiên Giáng phát ra tiếng "ư ử".
Lão cung nữ kia nghe thấy Vệ Triển quát lên, tay cầm trâm bạc run rẩy, lại không chút do dự đâm xuống. Chu Thiên Giáng mắt nhắm lại, nghĩ bụng phen này tiêu rồi.
- Aaaaaa! Bên ngoài thượng thư phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết, Chu Thiên Giáng chỉ cảm thấy có chất lỏng gì đó bắn lên mặt.
Quần áo Chu Thiên Giáng ướt đẫm, hắn cẩn thận mở to mắt, phát hiện mình không hề hấn gì.
Cách Chu Thiên Giáng chưa đầy hai thước, lão cung nữ Quế ma ma tái mặt nằm trên đất. Trước mắt của Chu Thiên Giáng có một cánh tay đứt cầm trâm bạc.
Vệ Triển tay cầm kiếm, sắc mặt giận dữ nhìn lão cung nữ: - Dám giở trò trước mặt bổn sứ, hôm nay nể mặt Hoàng hậu, bổn sứ không giết ngươi, cút đi! Vệ Triển nói xong liền quét mắt nhìn bốn gã thái giám vẫn đang đè Chu Thiên Giáng.
Bốn gã thái giám khẩn trương đứng lên bỏ chạy, trong đó có hai người đái ướt quần. Hai cung nữ run rẩy đến gần đỡ lão cung nữ kia ra ngoài. Ở trong hoàng cung, ngoại trừ Hoàng thượng, không ai không sợ Vệ Triển. Ngay cả Hoàng hậu khi thấy ông, thậm chí còn e sợ hơn khi thấy Thành Võ Hoàng.
- Vệ... Vệ đại nhân, ông... ông dám làm thị nữ của Bổn cung bị thương? Hoàng hậu trong lòng run rẩy, nhưng ngoài mặt vẫn mạnh miệng.
Nếu lão Thái Hậu còn sống, Hoàng hậu căn bản không dám nói với Vệ Triển nói như vậy. Nhưng hiện tại nàng chủ quản hậu cung, dù sao cũng phải giữ uy nghiêm.
Vệ Triển thu hồi kiếm, từ tốn nói:
- Hoàng hậu nương nương, Chu đại nhân là An Sát Sứ mới nhậm chức, giám sát các quan lại trong thiên hạ. Thị nữ của người quá vô lý, ta chỉ là trừng phạt nhẹ một chút.
- Dù là trừng phạt, ngươi cũng không nên động kiếm trước mặt bổn cung! Hoàng hậu thấy Vệ Triển nói chậm, còn tưởng ông là sợ nàng.
Ánh mắt Vệ Triển bất chợt sắc bén: - Hoàng hậu nương nương, đừng quên chức trách bổn sứ, ngoại trừ Hoàng thượng, bổn sứ có quyền chém giết bất cứ kẻ nào! Vệ Triển nhìn chằm chằm Hoàng hậu, ý nói cũng bao gồm cả nàng. Triều Đại Phong đã có một lão Thái Hậu, Vệ Triển không muốn để hoàng cung cũng bành trướng như vậy.
Hoàng hậu chấn động cả người, hai cung nữ khẩn trương đỡ nàng. Chu đại quan nhân thì hí hửng, câu nói vừa rồi của Vệ Triển quá dữ, khi nào thì mình cũng có thể oai phong như vậy.
Chu Thiên Giáng lồm cồm bò dậy, vừa định lên tiếng thì nghe thấy có người hô.
- Hoàng thượng giá lâm!
Chu Thiên Giáng tức muốn chửi đổng, vừa mới đứng lên thì Hoàng thượng đã đi ra, sớm đến một bước thì được rồi.
Thành Võ Hoàng sa sầm mặt lại gần, phía sau y là lục bộ Thượng thư và Tĩnh Vương.
Những người đứng sau Hoàng hậu đều quỳ xuống, Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ cũng quỳ xuống theo, dùng tay áo lau vết máu trên mặt. Bên ngoài Thượng thư phòng, chỉ có Vệ Triển đứng một mình.