Có chuyện gì thú vị hơn là việc trêu gà con đây?
Mặc Hoa Tiên Quân nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện Thiên Giới nhàm chán này, chỉ có gà con là đáng yêu nhất.
Đương nhiên, đáng yêu nhất vẫn là bé trứng ngây thơ mới mở linh trí bị gác xó kia.
Lúc bị dọa, cực kỳ thú vị.
Mặc Hoa Tiên Quân điều đồng tử trực nhật đi, đứng ở giữa sân, nhìn đám gà con vung cánh ngắn nhỏ trên bay dưới chạy.
Theo linh khí tẩm bổ, nhóm gà con càng thêm mượt mà, dù làm bất kỳ động tác gì, thoạt nhìn đều ngây thơ chất phác.
Mặc Hoa Tiên Quân đột nhiên cảm giác trên mặt hơi ngứa, hóa ra là râu thần thức của Hòa Tế lại đụng vào trên mặt hắn.
“Khụ.” Mặc Hoa Tiên Quân ho nhẹ một tiếng, gà con trong viện lập tức bu lại dưới chân hắn.
“Hôm nay, ta đến kiểm tra bài tập của các ngươi.” Mặc Hoa Tiên Quân chậm rì rì mà nói: “Người không đủ tiêu chuẩn…”
“Chíp chíp chíp!!!” Tất cả gà con đều bị sợ tới mức xù lông, giống như bánh trôi mới nổi trong nồi, nhỏ bé, đáng thương, bất lực - thơm ngào ngạt.
Linh lực của Mặc Hoa Tiên Quân đảo qua nhóm gà con, phát hiện đợt gà con đầu tiên phá xác đã sắp thành niên.
Linh khí còn tồn trong cơ thể gà con đã tới điểm giới hạn, sẽ giống với số , trực tiếp lướt qua kỳ trưởng thành.
Nói ngắn gọn, tốc độ thân thể trưởng thành không theo kịp linh khí tưới tắm.
Mặc Hoa Tiên Quân mím môi, giống như không phải chuyện xấu với gà con, ít nhất điều này chứng minh chúng nó đã quen với Thiên Giới.
[Sắc mặt Mặc Hoa Tiên Quân càng thêm nặng nề.]
con gà con, ngươi chen ta, ta chen ngươi, sợ bị nấu.
Hòa Tế từ vai trái Mặc Hoa Tiên Quân bò đến vai phải, nhìn Tiên quân từ trong tay áo lấy ra một cái bình ngọc, đổ chất lỏng màu sắc quỷ dị lại đang bốc khói vào trong nồi.
Vung tay lên, con gà con rơi vào trong nước kêu lên thê thảm.
“Vèo!”
Thần thức Hòa Tế nhanh chóng lùi về thân trứng, run bần bật.
Mặc Hoa Tiên Quân nắm tay lại để bên môi, âm thầm bật cười.
Hắn đảo linh dịch trong nồi, hơi nóng quay cuồng là linh khí áp súc, đối với gà con sắp thành niên chỉ có chỗ tốt không có chỗ hại.
con gà con vừa vào nồi đã bị dọa đến không xong, qua một lúc mới phát hiện không thích hợp, dần dần thế mà xung quanh càng ngày càng chật!?
Gà con trong nồi, thành niên!
“Cục cục tác?”
“Đã thành niên rồi thì tha cho các ngươi một lần.
Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.”
Mặc Hoa Tiên Quân thu linh dịch lại, đi vào trong phòng, bắt đầu hành trình “Luộc trứng” mỗi ngày của hắn.
Mặc Hoa Tiên Quân lấy một quả trứng ra, so sánh ở bên thân trứng của Hòa Tế.
Thân trứng của Hòa Tế lớn hơn trứng thường hai phần ba, nhìn giống quả trứng ngỗng.
“Quả trứng này, to, hình như ăn ngon hơn.”
Hòa Tế: QwQ.
Hòa Tế lắc lắc trứng nhọn, thu nhỏ mình lại thành trứng cút.
Nhỏ bé, đáng thương, bất lực - còn không có thịt.
Mặc Hoa Tiên Quân cầm trứng cút lên, lấy khăn nhẹ nhàng chà lau.
Hòa Tế:!!!
[“Chíp chíp chíp, Tiên quân, Tiên quân, ta không thể ăn!”] Râu nhỏ của Hòa Tế ôm lấy ngón út của Mặc Hoa Tiên Quân khóc chít chít.
Mặc Hoa Tiên Quân vỗ tay áo, ném một quả trứng gà khác vào trong nồi, thở dài: “Trứng không thể phá vỏ, kết cục chỉ đành như thế.”
Hòa Tế: Mẹ ơi QAQ, cứu con!!!.