Ăn uống no nê, nghỉ ngơi dưỡng sức xong xuôi Khanh Ngũ mặc bộ quần áo Triệu Đại Bảo mới may xong, nghỉ ngơi phục hồi nét mặt trở nên toả sáng. Triệu Đại Bảo đối với tác phẩm mới của mình rất là vừa lòng, nhéo cằm khen không dứt miệng.
Khanh Ngũ rảnh rỗi sinh nhàm chán vỗ vỗ bả vai Triệu Đại Bảo nói: “Đại Bảo, nhiều năm rồi mà ngươi vẫn luôn giúp ta chuẩn bị các kiện quần áo xuân hạ thu đông, vất vả cho ngươi. Vậy cho nên ta cùng Tiểu Thất chuẩn bị tự tay làm cho ngươi một bộ quần áo coi như để báo đáp ngươi, tuy ta biết ngươi không thiếu quần áo, nhưng bộ này là tâm ý của chúng ta, hy vọng ngươi có thể nhận lấy.”
Triệu Đại Bảo nhìn Khanh Ngũ, = = đáp: “Ngươi sẽ làm quần áo sao?”
Khanh Ngũ nói: ” Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy qua heo chạy rồi đi Ở bên cạnh ngươi thấm dầm nhiều năm, có thể không biết chút phương pháp cắt vá hay sao?”
“Cái tên này đúng là hết ngõ nói…” Triệu Đại Bảo = = “Ta chỉ biết là ngươi rảnh rỗi sinh nông nỗi…”
“Làm gì có. Tiểu Thất, đem đồ đạc chuyển đến đây.” Khanh Ngũ gọi Tiểu Thất, lập tức quay sang nói với Đại Bảo: “Ngươi đi ra ngoài tản bộ một chút đi, buổi tối hãy đến, không được nhìn lén.”
“Thiết… Ngươi biết chọn vải vóc, vá mép, cắt ống tay áo sao?” Triệu Đại Bảo không hiểu sao lại cảm thấy rất lo lắng.
“Yên tâm yên tâm.” Khanh Ngũ vỗ bả vai Triệu Đại Bảo, đẩy hắn ra ngoài.
Vì thế Triệu Đại Bảo trong lòng thấp thỏm đi ra ngoài tản bộ.
Kỳ thật, Khanh Ngũ chỉ là ăn quá no. Lúc rảnh rỗi hạ bút thành thơ hay vẽ tranh gì đó hắn đã làm đến phát chán, cho nên lần này dứt khoát cùng Tiểu Thất kiếm trò khác tiêu khiển.
Tiểu Thất cao hứng đem đống vải dệt Triệu Đại Bảo tàng trữ trong phòng lấy hết ra, bắt tay cùng Khanh Ngũ chọn vải dệt cho Triệu Đại Bảo. Lúc này con mèo Phấn Ú cũng túm túm đi đến, nhảy lên trên đệm lót bên xe lăn n Khanh Ngũ, bắt đầu đánh giấc say sưa.
Về phần trong gian phòng của Triệu Đại Bảo không ngừng truyền ra hai tiếng cười quỷ dị, xem ra bọn họ chơi vui vẻ quên cả trời đất luôn rồi.
Mà Triệu Đại Bảo cầm ô dù yên lặng di dạo trong hoa viên ngắm mưa rơi không hiểu cảm thấy thấy lạnh cả người, là nỗi buồn khi gió xuân se lạnh sao?
Triệu Đại Bảo ngẩng đầu nhìn màn mưa —— thời gian này, hoa đào ở nhà đã nở rộ rồi đi? Thì ra trong lúc không hay không biết, mình đã rời đi nhiều năm như vậy, phụ hoàng, không biết ngài còn có nhớ nhi tử đang lưu lạc tha hương của ngài hay không? Dù sao, con nối dòng của ngài nhiều như may thiếu một đứa không nổi bật…
Trong lòng bỗng dâng trào niềm mong nhớ quê hương, đúng là trận mưa xuân như thế này thấm vào lòng người a…
Nói thật, kỳ thật hắn lo lắng nhất chính là cái bộ dụng cụ may vá mà Khanh Ngũ hàng kia lấy dùng! Bằng trực giác của hắn, Khanh Ngũ hàng kia sẽ không may ra được cái thứ tốt gì!! Hắn sẽ may cái gì đây! Thật sự rất muốn nhanh chân chạy trở về ngăn chặn hành vi phá hoại của hàng kia! Chính là… Ai… Đứa nhỏ kia cũng không dễ dàng, tê liệt nhiều năm như vậy… thôi bỏ đi … cứ tùy hắn đi…
Triệu Đại Bảo cuối cùng vẫn là mềm lòng. Vì thế thành thành thật thật đợi đến trời chạng vạng tối mới trở về.
“Phấn! Hàng này thật sự là Phấn sao!” Triệu Thanh vừa bước vào phòng là thấy ngay con mèo Phấn giọng nói không thể kiềm chế được. So với người làm sư phụ như hắn thì Phấn Viên bình tĩnh hơn nhiều: “Sư phụ, hàng này chính là Phấn a, chẳng qua là mặc thêm cái quần cộc hoa, quấn thêm cái khăn hoa trên móng vuốt mà thôi.”
Mèo Phấn buồn bực nhìn chủ nhân của mình, cái đuôi lạch cạch vung vẩy, thì ra trên cái đuôi cũng bị móc thêm một cái bọc trùm xinh đẹp, làm bật lên cái đuôi thô to trên người mình. Tuy rằng, từ trên xuống dưới trên người mèo ta rất không phù hợp, nhưng loại vải dệt này quả thật quá tốt.
Mà Triệu Đại Bảo, thì đối với cái quần cộc rộng thùng thình siêu cấp hoa hoa mà Khanh Ngũ đưa cho hắn phiền muộn không thôi.
Tiểu Thất giải thích: “Vốn tính may cho ngươi một bộ trường bào, nhưng sau khi làm xong không biết sao lại cắt thành quần cộc.”
Triệu Đại Bảo nước mắt lưng tròng nhìn đống vải dệt trong cả căn phòng của mình đều đã bị cắt đến nát vụn.
Khanh Ngũ ngồi ở xe lăn, tựa hồ cảm thấy có lỗi với Triệu Đại Bảo, vì thế để cứu chữa sai lầm lên tiếng: “Kỳ thật, cái quần cộc này rất đặc biệt, ta còn thiết kế thêm cái cơ quan tinh diệu.”
“Còn thiết kế cơ quan…” Triệu Đại Bảo = =
“Ở phía trước ta xẻ một cái tà, nhưng phối màu trông rất giống lá sen nên rất khó phát hiện, bình thường tuyệt đối không thể phát hiện, nhưng như gặp cần rất dễ dàng sử dụng…” Khanh Ngũ giải thích.
Triệu Đại Bảo (╰╯): “Ngươi nói thẳng là quần yếm không phải được rồi sao!! Lại nói cái quần cộc này đáng giá tới mức dùng 5217 sấp lựa Thiên Hàsao! Ai muốn nhìn lá sen xinh đẹp ở trên một chiếc quần cộc!”
“… Thời điểm ngươi bơi lội… Có thể vây xem.” Khanh Ngũ (⊙⊙)
Triệu Đại Bảo: “A a a a a a a a a a a a a a a!!!!”
Hãy để cho chúng ta quên đi cái việc bất nhã làm tổn hại tới sự cao quý tao nhã của công tử Khanh Thục Quân này đi.
————————————————————————————————————
Cuối cùng hôm sau vào ngày cũng kêu Khanh Ngũ đi qua, bắt đầu xác thật thân phận cũng như tư cách của chính con trai của mình, tham dự quá trình thẩm vấn vụ án Liễu Hàm Yên, nhân cơ hội để Khanh Ngũ tham gia vào sự vụ trong giáo.
Năng lực quản lý xuất sắc cũng như khả năng lãnh đạo của Khanh Ngũ không biết vô tình hay hữu ý nhanh chóng để lộ ra trước mắt Thương cha, rất có tư thái dáng điệu của Thương cha, hơn nữa Thương cha đã lên kế hoạch sẵn để cho bọn Triệu Thanh tuyên truyền vô số sự tích hơn người của Khanh Ngũ, khiến cho thanh danh của thiếu chủ lan truyền nhanh chóng trong đám giáo chúng —— Thế nên dần dần giáo chúng bên trong thánh giáo mới biết, thì ra vị thiếu chủ chân tàn mắt mù này cũng chính là vị công tử Khanh Ngũ từng rung trời chuyển đất thanh danh như cồn khắp võ lâm giang hồ, là một đại nhân vật có thể hô mây gọi gió.
Mà trong buổi đại điển tế thần, giáo chủ tự tay dắt tay vị thiếu chủ hành động bất tiện bước lên đài tế thần, đồng thời cũng công bố thân phận tôn vị của thiếu chủ.
Trong buổi xét hỏi điều tra Liễu Hàm Yên, tự nhiên yêu cầu thiếu chủ Khanh Ngũ danh chính ngôn thuận tự mình trình diện. Địa điểm thẩm tra diễn ra trong căn địa lao nằm bên dưới mê cung nền đất, được thủ vệ canh gác chặt chẽ sâm nghiêm.
Người ngồi trên ghế chủ tọa bên trên chính là Thương Minh Thư Vân cùng Khanh Ngũ, tiếp đó chính là các vị trưởng lão trong giáo. Đợi thủ hạ dẫn thủ phạm cũng chính là Liễu Hàm Yên quỳ xuống bên dưới bậc thang thì Khanh Ngũ mới nhìn rõ người chủ mưu lần này lại là một vị mỹ nhân liễu yếu đào tơ, thoạt nhìn hình như chỉ mới khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng kỳ lạ là ở chỗ hắn có một đầu tóc bạc, cực kỳ không hợp với khuôn mặt của hắn.
Liễu Hàm Yên không sợ không hãi, ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn về phía Thương Minh Thư Vân, không đợi Thương Minh mở miệng, hắn thản nhiên nở nụ cười nói: “Phụ thân Thư Vân, con của ngươi thật sự rất giống ngươi.”
Loại xưng hô này nhất thời làm cho Tiểu Thất đang âm thầm theo đuôi bảo hộ người lắp bắp kinh hãi, hay là người tên Liễu Hàm Yên này kỳ thật chính là con trai riêng của Thương Minh Thư Vân?! Đại ca của Khanh Ngũ?!
Thương Minh Thư Vân đáp: “Đáng tiếc, Yên nhi ngươi lại phụ kỳ vọng của ta, bằng không hiện vị trí bên cạnh ta hôm nay chính là của ngươi.”
Liễu Hàm Yên nghe vậy trong ánh mắt nhiễm một tầng u buồn: “A cha, ngươi rời đi hai mươi năm, ta vì thánh giáo tận tâm tận lực, chính là sau khi trở về ngươi chẳng đoái hoài liếc nhìn một cái, ta nghĩ cho dù ta không tạo phản, vị trí bên cạnh ngài cũng sẽ không phải là ta đi.”
Khanh Ngũ rảnh rỗi sinh nhàm chán vỗ vỗ bả vai Triệu Đại Bảo nói: “Đại Bảo, nhiều năm rồi mà ngươi vẫn luôn giúp ta chuẩn bị các kiện quần áo xuân hạ thu đông, vất vả cho ngươi. Vậy cho nên ta cùng Tiểu Thất chuẩn bị tự tay làm cho ngươi một bộ quần áo coi như để báo đáp ngươi, tuy ta biết ngươi không thiếu quần áo, nhưng bộ này là tâm ý của chúng ta, hy vọng ngươi có thể nhận lấy.”
Triệu Đại Bảo nhìn Khanh Ngũ, = = đáp: “Ngươi sẽ làm quần áo sao?”
Khanh Ngũ nói: ” Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy qua heo chạy rồi đi Ở bên cạnh ngươi thấm dầm nhiều năm, có thể không biết chút phương pháp cắt vá hay sao?”
“Cái tên này đúng là hết ngõ nói…” Triệu Đại Bảo = = “Ta chỉ biết là ngươi rảnh rỗi sinh nông nỗi…”
“Làm gì có. Tiểu Thất, đem đồ đạc chuyển đến đây.” Khanh Ngũ gọi Tiểu Thất, lập tức quay sang nói với Đại Bảo: “Ngươi đi ra ngoài tản bộ một chút đi, buổi tối hãy đến, không được nhìn lén.”
“Thiết… Ngươi biết chọn vải vóc, vá mép, cắt ống tay áo sao?” Triệu Đại Bảo không hiểu sao lại cảm thấy rất lo lắng.
“Yên tâm yên tâm.” Khanh Ngũ vỗ bả vai Triệu Đại Bảo, đẩy hắn ra ngoài.
Vì thế Triệu Đại Bảo trong lòng thấp thỏm đi ra ngoài tản bộ.
Kỳ thật, Khanh Ngũ chỉ là ăn quá no. Lúc rảnh rỗi hạ bút thành thơ hay vẽ tranh gì đó hắn đã làm đến phát chán, cho nên lần này dứt khoát cùng Tiểu Thất kiếm trò khác tiêu khiển.
Tiểu Thất cao hứng đem đống vải dệt Triệu Đại Bảo tàng trữ trong phòng lấy hết ra, bắt tay cùng Khanh Ngũ chọn vải dệt cho Triệu Đại Bảo. Lúc này con mèo Phấn Ú cũng túm túm đi đến, nhảy lên trên đệm lót bên xe lăn n Khanh Ngũ, bắt đầu đánh giấc say sưa.
Về phần trong gian phòng của Triệu Đại Bảo không ngừng truyền ra hai tiếng cười quỷ dị, xem ra bọn họ chơi vui vẻ quên cả trời đất luôn rồi.
Mà Triệu Đại Bảo cầm ô dù yên lặng di dạo trong hoa viên ngắm mưa rơi không hiểu cảm thấy thấy lạnh cả người, là nỗi buồn khi gió xuân se lạnh sao?
Triệu Đại Bảo ngẩng đầu nhìn màn mưa —— thời gian này, hoa đào ở nhà đã nở rộ rồi đi? Thì ra trong lúc không hay không biết, mình đã rời đi nhiều năm như vậy, phụ hoàng, không biết ngài còn có nhớ nhi tử đang lưu lạc tha hương của ngài hay không? Dù sao, con nối dòng của ngài nhiều như may thiếu một đứa không nổi bật…
Trong lòng bỗng dâng trào niềm mong nhớ quê hương, đúng là trận mưa xuân như thế này thấm vào lòng người a…
Nói thật, kỳ thật hắn lo lắng nhất chính là cái bộ dụng cụ may vá mà Khanh Ngũ hàng kia lấy dùng! Bằng trực giác của hắn, Khanh Ngũ hàng kia sẽ không may ra được cái thứ tốt gì!! Hắn sẽ may cái gì đây! Thật sự rất muốn nhanh chân chạy trở về ngăn chặn hành vi phá hoại của hàng kia! Chính là… Ai… Đứa nhỏ kia cũng không dễ dàng, tê liệt nhiều năm như vậy… thôi bỏ đi … cứ tùy hắn đi…
Triệu Đại Bảo cuối cùng vẫn là mềm lòng. Vì thế thành thành thật thật đợi đến trời chạng vạng tối mới trở về.
“Phấn! Hàng này thật sự là Phấn sao!” Triệu Thanh vừa bước vào phòng là thấy ngay con mèo Phấn giọng nói không thể kiềm chế được. So với người làm sư phụ như hắn thì Phấn Viên bình tĩnh hơn nhiều: “Sư phụ, hàng này chính là Phấn a, chẳng qua là mặc thêm cái quần cộc hoa, quấn thêm cái khăn hoa trên móng vuốt mà thôi.”
Mèo Phấn buồn bực nhìn chủ nhân của mình, cái đuôi lạch cạch vung vẩy, thì ra trên cái đuôi cũng bị móc thêm một cái bọc trùm xinh đẹp, làm bật lên cái đuôi thô to trên người mình. Tuy rằng, từ trên xuống dưới trên người mèo ta rất không phù hợp, nhưng loại vải dệt này quả thật quá tốt.
Mà Triệu Đại Bảo, thì đối với cái quần cộc rộng thùng thình siêu cấp hoa hoa mà Khanh Ngũ đưa cho hắn phiền muộn không thôi.
Tiểu Thất giải thích: “Vốn tính may cho ngươi một bộ trường bào, nhưng sau khi làm xong không biết sao lại cắt thành quần cộc.”
Triệu Đại Bảo nước mắt lưng tròng nhìn đống vải dệt trong cả căn phòng của mình đều đã bị cắt đến nát vụn.
Khanh Ngũ ngồi ở xe lăn, tựa hồ cảm thấy có lỗi với Triệu Đại Bảo, vì thế để cứu chữa sai lầm lên tiếng: “Kỳ thật, cái quần cộc này rất đặc biệt, ta còn thiết kế thêm cái cơ quan tinh diệu.”
“Còn thiết kế cơ quan…” Triệu Đại Bảo = =
“Ở phía trước ta xẻ một cái tà, nhưng phối màu trông rất giống lá sen nên rất khó phát hiện, bình thường tuyệt đối không thể phát hiện, nhưng như gặp cần rất dễ dàng sử dụng…” Khanh Ngũ giải thích.
Triệu Đại Bảo (╰╯): “Ngươi nói thẳng là quần yếm không phải được rồi sao!! Lại nói cái quần cộc này đáng giá tới mức dùng 5217 sấp lựa Thiên Hàsao! Ai muốn nhìn lá sen xinh đẹp ở trên một chiếc quần cộc!”
“… Thời điểm ngươi bơi lội… Có thể vây xem.” Khanh Ngũ (⊙⊙)
Triệu Đại Bảo: “A a a a a a a a a a a a a a a!!!!”
Hãy để cho chúng ta quên đi cái việc bất nhã làm tổn hại tới sự cao quý tao nhã của công tử Khanh Thục Quân này đi.
————————————————————————————————————
Cuối cùng hôm sau vào ngày cũng kêu Khanh Ngũ đi qua, bắt đầu xác thật thân phận cũng như tư cách của chính con trai của mình, tham dự quá trình thẩm vấn vụ án Liễu Hàm Yên, nhân cơ hội để Khanh Ngũ tham gia vào sự vụ trong giáo.
Năng lực quản lý xuất sắc cũng như khả năng lãnh đạo của Khanh Ngũ không biết vô tình hay hữu ý nhanh chóng để lộ ra trước mắt Thương cha, rất có tư thái dáng điệu của Thương cha, hơn nữa Thương cha đã lên kế hoạch sẵn để cho bọn Triệu Thanh tuyên truyền vô số sự tích hơn người của Khanh Ngũ, khiến cho thanh danh của thiếu chủ lan truyền nhanh chóng trong đám giáo chúng —— Thế nên dần dần giáo chúng bên trong thánh giáo mới biết, thì ra vị thiếu chủ chân tàn mắt mù này cũng chính là vị công tử Khanh Ngũ từng rung trời chuyển đất thanh danh như cồn khắp võ lâm giang hồ, là một đại nhân vật có thể hô mây gọi gió.
Mà trong buổi đại điển tế thần, giáo chủ tự tay dắt tay vị thiếu chủ hành động bất tiện bước lên đài tế thần, đồng thời cũng công bố thân phận tôn vị của thiếu chủ.
Trong buổi xét hỏi điều tra Liễu Hàm Yên, tự nhiên yêu cầu thiếu chủ Khanh Ngũ danh chính ngôn thuận tự mình trình diện. Địa điểm thẩm tra diễn ra trong căn địa lao nằm bên dưới mê cung nền đất, được thủ vệ canh gác chặt chẽ sâm nghiêm.
Người ngồi trên ghế chủ tọa bên trên chính là Thương Minh Thư Vân cùng Khanh Ngũ, tiếp đó chính là các vị trưởng lão trong giáo. Đợi thủ hạ dẫn thủ phạm cũng chính là Liễu Hàm Yên quỳ xuống bên dưới bậc thang thì Khanh Ngũ mới nhìn rõ người chủ mưu lần này lại là một vị mỹ nhân liễu yếu đào tơ, thoạt nhìn hình như chỉ mới khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng kỳ lạ là ở chỗ hắn có một đầu tóc bạc, cực kỳ không hợp với khuôn mặt của hắn.
Liễu Hàm Yên không sợ không hãi, ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn về phía Thương Minh Thư Vân, không đợi Thương Minh mở miệng, hắn thản nhiên nở nụ cười nói: “Phụ thân Thư Vân, con của ngươi thật sự rất giống ngươi.”
Loại xưng hô này nhất thời làm cho Tiểu Thất đang âm thầm theo đuôi bảo hộ người lắp bắp kinh hãi, hay là người tên Liễu Hàm Yên này kỳ thật chính là con trai riêng của Thương Minh Thư Vân?! Đại ca của Khanh Ngũ?!
Thương Minh Thư Vân đáp: “Đáng tiếc, Yên nhi ngươi lại phụ kỳ vọng của ta, bằng không hiện vị trí bên cạnh ta hôm nay chính là của ngươi.”
Liễu Hàm Yên nghe vậy trong ánh mắt nhiễm một tầng u buồn: “A cha, ngươi rời đi hai mươi năm, ta vì thánh giáo tận tâm tận lực, chính là sau khi trở về ngươi chẳng đoái hoài liếc nhìn một cái, ta nghĩ cho dù ta không tạo phản, vị trí bên cạnh ngài cũng sẽ không phải là ta đi.”