Bạch Long lần thứ hai quay trở về chỗ Liễu Hàm Yên bị bắn rơi, nằm úp sấp xuống ở nóc nhà còn chưa sụp nhìn xung quanh, nhưng bên trong đống gạch ngói vụn kia dường như không có chút động tĩnh, không biết Liễu Hàm Yên đã rời đi chưa hay vẫn bị chôn ở phía dưới.
“Ngươi đang tìm cái gì? Cái đồ vô liêm sỉ.” Giọng nói lạnh lùng của Liễu Hàm Yên từ trên đỉnh đầu hắn truyền xuống, Bạch Long ngẩng đầu, chỉ thấy Liễu Hàm Yên đứng ở trên nóc nhà đối diện cách hắn không xa. Hóa ra hắn đã thoát thân từ sớm, chẳng qua cả người đều là bụi đất, mặt xám mày tro, trên mặt cũng bị gạch ngói vụn đá vẽ mấy đường rất sâu, làn da gần như sắp bị bóc ra.
“Muốn thừa dịp ta không chú ý đẩy ta vào chỗ chết? Ngươi cũng quá ngây thơ đi! Cũng tốt, ngươi đã không chịu trở thành đồng bạn của ta, vậy ta đây rút gân rồng của ngươi trùng tu lại thân thể!” Đôi cánh thép sau lưng Liễu Hàm Yên lần thứ hai xòe rộng, mà biểu tình trên mặt lại càng thêm dữ tợn.
Bạch Long rống nhẹ một tiếng, bờm lông dựng ngược hết lên tuy cũng cố bày ra bộ dạng giương nanh múa vuốt dữ tợn nhưng không ngừng lui về phía sau. Ngay tại thời khắc cuối cùng Liễu Hàm Yên cũng lao xuống thì Bạch Long đột nhiên xoay người bay đi. Cư nhiên cứ thế cắm đầu mà bay, một con rồng một ma tinh thế nhưng cứ như vậy bắt đầu hành trình anh chạy tôi đuổi —— Bạch Long bay so lần trước lại càng cấp thấp hơn, dọc theo đường đi đụng vỡ phá hư vô số cây cối phòng ốc ven đường, cái đuôi to bự thỉnh thoảng còn không ngừng quét ngang đánh bay ra rất nhiều chướng ngại vật ngăn đường cản lối Liễu Hàm Yên vẫn một mực bám riết không tha.
Thương Minh Thư Vân cũng đuổi sát ở ngay đằng sau, hạ lệnh cho cung tiễn thủ bắn chết Liễu Hàm Yên, yểm hộ Bạch Long, nhất thời tràng cục diện vô cùng hỗn loạn.
Về phần Triệu Đại Bảo lúc này vẫn còn ngơ ngác đắm chìm trong một màn rung động vừa rồi. Giờ phút này cả thành đại loạn, hắn ngồi dưới đất bình tĩnh lại một chút mới đứng lên, mắt thấy người xung quanh đều tản ra, mặt đường cũng bị hủy hoại hầu như chẳng còn. Tâm hắn vắt ngang, hoặc là không làm, còn đã làm là phải làm đến cùng, thế mà tiện tay ôm mấy cuộn vải dệt nằm ngổn ngang trên mặt đất để an ủi trái tim bị thương tâm của mình.
Vừa mới ôm lấy một cuộn vải, đột nhiên giữa không trung truyền đến một tiếng nổ vang dội, hắn vừa ngẩng đầu liền thấy cái con Bạch Long vạn ác kia thế nhưng lại lại bay vòng trở về, nhắm thẳng về phía bên này.
Lần này Triệu Đại Bảo bình tĩnh hơn nhiều, chỉ vươn tay ôm chặt cuộn vải của mình không tha. Quả nhiên cái con rồng kia lại đập đầu vào phần sót lại trong cửa hàng, tức thì đầu mặt đóng một lớp bụi rậm, còn phi phi hai tiếng nhổ tro bụi trong miệng ra. Sau đó nó quay đầu lại nhìn cuộn tơ lụa bạch y thượng hạng trong tay Triệu Đại Bảo, vì thế ác bá xòe móng vuốt đoạt lấy cuộn tơ. Triệu Đại Bảo cũng túm chặt không buông, không biết từ nơi nào sinh ra một cỗ dũng khí thật lớn, liều mạng hét lớn: “Tuyệt không cho ngươi!!”
Đây mới là linh hồn nhiệt huyết của thợ may a!!
Dường như Bạch Long rất sốt ruột, hướng về phía Đại Bảo rống to làm Đại Bảo sợ tới mức cả người như nhũn ra, nhưng vẫn cương quyết không chịu buông tay. Bạch Long vội vội vàng vàng thấp giọng ô ô hai tiếng, còn gục đầu xuống, cố ý để cho Đại Bảo nhìn tới miệng vết thương trên vai của mình. Triệu Đại Bảo ngẩn người, lập tức hiểu ý: “Ngươi muốn ta cho cuộn vải để ngươi băng bó, có phải hay không?”
Con rồng nọ liền ai oán ô ô thêm hai tiếng, móng vuốt cũng buông lỏng, trông cực kỳ đáng thương nằm sạp trên mặt đất. Triệu Đại Bảo thấy thế vội vàng nói: “Ngươi tìm đúng người rồi đó, ta chính là thần y! Chờ chút, ngươi đừng bắt ta cắn ta a, ta lấy vải bao cho ngươi!” Nói xong đem cuộn tơ lụa đặt ở trên mặt đất, bắt đầu sờ lọ thuốc trị thương trong ngực, ngay tại khoảnh khắc Triệu Đại Bảo buông tay, Bạch Long phúc hắc một móng vuốt đoạt lấy cuộn lụa trắng trên mặt đất, nghênh ngang bay đi, lưu lại Triệu Đại Bảo hóa đá.
Vì cái quái gì!!! Hắn bị một con rồng tính kế!!! Lại nói cái con rồng kia không phải muốn mình cho nó vải để băng bó vết thương đi? Triệu Đại Bảo nhất thời vòng vo trăm mối.
Sau khi Bạch Long đoạt được cuộn vải, Liễu Hàm Yên cũng tránh được những chướng ngại bay tới, chỉ thấy Bạch Long một đường tháo chạy, thế mà đem hắn dẫn tới cái hồ nhỏ mới dừng lại. Liễu Hàm Yên còn không biết Bạch Long có khả năng dị thường, thấy hắn dừng lại, vung móc sắt tấn công, Bạch Long thấy thế, một đuôi quật thẳng vòi bơm nước, tuôn trào mãnh liệt thành hình một cái cột nước cao ngất trời bao vây lấy Liễu Hàm Yên. Mà hàn khí quanh mình Bạch Long bỗng chốc tăng vọt, dùng mình rồng vận công, công lực hàn khí tăng lên đâu chỉ gấp trăm lần! Dòng nước lập tức ngưng băng, thế nhưng đem hắn toàn bộ đông lại!
Liễu Hàm Yên cả người đều là sắt thép, dòng nước thấm vào cơ thở nhất thời khiến cho cơ quan vận hành của hắn mất linh, mắt thấy dòng nước xung quanh bốn phía dần dần ngưng băng, hắn chỉ có thể không ngừng giãy dụa với ý đồ muốn giãy thoát khỏi thế vây của đống băng, nhưng không ngờ một bóng vuốt ập thẳng tới chỉ thấy vuốt Bạch Long hung mãnh, cư nhiên một móng vuốt bổ thẳng xuống đầu của hắn, khiến mặt hồ vốn dĩ đang bị kết băng bị nghiền vỡ tan tành, tức thì nào máu nào óc văng tung tóe khắp nơi.
Mất đi thân hình làm từ sắt thép lắc lư dữ dội, động tác giãy dụa lại lộn xộn nhưng bởi vì dòng nước ngưng băng dần dần bị đông lại rồi lại bị vây trong cột băng, cuối cùng cũng bị chết cứng. Lúc này Bạch Long mới bay về phía mặt hồ nơi mà đoạn lụa ban nãy nó giắt trên thân cây già cỗi bên hồ, chỉ thấy hắn ghé vào bên hồ, một móng vuốt bổ phá đống băng kết tủa, lập tức thò cái vuốt vừa rồi nhiễm máu bỏ vào hồ nước quậy quậy, sau đó vươn móng vuốt ôm chặt lấy cuộn bạch lăng cọ a cọ.
Đây chính là trình cao nhất trong cảnh giới ‘nghiện’ sạch sẽ.
Mạc Tiểu Thất bám theo chạy tới vừa lúc đem một màn này thu vào đáy mắt, đột nhiên cảm thấy vô lực cùng cực.
Orz
Đồng thời orz còn có Triệu Đại Bảo theo sau Tiểu Thất: “Đoạn sa hai ngàn lượng chỉ có một cuộn a… …”
Rốt cục, nhóm thứ ba đuổi tới chính là Thương cha cùng một đám thủ hạ cung thủ không rõ chân tướng.
Bạch Long vươn móng vuốt cọ đã đời nhìn thấy nhiều người đến đây, nhất thời cảm thấy thẹn thùng, dứt khoát nằm úp sấp ở trên mặt đất, đem đầu chôn vào trong móng vuốt.
Khanh cha cũng chạy theo tới đây, nhìn thấy Bạch Long cũng chấn động không thôi. Thương cha lại là người đầu tiên ôm lấy vòi nước khóc lên: “Bảo Bảo ngoan… Ngươi làm sao vậy? Có bị thương hay không?”
Khanh cha cũng đi tới, hỏi: “Con rồng này là… Thục Quân?!!!”
“Ngao ô…” Bạch Long cọ cọ Thương cha, thấp giọng ô ô, ở trong mắt Tiểu Thất quả thực là làm nũng. Khanh cha cũng lo lắng vuốt lấy bờm lông, nói: “Thư Vân, mau nghĩ biện pháp trị thương cho Thục Quân, rồi tìm phương pháp giúp Quân nhi khôi phục!”
Thương cha lau nước mắt, lập tức hạ lệnh nói: “Sai người nhanh chóng dựng lều trại bên hồ, bảo Triệu Thanh tìm mấy chục đại phu qua đây! Chuẩn bị thùng nước ấm với bộ đệm chăn! Canh gừng! Còn có dược liệu!”
Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo = = cái con rồng phúc hắc làm nũng kia cũng không phải sinh hài tử, điều động nhân lực nhiều như thế làm cái gì cơ chứ?
Lều trại rất nhanh được dựng ngay bên hồ —— Mà túp lều này cực kỳ rộng rãi, đủ để chứa một rồng nằm ở bên trong, đương nhiên trên mặt đất cũng trải bộ đệm chăn thật dày cùng với tấm thảm để Bạch Long nằm sấp. Triệu Thanh cùng với đám đại phu trong giáo cũng nhanh tay nhanh chân khám và chữa bệnh cho Bạch Long—— Triệu Thanh đời này không chưa từng gặp phải chuyện nào cổ quái mà lại khó tin đến thế.
Thế mà khám và chữa bệnh cho một con rồng! Bất quá việc hắn có thể làm cũng chỉ là dùng băng vải may cái “Áo lót” bao quanh miệng vết thương trên vai, thuận tiện dựa theo yêu cầu của Tiểu Thất dẫn mấy chục người tắm rửa cho con rồng.
Tiểu Thất nhìn bị mấy chục tỳ nữ cẩn thận dùng nước ấm chà lau cho Bạch Long đến độ thoải mái đến híp mắt, đột nhiên nghĩ:
Khanh Ngũ tên kia sẽ không phải vì thích cái cảm giác được vây quanh thế này chứ! Thế mà còn chưa chịu trở về hình người!
Thừa dịp tỳ nữ chà lau xong xuôi, lại đắp lên mình rồng bộ thảm tinh xảo, Tiểu Thất vội vàng tiến đến bên người rồng, sờ sờ đầu của nó hỏi: “Ngũ thiếu, vì cái gì còn chưa chịu biến thành hình người, có phải khí lực không đủ dùng hay không?”
Rồng giương mắt nhìn nhìn hắn, lúc bấy giờ mới mở miệng nói: “Ta lấy long thân vận công, công lực ngưng băng tăng lên gấp mấy trăm lần, lại vây khốn Liễu Hàm Yên tên kia, nếu ta tùy tiện khôi phục lại hình người, lại phải tiêu tốn công lực chèo chống mặt hồ kết băng cho nên trước khi xác định Liễu Hàm Yên đã bị tiêu diệt hay chưa thì ta vẫn chưa thể biến trở về. Thương thế của ngươi thế nào?”
“Ta không sao, đã nhờ Triệu Thanh xem qua rồi!” Tiểu Thất lập tức nói, “Vậy ngươi đói bụng không? Ta nghe Liễu Hàm Yên nói, ngươi…” Nghĩ đến Liễu Hàm Yên từng nói Bạch Long dùng người sống làm thức ăn, hắn không khỏi rùng mình một cái, nếu từ nay về sau Khanh Ngũ rơi vào tà ma… Tiểu Thất cắn chặt răng, vậy thì hắn cùng hắn sa đọa! Hắn muốn ăn thịt người, vậy thì mình sẽ vì hắn dâng người sống làm vật tế!
“Đừng nghe hắn nói bậy, hắn cho rằng người khác cũng tà ma giống như hắn hay sao? Ta tự nhiên chỉ cần ăn chút thực vật bình thường là tốt rồi, chẳng qua… tay của ta…” Bạch Long có chút làm cho mọi việc phức tạp.
“Móng vuốt bị thương nặng lắm sao?” Tiểu Thất quan tâm thăm dò nhìn vuốt rồng, Bạch Long lại rụt lại móng vuốt: “Ta không thể cầm thìa với đũa, rất khổ não.”
“Ngươi nói thẳng là muốn ta đút cho ngươi đi.” Tiểu Thất lầu bầu một tiếng.
Chỉ chốc lát sau Tiểu Thất sai người đưa tới mấy chục đĩa bánh bao đủ các loại kiểu dáng, dùng chiếc đũa đút cho Bạch Long ăn. Không nghĩ tới Bạch Long thế mà ăn rất thỏa thích, thỉnh thoảng để lộ ra hàm răng nanh dày đặc không khỏi làm Tiểu Thất cảm thấy kinh sợ lấy làm kỳ lạ. Trong lúc rồng ăn đến cao hứng thì Triệu Đại Bảo vừa thay bộ quần áo sạch sẽ cũng chạy vô giúp vui, xem xét Khanh Ngũ biến thành rồng.
“Thật là ngoan à nha! Ta cũng muốn đút cho rồng ăn bánh bao!” Triệu Đại Bảo rất chi là hưng phấn.
Bạch Long lập tức ô ô chít chít, dường như hắn chỉ chịu nói tiếng người chỉ khi ở trước mặt Tiểu Thất mà thôi.
Tiểu Thất cố ý nói: “Ngươi phải cẩn thận, hắn sẽ cắn người đó!” Triệu Đại Bảo căn bản không để ý lời khuyên răn, chạy tới sờ mình rồng, tay cầm cây kéo tỉa bớt lông trên bờm kia khiến cho Tiểu Thất tức giận đến mức một phát tóm lấy cánh tay hắn: “Ngươi làm gì vậy!! Sẽ làm hắn bị thương!”
“Ta cắt chút lông mao về sau làm áo choàng cho Khanh Ngũ! Đây mới chính là phương thức thể hiện tay nghề tuyệt bậc đó nha! Yên tâm, bờm nó nhiều lông mao như vậy, cắt một ít cũng sẽ không ảnh hưởng gì.” Triệu Đại Bảo nói.
“Sau khi cắt, hắn sẽ không bay được nửa!” Tiểu Thất nói như đinh đóng cột.
“Làm sao ngươi biết?” Triệu Đại Bảo hỏi.
Tiểu Thất nghiêm túc nói: “Mèo cắt rụng râu thì sẽ không bắt chuột, không phải là cùng một đạo lý hay sao?”
Ngay trong lúc bọn họ tranh luận sôi nổi, Bạch Long vươn móng vuốt, nắm một cái bánh bao bỏ vào trong miệng mình, sau đó nhai ngoàm ngoàm. Trong nhất thời làm Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo mồ hôi tuôn như thác —— thật sự là siêu cấp chưa ăn cùng long.
Bạch Long một bên híp mắt đại nhai tiểu lung bao, một bên mơ hồ không rõ mà nói: “Đại Bảo, pha cho ta bình trà đem tới uống cái coi. Phải là trà ngon đó.”
“A a a a a a a a a!!! Nói chuyện!!!!!!!!” Triệu Đại Bảo cũng y như Tiểu Thất, bị rồng lên tiếng nói chuyện sợ hãi tới mức nhảy dựng cả lên, may là trước đó đã chứng kiến qua.
Sau khi kinh qua trận kinh hách, Triệu Đại Bảo không nén được mà hỏi: “Ngươi muốn bộ quần áo hình rồng sao?” Đây chính là kỳ ngộ ngàn năm một thuở! May bộ quần áo cho rồng!!
Bạch Long nghĩ nghĩ, nói: “Ta muốn có bộ móng vuốt.”
Tiểu Thất =皿= vì cái gì để cho mình nghe phải cái đoạn đối thoại cổ quái tới cực điểm này chứ!!!
Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, đối mặt với thành quả Triệu Đại Bảo đánh tiết máu gà suốt đêm gia công tạo thành, Tiểu Thất ước chừng nở nụ cười suốt cả một buổi sáng.
Tuy rằng dùng chỉ bạc xa tanh tốt nhất quả thật không tồi, nhưng một con rồng ‘nghiện’ khiết đeo cái bộ móng vuốt thật sự là… …
Buồn cười quá đi = =
Còn mấy cái lá sen rũ xuống phía dưới cái bông hoa kia là xảy ra chuyện gì?
Tuyệt đối là do Triệu Đại Bảo trả thù a trả thù a!
“Ngươi đang tìm cái gì? Cái đồ vô liêm sỉ.” Giọng nói lạnh lùng của Liễu Hàm Yên từ trên đỉnh đầu hắn truyền xuống, Bạch Long ngẩng đầu, chỉ thấy Liễu Hàm Yên đứng ở trên nóc nhà đối diện cách hắn không xa. Hóa ra hắn đã thoát thân từ sớm, chẳng qua cả người đều là bụi đất, mặt xám mày tro, trên mặt cũng bị gạch ngói vụn đá vẽ mấy đường rất sâu, làn da gần như sắp bị bóc ra.
“Muốn thừa dịp ta không chú ý đẩy ta vào chỗ chết? Ngươi cũng quá ngây thơ đi! Cũng tốt, ngươi đã không chịu trở thành đồng bạn của ta, vậy ta đây rút gân rồng của ngươi trùng tu lại thân thể!” Đôi cánh thép sau lưng Liễu Hàm Yên lần thứ hai xòe rộng, mà biểu tình trên mặt lại càng thêm dữ tợn.
Bạch Long rống nhẹ một tiếng, bờm lông dựng ngược hết lên tuy cũng cố bày ra bộ dạng giương nanh múa vuốt dữ tợn nhưng không ngừng lui về phía sau. Ngay tại thời khắc cuối cùng Liễu Hàm Yên cũng lao xuống thì Bạch Long đột nhiên xoay người bay đi. Cư nhiên cứ thế cắm đầu mà bay, một con rồng một ma tinh thế nhưng cứ như vậy bắt đầu hành trình anh chạy tôi đuổi —— Bạch Long bay so lần trước lại càng cấp thấp hơn, dọc theo đường đi đụng vỡ phá hư vô số cây cối phòng ốc ven đường, cái đuôi to bự thỉnh thoảng còn không ngừng quét ngang đánh bay ra rất nhiều chướng ngại vật ngăn đường cản lối Liễu Hàm Yên vẫn một mực bám riết không tha.
Thương Minh Thư Vân cũng đuổi sát ở ngay đằng sau, hạ lệnh cho cung tiễn thủ bắn chết Liễu Hàm Yên, yểm hộ Bạch Long, nhất thời tràng cục diện vô cùng hỗn loạn.
Về phần Triệu Đại Bảo lúc này vẫn còn ngơ ngác đắm chìm trong một màn rung động vừa rồi. Giờ phút này cả thành đại loạn, hắn ngồi dưới đất bình tĩnh lại một chút mới đứng lên, mắt thấy người xung quanh đều tản ra, mặt đường cũng bị hủy hoại hầu như chẳng còn. Tâm hắn vắt ngang, hoặc là không làm, còn đã làm là phải làm đến cùng, thế mà tiện tay ôm mấy cuộn vải dệt nằm ngổn ngang trên mặt đất để an ủi trái tim bị thương tâm của mình.
Vừa mới ôm lấy một cuộn vải, đột nhiên giữa không trung truyền đến một tiếng nổ vang dội, hắn vừa ngẩng đầu liền thấy cái con Bạch Long vạn ác kia thế nhưng lại lại bay vòng trở về, nhắm thẳng về phía bên này.
Lần này Triệu Đại Bảo bình tĩnh hơn nhiều, chỉ vươn tay ôm chặt cuộn vải của mình không tha. Quả nhiên cái con rồng kia lại đập đầu vào phần sót lại trong cửa hàng, tức thì đầu mặt đóng một lớp bụi rậm, còn phi phi hai tiếng nhổ tro bụi trong miệng ra. Sau đó nó quay đầu lại nhìn cuộn tơ lụa bạch y thượng hạng trong tay Triệu Đại Bảo, vì thế ác bá xòe móng vuốt đoạt lấy cuộn tơ. Triệu Đại Bảo cũng túm chặt không buông, không biết từ nơi nào sinh ra một cỗ dũng khí thật lớn, liều mạng hét lớn: “Tuyệt không cho ngươi!!”
Đây mới là linh hồn nhiệt huyết của thợ may a!!
Dường như Bạch Long rất sốt ruột, hướng về phía Đại Bảo rống to làm Đại Bảo sợ tới mức cả người như nhũn ra, nhưng vẫn cương quyết không chịu buông tay. Bạch Long vội vội vàng vàng thấp giọng ô ô hai tiếng, còn gục đầu xuống, cố ý để cho Đại Bảo nhìn tới miệng vết thương trên vai của mình. Triệu Đại Bảo ngẩn người, lập tức hiểu ý: “Ngươi muốn ta cho cuộn vải để ngươi băng bó, có phải hay không?”
Con rồng nọ liền ai oán ô ô thêm hai tiếng, móng vuốt cũng buông lỏng, trông cực kỳ đáng thương nằm sạp trên mặt đất. Triệu Đại Bảo thấy thế vội vàng nói: “Ngươi tìm đúng người rồi đó, ta chính là thần y! Chờ chút, ngươi đừng bắt ta cắn ta a, ta lấy vải bao cho ngươi!” Nói xong đem cuộn tơ lụa đặt ở trên mặt đất, bắt đầu sờ lọ thuốc trị thương trong ngực, ngay tại khoảnh khắc Triệu Đại Bảo buông tay, Bạch Long phúc hắc một móng vuốt đoạt lấy cuộn lụa trắng trên mặt đất, nghênh ngang bay đi, lưu lại Triệu Đại Bảo hóa đá.
Vì cái quái gì!!! Hắn bị một con rồng tính kế!!! Lại nói cái con rồng kia không phải muốn mình cho nó vải để băng bó vết thương đi? Triệu Đại Bảo nhất thời vòng vo trăm mối.
Sau khi Bạch Long đoạt được cuộn vải, Liễu Hàm Yên cũng tránh được những chướng ngại bay tới, chỉ thấy Bạch Long một đường tháo chạy, thế mà đem hắn dẫn tới cái hồ nhỏ mới dừng lại. Liễu Hàm Yên còn không biết Bạch Long có khả năng dị thường, thấy hắn dừng lại, vung móc sắt tấn công, Bạch Long thấy thế, một đuôi quật thẳng vòi bơm nước, tuôn trào mãnh liệt thành hình một cái cột nước cao ngất trời bao vây lấy Liễu Hàm Yên. Mà hàn khí quanh mình Bạch Long bỗng chốc tăng vọt, dùng mình rồng vận công, công lực hàn khí tăng lên đâu chỉ gấp trăm lần! Dòng nước lập tức ngưng băng, thế nhưng đem hắn toàn bộ đông lại!
Liễu Hàm Yên cả người đều là sắt thép, dòng nước thấm vào cơ thở nhất thời khiến cho cơ quan vận hành của hắn mất linh, mắt thấy dòng nước xung quanh bốn phía dần dần ngưng băng, hắn chỉ có thể không ngừng giãy dụa với ý đồ muốn giãy thoát khỏi thế vây của đống băng, nhưng không ngờ một bóng vuốt ập thẳng tới chỉ thấy vuốt Bạch Long hung mãnh, cư nhiên một móng vuốt bổ thẳng xuống đầu của hắn, khiến mặt hồ vốn dĩ đang bị kết băng bị nghiền vỡ tan tành, tức thì nào máu nào óc văng tung tóe khắp nơi.
Mất đi thân hình làm từ sắt thép lắc lư dữ dội, động tác giãy dụa lại lộn xộn nhưng bởi vì dòng nước ngưng băng dần dần bị đông lại rồi lại bị vây trong cột băng, cuối cùng cũng bị chết cứng. Lúc này Bạch Long mới bay về phía mặt hồ nơi mà đoạn lụa ban nãy nó giắt trên thân cây già cỗi bên hồ, chỉ thấy hắn ghé vào bên hồ, một móng vuốt bổ phá đống băng kết tủa, lập tức thò cái vuốt vừa rồi nhiễm máu bỏ vào hồ nước quậy quậy, sau đó vươn móng vuốt ôm chặt lấy cuộn bạch lăng cọ a cọ.
Đây chính là trình cao nhất trong cảnh giới ‘nghiện’ sạch sẽ.
Mạc Tiểu Thất bám theo chạy tới vừa lúc đem một màn này thu vào đáy mắt, đột nhiên cảm thấy vô lực cùng cực.
Orz
Đồng thời orz còn có Triệu Đại Bảo theo sau Tiểu Thất: “Đoạn sa hai ngàn lượng chỉ có một cuộn a… …”
Rốt cục, nhóm thứ ba đuổi tới chính là Thương cha cùng một đám thủ hạ cung thủ không rõ chân tướng.
Bạch Long vươn móng vuốt cọ đã đời nhìn thấy nhiều người đến đây, nhất thời cảm thấy thẹn thùng, dứt khoát nằm úp sấp ở trên mặt đất, đem đầu chôn vào trong móng vuốt.
Khanh cha cũng chạy theo tới đây, nhìn thấy Bạch Long cũng chấn động không thôi. Thương cha lại là người đầu tiên ôm lấy vòi nước khóc lên: “Bảo Bảo ngoan… Ngươi làm sao vậy? Có bị thương hay không?”
Khanh cha cũng đi tới, hỏi: “Con rồng này là… Thục Quân?!!!”
“Ngao ô…” Bạch Long cọ cọ Thương cha, thấp giọng ô ô, ở trong mắt Tiểu Thất quả thực là làm nũng. Khanh cha cũng lo lắng vuốt lấy bờm lông, nói: “Thư Vân, mau nghĩ biện pháp trị thương cho Thục Quân, rồi tìm phương pháp giúp Quân nhi khôi phục!”
Thương cha lau nước mắt, lập tức hạ lệnh nói: “Sai người nhanh chóng dựng lều trại bên hồ, bảo Triệu Thanh tìm mấy chục đại phu qua đây! Chuẩn bị thùng nước ấm với bộ đệm chăn! Canh gừng! Còn có dược liệu!”
Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo = = cái con rồng phúc hắc làm nũng kia cũng không phải sinh hài tử, điều động nhân lực nhiều như thế làm cái gì cơ chứ?
Lều trại rất nhanh được dựng ngay bên hồ —— Mà túp lều này cực kỳ rộng rãi, đủ để chứa một rồng nằm ở bên trong, đương nhiên trên mặt đất cũng trải bộ đệm chăn thật dày cùng với tấm thảm để Bạch Long nằm sấp. Triệu Thanh cùng với đám đại phu trong giáo cũng nhanh tay nhanh chân khám và chữa bệnh cho Bạch Long—— Triệu Thanh đời này không chưa từng gặp phải chuyện nào cổ quái mà lại khó tin đến thế.
Thế mà khám và chữa bệnh cho một con rồng! Bất quá việc hắn có thể làm cũng chỉ là dùng băng vải may cái “Áo lót” bao quanh miệng vết thương trên vai, thuận tiện dựa theo yêu cầu của Tiểu Thất dẫn mấy chục người tắm rửa cho con rồng.
Tiểu Thất nhìn bị mấy chục tỳ nữ cẩn thận dùng nước ấm chà lau cho Bạch Long đến độ thoải mái đến híp mắt, đột nhiên nghĩ:
Khanh Ngũ tên kia sẽ không phải vì thích cái cảm giác được vây quanh thế này chứ! Thế mà còn chưa chịu trở về hình người!
Thừa dịp tỳ nữ chà lau xong xuôi, lại đắp lên mình rồng bộ thảm tinh xảo, Tiểu Thất vội vàng tiến đến bên người rồng, sờ sờ đầu của nó hỏi: “Ngũ thiếu, vì cái gì còn chưa chịu biến thành hình người, có phải khí lực không đủ dùng hay không?”
Rồng giương mắt nhìn nhìn hắn, lúc bấy giờ mới mở miệng nói: “Ta lấy long thân vận công, công lực ngưng băng tăng lên gấp mấy trăm lần, lại vây khốn Liễu Hàm Yên tên kia, nếu ta tùy tiện khôi phục lại hình người, lại phải tiêu tốn công lực chèo chống mặt hồ kết băng cho nên trước khi xác định Liễu Hàm Yên đã bị tiêu diệt hay chưa thì ta vẫn chưa thể biến trở về. Thương thế của ngươi thế nào?”
“Ta không sao, đã nhờ Triệu Thanh xem qua rồi!” Tiểu Thất lập tức nói, “Vậy ngươi đói bụng không? Ta nghe Liễu Hàm Yên nói, ngươi…” Nghĩ đến Liễu Hàm Yên từng nói Bạch Long dùng người sống làm thức ăn, hắn không khỏi rùng mình một cái, nếu từ nay về sau Khanh Ngũ rơi vào tà ma… Tiểu Thất cắn chặt răng, vậy thì hắn cùng hắn sa đọa! Hắn muốn ăn thịt người, vậy thì mình sẽ vì hắn dâng người sống làm vật tế!
“Đừng nghe hắn nói bậy, hắn cho rằng người khác cũng tà ma giống như hắn hay sao? Ta tự nhiên chỉ cần ăn chút thực vật bình thường là tốt rồi, chẳng qua… tay của ta…” Bạch Long có chút làm cho mọi việc phức tạp.
“Móng vuốt bị thương nặng lắm sao?” Tiểu Thất quan tâm thăm dò nhìn vuốt rồng, Bạch Long lại rụt lại móng vuốt: “Ta không thể cầm thìa với đũa, rất khổ não.”
“Ngươi nói thẳng là muốn ta đút cho ngươi đi.” Tiểu Thất lầu bầu một tiếng.
Chỉ chốc lát sau Tiểu Thất sai người đưa tới mấy chục đĩa bánh bao đủ các loại kiểu dáng, dùng chiếc đũa đút cho Bạch Long ăn. Không nghĩ tới Bạch Long thế mà ăn rất thỏa thích, thỉnh thoảng để lộ ra hàm răng nanh dày đặc không khỏi làm Tiểu Thất cảm thấy kinh sợ lấy làm kỳ lạ. Trong lúc rồng ăn đến cao hứng thì Triệu Đại Bảo vừa thay bộ quần áo sạch sẽ cũng chạy vô giúp vui, xem xét Khanh Ngũ biến thành rồng.
“Thật là ngoan à nha! Ta cũng muốn đút cho rồng ăn bánh bao!” Triệu Đại Bảo rất chi là hưng phấn.
Bạch Long lập tức ô ô chít chít, dường như hắn chỉ chịu nói tiếng người chỉ khi ở trước mặt Tiểu Thất mà thôi.
Tiểu Thất cố ý nói: “Ngươi phải cẩn thận, hắn sẽ cắn người đó!” Triệu Đại Bảo căn bản không để ý lời khuyên răn, chạy tới sờ mình rồng, tay cầm cây kéo tỉa bớt lông trên bờm kia khiến cho Tiểu Thất tức giận đến mức một phát tóm lấy cánh tay hắn: “Ngươi làm gì vậy!! Sẽ làm hắn bị thương!”
“Ta cắt chút lông mao về sau làm áo choàng cho Khanh Ngũ! Đây mới chính là phương thức thể hiện tay nghề tuyệt bậc đó nha! Yên tâm, bờm nó nhiều lông mao như vậy, cắt một ít cũng sẽ không ảnh hưởng gì.” Triệu Đại Bảo nói.
“Sau khi cắt, hắn sẽ không bay được nửa!” Tiểu Thất nói như đinh đóng cột.
“Làm sao ngươi biết?” Triệu Đại Bảo hỏi.
Tiểu Thất nghiêm túc nói: “Mèo cắt rụng râu thì sẽ không bắt chuột, không phải là cùng một đạo lý hay sao?”
Ngay trong lúc bọn họ tranh luận sôi nổi, Bạch Long vươn móng vuốt, nắm một cái bánh bao bỏ vào trong miệng mình, sau đó nhai ngoàm ngoàm. Trong nhất thời làm Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo mồ hôi tuôn như thác —— thật sự là siêu cấp chưa ăn cùng long.
Bạch Long một bên híp mắt đại nhai tiểu lung bao, một bên mơ hồ không rõ mà nói: “Đại Bảo, pha cho ta bình trà đem tới uống cái coi. Phải là trà ngon đó.”
“A a a a a a a a a!!! Nói chuyện!!!!!!!!” Triệu Đại Bảo cũng y như Tiểu Thất, bị rồng lên tiếng nói chuyện sợ hãi tới mức nhảy dựng cả lên, may là trước đó đã chứng kiến qua.
Sau khi kinh qua trận kinh hách, Triệu Đại Bảo không nén được mà hỏi: “Ngươi muốn bộ quần áo hình rồng sao?” Đây chính là kỳ ngộ ngàn năm một thuở! May bộ quần áo cho rồng!!
Bạch Long nghĩ nghĩ, nói: “Ta muốn có bộ móng vuốt.”
Tiểu Thất =皿= vì cái gì để cho mình nghe phải cái đoạn đối thoại cổ quái tới cực điểm này chứ!!!
Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, đối mặt với thành quả Triệu Đại Bảo đánh tiết máu gà suốt đêm gia công tạo thành, Tiểu Thất ước chừng nở nụ cười suốt cả một buổi sáng.
Tuy rằng dùng chỉ bạc xa tanh tốt nhất quả thật không tồi, nhưng một con rồng ‘nghiện’ khiết đeo cái bộ móng vuốt thật sự là… …
Buồn cười quá đi = =
Còn mấy cái lá sen rũ xuống phía dưới cái bông hoa kia là xảy ra chuyện gì?
Tuyệt đối là do Triệu Đại Bảo trả thù a trả thù a!