Tiểu Thất hệt như quỷ mị không một chút tiếng động xuất hiện ngay đằng sau lưng Khanh Ngũ, vừa rồi hắn đã nâng bả đao đặt ở trên cổ thằng nhóc hỗn láo kia nhưng lại bị Khanh Ngũ dùng ánh mắt ngăn lại, mb, dám dùng khẩu khí kiểu này mở miệng nói chuyện với Khanh Ngũ á!!
Khanh Ngũ hoảng sợ, vừa rồi Tiểu Thất còn ở bên ngoài, làm sao đột nhiên đã có mặt trong phòng giam?
Tiểu Thất đắc ý mỉm cười —— đây là bí pháp cuối cùng của ảnh vệ, cũng không thể nói cho ngươi biết!
Thừa dịp thằng nhóc trông ngục kia bị Tiểu Thất hạ mê dược đã mơ mơ màng màng ngủ rồi, Tiểu Thất bắt đầu thi triển bí thuật cấp bậc chí tôn của ảnh vệ, dùng tốc độ tên lửa hoá trang cho Khanh Ngũ—— trước hết dùng diện cụ nhân bì buộc vòng quanh tạo nên đôi môi khô khốc cùng vết máu, sau đó lập tức dùng cái lọ chất lỏng màu đỏ nho nhỏ, phun thẳng lên trên vạt áo của Khanh Ngũ biến tấu thành vết máu loang lổ.
Khanh Ngũ vẫn luôn vẫn duy trì cái biểu tình (⊙⊙).
Chờ Tiểu Thất lưu loát thu thập đồ nghề, Khanh Ngũ mới tán thưởng: “Thật không hổ là kỹ thuật của thiên hạ đệ nhất ảnh vệ!”
“Hừ hừ! Danh tiếng của Thất thúc đương nhiên không phải hư danh.” Tiểu Thất vểnh cái bộ mặt cụ non. Vì thế Khanh Ngũ trong lòng trợn mắt tráo, diện cái bộ mặt lừa thiên hạ, sau đó gẩy tay vịn xe lăn một chút, nhuyễn *** trên xe lăn tức thì biến thành một cái ghế nằm, Khanh Ngũ ngáp một cái rồi bảo: “Đợi hắn tỉnh lại thì gọi ta.”
“Yên tâm, ngươi ngủ đi.” Tiểu Thất đáp.
Vì thế, Khanh Ngũ cũng rơi vào mộng đẹp —— đây tuyệt đối là giấc ngủ trong điều kiện ác liệt nhất từ trước tới giờ của hắn, nếu ngày mai còn bắt hắn ở trong lao ngục này nữa, hắn trực tiếp biến thành rồng phá hủy nơi này!
Về phần Đại Ngư công tử trước đó được Tiểu Thất đón đến chỗ ở của Triệu Đại Bảo, không đợi Tiểu Thất mở miệng giới thiệu, Đại Bảo cả người nhuộm đầy nước mắt nước mũi.
“Đại Ngư ca! Ngươi còn sống! Ta nghĩ ngươi đã bị hầm!” Đại Bảo kích động vô cùng.
“Ngươi là tiểu bảo phía sau hoa viên kia đúng không!?” Đại Ngư công tử nửa ngày mới nhớ tới, cũng lộ ra vẻ mặt kinh hỉ: “Ngươi đã lớn như vậy rồi a!”
“Đại Ngư ca! Ô ô ô… Lúc trước ngươi đã cứu ta từ trong ao, kết quả còn bị đám bà lão kia phát hiện, phái đạo sĩ tới bắt ngươi, ta nghĩ ngươi đã bị hầm … Ngươi có biết mỗi ngày ta đều đốt vàng mã cho ngươi hay không…” Đại Bảo nước mắt rơi như mưa, hai người lập tức ôm thành một đoàn.
“Đạo sĩ ở chỗ này làm sao có thể là đối thủ của ta, lúc ấy ta bất quá chỉ là sử dụng cái thủ thuật che mắt rời khỏi cái ao trong hoa viên mà thôi!” Đại Ngư công tử vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, “Thì ra ngươi cũng đang ở Giang Nam, ngươi còn trở về cái hoa viên đó không? Những bà lão kia có còn khi dễ ngươi không?”
“Không trở về! Ta hiện tại sống rất vui vẻ rất tự do! Đại Ngư ca, ngươi đừng đi đâu nữa hãy ở lại đây, bây giờ ta đã có năng lực nuôi ngươi!” Đại Bảo kiên định nói.
“Thì ra các ngươi quen biết à?” Tiểu Thất không hiểu ra sao chỉ biết gãi đầu.
Đại Ngư đôi mắt sáng ngời bảo: “Tiểu Bảo, hiện tại ta đang làm cha nuôi của một con tiểu Bạch Long, về sau ngươi hãy đi theo ta cùng nhau nuôi rồng đi.”
Đại Bảo = =: “Chính là, ta cũng chính là ông chú của cái con tiểu Bạch Long kia a.”
Đại Ngư hưng phấn đáp: “Vậy thì tốt quá, chúng ta có thể giao lưu một chút, ví dụ như làm sao nuôi dạy con rồng ngốc này thật tốt. Ngươi làm đệ đệ của ta, vậy về sau để tiểu Bạch Long gọi ngươi là thúc thúc đi! Nếu không thì gọi ngươi là tiểu cha cũng được!”
Trong khi Tiểu Thất đem chi tiết cuộc đối thoại của bọn họ lúc sáng sớm kể lại cho Khanh Ngũ nghe, nghe xong Khanh Ngũ tức giận đến mức lật bay cái bàn trước mặt: “Làm thúc ngươi cái muội!!”
“Này! Đừng mở miệng nói lời thô tục tự hủy hình tượng a! Mau nhìn thằng nhóc trông ngục sắp tỉnh lại rồi!” Tiểu Thất = =
Khanh Ngũ hoảng sợ, vừa rồi Tiểu Thất còn ở bên ngoài, làm sao đột nhiên đã có mặt trong phòng giam?
Tiểu Thất đắc ý mỉm cười —— đây là bí pháp cuối cùng của ảnh vệ, cũng không thể nói cho ngươi biết!
Thừa dịp thằng nhóc trông ngục kia bị Tiểu Thất hạ mê dược đã mơ mơ màng màng ngủ rồi, Tiểu Thất bắt đầu thi triển bí thuật cấp bậc chí tôn của ảnh vệ, dùng tốc độ tên lửa hoá trang cho Khanh Ngũ—— trước hết dùng diện cụ nhân bì buộc vòng quanh tạo nên đôi môi khô khốc cùng vết máu, sau đó lập tức dùng cái lọ chất lỏng màu đỏ nho nhỏ, phun thẳng lên trên vạt áo của Khanh Ngũ biến tấu thành vết máu loang lổ.
Khanh Ngũ vẫn luôn vẫn duy trì cái biểu tình (⊙⊙).
Chờ Tiểu Thất lưu loát thu thập đồ nghề, Khanh Ngũ mới tán thưởng: “Thật không hổ là kỹ thuật của thiên hạ đệ nhất ảnh vệ!”
“Hừ hừ! Danh tiếng của Thất thúc đương nhiên không phải hư danh.” Tiểu Thất vểnh cái bộ mặt cụ non. Vì thế Khanh Ngũ trong lòng trợn mắt tráo, diện cái bộ mặt lừa thiên hạ, sau đó gẩy tay vịn xe lăn một chút, nhuyễn *** trên xe lăn tức thì biến thành một cái ghế nằm, Khanh Ngũ ngáp một cái rồi bảo: “Đợi hắn tỉnh lại thì gọi ta.”
“Yên tâm, ngươi ngủ đi.” Tiểu Thất đáp.
Vì thế, Khanh Ngũ cũng rơi vào mộng đẹp —— đây tuyệt đối là giấc ngủ trong điều kiện ác liệt nhất từ trước tới giờ của hắn, nếu ngày mai còn bắt hắn ở trong lao ngục này nữa, hắn trực tiếp biến thành rồng phá hủy nơi này!
Về phần Đại Ngư công tử trước đó được Tiểu Thất đón đến chỗ ở của Triệu Đại Bảo, không đợi Tiểu Thất mở miệng giới thiệu, Đại Bảo cả người nhuộm đầy nước mắt nước mũi.
“Đại Ngư ca! Ngươi còn sống! Ta nghĩ ngươi đã bị hầm!” Đại Bảo kích động vô cùng.
“Ngươi là tiểu bảo phía sau hoa viên kia đúng không!?” Đại Ngư công tử nửa ngày mới nhớ tới, cũng lộ ra vẻ mặt kinh hỉ: “Ngươi đã lớn như vậy rồi a!”
“Đại Ngư ca! Ô ô ô… Lúc trước ngươi đã cứu ta từ trong ao, kết quả còn bị đám bà lão kia phát hiện, phái đạo sĩ tới bắt ngươi, ta nghĩ ngươi đã bị hầm … Ngươi có biết mỗi ngày ta đều đốt vàng mã cho ngươi hay không…” Đại Bảo nước mắt rơi như mưa, hai người lập tức ôm thành một đoàn.
“Đạo sĩ ở chỗ này làm sao có thể là đối thủ của ta, lúc ấy ta bất quá chỉ là sử dụng cái thủ thuật che mắt rời khỏi cái ao trong hoa viên mà thôi!” Đại Ngư công tử vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, “Thì ra ngươi cũng đang ở Giang Nam, ngươi còn trở về cái hoa viên đó không? Những bà lão kia có còn khi dễ ngươi không?”
“Không trở về! Ta hiện tại sống rất vui vẻ rất tự do! Đại Ngư ca, ngươi đừng đi đâu nữa hãy ở lại đây, bây giờ ta đã có năng lực nuôi ngươi!” Đại Bảo kiên định nói.
“Thì ra các ngươi quen biết à?” Tiểu Thất không hiểu ra sao chỉ biết gãi đầu.
Đại Ngư đôi mắt sáng ngời bảo: “Tiểu Bảo, hiện tại ta đang làm cha nuôi của một con tiểu Bạch Long, về sau ngươi hãy đi theo ta cùng nhau nuôi rồng đi.”
Đại Bảo = =: “Chính là, ta cũng chính là ông chú của cái con tiểu Bạch Long kia a.”
Đại Ngư hưng phấn đáp: “Vậy thì tốt quá, chúng ta có thể giao lưu một chút, ví dụ như làm sao nuôi dạy con rồng ngốc này thật tốt. Ngươi làm đệ đệ của ta, vậy về sau để tiểu Bạch Long gọi ngươi là thúc thúc đi! Nếu không thì gọi ngươi là tiểu cha cũng được!”
Trong khi Tiểu Thất đem chi tiết cuộc đối thoại của bọn họ lúc sáng sớm kể lại cho Khanh Ngũ nghe, nghe xong Khanh Ngũ tức giận đến mức lật bay cái bàn trước mặt: “Làm thúc ngươi cái muội!!”
“Này! Đừng mở miệng nói lời thô tục tự hủy hình tượng a! Mau nhìn thằng nhóc trông ngục sắp tỉnh lại rồi!” Tiểu Thất = =