Tuy ngoài miệng Khanh Tứ bảo dẫn long bánh bao trở về Khanh Gia bảo nhưng kỳ thật mặt mày hắn hốt hoảng giống như đang tránh né cái gì. Sau khi mang long bánh bao đi được một ngày, lộ trình đều tránh những con đường lớn, chỉ đi đường nhỏ.
Long bánh bao ngồi ở trong xe ngựa với Khanh Tứ. Khanh Tứ khi ngồi trong xe cũng không đội mũ sa nữa, để lộ ra dung nhan thực sự.
Kỳ thật Khanh Tứ cực kỳ thanh tú, chỉ có điều trên mặt có một vết sẹo thật dài. Về phần lai lịch của nó, hắn vẫn luôn giữ kín như bưng, đại khái chuyện này có liên quan đến vết thương lòng của hắn.
“Long nhi, Tứ bá bá rất đáng sợ đúng không?” Khanh Tứ nhìn long bánh bao đang gặm điểm tâm, yếu ớt hỏi một câu.
“Tứ bá bá ngài rất dễ nhìn, một chút cũng không đáng sợ.” Long bánh bao nghiêm túc trả lời.
Khanh Tứ khóe miệng nhếch lên: ” Miệng lưỡi của ngươi trơn tru y hệt cha ngươi!”
Long bánh bao ngây ngô chớp chớp đôi mắt to, cố ý hỏi: “Bá bá, cái gì là miệng lưỡi trơn tru? Là ngoài miệng bôi rất nhiều mỡ à?”
“Miệng lưỡi trơn tru là một từ hình dung loại người giống như cha ngươi đó, đó chính là miệng lưỡi trơn như mỡ.” Khanh Tứ giảo hoạt giải thích.
“Long nhi vẫn không rõ, miệng lưỡi cha ta trơn tru ý là nói hắn là người rất tốt đúng không?”
“Đúng.” Khanh Tứ lừa trẻ nhỏ.
Long bánh bao mừng rỡ, vỗ tay nói: “Vậy Tứ bá bá cũng là miệng lưỡi trơn tru! Tứ bá bá rất tốt với Long nhi!”
Khanh Tứ = =
Quả nhiên, nhóc quỷ này phúc hắc y như Khanh Ngũ!! Không biết lớn lên sẽ biến thành cái dạng gì!!
Khanh Tứ vươn tay, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của long bánh bao.
Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng long bánh bao vẫn có thể nhìn ra, trong ánh mắt Khanh Tứ tràn ngập một nỗi sầu lo.
Không biết trong khoảng thời gian bị Khanh Vân Tung phái đến Tây Bắc xử lý sự vụ, rốt cuộc đã có chuyện gì đã xảy ra với hắn?
Rất nhanh, sắc trời đã tối đen, xe ngựa đang ở một nơi hoang vắng, Khanh Tứ ra lệnh cho ảnh vệ dừng xe, hôm nay qua đêm tại dã ngoại.
Tiểu Thất dừng ngựa ôm Khanh Ngũ xuống xe, tối nay chuẩn bị ôm long bánh bao cùng ngủ.
Lửa trại nhanh chóng được đốt lên, sau khi giải quyết bữa tối bằng lương khô. Tiểu Thất trải chăn đệm ra đất, ôm long bánh bao nằm ngủ.
Long bánh bao mềm mềm, tuyệt không giống với dáng người thon dài trước kia của Khanh Ngũ, đem cằm đặt trên đỉnh đầu bánh bao, còn cảm nhận được đôi long sừng nhô lên.
“Tiểu Thất, ngươi có phát hiện có người theo dõi chúng ta hay không?” Long bánh bao thấp giọng hỏi. Lúc này Khanh Tứ đang ở xa xa thương lượng với Thập Bát cái gì đó. Trông bộ dạng thầm thà thầm thì thần bí của hai người đó, không hề chú ý tới bọn Tiểu Thất chút nào cả.
“Ừ, đối phương là cao thủ, hành tung ẩn nấp cực kỳ cao minh nhưng ta có thể chắc chắn luôn có người đi theo chúng ta.” Tiểu Thất nói, “Không phải là bọn Đại Bảo, là người khác.”
“Vậy ngươi nói thử xem, người Khanh Tứ tránh né, có phải chính là người này hay không?” Bánh bao hỏi.
“Chắc là không sai đâu.” Tiểu Thất nghĩ nghĩ, “Chẳng qua thủ đoạn của đối phương cực cao, cứ chiếu theo biện pháp đào thoát này của Khanh Tứ sợ là tối nay sẽ bị người ta bắt kịp.”
“Vậy chúng ta cứ yên lặng theo dõi tình huống đã.” Long bánh bao lui vào trong ổ chăn.
Vào đêm, lửa trại dần lụi tắt, Khanh Tứ đắp cái thảm, thực ra hắn cũng không có ngủ, Thập Bát cũng ngồi ở cách đó không xa, cảnh giác chờ đợi.
Mặc dù như thế, bọn họ vẫn bị tập kích.
Một mùi hương nhàn nhạt nhẹ nhàng lướt qua. Tiểu Thất đã phòng bị trước, sớm đã cùng long bánh bao lặng lẽ nuốt đan dược giải độc lấy từ chỗ thần y.
Vốn tưởng loại thủ đoạn dùng mê hương đơn giản trên giang hồ này không làm khó được người đa mưu túc trí như Khanh Tứ, nhưng khiến Tiểu Thất phải kinh ngạc chính là sau khi mê hương lan tỏa xung quanh, hắn chợt nghe ‘bùm ’ một tiếng —— là tiếng động lúc Thập Bát ngã xuống đất.
Cái tên Thập Bát ngu ngốc này! Tiểu Thất thầm mắng, thật sự là mất hết mặt mũi của ảnh vệ.
Kì thực hắn không biết loại mê hương này không phải là loại mê hương bình thường, đây chính là “Mê thần” kỳ dị cực kỳ trân quý ở vùng ngoại ô Tây Bắc, nghe nói ngay cả thần tiên cũng đều không thể thoát khỏi ma lực của loại mê hương này.
Nhưng sư phụ Đại Bảo chính là Thiên Sơn thần y lại hoàn toàn là một vị thần y thiên tài, thành phần trong giải dược mà hắn chế tạo cũng chính là —— nước miếng rồng trân quý trên đời khó tìm.
Rất nhanh, Khanh Tứ và Thập Bát đều bị mê man. Tiểu Thất cùng long bánh bao cũng chỉ có thể giả bộ như ngủ say, nằm đợi địch nhân tới cửa.
Một trận tiếng bước chân rất nhỏ tới gần bên này. Tiểu Thất cảnh giác thân thể căng thẳng. Tiếng bước chân này thật sự rất kỳ quái, dường như là cả bốn chân đều chấm đất… Chẳng lẽ là kỹ năng ám sát mới lạ trên giang hồ, kỳ công bắt chước vượn và khỉ?
Bỗng dưng, một đạo chưởng phong đột ngột tới gần!
Tiểu Thất vội vàng ôm chặt bánh bao, tay kia nâng chủy thủ nghênh địch, nhưng khoảnh khắc dang tay chém đã bị đông cứng lại rồi!
Không phải bản thân hắn muốn ngừng lại, mà thân thể hắn đột nhiên không thể động đậy!
Không phải điểm huyệt!
Mà là, thuật định thân!
Lão hổ tinh đến!!
Suy nghĩ trong đầu Tiểu Thất vừa mới vụt lên đã bay trở về, một cái móng vuốt bự bự đầy lông dán lên mặt bánh bao bắt đầu vuốt ve.
“Hừ hừ hừ! Thằn lằn chết tiệt! Dám sờ đầu của ta, ta véo chết ngươi!” Bạch lão hổ vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, móng vuốt bự cào lên mặt bánh bao.
Nhưng nó cào được hai cái, bánh bao vẫn không có chút phản ứng nào. Bạch Hổ nghi ngờ, dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt bánh bao, bánh bao cũng không có phản ứng, hai mắt nhắm chặt dường như đã bất tỉnh.
“Thằn lằn?” Lão hổ lại vỗ vỗ mặt hắn, vẫn không có chút phản ứng. Lão hổ có chút bỡ ngỡ, lại hỏi một câu: “Thằn lằn? Thằn lằn ngươi còn sống chứ?”
“Đương nhiên còn sống, con mèo chết bằm này.” Một vuốt đột nhiên đặt trên đỉnh đầu lão hổ. Lão hổ bị hù một trận, ngay cả lông mao đều dựng hết cả lên. Cái đuôi lộn một vòng—— chết tiệt!!! Vì cái gì!! Thằn lằn đột nhiên lại ở sau lưng mình!!!
“Ngươi dùng thuật định thân, ta không biết dùng thủ thuật che mắt chắc?” Bạch Long đắc ý ấn đầu lão hổ.
“Bỏ cái móng vuốt thối của ngươi ra!! Bằng không ta cắn chết ngươi! Cắn đứt cái đuôi của ngươi!!” Bạch Hổ gào thét.
“Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có răng hử?” Bạch Long dán sát lại, khoe hàm răng nanh của mình cho Bạch Hổ thấy.
Thằn lằn chết tiệt này tiến bộ phết!!! Bạch Hổ thất bại cực kỳ phẫn hận.
Có điều dù sao Bạch Long cũng bớt phóng túng đi nhiều, rất nhanh hắn đã bỏ móng vuốt ra, uy nghiêm nói: “Giải thuật định thân cho Tiểu Thất, ta sẽ không dây dưa với ngươi nữa.”
Bạch Hổ hừ lạnh một tiếng, chẳng qua vẫn giải trừ phép thuật trên người Tiểu Thất.
Thì ra những cao thủ theo dõi Khanh Tứ đều trúng phải thuật định thân của Bạch Hổ, bị vứt qua một bên rồi cho nên lúc này Bạch Hổ mới nghênh ngang đi tới.
“Hổ thần, chúng ta ngừng chiến được không?” Bạch Long vung cái đuôi nói. Hắn cố ý vung cái đuôi cho nó kêu thực vang, làm Bạch Hổ từng ăn qua đau khổ bị dọa sợ mất hôn.
Chẳng qua tính tình trời sinh cao ngạo không cho phép hắn ngoan ngoãn khuất phục, còn gào thét kêu to: “Muốn ngừng chiến cũng được, có điều ngươi phải đầu hàng! Bản quân chưa từng khuất phục trước ai bao giờ!”
Long bánh bao ngồi ở trong xe ngựa với Khanh Tứ. Khanh Tứ khi ngồi trong xe cũng không đội mũ sa nữa, để lộ ra dung nhan thực sự.
Kỳ thật Khanh Tứ cực kỳ thanh tú, chỉ có điều trên mặt có một vết sẹo thật dài. Về phần lai lịch của nó, hắn vẫn luôn giữ kín như bưng, đại khái chuyện này có liên quan đến vết thương lòng của hắn.
“Long nhi, Tứ bá bá rất đáng sợ đúng không?” Khanh Tứ nhìn long bánh bao đang gặm điểm tâm, yếu ớt hỏi một câu.
“Tứ bá bá ngài rất dễ nhìn, một chút cũng không đáng sợ.” Long bánh bao nghiêm túc trả lời.
Khanh Tứ khóe miệng nhếch lên: ” Miệng lưỡi của ngươi trơn tru y hệt cha ngươi!”
Long bánh bao ngây ngô chớp chớp đôi mắt to, cố ý hỏi: “Bá bá, cái gì là miệng lưỡi trơn tru? Là ngoài miệng bôi rất nhiều mỡ à?”
“Miệng lưỡi trơn tru là một từ hình dung loại người giống như cha ngươi đó, đó chính là miệng lưỡi trơn như mỡ.” Khanh Tứ giảo hoạt giải thích.
“Long nhi vẫn không rõ, miệng lưỡi cha ta trơn tru ý là nói hắn là người rất tốt đúng không?”
“Đúng.” Khanh Tứ lừa trẻ nhỏ.
Long bánh bao mừng rỡ, vỗ tay nói: “Vậy Tứ bá bá cũng là miệng lưỡi trơn tru! Tứ bá bá rất tốt với Long nhi!”
Khanh Tứ = =
Quả nhiên, nhóc quỷ này phúc hắc y như Khanh Ngũ!! Không biết lớn lên sẽ biến thành cái dạng gì!!
Khanh Tứ vươn tay, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của long bánh bao.
Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng long bánh bao vẫn có thể nhìn ra, trong ánh mắt Khanh Tứ tràn ngập một nỗi sầu lo.
Không biết trong khoảng thời gian bị Khanh Vân Tung phái đến Tây Bắc xử lý sự vụ, rốt cuộc đã có chuyện gì đã xảy ra với hắn?
Rất nhanh, sắc trời đã tối đen, xe ngựa đang ở một nơi hoang vắng, Khanh Tứ ra lệnh cho ảnh vệ dừng xe, hôm nay qua đêm tại dã ngoại.
Tiểu Thất dừng ngựa ôm Khanh Ngũ xuống xe, tối nay chuẩn bị ôm long bánh bao cùng ngủ.
Lửa trại nhanh chóng được đốt lên, sau khi giải quyết bữa tối bằng lương khô. Tiểu Thất trải chăn đệm ra đất, ôm long bánh bao nằm ngủ.
Long bánh bao mềm mềm, tuyệt không giống với dáng người thon dài trước kia của Khanh Ngũ, đem cằm đặt trên đỉnh đầu bánh bao, còn cảm nhận được đôi long sừng nhô lên.
“Tiểu Thất, ngươi có phát hiện có người theo dõi chúng ta hay không?” Long bánh bao thấp giọng hỏi. Lúc này Khanh Tứ đang ở xa xa thương lượng với Thập Bát cái gì đó. Trông bộ dạng thầm thà thầm thì thần bí của hai người đó, không hề chú ý tới bọn Tiểu Thất chút nào cả.
“Ừ, đối phương là cao thủ, hành tung ẩn nấp cực kỳ cao minh nhưng ta có thể chắc chắn luôn có người đi theo chúng ta.” Tiểu Thất nói, “Không phải là bọn Đại Bảo, là người khác.”
“Vậy ngươi nói thử xem, người Khanh Tứ tránh né, có phải chính là người này hay không?” Bánh bao hỏi.
“Chắc là không sai đâu.” Tiểu Thất nghĩ nghĩ, “Chẳng qua thủ đoạn của đối phương cực cao, cứ chiếu theo biện pháp đào thoát này của Khanh Tứ sợ là tối nay sẽ bị người ta bắt kịp.”
“Vậy chúng ta cứ yên lặng theo dõi tình huống đã.” Long bánh bao lui vào trong ổ chăn.
Vào đêm, lửa trại dần lụi tắt, Khanh Tứ đắp cái thảm, thực ra hắn cũng không có ngủ, Thập Bát cũng ngồi ở cách đó không xa, cảnh giác chờ đợi.
Mặc dù như thế, bọn họ vẫn bị tập kích.
Một mùi hương nhàn nhạt nhẹ nhàng lướt qua. Tiểu Thất đã phòng bị trước, sớm đã cùng long bánh bao lặng lẽ nuốt đan dược giải độc lấy từ chỗ thần y.
Vốn tưởng loại thủ đoạn dùng mê hương đơn giản trên giang hồ này không làm khó được người đa mưu túc trí như Khanh Tứ, nhưng khiến Tiểu Thất phải kinh ngạc chính là sau khi mê hương lan tỏa xung quanh, hắn chợt nghe ‘bùm ’ một tiếng —— là tiếng động lúc Thập Bát ngã xuống đất.
Cái tên Thập Bát ngu ngốc này! Tiểu Thất thầm mắng, thật sự là mất hết mặt mũi của ảnh vệ.
Kì thực hắn không biết loại mê hương này không phải là loại mê hương bình thường, đây chính là “Mê thần” kỳ dị cực kỳ trân quý ở vùng ngoại ô Tây Bắc, nghe nói ngay cả thần tiên cũng đều không thể thoát khỏi ma lực của loại mê hương này.
Nhưng sư phụ Đại Bảo chính là Thiên Sơn thần y lại hoàn toàn là một vị thần y thiên tài, thành phần trong giải dược mà hắn chế tạo cũng chính là —— nước miếng rồng trân quý trên đời khó tìm.
Rất nhanh, Khanh Tứ và Thập Bát đều bị mê man. Tiểu Thất cùng long bánh bao cũng chỉ có thể giả bộ như ngủ say, nằm đợi địch nhân tới cửa.
Một trận tiếng bước chân rất nhỏ tới gần bên này. Tiểu Thất cảnh giác thân thể căng thẳng. Tiếng bước chân này thật sự rất kỳ quái, dường như là cả bốn chân đều chấm đất… Chẳng lẽ là kỹ năng ám sát mới lạ trên giang hồ, kỳ công bắt chước vượn và khỉ?
Bỗng dưng, một đạo chưởng phong đột ngột tới gần!
Tiểu Thất vội vàng ôm chặt bánh bao, tay kia nâng chủy thủ nghênh địch, nhưng khoảnh khắc dang tay chém đã bị đông cứng lại rồi!
Không phải bản thân hắn muốn ngừng lại, mà thân thể hắn đột nhiên không thể động đậy!
Không phải điểm huyệt!
Mà là, thuật định thân!
Lão hổ tinh đến!!
Suy nghĩ trong đầu Tiểu Thất vừa mới vụt lên đã bay trở về, một cái móng vuốt bự bự đầy lông dán lên mặt bánh bao bắt đầu vuốt ve.
“Hừ hừ hừ! Thằn lằn chết tiệt! Dám sờ đầu của ta, ta véo chết ngươi!” Bạch lão hổ vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, móng vuốt bự cào lên mặt bánh bao.
Nhưng nó cào được hai cái, bánh bao vẫn không có chút phản ứng nào. Bạch Hổ nghi ngờ, dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt bánh bao, bánh bao cũng không có phản ứng, hai mắt nhắm chặt dường như đã bất tỉnh.
“Thằn lằn?” Lão hổ lại vỗ vỗ mặt hắn, vẫn không có chút phản ứng. Lão hổ có chút bỡ ngỡ, lại hỏi một câu: “Thằn lằn? Thằn lằn ngươi còn sống chứ?”
“Đương nhiên còn sống, con mèo chết bằm này.” Một vuốt đột nhiên đặt trên đỉnh đầu lão hổ. Lão hổ bị hù một trận, ngay cả lông mao đều dựng hết cả lên. Cái đuôi lộn một vòng—— chết tiệt!!! Vì cái gì!! Thằn lằn đột nhiên lại ở sau lưng mình!!!
“Ngươi dùng thuật định thân, ta không biết dùng thủ thuật che mắt chắc?” Bạch Long đắc ý ấn đầu lão hổ.
“Bỏ cái móng vuốt thối của ngươi ra!! Bằng không ta cắn chết ngươi! Cắn đứt cái đuôi của ngươi!!” Bạch Hổ gào thét.
“Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có răng hử?” Bạch Long dán sát lại, khoe hàm răng nanh của mình cho Bạch Hổ thấy.
Thằn lằn chết tiệt này tiến bộ phết!!! Bạch Hổ thất bại cực kỳ phẫn hận.
Có điều dù sao Bạch Long cũng bớt phóng túng đi nhiều, rất nhanh hắn đã bỏ móng vuốt ra, uy nghiêm nói: “Giải thuật định thân cho Tiểu Thất, ta sẽ không dây dưa với ngươi nữa.”
Bạch Hổ hừ lạnh một tiếng, chẳng qua vẫn giải trừ phép thuật trên người Tiểu Thất.
Thì ra những cao thủ theo dõi Khanh Tứ đều trúng phải thuật định thân của Bạch Hổ, bị vứt qua một bên rồi cho nên lúc này Bạch Hổ mới nghênh ngang đi tới.
“Hổ thần, chúng ta ngừng chiến được không?” Bạch Long vung cái đuôi nói. Hắn cố ý vung cái đuôi cho nó kêu thực vang, làm Bạch Hổ từng ăn qua đau khổ bị dọa sợ mất hôn.
Chẳng qua tính tình trời sinh cao ngạo không cho phép hắn ngoan ngoãn khuất phục, còn gào thét kêu to: “Muốn ngừng chiến cũng được, có điều ngươi phải đầu hàng! Bản quân chưa từng khuất phục trước ai bao giờ!”